Kẻ tội phạm - Truyện dài Mặc Bích
Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 36 bài trong đề mục
frank 11.12.2024 02:25:41 (permalink)
Chương 10


Walker đi cùng với một cảnh sát. Thêm một xe nữa theo sau với 2 cảnh sát. Họ lái xe nhanh đến địa chỉ của Son Nguyễn ngay sau khi nhận được hình chụp bản lý lịch từ Thomas Brown.
Lúc này đã quá trưa. Walker Cox sắp xếp cho hai cảnh sát chia nhau chặn hai đầu cầu thang. Người cảnh sát còn lại đi cùng với thám tử Walker Cox lên tầng thứ nhì đến địa chỉ của Son Nguyễn.

Ông ta hất hàm ra hiệu cho viên cảnh sát đi cùng bấm chuông cửa.
Không thấy động tĩnh gì, người cảnh sát lại bấm chuông lần nữa. Nhưng vẫn không thấy gì.
Người cảnh sát đập cửa mạnh. Cả Walker Cox và thuộc hạ của ông ta nhìn nhau.
Viên cảnh sát há miệng định nói với xếp của mình nhưng vừa lúc đó cửa mở.

Người thò đầu ra chính là Son Nguyễn. Anh ta có vẻ giật mình khi nhìn thấy cảnh sát nhưng vẫn đứng đó nhìn trân trối. Cửa cũng không mở hẳn, chỉ vừa đủ cho một nửa thân người.

Mặc dù trong trang phục cảnh sát nhưng nhân viên của Walker Cox vẫn giơ thẻ cá nhân của mình cho Son Nguyễn nhìn và hỏi:

- Anh là Son Nguyễn?

Son gật đầu:

- Phải! Có chuyện gì?

- Mời anh theo chúng tôi về trung ương vì cần anh hợp tác trong điều tra một vụ án mạng.

Người cảnh sát đó đã nói một cách lịch sự nhưng quả quyết với ẩn ý nếu không chịu hợp tác thì sẽ bắt giữ.
Walker Cox chăm chú nhìn Son Nguyễn và theo dõi mọi phản ứng của anh ta. Nhưng thật bất ngờ, Son Nguyễn ngoan ngoãn nói:

- Chờ tôi một chút!

Khi Son quay lưng đi thì viên cảnh sát đẩy hẳn cánh cửa ra và bước hẳn vào trong nhà.
Cả ông Walker Cox và viên cảnh sát đi cùng được dịp nhìn hết mọi chỗ ở trong phòng khách. Họ chưa có lệnh lục soát nhà của kẻ tình nghi này.

Rất bừa bộn! Ông Walker Cox nghĩ thầm trong đầu!
Khi Son quay trở ra, ông Walker Cox lần đầu lên tiếng:

- Anh ở đây một mình?

Mặc dù ông Walker Cox mặc thường phục nhưng với dáng vẻ của ông ta, Son đoán ông ta là cấp trên của viên cảnh sát đang đứng cạnh đó.
Son Nguyễn trả lời ngắn gọn:

- Chỉ có mình tôi!
Walker Cox gật gù không nói gì.
Son khóa cửa rồi đi theo hai người ra xe.
Bây giờ ông Walker Cox lái xe, để cho Son và thuộc hạ của mình ngồi sau.
Mọi sự dễ dàng và êm ả hơn mình tưởng! Ông Walker Cox nghĩ như vậy.

Về đến nơi, họ đưa Son Nguyễn vào phòng thẩm vấn.
Ông Walker Cox là người phụ trách thẩm vấn và điều tra kẻ tình nghi thứ nhì này.
Nhìn Son Nguyễn ngồi với dáng vẻ đầy cam chịu, hai vai co lại, đầu cúi xuống. Mái tóc đen hơi dài và trông rất cẩu thả, luộm thuộm, Son nhìn khác hẳn người em sinh đôi của mình là Liam!
Ông Walker Cox bắt đầu ngay:

- Anh có quen biết với nạn nhân tên Olivia Ramirez?

Son ngửng đầu lên nhìn trả lời:

- Tôi và Olivia là bạn!

Walker Cox nhìn như muốn soi thấu qua gương mặt gầy, râu ria không cạo, của Son khi hỏi anh ta:

- Chỉ là bạn thôi sao?

- Phải!

Thám tử Walker Cox nhìn xuống tập hồ sơ của vụ án mạng mà Olivia Ramirez là nạn nhân đã bắt đầu hơi dầy, lật tìm ngày rồi hỏi Son:

- Lần cuối cùng anh và Olivia gặp nhau là lúc nào?

- Tôi không nhớ!

- Ngày 12 tháng 11 anh có gặp cô ta không?

- Không thể nhớ được!

Walker Cox đổi câu hỏi:

- Anh nghỉ không làm việc ở siêu thị HEB ngày 20 tháng 11, điều này chắc anh nhớ chứ?

- Tôi không còn làm việc ở đó nữa nhưng cũng chẳng để ý đó là ngày nào!

- Tại sao anh lại nghỉ việc ở đó? Có chuyện gì sao?

- Chẳng có chuyện gì cả, không muốn làm thì xin nghỉ!

- Anh có đi tìm việc làm ở chỗ khác chưa?

Son lắc đầu:

- Chưa!

- Tại sao?

Son ngửng đầu lên nhìn viên thám tử đang điều tra anh ta rồi trả lời:

- Tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian.

- Có tính dọn đi đâu không?

- Chắc là không! Tôi còn hợp đồng thuê nhà!

- Anh quen biết Olivia Ramirez lâu chưa?

Cái tên Olivia Ramirez vang lên trong căn phòng thẩm vấn chật hẹp như một nguồn sáng êm ả bất ngờ làm gương mặt Son chợt dịu lại khi anh ta trả lời Walker Cox:

- Không tới 1 năm… Tôi không bao giờ có thể ngờ cô ấy lại ra đi như vậy…

Walker Cox xoi mói nhìn Son tìm xem sự chân thành và tiếc nuối của anh ta là thật hay giả?

- Do đâu anh và Olivia quen nhau? Có gặp nhau thường xuyên không?

- Tôi quen cô ấy ở bãi đậu xe của siêu thị HEB.

Walker Cox lập lại câu hỏi:

- Anh và cô ta có gặp nhau thường xuyên không?

- Không! Chỉ thỉnh thoảng!

- Có sex với nhau nhiều lần không?

Thái độ Son thay đổi hẳn sang giận dữ. Son nói to tiếng:

- Ông nói gì vậy? Cô ấy không phải là bạn gái của tôi! Chúng tôi chỉ là bạn!

- Đâu cần phải là bồ bịch mới có sex chứ? Điều này bình thường thôi mà tại sao anh lại tức giận như vậy chứ?

Son như nén giận:

- Không có!

Walker Cox nghiêm giọng nói thẳng:

- Olivia Ramirez trước khi bị giết chết đã có thể là bị hãm hiếp hay chuyện sex đó là một sự đồng thuận thì vẫn trong vòng điều tra. Chúng tôi cần thử DNA của anh!

- Tại sao?

- Tất cả những nghi phạm đều phải thử DNA!

- Tôi muốn có luật sư!

- Đương nhiên là anh có thể mướn luật sư và nếu như anh không đủ khả năng tài chánh để thuê luật sư thì anh cũng vẫn có thể có một luật sư được chỉ định miễn phí! Nhưng cần gì phải có luật sư trong lúc này? Hiện tại chúng tôi chỉ thẩm vấn những người có quen biết với nạn nhân. Anh có điều gì phải che dấu hay sao mà cần đến luật sư?

Son nói ngay:

- Tôi không có gì phải giấu diếm cả!

Walker Cox điềm nhiên nói:

- Chuyện thử DNA là rất bình thường. Khi anh lái xe có uống chút đỉnh rượu khi bị cảnh sát chặn lại thì những nhân viên công lực này cũng có thể bắt buộc anh thử DNA.

Son có vẻ suy nghĩ.
Walker Cox hỏi:

- Tại sao anh lại muốn từ chối thử nghiệm này?

- Được rồi, thử thì thử!

- Tốt!

- Thử ở ngay đây sao?

Walker Cox lắc đầu:

- Chúng tôi sẽ gửi đi lab. Sẽ có kết quả sớm! Nếu anh với nạn nhân chỉ là bạn thì chẳng có gì phải lo ngại. Nhất là anh đã khai rằng giữa hai người không có chuyện sex thì có gì mà phải lo lắng chứ!

Son nói với viên thám tử:


- Được rồi!

Cảnh sát đưa Son ra bên ngoài, lấy một mẫu tóc và cả chút nước bọt của anh ta để gửi đi lab thử nghiệm. Họ còn lấy dấu vân tay của Son và chụp hình đầy đủ như Son là một nghi phạm.
Sau mọi thủ tục, cảnh sát viên lại đưa Son vào gặp lại Walker Cox.
Walker Cox đứng lên sau bàn giấy khi nói với Son:

- Trong lúc đang trong vòng điều tra, tốt nhất là anh không nên đi đâu xa. Chuyện anh rời khỏi nơi đây chỉ đem lại sự bất lợi nhiều hơn cho anh mà thôi. Hãy hợp tác! Chờ kết quả DNA rồi sẽ biết thôi!

Son gật đầu không nói gì.

- Sẽ có người đưa anh về nhà!

Walker Cox nhìn theo Son Nguyễn. Kết quả DNA chỉ để xác định thêm chứ như theo lời Thomas Brown, Son và Liam là anh em sinh đôi thì dù Son có không ngủ với Olivia thì kết quả cũng sẽ như vậy! Cả Son và Liam đều phải bị tra hỏi nhiều hơn xem ai là người đã có sex với nạn nhân! Có thể là 1 ngày trước ngày Olivia bị giết chết! Hay cũng có thể là vài tiếng đồng hồ trước đó?


*


Đóng và khóa cửa nhưng đầu óc Sơn để đâu đâu. Cuộc phỏng vấn vừa qua và hình ảnh Olivia cứ quanh quẩn, không chỉ trong đầu nhưng dường như Sơn còn có cảm tưởng Olivia đang hiện diện trong căn gác trọ của mình như hôm nào! Mới đây nhưng sao thấy như thật xa vời!

Ngồi phệch xuống ghế sofa, ngả đầu ra sau và nhắm mắt lại. Nhưng khi nhắm mắt lại Sơn còn nhìn thấy gương mặt hóm hỉnh của Olivia càng rõ hơn.

Sơn chưa hề gặp một người con gái tốt bụng như Olivia. Sự chân thành thật đáng yêu phát xuất từ trái tim rất cởi mở luôn luôn sẵn sàng cho đi những dịu ngọt bằng những cử chỉ hay lời nói săn sóc đến cho người khác. Chỉ nhớ đến nàng cũng đủ xoa dịu đi những cay đắng mà cuộc đời cứ liên tục ném vào cuộc đời của Sơn như những nguyền rủa không tên và vô lối không nương tay! Tại sao cuộc đời lại thù hận Sơn như vậy? Sơn đã có lần hỏi câu hỏi đó với Olivia với nhiều ngậm ngùi thương hại cho bản thân mình! Olivia đã làm gì nhỉ khi nghe câu hỏi đó từ Sơn? Vòng tay ấm áp kèm với những cái vỗ nhẹ nhàng trên lưng Sơn và lời thầm thì nhẹ nhàng phả vào tai Sơn: “Không sao nữa rồi! Hãy quên đi! Quên hết đi!”.

Olivia! Em thật sự đã không còn nữa sao? Bây giờ em đang ở đâu? Anh nhớ những vỗ về của em. Nhớ ánh mắt dịu dàng và những lời nói ngọt ngào xoa dịu mọi quá khứ u buồn cay đắng của anh Olivia ơi!


*


Thomas Brown gọi điện thoại cho tiệm ăn ở Tyler để hỏi xem người chủ đã về lại chưa. Được biết ông ta vừa mới về, Thomas quyết định trở lại Tyler ngay.

Trước khi đi, Thomas gọi cho xếp của mình là Aviel Lewis và báo cáo về một nghi phạm mới là Son Nguyễn, anh em sinh đôi của Liam Wright.
Ông Aviel Lewis rất hài lòng về những thành quả nhanh chóng mà Thomas đã thu thập được:

- Cậu làm việc tốt lắm!

- Tôi đi Tyler hôm nay!

- Ừ! Đi đi rồi về báo cáo!

- Vâng!

Tắt điện thoại, Thomas nhắn tin cho luật sư Tâm: “Tôi đi Tyler hôm nay!”



*


Đến địa điểm tiệm ăn ở Tyler cũng vào giữa trưa. Mọi chi phí luật sư Tâm sẽ hoàn trả, Thomas không ngần ngại vào tiệm ăn như dự tính.
Tiệm cũng khá đầy người. Thomas lại nhìn thấy những khuôn mặt làm việc trong tiệm mà chàng đã gặp lần trước khi đến đây.

Thomas đưa mắt tìm cô gái hầu bàn tên Danna, người mà mẹ nạn nhân Christine Baker nhắc đến. Hy vọng hôm nay không phải là ngày nghỉ của cô ta.
Danna kia rồi! Thomas mừng thầm và đưa tay ra hiệu. Danna cũng nhìn thấy Thomas bước vào trong tiệm ăn. Có lẽ cô ta còn nhớ Thomas nên hơi mỉm cười và tiến đến phía anh ta đang đứng.

Mặc dù không nhớ tên Thomas nhưng Danna nhớ mặt viên thám tử đã đến đây vì vụ án của Christine Baker.
Danna cười thân thiện khi nói với người thám tử:

- Anh khỏe không? Đến ăn trưa hay vì vụ Christine?

Thomas vui vẻ nói:

- Cô nhớ tôi sao? Đến đây vừa ăn trưa vừa có việc gặp người chủ tiệm.

- Mời anh theo tôi!

Danna đưa Thomas đến bàn hơi khuất trong góc vì chỗ này nhỏ dành cho 1 hay 2 người khách.
Cô ta nói với Thomas:

- Chỗ này được chứ? Ngồi đây anh có thể ngồi lâu thoải mái hơn.

- Cám ơn cô, Danna!

Nhoẻn miệng cười với người thám tử trẻ tuổi trông cũng khá bảnh bao:

- Anh nhớ tên tôi sao?

Thomas cười thoải mái:

- Công việc của tôi đòi hỏi trí nhớ tốt! Còn Danna thì đương nhiên là tôi nhớ chứ!

- Vậy mà tôi chỉ nhớ anh là thám tử đang điều tra vụ án của Christine nhưng lại…

Thomas hiểu và nói ngay:

- Thomas! Tên tôi là Thomas!

Danna giơ ngón tay cái lên nói đùa với Thomas:

- Nhớ rồi! Thomas!.. À anh muốn ăn gì cho bữa trưa? Hãy nhìn thực đơn đây đi nhé!

- Hay Danna chọn dùm tôi đi! Mọi chi phí này luật sư đều trả cho tôi cả!

Danna ngửa cổ lên cười thích thú:

- Vậy để tôi chọn cho anh món ăn ngon nhất ở đây!

Thomas cười gật đầu.
Trong lúc chờ đợi Thomas lướt nhanh những tin nhắn. Không có gì lạ hay quan trọng.
Khi Danna đem thức ăn đến, Thomas hỏi cô ta ngay:

- Hôm nay tôi có thể gặp ông chủ tiệm chứ?

- Thường thường 1 giờ trưa thì ông ta đến!

Thomas gật gù thầm nghĩ mọi chuyện có vẻ suông sẻ:

- Vậy tốt! Cám ơn!

Thỉnh thoảng Danna lại đến hỏi xem Thomas có cần gì thêm không.
Lúc Thomas ăn xong bữa trưa và trả tiền thì Danna nói khẽ với anh ta:

- Chủ tiệm đến rồi!

Thomas nháy mắt cười với Danna:

- Tốt lắm! Cám ơn cô!

Thomas hỏi nhỏ Danna:

- Tiền tip cô được lấy hay nhà hàng thu và chia cho mọi người?

Danna liếc mắt nhìn anh ta:

- Tôi được giữ!

Thomas đã để tiền thưởng kha khá cho Danna như một lời cám ơn.
Đứng lên ra quầy bên ngoài Thomas giơ thẻ cá nhân công vụ khi nói với người quản lý:

- Tôi là thám tử tư phụ trách điều tra vụ án của cô Christine Baker đã từng làm việc ở đây. Cách đây không lâu tôi đã đến đây nhưng lúc đó ông chủ tiệm ăn vắng mặt. Bây giờ tôi có thể gặp ông ta được không?

Viên quản lý gật đầu:

- Để tôi đi nói với ông ta!
#16
    frank 11.12.2024 22:17:51 (permalink)
    Thomas đứng chờ.
    Chỉ vài phút sau viên quản lý đi ra cùng với người chủ tiệm.
    Người đàn ông trung niên hơi mập đứng trước mặt Thomas chính là người chủ tiệm ăn. Nhiều phần ông ta là người Mễ.

    Thomas chưa kịp tự giới thiệu và nói về mục đích tìm gặp ông ta thì người đàn ông này đã lên tiếng trước. Và giọng nói đó xác định rõ ràng ông ta là người Mễ.

    - Tôi là Antonio Martinez chủ tiệm ăn này!

    Thomas cười cởi mở giơ tay ra bắt tay ông ta.

    - Thomas, thám tử tư điều tra vụ Christine Baker! Mong ông hợp tác giúp chúng tôi trong việc điều tra.

    Ông ta gật đầu:

    - Mời anh vào bên trong này!

    Thomas đi theo người chủ vào văn phòng của ông ta.
    Vừa ngồi xuống ghế, Thomas nói ngay:

    - Tôi cần xem lại những đoạn phim thu ở trong và ngoài tiệm, thời gian càng xa càng tốt. Thời gian sau khi cô Christine… đã bị thiệt mạng thì không cần xem.

    Người chủ chỉ vào kệ sau lưng ông ta:

    - Đây là tất cả những băng thu hình trong năm nay. Có gắn từng tháng một, rất dễ để tìm. Một năm trước đó thì không còn lưu giữ vì không có chỗ!

    - Tốt quá rồi!

    - Nhưng anh chỉ có thể ngồi đây xem thôi! Tôi không thể để anh mang đi đâu cả trừ khi có trát tòa.

