CÔ ẤY LÀ MẸ TÔI
Thay đổi trang: < 123 | Trang 3 của 3 trang, bài viết từ 31 đến 40 trên tổng số 40 bài trong đề mục
Thanh Vân 24.11.2024 21:57:25 (permalink)

CHƯƠNG 31

Tuy miệng cười nói rất vui nhưng thật ra không ai biết rằng Quốc Tiến đang rất lo lắng. Việc ông Vinh bệnh đột ngột thì ai cũng biết rằng, anh là con trai sẽ lên thay Ba tạm thời quản lý công ty. Nhưng để được chính thức đặt bút ký vào hợp đồng kinh tế, và giải quyết những vấn đề giao dịch tại ngân hàng. Thì bắt buộc phải là giám đốc và đồng thời là chủ tài khoản, mà anh lại chưa được Ba ủy quyền làm điều đó.

Sau khi đưa Tuyết Trinh về nhà thì Quốc Tiến chạy về nhà gặp mẹ. Anh đã làm việc với luật sư về vấn đề này nhưng không thành công. Theo luật pháp nếu nói về vấn đề thừa kế thì chỉ khi người chủ qua đời. Nhưng đằng này ông Vinh mới chỉ bệnh nặng, hơn nữa bệnh nhân không hoàn toàn tỉnh táo, thì cũng không thể làm chứng để ký ủy quyền cho bất kỳ ai, kể cả người đó là vợ con.

Về đến nhà, nhìn ổ khóa to đùng ngay cửa thì anh ngạc nhiên liền gọi cho mẹ. Từ đầu dây bên kia tiếng bà Mùi mẹ anh tỏ vẻ vui mừng:

- Alo, mẹ nghe nè con...

- Mẹ đang ở đâu ạ? Con về nhà mà không thấy?

Tiếng cười của mẹ trong điện thoại làm anh ngạc nhiên. Mẹ cười nhưng giọng nói lại xúc động đẫm nước mắt:

- Mừng lắm con ơi, Ba đã tỉnh lại rồi...

Thay vì tỏ ra vui mừng, nhưng bà thất vọng khi nghe con nói:

- Vậy mẹ nói Ba ký uỷ quyền công ty cho con đi...

- Nghe tin Ba khỏe mà con không nói được câu nào hay hơn à Tiến?

- Con xin lỗi mẹ, vì vất vả lắm con mới có được hợp đồng này. Nhưng vì nguời đại diện pháp luật vẫn là Ba nên đối tác không chấp nhận cho con ký thay nếu như không được Ba ủy quyền. Mẹ nói chuyện với Ba đi...

Bà Mùi chỉ biết lắc đầu rồi cúp máy. Ông Vinh chồng bà cũng chỉ mới tỉnh lại nhưng sức khoẻ còn yếu lắm. Lúc này bà chỉ biết chăm sóc cho ông ấy thật tốt, làm sao có thể mở miệng nói gì? Huống hồ là chuyện công ty? Bà biết con trai cũng vì nôn nóng công việc mà trở nên vô tình. Là một người mẹ, bà cũng chỉ cố gắng dàn xếp hai cha con sao cho ổn, chứ cũng không biết phải làm sao.

Khoảng hơn 30 phút thì Quốc Tiến đến bệnh viện. Nhưng anh không đi một mình mà cùng đi với luật sư Hà. Bà Mùi thấy thế thì vội lên tiếng:

- Con mời luật sư đến là sao?

- Thì ảnh muốn đến thăm Ba, con gặp ngoài cổng bệnh viện nên vào luôn...

Khổ thân bà Mùi khi nghe con nói như thế thì thở hắt ra nhẹ nhõm. Thấy luật sư đi cùng con trai thì bà lại tưởng do con mời đến gặp ông Vinh. Cho dù có chuyện gì thì bà cũng không muốn bất cứ chuyện gì xảy ra để ông ấy phải suy nghĩ. Luật sư Hà ngạc nhiên khi nghe Quốc Tiến trả lời như vậy, rõ ràng cậu ta mới luật sư tới đây gặp ông Vinh, vậy mà bây giờ lại nói như thế. Nhưng anh định lên tiếng thì cậu ấy đã túm tay kéo anh đi vào phòng. Lúc này ông Vinh đã tỉnh nên khi thấy hai người thì ngồi dậy. Linh tính như có chuyện gì đó khi nhìn thấy luật sư Hà. Ông biết luật sư này nhưng ít khi ông liên hệ, kể cả khi công ty cần luật sư tư vấn về pháp luật, bởi luật sư Hà làm việc trên tinh thần lợi nhuận. Thấy ông Vinh nhìn mình thì luật sư Hà lên tiếng:

- Chào giám đốc, ông khỏe chứ?

- Vâng, cảm ơn...

Quốc Tiến thấy nét mặt của Ba có phần khó chịu thì không yên tâm, nên nháy mắt với luật sư Hà dừng lại. Lúc đầu anh tưởng Ba còn nằm liệt giường nên mới dùng đến biện pháp này. Nếu Ba khỏe rồi thì anh sẽ xin Ba trực tiếp, anh lên tiếng:

- Luật sư Hà nghe tin Ba bệnh nên đến thăm...con gặp ảnh ngoài cổng...

Ông Vinh hỏi luật sư Hà:

- Cảm ơn, nhưng ngoài việc đến thăm tôi thì còn điều kiện gì không?

Cả hai người cùng ngạc nhiên, lát sau Quốc Tiến lên tiếng:

- Dạ, không có gì đâu ạ...

Ông Vinh quát con:

- Ba không hỏi con mà hỏi luật sư Hà...

Luật sư Hà bỗng trở nên lúng túng, quay sang nhìn Quốc Tiến rồi nói:

- Thật sự là tôi nhận được yêu cầu từ giám đốc Tiến đến tư vấn về việc ủy quyền điều hành công ty Việt Vinh...

- Rồi sao nữa?

Luật sư Hà thấy tình hình căng thẳng bèn đứng dậy cáo từ ra về. Quốc Tiến không ngờ tình hình lại như thế này liền nói với Ba:

- Con ký được hợp đồng của bà Thủy rồi đó Ba...

Anh nói chưa dứt thì ông Vinh cắt lời:

- Vậy thì tốt, chúc mừng. Giờ thì ra ngoài để Ba nghỉ...

Nói xong ông nằm xuống nghỉ và quay mặt vào trong, làm Quốc Tiến không hiểu tại sao mà Ba lại đối xử với mình như thế. Cực chẳng đã anh đành đứng dậy đi ra ngoài...

Bà Mùi thấy sắc mặt con trai không vui thì cho rằng khi cha đang bệnh lại đưa luật sư đến. Bà nói với con:

- Mẹ nói mà con không nghe cứ ngang bướng làm theo ý mình...

Quốc Tiến hằn học:

- Mẹ có biết chuyện gì chưa? Bà ta có một thằng con trai và có rất nhiều tiền, bây giờ còn đang mở công ty cho nó nữa kìa. Con mang tiếng là con của Ba mà có gì chứ? Mai mốt Ba rút hết vốn nhập vào công ty của bà ta là xong...

Nhưng thật kỳ lạ, cho dù anh có nói thế nào thì bà Mùi vẫn ngồi im, hai mắt nhìn ra ngoài mà không nói một lời nào. Thấy thế thì Quốc Tiến càng tỏ ra bức xúc:

- Mẹ bị làm sao thế? Tại sao mẹ lại không nói gì?

Bà Mùi làm bộ ngơ ngác:

- Con vừa nói gì? Thôi con bận thì đi về đi, để cho Ba ngủ...

Quốc Tiến tuy bức xúc nhưng đành ra về mà không làm gì được. Anh không hiểu Ba đang nghĩ gì khi một hợp đồng lớn mang lại nhiều lợi nhuận cho công ty mà ông đã từng theo đuổi. Nhưng bây giờ khi đã trong tầm tay thì lại thờ ơ như không hề biết. Có bao giờ do sức khỏe nên Ba trở nên lú lẫn không còn nhớ gì không? Vậy còn mẹ thì sao? Hay đã xảy ra chuyện gì và Ba mẹ đang cãi nhau thì anh đến? Nhưng chưa đầy một tiếng đồng hồ, Mẹ còn báo tin rằng Ba đã tỉnh và cười vui lắm mà. Tại sao bây giờ lại thế chứ...

Nghĩ kiểu gì cũng không có lối thoát, Quốc Tiến đành lững thững ra xe về công ty. Nhìn dáng con trai buồn bã đi ra ngoài mà bà Mùi cũng vô cùng đau khổ. Bà thương con nhưng bà hoàn toàn bất lực mà không làm gì được để giúp con. Biết con trai bức xúc và khó hiểu, nhưng bà không thể nói với con sự thật, vì tất cả mọi tội lỗi đều do bà gây nên...

Nhớ lại ngày nghe tin bà có thai ông Vinh vui sướng cỡ nào. Không chỉ riêng ông mà cả gia đình nhà nội đều rất vui khi có cháu trai nối dõi tông đường. Mặc dù công việc rất bận nhưng ông thường xuyên tranh thủ về nhà. Mua không thiếu thứ gì, hễ nghe ai nói món ăn hoặc thuốc bổ cũng đều mua mang về cho vợ. Bé Tiến ra đời trong sự chúc phúc của cả nhà, cho đến năm con 20 tuổi đang học năm thứ ba đại học, thì sức khỏe của ông Vinh ngày càng yếu. Hai vợ chồng đưa nhau đi khắp bệnh viện này đến bệnh viện khác để khám. Và bàng hoàng nhận cùng một kết quả không thể kinh hoàng hơn. Đó là ông Vinh bị suy thận mạn giai đoạn 4, vì thận không thể thực hiện các chức năng cần thiết để giữ cho người bệnh khỏe mạnh. Cũng chính vì thế mà mới nảy sinh ra bi kịch ngày hôm nay. Khi bác sỹ làm các xét nghiệm đối chéo để xác định tính phù hợp, giữa con trai Quốc Tiến và cha ruột là ông Vinh để tiến hành ghép thận. Thì kết quả khiến ai cũng bàng hoàng. Đó là hai cha con không cùng huyết thống. Hai mắt ông Vinh mở trừng trừng nhìn bà Mùi như muốn hỏi tại sao? Không còn cách nào khác bà đành thú nhận rằng, vì ông Vinh thường xuyên vắng nhà đi theo công trình nên bà rất cô đơn. Vô tình một lần bà gặp lại người yêu cũ và hai người đã qua đêm với nhau. Bà thật không ngờ chỉ duy nhất một lần lại mang đến kết quả bất ngờ đó là bé Quốc Tiến ra đời.

Đất trời như sụp đổ dưới chân. Tuy vô cùng đau khổ vì bị vợ lừa dối, nhưng ông Vinh vẫn rất thương con. Bà Mùi không cầu xin ông tha thứ mà chỉ xin ông không nói ra chuyện này với bất kỳ ai. Bởi cha ruột của Tiến hiện nay cũng đã có vợ con và đang định cư ở nước ngoài. Tuy miệng nói đồng ý nhưng ông Vinh phần thì buồn lại thêm bệnh mỗi ngày một nặng. Cho đến một ngày ông bị ngất ngoài đường, và được một người phụ nữ kêu xe mang vào bệnh viện. Khi biết được bệnh của ông Vinh đang nguy kịch, thì bà ấy tình nguyện hiến thận để cứu người mà không đòi hỏi bất kỳ điều kiện nào. Và điều kỳ diệu đã xảy ra khi bác sỹ thông báo thận của bà ấy phù hợp để ghép cho ông Vinh. Cảm kích trước tấm lòng của bà Huệ, ông Vinh tặng bà ấy một căn nhà và một sổ tiết kiệm để sau này dưỡng già. Bà Mùi cũng tìm đến để cảm ơn bà Huệ đã cứu chồng mình và xin ông Vinh không nói cho con trai Quốc Tiến biết.

Nhưng với chàng trai Quốc Tiến thì khác. Anh thấy Ba thay đổi, cụ thể là ít khi tâm sự với con trai như trước nên cho rằng lỗi là do bà Huệ xúi bẩy để chiếm công ty. Chính vì thế mà khi ông Vinh lâm bệnh thì anh tìm cách đuổi và không cho bà Huệ chăm sóc...

Tiếng ho của chồng trong phòng bệnh cắt ngang dòng suy nghĩ của bà. Bà Mùi nhẹ nhàng mở khẽ cửa và bước vào thì thấy ông Vinh không nằm ngủ mà đang ngồi trên giường. Vừa nhìn thấy vợ thì ông lên tiếng:

- Điện thoại của tôi đâu?

- Em để trong tủ...

- Bà về nhà lấy cho tôi...

Ngập ngừng một hồi, bà nhẹ nhàng nói:

- Em pha ly sữa nóng cho anh uống rồi em về lấy điện thoại nhé...

Ông Vinh tỏ ra bực mình, giọng nói gay gắt:

- Không uống ngay ly sữa cũng chưa ch.ết, nhưng không xử lý ngay vụ việc thì có khi phá sản cũng không chừng...

Vừa nghe ông nói như thế thì bà Mùi vội vàng đứng dậy ra về. Chỉ cần ông Vinh nói như thế là bà đã hiểu phần nào sự việc. Không biết thằng Tiến đã làm gì để ông ấy bực mình đến thế? Cầu cho đừng xảy ra chuyện gì để mẹ con bà được yên thân. Mặc dù Quốc Tiến không phải con trai ruột, nhưng ông Vinh vẫn hứa sau khi ông qua đời thì tất cả tài sản đều dành cho hai mẹ con. Có một điều mà bà lấy làm lạ là khi tỉnh dậy không thấy bà Huệ bên cạnh, thì ông Vinh cũng không hỏi Bà là tại sao? Vừa rồi Quốc Tiến có nói với bà chuyện cô Huệ cũng có một đứa con trai. Bà nhớ rằng không nghe ông Vinh nói đến chuyện đó. Có bao giờ chàng trai ấy lại là con trai của ông ấy không? Nếu đúng là như thế thì rõ ràng tài sản này con trai bà không thể được hưởng trọn vẹn...

Cầm điện thoại vợ đưa, người đầu tiên mà ông Vinh gọi và cần gặp không phải bà Huệ mà là Lan Nhi. Ông muốn biết tình hình hợp đồng của bà Thủy bây giờ thế nào? Chính ông chỉ tin tưởng và giao cho cô phụ trách. Bây giờ nghe Quốc Tiến nói nhưng ông biết rằng nếu ông không ủy quyền thì không bao giờ con trai ông có thể ký được.

Lan Nhi khá bất ngờ khi nhận cuộc gọi từ ông Vinh, cô vội lên tiếng:

- Sếp khỏe chưa ạ? Con tính ghé thăm nhưng bận quá...

Tiếng ông Vinh cười:

- Bác muốn gặp cháu được không? Nhưng không cho người công ty biết...

- Vậy cuối giờ tan làm cháu đến nhé. Bác giữ sức khỏe ạ...

- Ok cháu, bác chờ...

Nói vài câu với Lan Nhi, ông buông điện thoại và nằm xuống ra chiều suy nghĩ. Có lẽ ông cũng phải nghĩ đến đường lui rồi, bởi tuổi tác và sức khỏe không cho phép. Mặc dù ông đang vẫn còn tham công việc và rất khó để chấp nhận rằng mình đã già...


#31
    Thanh Vân 28.11.2024 16:22:32 (permalink)

    CHƯƠNG 32

    Bà Mùi đang ngồi trước cửa phòng mà đầu óc vẫn không khỏi những suy nghĩ, thì thấy Lan Nhi đến gặp ông Vinh. Cô cúi đầu chào lễ phép:

    - Cháu chào Bác ạ...

    - Ừ chào cháu, sao hôm nay lại biết bác Vinh nhập viện mà tới thăm?

    - Dạ, bác ấy vừa gọi điện cho cháu...

    Một thoáng ngạc nhiên hiện trên khuôn mặt. Bà cứ nghĩ ông lấy điện thoại để gọi cho bà Huệ. Nhưng không ngờ ông lại gọi cho cô gái, hẳn ông đang lo lắng vì công việc. Bà nói với Lan Nhi:

    - Ổng đang nằm ở trỏng, cháu vào đi...

    - Dạ, cháu cảm ơn Bác...

    Nói rồi bà Mùi đi trước còn Lan Nhi cũng bước theo sau. Ông Vinh tỏ ra vui mừng khi thấy cô gái đến bèn lên tiếng:

    - Cháu đến đấy à?

    - Dạ, cháu chào Bác ạ...

    Chợt ông Vinh quay sang vợ nói:

    - Bà ra ngoài cho tôi bàn công việc với cô Nhi một lát...

    Bà Mùi thoáng buồn, chuyện làm ăn là bình thường chứ có việc gì mà bà phải tránh mặt? Hai người cứ nói chuyện chứ có sao đâu? Việc gì quan trọng đến nỗi ông Vinh phải nói Bà đi ra ngoài chứ? Bà Mùi lên tiếng, giọng nói có vẻ không vui:

    - Tôi ngồi đây thì sao? Việc gì mà tôi phải đi ra chứ?

    Ông Vinh quát lên:

    - Tôi không muốn bà nghe chuyện được chưa?

    Hai vợ chồng ông Vinh nói lời qua lại khiến Lan Nhi khó xử, cô thiệt tình không biết phải nói thế nào? Cuối cùng cô nhìn ông Vinh rồi chỉ vào cái điện thoại rồi nói:

    - Bác gái nói đúng đấy ạ, nhưng bác hiểu sai ý của bác Vinh rồi. Theo cháu hiểu thì bác Vinh không muốn người ngoài nghe được nội dung hợp đồng khi cháu trình bày. Nếu bác gái ở bên ngoài thì sẽ không có chuyện đó...

