Chương 15 Ngày đám cưới con trai đầu lòng là Lộc là ngày mà Mộng Trinh và Mạnh vui mừng còn hơn là chính chú rể! Từ bây giờ Lộc và Mai Liên sẽ chăm sóc nhau, vun xới gia đình nhỏ bé của họ. Mộng Trinh nhìn thấy hạnh phúc của con trai trên gương mặt sáng rỡ, những mặc cảm sợ hãi vì sợ sẽ mất thị giác một ngày nào đó không còn nữa! Mai Liên đã lấp đầy những khoảng trống từng dằn vặt Lộc và biến đổi Lộc thành một chàng trai khác! Trong thâm tâm của một người mẹ, Mộng Trinh biết ơn sự có mặt của Mai Liên, cảm kích sự chân thành thương yêu mà cô con dâu này dành cho con trai mình.
Sau đám cưới của Lộc và Mai Liên thì sức khỏe của Mộng Trinh không còn được như trước với những cơn đau bất chợt từ đầu gối và hai chân là những di chứng còn lại của tai nạn xe năm xưa. Những tưởng thỉnh thoảng mới bị đau nhưng không ngờ những cơn đau này ngày càng gia tăng làm nàng mất ngủ và yếu hẳn đi!
Mộng Trinh là một phụ nữ bề ngoài trông yếu đuối nhưng thực sự rất kiên cường. Nàng không hề kêu rên hay kể lể về những cơn đau của mình mà cứ nghiến răng chịu đựng một mình. Những loại thuốc uống giảm đau chỉ giúp ích được phần nào!
Mạnh và các con không hề biết rõ những cơn đau hành hạ Mộng Trinh ra sao vì nàng không hề hé môi! Bề ngoài Mộng Trinh vẫn đẹp đẽ tươi cười như một người khỏe mạnh và đang hạnh phúc vô cùng!
Những đau đớn về tinh thần không ghê gớm bằng cái đau thể xác vì cảm nhận được, điêu đứng khốn nạn vì những cơn đau kéo dài trước sự bất lực của người bị đau.
Một hôm vào ngày cuối tuần con trai thứ nhì là Vinh lúc này vừa tốt nghiệp bác sĩ chuyên về bệnh già về thăm nhà, nhất là thăm mẹ, người mà Vinh yêu quý vô cùng vì biết mẹ mình luôn luôn hy sinh thì giờ, tiền bạc và có lẽ cả mạng sống cho gia đình và anh em Vinh được như ngày hôm nay.
Vừa vào đến nhà, Vinh nghe tiếng mẹ mình hét trên lầu! Vinh chạy vội lên gác, chẳng kịp khóa cửa ngoài. Không biết có chuyện gì bất trắc xẩy ra cho mẹ mình với tiếng hét thất thanh đó!
Vào phòng, thấy mẹ nằm trên giường, tóc xõa khắp mặt gối. Vinh không tin rắng tiếng hét vừa rồi là từ mẹ mình!
Quỳ xuống bên cạnh giường, Vinh ân cần hỏi mẹ mình:
- Mẹ có sao không?
Mộng Trinh lim dim mở mắt nhìn Vinh. Gương mặt non trẻ hơn số tuổi, dáng vẻ lo âu đầy vẻ băn khoăn lo lắng của Vinh làm Mộng Trinh xúc động quá sức! Người luôn luôn lo lắng cho nàng nhiều nhất trong gia đình luôn luôn là Vinh! Hơn bố, hơn anh và các em! Đến giờ Vinh vẫn chưa có bạn gái vì chưa tìm được thiếu nữ nào như mẹ mình!
Mộng Trinh gượng ngồi lên vì không muốn làm cho Vinh lo âu:
- Mẹ không sao! Cơn đau qua rồi!
Vinh hiểu ngay vì sao mẹ mình hét lúc nãy! Chỉ vì quá đau!
- Mẹ uống thuốc chưa? Con đi lấy nước!
Mộng Trinh dịu dàng nói với Vinh:
- Mẹ uống thuốc từ sáng, bây giờ uống thuốc sớm vài tiếng có được không?