    Thomas gật đầu. Người chủ này hiểu chuyện và cũng hiểu biết về luật pháp!

    - Tôi sẽ không làm mất nhiều thì giờ của ông đâu.

    Ông ta nhún vai:

    - Không sao! Để tôi chỉ sơ sơ cho anh cách xử dụng máy này.

    Người chủ có vẻ cẩn thận, Thomas nghĩ như vậy.

    - Được rồi nhé? Cứ tự nhiên tìm tòi! Xin lỗi tôi còn việc phải làm.

    Thomas ngồi xuống và bắt đầu xem lại những đoạn phim thu hình từ đầu năm. Anh ta chú trọng vào những hình ảnh bên ngoài nhiều hơn là bên trong.

    Xem hết phim thu hình tháng giêng một cách kỹ lưỡng cũng mất gần 15 phút! Chà, như vầy đến bao giờ mới xong!
    Thomas nhìn sang cuộn phim của tháng hai cũng không có thấy gì khác lạ. Nạn nhân Christine đi làm và về bằng xe riêng. Vậy thì theo Danna, Christine Baker vội vã lên xe của một người đàn ông khác chắc là hẹn hò?

    Đến cuộn thu hình tháng ba mới thấy khác lạ vì không theo tuần tự những thời gian như mọi ngày!
    Lúc đó là buổi chiều nhưng tan làm là buổi tối. Có thể là break time? Christine đi ra ngoài không phải ở cửa trước nhưng là cửa sau.

    Thomas nhìn thấy cô ta đeo xắc tay trên vai. Một chiếc xe trờ tới ở bãi đậu xe phía sau dành cho nhân viên phục vụ.
    Không nhìn thấy rõ người ngồi bên trong lái xe nhưng chắc chắn là đàn ông! Christine tiến đến chiếc xe đó và mở cửa bước lên xe.
    Đó là một chiếc xe không có gì đặc biệt. Camera chỉ thu được hình ảnh chiếc xe ở một phía, không thể xác định đây là xe hiệu gì!

    Khi Christine vào ngồi trong xe và đóng cửa lại thì xe lùi ra sau, không để cho cơ hội nhìn thấy người đàn ông lái xe!
    Thomas điều khiển để phóng to hơn nhưng vẫn không thể giúp nhận ra diện mạo của người đàn ông đó! Người này là ai mà ngay cả Mia, bạn thân của Christine, cũng không biết?

    Thời gian Christine đi với người đàn ông đó không lâu. Khoảng chừng 40 phút sau, chiếc xe đó ngừng ở cửa trước tiệm ăn. Christine mở cửa đi ra, giơ tay như vẫy chào.
    Camera thu hình phía trước rõ ràng hơn đủ để cho Thomas có thể có một cái nhìn khá hơn về người đàn ông đó.

    Thomas để cho đoạn phim dừng lại rồi phóng cho hình ảnh này lớn hơn. Người đàn ông đó không hề quay mặt lại nên chỉ nhìn thấy một nửa mặt. Còn trẻ! Chắc chắn như vậy! Nhiều râu. Mặc áo thung, hai tay dường như khá vạm vỡ!
    Với những kỹ thuật tân tiến ở sở cảnh sát chắc chắn là sẽ nhận diện người này rõ nét hơn nhiều! Nhưng hiện tại chưa có chứng cứ nào để có thể thu hồi những cuộn phim này!

    Danna đã nói với Thomas là đã nhìn thấy Christine và người đàn ông đó 3 lần.
    Thomas miệt mài xem những cuộn phim kế tiếp mà không hề biết thỉnh thoảng người chủ tiệm lại hé cửa nhìn vào xem xét.

    Cuộn phim tháng 4 không thấy gì. Sang đến cuộn phim tháng 5, cũng vào khoảng sau 3 giờ Christine xách ví đi ra cửa trước, đứng chờ trên lề đường ngay trước tiệm ăn. Danna có lẽ đã nhìn thấy là vì vậy. Thomas không thể nói chắc là người đàn ông đó lái cùng một chiếc xe hay không sau khi đã xem qua quá nhiều hình ảnh!

    Trong cuộn phim này, hình ảnh rõ hơn. Christine mở cửa xe nhưng chưa vào mà lại mở cửa xe phía sau để tìm hay lấy một vật gì. Cánh cửa xe trước mở toang cho Thomas nhìn thấy một điểm đáng chú ý. Cánh tay người đàn ông đó có hình xâm. Cánh tay phải!

    Thomas cho cuộc phim ngừng ở đoạn đó và phóng lớn để tìm xem hình ảnh xâm đó là gì?
    May mắn thay hình ảnh rất rõ. Thomas nhận diện được ngay hình xâm trên cánh tay phải của người đàn ông đó! The Battlefield Cross! Chữ Thập Chiến Trường hay còn được gọi là Chữ thập Chiến binh Sa ngã, Chữ thập Chiến Binh, hay chỉ là Chữ thập Chiến Đấu, là sự thay thế mang tính biểu tượng của một cây thánh giá hoặc điểm đánh dấu tưởng niệm phù hợp với tôn giáo của một cá nhân quân nhân, trên chiến trường hoặc tại trại căn cứ cho một người lính đã hy sinh.
    Vậy người đàn ông này là một quân nhân! Chẳng lẽ đây là người anh đang trong quân ngũ của Christine Baker? Không phải! Cô ta đã nói với Thomas người đàn ông này có lẽ là một thanh niên Mễ vào khoảng 30 tuổi.

    Thomas chợt nhớ một chi tiết khác! Anh của Christine Baker có người bạn cùng trong quân ngũ! Ai là người đã nói cho Thomas biết điều này nhỉ? Mia! Cô bạn thân của Christine đã nói như vậy! Là người này chăng? Có thể lắm! Phải trở lại nhà của Christine để tìm ra danh tính của người đó! Nhưng làm sao có thể khẳng định người đàn ông trong cuộn phim này không phải là anh của Christine?

    Tạm dừng những câu hỏi này ở đây đã! Thomas xem tiếp cuộn phim thu vào tháng 6. Không có gì lạ và cũng không thấy người đàn ông với cánh tay có xâm hình Chữ Thập Chiến Trường xuất hiện.
    Sang đến cuộn phim thu hình của tháng 7 hai mắt của Thomas bắt đầu thấy mệt mỏi vì quá chăm chú trong một thời gian khá dài, chắc phải ngừng chừng 5 hay 10 phút!

    Khi trở lại màn hình, đầu óc và mắt của Thomas nhanh nhậy hơn. Người đàn ông đó lại xuất hiện!
    Thomas xem lại tập hồ sơ của vụ án Christine Baker. Nạn nhân bị giết trong khoảng thời gian đó, 16 tháng 7!

    Trong cuộn phim này cũng nhìn thấy Christine Baker lên xe ở cửa trước dù lúc đó trời đã tối. Chắc là trước giờ tiệm ăn đóng cửa. Đèn đàng trước cửa tiệm không sáng lắm, nhưng Thomas nghĩ chính là người đàn ông này!

    Xem lại ngày trong cuộn phim. Đúng là ngày 16 tháng 7! Đây chính là thủ phạm đã giết Christine Baker sao? Tự dưng Thomas thấy phấn khởi một cách khác thường! Phải liên lạc với người bạn gái thân thiết của Christine Baker ngay là Mia! Sau đó chiều tối phải ghé lại nhà nạn nhân Christine nữa! Cần phải có tên tuổi của người thanh niên bạn của anh nạn nhân!

    Thomas đứng lên đi ra khỏi văn phòng của người chủ tiệm.
    Ra bên ngoài vào bên trong tiệm ăn, Thomas nhìn thấy người chủ tiệm ngay. Anh ta lại gần nói với ông ta:

    - Cám ơn ông nhiều lắm. Tôi đã làm mất quá nhiều thì giờ của ông.

    - Không sao! Anh tìm được điều muốn tìm chứ?

    Thomas cười hoan hỉ:

    - Tốt lắm! Cám ơn sự hợp tác tích cực của ông. Những cuộn phim này rất quý báu mong ông giữ gìn chúng cẩn thận. Có thể sau này khi tiến sâu hơn vào cuộc điều tra, cảnh sát sẽ yêu cầu thu nạp những cuộn phim này như dữ liệu làm nhân chứng.

    Ông Antonio Martinez trầm ngâm gật gù rồi trả lời Thomas:

    - Đương nhiên là tôi giữ gìn cho đến sang năm. Như anh đã nói thì có thể tôi lưu trữ lâu hơn nữa.

    - Cám ơn ông rất nhiều.

    - Không có chi. Bất cứ lúc nào!


    *


    Thomas nhìn đồng hồ rồi gọi điện thoại cho Mia. Anh ta hy vọng cô ấy sẽ nghe điện thoại. Nhưng Mia có lẽ đang làm việc và không nghe điện thoại. Thomas để lại lời nhắn:

    “Tôi là Thomas Brown, thám tử tư đang điều tra vụ án của Christine Baker. Tôi cần nói chuyện với cô. Rất quan trọng trong việc tìm manh mối thủ phạm. Khi nào có thì giờ cô gọi điện thoại lại cho tôi. Hiện tôi đang ở Tyler”

    Bây giờ trong lúc chờ đợi phải làm gì, Thomas nghĩ thầm như vậy. Hay ghé lại sở cảnh sát Tyler tìm hiểu xem họ có manh mối gì thêm khác không?
    Nghĩ như thế và Thomas thực hiện ngay.

    Vừa lái xe Thomas vừa suy nghĩ. Người lo vụ án của Christine Baker ở đây tên gì nhỉ?... Long? Đúng rồi! Một thám tử không mấy thân thiện và cởi mở gì! Không được như thám tử Walker Cox của vụ án Olivia Ramirez! Liệu thám tử Long có chia sẻ những điều họ biết về vụ này không? Cứ đến đó rồi sẽ biết!

    Không may cho Thomas, thám tử Long không có mặt. Chờ ông ta thì không biết đến bao giờ! Nhiều phần là Thomas sẽ phải ở lại đây tối nay vì đường quá xa!
    #17
      frank 11.12.2024 22:37:54 (permalink)
      Chương 11

      Thomas Brown vào xe nhưng chưa đi ngay. Anh ta nhìn đồng hồ rồi tìm số phone của Mia, cô bạn gái thân thiết của nạn nhân Christine Baker.
      Mia nghe điện thoại sau nhiều tiếng chuông reo.

      - Hello!

      Mừng rỡ vì thấy cô ta trả lời ngay, Thomas nói:

      - Tôi là Thomas..

      Chưa kịp nói hết câu, Mia đã nói liền:

      - Tôi nhớ anh là ai! Thomas đúng không? Có gì mới lạ không? Anh gọi tôi từ Houston sao?

      - Không, tôi đang ở Tyler! Tôi nói chuyện với cô một chút được không?

      - Tôi đang làm việc…

      Thomas mau mắn nói ngay:

      - Tôi chỉ muốn biết tên người bạn cùng trong quân ngũ với anh của Christine. Điểm này rất quan trọng cho cuộc điều tra.

      - Larry Cruz! Nhưng.. người này có liên quan gì đến vụ này chứ?

      Thomas tìm cách giải thích sao cho hợp lý nhưng không làm lộ cuộc điều tra.

      - À.. chúng tôi điều tra đủ mọi người quen biết với Christine Baker. Cô có gặp người này lần nào không?

      - Một lần!

      - Cho tôi biết sơ anh ta là người như thế nào?

      Mia có vẻ suy nghĩ rồi mới trả lời:

      - Bây giờ tôi phải làm việc. Hay là chúng ta gặp nhau vào buổi chiều đi!

      Thomas nghĩ thật nhanh, đằng nào cũng phải ở lại đây tối nay.

      - Được! Mấy giờ?

      - Năm giờ! Cùng chỗ lần trước anh nhớ không? McDonald’s trên đường Murphy!

      - Tôi sẽ gặp cô ở đó lúc 5 giờ chiều!

      - OK!

      Nói xong Mia cúp điện thoại.
      Thomas gọi điện thoại cho xếp của mình.
      Ông Aviel Lewis bắt máy sau 2 tiếng chuông reo.

      - Sao? Có gì mới lạ không?

      - Dạ có! Tôi sẽ tường thuật cho xếp sau khi về lại Houston. Bây giờ tôi phải ở lại Tyler tối nay đã! Có những diễn biến hay lắm nên tôi cần gặp một vài người chiều nay ở đây.

      - Được rồi! Không sao cả!

      - Cám ơn xếp! Tôi tường trình với ông ngày mai!


      *


      Thay vì trở lại sở cảnh sát ở đây tìm viên thám tử phụ trách hồ sơ của Christine Baker, Thomas gọi điện thoại cho thám tử Walker Cox ở Houston.
      Thấy số điện thoại của Thomas Brown, ông Walker Cox nghe ngay.

      - Walker Cox nghe!

      - Thomas Brown đây!

      - Có tin gì sao?

      - Đúng vậy! Tôi đang ở Tyler. Như đã có một giả thiết cho rằng đây là một vụ giết người hàng loạt. Trên bả vai của cả hai nạn nhân Olivia Ramirez và Christine Baker đều có vết cắt tương tự như nhau. Lúc nãy tôi có xem những cuộn thu hình trong tiệm ăn nơi nạn nhân Christine Baker làm việc và khám phá có sự xuất hiện của một người đàn ông đến đón Christine Baker 3 lần. Lần cuối cùng đúng vào ngày mà nạn nhân Christine Baker bị giết.

      Thám tử Walker Cox hỏi ngay:

      - Cảnh sát và thám tử điều tra vụ này trên Tyler nói sao?

      Thomas thở dài khi trả lời:

      - Ông không thể tưởng tượng nổi họ làm việc tắc trách như thế nào trong vụ này! Họ chỉ đến gia đình nạn nhân hỏi qua loa mà không hề đào sâu nên không hề biết đến sự hiện diện của người này!

      - Đó là bạn trai của nạn nhân sao?

      - Điều này chưa biết! Chúng ta cũng chưa chắc chắn nên không thể xin trát tòa để tịch thu những cuộn phim này!

      - Tại sao anh không yêu cầu cảnh sát trên đó làm những việc này?

      - Tôi đã gặp thám tử Long phụ trách trường hợp này nhưng thái độ của ông ta vừa lạnh nhạt vừa như bất hợp tác!

      - Nên anh cần tôi giúp?

      - Đúng như vậy! Tôi có chụp hình người đó trong cuộn phim thu hình của tiệm ăn nơi nạn nhân Christine làm việc. Tôi biết điều này không được phép nhưng không có cách nào khác!

      Walker Cox yên lặng trong mấy giây rồi nói:

      - Nói tiếp đi!

      Thomas hoan hỉ:

      - Tôi sẽ gửi cho ông hình ảnh người này. Đây là một quân nhân với cánh tay xâm hình Chữ Thập Chiến Trường. Người bạn gái thân thiết của nạn nhân cho tôi biết tên của người này là Larry Cruz, bạn của anh ruột nạn nhân.

      Walker Cox có vẻ chú ý khi hỏi lại Thomas:

      - Anh muốn tôi tìm kiếm người này?

      - Ông không thấy đây là một đầu mối tốt sao?

      - Tôi đồng ý với anh. Tôi sẽ tìm hiểu ngay. Kết quả thế nào tôi sẽ gọi cho anh biết!

      - Cám ơn! Quá tốt rồi!

      - Chúng ta liên lạc sau! Nhớ chia sẻ nếu khám phá ra gì khác!

      - Đương nhiên!

      - Cô bạn gái của nạn nhân ở Tyler có cho biết thêm gì nữa không?

      - Chưa biết! Cô ta đang đi làm, chiều nay mới gặp!

      - OK! Nói chuyện sau!

      - Cám ơn!

      Thomas Brown gật gù. Thám tử Walker Cox rất chuyên nghiệp và rất được! Chắc mình còn phải nhờ vả ông ta nữa, Thomas nghĩ thầm như thế.
      Lại có điện thoại! Nhìn số gọi đến là luật sư Tâm! Thomas bắt máy nói ngay:

      - Tôi đang định gọi cho anh đây!

      Tâm nôn nóng hỏi:

      - Anh đang ở Tyler phải không?

      - Đúng vậy!

      - Có manh mối gì không?

      - Đã tìm ra người đàn ông đến đón nạn nhân ở Tyler là ai rồi! Cũng may là nhìn được qua những băng thu hình của tiệm ăn!

      Luật sư Tâm không đè nén nổi sự phấn khích. Làm như sự xuất hiện của người đàn ông đó đã làm tan biến mọi âu lo của Tâm.

      - Đó là ai?

      - Một quân nhân!

      - Có tìm ra người đó đang ở đâu không?

      Hiểu được sự nôn nóng của Tâm, Thomas giải thích:

      - Tôi đang nhờ thám tử Walker Cox giúp tìm qua hệ thống của sở cảnh sát vì tôi chỉ là thám tử tư không đủ phương tiện để làm chuyện này!

      - Ông ta hợp tác chứ?

      - Anh đừng lo, Walker Cox rất chuyên nghiệp và rất tốt! Tôi rất tin tưởng ông ta! Vụ này nếu được giải quyết ổn thỏa là phải nhờ vào Walker Cox! Ngoài ra có chuyện gì khác không?

      - Son Nguyễn bị bắt giữ rồi!

      - Đương nhiên là chuyện đó phải xẩy ra sau khi có kết quả DNA.

      Luật sư Tâm hỏi Thomas:

      - Anh nghĩ sao về chuyện này?

      - Chuyện này là chuyện gì? Liam hay Son đã có quan hệ tình dục với nạn nhân Olivia? Anh muốn hỏi tôi như vậy?

      - Phải!

      - Tôi nghĩ là Son vì anh ta có quen biết Olivia một thời gian. Yên chí, Walker Cox sẽ làm cho Son khai ra!

      - Không phải là bức cung chứ?

      Thomas Brown thở dài:

      - Anh quan tâm như vậy chẳng qua là vì Son là anh của Liam đúng không?

      - Đúng như vậy! Sao không phải là một người khác không có liên hệ gì với Liam chứ?

      - Son đã biết Liam là em trai mình chưa?

      - Tôi không biết! Ông Walker Cox lúc nào cũng bận rộn, nói chuyện với ông ấy rất khó!

