Chương 4 Thám tử Thomas Brown vừa lái xe vừa suy nghĩ về tập hồ sơ mới đây mà anh ta được giao phó. Một vụ giết người hàng loạt? Thật không đơn giản! Hôm nay đã quá muộn để đi Tyler. Phải chờ ngày mai.
Về lại văn phòng Lewis & Sons, Thomas đưa hợp đồng cho xếp của mình.
Aviel Lewis là chủ công ty, cầm hợp đồng gật đầu hỏi Thomas:
- Vụ này thế nào?
- Cảnh sát ở đây đang đi đến kết luận đây là một vụ giết người hàng loạt và kẻ tình nghi đang bị giam giữ có DNA tương thích 100% với nạn nhân mới bị sát hại.
- Có bao nhiêu vụ án mạng tương tự làm cho cảnh sát nghĩ như vậy?
- Có hai vụ. Một ở Tyler cách đây 4 tháng. Vụ sát hại mới đây là vụ thứ nhì. Cả hai cô gái đều bị treo cổ! Luật sư biện hộ ký hợp đồng với chúng ta muốn điều tra cả vụ ở Tyler.
- Được rồi! Vậy ngày mai cậu đi Tyler luôn đi! Tìm được gì báo cáo cho tôi trước khi nói chuyện với luật sư bên đó!
- Tôi sẽ làm như vậy!
Thomas về bàn làm việc của mình tìm hiểu mọi thông tin về vụ người thiếu nữ xấu số tên Christine Baker bị giết ở Tyler.
Christine Baker là một thiếu nữ da trắng lai Mễ Tây Cơ, độc thân, 24 tuổi, làm nhân viên phục vụ cho một tiệm ăn. Cô ta không hề bị xâm hại tình dục, cũng không bị đánh đập hay hành hạ gì. Vết thương duy nhất là ở cổ khi bị dây treo xiết chặt. Trên bả vai bên phải có một vết cắt. Xác của Christine Baker được tìm thấy trong một công viên vắng vẻ ngày hôm sau bởi một người chạy bộ tập thể dục buổi sáng phát hiện. Nguyên nhân cái chết là vì bị ngạt thở.
Thomas lại tìm hiểu vụ án mạng thứ nhì mà nạn nhân là Olivia Ramirez. Olivia là một thiếu nữ da mầu Mỹ gốc Mễ Tây Cơ, 23 tuổi, độc thân. Cô ta làm việc tại một tiệm ăn. Olivia bị cưỡng hiếp. Cô ta đã chống cự mãnh liệt nên cơ thể có vài chỗ bị trầy sướt. Nhưng nguyên nhân cái chết của Olivia là cũng do bị nghẹt thở. Bả vai bên phải của Olivia cũng có một vết cắt tương tự như Christine Baker. Xác của cô ta cũng được tìm thấy trong một công viên! Thời gian cũng tương tự, từ 1 đến 2 giờ sáng.
Thomas suy nghĩ. Độ tuổi cũng bằng nhau, cùng làm việc bồi bàn ở tiệm ăn, cũng độc thân, cùng bị giết vào ban đêm. Vết cắt ở bả vai bên phải như nhau. Những cái chết và tội ác không cần che đậy mà công khai. Như một thách thức! Đúng như vậy! Như một thách thức! Cùng một kiểu sát hại như để lại một dấu ấn? Dấu ấn đó chính là vết cắt ở bả vai? Như một chữ ký của kẻ giết người để lại?
Nhưng cảnh sát đã tóm được nghi phạm, DNA lại hoàn toàn hợp 100%. Có điều gì làm cho nghi phạm đang bị bắt giữ không phải là hung thủ không? Dĩ nhiên bên luật sư biện hộ muốn như vậy! Vả lại luật sư Tâm còn muốn điều tra từ vụ giết hại Christine Baker! Để tìm hung thủ thực sự sao?
Thám tử Thomas tìm tòi những vụ giết người hàng loạt từ xưa đến giờ. Miệt mài cả gần 2 tiếng đồng hồ, đọc rồi suy nghĩ. Những tội ác cứ chồng chất lên nhau nhưng đúng là những hung thủ đó đều có chung một mẫu số: giết người không phải vì tư thù, sát hại không nương tay, không thể ngừng lại ở một nạn nhân. Kẻ giết người như say máu, càng lúc càng đầy vẻ thách đố không cần che giấu hay sợ sệt.
Chính vì thế nên sơ hở xẩy ra! Quả thật nếu cả hai vụ giết hại Olivia và Christine đều từ một hung thủ thì với thời gian sắp tới sẽ có thêm nạn nhân nữa! Nhưng còn kẻ đang bị bắt giam? Nếu không có nạn nhân thứ ba với cùng cung cách bị sát hại thì người đang bị bắt giữ là hung thủ rồi! Mình phải gặp người này trước khi đi Tyler mới được! Nếu đúng như cảnh sát đang nghi ngờ thì đây là hung thủ rồi hay sao?