Vinh gật đầu:
- Được! Để con đi vắt nước cam cho mẹ. Mẹ đợi rồi uống thuốc nhé!
Nhìn thấy Vinh, cơn đau của Mộng Trinh dường như giảm bớt!
Nàng nhìn con búp bê để đầu giường. Đó là một con búp bê con trai với gương mặt bụ bẫm, có đôi môi dưới hơi trề và nhìn rất hiền hậu mà Mộng Trinh thường cho rằng rất giống Vinh khi còn nhỏ! Đứa bé trai ngày nào mập mạp, xinh đẹp và rất thảo lảo không chỉ với anh và các em, nhưng với tất cả mọi người chung quanh! Mới đây một vài tháng trước, khi về nhà nhìn thấy người hàng xóm đang khuân đồ, Vinh chạy sang giúp bưng những đồ nặng. Hàng xóm ai cũng thích Vinh!
Liệu Vinh có tìm được một cô gái như Mai Liên không? Có một lần đề cập đến chuyện bạn gái hay lấy vợ, Vinh gạt phắt đi không muốn nhắc đến.
Vinh đưa ly nước cam vắt cho mẹ uống cùng với thuốc giảm đau.
- Mẹ uống sẽ đỡ hơn!
Mộng Trinh nhỏ nhẹ nói với con trai:
- Cám ơn con! Nhìn thấy con là mẹ thấy đỡ đau!
Vinh cười với mẹ mình và nghĩ trong lòng không biết mẹ mình nói thật hay nói đùa!
-Tuần này con nghỉ được 2 ngày liền, sẽ ở nhà với mẹ. Cần gì cứ nói với con!
Mộng Trinh âu yếm nhìn con trai và thầm tạ ơn Chúa đã ban cho nàng một người con hiếu thảo như vậy!
Nàng nói với con:
- Bây giờ công việc con tính thế nào?
- Con đã xin được việc làm trong một tổ hợp y tế lớn nhất ở California, lương cũng khá, chỉ phải ở xa thôi!
Mộng Trinh lo âu hỏi con trai:
- Xa là xa bao lâu?
Vinh trấn an mẹ mình:
- Khoảng gần 2 tiếng lái xe thôi!
- Vậy thì con phải tính đến chuyện mua nhà ở đó thôi chứ thời gian đi lại như thế quá nhiều!
Vinh băn khoăn:
- Con thuê nhà cũng được mà!
Mộng Trinh lắc đầu:
- Mua nhà cũng là đầu tư! Còn thuê nhà thì tiền đó chỉ mất đi!
Vinh ngần ngừ:
- Nhưng mà…
Hiểu ý con trai, Mộng Trinh nói ngay:
- Để bố mẹ giúp con, không sao cả! Bố mẹ sẽ cho con phần đặt cọc mua nhà với số tiền kha khá rồi con chỉ đi vay phần nào trả hàng tháng. Đi làm có nhiều tiền rồi thì thu ngắn nợ lại mà trả hết!
Vinh ngượng ngùng:
- Bố mẹ đã lo cho con, cho anh Lộc và các em ăn học tốn kém bao lâu nay rồi, bây giờ con đã ra trường mà bố mẹ vẫn còn lo cho con sao? Rồi còn các em nữa chứ?
Mộng Trinh gạt đi:
- Bố mẹ lo được! Đứa nào bố mẹ cũng lo cho đầy đủ như thế mới yên lòng!
Vinh biết đây mới là ý của mẹ nhưng chàng cũng biết từ xưa đến giờ mọi quyết định về tiền bạc và con cái đều do mẹ mình định đoạt mà bố không hề phản đối.
- Con cám ơn bố mẹ! Sau này con sẽ trả lại cho bố mẹ, mẹ à!
Mộng Trinh bật cười:
- Không cần trả! Đây cũng là bố mẹ đầu tư đấy Vinh à!
Cả hai cùng cười thoải mái trước câu nói vừa nửa đùa nửa thật của Mộng Trinh!
- Mẹ thấy đỡ đau chưa?
Mộng Trinh nói cho Vinh an lòng:
- Đỡ rồi! Cám ơn con!
- Chiều nay mẹ đi lễ được không? Con đưa mẹ đi!