      Thomas cười:

      - Ông ấy không muốn nói chuyện với anh thì đúng hơn vì anh là luật sư biện hộ cho Liam Wright!

      Luật sư Tâm than thở:

      - Lúc trước tôi chỉ lo lắng cho Liam vì đó là bạn thân của tôi. Bây giờ tự dưng ở đâu lại lòi ra một người anh sinh đôi với Liam làm sự lo âu của tôi lại tăng gấp đôi!

      Thomas cười ngạo:

      - Anh đang trách tôi đấy sao?

      Luật sư Tâm vội vàng bào chữa:

      - Không, không! Tôi không có ý như vậy!... Tôi chưa bao giờ phải biện hộ cho một người quen thân như vậy! Thật khó xử cho tôi, anh hiểu không?

      Thomas nhẹ nhàng an ủi Tâm:

      - Tôi chỉ đùa thôi! Tôi rất hiểu chuyện này! Nhưng điều quan trọng mà tôi tin là cả Liam và Son đều không thể là hung thủ giết người!

      Luật sư Tâm thở dài:

      - Biết Son là anh ruột của Liam mà cuộc sống không khá lắm nên tôi cũng hơi băn khoăn!

      - Thái độ của Liam thì sao khi biết mình có người anh sinh đôi? Phản ứng của anh ta thế nào?

      - Không vui trong hoàn cảnh này! Tôi hiểu và thông cảm cho bạn tôi! Thôi.. mình nói chuyện sau nhé!

      - OK! Tôi sẽ gọi anh khi có tin gì mới mẻ!


      *


      Thomas Brown đến chỗ hẹn với Mia sớm chừng 10 phút nhưng ngồi ngoài xe, không vào McDonald’s. Ngồi chờ trong một tiệm ăn nhanh không thích thú gì! Chờ ngoài xe nhưng Thomas luôn đảo mắt nhìn và chờ Mia. Trong đầu anh ta có bao nhiêu câu hỏi và hy vọng Mia sẽ là người có thể giải đáp để cuộc tìm kiếm hung thủ sẽ nhanh chóng hơn.

      Không ngờ Mia lại đúng giờ như vậy! Vừa nhìn thấy Mia ra khỏi xe, Thomas cũng nhanh chóng hành động như vậy và đi nhanh để bắt kịp cô ta.
      Như có linh tính, Mia dừng bước quay lại nhìn phía sau. Thấy người thám tử đang đi sau mình, Mia mỉm cười:

      - Chào anh! Chắc anh cũng vừa đến?

      Thomas cười vui vẻ khi trả lời:

      - Tôi đến sớm hơn nhưng ngồi chờ ngoài xe!

      Hai người cùng vào trong tiệm ăn. Bây giờ Thomas là người đi trước. Anh ta chọn một chiếc bàn trong góc. Thực sự không cần phải làm như thế vì giờ này rất vắng người, nhưng có lẽ do thói quen thận trọng của Thomas!
      Ngồi xuống ghế, Thomas hỏi Mia:

      - Cô dùng gì, tôi đi mua!

      - Tôi không đói và cũng chưa muốn ăn. Hay anh mua cho tôi một ít khoai chiên và một ly Coke là được rồi.

      Thomas gật đầu, giơ ngón tay cái lên rồi ra quầy mua thức ăn.
      Mia nhìn theo bóng dáng người thám tử trẻ tuổi rất cởi mở dễ thương này. Giá mà anh ta ở ngay đây thì kết bạn cũng được lắm!

      Chẳng bao lâu sau, Thomas trở lại với khay thức ăn.
      Họ vừa ăn vừa hỏi thăm nhau như đã quen lâu ngày. Điểm đặc biệt ở Thomas là sự hòa đồng dễ dàng cũng như sự cởi mở thân thiện của anh ta làm người khác thấy thoải mái, không phải giữ gìn.
      Nhưng Mia là người lên tiếng đầu tiên về mục đích của sự gặp gỡ này.

      - Tại sao anh cần biết về Larry Cruz?

      Thomas ngừng ăn, nhìn Mia khi trả lời. Nhưng đôi mắt của anh ta dường như đang sục xạo tìm kiếm gì trước người thiếu nữ tên Mia ngồi đối diện.

      - Larry Cruz đến chỗ Christine làm và đón cô ấy đi đâu đó nhiều lần.

      Mia hỏi lại với vẻ ngạc nhiên:

      - Như vậy thì đã sao?

      Thomas trầm giọng hỏi Mia:

      - Họ có phải là bồ bịch không?

      Mia trợn mắt với vẻ ngạc nhiên và hỏi lại Thomas:

      - Anh nói dỡn hả? Làm gì có chuyện đó?

      - Tại sao cô lại có thể cả quyết như vậy?

      - Vì tôi biết Christine! Không đời nào bạn tôi lại chịu anh chàng này!

      Câu nói này của Mia làm Thomas chú ý.

      - Cô có thể giải thích rõ hơn cho tôi hiểu không? Larry Cruz là người như thế nào mà bạn cô lại chê?

      Mia nói thẳng thừng không cần suy nghĩ:

      - Nếu Larry Cruz như anh thì Christine sẽ chịu đấy!

      Cả Mia và Thomas đều bật cười trước câu trả lời này.
      Thomas chưa kịp nói gì thì Mia lại bồi thêm:

      - Nếu anh muốn biết Larry Cruz là người như thế nào thì anh cứ tự nhìn lại mình đi! Larry không cởi mở thân thiện như anh. Cũng không vui vẻ làm người khác dễ chịu.

      - Nếu vậy thì tôi lại cho rằng Larry Cruz là một người lạnh lùng bí ẩn! Nhưng biết đâu sự bí ẩn ở con người anh ta lại làm cho phái nữ bị thu hút!

      Mia trề môi nói:

      - Không có tôi!

      Thomas nghiêm mặt:

      - Tôi không nói đùa đâu! Nhưng nếu không thích thì tại sao Christine lại đi với anh ta những 3 lần?

      Mia hỏi lại:

      - Ba lần sao? Mà sao anh biết?

      - Máy thu hình của tiệm ăn nơi Christine làm cho thấy như vậy! Nhưng mà này… cô có gặp Larry Cruz nhiều lần không?

      - Duy nhất 1 lần ở nhà Christine!

      - Bạn của cô có nói chuyện gì về Larry Cruz không?

      Mia suy nghĩ:

      - Cũng có đôi lần nhưng tôi không chú ý vì tôi cho rằng anh ta không phải là típ người mà Christine thích.

      - Cô có chắc không?

      Mia lưỡng lự trước câu căn vặn này của Thomas:

      - Anh làm tôi phân vân. Chuyện… Christine đi với Larry Cruz 3 lần mà cô ấy không hề kể với tôi là điều thật lạ kỳ… Tại sao?

      Thomas chuyển hướng câu hỏi:

      - Larry Cruz là bạn trong quân đội với anh của Christine đúng không?

      - Ừ.. nhưng có lần tôi nghe anh Tom là anh của Christine nói là Larry Cruz đã xuất ngũ.

      - Nhưng anh của Christine vẫn còn trong quân đội phải không?

      - Phải!

      Thomas trở lại với con người bí ẩn tên Larry Cruz:

      - Kể cho tôi nghe những suy nghĩ của cô về Larry Cruz. Nếu có thể tả con người đó cho tôi càng chi tiết càng tốt!

      Mia nhìn Thomas bằng ánh mắt kỳ lạ:

      - Để nhớ lại xem nào.. Lần đó gặp anh ta ở nhà Christine vào buổi chiều. Ăn barbecue ngoài sân sau… Anh Tom là người nướng thịt… Rồi Larry đến phụ.. Larry rất ít nói và có vẻ không thoải mái ở đó. Hình như đó là lần đầu tiên Larry đến nhà Christine hay là lần thứ nhì thì tôi không biết chắc chắn. Nhưng rõ ràng là anh ta rất lạc lõng.

      - Larry Cruz là người gốc Mễ phải không?

      Bây giờ những câu trả lời của Mia không còn quyết đoán như trước.

      - Theo như họ Cruz thì là người Mễ đúng rồi! Anh không nghĩ như vậy sao?

      Vừa lúc đó điện thoại của Thomas reo. Anh ta nhìn điện thoại nhìn rồi ra hiệu cho Mia giữ yên lặng:

      - Tôi nghe đây!

      Bên kia đầu giây, Walker Cox nói với Thomas:

      - Đã tìm ra Larry Cruz! Hắn ta đã xuất ngũ. Địa chỉ cuối cùng trong hồ sơ là ở tiểu bang Kansas. Tôi gửi cho anh hình của Larry Cruz. Có gì cho biết sau!

      Thomas hoan hỉ đáp:

      - Cám ơn nhiều lắm! Tôi sẽ liên lạc sau!

      Cúp điện thoại, Thomas xem lại những tin nhắn. Chưa thấy tin nhắn của Walker Cox! Chắc vài phút nữa!
      Nhìn Mia, Thomas giải thích:

      - Vài phút nữa cảnh sát ở Houston sẽ gởi cho tôi hình ảnh của Larry Cruz! Để xem đây có đúng là Larry Cruz mà cô đã gặp hay không!

      - Trời đất! Vậy mà nãy giờ tôi cứ tưởng anh đã biết mặt mũi của Larry Cruz rồi chứ! Anh nói cứ như thật!

      Thomas cười:

      - Tôi chỉ nói theo những suy đoán của mình! Chính cô là người đã cho tôi tên của anh ta!

      Mia không nói gì.
      Thomas xem lại tin nhắn. Mặt anh ta rạng rỡ hẳn lên khi nhìn thấy tin nhắn từ Walker Cox. Nhấn nút để xem. Thomas đưa ảnh Larry Cruz trong điện thoại của anh ta cho Mia xem rồi nói:

      - Sao hả? Có đúng người này không?
      #18
        frank 12.12.2024 04:20:34 (permalink)

         
        Mia nhìn hình rồi kêu lên:
         
        - Đúng rồi! Đây chính là Larry Cruz!
         
        Thomas cười sảng khoái:
         
        - Vậy những suy luận của tôi là đúng! Nhưng cũng nhờ có cô đó Mia à!
         
        Mia cười, liếc nhìn Thomas rồi nói:
         
        - Vậy anh mướn tôi làm phụ tá đi!
         
        Thomas thản nhiên trả lời nhưng ánh mắt nhìn của anh ta về Mia có thay đổi.
         
        - Tôi ước gì có đủ tiền để mướn cô!
         
        Cả hai cùng cười trước câu nói này của Thomas.
        Mia nói với Thomas:
         
        - Anh cho tôi nhìn lại hình của Larry Cruz đi!
         
        Thomas đưa điện thoại của mình cho Mia. Cô ta đẩy cho hình lớn hơn rồi nhìn, rồi suy xét.
         
        - Anh nhìn coi! Đôi mắt của anh ta lạnh lẽo quá này! Mà cũng nghiêm nữa! Ở ngoài Larry cũng vậy làm người khác ngại đến gần. Tại sao Christine lại có thể đi đâu đó cùng anh ta được chứ?
         
        Mặc dù Thomas đoán Walker Cox gửi cho mình không chỉ hình của Larry Cruz nhưng còn cả hồ sơ lý lịch của anh ta nữa, nhưng vẫn muốn hỏi Mia:
         
        - Larry bên ngoài có giống như trong ảnh không?
         
        - Giống y như hệt!
         
        - Cao lớn không?
         
        - Rất cao và vạm vỡ! Vóc dáng cũng được!
         
        - Cánh tay có xâm hình phải không?
         
        Mia nhíu mày hỏi lại:         
         
        - Xâm hình cánh tay hả? Tôi không để ý vì nhìn mặt anh ta lạnh lùng quá nên cũng chẳng muốn nhìn!
         
        - Ngày hôm đó Chritine có trò chuyện cùng Larry không?
         
        - Đương nhiên! Christine là người bặt thiệp. Nó thích trò chuyện với người khác. Christine làm công việc ở tiệm ăn đó rất phù hợp. Khách hàng thích cô ấy lắm!
         
        - Có khi nào một người bặt thiệp như cô ấy và một người lạnh lùng như Larry đã thu hút nhau không? Sự khác biệt đó nhiều khi lại hấp dẫn nhau!
         
        Mia hỏi lại với vẻ hiếu kỳ:
         
        - Anh không phải chỉ là thám tử mà còn muốn làm chuyên gia tâm lý nữa sao?
         
        Thomas cười không trả lời vì biết là Mia nói đùa. Nhưng trong đầu anh ta đúng là có suy nghĩ như vậy. Tuy nhiên tại sao Christine không cho cô bạn thân là Mia biết là đã đi cùng với Larry Cruz 3 lần, hay có thể là nhiều hơn?
        Walker Cox đã nói với Thomas là địa chỉ cuối cùng của Larry là ở tiểu bang Kansas. Chi tiết này rất phù hợp với lời kể của Danna về bảng số xe của người đàn ông đó là bảng số xe của tiểu bang khác!
         
        Bây giờ phải tìm xem Larry Cruz đang ở đâu?
        Tất cả những suy nghĩ đó hiện lên mặt Thomas khiến anh ta trầm ngâm, hai lông mày nhíu lại mà không hay.
         
        - Cô và Christine gặp gỡ thường xuyên không?
         
        - Hồi trước thì thường xuyên lắm nhưng có một dạo sau này không như vậy nữa!
         
        - Tại sao?
         
        - Cô ấy nói bận! Nhưng…
         
        Không thấy Mia nói hết suy nghĩ của cô ta, Thomas tò mò hỏi lại:
         
        - Sao? Tại sao không nói hết câu?
         
        - Nẫy giờ tôi cứ thắc mắc nếu đúng như anh nói thì tại sao Christine lại giấu tôi chuyện đi lại gặp gỡ với Larry Cruz? Tôi không thể hiểu được!
         
        - Vì có thể cô sẽ phản đối!
         
        - Vô lý! Chuyện tôi phản đối thì ăn thua gì! Nhưng mà này… anh có biết Larry Cruz ở đâu không?
         
        Thomas phải nói dối:
         
        - Chưa biết! Nhưng rồi điều tra thì sẽ biết thôi!
         
        Mia chợt nhìn Thomas với ánh mắt khác lạ:
         
        - Nhưng mà.. anh có nghĩ tôi sẽ gặp nguy hiểm gì không?
         
        Thomas hiểu ngay ngụ ý của câu hỏi đó. Anh ta trấn an Mia:
         
        - Không đâu! Cô yên tâm đi!
         
        - Nhưng mà.. lỡ Larry theo dõi tôi không nhỉ?
         
        - Đừng nghĩ như vậy chứ!
         
        - Hay là lúc rời khỏi đây, chúng ta cứ giả vờ làm như…
         
        Thomas nói tiếp câu nói nửa chừng của Mia:
         
        - Chúng ta cứ làm như đang hẹn hò. Ý cô như vậy đúng không?
         
        Mia cười và hơi ngượng khi thấy những suy nghĩ của mình đã bị Thomas hiểu thấu.
        Mia ấp úng:
         
        - Tôi..
         
        Thomas điềm nhiên nói:
         
        - Tôi thấy cô có lý! Chúng ta sẽ làm như vậy! Không những thế tôi đưa cô số điện thoại của tôi, cô có thể gọi tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ giúp cô. Nhưng có điều tôi ở dưới Houston trong khi cô lại ở đây!
         
        - Không sao!... Nhưng ít nhất tôi biết là tôi có thể nhờ cậy anh khi cần..
         
        Cả Thomas và Mia đều ưu tư suy nghĩ về Larry Cruz.
         
        - Cô có thắc mắc vì sao sau này Christine ít đi chơi với cô không?
         
        - Thì tôi nghe Christine nói là bận nên không để ý. Nhưng những điều anh vừa nói làm tôi ngạc nhiên quá!
         
        - Thử nhớ xem lần cuối cùng gặp Christine là lúc nào?
         
        Mia có vẻ phân vân:
         
        - Lúc nào ư?... Chắc phải cả đến cả tháng trước khi.. chuyện đó xẩy ra.
         
        - Hai người đi chơi với nhau sao?
         
        - Ờ.. tụi tôi đi mua sắm đồ cùng với nhau.
         
        - Christine có mua sắm gì đặc biệt không?
         
        Mắt Mia chợt sáng lên:
         
        - Đúng rồi! Cô ấy mua một cái áo đẹp lắm! Thường Christine rất hà tiện vì phải để dành tiền giúp gia đình.
         
        - Không thắc mắc sao?
         
        - Tôi có trêu cô ấy là chắc có người yêu. Nhưng đó chỉ là lời nói đùa!
         
        Thomas chú ý:
         
        - Cô nói đùa nhưng phản ứng của Christine thế nào?
         
        - Tôi.. không chú ý… nhưng bây giờ nghĩ lại thấy cũng lạ! Christine có vẻ ngượng nghịu sao đó… Nhưng tại sao tôi lại không để ý nhỉ?
         
        - Bởi vì cô vẫn nghĩ rằng bạn cô nếu có người yêu sẽ thổ lộ với cô!
         
        Mia búng tay:
         
        - Đúng thế! Tôi vô tâm quá! Nhưng nếu đúng như anh suy luận là họ thích nhau thì tại sao Larry Cruz lại giết người yêu của mình là Christine?
         
        Thomas tủm tỉm cười nhìn Mia:
         
        - Đấy là điều cô vừa nói ra! Tôi đâu có bảo Larry Cruz là thủ phạm đâu! Tôi không hề nói người đàn ông đó đã hãm hại Christine!
         
        Mia cãi:
         
        - Nhưng những điều anh nói nẫy giờ đều đi về kết luận đó!
         
        - Giá mà tôi có tiền, tôi sẽ thuê cô làm phụ tá!
         
        Cả hai cùng bật cười.
         
        Ngồi ở đây cũng khá lâu và đến lúc Mia phải về nhà. Cô ta hỏi Thomas:
         
        - Anh ở lại đây hay về lại Houston bây giờ?
         
        - Đã nói chuyện được với Mia, tôi gọi cô như vậy nhé, chắc tôi lái xe về Houston luôn.
         
        Mia có vẻ hơi tiếc nuối khi nói với Thomas:
         
        - Mong có dịp gặp lại anh!
         