Nghĩ như vậy, Thomas đứng lên, ra ngoài lái xe đến sở cảnh sát để tìm gặp người mang tên Liam Wright.
*
Thomas Brown ngồi chờ cảnh sát đưa Liam Wright ra.
Hai tay bị còng, Liam ngồi xuống ghế đối diện với người muốn gặp chàng. Đây là ai?
Thomas Brown tự giới thiệu:
- Tôi là Thomas Brown, thám tử tư mà luật sư Tâm thuê trong vụ này.
Liam nhìn Thomas và nghĩ thầm như vậy là vụ việc nghiêm trọng hơn nên Tâm mới thuê thêm người điều tra. Bị rút máu để thử DNA lần thứ nhì đã làm Liam muốn điên lên!
Chàng hỏi viên thám tử tư Thomas với giọng hoài nghi:
- Anh nghĩ sẽ làm được gì cho tôi?
Thomas nhìn kẻ tình nghi trước mặt mình. Trông anh ta không ra vẻ tội phạm. Đôi mắt anh ta nhìn thẳng vào mặt Thomas không chút e dè hay sợ sệt hay muốn che giấu điều gì, chỉ có buồn rầu và lo âu. Đương nhiên là lo âu nhưng cái nhìn đó rất thẳng thắn khi phải đối diện với thám tử Thomas! Nhưng gương mặt và đôi mắt này không có vẻ lạnh lùng đáng sợ hay khiêu khích của một kẻ xuống tay sát hại người khác không nương tay. Không có gì khác lạ để phải chú ý!
Thomas Brown trả lời:
- Vì cảnh sát đang cho rằng đây là một vụ giết người hàng loạt, khởi đầu từ một nạn nhân ở Tyler tên Christine Baker, rồi nạn nhân kế tiếp là Olivia Ramirez. Cả hai vụ đều có nhiều điểm tương đồng. Luật sư của anh muốn tôi điều tra nạn nhân đầu tiên trước để có thể tìm ra một nghi phạm thứ hai.
Liam nói ngay với vẻ tức giận:
- Tôi chưa bao giờ đến Tyler! Cả hai vụ này không dính líu gì tới tôi! Tôi không phải là kẻ giết người! Làm sao tôi có thể sát hại những thiếu nữ tội nghiệp đó chứ! Anh phải tìm ra chứng cứ là tôi vô tội!
- Đây là lý do tôi đến đây!
Liam mở to mắt hỏi lại:
- Anh nói đi! Nói lý do anh đến đây gặp tôi!
Thomas ôn tồn giải thích:
- Điều đầu tiên là tôi muốn gặp gỡ người đang bị tình nghi mà tôi có nhiệm vụ điều tra để có thể tìm manh mối giải oan cho người đó nếu đích thực người đó vô tội! Thứ hai tôi..
Liam đã cướp lời không cho Thomas nói tiếp:
- Tôi đã nói với anh là tôi vô tội!
Thomas Brown hơi mỉm cười:
- Tôi muốn tin là anh vô tội nên tôi mới đến đây mà không nói trước với luật sư Tâm. Sau khi xem mọi chi tiết mà luật sư Tâm đưa cho tôi trong vụ án này rồi gặp anh, phần tin anh không phải là kẻ giết người tăng cao trong những suy nghĩ của tôi.
Liam dịu giọng:
- Tốt!
- Nhưng tuy anh không thể là kẻ giết người nhưng không có nghĩa là anh không thể hãm hiếp Olivia!
Liam lại nổi nóng:
- Tôi không cưỡng hiếp ai cả! Tôi có gia đình, có vợ là người tôi yêu quý. Tại sao tôi lại đi làm chuyện tồi bại đó chứ? Tôi rất yêu vợ tôi và trân quý gia đình mình.
Thomas lắc đầu:
- Chờ kết quả xét nghiệm DNA lần thứ hai thì mới nói được!
Liam giơ hai tay lên trời như đầu hàng rồi kêu lên:
- Tôi không thể hiểu được tại sao kết quả của DNA lại như vậy! Tôi không thể nào tưởng tượng nổi!
Thomas nói với Liam:
- Anh kể lại cho tôi nghe về cái đêm oan nghiệt đó!
Liam thở dài:
- Tôi phải kể đến bao nhiêu lần nữa đây!
Thomas chăm chú nghe Liam kể. Thomas không chỉ nghe bằng đôi tai của mình nhưng còn bằng cặp mắt xoi mói tìm tòi mọi dối trá che đậy nào đó từ Liam. Nhưng không thấy. Trước mặt Thomas chỉ là một kẻ bị tình nghi đang khổ sở và bất lực trước những áp lực đang đè nặng lên anh ta.