    - Nếu vậy thì cứ nói ra, tại sao đang có khách mà ông coi thường tôi chứ?

    Lan Nhi đứng dậy cúi chào hai Bác ra về. Bởi cô nghĩ nếu có ngồi lại thì cũng chẳng giải quyết được gì? Có điều cô không hiểu tại sao bác Vinh lại làm thế với bác gái? Có bao giờ bác ấy sợ khi bác gái nghe được rồi thì nói lại với Quốc Tiến hay không?

    Trước khi đến đây, cô cũng có ý định nói với bác Vinh, về việc mình không còn phụ trách hợp đồng này nữa, bởi Quốc Tiến yêu cầu cô giao cho Tuyết Trinh con gái bà Thủy và cô không đồng ý. Nhưng khi nghe hai bác cãi nhau thì cô dừng lại và ra về. Đúng lúc đó thì cô thấy Quốc Tiến đang từ cổng bệnh viện đi vào. Nhưng khi nhìn thấy cô thì lại quay ra, vậy là sao chứ?

    Không hiểu sao Lan Nhi lại có cảm giác không yên tâm, ngay việc Ba và anh Quân gặp nhau bàn kế hoạch thế nào cô cũng chưa biết. Có điều bỗng nhiên bác Vinh lại gọi cho cô rồi xảy ra chuyện như vừa rồi. Cô thắc mắc tại sao Quốc Tiến lại phải tránh mặt cô? Có bao giờ cậu ấy cũng vừa từ trong bệnh viện đi ra không? Tốt nhất bây giờ cô đi về nhà rồi tính sau...

    Khi về đến nhà thì cũng là lúc Ba cô vừa về tới. Lan Nhi lễ phép:

    - Con chào Ba...

    Ông Tuấn trả lời:

    - Vào nhà đi con...

    Lắng nghe con gái trình bày về sự việc mới xảy ra, ông Tuấn im lặng ra chiều suy nghĩ. Một lát sau ông lên tiếng nhưng không nói về nội dung công việc mà là chuyện riêng tư:

    - Cậu Tiến này không biết có phải con ruột của ông Vinh không nhỉ?

    Loan Nhi cười:

    - Không phải con ruột thì con ai? Mà sao Ba lại hỏi vậy chứ?

    - À, thì cũng nói bâng quơ vậy thôi, bởi không thấy ông ấy nói về con trai. Thường thường các ông nhà giàu mà có một đứa con mà lại là con trai thì thường mang ra khoe dữ lắm...

    Như chợt nhớ ra điều gì, Lan Nhi tiếp lời:

    - Ba nói cũng đúng, ngay cổ phần công ty thì bác Vinh dường như không quan tâm đến cậu Tiến. Cũng không ủy quyền hoặc bàn giao cho con trai khi biết mình đã lâm bệnh...để lúc nào con hỏi cô Huệ...

    Ông Tuấn lắc đầu:

    - Biết để làm gì, cậu ta có là con ruột hay con nuôi thì cũng không liên quan gì đến mình...

    Lan Nhi chợt nhớ đến việc Ba gặp anh Quân nên hỏi:

    - Ba gặp anh Quân sao rồi? Theo như kế hoạch thì đầu tuần sau Quốc Tiến sẽ làm việc chính thức ký hợp đồng kinh tế với chủ đầu tư...

    - Ba được biết ông Vinh là đại diện công ty về mặt pháp luật. Nếu ông Vinh đủ sức khỏe để ký và làm tài chính ngân hàng thì không có gì thay đổi. Nhưng cậu Tiến không ký được vì ông Vinh không ủy quyền...

    - Sao Ba lại biết ạ? Ba đã gặp người bên chủ đầu tư?

    - Đúng rồi, cậu Quân quen người bên đó. Nếu đến thứ hai tuần sau mà công ty ông Vinh không ký thì họ đồng ý sẽ ký với Ba...

    Càng nghe Ba nói thì Lan Nhi càng thấy khó hiểu. Không biết bác Vinh đã biết chuyện này không? Nếu mục đích bác ấy gặp cô để hỏi về chuyện này thì cô sẽ trả lời như thế nào? Bỗng ông Tuấn nói:

    - Nếu ông Vinh có hỏi thì con cứ nói như thế. Ba không muốn ông ấy hiểu nhầm...

    Không ngờ Lan Nhi trả lời:

    - Con cũng nghĩ thế, nhưng con nghĩ bác Vinh còn yếu lắm, không thể bám sát công trình thi công. Trừ phi ủy quyền cho Quốc Tiến...

    - Nếu ông ấy giao cho thằng Tiến lại càng nguy hiểm...

    - Con nghĩ bác Vinh đã biết chuyện này, nhưng còn Bác ấy muốn gặp con nhằm mục đích gì thì con chưa biết...

    - Rất có thể ông ấy muốn con giúp bà Huệ. Chỉ có như thế thì mới đuổi bà Mùi ra ngoài...

    Lan Nhi chưa trả lời thì điện thoại đổ chuông, nhìn màn hình rồi cô nói với Ba:

    - Bác Vinh gọi...

    - Con nói chuyện đi...

    Lan Nhi mở loa ngoài rồi lên tiếng:

    - Alo, cháu nghe ạ...

    - Bà Mùi vừa về nhà nên Bác tranh thủ nói với cháu. Hiện giờ bác còn yếu nên tạm thời chưa thể làm việc. Nếu Ba cháu ký được gói thầu xây khu nhà ở liền kề, thì giúp đỡ người ơn của bác là bà Huệ...

    - Nhưng cô Huệ chưa có chuyên môn lại là phụ nữ, cháu nghĩ sẽ rất khó đấy ạ?

    - Bác sẽ đưa người phụ trách kỹ thuật bên công ty sang đó làm. Cháu cố gắng nói với Ba nể tình của Bác mà giúp đỡ bà ấy. Từ từ sẽ quen thôi...

    Ông Tuấn gật đầu, thấy Ba đồng ý thì Lan Nhi trả lời:

    - Dạ, Bác cứ yên tâm chữa bệnh, đừng lo lắng quá...

    Ông Vinh chưa trả lời thì vội cúp máy. Lan Nhi đoán chắc có bà Mùi đến hoặc Bác sỹ đến khám nên Bác ấy mới tắt đột ngột như vậy. Hai cha con mải nói chuyện mà không biết Vũ Luân đã từ trong phòng đi ra từ lúc nào. Khi nghe được câu chuyện mà hai người nói thì anh hỏi em gái:

    - Ông Vinh là người nào?

    - Là Sếp của em...nhưng bác ấy đang bị bệnh nên khi nghe tin cô Huệ thành lập công ty thì muốn giúp đỡ...

    - Vậy thì em nói với ổng nhường hợp đồng luôn đi, việc gì phải vòng vo đến công ty của Ba nữa chứ? Anh sẽ ký trực tiếp...

    - Anh tưởng đứng pháp danh công ty ký hợp đồng mà dễ hả? Anh có thể ký hợp đồng nguyên tắc, nhưng để ký hợp đồng kinh tế và làm tài chánh tại ngân hàng thì không dễ đâu...

    - Sao này nói nhiều thế hả? Mày quên anh mày cũng là kỹ sư xây dựng hay sao?

    - Em chưa nói về bằng cấp, mà ý em muốn nói rằng một công ty mới, ngoài chuyên môn phải có kinh nghiệm...họ muốn biết anh đã thi công bao nhiêu công trình, kết quả thế nào? Còn nhiều vấn đề liên quan chứ không đơn giản...

    - Thế con trai ông ta đâu?

    - Thì sếp Tiến đang quản lý đó

    Bỗng Vũ Luân nhớ đến người đàn ông tên là Tiến đang cầm điện thoại của Tuyết Trinh để trả lời cho anh thì tỏ ra bực tức:

    - Chuyện gì thì anh cũng có thể hợp tác, nhưng riêng với công ty này thì không bao giờ. Ba ký cho công ty nhà mình thi công, còn công ty mới thành lập thì giờ chưa cần, từ từ rồi cũng sẽ ổn thôi...

    Trong khi Vũ Luân tỏ ra bức xúc nói liên hồi thì ông Tuấn và Lan Nhi cứ ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Bỗng Lan Nhi thắc mắc:

    - Mà cô Huệ làm gì mà có nhiều tiền lắm, có như vậy thì cô ấy mới không cần sự giúp đỡ của Ba chứ?

    Vì câu hỏi của con gái cũng là mối nghi ngờ của ông Tuấn nên ông im lặng. Không ngờ Vũ Luân lên tiếng bênh cô Huệ:

    - Em đi mà hỏi cô ấy chứ sao lại hỏi Ba? Thì cứ cho rằng cô ấy cặp với một đại gia nào đó, rồi ông ta qua đời, rồi nghiễm nhiên cô ấy được hưởng một khối tài sản chẳng hạn. Vậy thì cũng đâu có ăn cắp ăn trộm của ai?

    Lan Nhi liếc nhìn ông anh đang nói rồi bữu môi:

    - Ba thấy anh Hai ghê chưa kìa. Sao không tiếp tục nói hỗn láo và vu cho cô ấy đủ thứ tội nữa đi. Bây giờ thấy cô ấy có nhiều tiền thành lập công ty, thì lại khen lên tận mây xanh. Thật là người không có lập trường...

    - Ờ thì đã sao? Trước tiên anh Hai cũng hơn mày rồi đó. Mày chỉ có 20% cổ phần thì anh cũng có, nhưng anh còn được làm phó giám đốc của công ty Vũ Luân. Một bước lên giám đốc chỉ là chuyện nhỏ...

    - Vậy thì nhận cô ấy là mẹ luôn đi. Có khi cô ấy cho anh cả công ty luôn ấy chứ...

    Vũ Luân khẳng định:

    - Mày không phải bàn, chỉ cần mẹ Lan Anh đồng ý...

    Không ngờ bà Lan Anh từ trong phòng ăn đi ra, nghe thấy Vũ Luân nói như vậy thì trả lời:

    - Mẹ đồng ý, như vậy con có tới hai người mẹ...

    Lan Nhi làm như muốn tị nạnh với anh Hai:

    - Con cũng gọi cô Huệ là mẹ, con cũng có mẹ Huệ, mẹ Lan Anh. Hay quá...

    Vũ Luân im lặng, anh không biết chồng con của cô Huệ đâu mà thời gian ở đây cũng đã lâu mà không thấy cô ấy nói gì. Có bao giờ khi mình gây dựng lên thì chồng con cô ấy lại trở về, có khi lại xôi hỏng bỏng không thì uổng. Nhưng trước câu nói của em gái thì anh cũng trả lời:

    - Thì có ai cấm đâu, vấn đề là chồng con cô Huệ ở đâu? Con cần nghe câu trả lời, đừng tưởng chỉ cần nghe nói rồi tin, nhỡ may một ngày nào đó rồi vỡ mộng...

    Bà Lan Anh mới từ từ ngồi xuống rồi trả lời:

    - Cuộc đời của cô Huệ là một chuỗi ngày đầy nước mắt. Cô ấy quen một người đàn ông đã có vợ, đến khi biết mình có thai thì ông ta yêu cầu phá bỏ. Vì để bảo vệ đứa con mà cô ấy bỏ trốn làm thuê làm mướn để chờ đến ngày sinh nở....

    Cả nhà im lặng, chỉ có ông Tuấn là hiểu vợ đang dẫn dắt câu chuyện để đi đến một cái kết, là nói sự thật cho Vũ Luân biết và chấp nhận người mẹ của mình. Không ngờ bà vừa nói đến đó thì Vũ Luân cắt ngang:

    - Đó, Lan Nhi thấy chưa? Anh phải yêu cầu cô ấy cho anh đứng tên tài khoản, để nếu như một ngày con cô ấy trở về thì mọi chuyện đã là của anh rồi...

    Ai cũng lắc đầu khi nghe anh nói, Lan Nhi trả lời:

    - Ừa chỉ có mình anh khôn, còn ai cũng dại hết. Đúng là tham tiền mà...

    - Hahahaaaa, phải thế chứ? Đồng tiền đi liền khúc ruột mà. Đúng không Ba?

    Ông Tuấn bị hỏi bất ngờ nên cũng giật mình trả lời:

    - Theo Ba thì đồng tiền rất cần trong cuộc sống, vì con người phải có đồng tiền để tồn tại. Nhưng cũng đừng lệ thuộc vào nó đến nỗi bán rẻ nhân cách của con người...

    Lan Nhi liếc xéo anh Hai:

    - Đó, anh nghe Ba nói chưa?

    Mặc dù cả nhà đều cười sau câu nói của Lan Nhi, nhưng ai cũng phải công nhận một điều, đó là Vũ Luân rất thích tiền. Bà Lan Anh sợ câu chuyện đi lạc đề nên nói tiếp:

    - Rồi cô Huệ hiến thận cứu một người đàn ông, và được ông ấy tặng cho một căn nhà để lấy chỗ trú thân và một quyển sổ tiết kiệm...

    Không chờ mẹ nói hết câu thì Lan Nhi la lên:

    - Người đàn ông ấy là ông Vinh...

    Căn phòng bỗng trở nên im lặng. Ngay cả một người cứng rắn như ông Tuấn, cũng phải dùng sự im lặng để ngăn dòng nước mắt đang chảy xuống cổ. Bây giờ thì ai cũng đã hiểu một con người, mà nếu chỉ nhìn bên ngoài thì không thể biết được rằng người đó là như thế nào? Và họ đã làm những gì...Chỉ khi sự việc được sáng tỏ thì con người đó nhìn bề ngoài giản đơn nhưng lại vô cùng phi thường...


    #32
      Thanh Vân 28.11.2024 16:24:26 (permalink)

      CHƯƠNG 33

      Lan Nhi vô cùng ngạc nhiên khi nghe mẹ nói về cô Huệ. Đã có lúc chính cô cũng hoài nghi về cô ấy, cô đã từng hỏi tại sao cô ấy lại phải sang tên ngôi nhà cho cô? Rõ ràng cô ấy đã làm việc mờ ám gì đó nên mới sợ như vậy. Lan Nhi vốn thẳng tính và rất ghét những loại đàn bà chuyên dụ dỗ đàn ông, nhằm phá hoại hạnh phúc gia đình người ta cũng chỉ vì tiền. Tuy không nói ra nhưng cô cũng đã đoán rằng chính cô Huệ là trà xanh, là kẻ thứ ba cặp với ông Vinh và hết sức coi thường. Nhưng dù sao bản thân cũng chỉ là nhân viên nên cô không dám nói. Bỗng anh Hai lên tiếng với giọng hằn học làm cả nhà giật mình:

      - Con bỗng thấy thắc mắc, nếu tên Tiến là con ông Vinh, vậy tại sao lại không hiến thận cho cha? Đừng nói hắn không phải con ruột nhé...

      - Anh Hai nói gì nghe ghê zạ?

      - Anh nói không đúng hay sao? Loại người như hắn thì đâu có giá trị gì?

      Thấy hai anh em cứ đấu khẩu nhau nên bà Lan Anh lên tiếng:

      - Hai đứa này đúng là xung khắc, hễ nói chuyện gì là cũng như mặt trăng mặt trời vậy đó...

      - Tại anh Hai gọi Quốc Tiến là hắn...người ta cũng có tên đàng hoàng chứ đâu phải phường trộm cắp...

      - Em có biết hắn đã làm gì với anh không?

      Ông Tuấn hồi giờ ngồi im, bởi ông đang nhớ đến cái lần chỉ vì cứu hợp đồng cho công ty của gia đình ông, mà bà Huệ đã phải gặp ông Kiệt ngân hàng... Nhưng gì chứ chuyện này thì ông không thể nói ra, ngay cả vợ ông là bà Lan Anh cũng không biết. Giờ nghe Vũ Luân hỏi như vậy thì ông ngạc nhiên:

      - Cậu ta đã làm gì với con?

      - Hắn đang khiêu khích với con đó Ba...

      - Là chuyện gì mới được chứ?

      Vũ Luân kể về cái buổi tối anh gọi điện cho Tuyết Trinh, nhưng chính cậu Tiến cầm điện thoại nói chuyện với anh, dùng những câu từ không đàng hoàng và có phần khiêu khích...Cứ tưởng sau khi nói xong thì sẽ được mọi người ủng hộ. Không ngờ khi anh chưa dứt câu thì ông Tuấn đã lên tiếng:

      - Con phải cảm ơn cậu ta mới đúng, bởi với một cô gái như cô Tuyết Trinh thì có kéo dài cũng không có kết quả. Ba mẹ không thể ngồi sui với một bà Thủy mưu mô xảo quyệt và độc ác. Bà ta là chủ mưu trong việc thuê giang hồ đâm con gần ch.ết. Chưa dừng lại ở đó bà ta còn cho người bắt cóc em Nhi. Ở đây Ba chưa nói đến hợp đồng mà bà ta cho cậu Dương lừa con mất cảnh giác để sửa điều khoản hợp đồng. Nếu lần đó mà không có cô Huệ giúp thì không biết bây giờ sẽ như thế nào?

      Nghe chồng nói có nhắc đến tên cô Huệ như vậy thì bà Lan Anh vô cùng ngạc nhiên:

      - Anh vừa nói gì? Là cô Huệ giúp chứ không phải do anh chưa xin xác nhận căn cuớc công dân hay sao?

      Biết mình đã lỡ lời, nhưng ông Tuấn cũng không muốn vợ hiểu nhầm rồi suy nghĩ linh tinh nên ông trả lời:

      - Cả hai vế đều đúng. Nhưng nhờ có mối quan hệ giữa cô Huệ và trưởng phòng ở ngân hàng, nên họ mời anh đến và công ty mới được hủy hợp đồng đó...