        Thomas cười, nụ cười không chỉ thân thiện nhưng có lẽ đã tiến xa hơn khi nói với Mia:
         
        - Chúng ta có thể liên lạc với nhau qua điện thoại mà… Biết đâu lại gặp Mia ở Houston…
         
        Ra đến ngoài, Thomas chợt nhớ ra bèn nháy mắt với Mia:
         
        - Mình giả bộ nhé!
         
        Mia chưa kịp trả lời thì Thomas đã ôm nhẹ cô ta rồi dắt tay Mia đến tận xe của cô ấy, dặn dò:
         
        - Cứ gọi điện thoại nhé! Đừng sợ hãi! Không có chuyện gì đâu!
         
        Mia gật đầu.
        Đợi xe của Mia rời đi rồi Thomas mới vào xe.
        #19
          frank 13.12.2024 02:10:09 (permalink)
          Chương 12
           
           
          Trở về Houston bây giờ là đúng lúc vì trời đã bắt đầu tối khi mới 7 giờ. Về đến nhà cũng nửa đêm!
          Thomas mở máy xe nhưng chưa đi ngay vì còn muốn xem lý lịch cá nhân của Larry Cruz mà Walker Cox đã gửi kèm với hình.
           
          “Ba mươi ba tuổi. Độc thân. Đúng là người Mễ 100%. Cha là kỹ sư điện, mẹ đi dậy học.Tốt nghiệp trung học với hạng ưu tú. Được học bổng vào đại học  University of Kansas toàn phần 4 năm. Học chuyên môn ngành kỹ sư điện. Sau 1 năm học lại chuyển ngành sang học về khoa học nhân văn.
          Sau khi tốt nghiệp đại học, đi làm nhiều công việc khác nhau. Cuối cùng ghi danh nhập ngũ, vào Bộ binh. Được nhiều huân chương, đi nhiều nơi. Ở Afghanistan 1 năm. Xin xuất ngũ sau khi từ Afghanistan về. Thời gian trong quân đội là 6 năm”.
           
          Có một cái gì đó trong bản lý lịch này mà Thomas chưa nghĩ ra! Nhìn đồng hồ xe. Phải lái xe về lại Houston thôi!
          Suốt dọc đường, Thomas cứ trăn trở về “một cái gì đó” trong hồ sơ của Larry Cruz! Càng suy nghĩ thì càng không nghĩ ra, thật bực mình quá! Nhưng nhất định có điểm gì đáng ngờ hay rất lạ từ con người này! Hay Larry Cruz bị hội chứng PTSD? Cũng có thể! Nhưng từ một học sinh ưu tú rồi ra trường đi làm lung tung nhiều chỗ, rất bất định về tương lai? Sau đó lại nhập ngũ?
           
          Thomas Brown cũng ở trong quân đội 4 năm nhưng trước đó và ngay cả hiện tại chàng biết mình muốn gì và con đường phải chọn lựa.
          Vừa lái xe, Thomas vừa suy nghĩ về Larry Cruz… rồi lại lắc đầu. Xem ra mỗi ngày lại có thêm một nhân vật mới xuất hiện mà toàn là những nhân vật với nhiều nan đề khó hiểu! Tất cả những thứ này làm cho chuyện điều tra càng thêm khó khăn!
           
           
          *
           
           
          Về đến Houston đã nửa đêm, mệt nhọc và nhức đầu, Thomas lăn ra ngủ như chết.
          Khi tỉnh giấc vào ngày hôm sau cũng gần vào buổi trưa. Thomas he hé mở mắt nhìn đồng hồ trong điện thoại. Trời! Gần 12 giờ trưa!
          Công việc của Thomas rất tự do về giờ giấc nên cũng giảm bớt được áp lực phần nào về thời gian.
           
          Vẫn còn muốn nằm ngủ thêm chút nữa, Thomas kéo chăn trùm đầu. Ông xếp Aviel Lewis chắc tưởng Thomas còn đang ở trên Tyler! Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy! Tốt thôi!
          Nhưng khi cái bao tử trống trơn của Thomas bắt đầu làm loạn thì phải dậy thôi!
          Thomas mở điện thoại xem những tin nhắn. Chỉ có 1 tin nhắn từ Mia với giòng chữ: “Đi về bình an!”. Thomas hơi mỉm cười khi đọc tin nhắn này.
          Cơn nhức đầu đêm qua đã biến mất cùng với những “trăn trở” về Larry Cruz cũng đã trốn đâu mất! Nhưng phải gọi điện thoại cho Walker Cox!
           
          Sau khi ăn một bữa trưa thật ngon, Thomas gọi điện thoại cho Walker Cox. Nhiều tiếng chuông nhưng ông ta không trả lời. Thomas để lại tin nhắn.
          Đến văn phòng tìm xếp Aviel Lewis và tường trình những điều vừa khám phá thêm.
          Aviel Lewis có vẻ rất chăm chú khi nghe. Thái độ của ông ta nghiêm nghị khác thường.
           
          Không thấy xếp nói gì, Thomas hỏi:
           
          - Rắc rối quá phải không?
           
          - Nếu đây là một vụ giết người hàng loạt thì không chừng FBI sẽ nhẩy vào hay chính cảnh sát địa phương cũng sẽ yêu cầu được FBI giúp đỡ trong việc kiếm tìm thủ phạm!
           
          - Chúng ta chưa thể khẳng định cả hai vụ đều do từ một thủ phạm!
           
          Ông Aviel Lewis nhíu mày nhìn Thomas rồi hỏi:
           
          - Có thể chắc chắn là bao nhiêu phần trăm theo suy nghĩ của cậu?
           
          - Nhiều hơn là 50 phần trăm. Theo tôi, dấu vết bị cắt ở bả vai của cả hai nạn nhân đều tương tự như nhau. Những nạn nhân không thiệt mạng vì vết cắt này. Đó chỉ như là…
           
          - Một chữ ký của thủ phạm cố tình lưu lại, cậu muốn nói như vậy?
           
          - Vâng, đúng vậy!
           
          Ông Aviel Lewis gật gù ra vẻ đồng tình với Thomas.
           
          - Cậu là người lần ra những manh mối đó. Việc kiếm tìm thủ phạm xem ra phía cảnh sát sẽ tích cực hơn thôi. Nhưng nhiệm vụ của chúng ta hiện tại vẫn là làm sao thân chủ được minh oan. Còn người anh song sinh của thân chủ chúng ta bị bắt rồi đúng không? Có tin tức gì chưa? Lẽ nào đây không phải là thủ phạm?
           
          Thomas thở dài:
           
          - Tôi không tin người này là thủ phạm giết người. Nhưng cần phải tìm ra chứng cớ. Từ sáng giờ tôi chưa nói chuyện được với phía cảnh sát ở đây.
           
          - Ai là người phụ trách hồ sơ này ở Houston?
           
          - Walker Cox!
           
          Ông Aviel Lewis gật đầu:
           
          - Tốt! Walker Cox rất kinh nghiệm và nghiêm túc! Để Cox xử lý vụ này thì chúng ta có thể tin tưởng lắm rồi!
           
          Vừa lúc đó Thomas có điện thoại. Anh ta định không nghe máy nhưng ông Aviel Lewis nói:
           
          - Cứ nghe đi!
           
          Thomas mở điện thoại. Walker Cox gọi lại.
           
          - Thomas nghe đây! Tôi biết ông bận lắm.
           
          - Anh gọi tôi? Có gì mới lạ không?
           
          - Tôi chỉ muốn hỏi về Son Nguyễn! Có khai thác được gì nhiều không?
           
          Walker Cox trầm giọng trả lời:
           
          - Chưa nhiều lắm! Anh có muốn thử không?
           
          Thomas ngạc nhiên cười hỏi lại:
           
          - Tôi sao?
           
          - Đúng vậy! Đến đây rồi tra hỏi thử xem!
           
           
          - Thực sự ông muốn như vậy à?
          - Biết đâu anh lại tìm được những điều mà tôi chưa tìm ra được.
           
          - OK! Ngay bây giờ sao?
           
          - Bất cứ lúc nào! Tôi sẽ dặn những người ở đây nên anh đến lúc nào cũng được. À.. còn chuyện Larry Cruz thì sao?
           
          - Chưa có thêm manh mối nào thêm! Nhưng đi tìm được người này chắc phải có thêm nhiều sự giúp đỡ khác!
           
          Walker Cox hiểu ngay khi nói lấp lửng với Thomas:
           
           - Đương nhiên là như vậy!
           
          Thomas hiểu là khi nào có thêm sự trợ giúp kiếm tìm của FBI thì Walker Cox sẽ cho biết.
           
          - Được rồi vậy tôi sẽ đến chỗ ông ngay!
           
          Walker Cox tắt điện thoại không nói thêm lời nào.
           
          Ông Aviel Lewis hỏi ngay:
           
           - Sao? Thế nào? Walker Cox phải không?
           
          Thomas gật đầu:
           
           - Dạ, đúng vậy. Ông ta muốn tôi ghé ngang để thẩm vấn nghi phạm thứ hai đang bị bắt giữ là Son Nguyễn.
           
          - Người anh em song sinh của Liam Wright?
           
          - Vâng!
           
          Aviel Lewis cười thích thú:
           
          - Vậy là Walker Cox tin tưởng cậu đấy!
           
          Thomas hơi mỉm cười rồi nhún vai không nói gì.
           
          - Vậy thì đi đi!
           
          Thomas gật đầu:
           
          - Chào xếp! Tôi đi!
           
           
          *
           
           
          Thomas vào sở cảnh sát tìm thám tử Walker Cox.
          Một nhân viên ở đó cho biết ông ta không có đây nhưng dường như đã biết là Thomas sẽ đến nên đã xếp đặt cho Thomas gặp kẻ tình nghi Son Nguyễn.
           
          Thomas vào phòng dành riêng để thẩm vấn.
          Khoảng chừng 5 phút sau họ đưa Son Nguyễn vào phòng thẩm vấn.
          Son Nguyễn đi vào, cúi gầm đầu. Khi ngồi xuống ghế, còng tay được tháo ra nhưng hai chân lại bị còng ở bên dưới ngay sát gần chân bàn.
           
          Anh ta không hề ngửng đầu lên để xem mình được đưa đến đây để gặp ai.
          Viên cảnh sát đưa Son Nguyễn vào không đi ra ngoài nhưng đứng ở góc phòng như canh chừng.
          Thomas nói với viên cảnh sát:
           
          - Tôi có thể lo liệu được. Hãy để mình tôi và người này ở đây!
           
          Khi cửa vừa đóng lại, Thomas lên tiếng:
           
          - Chào anh Son Nguyễn!
           
          Son Nguyễn không đáp trả mà cũng chẳng ngửng đầu lên.
          Đầu tóc anh ta rối bù và có nhiều chỗ bết vào nhau. Hai bàn tay dù đã được tháo còng nhưng lại bị còng trên bàn.
          Thomas nghiêm giọng:
           
          - Tôi là Thomas Brown. Chúng ta đã gặp nhau một lần. Chúng ta hãy nói chuyện đi vì biết đâu tôi có thể giúp anh ra khỏi chỗ này!
           
          Son Nguyễn vẫn không ngửng đầu lên.
          Thomas suy nghĩ không biết Walker Cox có nói cho Son Nguyễn biết là anh ta có một người em song sinh hiện cũng đang bị bắt giữ ở đây không? Nhưng dù sao cũng nên thử.
           
          - Anh có biết là anh có một người em sinh đôi không?
           
          Thomas tin là câu hỏi vừa rồi có phần nào lay động được Son Nguyễn vì cả thân hình và đầu của Son có cử động tuy không nhiều nhưng là có phản ứng.
           
          - Người em sinh đôi đó của anh cũng đang bị giam giữ ở đây trong lúc đang bị cảnh sát điều tra.
           
          Lời nói đó quả là có tác dụng. Son ngửng đầu lên nhìn người đang nói với mình nẫy giờ.
          Son Nguyễn nhận ra người thám tử tư đã từng đến gặp mình ở khu chung cư.
          Trông Son Nguyễn thật tiều tụy. Anh ta có nhiều râu hơn Liam. Và đôi mắt u buồn đó đang nhìn Thomas không chớp mắt. Cả khuôn mặt anh ta là những nốt trầm. Nhưng không chỉ thế mà gương mặt và đôi mắt ấy còn làm người đối diện cảm thấy thương xót một cách khó hiểu!
           
          Thomas tiếp tục nói và đặt câu hỏi:
           
          - Tin tôi đi! Chuyện đó là thật! Em của anh được người ta nhận nuôi và đặt tên là Liam Wright. Cả hai anh em anh đều được đưa vào Sacred Heart Children’s Home ở Laredo từ lúc còn rất nhỏ do các nữ tu ở đó trông coi và săn sóc, anh còn nhớ không?
           
          Son Nguyễn chợt nhắm mắt lại nhưng không cúi đầu nữa. Sacred Heart Children’s Home! Làm sao quên được nơi này khi mà những ngày thơ ấu có thể xem là hạnh phúc nhất trước khi bị chuyển đi khắp các foster home. Còn người em song sinh sao? Làm sao nhớ được khi còn nhỏ quá! Son chỉ nhớ những đứa trẻ lớn lên cùng với mình trong giai đoạn đó.
          Thomas lại gợi chuyện tiếp:
           
          - Tôi tin rằng hai anh em anh không phải là thủ phạm giết Olivia Ramirez. Nhưng tôi cần bằng cớ để chứng minh điều này. Anh có thể giúp tôi không?
           
          Son Nguyễn vẫn đang nhắm mắt và không trả lời.
          Thomas đổi câu hỏi:
           
          - Tôi đã nghĩ sự liên hệ giữa anh và Olivia Ramirez không chỉ là bạn bè. Nếu không phải là bạn bè thì là gì?
          Son Nguyễn đột nhiên mở mắt ra nhìn Thomas:
           
          - Chuyện này có chứng minh được là tôi vô tội không?
           
          - Còn tùy thuộc vào sự giải thích của anh.
           
          Có chừng 3, 4 phút im lặng giữa hai người. Chắc Son Nguyễn đang phân vân và đi tìm câu trả lời.
          Câu trả lời của anh ta cuối cùng không làm Thomas ngạc nhiên.
           
          - Hơn là bạn bè!
           
          - Anh không tò mò về người em sinh đôi sao?
           
          Son Nguyễn nhìn thẳng vào mặt Thomas.
           
          - Đó là người ra sao?
           
          Thomas chống tay lên cầm suy nghĩ:
           
          - Bề ngoài rất giống anh nhưng cao lớn hơn. Tính tình có lẽ không giống cho lắm. Điều này cũng có thể sai vì đó chỉ là phán đoán của tôi sau vài lần gặp gỡ. Anh ta có vợ, sắp có đứa con đầu tiên. Họ sống rất hạnh phúc. Liam Wright chỉ là một khách hàng tình cờ đến ăn tối ở tiệm ăn mà Olivia Ramirez làm. Tối đó người đi đón cô ta không đến nên Liam Wright đã đưa cô ta về tận nhà. Chỉ có như vậy! Đó là lời khai của Liam Wright!
           
          Hình như những lời nói này của Thomas đã làm Son Nguyễn phải suy nghĩ nhưng anh ta không nói gì.
          Thomas lại tiếp tục:
           
          - Liam Wright một mực nói đó là lần duy nhất gặp Olivia Ramirez!
           
          Son Nguyễn chợt hỏi Thomas:
           
          - Anh có tin không?
           
          #20
            frank 13.12.2024 04:27:02 (permalink)



            Thomas bật cười:
             
            - Không thể tin nổi! Nói chuyện với anh không giống như thám tử lấy lời khai của người bị tình nghi chút nào cả! 
             
            - Tại sao?
             
            - Bởi vì thường chỉ có người điều tra hỏi và người kia trả lời. Đàng này anh lại đưa ra những câu hỏi cho tôi để trả lời! Chưa bao giờ xảy ra như vậy!
             
            Son Nguyễn không nói gì nhưng Thomas hỏi lại ngay:
             
            - Chỉ bởi vì anh bắt đầu quan tâm đến người em sinh đôi đó hay sao?
             
            Son Nguyễn không trả lời.
            Người em sinh đôi là một điều quá mới mẻ đối với Son! Không bao giờ có thể nghĩ rằng mình còn có một người thân trên đời này! Tại sao cuộc đời lại chia cắt hai anh em như vậy? Người em đó như thế nào?
             
            - Người đó có biết đến sự.. hiện hữu của tôi không?
             
            Thomas gật đầu:
             
            - Mới biết đây thôi!
             
            Son nghĩ thầm, vậy cũng như mình thôi!
            Những câu hỏi của Son Nguyễn cho thấy anh ta thông minh, Thomas nhận xét như thế. Thực sự con người này ra sao?

            Thomas nhìn khuôn mặt không còn quá buồn rầu như mới đây của Son Nguyễn nữa khi nói:
             
            - Tôi tin là Liam Wright vô tội! Không phải vì gia đình anh ta thuê tôi đi điều tra nên tôi phải đứng về phía họ. Tôi nghĩ Liam Wright đã vô tình xuất hiện vào một thời điểm xấu và lòng tốt của anh ta khi đưa một người thiếu nữ lạ về nhà vào lúc khuya khoắt là một điều không may cho anh ta. Còn chuyện Liam Wright có sex với Olivia Ramirez ngay sau đó hay không thì tôi vẫn cho rằng không xảy ra mặc dù DNA chứng minh phù hợp.
             
            Nói đến đây, Thomas ngừng lại thăm dò Son Nguyễn.
            Trông anh ta vẫn như vậy, rất khó có thể tìm được gì sau khuôn mặt làm người khác động lòng trắc ẩn.

            Nhưng Thomas nói ngay và nói thẳng những suy luận của mình:
             
            - Vậy thì chỉ còn anh là người duy nhất để có thể giải thích cho sự khó hiểu này! Anh và Olivia Ramirez đã ngủ với nhau hoặc là sau khi Liam Wright đưa cô ta về nhà hay là đã xảy ra từ hôm trước?
             
            Những lời nói này của Thomas làm Son Nguyễn lại nhắm mắt như không muốn nhìn mọi sự chung quanh, không muốn nhìn người thẩm vấn mình, không muốn nhìn gì cả và đi vào một thế giới khác của riêng anh ta.
             