Nghe xong, Thomas đùa:
- Trừ phi anh có một người anh em sinh đôi thì chuyện DNA này mới giải quyết được! Hay có hai con người trong anh, một ác một thiện mà anh không hề biết đến sự có mặt của kẻ ác đó!
Liam lắc đầu:
- Tôi ước gì có một người anh em như anh vừa nói. Còn hai con người gì đó trong tôi, thật là nhảm nhí! Con người tôi thẳng thắn và không sợ hãi gì vì tôi chẳng có gì để che giấu!
Thomas đứng lên:
- Cứ bình tĩnh! Ngày mai tôi sẽ đi Tyler! Hy vọng tôi sẽ tìm ra nghi phạm thứ hai sớm!
*
Thomas Brown lên đến Tyler vào giữa trưa. Anh ta vào sở cảnh sát địa phương tìm gặp người thám tử đang điều tra vụ án của nạn nhân Christine Baker.
Người thám tử điều tra trong vụ này là một người da mầu Á châu trung niên. Chắc hẳn ông ta đã làm công việc này từ nhiều năm, Thomas tự hỏi.
Ông ta bắt tay Thomas rồi tự giới thiệu:
- Long Phan! Còn anh..
Thomas nói ngay khi bắt tay đồng nghiệp của mình:
- Thomas Brown! Tôi từ Houston lên đây!
Có một chút ngạc nhiên trên gương mặt ông ta:
- Vì sao chứ?
Thomas giải thích:
- Phía luật sư biện hộ cho kẻ tình nghi đang bị giam giữ thuê tôi điều tra vì cảnh sát ở Houston cho rằng nạn nhân bị giết ở Houston và nạn nhân Christine Baker ở đây là đều do một hung thủ gây nên.
- Nếu tôi không lầm thì họ đã tóm được nghi phạm mà nhiều phần đó chính là hung thủ!
- Nhưng với nạn nhân Christine Baker không có nghi phạm nào cả phải không?
Mặt thám tử Long Phan có vẻ không vui. Ông ta nghiêm mặt nói với Thomas:
- Chúng tôi vẫn đang tiến hành việc điều tra!
- Tôi có thể xem hồ sơ của nạn nhân này không?
- Được! Anh có thể ngồi ngoài kia rồi tôi sẽ đem hồ sơ nạn nhân đến cho anh đọc.
Thomas cười như thể muốn gây cảm tình với viên thám tử Long Phan.
- Cám ơn ông!
Thomas còn đang đứng nhìn quanh để tìm chỗ mà Long Phan nói anh ta có thể ngồi xem xét hồ sơ.
Long Phan trở ra với tập hồ sơ trên tay rồi chỉ một chiếc bàn trống:
- Anh có thể ngồi đây!
Cầm tập hồ sơ xem ra dầy hơn tập hồ sơ của Olivia Ramirez, Thomas ngồi xuống chiếc bàn mà ông ta đã chỉ.
Để xem mình sẽ tìm được gì? Thomas nghĩ như vậy.
Cũng không khác gì những điều anh ta đã đọc trong vụ Christine Baker. Chỉ có điều chi tiết hơn. Nạn nhân này là người sinh sống ở đây. Gia đình cũng ở đây. Họ thuộc thành phần lao động. Cha của Christine Baker hiện đang làm việc trong Home Depot và là người Mỹ trắng. Người mẹ gốc Mễ Tây Cơ làm thu ngân viên tại một siêu thị địa phương. Christine Baker có một người anh trai vẫn còn trong quân đội. Một người em trai khác, 17 tuổi đang học trung học. Nạn nhân học hết trung học là đi làm ngay, không học lên đại học.
Thomas vừa đọc hồ sơ vừa ghi một vài điểm cần chú ý. Anh ta đọc tiếp. Nạn nhân độc thân. Không có bạn trai.
Anh ta ngừng lại suy nghĩ. Christine không có bạn trai? Thật ư? Nếu có thì cảnh sát đã không tha người bạn trai này. Nhưng giả dụ có bạn trai một cách kín đáo không ai biết, ngay cả gia đình cũng không biết thì sao?
Thomas lật lại những trang đầu trong hồ sơ và nhìn hình của Christine. Không biết đây là hình từ bao giờ? Xinh xắn, tóc nâu, da trắng. Trong ảnh, một khuôn mặt hồn nhiên với nụ cười niềm nở. Làm công việc phục vụ trong tiệm ăn với nụ cười này chắc rất được lòng khách.
Trước khi làm bồi bàn ở tiệm ăn, Christine Baker có thời gian làm thu ngân viên trong nhiều cửa hàng và siêu thị khác nhau tại Tyler. Nạn nhân làm việc trong tiệm ăn là lâu nhất, 3 năm.
