Vẫn là luật sư Tâm gọi cho Thomas trước:
- Này Thomas! Có gì lạ không? Đã tìm được Son chưa?
Vừa lái xe Thomas vừa trả lời điện thoại:
- Gặp rồi!
Tâm nôn nóng:
- Như thế nào?
- Tôi nói chuyện với anh ta khá lâu. Tuy chưa có thể khẳng định rằng người này vô tội hay có tội nhưng Son không phải là kẻ máu lạnh! Tôi chắc chắn như vậy!
Tâm chán nản:
- Vậy thì chẳng ăn thua gì!
Thomas cười trong điện thoại:
- Đừng nản lòng! Duy chỉ một nghi vấn là khi tôi hỏi anh ta là gặp nạn nhân lần cuối cùng là khi nào thì anh ta cứ một mực nói rằng không nhớ!
- Son nói dối?
- Có thể như vậy!
- Nhưng tại sao?
- À, câu hỏi này cứ chạy tới chạy lui trong đầu tôi mà chưa tìm được câu trả lời. Nhưng mà…
Không thấy Thomas nói tiếp, luật sư Tâm nóng ruột vặn hỏi:
- Nhưng mà sao?
- Ở bên ngoài Son giống thân chủ anh y như hệt!
- Thật sao?
- Giống như anh nói là giống đến phát sợ! Giống vô cùng!
Tâm tò mò hỏi:
- Son là người như thế nào?
- Là trẻ mồ côi từ lúc 2, 3 tuổi. Mẹ chết vì bị bệnh, cha bỏ đi biệt tích hay vì lo không nổi nên trốn? Son đã qua tuổi thơ ở với nhiều foster home cho đến khi 18 tuổi. Anh ta gầy gò như kẻ thiếu ăn và trông đáng thương hơn là một kẻ tội phạm đáng ngờ!
Bỗng dưng Tâm nói với Thomas:
- Liam Wright cũng là trẻ mồ côi nhưng được gia đình Wright giầu có nhận nuôi từ nhỏ. Anh thấy có lạ không?
Vừa nghe Tâm kể như vậy, Thomas nói ngay:
- Tôi có thể gặp cha mẹ nuôi của Liam Wright không?
- Được chứ!
Thomas giải thích với Tâm:
- Vì biết đâu nói chuyện với họ chúng ta sẽ tìm ra được những ngạc nhiên không ngờ và lại hữu ích cho việc điều tra.
- Được rồi để tôi text cho anh số phone và địa chỉ của họ.
- Tốt!
Tự dưng Thomas thấy như đã có thêm nhiều manh mối dù hiện tại mọi thứ đều chồng chéo lên nhau và có thể nói là hỗn độn! Nếu Thomas có thể tìm tòi và xếp đặt riêng biệt từng thứ rồi phân biệt và nối kết để tìm ra kết luận thì hay quá! Không thể chờ đến ngày mai!
Tâm hỏi Thomas:
- Nhưng anh có tìm ra liên hệ giữa Son và nạn nhân Olivia như thế nào không?
- Theo như lời người bạn của Olivia nói với tôi thì Olivia hay kể chuyện về Son và có vẻ chú tâm đến anh ta nhiều hơn những người quen khác.
- Không phải là bồ bịch chứ?
- Chuyện này mình không biết rõ! Có thể chỉ là bạn nhưng cũng có thể là người yêu bí mật! Nếu Son là người tình của Olivia thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ! Nhưng càng suy nghĩ và phân tích thì tôi càng thấy là Son nói dối khi bảo là không nhớ đã gặp Olivia lần cuối là lúc nào! Tại sao? Điều này rất khả nghi! Có khi nào chính cái đêm mà Olivia bị giết, Son đã gặp gỡ cô ta?
- Cứ tìm hiểu đi! Nhưng mà.. anh sẽ lại đi Tyler chứ?
- Chờ người chủ tiệm ăn trên đó về rồi tôi sẽ đi! Nội trong ngày hôm nay tôi sẽ tìm gặp cha mẹ của Liam Wright!
- OK! Có gì cho tôi biết!
- Được thôi!