            Trong thế giới đó Son Nguyễn lại nhìn thấy Olivia Ramirez. Nàng đã tỏa sáng với sự chân thành và tình cảm mà Olivia đã dành riêng cho Son Nguyễn là một thứ tình cảm không ai có thể hiểu nổi! Ngay chính Son Nguyễn cũng không thể hiểu vì sao nàng ấy lại có tình cảm với mình. Không phải tình cảm ấy đến từ sự thương xót, đồng cảm và nhẹ nhàng từ trái tim của một cô gái tốt bụng hay sao? Thứ tình cảm ấy đã như những giọt mưa từ trời cao nhỏ xuống làm trái tim khô quắt của Son Nguyễn run rẩy hồi sinh từng ngày.
             
            Cả Olivia và Son Nguyễn chưa hề nói lời yêu nhau. Làm như sợ nói ra lời ấy sẽ làm thay đổi thứ tình cảm kỳ diệu đã chớm nẩy sinh. Cả hai cùng chờ đón cho thứ tình cảm ấy lớn mạnh mỗi ngày.
             
            Làm sao Thomas có thể đọc được những suy tưởng của Son Nguyễn?
            Sự nhẫn nại của Thomas cũng có giới hạn, vả lại thời gian cũng không cho phép kéo dài mãi được.
             
            - Những điều tôi phân tích không sai chứ?
             
            Son Nguyễn mở mắt ra nhìn Thomas. Môi anh ta mấp máy như nói một điều gì đó nhưng lại kìm hãm lại bằng đôi môi khép chặt.
            Thomas chán nản đứng lên nói với Son Nguyễn:
             
            - Tôi sẽ trở lại để nghe câu trả lời của anh vào ngày khác.
             
            Tiếng nói của Son Nguyễn vang lên như từ một đáy vực sâu nào đó.
             
            - Là tôi.. nhưng tôi không hề làm hại Olivia… Không bao giờ làm hại Olivia… Nếu anh đã tin người em sinh đôi của tôi thì anh cũng phải tin tôi.
             
            Thomas lặng đi trước lời thú nhận của Son Nguyễn nhanh hơn sự mong đợi! Chỉ vì không muốn Liam Wright bị oan sao?
             
            - Tôi đã nói với anh là tôi tin rằng cả anh và Liam Wright, người em sinh đôi của anh, đều không phải là thủ phạm hãm hại Olivia Remirez!
             
            Một câu hỏi nữa của Son Nguyễn lại làm Thomas ngạc nhiên.
             
            - Vậy anh sẽ làm gì?
             
            - Đó là chuyện của một người đi tìm sự thật! Nhưng tôi nhất định sẽ tìm ra thủ phạm!
             
            - Vậy chuyện tôi nói ra có thay đổi gì được đâu!
             
            - Chờ đó! Hãy đợi đi! Nhưng với những điều anh vừa thú nhận với tôi thì người em song sinh của anh sẽ được thả ra!
             
            Son Nguyễn không nói gì nữa cả.
            Khi Thomas đứng lên thì Son Nguyễn hỏi:
             
            - Người em sinh đôi của tôi đó… có phản ứng như thế nào?
             
            - Buồn! Rất buồn! Nhưng theo ý tôi có lẽ anh ta không muốn tìm được người anh sinh đôi của mình trong một hoàn cảnh như hiện tại. Chắc ai vào trường hợp này cũng như thế cả!
             
            Không hiểu sao, Thomas lại hỏi Son Nguyễn:
             
            - Có muốn gặp nhau không?
             
            Son Nguyễn trả lời ngay:
             
            - Không! Không muốn!
             
            Thomas thở dài thầm và tự dưng cũng thấy buồn cho hai anh em này.
             
            Son Nguyễn nhìn theo phần lưng đang quay lại và đi về phía cửa phòng thẩm vấn của viên thám tử tư và chợt nghĩ cũng như bao lần trong cuộc đời đã có bao nhiêu người quay lưng lại với mình, chỉ trừ có một mình Olivia! Bây giờ Olivia đã không còn nữa! Không bao giờ còn gặp được Olivia nữa… 
                 
             
            #21
              frank 13.12.2024 23:04:07 (permalink)
              Chương 13
               
               
              Thomas Brown gọi điện thoại cho Walker Cox.
              Lần này ông ta nghe điện thoại ngay. Không đợi Thomas lên tiếng, Walker Cox hỏi liền:
               
              - Sao? Tốt chứ!
               
              Thomas cười thích thú:
               
              - Xong rồi! Son Nguyễn đã thú nhận là có quan hệ tình dục với nạn nhân Olivia Ramirez. Không phải là tối hôm cô ta bị giết nhưng là vào ngày hôm trước đó!
               
              Walker Cox kêu lên:
               
              - Đúng như là trúng số vậy! Anh giỏi thật! Về làm việc ở sở cảnh sát đi thay vì làm thám tử tư!
               
              -Thám tử tư nhàn rỗi và đỡ bị căng thẳng vì những áp lực hơn! Tôi rất thích công việc mình đang làm, tại sao phải thay đổi chứ? Nhưng mà này! Bây giờ ông có thể thả thân chủ của chúng tôi ra được rồi chứ?
               
              Walker Cox suy nghĩ nhanh rồi trả lời Thomas:
               
              - Phải làm giấy tờ thủ tục nhưng Liam Wright vẫn bị canh chừng. Một khi có đủ bằng cớ xác thực về thủ phạm không phải là anh ta thì mới yên. Hãy nói với thân chủ anh như vậy!
               
              Thomas lại cười:
               
              - Đương nhiên! Tôi sẽ giải thích cho thân chủ của mình. Ông yên tâm đi! Chúng ta vẫn tiếp tục liên lạc chứ?
               
              - Ờ! Có tin tức gì mới thì gọi cho tôi!
               
              Người kế tiếp mà Thomas gọi điện thoại là luật sư Tâm.
              Sau vài tiếng chuông reo, Tâm bắt máy:
               
              - Hello!
               
              - Luật sư Tâm! Thomas đây!
               
              - À sao đây?
               
              - Anh sửa soạn đưa Liam Wright về nhà!
               
              Tâm nói như hét lên:
               
              - Thật sao? Bắt được hung thủ rồi à?
               
              Thomas vừa cười vừa nói với Tâm:
               
              - Cũng chưa hẳn là như vậy nhưng người anh sinh đôi của Liam Wright đã thú nhận là có quan hệ tình dục với nạn nhân Olivia!
               
              Tâm nói như reo lên:
               
              - Vậy là được rồi! Tôi biết thằng bạn tôi bị oan mà! Nhưng bao giờ thì bạn tôi được thả ra?
               
              - Chưa biết! Chắc cũng sớm thôi! Thám tử Walker Cox nói với tôi như vậy! Họ còn phải làm thủ tục giấy tờ. Tuy nhiên không có nghĩa là mọi chuyện đã được giải quyết hoàn toàn. Son Nguyễn chỉ thú nhận có quan hệ tình dục với nạn nhân vào ngày trước đó nhưng khẳng định là không sát hại cô ta. Vì vậy trừ khi có đầy đủ chứng cớ để kết tội sát nhân thì hung thủ gây ra cái chết của Olivia Ramirez vẫn chưa có thể nói là ai. Cảnh sát có thể gọi hay bắt thân chủ của anh trở lại bất cứ lúc nào. Anh hiểu chứ, luật sư Tâm?
               
              - Hiểu! Tôi hiểu chứ!
               
              - Vậy trong thời gian này hãy nói thân chủ của anh phải hết sức dè dặt cẩn thận, đừng gây chuyện gì bất lợi!
               
              - Nhưng mà này…
               
              - Sao hả?
               
              - Anh vẫn tiếp tục điều tra chứ?
               
              - Chuyện này anh phải nói chuyện với xếp của tôi! Phần tôi thì tôi vẫn muốn tiếp tục. Nhưng còn phía thân chủ của anh có muốn chúng tôi tiếp tục hay không nữa. Hãy bàn bạc với gia đình họ rồi cho tôi biết.
               
              - Cám ơn Thomas nhé!
               
              - Cám ơn gì chứ! Đó là công việc của tôi thôi mà!
               
              - Tôi sẽ liên lạc với anh sau!
               
              Thomas báo cáo mọi việc cho xếp của mình xong thì đã đến chiều.
               
               
              *
                
               
              Luật sư Tâm  nghĩ ngay đến chuyện vào gặp Liam Wright. Thật đúng như trút bỏ được một gánh nặng đeo đuổi bấy lâu nay! Thomas giỏi thật!
              Tâm xem lại lịch trình trong ngày. Ngày mai mới phải ra tòa. Chỉ là một vụ án nhỏ cho ngày mai, cũng đã sửa soạn rồi, không bận rộn gì cho lắm!
               
              Lái xe đến sở cảnh sát mà Tâm thấy vui mừng quá sức. Những điều mà Thomas nói thòng sau tin vui là những điều cũng có thể xảy ra nhưng tạm thời Liam sẽ được về nhà là tốt quá rồi!
              Đến nơi, luật sư Tâm tìm gặp thám tử Walker Cox. Lần này gặp được ông ta ngay.
              Hai người bắt tay nhau, Tâm hỏi ngay:
               
              - Bao giờ thì thân chủ Liam Wright của chúng tôi được trả tự do?
               
              Walker Cox nhìn luật sư Tâm rồi điềm nhiên trả lời:
               
              - Chắc phải ngày mai!
               
              - Tôi muốn gặp thân chủ tôi bây giờ.
               
              Walker Cox gật đầu:
               
              - Được! Cứ tự nhiên!
               
              Luật sư Tâm vào phòng thẩm vấn chờ Liam Wright.
              Chẳng bao lâu cảnh sát đưa Liam Wright ra gặp Tâm.
              Có 2 ngày không gặp mà trông Liam rất tệ. Không cạo râu và gầy đi, trông bạn mình giống người anh sinh đôi thật! Tâm nghĩ thầm như vậy.
               
              Ngồi xuống ghế, được tháo còng tay nhưng bị xiềng hai cổ chân, trông Liam rất thiểu não.
              Tâm hớn hở nói ngay:
               
              - Ngày mai mày sẽ được thả ra!
               
              Câu nói này từ Tâm làm Liam ngạc nhiên và ngỡ ngàng như thể bạn mình đang nói đùa.
              Hiểu được sự bất ngờ này nên Tâm nói với bạn mình:
               
              - Mày được giải oan rồi Liam!
               
              Chưa bao giờ thấy Liam khóc nhưng hôm nay và trong giây phút này là lần đầu tiên Tâm nhìn thấy bạn mình như vậy. Chỉ là chút nước mắt đang ứa ra trên khuôn mặt mệt nhọc của Liam nhưng đó là những hy vọng tuy long lanh nhưng lấp lánh sáng ngời. Liam ngồi lặng đi nhận tin vui đó và cảm nhận được thực sự thế nào là một khung trời mới đang mở ra với tự do.
               
              Không chỉ một vài giọt nước mắt rồi hết nhưng rồi Liam Wright òa lên khóc nức nở, hai vai run lên không ngừng.
              Tâm để mặc bạn mình khóc. Đó là một cách diễn đạt cho sự vui mừng, thổn thức cũng vì sắp được giải thoát khỏi nơi này.
              Một lúc sau Liam hỏi bạn mình:
               
              - Bao giờ…? 
               
              - Họ nói với tao có thể là ngày mai!
               
              Liam Wright vẫn còn như chưa tin được là mình sắp được trả tự do, rụt rè hỏi luật sư Tâm:
               
              - Bắt được hung thủ rồi sao?
               
              - À.. chuyện này cũng chưa hẳn như vậy nhưng.. đã có người khai là đã có dính líu đến nạn nhân. Ý tao muốn nói là người đó có quan hệ tình dục với nạn nhân.
               
              Liam hiểu ngay:
               
              - Đó là.. người anh sinh đôi của tao sao?
               
              - Ờ!
               
              Liam ngồi thừ người ra. Chuyện này chẳng thể gọi là tin tốt được!
              Nhìn mặt Liam, Tâm gục gặc đầu:
               
              - Ừ.. thì chuyện là như thế!
               
              Liam nói với Tâm nhưng như là nói với mình:
               
              - Anh của tao là kẻ giết người sao?
               
              Luật sư Tâm lắc đầu giải thích:
               
              - Đó chưa phải là kết luận vì người anh sinh đôi của mày một mực nói là không hề làm hại nạn nhân.
               
              - Mày có tin không?
               
              - Tao không biết! Nhưng người thám tử tư mà mình thuê rất được việc. Chính anh ta là người đã làm cho Son Nguyễn thú nhận. Nhưng có một điểm này nữa là ở Tyler, Texas cách đây mấy tháng cũng có một vụ giết người như vậy. Nạn nhân cũng là phụ nữ trẻ. Cảnh sát đang cho rằng đây là một vụ giết người hàng loạt!
               
              Liam có vẻ chú ý:
               
              - Ghê rợn vậy sao?
               
              - Chính Thomas, người mà chúng ta thuê đi điều tra đã tìm ra thêm manh mối của vụ ở Tyler. Biết đâu chính kẻ sát hại cô gái ở Tyler cũng là thủ phạm giết Olivia Ramirez!
               
              Liam tò mò hỏi:
               
              - Mày nói manh mối là sao? Có thêm nghi phạm sao?
               
              - Ừ, có thêm một nghi phạm. Là một cựu quân nhân!
               
              Nhìn Liam, Tâm hiểu ngay khi nói với bạn mình:
               
              - Mày cũng đâu có nghĩ người anh sinh đôi của mày là kẻ giết người phải không?
               
              Liam thở dài:
               
              - Tao mong như vậy! Nhưng Tâm à…
               
              Luật sư Tâm nhìn Liam:
               
              - Muốn gặp anh mày sao?
               
              - Cũng cùng ở đây mà?
               
              Tâm phân vân:
               
              - Tao nghĩ là chờ một thời gian đã! Mọi chuyện chưa có yên đâu. Cảnh sát có thể bắt giữ mày trở lại bất cứ lúc nào nên phải hết sức cẩn thận. Ngay chuyện mày lái xe tao cũng ngại!
               
              Liam kêu lên:
               
               - Vậy được thả ra cũng như không!
               
              Tâm khuyên bạn:
               
              - Phải kiên nhẫn!
               
              - Chắc tao điên mất! Mày nghĩ được thả ra rồi tao có thể đi làm sao với bao ánh mắt hoài nghi của mọi người?
               
              Luật sư Tâm suy nghĩ:
               
              - Có lẽ mày nên xin nghỉ một thời gian ngắn hạn. Chờ cho mọi chuyện rõ ràng! Nhưng hiện tại là mày sẽ được thả ra ngày mai, đây là điều tốt Liam à!
               
              Liam thắc mắc:
               
              - Mình vẫn tiếp tục thuê thám tử tư đó chứ? Mày nghĩ sao?
               
              - Tuy tốn kém nhưng theo tao nên tiếp tục để tìm ra được thủ phạm thì mọi chuyện mới giải quyết được.
               
              - Tốn bao nhiêu rồi?
               
              Tâm tìm cách trấn an bạn mình:
               
              - Đừng suy nghĩ về chuyện này! Bác trai đã đưa cho tao 50 chục ngàn đô la và còn nói sẽ đưa thêm nếu cần.
               
              Liam thấy mình may mắn đã có cha mẹ nuôi giầu có và yêu thương mình như vậy. Nhưng lại ngậm ngùi khi nghĩ đến người anh sinh đôi của mình! Không biết cuộc đời anh ấy ra sao và phải trải qua những gì?
               
              - Nhưng Tâm à.. tao thật tình muốn gặp gỡ anh tao!
               
              Hiểu được tâm trạng của bạn mình, Tâm phân vân:
               
              - Đợi đi để tao tính!
               
              Lúc luật sư Tâm rời khỏi phòng thẩm vấn, Liam vẫn ngồi thừ trên ghế. Cánh cửa nhà giam đã mở ra và Liam sẽ được ra khỏi đây sớm. Một nỗi ngậm ngùi dâng lên trong mắt Liam! Không phải chỉ cho chính thân phận mình nhưng còn cho người anh sinh đôi chưa bao giờ gặp.
               
               
              *
               
               
              Luật sư Tâm gọi điện thoại cho Thomas.
              Giọng Thomas luôn luôn vui vẻ:
               
              - OK! Nghe đây!
               
              - Thân chủ tôi nói tiếp tục điều tra!
               
              Thomas hoan hỉ như được gãi trúng chỗ ngứa:
               
              - Phải vậy chứ! Yên tâm tôi sẽ tìm ra thủ phạm!
               
              - Nhưng Thomas này!
               
              Thomas ngạc nhiên:
               
              - Có gì cần nói thêm sao?
               
              - Anh có nghĩ là Son Nguyễn vô tội không?
               
              - Nếu đứng trên cương vị chuyên môn thì tôi chưa thể khẳng định gì cả vì tất cả khi đưa đến kết luật là vô tội hay có tội đều cần chứng cớ rõ ràng. Nhưng.. với những lần nói chuyện với Son Nguyễn và theo linh cảm của tôi, này anh đừng cười khi tôi nói đến linh cảm hay trực giác nhé…!
               
              Nói đến đó Thomas bật cười lớn tiếng rồi tiếp tục nói:
               
              - Trực giác của tôi bảo tôi Son Nguyễn không phải là kẻ giết Olivia Ramirez. Và với Christine Baker ở Tyler thì càng không phải!
               
              - Tại sao?
               
              Thomas phân tích:
               
              - Để treo một xác người đã chết lên cây không phải là chuyện giản dị.
               
              - Bộ cả hai nạn nhân đều đã chết trước khi được treo lên sao?
               
              - Thì đó là kết luận của medical examiner, không phải của tôi! Cho nên thủ phạm đó phải cao lớn lực lưỡng mới làm chuyện đó được! Trong khi Son Nguyễn nhỏ con hơn thân chủ anh một chút và gầy gò ốm yếu. Tôi không nghĩ anh ta có đủ sức để làm chuyện này!
               
               
              #22
                frank 14.12.2024 03:34:31 (permalink)
                Nghe Thomas phân tích, Tâm rất thích thú và thán phục:

                - Nghe rất có lý!