Từng làm việc ở nhiều nơi, nhưng không thấy liệt kê rõ ràng những nơi làm trước là chỗ nào. Tất cả những công việc đó đều phải giao tiếp với người này người kia. Nụ cười thân thiện và khuôn mặt xinh xắn này mà lại không có bạn trai sao? Khó tin!
Không thấy nhắc đến bạn bè? Xem ra cảnh sát ở đây làm việc không kỹ lưỡng cho lắm nhưng Thomas không nên đặt câu hỏi thêm với thám tử Long Phan vì chỉ làm ông ta thêm khó chịu mà thôi!
Mình sẽ tìm hiểu lấy, có sao đâu! Thomas nghĩ thầm như vậy. Bây giờ đã có địa chỉ của nạn nhân thì nên bắt đầu từ đó! Chắc chắn gia đình của Christine Baker muốn tìm công lý cho con gái mình và sẽ giúp Thomas truy tìm manh mối! Điệu này chắc phải ở lại đây thêm 1 ngày nữa hay phải trở lại những ngày khác. Cha mẹ của Christine đều đi làm nên chỉ có thể gặp được họ vào buổi tối!
Thomas gọi cho xếp của mình:
- Chào xếp! Tôi đang có mặt ở Tyler, vừa xem hồ sơ của nạn nhân đầu tiên. Cảnh sát ở đây làm việc không kỹ lưỡng cho lắm hèn gì cả 4 tháng rồi mà vẫn chưa tìm ra thủ phạm. Gia đình nạn nhân đều đi làm cả nên tối mới gặp họ được. Tôi phải ở lại đây đêm nay.
- Được rồi! Những chi phí đó bên luật sư biện hộ sẽ hoàn trả chúng ta sau. Cậu cứ làm những chuyện phải làm!
- Cám ơn xếp!
*
Theo địa chỉ trong hồ sơ, Christine đã sống cùng cha mẹ và người em trai ở đây. Thomas ngừng xe đậu sát bên lề đường ngay trước nhà của gia đình Baker.
Căn nhà 1 tầng nhưng trải dài. Trời đã về chiều và chập choạng tối. Sân cỏ trước nhà có vẻ không được chăm sóc. Có ánh đèn vàng trong nhà. Thomas xuống xe, đi qua sân đến cửa trước của căn nhà và bấm chuông. Cửa trước có hai lớp cửa, trong là cửa gỗ, bên ngoài là cửa kính.
Không thấy động tĩnh gì, Thomas bấm chuông thêm lần nữa. Lần thứ nhì đã có hiệu quả.
Cửa gỗ bên trong mở. Một người đàn ông trung niên, có lẽ ngoài 50, hơi hói đầu xuất hiện nhưng ông ta chưa mở lớp cửa thứ hai bên ngoài là cửa kính mà nhìn Thomas với vẻ mặt nghi ngại rồi hỏi vọng ra:
- Anh cần gì?
Thomas đưa thẻ cá nhân là thám tử của công ty Lewis & Sons cho ông ta nhìn thấy rồi trả lời:
- Tôi tên là Thomas Brown, thám tử của công ty Lewis & Sons. Nhiệm vụ của tôi là điều tra cái chết của cô Christine Baker và tìm lại công lý cho cô ấy và gia đình.
Câu nói của Thomas đã thay đổi nét mặt của người đàn ông trước mặt.
Ông ta mở cửa và gật đầu ra hiệu cho Thomas vào bên trong.
Thomas vào hẳn bên trong. Anh ta chưa kịp quan sát bên trong nhà thì người đàn ông trung niên nọ đã giơ tay mời Thomas ngồi ở ngay chiếc ghế gần bên ngoài.
Ông ta ngồi xuống đối diện với Thomas và nói:
- Tôi là John Baker, cha của Christine.
Thomas đưa tay bắt tay ông ta với vẻ thân thiện khi nói:
- Xin chia buồn cùng ông và gia đình trước sự mất mát lớn lao này!
Ông John Baker có vẻ xúc động trước câu nói của Thomas. Anh ta chỉ là một người lạ. Những nhân viên của sở cảnh sát địa phương đến đây không có được thái độ như người thanh niên này.
Người cha vừa mất đi đứa con gái yêu quý của mình bùi ngùi nói với Thomas:
- Cám ơn…
- Tôi từ Houston đến đây để điều tra. Tôi hy vọng mà cũng tin rằng gia đình có thể giúp chúng tôi tìm ra thủ phạm đã cướp đi người con gái của ông bà.
Đã từng trả lời nhiều câu hỏi của cảnh sát nhưng chưa từng thấy ai được như viên thám tử này. Ông Baker thấy tự tin hẳn khi trả lời:
- Anh cứ hỏi, chúng tôi đương nhiên là muốn cảnh sát bắt được tên khốn nạn đó!