Mộng Trinh vui vẻ gật đầu:
- Chắc được! Thuốc ngấm một lúc sẽ đi được!
- Vậy mẹ nghỉ ngơi, gần đến giờ con sẽ nhắc!
Mộng Trinh gật đầu.
Ra đến cửa phòng, Vinh ngoái lại hỏi mẹ:
- Bố đâu rồi mẹ?
- À bố đi chơi với mấy người bạn, tối không ăn cơm nhà!
Vinh gật đầu không nói gì.
Sự hiện diện của Vinh làm Mộng Trinh thấy khỏe hẳn lên. Cơn đau cũng dịu dần khi thuốc giảm đau có tác dụng. Phải chi ngày nào cũng được nhìn thấy Vinh hay chăm sóc từng miếng ăn cho con có lẽ là niềm hạnh phúc biết bao nhiêu!
Ngay giây phút này nàng càng nhận thấy tất cả tình cảm của mình chỉ dành hết cho con cái, thoạt tiên nhiều nhất là Lộc nhưng bây giờ Lộc đã có gia đình riêng, bây giờ tiếp đến là Vinh, rồi còn các em của Vinh. Không có chỗ trống nào cho chồng nàng là Mạnh! Anh ấy như chỉ là một mái nhà đùm bọc mẹ con Mộng Trinh!
Bác sĩ Mạnh nhiều bạn bè, lối sống và ngay cả những tư duy của Mạnh và Mộng Trinh đều hoàn toàn khác nhau! Mạnh phóng khoáng, mạnh bạo, liều lĩnh, bốc đồng, thích trải nghiệm mọi thú vui trần tục. Mộng Trinh thì khép kín, nghiêm túc, cân nhắc lợi hại, suy tính trước sau, thận trọng và rất đạo đức, hơi một tí là sợ tội! Hai sự khác biệt đó như dầu và nước, không bao giờ có thể hòa trộn được nhưng họ vẫn sống với nhau bình yên tuy không sóng gió nhưng có lẽ là quá đơn điệu! Sự bình yên không phải là điều tốt nhất cho mọi gia đình hay sao?
*
Đi nhà thờ với Vinh, Mộng Trinh luôn luôn khoác tay con vì hai chân nàng đau. Đi bên cạnh mẹ, mỗi lần có người khen mẹ mình đẹp, Vinh đều rất thích và hãnh diện. Vinh cũng là người con rất sùng đạo như mẹ mình.
Chiều thứ bẩy khi tan lễ, dù khoác tay con trai nhưng Mộng Trinh cũng ngừng lại nói chuyện với vài người quen.
Một bà nọ cũng là chỗ quen biết lâu không gặp, cứ níu lấy Mộng Trinh mà nói huyên thuyên. Vinh kiên nhẫn đứng cùng mẹ. Phải đến 15 phút sau bà ấy mới để cho Mộng Trinh đi, không quên nói lớn tiếng chào tạm biệt:
- Lúc khác gặp Mộng Trinh nhé!
Mộng Trinh chỉ mỉm cười rồi nói với Vinh:
- Đi thôi con!
Mới đi vài bước lại nghe có tiếng người đàn ông gọi sau lưng:
- Chị ơi! Xin chị dừng bước!
Mẹ con Mộng Trinh vẫn đi mà không hề biết tiếng gọi đó dành cho mình.
Vẫn giọng nói của người đàn ông đó lần này lớn tiếng hơn như van nài:
- Chị… Mộng Trinh!
Mộng Trinh không phải là một cái tên thông dụng nên nàng đã phải dừng bước và quay lại nhìn phía sau tự hỏi ai đã gọi mình như thế?
Một người đàn ông lạ mặt, không trẻ nhưng cũng chưa già đang nhìn nàng trân trối như tìm kiếm một cái gì.
Đôi mắt và cả gương mặt của Mộng Trinh cũng đều toát ra nhiều câu hỏi đến người lạ mặt này. Người này là ai mà lại biết tên nàng?
Cả hai nhìn nhau như thế nhưng người đàn ông là người lên tiếng trước:
- Xin lỗi chị… tôi hơi đường đột.. nhưng có bao giờ chị đã ở Ban Mê Thuột không?