                Thomas đùa:

                - Còn hỏi gì nữa không?

                - Thân chủ tôi muốn gặp gỡ người anh sinh đôi!

                Thomas nghiêm giọng:

                - Không được!

                - Vì đang điều tra sao?

                - Đó là lý do chính. Còn lý do thứ hai cũng quan trọng là vì Son Nguyễn từ chối gặp người em sinh đôi của mình!

                - Tại sao?

                - Làm sao tôi biết được?

                Tâm vẫn tò mò:

                - Tôi rất muốn gặp Son Nguyễn!

                Thomas cười:

                - Gặp với tư cách gì? Anh đâu có phải là luật sư của anh ta đâu?

                - Son Nguyễn có luật sư chưa?

                Thomas rùn vai:

                - Chuyện này tôi không biết! Nhưng có thể là anh ta có luật sư chỉ định. Hỏi Walker Cox thì biết ngay!

                Luật sư Tâm suy nghĩ:

                - Anh hỏi Walker Cox dùm tôi!

                Thomas ngạc nhiên:

                - Bộ anh định làm luật sư cho Son Nguyễn thật sao? Tôi chỉ nói đùa.

                - Cũng có thể lắm!

                Lần này Thomas không đùa cợt nữa mà hỏi lại:

                - Vì sao? Vì bạn anh ư?

                Luật sư Tâm nói với Thomas nửa đùa nửa thật:

                - Tôi cũng chẳng hiểu tại sao! Nhưng anh cứ hỏi dùm tôi!

                - Được thôi! Chốc nữa tôi sẽ gọi lại cho anh biết!

                Tất cả những điều này xảy ra mà Tâm không hề suy tính gì. Làm như phải giúp người anh sinh đôi của Liam là chuyện tự nhiên phải làm! Thật không hiểu mình như thế nào nữa, Tâm thở dài thầm!

                Mười phút sau Thomas gọi điện thoại lại cho luật sư Tâm:

                - Walker Cox nói Son Nguyễn chưa có luật sư biện hộ. Anh muốn lãnh không? Đây là làm miễn phí đấy nhé! Không có luật sư phí đâu!

                - Tôi biết! Lại phiền anh gọi cho Walker Cox lần nữa bảo là tôi nhận vụ này. Nếu tôi gọi… nhiều khi đến chiều ông ấy mới trả lời.

                Thomas có vẻ hoan hỉ:

                - Thế là tốt rồi! Để tôi gọi cho Walker Cox! Còn chuyện thủ tục thì anh lo đi!

                - OK! Cám ơn!

                Tắt điện thoại, luật sư Tâm gọi cô thư ký:

                - Tôi có việc phải đến sở cảnh sát. Sau đó không trở lại văn phòng nữa. Có chuyện gì cô cứ gọi điện thoại cho tôi!


                *


                Vào sở cảnh sát, luật sư Tâm lo mọi thủ tục để làm luật sư biện hộ cho nghi phạm Son Nguyễn.
                Đang lúi húi điền những giấy tờ, Tâm chợt nghe có tiếng người nói với mình.

                - Luật sư Tâm!

                Tâm ngửng đầu nhìn lên. Thám tử Walker Cox! Ra là ông ta!
                Lần đầu tiên Tâm nhìn thấy ông ta mỉm cười với mình, thật lạ lùng!
                Hơi ngỡ ngàng, luật sư Tâm lên tiếng:

                - Chào ông Walker Cox! Ông khỏe chứ?

                Vẫn nụ cười kỳ lạ đó, thám tử Walker Cox đáp:

                - Bận, nhưng tôi khỏe lắm. Còn ông thì sao luật sư Tâm?

                - Cám ơn, tôi bình thường!

                - Nghe Thomas nói ông nhận làm luật sư riêng cho nghi phạm Son Nguyễn mà không lấy thù lao. Thật sao?

                Luật sư Tâm gật đầu:

                - Hàng năm tôi vẫn làm việc này! Đây không phải là lần đầu tiên!

                - Vậy ra Son Nguyễn may mắn thật!

                Không hiểu đó là lời nói thật lòng hay nói ngạo.

                Tâm hỏi luôn:

                - Tôi vừa hoàn tất chuyện giấy tờ cần thiết. Sau đây tôi có thể gặp thân chủ của mình ngay chứ?

                Walker Cox nhìn luật sư Tâm với ánh mắt khó hiểu. Vài phút sau ông ta mới trả lời:

                - Dĩ nhiên là được! Chúc luật sư may mắn!

                Luật sư Tâm vào phòng chỉ định chờ cảnh sát đưa nghi phạm Son Nguyễn ra.
                Mình sẽ nói với Son Nguyễn những gì? Tất cả quyết định này đến quá nhanh và Tâm chưa sửa soạn kịp. Làm như nếu không hành động ngay thì Son Nguyễn có thể bị khép tội một cách oan uổng! Xem ra Tâm cũng bị ảnh hưởng bởi những lời suy luận của Thomas về nghi phạm.

                Cảnh sát đưa Son Nguyễn vào phòng. Anh ta ngồi xuống đối diện với luật sư Tâm. Hai chân và hai tay đều bị còng.
                Son Nguyễn cúi gầm đầu không hề nhìn người ngồi trước mặt mình. Và có lẽ cũng chẳng cần biết người đó là ai!
                Tâm chỉ có thể nhìn thấy chỏm đầu tóc đen và rối bù của anh ta.

                Luật sư Tâm lên tiếng:

                - Tôi là luật sư Tâm, phụ trách việc biện hộ cho anh mà anh không phải trả một chi phí nào cả cho luật sư.

                Câu nói này của luật sư Tâm làm Son Nguyễn ngửng đầu lên. Tò mò chăng vì được biện hộ miễn phí? Hay vì lý do gì khác?
                Khuôn mặt hốc hác gầy gò đen đủi của Son Nguyễn làm Tâm thấy chạnh lòng! Nhưng đôi mắt của anh ta rất sáng. Đôi mắt này không thể để cho niềm tin về một tương lai mù mờ nào đó tắt đi được. Đôi mắt ấy đang nhìn luật sư Tâm soi mói như nhiều câu hỏi ẩn chứa sau đó chưa thốt ra thành lời.
                Tâm có thể hiểu điều này nên hỏi anh ta:

                - Anh muốn hỏi tôi tại sao ư?

                Son Nguyễn vẫn im lặng nhìn người đối diện tên luật sư Tâm.

                - Chính tôi cũng đang đi tìm câu trả lời cho quyết định táo bạo và nhanh chóng của mình mới đây khi nói rằng tôi nhận biện hộ cho anh. Còn chuyện không thù lao thì không có gì đặc biệt. Hàng năm các luật sư đều nhận biện hộ miễn phí cho một vài trường hợp.

                Luật sư Tâm nghĩ có lẽ ngày hôm nay khó mà làm cho Son Nguyễn mở miệng ngay được.
                Không nản lòng, Tâm nói tiếp:

                - Anh phải tin vào người luật sư biện hộ cho anh và phải hợp tác với tôi thì tôi mới có thể giúp anh thoát khỏi nơi này. Là luật sư biện hộ, tôi tin là thân chủ của mình vô tội nhưng anh phải giúp tôi chứng mình điều này. Hãy nói một cái gì đi cho tôi thấy là anh muốn hợp tác với tôi!

                Đôi môi của Son Nguyễn hơi mấp máy như muốn nói một cái gì đó. Nhưng rồi vẫn chỉ là yên lặng.
                Luật sư Tâm thở dài:

                - Chúng ta không có nhiều thời gian đâu!

                Cuối cùng Son Nguyễn lên tiếng:

                - Tại sao luật sư lại nhận biện hộ cho tôi?

                Tâm nghĩ thầm mình cũng phải nói thật thôi:

                - Tôi rất thành thật khi nói những điều sau đây nên tôi cũng mong là anh nên thẳng thắn khi nói chuyện với tôi. Tôi là người bạn thân nhất của Liam Wright, người em sinh đôi của anh. Chúng tôi thân thiết với nhau từ nhỏ, học cùng trường và cùng lớn lên. Đối với tôi Liam không chỉ là người bạn thân mà còn hơn thế nữa, như một người anh em ruột thịt. Khi Liam bị bắt và bị nghi ngờ là đã hãm hại cô Olivia trong khi đó Liam chỉ tình cờ ăn tối ở chỗ Olivia làm và ngày hôm đó không ai đến đón cô ta về nhà nên Olivia đã nhờ Liam chở cô ta đến trạm xe buýt. Nhưng Liam vì lòng tốt đã đưa Olivia về đến tận nhà thay vì chỉ ngừng ở trạm xe buýt. Lòng tốt đó của bạn tôi đã bị một nhân chứng đi ngang qua nhìn thấy Liam và Olivia với nhau. Lòng tốt đó của Liam đã biến bạn tôi thành nghi phạm giết Olivia!

                Nói đến đây dường như luật sư Tâm hơi mệt mỏi phải ngừng lại.
                Son Nguyễn hỏi luật sư Tâm:

                - Liam là người ra sao?

                Tâm hơi chút tò mò trước câu hỏi này của Son Nguyễn. Liam cũng đã hỏi chàng một câu hỏi tương tự về người anh sinh đôi của mình như thế.
                Thôi thì cóc bắt đầu mở miệng nên bắt đầu nói về Liam cũng được.

                - Liam vui vẻ, cởi mở và hiền lành. Luôn luôn giúp đỡ người khác và là một người chồng tốt. Anh ta sắp có con đầu lòng. Vợ anh ta là người Mỹ. Bố mẹ nuôi cũng là người Mỹ và khá giả. Ông bà đó cũng là một trong những nhà tài trợ cho Sacred Heart Children’s Home ở Laredo, Texas. Cũng chính vì vậy mà ông bà Wright đã nhận nuôi Liam. Nhưng ông bà ta không hề biết là Liam có người anh sinh đôi ở đó. Nếu biết có thể ông bà Wright chắc sẽ nhận nuôi cả hai anh em của anh.

                Sơn Nguyễn nghe và không phản ứng gì. Cả hai cùng yên lặng chừng 2, 3 phút. Nhưng rồi chính Son Nguyễn đặt câu hỏi với luật sư Tâm:

                - Nên Liam đã nhờ luật sư Tâm biện hộ cho tôi?

                Tâm lắc đầu:

                - Không phải Liam, mà chính là tôi! Liam chưa hề biết tôi làm việc này. Nhưng có thể nói Liam không vui vẻ gì khi được tạm rời khỏi nơi đây khi người anh song sinh của mình ở lại.

                Son Nguyễn lại lập lại câu hỏi lúc trước:

                - Vậy thì tại sao?

                Luật sư Tâm nhìn thẳng vào mặt Son Nguyễn khi trả lời câu hỏi đó:

                - Có hai lý do. Thứ nhất là vì anh là anh sinh đôi của Liam. Thứ hai là vì tôi tin rằng anh vô tội! Tôi không thể để mặc anh bị buộc tội một cách oan uổng cho một việc mà anh không làm.

                Son Nguyễn thoáng thấy xúc động trước những lời nói của người luật sư đang ngồi trước mặt mình. Những xao xuyến này không được thổ lộ ra bằng lời nhưng khuôn mặt anh ta dường như đã bớt đi sự căng thẳng làm cho những nét héo hon trên gương mặt Son Nguyễn tan biến đi.

                Tâm nhìn thấy điều đó và bỗng dưng cũng thấy xúc động một cách lạ kỳ.
                Trong căn phòng chật hẹp này, hai người xa lạ, một kẻ bị xiềng xích và một người được tự do bỗng nhiên được kéo lại gần nhau hơn chỉ vì những xúc động thật lòng như thế.

                Tâm ân cần nói với Son Nguyễn:

                - Liam muốn gặp anh nhưng trong lúc đang điều tra thì không thể làm vậy được vì đều bất lợi cho cả hai người.

                Son Nguyễn hỏi luật sư Tâm:

                - Vì sao luật sư nghĩ là tôi vô tội?

                - Theo những điều tra hiện tại thì đây là một vụ giết người hàng loạt mà thủ phạm vẫn nhởn nhơ bên ngoài. Ở Tyler, Texas cũng có một nạn nhân cùng cỡ tuổi với Olivia bị sát hại trước đó. Cũng cùng một kiểu bị treo lên cây khi đã bị sát hại rồi. Theo thám tử tư Thomas, với tầm vóc của anh thì anh không đủ sức mà treo cả hai nạn nhân lên cây như vậy!

                Son Nguyễn nói với luật sư Tâm:

                - Tôi không giết Olivia! Tôi không bao giờ làm hại cô ấy!

                Luật sư Tâm gật đầu:

                - Nhưng bây giờ phải chứng minh điều này. Không dễ dàng gì vì cảnh sát đã có chứng cớ là anh đã ngủ với cô ta.

                Mặt Son Nguyễn buồn xo không nói gì.
                Tâm trấn an anh ta:

                - Tôi sẽ nghĩ ra cách để chứng minh cho anh thoát. Hiện tại gia đình của Liam vẫn tiếp tục thuê thám tử tư Thomas tìm kiếm hung thủ thực sự. Cứ vững lòng tin đi! Bây giờ đã hết giờ rồi. Lần tới gặp lại anh, nếu có nhớ ra chuyện gì thì nói cho tôi biết.

                Son Nguyễn gật đầu.
                #23
                  frank 14.12.2024 23:14:50 (permalink)
                  Chương 14


                  Trưa hôm sau luật sư Tâm đến sở cảnh sát đón Liam. Sau khi hoàn tất mọi giấy tờ, Tâm đưa Liam ra xe.
                  Ngồi trong xe, Tâm cười cười hỏi Liam:

                  - Sao? Cảm giác thế nào?

                  Liam hơi nhếch mép cười:

                  - Không thể tưởng tượng được! Tưởng đâu nằm trong đó luôn chứ!

                  Tâm vui vẻ nói với bạn:

                  - Tao đưa mày về nhà nghỉ ngơi! Đừng lái xe và cũng đừng đi đâu lăng quăng không cần thiết! Mày đang xui xẻo nhiều khi vô cớ lại mắc vào chuyện gì nữa thì không hay đâu!

                  Liam cười chua chát:

                  - Bây giờ trở thành tù tại gia!

                  Tâm nhún vai:

                  - Phải chịu vậy!

                  Liam không nói gì.
                  Tâm vui vẻ nói với bạn:

                  - Từ ngày hôm nay ngoài mày ra tao còn có thêm một thân chủ khác nữa!

                  Liam ơ hờ nói:

                  - Vậy à?

                  - Mày biết người đó mà!

                  Liam hơi hiếu kỳ:

                  - Ai vậy?

                  - Son Nguyễn, anh sinh đôi của mày!

                  Liam quay sang ngỡ ngàng nhìn Tâm:

                  - Mày nói thật à?

                  - Đương nhiên là thật! Pro Bono case!

                  Liam càng sửng sốt hơn:

                  - Free thật à?

                  Tâm gật đầu:

                  - Đúng như vậy! Sáng nay tao đã nói chuyện với anh mày!

                  Đúng là đi từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác. Liam ngồi ngẩn người không biết phải nói gì.
                  Tâm cười, quay sang nhìn bạn:

                  - Sao? Không được à?

                  - Cám ơn mày… Tâm!

                  Tâm nhún vai:

                  - Cám ơn gì, đây là một bổn phận của tao!

                  Liam lưỡng lự khi hỏi Tâm:

                  - Mày… nghĩ anh tao vô tội không?

                  Tâm gật đầu với vẻ quyết đoán:

                  - Cả tao và Thomas đều nghĩ như vậy!

                  - Nhưng làm sao…

                  - Thomas sẽ tìm ra hung thủ!

                  Liam quả quyết:

                  - Vậy thì nhất định phải tìm cho ra dù có tốn kém đến đâu! Tao có thể đi vay và dùng căn nhà đã trả hết nợ để thế chấp!

                  Tâm cười hực lên không nói gì.
                  Liam có vẻ nóng nẩy hơn khi nói với Tâm:

                  - Bây giờ trong lúc này phải làm gì để giúp anh ấy?

                  Tâm suy nghĩ và ý tưởng cũng chợt hiện đến bất ngờ. Tâm nói với Liam:

                  - Tìm cho anh ấy một bác sĩ chuyên môn về tâm lý!

                  Liam hơi ngạc nhiên nhưng hiểu ngay:

                  - Để nhẹ bớt tội hay sao?

                  - Không biết được vụ này sẽ đi đến đâu! Nhưng anh của mày là một trường hợp đặc biệt! Tao nghĩ có thêm sự có mặt của bác sĩ tâm lý biết đâu sẽ giúp ích được vửa cho tâm lý của anh mày mà cũng giúp trong vụ án nữa!

                  Liam trầm ngâm:

                  - Nhưng liệu người bác sĩ đó có chịu đến tận nhà giam để giúp cho anh ấy không?

                  Tâm đề nghị:

                  - Hay là mày đến một bác sĩ tâm lý nào đó như cho chính mày, sau đó đề nghị xem họ có giúp được không?

                  Liam gật gù:

                  - À được đấy! Để tao tìm!

                  - Làm ngay đi, mình không có nhiều thời gian đâu!


                  *


                  Jane mừng rỡ rơi nước mắt khi ôm chồng. Cuối cùng Liam đã được trở về nhà.
                  Sau khi tắm rửa nghỉ ngơi, Liam kể cho vợ mình nghe về sự có mặt của Son Nguyễn, người anh sinh đôi của mình.
                  Jane kêu lên:

                  - Không thể tưởng tượng nổi! Trong cùng một tiểu bang mà không hề biết đến sự có mặt của người kia!

                  Liam gật đầu, mặt thoáng u buồn.
                  Jane lại hỏi chồng:

                  - Anh có gặp anh ấy chưa?

                  Liam lắc đầu:

                  - Đang trong vòng điều tra nên không gặp được. Chuyện anh được ra ngoài cũng chỉ tạm thời trong giai đoạn này. Tâm bảo anh không được lái xe và hạn chế đi ra ngoài. Nhưng mà anh cần làm một việc này, em giúp anh với!

                  - Ừ, bất luận là chuyện gì!

