Kẻ Tội Phạm Truyện dài Mặc Bích Chương 1 Liam Wright quẹo xe vào sân nhà. Ngày hôm qua mới cho người cắt cỏ và thổi lá vậy mà hôm nay lại đầy ngập lá khô! Tiếng bánh xe chạy trên lá khô không những chỉ nghiền vụn những chiếc lá đã lìa cành mà còn gây những tiếng lạo xạo khô khốc.
Chiếc xe từ từ lăn bánh hẳn vào bên trong garage, đậu sát bên cạnh chiếc Lexus mầu đen bóng loáng của Jane. Liam thầm nghĩ: “Ngày nào vợ mình cũng về trước!”. Giờ này chắc Jane đang ở trong bếp sửa soạn bữa ăn tối! Tìm được một cô vợ Mỹ biết chăm sóc chồng như Jane không phải là chuyện dễ! Jane lại thích nấu ăn! Liam thấy mình may mắn!
Vào trong bếp đã thấy Jane đang lúi húi nếm thức ăn. Mùi thức ăn thơm lừng! Jane vẫn không ngửng đầu lên, nàng đang bận pha chế nước sốt sao cho vừa miệng. Liam ôm lưng vợ, hôn lên tóc nàng như mọi ngày.
- Em cho anh ăn gì hôm nay mà thơm thế? Anh đang đói bụng lắm rồi!
- Món anh thích nhất!
Liam nhìn quanh:
- Cua sao? Anh đâu thấy nào?
Jane cười nhìn chồng:
- Không phải cua mà là tôm hùm! Trong cái nồi đậy nắp này là tôm hùm đó!
- Trời! Đã thật! Bao giờ được ăn đây?
- Chừng 15 phút nữa thôi!
- Cám ơn em, vợ cưng của anh!
Tiếp theo câu nói của Liam là tiếng chuông cửa vang lên. Không chỉ một tiếng chuông mà hai tiếng chuông! Một tiếng chuông là lịch sự và kiên nhẫn. Hai tiếng chuông? Thật bất lịch sự, Liam nghĩ như vậy và nhíu mày đi ra phòng khách.
Qua bốn ô cửa sổ vuông vức của cánh cửa trước, Liam nhìn thấy bên ngoài có 3 người đàn ông. Chuyện gì đây?
Khi Liam mở cửa, một trong ba người đàn ông đưa một chiếc thẻ nhỏ lên cho Liam nhìn. Người đàn ông đó cũng trạc tuổi Liam. Ông ta dõng dạc nói:
- Chúng tôi tìm ông Liam Wright! Chúng tôi là cảnh sát!
Hơi sững sờ, Liam trả lời:
- Tôi là Liam Wright! Có chuyện gì..?
Người đàn ông đó trầm giọng:
- Chúng tôi vào nhà được chứ?
Liam lắp bắp đẩy rộng cánh cửa trước:
- Đương nhiên… mời các ông vào!
Cả ba người đàn ông đó vào hẳn bên trong nhà Liam.
Người lên tiếng vẫn là người lúc đầu:
- Ông Liam Wright! Chúng tôi có lệnh bắt giữ ông vì ông bị tình nghi có liên quan đến một vụ án mạng!
Vẫn chưa hoàn hồn khi thấy cảnh sát đến nhà nay lại thấy bị có lệnh bắt giữ vì dính líu đến một vụ án mạng, Liam không còn thở nổi! Chuyện gì đang xẩy ra vậy? Tại sao chàng lại bị bắt giữ?
Những tiếng lào xào ngoài phòng khách làm Jane tắt bếp vội vã ra phòng khách.
Nàng ngơ ngẩn chưa hiểu chuyện gì thì một trong ba người cảnh sát giơ thẻ nhân sự và nói:
- Bà liên hệ thế nào với ông Liam Wright?
- Tôi.. là vợ của anh ấy! Có chuyện gì vậy?
Người đàn ông trạc tuổi Liam có lẽ là người có chức vụ cao hơn hai cảnh sát kia, lên tiếng giải thích:
- Bà Wright! Chúng tôi có lệnh bắt giữ ông Liam Wright!
Jane hoảng hốt hỏi lại:
- Tại sao chứ?
- Ông ấy bị tình nghi có dính líu đến một vụ án mạng đang được điều tra!
Jane hết nhìn chồng mình rồi lại nhìn mấy người cảnh sát:
- Chắc có sự nhầm lẫn! Tôi chắc chắn là có gì đó không đúng! Chồng tôi, anh Liam Wright là một người rất đàng hoàng, một công dân gương mẫu, anh ấy không làm gì sai trái cả! Làm sao mà Liam lại có thể bị tình nghi trong một vụ án mạng được chứ? Cảnh sát đã tìm nhầm người rồi!
Vẫn người cảnh sát đó đã nghiêm giọng nói với Jane:
- Bà nên tìm một luật sư cho chồng bà lúc này!
Ông ta quay lại hất hàm với những đồng sự ra hiệu còng tay Liam.
Jane hốt hoảng nhìn Liam lắp bắp nói:
- Chắc… có gì nhầm lẫn rồi..