Ban Mê Thuột? Mộng Trinh ngẩn người ra. Hơn năm mươi năm trước nàng đã từng ở nơi đó dù không lâu. Mộng Trinh lục lọi trong trí nhớ của mình về Ban Mê Thuột…
Nàng nhìn người đàn ông trước mặt và câu hỏi về một địa danh xa xưa trong quá khứ. Tuy thắc mắc nhưng Mộng Trinh cũng trả lời:
- Lúc còn nhỏ, lâu lắm rồi tôi có từng ở Ban Mê Thuột với gia đình nhưng chỉ trong một thời gian ngắn. Nhưng… sao anh lại biết tên tôi?
Cả gương mặt người đàn ông đó sáng rỡ lên với nụ cười thật tươi:
- Đúng là chị Mộng Trinh rồi! Em đây! Chương đây! Chị có còn nhớ em không? Chương mà chị đã dậy cho đọc kinh Kính Mừng đó chị nhớ không?
Mộng Trinh vừa ngỡ ngàng vừa thích thú. “Thằng” Chương bé con con ngày nào là đây sao? Không thể tưởng tượng được!
Nàng hỏi lại với nụ cười vui mừng:
- Chương Ban Mê Thuột đây sao?
- Em đây! Chính là em! Em vẫn mong có ngày được gặp lại chị! Hôm nay em được gặp chị thật đúng như mong ước của em!
- Em đi lễ nhà thờ này sao?
- Kinh Kính Mừng chị dậy em ngày nào đã đi theo em mãi cho đến khi em lấy vợ rồi theo đạo và vẫn tiếp tục đọc kinh đó mỗi tối.
- Vậy tốt quá rồi!
Chương nói luôn:
- Hôm nay vợ em ốm nên không đi lễ được. Vợ em cũng tên là.. Trinh!
- Tại sao em nhận ra chị?
Ngắm nghía Mộng Trinh rồi Chương thật thà trả lời:
- Thoạt đầu em nhìn thấy người phụ nữ nào đẹp và kiêu sa quá, nổi bật giữa đám đông. Nhưng càng nhìn thì càng thấy có những nét đẹp của chị ngày xưa. Đến khi nghe bà kia nhắc đến tên chị thì em quyết đoát đây chính là chị Mộng Trinh, bà tiên của em trong những ngày khốn khổ của thằng bé Chương mồ côi mẹ. Em không bao giờ quên bà tiên đó, người đã cho em phép mầu để được như ngày hôm nay. Em cứ níu lấy cái kỷ niệm về tình cảm chị đã dành cho em. Chị đã cho đứa em này chỗ nương dựa. Em cám ơn chị vô cùng chị Mộng Trinh ơi!
Vinh đứng bên cạnh mẹ nghe và không hiểu mẹ mình đã làm gì cho người này đến nỗi ông ta ân cần và mừng rỡ khi gặp lại mẹ mình như vậy!
Mộng Trinh rất vui khi gặp lại Chương. Nàng nhẹ nhàng hỏi Chương:
- Vợ em ốm chắc em phải về nhà ngay?
Chương vui vẻ nói ngay:
- Các con em về và săn sóc mẹ chúng, em không phải lo lắm đâu. Trinh chỉ bị cảm thường thôi, đã khá nhiều. Em không bao giờ nghĩ có ngày được gặp lại chị!
Mộng Trinh suy nghĩ rồi nhìn Chương:
- Hay chị và cháu mời em đi ăn tối nhé?
Chương nhanh nhẩu nhận lời ngay:
- Vậy thì hân hạnh cho em quá rồi! Bao nhiêu năm trôi qua nay gặp lại chị, thật không còn hạnh phúc nào hơn!
Những lời nói nhiệt tình và chân thành của Chương làm Mộng Trinh cảm động. Quay sang nói với con trai:
- Chú Chương trước kia là hàng xóm thời ông bà ngoại con còn ở Ban Mê Thuột. Còn đây là Vinh con trai thứ hai của anh chị. Chúng ta cùng ăn tối có dịp nhắc lại chuyện xưa.
Chương bắt tay Vinh rồi hỏi Mộng Trinh
- Bây giờ mình đi đâu đây?