                  Liam bóp vai vợ mình:

                  - Anh biết! Em tìm và lấy hẹn cho anh với một bác sĩ tâm lý! Càng sớm càng tốt!

                  Jane lo âu:

                  - Ở trong đó một thời gian quá căng thẳng nên anh…

                  Jane không biết phải nói như thế nào và phải dùng chữ gì để diễn tả.

                  - Đó chỉ là cái cớ thôi. Em yên tâm đi, anh không sao cả. Anh muốn tìm một bác sĩ tâm lý cho người anh sinh đôi của anh!

                  Jane tươi ngay nét mặt và mừng thầm là tâm lý chồng mình ổn định:

                  - Để em tìm ngay!

                  Vừa tìm Jane vừa hỏi chồng mình:

                  - Anh muốn tìm một bác sĩ tâm lý như thế nào? Đàn ông hay đàn bà?

                  Liam nói ngay dù không biết lý do tại sao cho sự chọn lựa đó:

                  - Phụ nữ!

                  Jaen hơi nhướng mắt nhìn Liam tỏ vẻ ngạc nhiên:

                  - OK!... Để coi!

                  Nhìn thấy tên bác sĩ Hoài Nguyễn! Cùng họ với người anh sinh đôi của Liam? À… như vậy chắc tốt đây! Có thể thông cảm và hiểu nhau hơn!
                  Jane nói với Liam:

                  - Một nữ bác sĩ là người Việt Nam này, cùng họ với anh của anh! Anh muốn lấy hẹn với người này không?

                  Liam nói như reo lên:

                  - Được đấy! Anh có linh tính người bác sĩ tâm lý này có thể giúp anh của anh! Em lấy hẹn luôn đi!

                  - OK!

                  Jane gọi ngay cho văn phòng bác sĩ Hoài Nguyễn và được cho hẹn ngay ngày mai lúc buổi chiều 4 giờ.
                  Nhìn thấy Jane nhanh nhẩu gọi điện thoại, Liam thấy vợ mình thật đáng yêu! Đã có lúc bị giam trong tù, Liam đã nghĩ sẽ không bao giờ được trở về nhà với vợ mình và sẽ không được nhìn thấy đứa con đầu lòng. Không biết đó là con gái hay con trai? Nhưng điều này có gì quan trọng vì đây chính là kết tinh của tình yêu giữa Liam và Jane.

                  Jaen nói với chồng:

                  - Xong rồi! 4 giờ chiều mai!

                  - Gần nhà mình không?

                  - Khoảng nửa tiếng!

                  - Em phải đưa anh đi rồi!

                  Jane nũng nịu:

                  - Bây giờ em sẽ là tài xế của anh. Em sẽ không cho anh đi đâu một mình cả.

                  Liam gọi vào sở làm xin nghỉ việc một thời gian.
                  Vậy là mọi chuyện tương đối ổn thỏa trong giai đoạn này.


                  *

                  Tối hôm đó Liam gọi cho Tâm:

                  - Có gì lạ không?


                  Tâm cười trêu bạn mình:

                  - Không hưởng sự tự do bên cạnh vợ đẹp đi mà còn thắc mắc gì chứ?

                  Liam thú nhận với Tâm:

                  - Tao không thấy yên lòng gì cả. Đã lấy hẹn với bác sĩ tâm lý ngày mai. Là một nữ bác sĩ Việt Nam.

                  Tâm hơi ngạc nhiên hỏi lại Liam:

                  - Đàn bà mà lại là người Việt Nam sao?

                  Liam giải thích:

                  - Tao nghĩ phụ nữ dễ đồng cảm với người khác hơn là đàn ông! Vấn đề là liệu người bác sĩ tâm lý đó có chịu vào nhà giam giúp anh tao hay không đây?

                  - Ăn thua là do mày! Hãy làm cho bà ta động lòng trắc ẩn!

                  - Chắc vậy!

                  Nhưng rồi Liam lại hỏi Tâm:

                  - Thomas có gọi không?

                  - Không có! Có tin gì thì Thomas sẽ gọi tao ngay!

                  - Nếu có tin gì cho tao biết với!

                  - Đương nhiên! Thôi đi ngủ đi!

                  - Ờ! Cám ơn! Mày cũng ngủ ngon!

                  Tâm tắt máy lắc đầu. Cái thằng này cứ cám ơn mãi! Cám ơn gì chứ!
                  #24
                    frank 16.12.2024 22:38:01 (permalink)
                    Chương 15
                     
                     
                    Một ngày làm việc trôi qua thật nhanh chóng. Hoài biết mình chỉ còn một người bệnh nhân cuối cùng lúc 4 giờ chiều. Nàng bâng khuâng nghĩ đến đề nghị của Lữ về chuyến đi chơi xa một tuần. Nghỉ lâu như vậy cũng hơi phiền vì nàng và Lữ mới đi chơi cách đây 2 tháng. Nghỉ hoài như vậy, nàng thấy mình có trách nhiệm với những người bệnh nhân thường xuyên đến đây vì cần sự giúp đỡ của Hoài. Nhưng nàng cũng hiểu là Lữ không thích bị gò bó trói buộc vào những giờ giấc nhất định! Vì Hoài nên Lữ đã thay đổi khá nhiều. Tội nghiệp anh ấy! Phải suy tính sau thôi!
                     
                    Jane đưa Liam đến văn phòng bác sĩ tâm lý Hoài sớm hơn giờ hẹn 15 phút.
                    Sau khi điền hết giấy tờ, Liam bồn chồn ngồi chờ đợi. Cứ nhớ đến lời khuyên của Tâm là làm sao cho bà bác sĩ này động lòng trắc ẩn và giúp đỡ anh của mình. Gián tiếp dính líu vào một vụ án mạng đang được truy xét và điều tra là điều chắc bà ta sẽ không nhận lời vì có thể bị gọi ra tòa làm chứng. Và biết đâu còn những gì rắc rối khác nữa?
                     
                    Liam thở dài thầm và càng căng thẳng hơn. Chàng phải làm gì để cứu anh của mình?
                    Cô thư ký mời Liam đi theo mình. Đứng trước cửa phòng của Hoài, Anne gõ cửa.
                    Hai, ba phút sau Hoài tiến ra mở cửa đón chào người bệnh nhân cuối trong ngày. Một người bệnh nhân mới. Anne đã nói với Hoài như vậy.
                    Hoài hơi ngạc nhiên vì tên họ và hình dáng bên ngoài của người bệnh này không tương xứng. Một người Á châu với tên họ Mỹ.
                     
                    Nàng nói với người bệnh nhân mới này với nụ cười cởi mở:
                     
                    - Mời anh vào!
                     
                    Liam đáp lại với nụ cười dè dặt khi nhìn người bác sĩ trước mặt mình. Bà ta cũng còn trẻ và trông không có vẻ gì là một người khó khăn.
                    Hoài đưa tay nói:
                     
                    - Anh có thể ngồi chỗ nào tùy thích!
                     
                    Liam đến ngay chỗ ngồi gần bàn giấy của người bác sĩ.
                    Ngồi xuống chiếc ghế êm, chỗ dựa lưng cũng thoải mái cho một cảm giác dễ chịu và đỡ căng thẳng hơn.
                    Hoài quan sát người bệnh mới này và nhận ra anh ta đang có vẻ bồn chồn lắm. Một vấn đề nan giải nào đây?
                     
                    Nàng nhìn xuống hồ sơ mới tinh trước mặt. Liam Wright, 34 tuổi, làm việc trong một công ty dầu hỏa lớn nhất ở đây với chức vụ cao, đã lập gia đình.
                    Trông Liam Wright rất bối rối. Hoài mở lời trước:
                     
                    - Tôi có thể giúp gì cho anh được, Liam Wright?
                     
                    Thái độ thân thiện của bà ta làm Liam thấy đỡ ngại ngùng hơn. Nhưng có nên nói thật về mục đích của mình đến đây ngay không hay làm khác đi và kể lể về những điều kinh khủng đã xảy ra cho Liam một cách xui xẻo?
                     
                    - Tôi đã trải qua một thời gian tuy ngắn ngủi nhưng đã làm tôi suy sụp… Tôi tưởng đâu cuộc đời mình đã chấm dứt rồi vì những chuyện không đâu…
                     
                    Hoài ôn tồn hỏi:
                     
                    - Chuyện gì đã xẩy ra?
                     
                    - Chỉ vì giúp người mà không ngờ tôi đã trở thành nghi phạm… giết người!
                     
                    Hoài sửng sốt hỏi lại:
                     
                    - Nghi phạm giết người? Chuyện như thế nào anh có thể kể cho tôi nghe được không?
                     
                    Không giống như những lần bị tra hỏi ở sở cảnh sát, Liam thấy đỡ căng thẳng hơn nhiều khi ngồi trong căn phòng này. Đây không phải là phòng tra hỏi để buộc tội. Và Liam đã thoát ra khỏi chỗ đó. Liam được giải oan, không phải là kẻ sát nhân.
                     
                    - Buổi tối hôm đó sau khi họp trong sở về muộn nên tôi đã ghé vào một tiệm ăn gần đó. Trong lúc ăn tối, nhiều cuộc điện thoại tiếp tục gọi đến để thảo luận tiếp nên tôi về rất muộn. Cô hầu bàn rất chu đáo và tử tế. Khi tôi rời khỏi tiệm ăn cũng đã khuya, đến chỗ đậu xe thì lại gặp cô hầu bàn lúc trước. Cô gái nhờ tôi chở đến trạm xe buýt vì người đón cô ấy không đến được. Tôi giúp cô ta ngay. Nhưng thay vì chở đến trạm xe buýt như cô gái yêu cầu, tôi lại chở cô ta về đến tận nhà. Rắc rối bắt đầu từ đó!
                     
                    Kể đến đây, Liam thấy mệt mỏi về một hồi ức không muốn nhớ đến nhưng chắc chắn ký ức này sẽ theo chàng đến suốt đời!
                    Hoài chăm chú nghe. Nhận xét của nàng là Liam có tài kể chuyện vì anh ta kể rất chi tiết và mạch lạc nếu không muốn nói là lôi cuốn người nghe.
                     
                    Không thấy Liam kể tiếp, Hoài đoán là những điều đã xẩy ra cho anh ta vào đêm đó đang dầy vò người bệnh nhân này. Hãy để cho anh ta thêm thời gian.
                    Đúng như Hoài suy đoán, vài phút sau Liam kể tiếp:
                     
                    - Sau đó tôi về nhà. Nhưng không ngờ là cô hầu bàn ấy… bị sát hại trong cùng đêm đó. Một phụ nữ đi làm về khuya ngang qua nhìn thấy tôi và cô hầu bàn bên nhau. Tin tức cô gái bị giết được đăng tải trên truyền hình. Người phụ nữ đó cứ như là một nhân chứng đã đến sở cảnh sát báo cáo, mô tả hình dạng tôi. Cảnh sát đã đến tận nhà bắt giữ tôi và tôi đã trở thành nghi phạm sát nhân. Nhưng tôi không giết hại cô ta! Tôi đã bị nghi ngờ một cách oan uổng!
                     
                    Hoài nhìn Liam Wright. Dĩ nhiên là anh ta bị oan vì hiện tại anh ta đang ngồi trước mặt Hoài. Liam Wright đã được thả ra, không bị tù!
                    Nàng nghiêm trang nói với Liam:
                     
                    - Đương nhiên là anh bị oan vì nếu không anh đâu có được trả tự do! Mọi chuyện đã qua, hãy cố gắng quên đi và mừng rỡ đón nhận sự tự do mà tưởng đâu đã bị cướp mất!
                     
                    Liam cười buồn:
                     
                    - Nếu thế thì tôi không cần đến đây làm gì!
                     
                    - Anh vẫn còn bị ám ảnh sao? Thời gian sẽ đẩy lui dần những ý nghĩ tiêu cực đó và rồi một ngày kia nhìn lại anh sẽ thấy nhẹ nhõm hơn.
                     
                    - Chuyện tôi kể cho bác sĩ nghe chưa kết thúc!
                     
                    Hoài nhẹ nhàng nói:
                     
                    - Không cần phải gọi tôi là bác sĩ!
                     
                    Liam gật đầu:
                     
                    - Tôi được thả ra vì cảnh sát đã bắt được một nghi phạm khác. Cảnh sát thử DNA từ nạn nhân. Cô gái có quan hệ tình dục hay bị cưỡng hiếp thì không biết nhưng DNA của cô ta đều tương ứng với DNA của tôi và của cả nghi phạm thứ nhì.
                     
                    Hoài ngồi thẳng người lên chú ý:
                     
                    - Thế là sao? Anh có anh em sinh đôi ư?
                     
                    - Tôi không hề biết mình có anh em sinh đôi!
                     
                    Hoài nhíu mày:
                     
                    - Thực sự anh không biết à?
                     
                    Liam nhăn nhó:
                     
                    - Cả hai chúng tôi là trẻ mồ côi từ nhỏ. Tôi được nhận nuôi từ bé… còn anh tôi thì không được may mắn như vậy. Người anh của tôi đã lớn lên trong một nơi được các nữ tu nuôi dưỡng một thời gian. Lớn hơn anh ấy được chuyển đi qua những foster home. Nghe đâu đời anh ấy rất khổ cực.
                     
                    Hoài bị lôi cuốn vào câu chuyện đời của Liam Wright và người anh sinh đôi. Vậy mục đích của Liam Wright đến đây không chỉ đơn thuần là vì những vấn đề tâm lý của chính anh ta! Hoài tin là sự suy luận của mình không sai.
                     
                    Nàng hỏi Liam:
                     
                    - Anh đến đây không chỉ vì cho chính bản thân anh đúng không?
                     
                    Liam không ngờ bà ta nhận ra vấn nạn của mình nhanh như vậy!
                    Liam gật đầu buồn rầu trả lời:
                     
                    - Đúng như vậy! Mặc dù anh em chúng tôi gặp được nhau trong hoàn cảnh này thật bi thảm nhưng tôi phải làm gì bây giờ? Tôi còn chưa được gặp mặt anh của tôi! Nhưng theo như luật sư cũng như thám tử tư đang điều tra thì họ đều nghĩ rằng anh tôi vô tội. Vì đây là một vụ giết người hàng loạt!
                     
                    Hoài hỏi thẳng Liam:
                     
                    - Anh cứ nói những điều anh muốn nói!
                     
                    Liam rụt rè nhìn Hoài:
                     
                    - Bà… bác sĩ có thể giúp anh tôi không?
                     
                    Câu hỏi của Liam làm Hoài hơi sững sờ. Nhưng nàng cũng hỏi lại:
                     
                    - Giúp anh của anh? Giúp thế nào?
                     
                    Liam vẫn cứ nói loanh quanh:
                     
                    - Lỡ ra anh tôi bị kết tội thì.. nhờ bà anh tôi… sẽ được giảm nhẹ án phạt!
                     
                    À ra là vậy! Yêu cầu của người bệnh nhân này vô tình lại làm Hoài nhớ đến cảnh ngoài tòa khi vụ án Lữ bắt cóc nàng năm xưa. Nhưng ngày đó nàng là một nạn nhân! Câu chuyện ngày hôm nay là của một người khác, không liên quan gì đến nàng.
                    Sự yên lặng của Hoài làm Liam thất vọng. Nếu bà ta từ chối thì Liam cũng hiểu vì khi đến đây đã nghĩ kết cục sẽ như thế này.
                     
                    Sự thất vọng càng dâng cao trong Liam. Nghĩ đến người anh sinh đôi chưa hề gặp mặt đang trong cảnh tù tội, Liam thấy đau lòng và bất nhẫn nhưng cứ như người bị trói tay không cho cựa quậy. Những đau khổ dồn nén làm Liam muốn phát điên lên hay gào thét, hay làm một cái gì đó… Sự bất lực hiện rõ trên khuôn mặt của Liam.
                     
                    Hoài nhìn thấy điều đó và cũng cảm nhận được phần nào những cảm xúc mà Liam đang trải qua.
                    Nàng ôn tồn hỏi Liam:
                     
                    - Anh muốn tôi giúp người anh sinh đôi thế nào?
                     
                    Liam mừng rỡ và có chút hy vọng khi nói với người bác sĩ tâm lý này:
                     
                    - Bà có thể… đến nhà giam… để chữa bệnh và giúp anh ấy không?
                     
                    Hoài phân vân chưa trả lời.
                    Liam nói ngay:
                     
                    - Tôi biết là mình yêu cầu quá đáng nhưng anh tôi không thể rời nhà giam được. Xin bà giúp anh ấy! Tôi xin bà đấy!
                     
                    Hoài nhẹ nhàng nói với Liam:
                     
                    - Tôi chưa làm việc này bao giờ cả…
                     
                    Liam nài nỉ:
                     
                    - Dạ… tôi hiểu! Vì vậy xin bà giúp anh ấy… Xin bà hãy nhận cho trường hợp ngoại lệ này. Tôi và anh tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của bà.
                     
                    #25
                      frank 17.12.2024 04:11:59 (permalink)

                       
                      Hoài động lòng trắc ẩn dù biết sẽ gặp một vài rắc rối như ra tòa hay cảnh sát đến điều tra hay còn gì khác nữa không biết. Nhưng hoàn cảnh của hai anh em sinh đôi này cũng đáng thương thật! Nếu từ chối Hoài cũng sẽ thắc mắc không biết tình cảnh của họ ra sao! Và không chừng sau đó nàng sẽ có lúc ân hận vì đã không giúp đỡ.
                       
                      Câu trả lời của Hoài đã làm Liam ngạc nhiên và vui sướng.
                       
                      - Tôi nhận lời giúp người anh sinh đôi của anh. Tên anh ta là gì?
                       
                      - Son Nguyễn!
                       
                      - Ồ ra là người Việt Nam!
                       
                      Liam gật đầu, nét mặt tươi tắn hẳn.
                      Hoài hơi nhếch mép cười:
                       
                      - Vì vậy anh chọn đến đây?
                       
                      Liam nhanh nhẩu thành thật trả lời:
                       
                      - Dạ, đúng vậy!
                       
                      Hoài cười.
                       
                      - Anh cho tôi chi tiết rồi tôi sẽ đến đó!
                       
                      Liam tìm trong túi một tờ giấy chàng đã ghi chép sẵn và đưa cho Hoài.
                      Hoài lại mỉm cười:
                       
                      - Anh sửa soạn cả rồi phải không?
                       