      Lan Nhi thấy Ba nói như vậy thì cô nhớ lại lần đến thăm ông Vinh ở bệnh viện, có gặp cô Huệ và kể cho cô ấy nghe về hợp đồng bị sửa điều khoản. Khi trở ra thì thấy Ba đi rồi...

      Bà Lan Anh vẫn thắc mắc:

      - Vậy tại sao anh không nói với em?

      - Vì đủ thứ chuyện xảy ra, hơn nữa hợp đồng được hủy nên anh cũng không quan tâm nữa...

      Bà Lan Anh liếc mắt nhìn Vũ Luân thấy con trai im lặng thì chép miệng:

      - Tội nghiệp cô ấy quá, người tốt vậy mà cô đơn. Cô ấy tâm sự với mẹ chỉ mơ ước cuối đời gặp lại được con trai. Hai mẹ con đùm bọc yêu thương nhau là mãn nguyện rồi...

      Vũ Luân có vẻ cảm động, anh nói:

      - Con sẽ thay con trai mà chăm sóc cho cô ấy...

      Lan Nhi cười:

      - Em cũng nhận cô ấy là mẹ. Cô không còn cô đơn nữa...

      Câu nói vô tình của Lan Nhi làm ai cũng xúc động. Bà Lan Anh khẽ lau giọt nước mắt đang chực rơi, ông Tuấn cũng đã cảm thấy nhẹ nhõm phần nào khi nói ra được thắc mắc của mình. Đúng lúc đó thì có tiếng xe ngoài cổng, ông Tuấn lên tiếng:

      - Cổ về rồi, chúng ta không bàn về vấn đề này nữa...

      Bỗng Vũ Luân lên tiếng:

      - Con đã có thể đi lại, con muốn đến xem thợ sửa nhà thế nào?

      Nhưng bà Lan Anh ngăn lại:

      - Con không nên đến đó, ở đó bụi bặm sẽ không tốt cho vết thương...

      Nghe được như thế thì bà Huệ nói:

      - Khu nhà ở phía sau đã hoàn thành, thợ còn làm phía trước một chút nữa là xong. Chị cứ cho con trai đến phụ em một tay. Nhiều khi phụ nữ cũng rối lắm...

      Cả nhà thoáng giật mình khi nghe bà Huệ gọi Vũ Luân là con trai. Nhưng ai cũng hiểu bà ấy đang muốn cho con được tự nhiên trong cách xưng hô mỗi khi giao tiếp. Bà Lan Anh thấy thế bèn lên tiếng:

      - Nhưng con phải cẩn thận kẻo vết thương nhiễm trùng đấy nhé...

      - Dạ mẹ...

      Vũ Luân vừa trả lời xong thì điện thoại đổ chuông. Bỗng mặt Vũ Luân tái sắc khi nhận ra người gọi ở đầu dây bên kia chính lá Tuyết Trinh. Thật tình anh rất muốn nói chuyện với cô, và nghe cô giải thích lý do vì sao mà cậu Tiến lại cầm máy của cô để trả lời. Có nghĩa lúc đó hai người đang ở bên nhau. Nhưng những lời nói cương quyết của mẹ vẫn vang bên tai. Nếu mẹ cương quyết không chấp nhận Tuyết Trinh, thì những lời giải thích sẽ trở nên vô nghĩa. Vũ Luân khẽ quay sang nhìn mẹ thì thấy bà lắc đầu và mặt hơi cau lại khó chịu. Anh nhẹ bấm vào nút tắt và cất điện thoại vào túi quần. Nhưng điện thoại lại tiếp tục đổ chuông tiếp cuộc gọi thứ hai. Biết là Tuyết Trinh gọi nên Lan Nhi nói với Vũ Luân:

      - Anh đưa em nghe xem cô ta nói gì?

      - Chắc cổ hỏi thăm sức khỏe thôi...

      Nhưng Lan Nhi đã cầm lấy điện thoại của Vũ Luân rồi lên tiếng:

      - Alo, tôi đây...

      Một thoáng im lặng, Lan Nhi nói tiếp:

      - Cô Trinh gọi cho anh tôi có gì không?

      Tuyết Trinh ấp úng:

      - Không có gì? Tôi chỉ hỏi thăm xem ảnh đã khỏe hay chưa mà thôi...

      - Cảm ơn cô...Anh Hai khỏe, đẹp trai,...nên cô cứ yên tâm nhé...

      Nói rồi cô cúp máy. Vũ Luân cứ nhìn em gái như muốn hỏi Tuyết Trinh cô ấy đã nói gì? Nhưng thay vì câu trả lời thì Lan Nhi chỉ biết lắc đầu rồi trả lại điện thoại cho anh. Tất cả mọi việc diễn ra đều không qua mắt được ông Tuấn. Ông E Hèm rồi đứng dậy vừa đi vừa nói:

      - Thôi đi vào ăn cơm, đói bụng rồi...

      Bà Lan Anh nghe chồng nói thế thì vội chạy vào bếp, vừa đi vừa nói:

      - Thôi ch.ết, mải nói chuyện làm nguội hết đồ ăn rồi. Để em nấu lại chút xíu là xong...

      Ông Tuấn xua tay:

      - Thôi khỏi, em chỉ nấu tô canh cho nóng là được rồi...

      Mắt Vũ Luân vẫn nhìn về phía Lan Nhi, nhưng dường như cô cố tình lờ đi làm anh cau mặt tỏ ra khó chịu. Thấy thế ông Tuấn lên tiếng:

      - Ba nói bỏ là bỏ, từ nay tuyệt đối không nhắc đến cô ta nữa. Con biết tính Ba rồi, đừng để Ba can thiệp rồi không hay đâu...

      Câu dặn dò nhưng nhằm đe dọa làm Vũ Luân cũng phải chột dạ. Anh liếc xéo Lan Nhi một cái rồi chăm chú ăn cơm. Sau khi ăn xong thay vì lên phòng nghỉ thì anh nói với Bà Huệ:

      - Cô cho con đi cùng đến văn phòng xem thợ làm đến đâu rồi?

      Bà Lan Anh thấy thế thì nhìn cô Huệ rồi nói:

      - Nhân đây có mặt cả nhà. Tôi thấy thế này: Thứ nhất căn nhà hiện nay đang làm văn phòng cháu Lan Nhi không đứng tên nữa. Lý do cháu là con gái còn phải đi lấy chồng, và như vậy thì rất dễ bị hiểu nhầm, chi bằng chuyển tên lại cho cô...

      Bà Huệ ngập ngừng:

      - Em chỉ lo con trai ông Vinh hiểu nhầm, tuy không sợ nhưng ông ấy đang bệnh nên em không muốn cho ổng phải suy nghĩ...

      Bà Huệ chưa nói dứt câu thì Vũ Luân lên tiếng:

      - Cô sợ gì chứ? Nếu cô ngại thì để con đứng tên xem nó có dám không?

      Không ngờ bà Huệ trả lời:

      - Nếu con chịu làm con trai thì mẹ đồng ý...

      Gì chứ với Vũ Luân, chỉ cần gọi bà là mẹ thì anh sẽ có tất cả nên anh đi rất nhanh về phía bà Huệ và ôm lấy bà thốt lên:

      - Mẹ...

      Bà Huệ cứ đứng im trong vòng tay của con trai mà khóc, làm Vũ Luân ngạc nhiên nhưng anh vẫn đứng im. Lúc đó anh cho rằng bà ấy đang nhớ con trai, nhưng không ngờ anh nghe bà ấy nói:

      - Mẹ đã tìm được con rồi...

      Bà kéo tay con quay về phía ông bà Tuấn rồi chắp tay nói:

      - Mẹ con em không bao giờ quên công ơn của anh chị. Đến bây giờ con trai em đã trưởng thành, cuộc sống của em cũng đã yên ổn. Xin anh chị cho mẹ con em được tự lo cho cuộc sống của mình...

      Nghe đến đó thì Vũ Luân đẩy bà ra rồi ngơ ngác nhìn ông Tuấn hỏi:

      - Là sao ạ? Những lời mẹ Huệ nói là như thế nào hả Ba?

      Ông Tuấn lúc này cũng đang xúc động, ông nói với con:

      - Chuyện này chỉ có mẹ con là rõ nhất. Thật ra con không phải là con ruột của cha mẹ, câu chuyện rất dài, vì bảo vệ con mà mẹ Huệ đã hy sinh cả mạng sống của mình, nên con phải có trách nhiệm chăm sóc mẹ trong những năm tháng cuối đời. Mẹ con đã phải hy sinh cả một phần cơ thể để có được số tiền cũng như tiền đề để cho con bước vào đời. Chính vì thế mà con phải trân trọng từng đồng tiền. Bởi đó chính là máu thịt của mẹ con để có được nó...

      Từng lời nói đẫm nước mắt của ông Tuấn nói với con mà cả nhà ai cũng khóc. Vũ Luân quỳ xuống dưới chân cha mẹ nuôi rồi nói:

      - Con chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng với ai chứ Ba Tuấn nói thì con tin. Tất cả con đều phải tìm hiểu và chấp nhận, cho dù chuyện đó hoàn toàn bất ngờ và đau khổ. Lúc này con không muốn đứng tên căn nhà mà để tên của mẹ Huệ. Con muốn xin được làm con nuôi của mẹ về mặt pháp luật, vì mấy chục năm qua con đã mang tên họ Vũ của Ba Tuấn rồi và mãi mãi sẽ không thay đổi...

      Bà Huệ vẫn khóc mà không nói gì, thấy thế ông Tuấn nói tiếp:

      - Tôi thấy con trai Vũ Luân nói cũng có lý. Bởi cháu còn phải lấy vợ, dù sao căn nhà mang tên mẹ cũng dễ dàng hơn, con dâu không thể coi thường mẹ được...

      Hít một hơi thật sâu như để đè nén cảm xúc. Bà Huệ nói:

      - Nếu vậy số tiền đầu tư vào công ty mẹ sẽ cho con, cùng với số tiền mà Ba Tuấn, mẹ Lan Anh cho nữa. Con cố gắng phát triển cho tốt...

      Vũ Luân gật đầu. Hai mẹ con lại ôm nhau mà khóc. Bỗng Lan Nhi từ cuối bàn đi lại ôm lấy bà Huệ và đẩy anh Hai ra ngoài, miệng nói:

      - Mẹ Huệ ơi, còn con nữa nè...

      Bà Huệ xúc động ôm lấy cô gái:

      - Con gái của mẹ...

      Cả ba người ôm nhau vô cùng xúc động, ông Tuấn thấy vợ đứng một mình lấy khăn lau nước mắt thì lại gần kéo tay vợ về phòng. Cuộc gặp mặt trùng phùng giữa hai mẹ con bà Huệ thật bất ngờ và cũng vô cùng cảm động. Hai ông bà lặng lẽ đi về phòng với một tâm trạng vô cùng hạnh phúc. Vậy là từ nay bà Huệ không còn phải che đậy thân phận trước mặt con, trả vai trò người giúp việc lại cho cô Xuân, mà trở thành một bà chủ doanh nghiệp bên cạnh đứa con trai, mà hai mươi mấy năm bà mới được gặp lại.


      #33
        Thanh Vân 28.11.2024 16:25:24 (permalink)

        CHƯƠNG 34

        Thấy chồng cứ ngồi nhìn chăm chú vào cái điện thoại nhưng không gọi hay nhắn tin cho ai, thì bà Lan Anh lấy làm thắc mắc nên hỏi:

        - Anh sao vậy? Có chuyện gì phải không?

        Ông Tuấn không nhìn vợ nhưng trả lời:

        - Sáng thứ hai anh sẽ ký hợp đồng gói thầu này, nhưng có một chuyện mà anh đang cân nhắc...

        - Ký được là tốt rồi, có phải việc ông Vinh yêu cầu giúp đỡ cô Huệ không? Em nghĩ cũng nên giúp đỡ mẹ con cô ấy...

        Ông Tuấn lắc đầu:

        - Không phải. Hôm anh cùng cậu Quân đến gặp và trao đổi với đơn vị chủ dự án. Thì họ có đề cập đến số tiền mà bà Thủy đã đối ứng nhưng anh không đồng ý. Anh không muốn dính dáng gì đến bà ta. Không hiểu hôm đó cậu Tiến tuyên bố như thế nào mà người ta nói như vậy? Nghe cậu Quân nói cậu Tiến còn khẳng định sẽ đứng ra trả số tiền mà bà Thủy đã vay giang hồ...

        - Vậy thì căng rồi. Sở dĩ cậu ta làm vậy là cũng tin chắc rằng ông Vinh sẽ ủy quyền để cậu ta ký hợp đồng...

        - Bởi vậy anh mới phải suy nghĩ. Nhưng anh quyết định không liên quan đến những người này...

        Bà Huệ băn khoăn:

        - Em cũng nhất trí, vấn đề có nên nói với cô Huệ không? Nếu một việc có liên quan đến ông Vinh mà không nói với cô ấy...

        - Anh nghĩ chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến cô ấy cả, cũng chẳng liên quan gì đến ông Vinh. Hợp đồng này là do cậu Quân đưa về...

        Ông Tuấn dừng lại không nói tiếp suy nghĩ của mình. Sở dĩ ông biết được như vậy là do Lê Quân đã điều tra và báo cáo về. Mặc dù thời gian làm phụ việc cho ông chưa nhiều, nhưng ông theo dõi và thấy chàng trai này có vẻ chín chắn, ít nói và có uy tín với đối tác kể từ khi còn làm việc ở công ty cũ. Việc ông lấy được hợp đồng cũng từ mối quan hệ của cậu ấy với đối tác. Khác hẳn với Quốc Tiến có phần vội vàng, nông cạn. Nếu việc này ông không hợp tác về số tiền của bà Thủy, thì không chỉ liên quan đến cậu Tiến mà còn liên quan đến ông Trí và cậu Dương. Theo như cậu Quân báo về, thì Trần Dương đang o ép ông Trí bán hoặc cầm cố nhà, để trả số tiền mà bà Thủy đã vay của giang hồ. Ông muốn làm một cái gì đó để trừng trị người đàn ông này. Ông muốn ông ta phải chịu trách nhiệm về những việc mà mình gây ra.

        Đúng lúc đó thì Lê Quân gọi điện cho ông, giọng anh hết sức lễ phép:

        - Cháu chào Bác ạ...

        - Tình hình có gì thay đổi không?

        - Bên chủ dự án vừa thông báo công ty mình gửi bản thảo hợp đồng, hôm sau chỉ việc mang con dấu rồi ký thôi ạ...

        - Vậy cậu gặp tôi một lát rồi tôi giao cho cậu phụ trách hợp đồng này...

        - Dạ, giờ cháu đến công ty phải không ạ?

        - Tôi đang ở nhà, cậu đến đi...

        Chỉ 30 phút sau thì Lê Quân đến, cũng vừa lúc bà Huệ và Vũ Luân từ trong nhà đi ra. Nhìn thấy bà Huệ thì Lê Quân lễ phép cúi chào:

        - Cháu chào cô ạ...

        Quay sang Vũ Luân, anh nói tiếp:

        - Chào anh...

        Bà Huệ thì vui vẻ trả lời, còn Vũ Luân thì ngược lại. Anh bỗng tỏ ra khó chịu, hai mắt cụp xuống chỉ gật đầu mà không trả lời. Nhưng Lê Quân vẫn cười mà không có biểu hiện gì tỏ ra không vừa lòng. Thấy Lê Quân vào nhà gặp ông Tuấn thì không hiểu sau Vũ Luân lại quay vào. Thấy thế bà Huệ ngạc nhiên:

        - Sao thế con? Tại sao lại quay vào?

        Vũ Luân mắt vẫn không rời chàng trai Lê Quân, hỏi bà Huệ:

        - Người mới đến là ai đấy ạ?

        - À, trợ lý mới của ông Tuấn...

        - Trợ lý? Con đây bao nhiêu lần xin mà kiểu gì Ba cũng không đồng ý cho làm trợ lý. Vậy mà hắn ta vừa mới đến thì Ba lại giao vị trí đó cho hắn làm, mà nguyên nhân chỉ vì con không phải là con ruột. Thật đời bất công quá mà...

        Bà Huệ hiểu trong đầu con đang nghĩ gì nên chỉ biết lắc đầu rồi nói:

        - Đi thôi...

        Vũ Luân miễn cưỡng đi theo bà Huệ ra xe. Không cần nói thì Lê Quân cũng biết điều đó, sở dĩ anh nói như thế bởi anh và Vũ Luân không lạ gì nhau khi còn học trong trường. Đã lâu không gặp lại nên khi vừa nhìn thấy thì anh chủ động lên tiếng trước. Nhưng anh ta không trả lời mà còn tỏ thái độ khó chịu.

        Thật tình Vũ Luân càng không thể ngờ rằng Ba cũng đã chứng kiến thái độ của anh với Lê Quân. Ông lắc đầu rồi chờ cho Lê Quân vào đến nơi, thì chỉ tay về phía căn phòng kề bên cầu thang rồi nói:

        - Vào phòng sách nói chuyện...

        - Dạ...

        Hai người vào phòng, ông Tuấn yêu cầu Lê Quân chốt luôn cửa rồi bắt đầu trình bày. Ông hơi ngạc nhiên khi anh tỏ ra rất thành thạo gói thầu này nên tò mò:

        - Tôi tò mò một chút, có vẻ cậu đã biết gói thầu này từ trước?

        Không ngờ Lê Quân gật đầu:

        - Dạ, cháu được phân công khảo sát gói thầu này khi còn làm ở công ty cũ, hồi đó chủ đầu tư là người khác...

        - Vậy sao mãi bây giờ vẫn còn?

        - Cháu cũng không biết vì sao? Nghe đâu vì không đủ tài chính nên sang nhượng lại...

        - Hoá ra là thế. Làm gì cũng phải có duyên...