Thomas tìm trong cặp da một máy thu âm nhỏ rồi hỏi ông Baker:
- Cho phép tôi thu lại cuộc trò chuyện này như vậy sẽ dễ dàng hơn trong cuộc điều tra.
- Cứ tự nhiên! Cứ hỏi đi!
- Cám ơn ông. Tôi cũng đã đọc hồ sơ của cô ấy nên tôi chỉ hỏi những gì mà tôi không tìm thấy trong hồ sơ thôi. Ông có thể cho tôi biết tên những người bạn của cô Christine không?
Ông ta hỏi lại với vẻ ngạc nhiên nhưng với thái độ sốt sắng hợp tác:
- Bạn của Christine sao? Để coi.. Để tôi gọi vợ tôi nữa vì nếu tôi có sót ai thì vợ tôi sẽ bổ túc.
Ông Baker vẫn ngồi ở nguyên vị trí đó và gọi lớn tiếng:
- Emery! Chúng tôi cần em!
Người tên Emery, vợ ông Baker, hai tay chùi vào tạp-dề đeo trước người ra phòng khách để nhìn người khách lạ mới vào.
- Ngồi xuống đây đi Emery! Đây là thám tử Thomas, người đang đi điều tra cái chết của con gái mình. Anh ta đang muốn biết về những người bạn của Christine. Anh sợ không nhớ hết nên cần em giúp.
Bà ta nhoẻn miệng cười nhìn Thomas. Nhìn bà ta, Thomas đã thấy ngay là Christine giống mẹ cô ấy rất nhiều nếu không muốn nói là như hệt.
- Christine không có nhiều bạn.
Thomas nói ngay:
- Tôi chỉ cần biết những người cô ấy hiện đang giao thiệp.
- Christine có một bạn gái rất thân là Mia. Chúng chơi với nhau từ thời trung học cho đến giờ. Ở tiệm ăn nơi Christine làm việc, nó hay nhắc đến hai người bạn tên là Danna và Jax. Tôi chưa bao giờ gặp hai người này nhưng có vẻ như rất thân thiết với Christine.
Thomas hỏi lại:
- Chỉ có ba người này thôi sao? Cô ấy không có bạn trai ư?
Bà Emery cười nói:
- Tôi chỉ nghe thấy nói đến 3 người này mà thôi! Nếu anh muốn tìm hiểu nhiều hơn thì phải nói chuyện với Mia. Còn bạn trai thì Christine chưa có người yêu. Nó chỉ lo làm việc kiếm tiền giúp đỡ gia đình mà thôi! Nó là đứa con rất hiếu thảo!
Nói đến đó bỗng dưng bà Emery chạnh lòng rồi sụt sùi:
- Tội nghiệp cho con gái của tôi!
- Bà có số điện thoại của cô Mia không?
Vẫn còn xúc động, bà ta nghẹn ngào nói khi đứng lên:
- Có, tôi có!
Ông Baker chợt nói với Thomas:
- À, để tôi gọi thằng con trai của tôi! May ra nó sẽ giúp ông được. Chị em nó rất thân nhau.
Không đợi Thomas nói gì, ông Baker đứng lên đi vào trong nhà tìm con trai.
Một thanh niên dong dỏng cao đi cùng với ông John Baker ra phòng khách. Cậu thiếu niên gầy gò nhưng cao hơn cha mình cả nửa đầu và có vẻ vẫn sẽ còn trổi vượt hơn nữa trong tương lai.
- Đây là Scott, em trai của Christine. Còn đây là thám tử Thomas đang điều tra vụ của chị con.
Scott gật đầu ngồi xuống ghế.
Thomas cười thân thiện rồi hỏi:
- Tôi mong sẽ sớm tìm được thủ phạm đã hại cô Christine. Tôi muốn biết về vòng giao thiệp của chị cậu. Những người đó là ai?
Scott trả lời ngay và ngắn gọn như thể anh ta đang bận rộn và cuộc nói chuyện này đã làm đình trệ việc gì đó anh ta đang làm dở giang.
- Mia là bạn thân của chị tôi. Hỏi cô ấy tốt nhất!
- Chị cậu có bạn trai không? Có hẹn hò hay thích một ai đó không?
- Như tôi biết thì không!
Xem ra Scott không giúp gì được cho cuộc điều tra. Nhưng Thomas cũng hỏi thêm một câu hỏi nữa:
- Có biết một thanh niên hay đàn ông nào đó thích chị cậu không?
Scott hơi suy nghĩ rồi trả lời:
- Cũng có nhưng chị tôi không để ý tới họ!
- Là những người làm chung với cô ấy hay sao?