Chương 8 Ông William Wright thấy số lạ nên không trả lời. Nhưng khi đọc tin nhắn của Thomas, ông ta gọi lại ngay khi biết người này là ai.
Thomas nghe điện thoại ngay:
- Hello! Tôi nghe!
Hơi ngập ngừng khi lên tiếng:
- Anh vừa gọi tôi? Tôi là William Wright!
Thomas vồn vã:
- Ồ.. chào ông Wright! Tôi là Thomas Brown, thám tử tư mà luật sư Tâm đã thuê để điều tra vụ án Olivia Ramirez!
- À.. tốt lắm!
- Tôi có thể gặp và nói chuyện với ông một chút không? Tôi có vài câu hỏi cần ông giúp giải đáp.
- Được chứ! Bất cứ chuyện gì có thể giúp con trai tôi được giải oan thì tôi đều làm! Anh có thể đến gặp tôi ngay cũng được nếu anh muốn.
Thomas hoan hỉ:
- Vâng, vậy tôi đến ngay! Chắc khoảng 15 phút.
- Được! Tôi ở nhà, không đi đâu cả!
*
Ông William Wright là người ra mở cửa khi nghe tiếng chuông vọng lên.
Viên thám tử trẻ tuổi trước mặt ông trông rất đáng tin cậy với nụ cười tươi tắn.
Ông Wright vồn vã:
- Mời vào!
Thomas nhanh nhẹn bước vào bên trong. Hai người bắt tay nhau nhưng không cần giới thiệu.
- Nào ! Nào ngồi đi! Uống gì nhé?
- Dạ không cần đâu!
Ngồi xuống ghế trong phòng khách, bây giờ Thomas mới nhìn kỹ chủ nhà. Mái tóc đã hoa râm nhưng chỉ làm cho ông William Wright thêm đẹp hơn với khuôn mặt cương nghị, đôi mắt rất sáng sau lớp kính gọng vàng.
Chưa biết nên mở đầu như thế nào nhưng ông Wright đã hỏi ngay như không thể chờ đợi được nữa:
- Anh cứ hỏi tôi đi! Anh cần biết gì nào?
- Ông bà nhận nuôi Liam Wright từ bao giờ ông có nhớ không?
- Dĩ nhiên là tôi nhớ chứ! Xem nào.. Thoạt tiên chúng tôi giúp đỡ về tài chánh cho những Children’s Homes ở một vài nơi trong nước Mỹ. Nhưng nơi chúng tôi thỉnh thoảng lui tới là Sacred Heart Children’s Home ở Laredo, Texas. Ngoài lý do là vì địa điểm này cùng trong tiểu bang nhưng phần khác là vì nơi này được các nữ tu chăm sóc và rất gần giống như những viện mồ côi ngày trước. Anh cũng biết, nước ta đã hủy bỏ những viện mồ côi từ lâu và thay bằng một hệ thống khác là Children’s Homes.
Thomas tò mò:
- Vậy là ông bà đã nhận nuôi Liam Wright từ nơi đó?
- Lúc đầu chúng tôi chỉ muốn giúp đỡ nơi đó nhiều hơn những nơi khác. Những đứa trẻ mồ côi ở đó được các nữ tu chăm sóc rất tốt. Chúng khỏe mạnh. Nhưng vì nơi đó chỉ toàn các nữ tu nên họ chỉ nhận nuôi dưỡng những trẻ nam đến một số tuổi nhất định mà thôi, rồi sau đó chuyển những em trai này vào những Children’s Homes khác. Với trẻ gái họ nuôi đến khi 18 tuổi. Họ nhận nuôi cả những đứa trẻ mồ côi nhưng trẻ nào có cả anh chị em thì đều được ở chung cả.
Vẫn không thấy ông Wright trả lời câu hỏi, Thomas lại lập lại lần nữa.