        Anh mở laptop chuyển file hợp đồng đã được soạn sẵn, nếu ông Tuấn thông qua thì anh chỉ việc điền tên pháp danh công ty vào là xong. Ông Tuấn kiểm tra từng chi tiết, từng điều khoản trong hợp đồng rồi gật đầu:

        - Ok. Cậu chuyển file cho đối tác, khi họ thông qua thì in thành 4 quyển và gửi cho tôi kiểm tra lại một lần nữa trước khi đóng dấu. Rút kinh nghiệm lần trước...

        - Dạ, cháu hiểu rồi...

        - Vậy cậu về đi...

        Lê Quân đứng dậy cúi đầu lễ phép:

        - Dạ, cháu xin phép...

        Nói xong anh lui ra ngoài không quên khép cửa lại. Còn một mình trong phòng, ông lấy điện thoại gọi cho con gái. Từ đầu dây bên kia tiếng của Lan Nhi nói lớn nhưng rất ồn:

        - Alo Ba ơi, con đang ngoài đường ạ...

        - Hèn gì mà Ba thấy ồn lắm...

        Nói xong ông cúp máy ngồi suy nghĩ. Chắc hẳn sau khi nhận được file hợp đồng của công ty ông. Thì chủ đầu tư bao giờ cũng gửi thông báo cho công ty của ông Vinh biết, về việc gói thầu đã có đơn vị thi công. Không biết khi nghe được tin đó thì cậu Tiến sẽ nghĩ như thế nào?

        Đúng như suy nghĩ của ông Tuấn. Lúc này tại bệnh viện, Quốc Tiến đang năn nỉ cha ký giấy ủy quyền cho mình đứng ra ký hợp đồng và chịu trách nhiệm về gói thầu này. Ông Vinh không những không đồng ý mà còn đuổi cậu ta về. Bà Mùi chưa hiểu chuyện gì nhưng khi thấy con như vậy thì thương con nên nói với chồng:

        - Chắc chắn có lý do gì đó, hay anh nhân nhượng với con một lần thử xem...Em thấy nó có vẻ quyết tâm lắm...

        - Em thì biết gì mà can thiệp vào. Anh hỏi em sau khi nó ký và làm tài chính rồi, nó phải thường xuyên bám sát công trình, theo dõi vật tư,...biết bao nhiêu công sức mới xong một gói thầu. Việc kiếm đồng tiền vất vả, có thể nói là bán sức lao động chứ không thể nói bằng miệng...

        - Vậy tại sao em nghe nói nếu mình bỏ gói thầu này thì công ty ông Tuấn sẽ trúng thầu?

        - Đúng rồi, anh thì nằm một chỗ, thằng Tiến thì không có kinh nghiệm, làm sao sánh được với ông Tuấn chứ?

        - Nếu vậy thì ông ấy cũng phải đưa cho mình một ít chứ? Vì dù sao gói thầu này cũng là của mình mà...

        Ông Vinh ngạc nhiên:

        - Bà tham gia vào công việc của công ty từ hồi nào vậy? Sở dĩ thằng Tiến biết được gói này cũng từ cô Lan Nhi con ông Tuấn. Như vậy thì nguồn gốc và quyền lợi là từ ai?

        Đến nước này thì bà Mùi không dám nói gì nữa. Thật tình bà cũng không biết mà chẳng qua cũng chỉ nghe qua con trai Quốc Tiến nói mà thôi. Con chỉ sợ thông qua công ty ông Tuấn, rồi Ba giao hợp đồng cho công ty bà Huệ. Bây giờ nghe chính từ miệng ông Vinh nói thì hợp đồng đó lại do cô Lan Nhi chứ không phải thằng Tiến tự ngoại giao mà có. Đúng lúc đó thì Quốc Tiến gọi về. Bà Mùi tái mặt vội chạy ra ngoài để nghe...

        Ông Vinh không cần hỏi cũng biết cuộc gọi đó là của ai? Kể từ khi bị vợ lừa dối, và biết Quốc Tiến không phải là con ruột của mình. Thì ông bắt đầu cảnh giác và không giao bất cứ việc gì liên quan đến tiền bạc cho con trai. Tuy nhiên ông vẫn giữ lời hứa chu cấp cho hai mẹ con tiền tiêu sài thoải mái. Hoặc có nhu cầu gì về tiền thì ông cũng không từ chối nếu thấy hợp lý.

        Lần này ông không thể uỷ quyền cho con trai thay ông ký hợp đồng, mặc dù công ty đang rất cần. Bởi ngoài việc ký trên giấy tờ, Quốc Tiến có thể thay ông giao dịch ở ngân hàng, rồi chuyện gì xảy ra? Trước đó ông đã khóa tài khoản ở ngân hàng, chỉ có ông là chủ tài khoản hoặc bà Huệ mới được phép giao dịch. Sở dĩ ông tin bà Huệ bởi bao năm chăm sóc cho ông mà không màng đến chuyện tiền bạc. Nhưng với bà Mùi thì ông không nói ra điều đó, bởi sự ích kỷ của người phụ nữ khi thấy chồng không tin mình mà lại giao cho người khác. Sở dĩ bà Mùi hoàn toàn im lặng khi ông sống bên cạnh bà Huệ một thời gian dài, chỉ có bà mới hiểu ông đã hoàn toàn bất lực do bệnh tật. Một khi chức năng của người đàn ông không còn, thì chỉ còn đổ tại bà Huệ sở dĩ chăm sóc cho ông vì tiền mà thôi...Hơn nữa mỗi khi nói ra chuyện gì thì ông lại lôi chuyện ngoại tình của Bà ra để nói. Thôi thì bà cũng chỉ nghĩ đến con, dù sao bà cũng già rồi không còn ham hố gì nữa. Sự im lặng của bà để sau này được hưởng toàn bộ tài sản của ông Vinh thì cũng xứng đáng.

        Nghe mẹ nói Ba cương quyết không chịu ký giấy ủy quyền cho mình, thì Quốc Tiến tái mặt. Bây giờ anh biết phải nói thế nào khi đã lỡ tuyên bố với Tuyết Trinh rằng, sẽ trả số tiền của bà Thuỷ vay của giang hồ. Nếu lần này không thành công thì không chỉ không có tiền mà anh còn là trò hề trong mắt Tuyết Trinh...

        Chợt ý nghĩ lóe lên trong đầu, nếu ông Vinh không chịu ký thì anh sẽ ký thay và đóng dấu. Như vậy mọi việc sẽ vẫn diễn ra bình thường. Nhưng cho dù có nằm mơ thì Quốc Tiến cũng không thể biết rằng Ba đã phong tỏa tài sản công ty tại ngân hàng. Anh cho Tuyết Trinh soạn sẵn hợp đồng và đúng hẹn đi cùng với anh đi gặp đối tác...

        Mặc dù đã thống nhất nội dung bản thảo hợp đồng. Nhưng ông Tuấn cố tình hẹn lại sau một ngày, ông vẫn cứ để qua cái ngày mà Quốc Tiến đã hẹn, biết đâu ông Vinh lại muốn thi công gói này thì sao? Mặt khác ông muốn biết cậu ta sẽ làm gì khi không được ủy quyền thay cha thực hiện mọi giao dịch. Ông dặn Lan Nhi xin phép nghỉ mấy ngày với lý do sức khỏe. Để Tuyết Trinh làm theo sự chỉ đạo của giám đốc Quốc Tiến...

        Thật là dự đoán như thần, bên đối tác gửi thông báo cho ông rằng đã ký với đơn vị cũ, vấn đề tài chính sẽ tiến hành sau 3 ngày và khởi công sau một tuần. Ông Tuấn chỉ biết chúc mừng dự án thành công và không nói gì. Sở dĩ ông làm như thế bởi bà Huệ đã nói cho ông biết rằng, ông Vinh đã phong tỏa toàn bộ tài khoản của công ty trong thời gian ông lâm bệnh. Bà ấy còn đưa ra toàn bộ giấy tờ, văn bản mà ông Vinh đã làm việc với ngân hàng. Thử xem sắp tới cậu ta sẽ xoay sở như thế nào?










        #34
          Thanh Vân 28.11.2024 16:26:53 (permalink)

          CHƯƠNG 35

          Nhìn hợp đồng kinh tế đầu tiên với chữ ký của mình và được cô gái Tuyết Trinh đi theo đóng dấu, phục vụ từ công việc đến từng ánh mắt, nụ cười mà lòng Quốc Tiến như nở hoa. Vừa ra khỏi công ty thì Tuyết Trinh gọi ngay cho Trần Dương:

          - Alo, em báo anh một tin mừng…

          - Kết quả tốt phải không? Chỉ cần thấy em cười tươi như vậy là anh biết ngay rồi…

          - Ký xong rồi anh ạ, chờ mấy ngày bên họ bảo lãnh ngân hàng là anh Tiến rút tiền trả nợ cho mẹ em rồi…

          Trần Dương trả lời:

          - Vậy là sống rồi, mấy ngày nay anh ăn không ngon, ngủ không yên với tụi nó…

          - Anh Tiến đã hứa là cứ yên tâm, lời nói của người có tiền cũng khác…

          - Vậy em nói anh Tiến đứng ra trả trực tiếp cho tụi nó nhé, còn thông qua anh mà làm gì?

          - Vâng, để em nói xem sao…

          Đúng lúc đó thì Quốc Tiến cũng vừa chạy xe ra, anh còn lịch sự xuống xe mở cửa mời người đẹp.Tuyết Trinh cười tươi như hoa bên cạnh chàng giám đốc trẻ đẹp trai. Có lẽ lúc này hình ảnh Vũ Luân một thời, mà đã có lần cô tuyên bố rằng không thể sống nếu thiếu anh. Thì giờ đây trong tim cô đã được thay thế bằng một hình ảnh khác. Đó chính là Quốc Tiến, người mà tương lai sẽ được kế nghiệp cả một khối gia tài đồ sộ.

          Thật khó mở lời với Quốc Tiến về số tiền nợ của mẹ mà anh đã hứa. Tuyết Trinh nhắn cho Trần Dương:

          - Anh Hai gọi cho em nói rằng họ đang kéo đến đòi nợ tiền mẹ vay…

          Chỉ hai phút sau thì điện thoại của cô đổ chuông, nhưng Quốc Tiến không thấy cô nghe mà bấm tắt máy thì lấy làm lạ liền hỏi:

          - Ai gọi điện mà em không nghe?

          Hai mắt đã ngấn lệ, Tuyết Trinh trả lời:

          - Dạ, không có gì...

          Cô nói xong rồi tắt máy nhưng cuộc gọi từ đầu dây bên kia vẫn tiếp tục khiến Quốc Tiến sốt ruột. Anh tưởng cuộc gọi vừa rồi là của Vũ Luân nên nói với cô:

          - Em nghe đi xem ai gọi và có chuyện gì? Vũ Luân phải không?

          - Dạ, vẫn là chuyện giang hồ đòi nợ mẹ em số tiền đó...

          - Hẹn chúng nó mấy ngày nữa...

          - Vì hẹn nhiều lần rồi nên giờ nói gì họ cũng không tin...

          Suy nghĩ một hồi, Quốc Tiến nói:

          - Sáng mai 8 giờ, hẹn đến văn phòng gặp anh. Vậy giờ anh hứa thì họ có tin không?

          Tuyết Trinh cảm động nhoài người sang đặt lên má Quốc Tiến một nụ hôn thay lời cảm ơn, làm anh đỏ mặt vì bất ngờ. Sở dĩ anh dám mạnh miệng như thế bởi số tiền đó là của Bà Thủy đối ứng cho chủ đầu tư chứ chẳng phải của anh. Nếu không có số tiền đó thì sau khi bên chủ đầu tư bảo lãnh xong, công ty anh cũng phải đối ứng cho họ mà. Vậy chẳng qua anh làm vậy vừa được việc lại có thể giúp gia đình Tuyết Trinh. Chỉ cần chờ họ bảo lãnh xong thì anh có thể rút tiền ra trả cho bà ấy được rồi.

          Đúng 8 giờ, Tuyết Trinh đi cùng một thanh niên vào phòng giám đốc Tiến. Anh thầm thở phào vì khi nhìn anh ta không có vẻ gì là giang hồ như anh tưởng tượng. Mà ngược lại trông rất lịch sự với quần Jin, áo sơ mi xanh đóng thùng. Tiến chủ động lên tiếng không để Tuyết Trinh phải giới thiệu:

          - Chào anh...

          Thanh niên đưa mắt nhìn khắp phòng một lượt rồi giơ tay về phía giám đốc Tiến:

          - Vâng, chào giám đốc...

          Chợt Quốc Tiến nhăn mặt đau đớn, bởi bàn tay anh có cảm giác đang bị một gọng kìm xiết chặt, và anh hiểu rằng tên kia đang ngầm dằn mặt mình. Thấy thế Tuyết Trinh rút lui:

          - Hai anh nói chuyện, em xin phép về phòng làm việc...

          Quốc Tiến thở hắt ra khi bàn tay đã được nới lỏng. Thanh niên trả lời:

          - Tôi không muốn nói dài dòng mất thời gian vàng ngọc của giám đốc. Theo như cô Tuyết Trinh trình bày, thì giám đốc muốn chịu trách nhiệm về số tiền mà bà Thủy đã vay của công ty chúng tôi, tất cả nội dung nói trên tôi cũng đã được biết qua cô Tuyết Trinh con gái bà ta. Hợp đồng chúng tôi đã soạn, giám đốc xem qua rồi ký tên là xong...

          Quốc Tiến định hỏi về giấy nợ của bà Thủy anh phải thu hồi lại sau khi trả nợ. Nhưng không cần anh phải hỏi thì người kia đã đưa luôn kèm câu nói:

          - Sau khi anh ký nhận trả nợ thì chúng tôi cũng hủy bỏ hợp đồng vay tiền của bà Thủy...

          Tuy cũng hơi ớn lạnh khi đối mặt với anh ta, nhưng mọi chuyện dường như không dừng lại được nữa, nên anh trả lời nhưng trong giọng nói cũng có phần không được tự nhiên:

          - Lẽ dĩ nhiên rồi...

          Bất đắc dĩ Quốc Tiến đành đặt bút ký tên vào hợp đồng vay tiền mà anh ta để trước mặt. Tưởng mọi chuyện vậy là xong, ai ngờ anh ta còn yêu cầu Tuyết Trinh ký người làm chứng, và đóng dấu treo của công ty vào góc bên trái trên cùng của bản hợp đồng. Trước khi rời đi, anh ta lại giơ tay về phía anh để bắt tay tạm biệt, nhưng Quốc Tiến vội đứng dậy từ chối.

          Hai người rời khỏi phòng đã lâu mà Quốc Tiến vẫn còn như hóa đá. Anh không biết mình tỉnh hay mơ và tại sao lại vướng vào cái vòng luẩn quẩn này. Giờ đây anh chỉ còn cầu mong mọi việc suôn sẻ và nếu chẳng may...Nếu hai chữ chẳng may xuất hiện thì anh sẽ có cách khi nghĩ đến bà Huệ. Lúc đó anh sẽ đi đến nước cờ cuối cùng...

          Ngày mai theo đúng kế hoạch là đơn vị chủ dự án sẽ bảo lãnh tiền vào tài khoản ngân hàng của công ty. Cả đêm anh không ngủ được, và bỗng thấy lo lắng. Có bao giờ vì đây là hợp đồng đầu tiên anh được ký, nên cảm thấy hồi hộp như vậy không?

          Trời vừa sáng là anh đã dậy, thay vì chạy bộ tập thể dục như mọi ngày, thì anh lại xuống phòng khách tự tay pha cho mình một ly cafe cho tỉnh táo và chờ đợi. Anh chờ đợi và mong ngóng một thông báo kết quả bên đối tác, đã tiến hành thực hiện bảo lãnh thanh toán không hủy ngang theo điều khoản hợp đồng mà hai bên đã ký. Nhưng không hiểu sao đã 9 giờ rồi mà vẫn chưa thấy cuộc gọi nào. Anh đứng dậy ra xe để đến công ty, Bỗng tiếng chuông điện thoại làm anh giật mình xen lẫn hồi hộp, bởi sáng nay anh không đến công ty cũng chỉ để chờ tiếng chuông này. Nhưng hy vọng rồi lại thất vọng bởi đó là cuộc gọi từ phòng bảo vệ. Tiếng ông Hoài có vẻ sốt ruột:

          - Alo...

          - Chú gọi cho tôi có việc gì?

          - Vì đã hơn 9 giờ rồi mà chưa thấy Sếp đến...

          - Tôi đến lúc nào là việc của tôi, bộ bây giờ bảo vệ lại có quyền giám sát cả giờ giấc của giám đốc hả?

          Nghe giọng nói có vẻ bực mình của Quốc Tiến thì ông Hoài hoảng sợ, lắp bắp:

          - Dạ, tôi không dám...

          - Vậy ông gọi cho tôi có chuyện gì?

          - Dạ, có thông báo gấp của công ty chủ đầu tư gửi giám đốc...

          - Sao không nói sớm? Được rồi, tôi đến ngay...

          Nhận thông báo từ tay bảo vệ mà Quốc Tiến vô cùng hồi hộp. Anh không nói gì mà đi thẳng vào phòng và đóng cửa lại. Chính anh cũng không hiểu tại sao mà mình lại mất bình tĩnh đến thế? Và rồi anh lạnh toát sống lưng khi đọc dòng chữ thông báo Tài khoản công ty đã bị phong tỏa. Nên chủ đầu tư không thể giao dịch được. Họ yêu cầu phải trả lời gấp sau 24 giờ đồng hồ, vậy là sao chứ?