- Chắc vậy! Tôi không rõ lắm vì chị ấy không nói tên những người đó. Christine chỉ nói mấy người đó tán tỉnh chị ấy mà thôi!
- Mới đây hay lâu rồi?
Scott suy nghĩ để nhớ lại:
- Chắc khoảng từ 1, 2 năm trước!
- Vậy là ở tiệm ăn chỗ cậu chị làm việc hay ở nơi khác?
Scott nhún vai:
- Tôi cũng không để ý nhưng nhớ là như vậy!
Thomas hoan hỉ nói với cả Scott và ông John Baker:
- Cám ơn gia đình đã giúp tôi với những chi tiết mới này.
Vừa lúc đó bà Baker đi ra đưa cho Thomas một tờ giấy nhỏ có ghi số điện thoại của Mia, người bạn gái thân thiết của nạn nhân.
Rời khỏi ngôi nhà của gia đình Baker, Thomas vừa lái xe vừa thấy phấn khởi hơn. Mình sẽ có nhiều việc phải làm ngày mai, Thomas nghĩ thầm như vậy.
*
Mia thấy số điện thoại lạ nên không trả lời. Nhưng khi đọc tin nhắn, nàng gọi lại ngay vì biết lý do tại sao người này đã liên lạc với nàng.
Có lẽ người điều tra vụ Christine đang đợi Mia gọi lại nên bắt máy ngay.
Thomas lên tiếng và tự giới thiệu mình:
- Tôi là Thomas Brown, thám tử tư đang điều tra về vụ Christine Baker bị sát hại. Gia đình cô ấy cho tôi số điện thoại của cô. Tôi hy vọng cô sẽ giúp tôi tìm ra manh mối nhanh chóng hơn để bắt được hung thủ.
Giọng viên thám tử này rất trẻ, tự dưng Mia có cảm tình khi trả lời:
- Tôi có thể giúp gì được đây?
- Chúng ta gặp nhau được không?
- Được!
- Bao giờ thì thuận tiện?
Mia suy nghĩ thật nhanh:
- Chúng ta có thể gặp nhau vào giờ nghỉ trưa của tôi.
- Mấy giờ?
- 11 giờ 10 phút! Gặp nhau tại McDonald’s trên đường Murphy đi! Đây gần chỗ tôi làm.
- Murphy và đường gì nữa? Tôi từ Houston lên đây nên không biết!
Mia hơi ngạc nhiên. Từ Houston lên đây sao?
- Murphy và Glenn.
- OK! 11 giờ 10 gặp cô! Cám ơn. Tôi sẽ đến sớm và chờ cô.
Mia chưa kịp hỏi gì thì viên thám tử này đã cúp máy! Chắc người này rất bận rộn!
Nghĩ tới Christine, Mia thấy thương bạn mình đã chết tức tưởi! Trong đám ma tiễn đưa Christine, Mia là người khóc nhiều nhất! Christine không chỉ là bạn thân nhất từ bao năm qua nhưng còn như một người chị đối với Mia vì Christine rất mạnh mẽ và biết mình muốn gì trong cuộc sống. Christine còn là người rất nguyên tắc! Đây là những điều mà Mia không có nên luôn dựa dẫm vào bạn mình! Bây giờ Mia không còn chỗ dựa nữa!
Không biết người thám tử này có tìm được thủ phạm hay không? Bốn tháng nay cảnh sát ở đây có tìm ra được đâu? Ờ mà cũng lạ, cảnh sát ở đây đâu có đến tìm Mia hay hỏi han gì đâu?
Làm việc nhưng Mia thỉnh thoảng xem đồng hồ và mong cho chóng tới giờ nghỉ trưa.
*
Mia vào trong tiệm ăn nhanh McDonald’s đúng như giờ hẹn. Nàng nhìn quanh để tìm kiếm viên thám tử tên Thomas. Không biết người này ra sao?
Đang nhìn lơ láo, chợt Mia thấy có một người đàn ông trẻ ngồi trong góc giơ tay như ra hiệu với nàng.
Mia tiến lại gần.
Anh ta đứng dậy và nở nụ cười rất thân thiện khi nói với Mia:
- Tôi là Thomas Brown. Chắc cô là Mia?
Mia cười ngồi xuống:
- Phải! Tôi là Mia! Sao anh nhận ra tôi ngay vậy?
Thomas cười thoải mái:
- Đôi mắt nhà nghề mà! Sao, cô ăn gì? Tôi mời cô!
Mia không khách sáo nói ngay:
- Anh order dùm tôi một chicken sandwich meal với nước uống là nước cam. Deluxe chicken sandwich!
Thomas vui vẻ đứng lên nói với Mia:
- Đợi một chút thôi nhé! Cô có ăn bánh gì nữa không?