Mộng Trinh chọn một tiệm ăn khá nổi tiếng ở Quận Cam vì nghĩ là Chương cũng sẽ biết địa điểm này.
Chương nói với Mộng Trinh:
- Được rồi, em biết chỗ này! Em sẽ lái xe đi theo chị và cháu.
Mộng Trinh quay sang nói với Vinh:
- Con gọi mấy em đi ăn tối luôn thể! Cả Lộc và Liên nữa!
Mấy phút sau, tắt điện thoại, Vinh nói với mẹ:
- Anh Lộc và chị Liên bận, chị Tuyết Trinh và anh Phúc cũng như Thành đều đi chơi với bạn.
Mộng Trinh gật đầu và thầm nghĩ luôn luôn chỉ có Vinh là luôn luôn bên cạnh mình:
- Không sao!
*
Ngồi trên xe Mộng Trinh nhìn qua cửa kính xe khi chiếc xe trườn đi nhưng hình ảnh của những năm tháng cũ đang nhẹ nhàng quay trở lại. Nàng nhìn thấy cô bé Mộng Trinh ngày nào và cả chú bé Chương nhỏ xíu đáng thương. Đứa bé trai lem luốc nhếch nhác của những ngày tháng đó đang tô đậm trong trí nhớ của nàng như một khúc phim quay chậm mà không có mầu sắc rõ rệt, chỉ là những gam mầu nâu nâu nhạt, ngay cả cái mầu trắng của quá khứ cũng không hẳn là trắng bạch mà trắng ngà mờ nhạt. Nhưng nàng nghe rõ thấy tiếng khóc tỉ tê rất đặc biệt của thằng bé Chương. Rên rỉ rất thảm hại! Nàng còn nhìn thấy cả người chị rất oai nghiêm là cô bé Mộng Trinh bắt thằng Chương phải học thuộc kinh Kính Mừng như một thứ cứu rỗi! Nhưng không phải khi Chương đã học thuộc kinh Kính Mừng và đọc mỗi tối trước khi đi ngủ, nó đã không còn bị đòn nữa hay sao?
Cả cái ngày cuối cùng rời khỏi Ban Mê Thuột cũng đang hiện về với Mộng Trinh trong lúc này. Nàng không quên cái nắng dịu dàng và gió mát lồng lộng ở nơi đó trong những ngày tháng cũ xa xưa! Lúc đó Mộng Trinh đã chờ đợi để từ giã thằng bé Chương. Nhưng mãi nó mới chạy đến, trên tay còn cầm mấy bông hoa hồng nhỏ để tặng cho nàng! Những cánh hoa hồng bé nhỏ xinh xắn mà Chương đã hái trộm chỉ để là món quà giã biệt chị Mộng Trinh! Dĩ nhiên nàng còn nhớ đến hai bàn tay bé nhỏ trầy sướt của Chương vì bị gai hồng đâm!
Nàng nhớ suốt dọc đường đi, tay vẫn cầm mấy bông hoa bé bỏng đó và khi đến nơi hoa đã héo rũ. Lúc đó Mộng Trinh đã nghĩ không bao giờ gặp lại thằng bé Chương nữa!
Ngày hôm nay với những kỷ niệm xưa cũ đang trôi dạt về bất chợt chỉ vì gặp lại Chương! Nhưng sau qua bao năm tháng nhìn lại thời gian đó, nàng mới hiểu được ngày đó Chương đã… buồn bã thế nào khi rời xa chị Mộng Trinh! Cả Mộng Trinh của ngày đó cũng vậy nữa chứ! Sau đó nàng đã không còn nhớ đến “thằng Chương” cho đến gặp gỡ ngày hôm nay!
Mộng Trinh tự hỏi liệu những vết thương ngày cũ có còn theo Chương đến bây giờ không hay đã chìm dần trong quá khứ? Người đàn ông trung niên hẳn là đã bước ra khỏi cái bóng của ngày xưa?
Tiếng nói của Vinh làm Mộng Trinh tỉnh hẳn. Nàng hỏi con:
- Con nói gì?