          Không kịp suy nghĩ, Quốc tiến lao ra xe thay vì chạy đến bệnh viện hỏi Ba. Thì anh lại đến văn phòng công ty của bà Huệ. Lúc này Vũ Luân đang kiểm tra khâu trang trí, anh yêu cầu thợ sửa lại một số chi tiết theo ý mình. Thì thấy chiếc xe hơi màu trắng đậu ngay trước cửa và Quốc Tiến hầm hầm đi vào. Khi đến cửa thì anh gọi lớn:

          - Bà Huệ đâu?

          Vũ Luân không nhớ rằng mình vừa bị thương nên vội xông ra. Nhưng bà Huệ nhanh hơn lao ra đứng giữa hai người. Miệng hỏi:

          - Cậu tìm ai?

          - Tôi tìm bà Huệ?

          - Tôi đây, nhưng tôi không có nhiệm vụ phải tiếp cậu...

          Nghe mẹ nói rất nhiều và cũng đã từng chứng kiến Ba ở bên người phụ nữ này. Nhưng chưa bao giờ Quốc Tiến lại giáp mặt với bà ấy như lần này. Anh hơi bất ngờ khi bà ta dám nói với con trai duy nhất của ông Vinh như vậy. Trong tâm trạng không đủ bình tĩnh nên anh gằn từng tiếng:

          - Bà tưởng mình là ai hả? Bà lấy kiếng soi lại mình đi...

          Bà Huệ biết cậu ta bắt đầu khiêu khích, làm xấu mặt Bà trước mặt Vũ Luân nên nháy mắt cho hai thợ hồ kéo lôi cậu ta ra ngoài. Vũ Luân vốn đã tức Quốc Tiến vì tội cướp giật Tuyết Trinh từ tay anh. Nay lại còn dám đến đây lớn tiếng với mẹ thì chạy ra, mặc dù hai người thợ ra sức ngăn cản lại:

          - Thằng kia. Đây không phải là nơi mà mày muốn đến thì đến. Cút ngay khỏi mắt tao trước khi tao báo công an...

          Trong khi hai người vẫn nói đi nói lại thì bà Huệ vào trong phòng gọi điện cho ông Vinh. Lúc này ông Vinh đang ngủ nên bà Mùi nghe máy. Nhận ra tiếng của bà Huệ thì bà tỏ ra khó chịu, lời nói có phần gay gắt:

          - Cô hỏi ông Vinh có chuyện gì? Ông ấy đang ngủ...

          - Gặp Bà thì may quá, tôi thông báo cho ông bà biết cậu Tiến con trai ông bà đang đến nhà tôi quậy phá. Nếu ông bà không lên tiếng thì tôi sẽ gọi công an...

          - Cái gì? Bà nói thằng Tiến nhà tôi hả? Nó đang đi làm mà...

          Bà Huệ không trả lời mà giơ máy về phía Quốc Tiến rồi hỏi bà Mùi:

          - Bà nghe rõ tiếng cậu ta đang chửi, nêu đích danh tên tôi đấy?

          Bà Mùi im lặng, đúng như bà ta nói. Tiếng Quốc Tiến nghe rõ trong máy, vì bà nói lớn tiếng khiến ông Vinh tỉnh giấc, thấy vợ đang nói chuyện bằng điện thoại của mình thì tỏ ra không vừa lòng:

          - Bà đang nói chuyện với ai đấy?

          Bà Mùi dằn mạnh điện thoại xuống giường rồi tức giận bỏ đi ra ngoài. Bà vô cùng lo lắng nên gọi điện cho con trai. Quốc Tiến thấy điện thoại của mẹ gọi thì vô cùng ngạc nhiên không hiểu mẹ gọi có chuyện gì? Và càng ngạc nhiên hơn khi thấy mẹ khóc:

          - Mẹ sao lại khóc? Đã xảy ra chuyện gì?

          Bà Mùi nức nở:

          - Có việc gấp, con về ngay đi...

          - Mẹ bình tĩnh, con về ngay...

          Trả lời với mẹ xong thì anh quay lưng bước ra xe, nhưng vẫn không quên ném lại phía sau một lời đe dọa:

          - Bà coi chừng tôi nghe chưa?

          Thay vì tỏ ra bực tức thì bà Huệ chỉ cười khiến Vũ Luân ngạc nhiên:

          - Mẹ còn vui lắm hay sao còn cười...

          Bà Huệ càng cười lớn hơn trả lời:

          - Phải cười chứ? Trận này thì hắn ch.ết là cái chắc. Ông Tuấn vừa điện nói chuyện với mẹ xong, chưa kịp nói với con thì hắn đã đến đây...

          - Con sẽ không bao giờ bỏ qua cho hắn...

          - Sức khỏe con chưa tốt, phải hết sức cẩn thận. Hôm nay hắn đến đây là hắn không bình tĩnh, hơn nữa cũng không loại trừ cố tình va chạm với con...việc này mình chưa cần lên tiếng mà để cho ông Vinh xử lý. Ông Tuấn và cậu Quân đang ký hợp đồng rồi...

          Bà chỉ nói sơ bộ như vậy với Vũ Luân bởi nếu biết sự thật, tuổi trẻ nhiều khi không kìm chế được lại nói ra gây bất lợi. Vũ Luân nghe mẹ Huệ nói như thế thì anh cũng hiểu Quốc Tiến đang gặp chuyện không vui, hay nói một cách khác là hợp đồng anh ta ký bị thất bại. Anh lại nhớ đến Tuyết Trinh, liệu cô ta đã biết chuyện này chưa? Nếu như biết hợp đồng bị hủy, việc thay lòng đổi dạ với anh để bám víu vào cái danh hão kia, để rồi bây giờ thất bại ê chề. Chắc chắn một điều khi bác Vinh khỏe lại sẽ không bao giờ chấp nhận cô ta làm việc, chứ nói gì đến dâu con trong nhà như cô ta từng mơ ước...


          #35
            Thanh Vân 04.12.2024 04:45:38 (permalink)

            CHƯƠNG 36

            Ông Vinh tức giận gọi điện cho bà Huệ nhưng không ai nghe máy, nên quay sang bà Mùi với giọng nói gay gắt:

            - Tôi đã giữ lời hứa để yên không nói gì về thân phận của nó, thì ít ra cũng phải biết điều. Nếu nó vẫn cứ ngang bướng như thế thì bà cũng đừng trách tôi...

            Bà Mùi tức tưởi:

            - Tôi xin ông bỏ qua cho nó lần này, chắc nó nghe ai xui bẩy lại thấy bà ta mở công ty nên mới ngu dại như thế. Để tôi sẽ khuyên nhủ con...

            - Vậy cứ hễ có người xui là đến quậy hay sao? Tôi tuyên bố cho mẹ con bà hiểu rằng số tiền tôi cho cô Huệ là tiền của tôi, ở đây không có chữ của chồng công vợ. Tôi cho bà ta tiền và ngược lại bà ta đã hy sinh bộ phận cơ thể để cứu tôi. Tiền thì có thể cứu được chứ quả thận khi đã cắt đi rồi thì có mọc lại được không?

            Quốc Tiến vừa về đến nơi thì thấy Ba mẹ đang cãi nhau, anh đứng bên ngoài chờ cho Ba bớt giận thì mới vào. Anh chưa biết tại sao hai người lại căng thẳng như thế? Trong khi mẹ im lặng khóc còn gần như toàn Ba nói. Chuyện gì vậy? Anh cố gắng lắng tai nghe xem Ba mẹ đang nói gì? Hay chính xác là mẹ có lỗi gì khiến cho Ba không bằng lòng? Anh rất muốn vào gặp Ba xin bỏ phong tỏa tài khoản, nhưng thấy Ba đang nóng tính nên lại thôi.

            Bỗng anh giật mình khi thấy mẹ ôm mặt chạy ra ngoài khóc thì đuổi theo. Bà Mùi giật mình quay lại và khi nhận ra con trai đang đứng bên cạnh thì càng tủi thân nhiều hơn.

            Chờ cho mẹ bớt xúc động, anh hỏi:

            - Đã xảy ra chuyện gì vậy mẹ?

            Gạt ngang dòng nước mắt, bà hỏi con:

            - Mẹ hỏi con mới đúng, tại sao con lại đến nhà cô ta quậy phá hả? Bộ con không muốn cho mẹ sống nữa phải không?

            - Ai nói với mẹ? Là bà ta phải không? Nhất định con không bỏ qua. Bà ta giỏi thì giải quyết với con, tại sao lại làm phiền cha mẹ chứ?

            - Mẹ xin con, đừng làm thêm to chuyện nữa?

            - Lúc đầu con đến cũng chỉ muốn nói chuyện tử tế, ai ngờ chưa kịp nói điều gì thì hai mẹ con bà ta ra đuổi trước bao nhiêu người. Thử hỏi mẹ có tức không?

            Không thấy mẹ trả lời mà vẫn cứ khóc thì Quốc Tiến thắc mắc:

            - Ba chửi mẹ vì chuyện gì? Tại sao mẹ cứ phải cam chịu mãi chứ? Mẹ càng hiền thì ông ta càng lấn tới. Mẹ có biết hôm nay ông ấy làm gì không?

            - Là chuyện gì?

            - Hợp đồng con đã ký xong, chỉ còn làm tài chính ngân hàng nữa thôi nhưng không thành. Bởi Ba đã phong tỏa toàn bộ tài khoản của công ty rồi. Chính vì thế nên hợp đồng tạm dừng lại...

            Ai ngờ thấy to tiếng bên ngoài thì ông Vinh mở cửa đi ra. Nghe Quốc Tiến nói đã ký xong hợp đồng kinh tế thì ngạc nhiên:

            - Mày vừa nói gì? Tại sao lại ký được hợp đồng? Mày còn định làm chuyện gì nữa hả?

            Quốc Tiến đang lúng túng chưa biết phải trả lời thế nào thì bà Mùi lên tiếng:

            - Chính ông phải hỏi bản thân mình mới đúng, tại sao lại cứ ngăn cản con chứ? Ông không ký được thì để nó ký. Giờ lại nghe thiên hạ xúi bẩy phong tỏa tài khoản...

            - Bà vừa nói cái gì? Nói lại tôi nghe rồi tôi trả lời...

            Quốc Tiến thấy thế thì lên tiếng:

            - Sức khỏe của Ba bây giờ yếu rồi, Ba cũng nên giao lại công ty cho con. Thời bây giờ khác xưa rồi Ba...

            - Khác như thế nào? Có phải mày giả mạo chữ ký của tao để ký phải không? Mày có biết làm như vậy là vi phạm pháp luật không hả?

            Nghe ông Vinh nói như vậy thì bà Mùi tỏ ra lo sợ:

            - Cái gì mà vi phạm pháp luật? Bộ ông muốn tố giác nó hay sao?

            Bỗng có tiếng nói của ông Tuấn sau lưng làm cả ba người giật mình:

            - Ông Vinh có thể không, nhưng còn tôi thì chưa chắc...

            Ông Vinh nhìn thấy ông Tuấn đi cùng với một thanh niên thì ngạc nhiên:

            - Ủa, Giám đốc Tuấn sao lại có mặt ở đây?

            Ông Tuấn cười:

            - Tôi và trợ lý Quân tính ghé thăm ông đây. Nhanh khỏe để liên danh thi công với tôi chứ?

            Ông Vinh cười:

            - Ok, tôi xin liên danh 2

            Hai người càng cười và chúc sức khỏe bao nhiêu thì Quốc Tiến lại run rẩy lo sợ bấy nhiêu. Cũng chỉ vì cái tính bốc đồng và sỹ diện với người đẹp Tuyết Trinh mà anh lâm vào cảnh nợ nần. Bây giờ phải làm sao đây khi mọi chuyện đã xong không còn hy vọng gì nữa? Bỗng Quốc Tiến đến trước mặt ông Tuấn nói như van xin:

            - Chủ đầu tư đồng ý đơn vị thi công không phải đối ứng thực hiện hợp đồng vì đã có số tiền của bà Thủy. Vậy chú đưa số tiền đó cho cháu trả nợ cho giang hồ...

            Tuy biết cậu ta đang nói về vấn đề gì? Bởi đã có lần người của công ty chủ dự án cũng đã đề cập đến vấn đề này nhưng ông không đồng ý. Đưa mắt nhìn ông Vinh như muốn hỏi cậu ta đang nói gì mà ông không hiểu? Ông Vinh quay sang con trai quát lớn:

            - Mày đang nói nhảm gì thế hả? Đã dốt lại còn sỹ diện, mày có im ngay đi không?

            - Nhưng con đã nhận trả tiền cho giang hồ...

            - Cái gì?

            Tất cả cùng sửng sốt khi nghe cậu ta nói rằng nợ tiền giang hồ. Nhưng ông Tuấn chẳng việc gì mà liên quan đến gia đình ông Vinh cho rắc rối nên nói thêm vài câu rồi cáo từ ra về. Hai người mới đi được vài bước thì bỗng nghe tiếng hét của bà Mùi phía sau thì quay lại. Đúng lúc Quốc Tiến đang đẩy ông Vinh trong trạng thái té ngửa xuống đất. Rất nhanh Lê Quân chỉ trong vài giây đã kịp thời lao đến đỡ ông Vinh nằm trên lưng mình. Việc gì cũng chỉ có giới hạn, sau khi đỡ ông Vinh về phòng thì anh định đi tìm Quốc Tiến để xử lý, nhưng nhận được cái lắc đầu của ông Tuấn nên lại thôi. Tình huống bỗng trở nên hết sức bất ngờ, kể cả bà Mùi cho dù có nằm mơ thì cũng không thể ngờ được rằng. Chỉ vì bị cha la rầy mà con trai dám xô té cha mình, trong khi sức khỏe của ông không thể tự vệ được...

            Cũng chỉ vì vào thế đường cùng và bế tắc, lại bị cha la rầy nên Quốc Tiến không còn bình tĩnh nữa, anh đẩy cha ra nhưng không ngờ ông lại yếu đến thế. Cũng may mà Lê Quân đã đến kịp thời, nếu không thì anh cũng không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra...

            Khi mọi người đã vào phòng chăm sóc cho cha, và chỉ còn lại một mình đứng như trời trồng giữa sân thì Quốc Tiến vô cùng lo sợ. Anh sợ cha sẽ từ bỏ mình và đặc biệt sợ giang hồ sẽ tìm để lấy tiền. Việc này chỉ có cha là giúp được anh trả nợ, nhưng ông đã không giúp lại còn la mắng những câu từ gây tổn thương. Anh tự trách bản thân mình đã quá chủ quan nên rước họa vào người, để bây giờ đi vào chỗ bế tắc. Nhớ đến ánh mắt của người trợ lý của ông Tuấn mà anh thấy sợ, nếu lúc đó không đỡ ông Vinh trên lưng thì rất có thể anh đã phải ăn đòn của anh ta. Sự lo lắng kèm sợ hãi khiến anh hoảng loạn bỏ chạy ra khỏi cổng bệnh viện. Anh chỉ muốn tìm một nơi thật yên tĩnh để suy nghĩ.

            Xâu chuỗi lại tất cả mọi việc, anh tự hỏi có bao giờ mình đã dính vào cái bẫy của Tuyết Trinh không? Tại sao cô ấy lại khơi gợi anh đứng ra nhận trả trực tiếp cho chủ nợ mà không phải là cô ấy? Có bao giờ anh đã trúng kế của Vũ Luân con bà Huệ? Chính hắn đã lên kế hoạch để gài anh vào bẫy? Biết bao câu hỏi mà không có lời giải đáp. Quốc Tiến ôm đầu trong bế tắc, bây giờ anh cũng không dám về nhà, lúc nào trong đầu cũng hình dung cảnh bọn giang hồ đang đi tìm mình...

            Điện thoại đổ chuông liên hồi, không cần xem thì anh cũng biết là mẹ gọi. Hẳn là mẹ đang rất lo lắng cho con trai. Nhưng bây giờ anh không thể trở về, tạm thời anh tránh mặt để cha nguôi giận, rồi anh sẽ quỳ xuống mà xin lỗi...

            Thời hạn hẹn trả tiền cho giang hồ là 3 ngày, đúng vào cái ngày mà chủ đầu tư thực hiện xong bảo lãnh tại ngân hàng. Bây giờ nếu họ biết hợp đồng thi công đã vào tay công ty khác, cũng đồng nghĩa với việc anh phải trả tiền. Bây giờ anh phải làm sao?

            Gọi cho con trai hết cuộc này đến cuộc khác mà không được làm bà Mùi vô cùng lo lắng. Bà vẫn thắc mắc về câu nói của con, tại sao con lại phải trả tiền gì đó cho giang hồ? Chỉ một thời gian ngắn ông Vinh bị bệnh, rồi Quốc Tiến lên thay quản lý công ty mà bao nhiêu chuyện xảy ra. Giờ con lại bỏ đi đâu, tại sao lại gọi điện không được. Rõ ràng nếu nói để ông Vinh trả số tiền đó thì không bao giờ. Bởi ông bà đã thống nhất với nhau từ khi ông biết Quốc Tiến không phải con ruột của mình. Bây giờ không biết số tiền ấy có nhiều không? Con trai bà vay để làm gì? Một người mẹ như bà không thể ngồi im nhìn con đang gặp khó khăn mà không làm gì được.

            Ông Tuấn và cậu trợ lý đã ra về và ông Vinh cũng đã ngủ. Bà Lặng lẽ đi ra ngoài gọi cho con và may mắn lần này Quốc Tiến nghe máy. Tiếng bà Mùi đẫm nước mắt:

            - Con ơi...

            Biết mẹ đang khóc, Quốc Tiến cũng xúc động:

            - Con nghe nè mẹ...thật tình con không cố ý, lúc đó con chỉ kéo tay Ba ra thôi...

            - Mẹ hiểu, may mà Ba không sao là tốt rồi...bây giờ con về nhà đi...