Liam vẫn còn ngơ ngẩn trước những sự việc đang xẩy ra. Nhưng khi hơi lạnh từ chiếc còng sắt chạm vào hai cổ tay lúc đó chàng mới tỉnh ra. Nhìn Jane, chàng nói với vợ:
- Gọi cho Tâm ngay em nhé! Đừng lo cho anh… Anh không làm gì sai trái cả! Phải tin anh..
Jane gật đầu, mắt long lanh.
Cảnh sát áp giải Liam Wright ra xe và đưa đi.
Khi hai chiếc xe cảnh sát với những ánh đèn đỏ chớp sáng đã chạy đến cuối đường và rẽ trái rồi mất hút, Jane vẫn đứng đó nhìn theo. Mọi sự xẩy ra quá nhanh chóng, nhanh hơn cả một chớp mắt bàng hoàng nhưng ở đâu đó một chút nghi ngại hiện lên làm nàng đau lòng muốn khuỵu xuống ngay ở thềm cửa nhà.
Chung quanh, từ đèn đường, cây cối, những ngôi nhà kế cận vẫn như mọi ngày và đang bình thản hít thở hơi lạnh khi bóng đêm ập xuống.
Jane lặng lẽ quay vào nhà. Nàng khóa cửa lại. Ngồi xuống ghế bành ngay trong phòng khách. Jane phải gọi cho người bạn thân nhất của Liam là luật sư Tâm ngay. Nàng cần chia sẻ nỗi sợ hãi và phải tìm cách cứu Liam ngay lập tức. Nhưng rồi Jane cũng phải gọi cho bố mẹ của Liam báo tin. Phản ứng của hai ông bà sẽ ra sao?
Một chuyện không thể tin được đã xẩy ra cho Liam, người con nuôi gốc Việt Nam mà hai ông bà Wright quý như con ruột và là người con trai duy nhất của hai ông bà. Cả hai đã nhiều tuổi, liệu họ có chịu đựng nổi cú sốc kinh khủng này không nữa đây?
*
Jane dùng điện thoại của Liam để gọi cho luật sư Tâm trước.
Tâm bắt máy ngay.
- Có chuyện gì đây mà gọi giờ này?
Nhưng người trả lời Tâm không phải là Liam mà là Jane.
- Anh Tâm, Jane đây!
Tâm ngạc nhiên:
- Jane hả? Liam đâu rồi?
Có thế thôi mà Jane khóc nức nở không nói được lời nào.
Tâm hoảng hốt khi nghe tiếng khóc của Jane. Chàng hỏi lại:
- Có chuyện gì sao Jane?
Jane cố nén xúc động, nàng trả lời trong thổn thức:
- Liam.. bị bắt rồi!
- Bị bắt là sao? Cảnh sát bắt sao? Ở đâu?
Jane đã lấy lại bình tĩnh hơn khi trả lời:
- Vừa mới đây, ở nhà!
- Lý do vì sao?
- Cảnh sát nói Liam bị tình nghi liên quan đến một vụ án mạng mà họ đang điều tra.
Tâm ngẩn người. Nghiêm trọng đến thế sao? Liam? Thằng bạn thân nhất của mình mà lại xẩy ra chuyện như vậy sao? Có điều gì không ổn! Không thể như vậy được! Tâm và Liam thân nhau nhiều năm, không có chuyện gì riêng tư mà không chia sẻ. Thân với nhau từ những năm còn học trung học, không có chuyện gì mà không biết. Tâm hiểu rõ Liam hơn ai hết! Chắc chắn là hiểu rõ bạn mình còn hơn cô vợ của nó hiểu chồng mình! Ngay thẳng, tốt bụng, vui vẻ chính là Liam!
Tâm trấn an Jane:
- Đừng lo âu quá! Để tôi giải quyết! Không thể nào có chuyện Liam dính líu đến vụ án mạng nào đó được! Cứ bình tĩnh nhé Jane.
Jane sụt sùi:
- Cám ơn anh.. Anh nghĩ là Liam không sao chứ?
- Đương nhiên! Trước pháp luật mọi người đều vô tội cho đến khi có đủ bằng chứng rõ ràng thuyết phục là người đó phạm tội. Chúng ta sẽ đấu tranh và phản bác đến cùng! Tôi nghĩ có một sự nhầm lẫn nào đó. Nhưng Jane yên tâm đi, tôi sẽ đến đó xem như thế nào. Tôi sẽ lo chuyện cho Liam được tại ngoại hậu tra.
Jane ấp úng:
- Nhờ vào anh cả! Còn chuyện tiền bạc…
Tâm gạt đi:
- Đừng nói mấy chuyện đó mà! Liam còn hơn là anh em của tôi! Không phải lo gì cả nhé!
- Cám ơn anh…
Nói chuyện với Tâm xong, Jane thấy an lòng hơn. Ngần ngừ khi nghĩ đến chuyện phải báo tin cho bố mẹ Liam, nhưng cũng phải làm thôi! Có lẽ nói chuyện với bố của Liam sẽ dễ dàng hơn! Nhưng Jane không có số điện thoại cầm tay của ông ta.