Vinh lập lại câu hỏi:
- Sao cái chú hồi nẫy có vẻ cảm ơn mẹ nhiều như vậy chứ? Mẹ đã làm gì?
- À… mẹ cũng chẳng làm gì nhiều đâu! Thời đó ở với ông bà ngoại và cậu Phong của con ở thành phố Ban Mê Thuột một thời gian. Thành phố đó nhỏ và buồn lắm. Lúc đó mới di cư vào miền Nam, nơi nào có công việc tốt thì ông bà ngoại con đi. Gia đình chú Chương là hàng xóm. Mẹ của Chương mất sớm ngay khi nó mới chào đời nên bố nó lấy vợ khác. Người dì ghẻ ghét Chương nên hay kiếm cớ để đổ tội cho nó làm bố nó đánh và hành hạ thằng bé.
Không thấy mẹ kể tiếp, Vinh nói:
- Tội nghiệp!
Mộng Trinh kể tiếp:
- Chương hay sang nhà mình chơi. Lần đó thấy nó ngồi khóc tội nghiệp lắm. Người và mặt còn bầm tím vì bị bố nó đánh nữa. Khi ấy mẹ cũng còn nhỏ, chẳng biết làm gì giúp nó nên dậy Chương đọc kinh Kính Mừng để xin Đức Mẹ gìn giữ và che chở nó. Chương rất nghe lời mẹ và chịu khó học thuộc kinh. Mỗi ngày mẹ dậy nó một câu kinh và dặn Chương phải đọc mỗi ngày trước khi đi ngủ.
Vinh cười hỏi mẹ:
- Rồi sau đó thì sao?
- Quả nhiên Đức Mẹ nhận lời. Sau đó nó không còn bị đòn nữa cho đến lúc gia đình ông ngoại dọn đi thì không biết sau đó thế nào. Không ngờ… sau bao nhiêu năm lại gặp Chương!
Vinh gật gù chiêm nghiệm những điều mẹ mình vừa kể.
*
Đến tiệm ăn, Chương đã đợi sẵn. Nhìn gương mặt hớn hở của Chương, Mộng Trinh cũng thấy vui.
Nàng để tùy con trai chọn món ăn.
Chương cứ trân trối ngắm nhìn Mộng Trinh. Chị ấy vẫn đẹp y như một bà tiên trong trí nhớ của Chương.
Mộng Trinh lên tiếng trước:
- Chương sang đây lúc nào? À mà quên, sau khi gia đình chị đi khỏi Ban Mê Thuột thì gia đình em vẫn cứ ở đó suốt đi hay sao?
- Vâng cứ ở đó một thời gian nhưng không lâu sau đó bố em hùn hạp với một người bạn làm ăn ở Sài Gòn nên gia đình dọn về đó cho đến khi Việt Nam bị cộng sản xâm chiếm. Còn em thời gian sau đó đã vào Không quân nên rời khỏi Việt Nam khá sớm.
- Còn gia đình em thì sao? Có đi cùng với Chương không?
- Bố em tiếc nhà và cơ sở làm ăn nên không chịu bỏ đi ngay. Cuối cùng gia đình em cũng theo làn sóng người tị nạn lên tàu rời khỏi Việt Nam vào ngày cuối.
- Gia đình Chương ở cả đây sao?
Chương lắc đầu:
- Lúc đầu ở tiểu bang khác một thời gian. Mãi sau mới tìm về vùng nắng ấm này. Nhưng bố em mất rồi chị à.
Mộng Trinh nhìn Chương mà không tìm thấy hình ảnh nào của thằng bé ngày xưa. Bất giác nàng hơi mỉm cười.
Chương dường như đọc được những ý nghĩ sâu kín trong lòng Mộng Trinh cùng với nụ cười của nàng.
Anh ta cũng cười rồi hỏi Mộng Trinh:
- Chị thấy em có giống thằng bé khóc nhè năm nào ở Ban Mê Thuột không?
Lúc này Mộng Trinh cười thoải mái rồi lắc đầu:
- Chẳng giống chút nào!
Cả hai cùng cười lớn tiếng.
- Còn chị thì sao? Sau khi rời khỏi Ban Mê Thuột thì gia đình chị dọn đi đâu? Lúc đó em nhỏ quá nên không nhớ! Vả lại cũng chẳng có tin tức gì của gia đình chị!