            - Bác Tuấn còn ở đó không mẹ?

            - Về hết rồi, Ba con cũng đang ngủ...
            Quốc Tiến không trả lời mà cúp máy. Thay vì định về nhà như ban đầu thì anh lại đến bệnh viện gặp mẹ. Lúc này chỉ có mẹ là người để anh tâm sự, vẫn biết rằng với số tiền đó thì mẹ cũng không có khả năng lo được. Nhưng hai cái đầu cùng suy nghĩ bao giờ cũng hơn một. Thấy con trai trở về thì bà Mùi không hề ngạc nhiên, mà chỉ chiếc ghế đá dưới gốc cây xà cừ, ngay khoảng sân trước phòng bệnh để hai mẹ con nói chuyện.

            Bà hoàn toàn im lặng nghe con nói chuyện. Bà thật sự không ngờ con mình lại dại khờ đến thế, hèn gì ông Vinh chồng bà không viết giấy ủy quyền. Đồng thời phong tỏa tài khoản là hoàn toàn có lý do. Bà nói với con trai:

            - Sao con lại khờ thế hả con? Người ta nợ thì người ta trả, hơn nữa cho dù mình có giúp được bằng cách lấy lại tiền cho bà Thủy, thì sau khi xong hết mọi việc cũng chỉ giao cho người nhà bà ấy trước sự làm chứng của cơ quan chức năng. Không dại gì mà dính đến giang hồ. Mẹ chỉ nhắc để cho con nhớ mà rút kinh nghiệm...

            - Con biết lỗi rồi mẹ ơi...

            - Bây giờ không phải là nhận lỗi hay không mà phải tìm cách để giải quyết...cho dù mẹ có van xin cỡ nào, thì Ba con cũng không bao giờ đồng ý bỏ ra một số tiền lớn vào những việc vô bổ như vậy. Hơn nữa vừa rồi con lại còn làm cho Ba suýt té thì lại càng khó...

            - Bây giờ con cũng chẳng biết phải làm sao nữa. Cũng chính vì cùng quẫn nên con mới đến chỗ bà Huệ...

            Nhắc đến tên bà Huệ làm bà Mùi nảy ra ý nghĩ rằng sẽ đến gặp người đàn bà ấy. Chỉ có cô ấy mới thuyết phục được ông Vinh cho con số tiền đó để trả nợ. Cứ nghĩ đến giang hồ và nghĩ đến Vũ Luân con ông Tuấn mà bà rùng mình. Suốt thời gian bà ấy ở cận bên với lý do chăm sóc ông Vinh, nhưng cũng chưa một lần bà lớn tiếng, hay có lời lẽ hoặc câu từ làm tổn thương. Cũng chỉ vì một đêm bên người yêu cũ và có sự xuất hiện của thằng Tiến. Cũng chỉ từ cái ngày ông Vinh biết thằng Tiến không phải con ruột của mình do không cùng huyết thống. Mà bà đánh đổi bằng cuộc sống lặng câm để lấy sự bình an của hai mẹ con. Ông ấy cũng không chửi bới hay la rầy mà chỉ đưa ra một văn bản thống nhất giữa hai ông bà. Và cũng từ đó ông bà ly thân và cũng không ai có quyền can thiệp vào cuộc sống của người kia. Ngược lại ông vẫn chu cấp tiền bạc cho hai mẹ con tiêu sài thoải mái, sau này tất cả tài sản cũng đều cho con trai Quốc Tiến nếu sau khi ông qua đời...

            Bây giờ bà phải hạ mình xuống mà xin chính người đàn bà đã chung sống với chồng mình giúp đỡ, bởi với bà cái danh hão cũng không còn quan trọng, bằng cách cứu con trai khỏi bọn giang hồ mà thôi.


            #36
              Thanh Vân 04.12.2024 04:47:01 (permalink)

              CHƯƠNG 37

              Hai người phụ nữ ngồi im lặng hồi lâu mà không ai nói với ai một lời, bởi bây giờ họ biết nói sao cho đủ? Suốt mấy năm trời cùng chung sống với một người đàn ông mà cũng không ai nói với ai một lời. Giờ đây họ đang ngồi đối diện nhau trong một quán cafe ,mà muốn nói một cái gì đó thì cũng không biết phải bắt đầu từ đâu. Bà Huệ hiểu rằng với người phụ nữ như bà Mùi không giống như bà Thủy. Bà đã từng yêu, đã từng đau khổ nên rất hiểu hoàn cảnh của bà ấy. Đã nhiều lần bà nói với ông Vinh nên quay về nhưng ông ấy không đồng ý. Ngay cả việc bà chung sống bên cạnh ông ấy thì không có từ nào để biện minh hay giải thích. Việc một nam một nữ sống chung trong một mái nhà. Thì cho dù có trăm hay ngàn vạn lời nói cũng chẳng ai tin, mà chỉ có người trong cuộc mới hiểu mà thôi.

              Chính bà cũng không hiểu mình nghĩ gì về ông ấy? Nhưng nói rằng yêu thì không phải, cuộc đời bà đã bị người đàn ông tên Trí, tạo nên dấu chấm hết cho chữ Yêu thay bằng chữ Hận, từ thủa còn trong trứng nước rồi. Bất kỳ cuộc sống sau này hay phải đánh đổi bằng một cái gì đó, thì với bà cũng là bình thường. Với ông Vinh cũng thế, bà sống bên ông, chăm sóc ông cũng chỉ là tình thương giữa người với người. Bà hiến một bộ phận cơ thể cứu ông thì ngược lại ông cho bà tiền, mà bà đang rất cần tiền bởi trong tâm khảm của một người mẹ, bà muốn đi tìm con trai. Đứa con mà vừa ra đời chưa từng được uống một giọt sữa nào của mẹ đã phải rời xa.

              Bà Mùi đang ngồi trước mặt bà đây cũng phải hạ mình tìm bà, bởi một lý do duy nhất là cứu con mình. Không chờ bà Mùi lên tiếng, bà trả lời:

              - Chị gọi cho cậu Tiến gặp tôi, còn chị đừng lo nghĩ rồi sinh bệnh. Ráng chăm sóc sức khỏe bản thân cho tốt...

              Bà Mùi vẫn chưa yên tâm:

              - Nhưng cô phải hứa với tôi nói chuyện với ông ấy...

              Bà Huệ cười:

              - Chị nghĩ tôi là ai mà có thể nói một chuyện vô lý như thế, để ông Vinh chịu bỏ ra một số tiền lớn trả nợ. Nhưng tôi có cách, bà Thủy vay tiền của giang hồ thì chồng con bà ấy phải có trách nhiệm trả nợ, chứ tại sao lại đổi cho cậu Tiến?

              - Nhưng thằng Tiến đã đứng ra ký vào giấy vay rồi...

              - Tôi sẽ có cách yêu cầu chồng bà ấy phải bán nhà trả nợ...

              Rồi bà kể cho bà Mùi nghe ông Trí cha của cô Tuyết Trinh cũng là chồng bà Thủy, chính là cha của Vũ Luân con trai bà...

              - Như vậy cậu Luân không phải là con giám đốc Tuấn? Vậy mà tôi cứ nghĩ...

              Bà Huệ lắc đầu. Vậy là thay vì gặp nhau để tìm cách trả nợ cho con. Thì hai người phụ nữ như bà Huệ, bà Mùi lại ngồi tâm sự với nhau như hai chị em cùng cảnh ngộ, mà khuôn mặt ai cũng đầm đìa nước mắt. Lúc này trong lòng họ chỉ còn sự cảm thông, và không còn những oán hờn hay nghĩ suy gì nữa. Lau nhanh giọt nước mắt, bà Mùi đứng dậy nói:

              - Tôi phải về với ổng để cháu Tiến đến gặp cô. Tôi bắt nó phải xin lỗi vì sự khiếm nhã hôm trước, mong cô cũng xem nó như thằng Luân mà bỏ qua...

              Bà Huệ cười:

              - Tôi mà chấp thì đã báo công an chứ không phải gọi cho chị...và việc tôi làm hôm nay cũng để trả cho sự im lặng của chị trong thời gian qua...chứ không phải vì bất kỳ điều gì...

              Bà Mùi đã rời đi từ lâu mà bà Huệ vẫn ngồi yên như hóa đá. Bà đã từng thề với lòng không bao giờ gặp lại người đàn ông ấy. Nhưng bây giờ chính bà lại phải tự hủy lời thề, để giải quyết cái ân cái nghĩa với một người đàn bà đau khổ như bà Mùi.

              Bà đã từng tự hỏi việc gặp lại ông ta lần này, có phải chỉ để giải quyết chuyện của gia đình bà Mùi hay không? Hay đó chỉ là một cái cớ cho một kế hoạch trả thù. Bà hận và muốn làm một cái gì đó để trả thù người đàn ông ấy. Nhưng là phụ nữ lại thân cô thế cô, bà hoàn toàn bất lực rồi đổ thừa cho hai chữ vì nghèo...

              Giờ đây ông ta đã xuất hiện và gió đã đổi chiều, hoàn cảnh bà không còn như trước. Bà đã có tiền và bên cạnh là con trai Vũ Luân, chẳng nhẽ hai mẹ con bà lại không làm gì được ông ta hay sao? Vấn đề bà cần cân nhắc đó là có nên nói sự thật với Vũ Luân hay không? Bây giờ con đã trưởng thành và có thể chịu trách nhiệm trước cuộc đời của mình.

              Không như bà Huệ suy nghĩ, bà đã phải chuẩn bị tâm lý để nói chuyện với con hy vọng con sẽ thông cảm và thương mẹ. Thì ngược lại thái độ của Vũ Luân hoàn toàn dửng dưng. Chờ cho mẹ nói xong thì anh cười:

              - Con nghe mẹ Lan Anh nói rồi, hóa ra Tuyết Trinh cũng chẳng tốt đẹp gì. Cô ta lừa đưa cậu Tiến vào tròng nhằm gánh số nợ cho mẹ cổ. Nếu vậy thì ông Trí không có lý do gì mà phải bán nhà, và sau mấy năm đi tù, bà Thủy trở về vẫn có nguyên tài sản mà ông bà nội để lại...

              Bà Huệ cứ mắt chữ A, miệng chữ O nghe con trai nói. Con bà đã biết hết mọi chuyện qua bà Lan Anh, vậy mà nó vẫn dửng dưng như chưa biết gì? Bà trách con:

              - Con nghe mẹ Lan Anh nói rồi mà cứ làm như không, khiến mẹ muốn đau tim luôn nè...

              Vũ Luân không nói gì mà đi vòng sang ôm mẹ từ phía sau, nói xúc động:

              - Con thương mẹ lắm, bây giờ cho rằng ai nói mẹ có làm gì đi chăng nữa thì cũng vì con, mẹ đã hy sinh cả cuộc đời rồi...

              Bà Huệ nghe được những lời con trai nói với mình mà xúc động. Bà nghẹn ngào:

              - Mẹ cảm ơn con, vậy là cuối đời mẹ cũng mãn nguyện rồi, không còn mong ước gì nữa...

              Hai mẹ con cứ thế ôm nhau trong im lặng. Chợt nhớ ra chuyện gì, bà nói với con:

              - Bây giờ hai mẹ con mình phải làm sao với ông Trí nè...mẹ phải yêu cầu ông ta bán nhà để trả nợ...

              - Phải chia đều cho mấy anh em nữa chứ? Chỉ sợ ông ta dụ ngọt rồi tình cũ không rủ cũng tới mẹ lại siêu lòng. Đừng nói bỏ con mà đi theo ông ta nhé, là không xong với con đâu...

              - Thằng nhỏ này, cứ trêu mẹ hoài à. Con nên nhớ rằng bà Huệ bây giờ không còn là cô Huệ quê mùa ngày xưa mà ai nói gì cũng tin...

              Nhưng cả hai mẹ con đâu biết rằng ông Tuấn đã ra tay. Sau khi từ bệnh viện trở về nhà, ông thấy Lê Quân có vẻ trầm tư như đang suy nghĩ điều gì thì lấy làm thắc mắc:

              - Có phải vì tôi không đồng ý cho cậu đuổi theo tên Tiến nên cậu không vui phải không?

              - Dạ không. Cháu không chấp nhận cho tụi thằng Thứ cụt lộng hành như vậy. Hơn nữa cũng nên vạch rõ bộ mặt xảo trá của anh em nhà Trần Dương và Tuyết Trinh. Tiền bà Thủy vay thì gia đình bà ta phải trả, tại sao lợi dụng sự hiếu thắng và có phần sỹ diện của cậu Tiến mà trút số nợ lên đầu cậu ấy. Nếu hôm nay mà hai bác cháu về rồi thì ông Vinh không biết thế nào?...

              - Thế lúc đó cậu định đuổi theo cậu Tiến để làm gì?

              - Cháu muốn tát cho cậu ta sáng mắt ra mà nhìn rõ mọi vấn đề. Chỉ vì một con đàn bà mà về bất hiếu với cha mẹ. Mọi việc do cậu ta gây nên khiến cha mẹ đau lòng, trong khi đó lại bỏ chạy...

              - Bây giờ cậu định thế nào?

              Lê Quân vẫn đưa ánh mắt nhìn về một điểm vô định rồi trả lời:

              - Cháu muốn làm một cái gì đó với cha con ông Trí, bà Thủy...

              - Cậu tiến hành ngay đi, tôi muốn trả thù cho mẹ con cô Huệ...

              - Vậy thì tốt quá rồi...

              Hai người chụm đầu bàn tính, chỉ một lát sau thì ông Tuấn lấy điện thoại điện cho văn phòng thám tử:

              - Các anh theo dõi cha con ông Trí giúp tôi, báo ngay kết quả sớm nhất...

              Trong khi ông Tuấn điện cho văn phòng thám tử thì Lê Quân cũng gọi cho sư phụ Lê Hoàng ở sàn đấu:

              - Alo, anh nghe...

              Tiếng Lê Quân dứt khoát:

              - Sư phụ cho quân bám sát tên Thứ cụt giúp em. Khi thấy nó ở đâu thì đừng manh động mà gọi cho em đến giải quyết. Mấy cậu nhà mình không phải đối thủ của nó đâu...

              Ông Tuấn lắng tai nghe và vô cùng ngạc nhiên khi nghe Lê Quân gọi một ai đó là sư phụ. Sau khi anh dừng máy thì ông hỏi:

              - Cậu vừa nói chuyện với sư phụ nào đó? Chứng tỏ cậu có học võ?...

              Lê Quân thừa nhận:

              - Dạ có. Lê Hoàng vừa là sư phụ đồng thời là anh em kết nghĩa với cháu...

              - Tôi có nghe cậu nhắc đến tên Thứ cụt?

              - Hắn lập ra cái công ty chuyên đi đòi nợ, nhưng thật ra đó chỉ là một tổ chức lừa gạt...cháu muốn thu hồi lại hợp đồng vay tiền mà cậu Tiến đã ký, trả hợp đồng của bà Thủy lại về vị trí cũ...

              Bỗng ông Tuấn đứng dậy đưa tay về phía Lê Quân rồi nói:

              - Võ sư Tuấn Anh xin chào đồng môn...

              Lại một pha bất ngờ, Lê Quân cúi đầu đáp lễ:

              - Chú là võ sư nhị đẳng Tuấn Anh?

              Ông Tuấn gật đầu cười:

              - Tôi tên là Vũ Tuấn, nhưng vì yêu cô gái Lan Anh nên lấy luôn tên của hai người là Tuấn Anh...

              - Hèn chi lúc mới gặp cháu đã ngờ ngợ nhưng không dám nói...

              Rồi anh đứng dậy cúi đầu chào Nhị đẳng Tuấn Anh một cách hết sức thành kính. Ông Tuấn tỏ ra rất vui, vì không những trong công việc ông có được một trợ lý quyết đoán, tài giỏi mà còn có một sư đệ hỗ trợ thì không còn lo gì nữa.

              Đúng là luật rừng nhanh hơn thám tử, hai người vừa chào nhau xong thì võ sư Lê Hoàng đã gọi cho Lê Quân:

              - Alo, trả kết quả nè...

              Chưa vội bàn đến công việc, ông Tuấn cầm điện thoại nói chuyện với Lê Hoàng:

              - Alo, chào võ sư Lê Hoàng...

              - Ai đó? Quân đâu rồi?

              - Không nhận ra tiếng hay sao? Tuấn Anh đây...

              Lê Hoàng reo lên:

              - Trời ơi Tuấn Anh, bộ nhà ngươi trốn đi đâu khiến võ đài của ta rêu phủ kín khắp nơi rồi...

              Ông Tuấn cười khà khà rất vui. Võ sư Lê Hoàng nói tiếp:

              - Khỏi bàn công việc, yêu cầu chủ doanh nghiệp Tuấn Anh mời anh em một chầu nhậu tại nhà hàng TT...

              - Nhất trí, đi thôi...

              Tất cả cùng cười và người vui nhất chính là ông Tuấn. Bà Lan Anh thấy hai người vừa về lại chuẩn bị đi thì tưởng có chuyện gì nên lên tiếng:

              - Sao vừa về rồi lại đi nữa? Nhớ về sớm ăn cơm nhé...

              Ông Tuấn nhìn vợ trả lời dứt khoát:

              - Khỏi chờ cơm, chầu nhậu này thì về sao nổi chứ?

              Bà Lan Anh chỉ biết lắc đầu. Nhưng trong lòng bà vui lắm, bởi cũng đã lâu lắm rồi bà không thấy ông cười, bây giờ lại khoác tay cậu Quân vừa đi vừa nói. Nhìn cậu Quân thì bà lại ước phải chi Lan Nhi với cậu ấy thành đôi, thì gia đình bà còn mơ ước gì hơn nữa...