- Không! Chỉ vậy thôi! Cám ơn.
Trong lúc chờ thức ăn nhanh, Mia nghĩ thầm về người thám tử trẻ tuổi này. Trông anh ta cũng được lắm lại vui vẻ và thân thiện.
Khoảng 5 phút sau, Thomas mang thức ăn về bàn. Thomas đề nghị:
- Vừa ăn vừa nói chuyện cho đỡ mất thì giờ của cô!
Mia gật đầu:
- Anh cứ hỏi đi!
- Christine Baker có bạn trai hay thích ai không?
- Không có!
Thomas nhíu mày:
- Cũng hơi lạ!
Mia giải thích:
- Christine là người thực tế. Cô ấy muốn giúp gia đình và em trai được vào đại học đã rồi mới nghĩ đến chuyện yêu đương.
Thomas gật gù:
- Ra vậy! Nhưng.. chắc cũng có nhiều người thích cô ấy chứ? Cô có biết ai không?
Mia cười:
- Chắc cũng có nhưng Christine rất nghiêm túc và mạnh mẽ nên chẳng cho ai có cơ hội đâu. Tôi không nghe Christine nói về chuyện này!
Thomas có vẻ thất vọng ra mặt nhưng cũng nói với Mia:
- Em trai của Christine nói với tôi có những người làm việc cùng với cô ta tán tỉnh cô ấy.
Mia lại cười hỏi Thomas:
- Bộ anh nghĩ mấy người đó hại Christine sao? Không có đâu!
Thomas thở dài và nghĩ thầm vậy thì chuyến đi này cũng chẳng tìm ra chút manh mối nào! Chắc phải tìm đến chỗ Christine làm việc mới được!
Thomas tìm một câu hỏi khác:
- Thời gian trước khi Christine bị sát hại, cô ta có biểu hiện gì khác lạ không?
Mia suy nghĩ:
- Để coi.. Tôi không nhớ lắm…
- Cô cứ cố thử nhớ lại xem sao! Christine có lo âu hay sợ hãi điều gì không?
- Nếu có thì cô ấy không cho tôi biết… Lo âu thì hình như.. cô ấy có kể cho tôi nghe lúc đó cha cô ta sợ bị mất việc. Nhưng mà sau đó thì ông Baker vẫn đi làm mà! Ông ta là người cha tận tụy và yêu thương gia đình mình lắm.
Thomas lại hỏi:
- Còn người anh lớn của Christine thì sao?
- Lúc chưa nhập ngũ thì tôi vẫn biết anh ấy. Nhưng khi Tom vào quân đội, tôi chỉ gặp lại anh ấy một lần. Tôi còn nhớ lần đó Tom còn đưa một người bạn trong quân ngũ về chơi nhà. Tên người bạn của anh Tom thì tôi quên rồi.
- Người anh đó có giúp đỡ gia đình nhiều không theo như cô biết?
- Theo như tôi biết, Christine là người giúp gia đình nhiều nhất. Tội nghiệp họ! Tội nghiệp cho Scott! Chắc nó sẽ không học lên đại học nổi đâu!
Mia nhìn đồng hồ trong điện thoại:
- Tôi phải về đi làm lại! Tôi mong anh bắt được hung thủ sớm!
Thomas cười cám ơn và cũng nhanh chóng rời khỏi nơi đó. Anh ta thở dài thầm vì kết quả không như ý muốn.
Đến tiệm ăn mà Christine từng làm việc ở đó trong 3 năm nhưng Thomas chưa vào ngay. Bây giờ là giờ trưa rất bận rộn cho tiệm ăn. Phải chờ đến khoảng 2 hay 3 giờ.
*
Viên thám tử vào tiệm ăn tìm gặp người tên Danna như bà mẹ của Christine có nhắc đến.
Giờ này tiệm ăn vắng hẳn, Thomas mừng thầm.
Cô gái mặc đồng phục của tiệm ăn tiến đến chỗ Thomas ngồi, hơi mỉm cười và không giấu được vẻ tò mò:
- Tôi là Danna!
Thomas đứng lên cười với cô gái:
- Tôi là Thomas Brown, thám tử điều tra vụ Christine Baker. Tôi muốn hỏi cô một vài điều được chứ?
Danna ngồi xuống đối diện với Thomas và nói ngay:
- Tôi có thể giúp gì được? Chúng tôi rất bàng hoàng trước cái chết đột ngột của cô ấy!
- Christine là người như thế nào?
- Thẳng thắn, nghiêm túc và siêng năng trong công việc.
- Có bất hòa với ai không?
- Không đâu! Với đồng nghiệp và khách hàng thì Christine rất thân thiện. Thân thiện với mọi người nhưng không cởi mở.
Thomas gặn hỏi:
- Nghĩa là sao?