- Gia đình chị đi Quy Nhơn. Ở đó một thời gian ngắn rồi về lại Sài Gòn cho đến ngày mất nước thì di tản sang Mỹ.
- Hai bác và anh Phong ra sao?
- Ba mợ chị thì đang ở với vợ chồng Phong.
Chương đưa mắt nhìn Vinh rồi hỏi:
- Đây là con trai lớn nhất của anh chị?
- Không! Vinh là con trai thứ hai của anh chị. Cháu vừa ra bác sĩ. Lộc là con trai lớn đã lập gia đình, Tuyết Trinh là con gái kế cũng đã lập gia đình, còn Thành là con trai út. Chương thì sao? Được mấy cháu?
- Tụi em có hai con gái. Em lập gia đình muộn nên có con cũng trễ. Sang đây mãi mới lấy vợ.
- Khó tính và kén chọn quá sao?
- Duyên số chị ơi!... Nhưng em nói thật lòng điều này…
Không thấy Chương nói tiếp, Mộng Trinh ngạc nhiên hỏi:
- Sao không nói tiếp?
Chương có vẻ như hơi ngượng ngập:
- Chị như là chị của em nên em… mới dám nói..! Ấn tượng về chị trong lòng thằng bé Chương đã in sâu và thay thế hình ảnh của mẹ em. Em chẳng còn nhớ gì về mẹ vì còn quá nhỏ lúc mẹ em mất!.. Chị đã dậy dỗ em và cho em niềm an ủi vô biên. Chỉ tiếc là thời gian bên chị lúc đó không được lâu nhưng em không bao giờ quên… Em cứ mơ sẽ được gặp lại chị. Không ngờ sau bao nhiêu năm lại được gặp chị thật sự… Nhưng mà…
Chương ngừng lại và hơi cúi đầu.
Mộng Trinh thoáng cảm động trước những lời nói rất chân thành của Chương.
Tưởng chỉ có như thế nhưng không ngờ Chương lại nói tiếp:
- Khi mới lớn rồi trưởng thành vào quân ngũ, rồi sang đây… em cứ đi tìm một hình ảnh hay khuôn mặt nào như chị. Lúc em lấy vợ thì ngoài tên Trinh giống chị thì cô ấy còn có niềm tin mãnh liệt vào Đức Mẹ quyền năng như chị. Ngoài ra vợ em chẳng giống chị chút nào về khuôn mặt hay hình dáng!
Nói xong Chương hơi tủm tỉm cười nhìn Mộng Trinh.
Mộng Trinh hơi bối rối và cảm động khi nghe những lời Chương bầy tỏ rất chân thành.
Nàng nhỏ nhẹ nói với Chương:
- Thời gian qua nhanh thật! Chị cũng không ngờ là gặp lại Chương ở đây! Quả đất tròn thật!
- Chị đâu biết gia đình khi chị đi khỏi Ban Mê Thuột rồi, em vẫn hàng ngày sang căn nhà gia đình chị đã ở để tìm chị. Dù sau đó em không còn bị đòn nữa nhưng mỗi khi có chuyện buồn em vẫn ngồi ở vỉa hè nhà đó khi ấy đã có người khác thuê và thầm nghĩ giá mà có chị ở bên cạnh thì sung sướng biết bao nhiêu!
Mộng Trinh chỉ biết mỉm cười khi nghe những lời ấy.
- Nhưng mà chị biết không mỗi lần đọc kinh là em nhớ đến chị. Nhiều lúc có cảm tưởng là chị đang ở bên cạnh! Khi về Sài Gòn và lúc đã trưởng thành em cứ mong mỏi sẽ có một dịp tình cờ nào đó sẽ gặp lại chị. Nhưng điều đó chỉ là mong ước của em.
Mộng Trinh cười nhẹ không nói gì.
- Chị có thể cho em địa chỉ nhà của chị không? Hôm nào em sẽ đưa vợ em đến thăm anh chị.
- Được chứ!