Gương mặt ông William Wright chợt bừng sáng lên khi nhớ lại những ngày đó:
- Ồ! Xin lỗi nhé, tôi cứ nói loanh quanh! Già rồi nên mới như thế! Cái ngày đó… chúng tôi đến thăm Sacred Heart Children’s Home ở Laredo như mọi lần. Cũng đi loanh quanh ở nơi đó xem các nữ tu có cần giúp gì thêm không như sửa chữa hư hỏng hay cần thêm những thứ cho lớp học tại đây. Rồi bỗng dưng lúc gần về, chúng tôi ghé thăm phòng trông nom trẻ nhỏ, toàn những đứa bé nhỏ xíu, có cả vài trẻ còn nằm nôi. Chúng rất dễ yêu như thiên thần.. Bỗng có một đứa bé trai khoảng 2 tuổi đã biết đi vững vàng đến gần bên tôi rồi cứ níu chặt lấy chân tôi. Khi tôi cúi xuống nhìn nó… thằng bé toét miệng cười!
Kể đến đây như nhớ lại giây phút đó. Ông Wright cười với khuôn mặt tỏa sáng.
Thomas nói ngay:
- Ông đã nhận nuôi đứa trẻ đó?
- Đúng thế! Hai bàn tay nhỏ xíu cứ bám lấy ống quần của tôi. Nó không chịu buông ra và cứ ngửa cổ lên nhìn tôi rồi cười. Nụ cười xinh xắn đó làm tôi xao xuyến. Mà cũng lạ lùng, vợ tôi đứng gần đó nhưng nó không chạy đến mà lại chọn tôi.
- Ông bà nhận nuôi thằng bé đó ngay sao?
- Không! Lúc đầu chúng tôi không có ý định đó. Nhưng không hiểu sao thời gian sau đó tôi hay nhớ lại hai bàn tay bé xíu níu lấy ống quần mình. Tôi đã bàn với vợ tôi vì chúng tôi biết là không bao giờ có thể có con vì vợ tôi đã phải cắt hết buồng trứng và tử cung vì một căn bệnh lúc còn trẻ. Tôi cũng không ngờ là vợ tôi bằng lòng ngay và còn dục tôi lo thủ tục nhận nuôi nó.
- Ông có biết hoàn cảnh đứa trẻ này như thế nào không?
- Cũng như những đứa trẻ thiếu may mắn ở đó, Liam mất mẹ từ lúc mới có mấy tháng tuổi. Cha nó thì không rõ tông tích. Tôi chỉ biết nó là một đứa trẻ gốc Việt Nam, có tên là L I E M. Không biết tên đó có ý nghĩa gì nhưng đọc nghe rất giống Liam nên chúng tôi đặt tên cho đứa bé là Liam vì thế.
- Ông bà chỉ nhận nuôi có mình Liam hay còn ai khác nữa không?
- Chỉ có mình Liam! Nó chính là con trai của chúng tôi! Không phải là con nuôi mà là con của chúng tôi thực sự! Vậy nên anh hãy điều tra để giải oan cho con trai chúng tôi! Tôi chắc chắn Liam bị oan! Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ Liam bất cứ điều gì khiến chúng tôi thất vọng hay buồn phiền bao giờ cả! Nó là một đứa trẻ ngoan và biết cư xử, luôn nghĩ đến người khác hơn là bản thân nó. Tôi và vợ tôi luôn luôn cám ơn Chúa đã cho chúng tôi đứa con này. Anh hãy cứu lấy con trai tôi!
- Ông có biết Sacred Heart Children’s Home ở Laredo vẫn còn tồn tại chứ?
- Đương nhiên! Chúng tôi vẫn giúp đỡ nơi này mà!
- Cám ơn ông nhiều. Tôi sẽ liên lạc với ông sau nếu cần ông giúp điều gì.
Ông Wright vồn vã:
- Cứ gọi cho tôi!
Tiễn Thomas ra đến tận xe, ông Wright ân cần bắt tay Thomas với vẻ đầy trông cậy.
Khi lái xe đi về Thomas đã nghĩ đến chuyện sẽ liên lạc với Sacred Heart Children’s Home ở Laredo bằng điện thoại thay vì phải đi đến tận nơi. Để tìm cái gì? Thomas tự hỏi mình như vậy! Lại đổ cho trực giác nữa rồi! Thomas cười thầm nhưng biết đâu được? Có mất gì đâu?