              #37
                Thanh Vân 04.12.2024 04:49:06 (permalink)

                CHƯƠNG 38

                Đã hai ngày im hơi lặng tiếng không thấy mấy tên xăm trổ lảng vảng trước cửa nhà. Thì ông Trí đã yên tâm rằng mọi chuyện đã được cậu Tiến giải quyết ổn thỏa như lời con gái nói. Sáng nay mới mờ sáng thì ai đó đã đến nhà bấm chuông inh ỏi khiến ông giật mình. Ông vội sang phòng con gái gõ cửa:

                - Tuyết Trinh ơi...

                Phải gọi đến lần thứ ba thì tiếng của Tuyết Trinh mới ngái ngủ từ trong vọng ra:

                - Có chuyện gì vậy Ba?

                - Có người bấm chuông, hình như tụi nó lại đến con ạ...

                - Ba nói gì zạ? Anh Tiến đã ký nhận nợ rồi, không còn liên quan gì đến nhà mình nữa...

                - Con dậy đi, ra xem có chuyện gì?

                - Kệ họ đi, chắc nhầm nhà gì đó. Rõ ràng chính tay con ký làm chứng mà...

                Ông Trí nghe con gái nói như vậy thì cũng lặng lẽ đi về phòng. Tiếng chuông cửa vẫn đổ liên hồi, lúc sau tiếng chuông điện thoại của ông cũng kêu to không kém làm cho ông hoảng sợ. Nhìn màn hình thì là một số máy lạ nên ông không dám nghe, bởi biết đâu đó lại là số của chủ nợ. Đúng như ông dự đoàn, chỉ lát sau thì số điện thoại đó gửi đến cho ông một dòng tin nhắn đe dọa:

                - Đúng 2 giờ chiều mai, có người đến nhà lấy số tiền mà bà Thủy vợ ông đã vay...

                Run rẩy đứng không vững, ông Trí lại lật đật đi sang phòng con gái gõ cửa:

                - Trinh ơi dậy đi, không ổn rồi con ơi...

                Thấy giọng nói của Ba run run như sắp khóc thì Tuyết Trinh cũng tỉnh hẳn ngủ, cô vừa mở cửa phòng vừa nói:

                - Có chuyện gì vậy Ba?

                Đưa điện thoại có tin nhắn cho con gái, ông Trí im lặng và chờ đợi. Trong khi đó Tuyết Trinh hết sức ngạc nhiên. Cô ngạc nhiên hơn nữa khi lấy điện thoại gọi cho Quốc Tiến hết cuộc này đến cuộc khác nhưng tuyệt nhiên đều thuê bao không liên lạc được. Không hiểu chuyện gì xảy ra nên cô lại gọi cho Trần Dương:

                - Alo, anh Hai ơi...

                Trần Dương thì khác, anh hoàn toàn tỉnh táo và có phần lo sợ khiến đêm qua không ngủ. Thấy Tuyết Trinh gọi thì anh lên tiếng:

                - Tình hình Ba và em có ổn không?

                Thoáng ngạc nhiên về câu hỏi của Trần Dương thay vì động viên cô yên tâm. Đằng này anh lại hỏi cô có ổn không? Vậy có nghĩa anh ấy cũng không ổn. Tuyết Trinh hỏi lại:

                - Anh sao vậy? Tại sao lại hỏi em câu đó?

                - Anh phải hỏi em mới đúng, rõ ràng em nói cậu Tiến đã ký vào hồ sơ vay tiền và thu hồi tờ giấy vay mà bà Thủy đã ký. Vậy tại sao tối qua bọn chúng lại lên đây tìm anh kèm theo lời đe dọa...

                Tuyết Trinh vẫn khẳng định:

                - Chính xác là như vậy mà, rõ ràng em ký làm chứng, còn đóng mộc nữa...

                Thất vọng buông điện thoại xuống, cô nói với Ba:

                - Con cũng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra nữa. Sáng nay đi làm rồi con hỏi anh Tiến xem sao?

                - Vậy hai giờ tụi nó đến thì sao?

                - Thì Ba cứ nói chuyện bình thường, họ có ăn thịt Ba đâu mà lo. Nếu họ yêu cầu Ba trả tiền thì Ba nói bà Thủy vay thì đi tìm bà ấy mà đòi...

                Ông Trí nghe con gái nói mà ngao ngán lắc đầu đi về phòng. Rõ ràng con gái ông đang nói cho có, chứ có chấp thêm 10 cái mạng già này nữa thì ông cũng không dám trả lời như thế. Chợt ông nhớ đến bà Huệ và đi đến một quyết định. Ông sẽ bán ngôi nhà này và mua một ngôi nhà khác trong hẻm, mai mốt xem như món quà tặng cho con gái Tuyết Trinh. Số tiền còn lại thì ông trả nợ và chia cho hai thằng con trai là Trần Dương và Vũ Luân. Thà ở trong căn nhà nhỏ mà thanh thản còn hơn cứ phải sống trong nơm nớp lo sợ như thế này...

                Vì đã quyết định như thế nên ngay từ sáng, ông đã gọi điện cho Trần Dương và Vũ Luân đến. Trần Dương thì không nói gì bởi anh ta đang chờ đến ngày này. Nhưng Vũ Luân thì hết sức ngạc nhiên, bởi hôm qua hai mẹ con còn bàn tính lên kế hoạch, nhưng chưa kịp thực hiện thì nay ông ta lại nhắn đến với lý do bán nhà. Anh nói với mẹ thì bà Huệ cũng thắc mắc, bà nói với con:

                - Tốt nhất con hỏi ý kiến Ba Tuấn xem Ba nói như thế nào?

                Gương mặt ông Tuấn hết sức bình thản không có gì ngạc nhiên, bởi ông biết việc này chính là võ sư Lê Hoàng cho người dằn mặt tên Thứ cụt. Ông chỉ nói với Vũ Luân:

                - Vậy thì tốt, Ba sẽ cho cậu Quân đi cùng với con...

                - Cần gì anh ta? Chẳng nhẽ con đi một mình không được hay sao?

                - Ý Ba không phải thế, mà Ba thấy sức khỏe con còn yếu, hơn nữa có người đi cùng vẫn tốt hơn...

                Không cần Vũ Luân đồng ý, ông lấy điện thoại gọi cho Lê Quân:

                - Sáng nay cậu đi cùng với Vũ Luân đến gặp ông Trí, nhớ làm theo kế hoạch...

                - Dạ, con biết rồi...

                Vũ Luân ngạc nhiên khi nghe Lê Quân xưng hô với ông Tuấn là Con và rất thân mật. Hơn nữa chẳng hiểu Ba đang nói đến kế hoạch gì với anh ta? nhưng anh không dám hỏi mà im lặng đi ra ngoài. Không hiểu sao trong anh bỗng thấy tủi thân, và có cảm giác rằng mình không còn có vị trí gì trong gia đình này nữa...

                Khi hai người đến nơi thì đã thấy Trần Dương có mặt ở đó. Không hiểu sao khi nhìn thấy Vũ Luân thì ông Trí có vẻ xúc động. Lê Quân nhìn thẳng vào Trần Dương khiến anh ta cúi đầu như tránh ánh mắt ấy. Việc này không qua khỏi ánh mắt của Lê Quân, bởi anh nghĩ chỉ có tật mới giật mình, người ngay thẳng không việc gì phải làm thế...

                Ông Trí nãy giờ vẫn chăm chú nhìn Vũ Luân, trong khi khuôn mặt anh vẫn tỉnh bơ không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. Lê Quân rất tự nhiên đứng dậy lấy bình trà đi châm nước, rồi rót ra từng ly đặt trước mặt mọi người. Trần Dương thấy vậy thì cười giả lả đón ly nước từ tay Lê Quân uống một hơi hết sạch rồi tỏ ra ái ngại:

                - Thật ngại quá, chủ nhà mà phải để khách mời nước chứ?

                Mặc anh ta nói, Lê Quân đưa ly nước cho ông Trí rồi nói:

                - Bác uống nước đi, chuyện này trước sau cũng phải giải quyết thôi. Chuyện gì thì trước sau cũng đều có cái giá của nó...

                Anh cố tình dằn mạnh mấy chữ CÁI GIÁ CỦA NÓ như ngầm nhắc nhở ông rằng đây là hậu quả của việc ông ta đã làm. Bỗng Lê Quân nói với Vũ Luân:

                - Trong khi chờ cô Tuyết Trinh về, cậu Hai có muốn đi tham quan nhà hay không?

                - Cũng được...

                Miệng nói nhưng Vũ Luân đã đứng dậy bước đi, thấy thế ông Trí cũng vội đứng dậy đi theo:

                - Để Ba...à tôi đưa cậu đi...

                Trần Dương thấy hai người đã bước lên lầu thì vội đặt ly nước xuống và chạy theo. Chỉ chờ có thế, Lê Quân lấy hai cái ly của ông Trí và Trần Dương cho vào bịch ni lon rồi cho vào túi quần. Xong anh sắp hai cái ly khác vào vị trí cũ.

                Đúng lúc đó thì Tuyết Trinh về, nhìn thấy Lê Quân trong nhà mình khiến cô ngạc nhiên:

                - Ủa, sao anh Quân lại ở đây?

                Lê Quân cười:

                - Thế anh đến đây chơi không được hay sao? Nói giỡn chơi thôi, anh đi cùng với Vũ Luân...

                - Ý em không phải như thế, mọi người đâu rồi ạ?

                - Cậu Luân muốn đi tham quan nhà nên Bác và anh Dương đi cùng rồi...

                Tuyết Trinh muốn hỏi Lê Quân về hợp đồng nhưng đúng lúc đó thì mọi người cũng vừa vào tới. Vừa nhìn thấy Tuyết Trinh thì Vũ Luân cứ đứng như trời trồng giữa nhà. Vừa rồi ông Trí có nói chờ thêm một người nữa, không ngờ lại là cô ấy. Hình như ông Trí đã phát hiện ra điều đó nên gọi mọi người lại bàn ngồi. Thấy Vũ Luân cứ nhìn mình chằm chằm tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng có phần tức giận, thì Tuyết Trinh quay nhìn Lê Quân và được anh gật đầu. Cô chủ động lên tiếng:

                - Với cả nhà thì em là em út, nhưng nay Ba đã già lại vướng món nợ lớn của mẹ em. Nên ý Ba muốn bán căn nhà này để chia cho mấy đứa con của Ba, cũng là muốn sống thanh thản lúc tuổi già. Bản thân em là con gái thì sẽ lấy chồng và theo chồng, em chỉ muốn sau ngày hôm nay thì Ba mẹ được sống yên ổn mà thôi...

                Trần Dương sốt sắng:

                - Anh nhất trí, Ba cũng già rồi, bây giờ đang còn minh mẫn thì nên giải quyết là tốt nhất...

                Ông Trí nhìn Vũ Luân rồi nói:

                - Ý Vũ Luân thế nào để Ba quyết định...

                Bỗng anh hỏi làm cả nhà ngạc nhiên:

                - Căn cứ vào đâu mà ông bảo tôi là con ông? Căn nhà này đáng giá bao nhiêu tiền? Có thể bù đắp với mấy chục năm tuổi xuân của mẹ tôi không?

                Ông Trí cúi gằm mặt xuống, bởi quả thật ông không còn mặt mũi nào để nói với các con. Nhưng ở tình thế này, việc phải trả nợ cho bà Thủy là cấp bách nhất. Bọn giang hồ đang hẹn ông 14 giờ chiều mai bắt buộc ông phải trả lời thời hạn trả tiền. Thấy ông Trí vẫn im lặng không trả lời câu hỏi của Vũ Luân thì Trần Dương lên tiếng:

                - Đến giờ này mà còn nhắc đến chuyện đó mà làm gì? Chuyện đã qua thì hãy để cho nó qua đi. Bây giờ cha con tìm được nhau là quý lắm rồi...

                Vũ Luân vẫn tiếp tục quay sang ông Trí hỏi tiếp:

                - Cơ sở nào mà nói rằng ông là cha của tôi?

                Ông Trí bỗng quay sang nhìn Trần Dương làm anh ta lúng túng;

                - Tôi...cũng chỉ nghe Trần Dương nói. Khi con phẫu thuật thì Trần Dương và Tuyết Trinh truyền máu cho con...cả hai anh em nó đều cùng nhóm máu O...

                Lê Quân ngồi im lặng nãy giờ, thấy thế bèn lên tiếng:

                - Việc trùng nhóm máu không thể khẳng định có cùng huyết thống. Phải xét nghiệm ADN mới chính xác. Chính vì vậy cháu có ý kiến việc cần thiết bây giờ là xét nghiệm huyết thống để biết ai mới chính là con ruột của ông Trí...

                Trần Dương lấy từ trong túi ra 3 tờ giấy kết quả xét nghiệm huyết thống do bệnh viện cấp đặt lên bàn rồi nói:

                - Không cần phải chờ cậu nói chúng tôi mới biết. Sở dĩ có buổi gặp mặt ngày hôm nay vì tôi đã làm xong thủ tục nói trên. Chính bà Lan Anh cũng xác nhận điều đó...

                Lê Quân cũng đưa ra một tờ giấy có đóng dấu đỏ chói của bệnh viện rồi nói:

                - Vậy tờ giấy xác nhận không có việc xét nghiệm huyết thống giữa ba người thì sao nhỉ. Tôi nghi ba tờ giấy này là giả...Để cho chắc chắn và không nghi ngờ thì tôi thấy nên xét nghiệm ADN với ông Trí đang ngồi đây. Nếu không đồng ý thì có thể nhờ cơ quan công an can thiệp...

                Vừa nhắc đến công an thì Trần Dương vội vơ ba tờ giấy định cất đi, nhưng Lê Quân đã nhanh tay hơn cất ngay vào túi. Lúc này ông Trí lên tiếng:

                - Tôi đồng ý theo ý kiến của cậu Quân...

                Trần Dương tỏ vẻ bực mình đứng dậy chỉ thẳng mặt Vũ Luân rồi nói:

                - Chỉ có thằng ngu như mày mới từ chối tài sản. Tự nhiên đưa thêm thằng khùng đến đây gây rắc rối. Giờ tôi phải đi công chuyện, không rảnh để nói chuyện tầm phào...

                Thấy thế ông Trí vội ngăn lại:

                - Từ từ hãy đi, để nhờ cậu Quân lấy mẫu xét nghiệm...

                Trần Dương không nhìn cũng không trả lời, chợt anh ta khựng người lại khi nghe Lê Quân nói với ông Trí:

                - Dạ cứ để cho anh ấy đi, mẫu xét nghiệm cháu đã có rồi...

                Tuy rất thắc mắc về câu nói của Lê Quân nhưng đã lỡ bước ra ngoài thì không thể quay trở lại. Thật ra ba tờ giấy kết quả xét nghiệm huyết thống kia là giả. Hôm đó ở bệnh viện, anh ta nhìn thấy bà Lan Anh đi về phía dãy phòng xét nghiệm nên vội đi thật nhanh và lẻn vào trong. Nhìn qua khe cửa thấy bà ấy đang ngồi xuống ghế đá như chờ đến lượt mình vào gặp bác sỹ, thì anh ta nói thật to cố ý cho bà Lan Anh nghe thấy. Đúng là kế hoạch của Trần Dương đã lừa được sự cả tin của bà Lan Anh. Không ngờ đến bây giờ khi miếng mồi đã tới miệng thì tên Vũ Luân lại phá hỏng.

                Khi chỉ còn 4 người, Lê Quân lấy từ trong túi ra tờ kết quả xét nghiệm huyết thống giữa anh và mẹ là bà Huệ, Bây giờ cần phải xét nghiệm xem Vũ Luân có cùng huyết thống với cha là ông Trí hay không? Nghe thấy thế thì ông Trí lên tiếng:

                - Ngày xưa khi cô Huệ có thai hai tháng rồi bỏ đi. Tất cả cũng là do tôi đã yêu cầu cô ấy bỏ đứa con này, nhưng cô ấy cương quyết không chịu và bỏ đi ngay đêm hôm ấy. Bây giờ tìm được mẹ con cô ấy rồi thì không cần phải xét nghiệm nữa. Con cô Huệ chính là con trai tôi...

                Lúc này Tuyết Trinh khóc rồi nói:

                - Còn con thì sao? Cũng chỉ vì tin lời anh Dương mà con phải tìm mọi cách để cho anh Luân bỏ con. Hai anh em ruột không thể lấy nhau...

                Nghe thấy thế thì Vũ Luân giật mình. Chính anh cũng ngạc nhiên bởi lần đầu anh đưa Tuyết Trinh đến bệnh viện thăm mẹ Lan Anh thì bà tỏ ra rất quý cô gái. Bỗng dưng bây giờ thì cương quyết không chịu. Với lý do không ngồi xui với bà Thủy và ông Trí. Hóa ra tất cả cũng đều do tên Dương bày đặt ra cả...

                Quay sang Tuyết Trinh, anh nói:

                - Tại sao em không nói với anh?

                - Em sợ lắm, nghe anh Dương nói như vậy thì tin là đúng. Ngay cả cô Huệ cũng tin vậy mà...

                Nghe đôi trẻ nói chuyện thì ông Trí như nhớ đến một chuyện gì đó. Tuyết Trinh kém Vũ Luân hai tuổi và sanh vào tháng sáu, thì thời gian đó ông đang ở Singapo đưa cha ông sang đó chữa bệnh. Hồi đó bà Huệ bỏ đi, ông có đi tìm nhưng không được, rồi chán đời bỏ đi cùng cha gần hai năm. Lúc đó bà Thủy báo tin có thai nhưng ông cũng không thèm bận tâm, bởi trong đầu ông chỉ nhớ đến bà Huệ mà thôi...Thôi thì đây cũng là cái giá mà ông phải trả cho những năm tháng sống buông thả vô trách nhiệm. Việc Tuyết Trinh có phải là con ruột của ông hay không thì bây giờ không còn ý nghĩa gì nữa...