Mộng Trinh đọc địa chỉ cũng như số điện thoại của mình cho Chương, nàng còn nói:
- Mợ chị mà nghe chuyện Chương đang ở đây chắc sẽ ngạc nhiên vô cùng!
- Bác gái rất tốt. Em còn nhớ bác cho em kẹo! Vợ em được gặp chị chắc cô ấy sẽ vui lắm vì Trinh đã được nghe em nhắc về chị Mộng Trinh suốt đi! Chị đâu biết có những lúc đọc kinh tối xong em cứ cầu xin Đức Mẹ cho được gặp lại chị. Vậy mà không ngờ lại gặp được chị trên đất khách quê người như hôm nay. Em tin là Đức Mẹ đã thu xếp để cuối cùng hai chị em cũng gặp lại nhau!
Mộng Trinh nhìn Chương nở nụ cười ấm áp thay cho những lời nói tình cảm mà nàng khó bộc lộ khi Chương không còn là “thằng Chương” nữa mà là một người đàn ông trung niên, chỉ thua nàng vài tuổi!
- Chị có nhớ lúc chị sắp rời khỏi Ban Mê Thuột em đã hỏi chị bao giờ mới gặp lại chị, rồi chị đã nói với em là mai mốt! Vậy mà mai mốt đó đã trở thành cả 50 năm!
Khi đã muộn, hàn huyên về những chuyện ngày xưa cũng vơi, Mộng Trinh và con trai từ giã Chương rồi hẹn gặp lại vào một dịp khác.
*
Đêm đó khi trở về nhà đúng vào ngày lễ Độc Lập của Hoa Kỳ. Trằn trọc mãi không ngủ được, Mộng Trinh nằm yên lắng nghe tiếng pháo bông nổ ở xa xa. Chồng nàng vẫn chưa về.
Bỗng dưng những tiếng pháo bông nổ mừng ngày lễ không làm nàng thấy vui. Mộng Trinh liên tưởng đến những tiếng pháo kích trong đêm của những ngày xa xưa… Chiến tranh… quê nhà… anh Nam… những lá thư tình của anh Nam… Cái chết của anh ấy trong chiến tranh… Những lời tỏ tình cuối cùng của anh Nam trước khi từ giã cuộc đời…
Anh Mạnh… chồng của nàng hình như chưa hề nói lời yêu với Mộng Trinh bao giờ? Có bao giờ nàng mong ngóng một sự dịu dàng đằm thắm hay những lãng mạn từ chồng mình không? Hình như chẳng bao giờ! Những lời nói nhẹ nhàng chân thành từ chồng mình là một điều gì không thể! Sao vậy? Mấy chục năm trong đời sống phu thê, Mộng Trinh có khi nào ao ước chồng mình như thế không? Có lẽ thầm kín tự đáy lòng, Mộng Trinh đã muốn như thế nhưng nàng đã không muốn nghĩ đến vì sợ sẽ thất vọng hay chỉ vì hiểu bản tính con người khó thay đổi! Anh Mạnh là anh Mạnh! Không thể khác được!
Tại sao đêm nay Mộng Trinh lại nghĩ đến những chuyện này? Hay những ký ức xa xưa đã xoa dịu phần nào sự khao khát được chôn giấu rất kín đáo về những ngọt ngào êm dịu mà chồng nàng có thể mang lại nhưng…!
Nàng cố xua những ý nghĩ hay hồi ức đó ra khỏi tâm trí.
Mộng Trinh lại nghĩ đến Chương! Người đàn ông trung niên đó và thằng bé Chương chỉ là một nhưng sao vẫn như là hai thế giới khác nhau! Nàng có thể nối kết với “thằng Chương” trong quá khứ một cách dễ dàng nhưng còn người đàn ông trung niên này sao vẫn là một kẻ xa lạ. Chỉ có những lời bộc bạch đầy tình cảm chân thành của anh ta là của “thằng Chương”!
Khi nghe thấy tiếng lục đục dưới nhà trong đêm vắng, Mộng Trinh biết là chồng mình đã về nhà. Thường anh Mạnh ngủ rất ít và thức rất khuya, đêm nay cũng như vậy! Nàng sẽ sàng trở mình và chìm dần vào giấc ngủ khi đêm càng lúc càng sâu lắng!