Danna suy nghĩ tìm cách giải thích:
- Cô ấy rất kín đáo và không nói chuyện hay than thở gì về mình.
- Những ngày trước đó Christine có gì khác lạ không?
-…. Có! Tôi có cảm tưởng cô ấy có chuyện gì lo âu! Cũng không hẳn là lo âu nhưng hình như làm cô ta phân tâm thì đúng hơn!
- Trước giờ có như vậy không?
- Không! Đây là lần đầu tiên tôi thấy Christine như vậy! Cô ta có vẻ hơi chểnh mảng trong công việc và ít nói hẳn.
- Cô gần gũi với Christine?
- Ở chỗ làm thôi! Tôi không hỏi vì biết nếu có hỏi thì cô ấy cũng chẳng nói.
- Có vẻ sợ sệt không?
Danna ngần ngừ rồi mới trả lời:
- Cũng không hẳn như vậy! Tôi cũng không rõ nữa!
Thomas lại lập lại cùng câu hỏi mà anh ta đã hỏi nhiều người:
- Christine có bạn trai không?
- Tôi không chắc chắn cho lắm!
Thomas vồ lấy:
- Tại sao cô lại nói như vậy?
Danna nhìn Thomas và hơi cười nhẹ:
- Nhìn thấy một người đàn ông đi cùng với cô ấy vài lần thì có thể kết luận đó là bạn trai của Christine không?
- Cô có nhớ hình dạng người đó không? Điều này rất quan trọng! Cô nói là nhìn thấy họ đi với nhau vài lần là bao nhiêu lần? Hai, ba lần hay hơn nữa?
- Chắc khoảng 3 lần!
- Ở đây hay sao?
- Anh ta… cũng cỡ tuổi ngoài 30, cao lớn, tóc cắt ngắn. Tôi đoán anh ta là người Mễ. Anh ta đến đây tìm gặp Christine sau giờ làm. Chắc anh ta đến đón Christine về nhà.
- Trông họ như thế nào? Có vẻ như đang hẹn hò không?
- Cũng khó biết.. Vì Christine lần nào cũng vội vã lên xe của anh ta. Cô ấy cũng không nhắc gì đến người này dù ở đây tôi là người thân với cô ấy nhất.
- Cô không tò mò hay hỏi đùa cô ta sao?
- Christine không thích đùa cợt những chuyện như vậy! Khi nào cô ấy nói thì tôi nghe chứ gặn hỏi chuyện riêng tư của người khác thì tôi không muốn làm như vậy!
Thấy Danna có vẻ như phải trở về với công việc, Thomas hỏi thêm một câu nữa:
- Tôi biết cô đang bận nhưng cô có thể nhớ lại lần thứ ba mà người đàn ông đó đến đây là cách ngày mà Christine bị hại là bao lâu không? Cố nhớ xem!
Danna suy nghĩ:
- Tôi nghĩ chắc là ngày hôm đó… Hôm sau không thấy Christine đi làm.. Nhưng mà… anh ta không phải là người ở đây!
- Tại sao cô nói như vậy?
- Vì bảng số xe không phải là Texas! Nhưng tôi không nhớ đó là bảng số xe của tiểu bang nào! Tôi không chú ý!
- Tôi hiểu! Cám ơn cô rất nhiều!
- Không có chi!
Những chi tiết mới mẻ này từ Danna thật quý giá!
*
Jax là đồng nghiệp thứ hai của Christine mà Thomas tìm.
Người thanh niên mặt mũi hiền lành, thân hình nhỏ thó trước mặt không gây cho Thomas một chú ý nào vì đầu anh ta còn đang suy nghĩ đến “người đàn ông” mà Danna nhắc đến khi trước.
Sau khi quan sát Jax, Thomas hỏi anh ta:
- Anh có thân với Christine không?
Jax cười, nụ cười có vẻ nhút nhát:
- Tôi làm trong bếp nên cũng ít có dịp trò chuyện với Christine! Nhưng những lúc vắng khách thì cô ấy xuống bếp phụ giúp nên chúng tôi cũng nói chuyện qua lại.
- Theo anh, Christine là người như thế nào?
- Ai cũng thích Christine vì cô ấy không nhiều chuyện mà cũng chẳng ganh tỵ gì với ai!
Xem ra Jax không thể là thủ phạm giết Christine Baker được vì treo một người lên không phải là chuyện dễ dàng! Jax nhỏ con quá! Cũng không cần mất thì giờ với Jax làm gì.
Nghĩ như vậy nên Thomas đứng lên bắt tay cám ơn Jax rồi đi ra tìm Danna. Thomas nói với Danna:
- Đây là số điện thoại của tôi. Nếu cô nhớ ra chuyện gì khác làm ơn hãy gọi cho tôi.
Danna gật đầu.