                #38
                  Thanh Vân 05.12.2024 22:59:36 (permalink)

                  CHƯƠNG 39

                  Nghe con trai nói chuyện đến nhà ông Trí mà bà Huệ không khỏi suy nghĩ. Mặc dù bà không có quyền ngăn cản cha con họ nhận nhau. Nhưng việc phải gặp lại ông Trí thì thật sự bà cương quyết không chấp nhận. Bởi không cần nói ra nhưng người cứu bà ra khỏi bể khổ chính là ông Vinh. Việc Vũ Luân có nhận ông Trí là cha hay không là do con quyết định, mà không liên quan gì đến Bà. Bà nói với con:

                  - Mẹ không có quyền ngăn cấm cha con nhận nhau. Nhưng mẹ phải trả ơn người đã cứu mình, đó là ông Vinh...

                  Vũ Luân ôm lấy mẹ:

                  - Con bây giờ chỉ có mẹ thôi, tờ giấy huyết thống đối với con không có ý nghĩa gì cả...

                  Bỗng bà Huệ hỏi con:

                  - Nếu Tuyết Trinh không phải là em ruột của con thì con có quay lại với cô ấy không?

                  Không cần suy nghĩ, Vũ Luân trả lời ngay:

                  - Không mẹ, thời gian vừa qua chứng kiến những việc cô ta đã làm thì con thấy rằng cô ta không còn là một Tuyết Trinh ngây thơ mà con yêu nữa...

                  Bà Huệ im lặng gật đầu. Bà biết trong lòng con bây giờ đã có hình bóng của một cô gái khác. Nhưng tất cả đã muộn rồi, bởi cô gái Lan Nhi xinh đẹp và tài giỏi đã có chàng trai Lê Quân chiếm giữ thật chắc chắn, khi được sự đồng ý của hai ông bà Vũ Tuấn và Lan Anh...

                  Nhìn ánh mắt buồn của con bà thương lắm. Nếu như từ trước mà Vũ Luân biết mình và Lan Nhi không phải là anh em ruột thì biết đâu mọi việc lại xoay chuyển theo hướng khác. Đúng cuộc đời ở cõi tạm gặp được nhau đã là cái duyên, nhưng thành nghĩa vợ chồng thì ngoài cái duyên phải còn chữ nợ. Hai người sống cùng nhau trong một mái nhà suốt thời gian dài nhưng mãi mãi chỉ là anh em. Phải chăng ở họ không tìm thấy duyên nợ mà chỉ là một mối quan hệ trên tình huynh muội mà thôi...

                  Dù không nói ra vì ghen tị, vì sự ích kỷ của bản thân. Nhưng từ trong tâm mình thì Vũ Luân cũng phải công nhận trợ lý Lê Quân là một chàng trai tương đối hoàn hảo. Tuy nhiên nhìn ông Tuấn luôn cười tươi tỏ vẻ hài lòng đối với anh ta thì Vũ Luân cũng cảm thấy chạnh lòng. Anh tự nhìn thấy bản thân còn nhiều thiếu xót và thiếu sự cố gắng. Anh đâu biết rằng mẹ anh đã đánh đổi cả danh dự cá nhân, để cứu vớt hợp đồng của ân nhân là vợ chồng ông Tuấn. Nếu hồi đó hợp đồng không được hủy thì không biết chuyện gì xảy ra…

                  Tiếng chuông điện thoại đổ liên hồi của Tuyết Trinh mà Vũ Luân không hề mảy may xúc động, hay biểu lộ cảm xúc như mọi lần. Anh thờ ơ nhìn điện thoại để trên bàn một cách vô cảm, đến khi bà Huệ nghe tiếng chuông hết cuộc này đến cuộc khác thì lên tiếng:

                  - Vũ Luân, con sao vậy hả? xem điện thoại của ai gọi?

                  - Con không muốn nghe…là cô ta…

                  Dường như đoán được suy nghĩ của con, bà Huệ quyết định cầm điện thoại lên rồi nói:

                  - Nếu không nghe thì người ta tiếp tục gọi, nếu không nói thì sao họ hiểu được mình muốn gì? Chi bằng con nên nói chuyện một lần cho dứt khoát…

                  - Con chưa chuẩn bị tâm lý…

                  Nghe con nói như vậy thì bà Huệ quyết định nói chuyện với Tuyết Trinh. Khi bà vừa mở máy chưa kịp lên tiếng thì từ đầu dây bên kia, Tuyết Trinh tỏ ra vô cùng vui mừng:

                  - Alo, anh yêu ơi…

                  - Tôi đây…

                  Tiếng bà Huệ cất lên làm Tuyết Trinh cụt hứng, cô tỏ ra không được tự nhiên khi lễ phép chào:

                  - Cháu chào Bác ạ…

                  - Vâng, chào cô…

                  - Bác có khỏe không ạ?

                  - Tôi khỏe…cô gọi điện cho con trai tôi có việc gì không?

                  Thấy bà Huệ trả lời nhát gừng hoàn toàn không có hứng thú khi nhận cuộc gọi của cô, nên Tuyết Trinh biết mình phải làm gì. Cô trả lời:

                  - Dạ, không có gì, cháu chỉ muốn hỏi thăm anh ấy…cháu chào cô ạ…

                  Bà Huệ cũng không trả lời mà cúp máy. Quay sang nhìn con trai thấy con vẫn hết sức bình tĩnh thì bà nói tiếp:

                  - Để đánh giá tình cảm của một con người không chỉ nghĩ lúc nào cũng màu hồng. Bởi lúc đó ai cũng đẹp, cũng dễ thương. Nhưng khi trải qua sóng gió thì bản chất của người đó mới thể hiện ra. Theo mẹ nghĩ thì cô ta yêu con vì tại thời điểm đó, con đang là con trai duy nhất của một chủ doanh nghiệp. Nếu lấy con thì tương lai cô ta sẽ là một bà chủ nhỏ mà không phải làm gì? Nhưng khi biết con không phải là con ruột của ông Tuấn thì cô ta quay lưng. Hay nói cách khác là bám theo con mồi khác là cậu Tiến con ông Vinh. Không những thế cô ta còn tàn nhẫn gài bẫy, đổ gánh nặng nợ nần của mẹ mình lên đầu cậu Tiến. Một việc làm mà cho dù biện minh cỡ nào cũng không thể chấp nhận được.

                  Vũ Luân vẫn yên lặng nghe mẹ nói. Điện thoại lại đổ chuông nhưng anh đứng dậy không thèm bận tâm. Bà Huệ đi lại cầm máy lên định nghe thì chợt giật mình khi nhận ra người gọi là ông Trí chứ không phải cô Tuyết Trinh thì gọi con trai:

                  - Luân ơi, là ông ta gọi cho con, không biết có chuyện gì?

                  Vũ Luân quay lại hỏi mẹ:

                  - Là ông nào mẹ?

                  - Ông Trí, không biết có chuyện gì?

                  Không ngờ anh quay lại cầm điện thoại rồi nói:

                  - Mẹ để con nói chuyện với ông ta, đúng như mẹ nói cần phải giải quyết một lần chứ không nên lằng nhằng với gia đình này…

                  Thấy con trai đã suy nghĩ và quyết định thì bà thở phào nhẹ nhõm. Bà muốn biết con trả lời với ông ta như thế nào nên ngồi xuống bên cạnh. Vũ Luân mở loa ngoài cho mẹ cùng nghe, anh lên tiếng:

                  - Alo…tôi nghe…

                  Nghe con trai xưng hô với cha hết sức lạnh lùng, thì bà Huệ biết rằng ý con đã quyết và không chấp nhận người cha này. Có lẽ ở đầu dây bên kia ông Trí cũng có cảm giác như bà suy nghĩ. Giọng ông run run như sắp khóc:

                  - Có kết quả xét nghiệm huyết thống rồi con ơi. Thằng Dương và ngay cả con Tuyết Trinh cũng không phải con ruột của Ba…

                  - Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi. Đã bao nhiêu cô gái qua tay ông và có thai, nhưng ông độc ác yêu cầu họ phá bỏ, chẳng khác nào ông tự tay giết ch.ết những đứa con của mình khi chúng còn chưa thành hình. Vậy bây giờ ông còn than vãn gì nữa?

                  - Đúng là quả báo mà, mong con tha lỗi mà nhận người cha này. Cha sẽ cho con ngôi nhà này…

                  Ông Trí chưa nói hết câu thì Vũ Luân ngắt lời:

                  - Ông vừa nói gì? Chính ông cũng bắt mẹ tôi phải phá bỏ đứa con là tôi đây, đến nỗi mẹ tôi phải bụng mang dạ chửa bỏ trốn ngay trong đêm. Vậy con nào mà ông đòi nhận chứ? Tôi trả lời một lần cho dứt khoát: Tôi không có cha, cha tôi đã chết từ khi mẹ chưa sanh ra tôi. Còn nhà ư? Người chỉ cần đối xử tốt với nhau còn chẳng được, huống gì tài sản. Ông ráng giữ những của cải đó mai mốt mang xuống mồ, tôi không thèm những thứ đó. Tôi xin nhắc lại mọi chuyện của gia đình ông thì tự giải quyết, đừng làm mất thời gian của mẹ con tôi…

                  Ông Trí im lặng, tiếng khóc thút thít kèm theo tiếng thở nặng nhọc vang lên từ đầu dây bên kia. Không cần nói thì ai cũng hiểu rằng ông ấy đang khóc. Những giọt nước mắt muộn màng của người đàn ông, mà suốt hơn nửa đời người đã tự cho phép mình có cái quyền ăn chơi hưởng thụ, bằng mồ hôi nước mắt của cha mẹ gây dựng nên. Để rồi đến cuối đời sống cô độc một mình không con cái phụng dưỡng mà tài sản cũng chẳng còn. Cái giá mà ông ta phải trả là quá lớn cho quãng đường còn lại của đời mình…

                  Có lẽ người xúc động nhất lại chính là bà Huệ. Nghe những lời con nói tuy gay gắt và có chút phũ phàng. Nhưng điều đó thể hiện con đã trưởng thành và có thể đủ bản lĩnh để vượt qua, kể cả trước cám dỗ của đồng tiền. Bà ngồi cạnh bên và lặng lẽ khóc, nhưng đó phải chăng là những giọt nước mắt hạnh phúc, được bù đắp cho suốt những năm tháng gian khổ, và sự nỗ lực vươn lên của người phụ nữ như Bà…

                  Bỗng có tiếng thút thít của một ai đó phía sau làm hai mẹ con giật mình cùng ngoảnh lại. Và vô cùng ngạc nhiên khi thấy bà Mùi cùng Quốc Tiến đang đứng ngay cửa. Bà Huệ ngạc nhiên, còn Vũ Luân nhìn thấy Quốc Tiến thì định đứng dậy đi vào nhà. Thấy thế bà Mùi lên tiếng:

                  - Xin lỗi Bà và cháu vì mẹ con tôi đến hơi đường đột mà không báo trước…

                  - Có chuyện gì thế ạ? Chuyện hôm nọ bà nhờ nhưng tôi cũng chưa kịp làm gì thì ông Tuấn đã giải quyết rồi…

                  - Chuyện đó tôi cũng đã biết, nhưng dù sao cũng cảm ơn Bà. Hôm nay tôi cũng báo cho bà một tin mừng là Ba ruột của cháu Tiến đã trở về nhận con, tuần sau hai mẹ con sẽ đi sang bển, trước tiên là đi du lịch. Sau khi hoàn tất giấy tờ thì sẽ sang bên đó định cư…

                  - Xin chúc mừng hai mẹ con. Nhưng còn ông Vinh?

                  - Bởi vậy tôi mới đến đây, trước tiên để cháu Tiến xin lỗi Bà, thứ hai nhờ bà chăm sóc ông ấy trong thời gian tôi đi vắng và có lẽ cả sau này. Thôi thì mọi chuyện xem như bỏ qua, tất cả vì tương lai của các con là trên hết…

                  Hai Bà ôm nhau mà không kìm được nước mắt. Tại ghế sofa, Quốc Tiến và Vũ Luân cũng đang ngồi nói chuyện. nhưng sự gượng gạo, cố chấp của tuổi trẻ vẫn không giấu nổi qua từng lời nói. Sau khi cùng nhau chúc sức khỏe, hai mẹ con chào tạm biệt và ra về…

                  Chỉ một thời gian ngắn mà biết bao chuyện xảy ra, chợt Vũ Luân nhớ đến lời hẹn của Ba Tuấn thì nhìn đồng hồ rồi hốt hoảng:

                  - Muộn rồi mẹ ơi, lần này con bị la là cái chắc…

                  - Cái gì muộn? con nói gì mà mẹ không hiểu?

                  - Ba Tuấn hẹn con đúng hai giờ chiều đi xuống nhận mặt bằng công trình. Ba cho con thầu lại một phân đoạn làm công trình đầu tiên. Vậy mà mải lu bu hết chuyện này đến chuyện khác rồi không nhớ…

                  Hai mẹ con nói chưa hết lời thì tiếng xe của ông Tuấn đã đậu ngay cửa, tiếng bà Huệ vui mừng hối con trai:

                  - Ba Tuấn đến rồi kìa, nhanh lên…

                  Khi hai cha con đã đi từ lâu mà bà vẫn ngồi khóc một mình. Bà đã phải cố gồng mình lên để khỏi bật ra tiếng khóc. Khi nghe chính miệng bà Mùi gửi gắm cho Bà được tự do chăm sóc cho ông Vinh. Bây giờ mọi người đã đi hết và bà có thể đến với ông ấy bất kỳ lúc nào, mà không còn phải lo sợ điều gì nữa…

                  Suốt chặng đường ngồi trên xe taxi đến bệnh viện mà bà suy nghĩ rất nhiều, muốn nói với ông rất nhiều. Bà sẽ kể cho ông nghe về những chuyện đã xảy ra trong thời gian ông nằm viện. Chắc hẳn ông sẽ ngạc nhiên lắm…

                  Xuống xe, bà như một thiếu nữ mới lớn đi thật nhanh về phía phòng ông Vinh nằm điều trị. Bà không gọi mà muốn dành cho ông một sự bất ngờ. Chính vì sự chủ quan như thế nên bà xô cửa bước vào, miệng gọi:

                  - Anh ơi…

                  Nhưng câu nói và nụ cười chưa kịp thốt ra hết thì đã vội lặng im. Bởi trong phòng không chỉ có Lan Nhi và Lê Quân mà còn có một cô gái rất xinh đẹp. Ngay cả ông Vinh cũng bị bất ngờ vì không nghĩ rằng bà Huệ lại đến vào lúc này. Để gây không khí tự nhiên và chữa ngượng cho bà Huệ thì ông nhìn bà cười:

                  - Cậu Luân đi nhận mặt bằng thi công về chưa?

                  Đến lượt bà Huệ ngạc nhiên:

                  - Ơ, ông cũng biết hay sao? Nó đi với ông Tuấn rồi nên tôi mới tới đây…

                  Lan Nhi nhìn Lê Quân nháy mắt cười. kể ra người già cũng lạ nhỉ, khi chỉ có hai người thì xưng hô Anh-Em rất ngọt ngào như thời mới yêu, nhưng khi có mặt người lạ thì lại đổi thành Ông – Tôi chứ. Lê Quân hiểu ý cô nên ghé tai nói nhỏ:

                  - Sau này về già tuyệt đối không được gọi anh là Ông nghe chưa?

                  Lan Nhi nguýt anh một cái thật dài rồi cười. Thấy bà Huệ cứ nhìn cô gái ngồi ở cuối phòng thì cô lên tiếng:

                  - Ý cháu quên, đây là chị Thanh Loan, chị gái anh Quân và là trợ lý giám đốc Vinh…

                  Ông Vinh vội cười lên tiếng:

                  - Giám đốc Vinh hiện nay đã già lại bệnh tật, hơn nữa cũng có quản lý riêng rồi. Bác tuyển cho giám đốc Luân, từ nay Thanh Loan sẽ là trợ lý kiêm quản lý của giám đốc Luân nhé…

                  Vừa lúc đó thì ông Tuấn và Vũ Luân cũng vừa tới, nghe nhắc đến tên mình nên anh lên tiếng:

                  - Có chuyện gì mà nhắc đến tên cháu đấy ạ?

                  Ông Vinh cười chỉ tay về phía Thanh Loan rồi nói:

                  - Bác tuyển trợ lý cho cháu, hai người làm quen nhé…

                  Vũ Luân nhìn thấy Thanh Loan thì cười rồi đi lại nắm tay cô kéo đi. Thấy thế ông Tuấn hỏi:

                  - Ủa, hai đứa kéo nhau đi đâu đấy?

                  Vũ Luân cười:

                  - Con đưa ứng viên xuống căn tin để phỏng vấn, đúng không Ba?

                  Ông Tuấn gật đầu rồi tất cả cùng cười. Ông nhìn ông Vinh bà Huệ rồi quay sang cười gật đầu với hai con Quân và Lan Nhi. Chợt nhớ đến bà Lan Anh đang chờ ông ở nhà, ông bước nhanh ra cửa và vươn vai hít những làn gió ấm đầy lồng ngực như đón chào một ngày mới…

                  HẾT


                  #39
                    Ct.Ly 14.02.2025 16:30:34 (permalink)
                    #40
                      Thay đổi trang: < 123 | Trang 3 của 3 trang, bài viết từ 31 đến 40 trên tổng số 40 bài trong đề mục
                      Chuyển nhanh đến:

                      Thống kê hiện tại

                      Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                      Kiểu:
                      2000-2025 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9