*
Thomas nhìn đồng hồ, cũng chưa muộn lắm để gọi điện thoại cho Sacred Heart Children’s Home ở Laredo. Nghĩ như vậy là làm liền.
Bốn, năm tiếng chuông điện thoại cũng không có ai bắt máy. Thomas định cúp máy nhưng vừa lúc đó có tiếng trả lời nghe rất thanh tao:
- Hello! Đây là Sacred Heart Children’s Home!
Không biết đây là nhân viên hay một trong những nữ tu phụ trách trung tâm này? Thomas dè dặt nói:
-… Tôi có thể nói chuyện với ai nếu muốn hỏi thăm về một trẻ nhỏ được nuôi dưỡng ở đây từ nhiều năm trước. Tên tôi là Thomas Brown, thám tử tư đang điều tra một vụ án. Ông William Wright đã cho tôi địa chỉ này.
Người phụ nữ bên kia đầu giây có vẻ ngần ngại mãi rồi mới trả lời:
- Ông chờ đầu giây… để tôi đi hỏi…
Thomas nói:
- Cám ơn. Tôi chờ không sao.
Chừng 4, 5 phút sau, một phụ nữ khác lên tiếng, giọng có vẻ già hơn:
- Tôi là sơ Bernadette phụ trách trông coi Sacred Heart Children’s Home! Nghe nói ông William Wright giới thiệu thám tử tới đây. Tôi có thể giúp gì được?
Đây là người mình muốn tìm, Thomas nghĩ thầm như vậy và nhanh nhẹn nói:
- Chào sơ. Tôi đang điều tra một vụ án mạng mà người tình nghi duy nhất hiện tại là con nuôi của ông bà William Wright!
- Chúa ơi! Sao lại thế…
Thomas nói ngay:
- Tất cả mới chỉ là nghi vấn thôi! Sơ có còn nhớ người con nuôi đó của ông bà Wright hay không?
Lúc này bà sơ Bernadette đã trấn tĩnh lại và nói liền:
- Tôi nhớ chứ dù đã lâu lắm rồi! Liem là thằng bé rất đáng yêu! Liem là đứa trẻ vui vẻ hay cười… không biết lớn lên thế nào chứ hồi đó ai cũng thích chơi với nó!
Thomas đặt câu hỏi nhưng không tin rằng câu trả lời sẽ đúng như mình mong muốn:
- Đứa trẻ đó có anh chị em gì không? Sơ có nhớ không?
- Đương nhiên là tôi nhớ! Liem có người anh song sinh tên là Son. Cả hai anh em đều được chúng tôi nuôi dưỡng khi chúng còn rất nhỏ và đều là trẻ mồ côi!
Thomas lặng yên một lúc trước câu trả lời này của sơ Bernadette! Kết quả như Thomas đã nghi ngờ nhưng không thể tin rằng mọi chuyện lại đúng như vậy!
Không thấy Thomas nói gì, bà sơ có vẻ ngạc nhiên:
- Ông Thomas! Ông còn trên đầu giây chứ?
Thomas vội vã trả lời:
- Vâng! Vâng.. tôi vẫn đang nghe! À.. sơ này.. vậy người anh song sinh của Liem cũng được người khác nhận nuôi sao?
- Không! Son không khỏe mạnh như em nó mà tính tình cũng khó chịu nữa nên chẳng có ai nhận nuôi nó! Cũng tội nghiệp cho thằng bé!
- Sơ có nhớ khi nào thì Son rời khỏi Sacred Heart Children’s Home không?
- Ông chờ để tôi đi xem lại hồ sơ!
Một lúc sau Thomas lại nghe thấy tiếng của bà sơ Bernadette:
- Xin lỗi làm ông chờ hơi lâu.. vì tôi phải vào trong kho lưu trữ. Những hồ sơ này lâu quá rồi! Nhưng tôi tìm được. Son ở đây cho đến khi 8 tuổi thì được chuyển sang Foster Home vì chúng tôi không còn đủ chỗ chứa các trẻ nhỏ nữa!
- Sơ có biết là Foster Home nào không?
- Rất tiếc là chúng tôi không lưu trữ thông tin này!
- Ông bà Wright có biết là Liem có một người anh song sinh không?
- Tôi thực sự không nhớ! Ông có thể hỏi ông bà Wright! Nhưng cho tôi hỏi thăm, Liem bây giờ lớn rồi… thì ra sao?
- Ông bà Wright đã đổi tên Liem thành Liam! Và anh ta rất thành công trong sự nghiệp. Liam làm cho một công ty dầu hỏa với chức vụ cao, đã có vợ và sắp có con đầu lòng!
Sơ Bernadette ngần ngại hỏi Thomas:
- Nhưng còn vụ án mạng nào đó là sao chứ?
Thomas không muốn nói rõ thêm về vụ án Olivia nên trả lời lấp lửng:
- Hiện vẫn còn đang điều tra!
Nghe câu trả lời của Thomas, sơ Bernadette hiểu ngay là không nên hỏi thêm nữa.
Nhưng Thomas lại là người hỏi tiếp:
- Sơ có thể cho biết thêm về người anh song sinh của Liam được không?
Sơ Bernadette có vẻ ngạc nhiên:
- Tại sao ông lại muốn biết về Son?
Thomas không biết phải giải thích như thế nào nhưng rồi tìm ra được câu trả lời:
- Vì biết đâu Son có thể cứu được Liam!
Với vẻ bâng khuâng trong giọng nói, sơ Bernadette lại hỏi Thomas:
- Thật vậy sao? Nhưng ông muốn tìm hiểu gì về Son?
- Đứa trẻ mà bà biết đó như thế nào?
- Nó… là một đứa trẻ không giống những trẻ khác. Lúc nào cũng ủ dột và buồn rầu… trông rất tội nghiệp! Liem vui vẻ dễ dàng bao nhiêu thì người anh song sinh của nó lại khó tính và ốm yếu lắm. Son rất khó ăn… nếu không muốn nói là thằng bé không chịu ăn! Mãi đến khi lớn hơn… tôi không nhớ là lúc nó mấy tuổi, chắc 5, 6 tuổi gì đó.. nó mới khá hơn và chơi với các trẻ khác. Son luôn luôn tự cô lập mình và chắc là nó có thế giới riêng và muốn xa lánh mọi người nên chúng tôi cũng để mặc nó.
Những điều mô tả về Son từ sơ Bernadette thật không khác gì hình ảnh Son hiện tại, Thomas nghĩ như vậy. Không thấy bà sơ kể thêm gì, Thomas lại gợi chuyện tiếp:
- Vậy lúc Son bắt đầu đi học thì sao?
- Lúc đó trung tâm rất đông trẻ nhỏ cần được chăm sóc nên những trẻ lớn hơn đi học ở trường công rồi về đây cũng chỉ được chúng tôi lo chuyện ăn uống và dục chúng làm bài và học tập. Nhưng dĩ nhiên không thể chu đáo từng trẻ được vì không đủ người.
Thomas giải thích:
- Ý tôi muốn hỏi là lúc lớn hơn tính tình của Son có thay đổi khác không?
- À.. Chắc là có thay đổi nhưng.. xin lỗi ông lâu quá tôi không nhớ rõ cho lắm.
Không muốn quấy rầy bà sơ nhiều thêm nữa nên Thomas hỏi câu hỏi cuối cùng:
- Rồi đến khi Son được 8 tuổi thì chuyển đến Foster Home phải không sơ?
- Đúng vậy!.. Không biết bây giờ nó ở đâu và ra sao?
Không hiểu sao Thomas lại không muốn nói cho bà sơ biết là đã tìm ra Son. Chắc không nên bà sơ này phải bận tâm về đứa nhỏ khác thường năm xưa.
- Cám ơn sơ nhiều. Cám ơn thời giờ và sự giúp đỡ của sơ.
- Không có gì đâu! Hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp với Liem.
Thomas cúp máy.
Nhìn đồng hồ. Phải gọi cho luật sư Tâm thôi!
Nhiều tiếng chuông reo nhưng luật sư Tâm không bắt máy. Chắc anh ta bận, Thomas nghĩ như vậy nên chỉ để lời nhắn nhưng không nói rõ ràng về những điều vừa khám phá.
*
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.12.2024 22:47:21 bởi frank >