                      Liam cười đáp:
                       
                      - Tôi sửa soạn sẵn nhưng không hy vọng gì cả. Bác sĩ tốt quá! Tôi không ngờ! Hoàn toàn không ngờ!
                       
                      - Nếu tôi không giúp tôi sẽ ân hận cả đời vì đã từ chối!
                       
                      Liam nói ngay:
                       
                      - Tất cả mọi chi phí tôi sẽ trả thay cho anh tôi! Thay vì chỉ cố vấn hay chữa trị cho anh tôi 1 giờ thì xin bà cộng thêm 1 giờ di chuyển đi và về. Cám ơn bác sĩ nhiều. Thời gian của anh tôi không còn bao nhiêu trừ phi cảnh sát tìm ngay được chính hung thủ của cả hai vụ án mạng.
                       
                      Hoài ngạc nhiên:
                       
                      - Hai vụ án mạng sao?
                       
                      Liam gật đầu:
                       
                      - Vì vậy mới gọi là giết người hàng loạt!
                       
                      - Được rồi! Tôi sẽ đến gặp người anh của anh ngày mai!
                       
                      - Cám ơn bác sĩ nhiều lắm!
                       
                      Hoài đứng lên tỏ ý cho Liam biết đã hết giờ.
                      Đưa Liam ra đến cửa, Hoài nghĩ thầm hóa ra người bệnh nhân này là người Việt Nam. Chẳng lẽ mình nhận lời giúp vì họ là người đồng hương? Cũng có thể lắm!
                      Hoài phân vân khi nghĩ chuyến đi chơi xa chắc phải dời lại rồi! Lữ sẽ thất vọng nhưng rồi làm sao được!
                       
                       
                       
                      *
                       
                       
                      Jane đứng phắt dậy nhìn Liam. Thấy vẻ mặt chồng mình rạng rỡ, nàng mừng thầm.
                      Liam thanh toán y phí xong nắm tay Jane rồi nháy mắt.
                      Ra bên ngoài Jane hỏi ngay:
                       
                      - Được rồi hả?
                       
                      Liam vui vẻ nói với vợ mình:
                       
                      - Bà ấy bằng lòng giúp. Thật tốt quá! Trời thương mình em à!
                       
                      - Bao giờ thì bà ấy đến gặp anh của anh?
                       
                      - Ngày mai!
                       
                      - Vậy tốt quá rồi! Anh đừng lo nữa. Cứ chờ xem sao chứ đâu làm gì hơn nữa được chứ?
                       
                      Ngồi trong xe, Liam gọi điện thoại cho Tâm ngay.
                      Giọng Tâm rất vui vẻ khi trả lời:
                       
                      - Sao đây?
                       
                      - Được rồi!
                      Tuy đã đoán ra nhưng Tâm vẫn cứ muốn trêu chọc bạn mình:
                       
                      - Cái gì được chứ?
                       
                      Không để ý là Tâm chọc mình, Liam hoan hỉ giải thích:
                       
                      - Người bác sĩ nhận lời giúp rồi! Bà ta sẽ đi ngay ngày mai! Bây giờ mình phải làm gì?
                       
                      - Để tao gọi cho Walker Cox nói trước về chuyện này. Nếu ông ta không trả lời, tao sẽ đến đó sáng sớm ngày mai! Đừng lo!
                       
                      - Vậy tốt rồi!
                       
                      - Cần gì nữa không?
                       
                      Liam ngần ngừ:
                       
                      - Liệu chuyện này có giúp ích gì không đây?
                       
                      - Có thể là có nhưng cũng có thể là không! Bây giờ vẫn còn chưa rõ ràng cho đến khi bắt được thủ phạm.
                       
                      - Nhưng nếu không tìm được thủ phạm thì sao?
                       
                      Tâm trấn an Liam:
                       
                      - Tao biết mày đang lo lắng. Nhưng phải có lòng tin là anh mày sẽ thoát khỏi vụ này.
                       
                      - Thomas thì sao?
                       
                      - Vẫn chưa có tin gì! Tao sẽ gọi cho Thomas! Phải chờ thôi! Xem ra bây giờ được ra ngoài tự do rồi mà mày còn lo âu khổ sở hơn hả?
                       
                      - Ờ chán quá!
                       
                      - Cứ nghĩ là mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi!
                       
                      Cúp điện thoại, Tâm thở dài! Hết lo cho Liam rồi bây giờ lại lo cho Son! Bây giờ phải gọi cho Walker Cox đã!
                      Lần này Walker Cox nghe điện thoại sau 3 tiếng chuông reo.
                       
                      - Walker Cox! Tôi nghe!
                       
                      - Luật sư Tâm đây! Ông khỏe không?
                       
                      - Cám ơn! OK. Luật sư gọi tôi có chuyện gì?
                       
                      - Chúng tôi đã nhờ một bác sĩ tâm lý để cố vấn và chữa trị tâm lý cho Son Nguyễn. Tôi muốn cho ông biết trước chuyện này và tôi hy vọng sẽ không có trở ngại gì.
                       
                      Khá bất ngờ khi nghe nhưng Walker Cox trả lời ngay:
                       
                      - Được! Nhưng người bác sĩ này sẽ phải đến đây!
                       
                      - Đương nhiên là như vậy! Ngày mai bà ta sẽ đến gặp Son Nguyễn.
                       
                      Walker Cox hỏi với giọng hơi mai mỉa:
                       
                      - Miễn phí nữa sao?
                       
                      - Không! Gia đình Wright trả phần này!
                       
                      - OK! Tôi sẽ dặn dò thuộc cấp cho phép người bác sĩ đó gặp nghi phạm Son Nguyễn.
                       
                      - Cám ơn ông!
                       
                      - Không sao cả!
                       
                      Tâm gọi lại Liam báo tin cho biết đã nói chuyện với Walker Cox và mọi chuyện suông sẻ. 
                       
                       
                      #26
                        frank 17.12.2024 23:24:04 (permalink)
                        Chương 16
                         
                         
                        Ăn cơm tối xong, Hoài mới nói cho Lữ biết quyết định của nàng hoãn lại chuyến đi chơi xa.
                        Lữ có vẻ hơi thất vọng khi hỏi lại nàng:
                         
                        - Em bận lắm sao?
                         
                        Hoài kể cho Lữ nghe về Liam Wright và Son Nguyễn. Đây là lần đầu tiên nàng nói chuyện về một người bệnh nhân cho người khác nghe, dù người đó là Lữ chứ không phải ai khác. Dĩ nhiên không kể đến trường hợp trước đây của Gabriel!
                        Nghe xong Lữ nói ngay:
                         
                        - Em sẽ gặp nhiều chuyện nhức đầu về vụ này đấy!
                         
                        Ngả đầu vào vai Lữ, Hoài nói:
                         
                        - Em biết! Nhưng nếu em không giúp em sẽ thắc mắc và ân hận nữa!
                         
                        Lữ hôn nhẹ vào mái tóc Hoài:
                         
                        - Em là người tốt bụng! Em thương người!
                         
                        - Anh đừng buồn khi em hoãn lại chuyến đi. Mình sẽ đi chơi sau vụ này!
                         
                        - Không sao, anh chẳng buồn gì cả! Nhưng nhớ kể cho anh nghe diễn tiến vụ này. Anh cũng thắc mắc xem chuyện sẽ như thế nào!
                         
                        Hoài đùa:
                         
                        - Còn hơn tiểu thuyết của anh hả?
                         
                        Lữ cười:
                         
                         - Đúng vậy! Ngoài đời có nhiều chuyện còn ly kỳ hơn tiểu thuyết nhiều!
                         
                        - Em sẽ kể cho anh nghe mọi sự về vụ này! Em cũng tò mò không kém gì anh.
                         
                        - Nên em nhận lời giúp sao?
                         
                        Hoài thú nhận:
                         
                        - Phần nào!
                         
                        Đêm đó Hoài hơi khó ngủ, nàng cứ miên man nghĩ đến Son Nguyễn, một người bệnh nhân khác thường! Vì anh ta đang ở trong trại giam hay sao? Chắc vậy! Hoài chưa bao giờ làm chuyện này, không biết sẽ ra sao?
                        Trong phòng làm việc của Hoài, nàng có không gian riêng. Bây giờ đi đến trại giam, chắc chắn môi trường đó sẽ ảnh hưởng đến chính nàng! Ảnh hưởng như thế nào thì Hoài chưa biết.
                         
                        Chiều hôm qua Hoài đã dặn Anne đừng cho ai hẹn sau giờ ăn trưa. Hai giờ trưa Hoài mới trở lại làm việc trong văn phòng. Nàng sẽ vừa lái xe vừa ăn trưa để tiết kiệm thời gian.
                         
                        Son Nguyễn là một người như thế nào? Là anh em sinh đôi chắc chắn sẽ rất giống Liam Wright. Liệu anh ta thực sự vô tội hay chính Son Nguyễn là hung thủ giết người? Nếu như Son Nguyễn chính là thủ phạm thì đối diện với một kẻ giết người thật cũng đáng sợ! Nhưng nếu anh ta bị oan thì Hoài có thể giúp gì được chứ? Hoài nghĩ rằng tên anh ta là Sơn Nguyễn chứ không phải Son Nguyễn. Hai đứa trẻ không gia đình vào viện mồ côi Mỹ thì chắc tên cũng bị sai sót.
                         
                        Khi Lữ vào ngủ cũng đã hơn 1 giờ sáng. Chàng khẽ khàng vì sợ làm Hoài tỉnh giấc.
                        Vừa nằm xuống giường đã thấy Hoài lăn qua ôm lấy Lữ. Chàng ôm nhẹ nàng vì nghĩ Hoài hành động như thế trong vô thức. Mùi thơm ở tóc nàng tỏa ra trong đêm vắng nồng nàn nhưng dễ chịu, mùi thơm quen thuộc luôn luôn đưa Lữ vào giấc ngủ dễ dàng.
                        Hoài hỏi nhỏ:
                         
                        - Mấy giờ rồi?
                         
                        Lữ thầm thì:
                         
                        - Xin lỗi làm em thức giấc! Khuya rồi, hơn 1 giờ sáng! Ngủ đi!
                         
                        - Nẫy giờ em vẫn chưa ngủ được!
                         
                        - Sao vậy? Khó ngủ ư? Hay vì vụ án mà em vừa nhận lời?
                         
                        - Ừ… ừ chắc vậy!
                         
                        Lữ thở dài thầm. Chưa vào cuộc mà Hoài đã bị khó ngủ, vậy thì nếu vụ án đó kéo dài thì nàng sẽ bị phiền toái bao nhiêu nữa đây!
                        Lữ an ủi:
                         
                        - Đừng nghĩ tới! Nếu không làm sao em có thể giúp người đó được. Cứ nghĩ đó chỉ là một bệnh nhân mới của em như bao nhiêu người bệnh nhân khác mà thôi.
                         
                        Hoài thổ lộ:
                         
                        - Anh có biết không khi chọn nghề nghiệp này em đã tâm niệm khi ra khỏi văn phòng là sẽ để lại tất cả những vấn nạn của những người bệnh nhân ở trong hồ sơ bệnh lý của họ. Em sẽ không để bị chi phối hay bị ảnh hưởng gì về những vấn đề của người khác. Bao nhiêu năm qua em đã theo đúng như thế… Nhưng lần này là một trường hợp khác biệt! Em có linh cảm… là em sẽ không được như mọi khi.
                         
                        - Hoài của anh vốn rất bản lãnh và can đảm. Anh tin là em sẽ giúp được người bệnh nhân đó dù trong bất cứ tình huống nào xẩy đến. Đừng thắc mắc gì nữa cả vì đâu phải em chỉ cố vấn cho anh ta một lần mà sẽ có thể là nhiều lần. Biết đâu chính em sẽ giúp được cho mọi việc sáng tỏ.
                         
                        Hoài ôm lấy Lữ:
                         
                        - Cám ơn anh đã làm em thấy dễ chịu và đỡ lo âu hơn.
                         
                        - Nhớ kể cho anh nghe vì biết đâu anh lại có thể giúp em được điều gì không chừng. Bây giờ ngủ đi!
                         
                        Hoài ậm ừ nho nhỏ. Một lúc sau vòng tay của nàng ôm Lữ dần dần lơi ra và đi vào giấc ngủ lúc nào không biết nữa.
                         
                         
                        *
                         
                         
                        Vừa lái xe Hoài vừa ăn ổ bánh mì thịt nguội kiểu Việt Nam. Lâu không ăn, thấy thật ngon miệng! Cái dạ dầy được no cũng cho tâm trạng thoải mái hơn. Khoảng cách từ văn phòng nàng đến sở cảnh sát cũng mất nửa tiếng, không tệ lắm!
                        Đến sở cảnh sát, Hoài đậu xe, ăn chút trái cây, uống nước rồi nhìn trong gương, đánh tí son môi, vuốt tóc, nàng tắt máy xe ra ngoài.
                         
                        Vào bên trong không thấy đông đảo lắm như nàng nghĩ. Có lẽ vì là giờ buổi trưa? Hoài đến bàn giấy ngay ngoài hỏi thăm:
                         
                         - Tôi là bác sĩ tâm lý Hoài Nguyễn. Tôi đến đây để gặp gỡ một nghi phạm đang bị giam giữ.
                         
                        Viên cảnh sát nói với Hoài:
                         
                        - Bác sĩ chờ tôi!
                         
                        Không lâu sau đó anh ta trở lại nói với nàng:
                         
                        - Thám tử Walker Cox có nói rồi. Bác sĩ đi theo tôi! À.. nhưng mà bà phải ký vào đây đã. Nhớ đề tên nghi phạm bà muốn gặp. Bác sĩ biết người đó chứ?
                         
                        - Tôi chưa gặp anh ta bao giờ, hôm nay là lần đầu tiên. Tên của anh ta là Son Nguyễn. Tôi được gia đình anh ta cho biết như vậy.
                         
                        Viên cảnh sát gật đầu. Hoài ký tên và đưa lại tờ giấy đó cho anh ta.
                        Nàng được đưa vào một phòng nhỏ. Có lẽ là phòng thẩm vấn. Ba bức vách sơn mầu xám rất u ám, còn một vách có kính mà Hoài tin rằng sau lớp kính này sẽ có người nghe và là loại kính mà chỉ bên phía chủ động mới nhìn thấy rõ, còn như Hoài nhìn thì chỉ thấy là kính thường.
                         
                        Hoài ngồi xuống ghế chờ đợi. Trước mặt nàng là bàn bằng sắt cũng sơn cùng mầu với vách tường. Mọi thứ đều xám xịt. Trên mặt bàn sắt phía đối diện với nàng có 2 còng sắt dính chặt vào bàn, chắc để dành cho phạm nhân.
                        Căn phòng nhỏ hẹp rất ngột ngạt nhưng không làm Hoài khó chịu. Nàng để mắt nhìn vào vách có kính để thấy thoáng hơn.
                         
                        Cửa mở, một viên cảnh sát đưa Son Nguyễn vào phòng. Cả hai tay và chân của anh ta đều bị còng nên những bước đi của Son Nguyễn chậm chạp. Tiếng loảng xoảng của xiềng xích cọ vào nhau làm nên những âm thanh khô khốc và khó nghe.
                        Son Nguyễn được ngồi xuống. Còng ở hai tay được tháo ra nhưng lại bị tròng vào hai còng sắt trên mặt bàn. Còng và xiềng ở hai chân được tháo ra.
                         
                        Người cảnh sát, Son Nguyễn và cả Hoài, không ai nói lời nào.
                        Viên cảnh sát ra ngoài, đóng cửa lại. Trong phòng chỉ còn mình Hoài và Son Nguyễn và sự yên lặng.
                        Không cúi đầu như những lần khác vào đây, Son Nguyễn nhìn chằm chằm vào người đàn bà Á châu đang ngồi trước mặt mình. Đây là ai? Gặp mình để làm gì, Son Nguyễn tự hỏi.
                         
                        Hoài quan sát Son Nguyễn. Khá giống với Liam Wright. Đương nhiên là như vậy! Gầy hơn, da xạm mầu hơn, hai gò má nhô cao, râu ria không cạo, đôi môi vừa phải đang mím lại, nhưng đôi mắt của anh rất sáng, rất tương phản với tổng thể khuôn mặt hốc hác. Đôi mắt đó đang nhìn Hoài chăm chú. Có lẽ với rất nhiều câu hỏi và tò mò trong đôi mắt ấy khi nhìn thấy Hoài?
                         
                        Hoài hơi mỉm cười khi mở lời:
                         
                        - Chào anh Son Nguyễn. Tôi là Hoài Nguyễn, cũng cùng họ với anh như bao nhiêu người Việt Nam khác. Chắc anh ngạc nhiên vì sao tôi đến đây gặp anh?
                         
                        Vẫn đôi mắt sáng ấy đang quét những tia sáng kỳ dị lên khắp khuôn mặt Hoài như tìm hiểu nhưng Son Nguyễn không nói gì cả.
                        Hoài tiếp tục giới thiệu về mình:
                         
                        - Tôi là bác sĩ về tâm lý. Có người nhờ tôi đến đây để.. giúp anh phần nào về tâm lý, nhất là trong hoàn cảnh hiện tại của anh ở đây.
                         
                        Lúc này Son mới nói. Giọng anh ta rất trầm, khác với Liam Wright. Son hỏi Hoài:
                         
                        - Ai? Đó là ai?
                         
                        - Người em sinh đôi của anh! Liam Wright!
                         
                        Son Nguyễn nhếch mép, không hẳn là cười mà cũng không hẳn là mếu. Một cái nhếch mép lệch lạc cho sự chọn lựa là nên cười hay nên… khóc..
                        Không thấy anh ta nói gì nữa, Hoài lại gợi chuyện:
                         
                        - Ở trong này rất lẻ loi, cứ xem như anh vừa gặp gỡ một người lạ là tôi nhưng chúng ta có thể nói chuyện, bất cứ là chuyện gì mà anh muốn nói. Được nói ra sẽ dễ chịu hơn đấy.
                         
                        Son Nguyễn chợt nhắm mắt lại không nhìn Hoài nữa. Anh ta ngồi đó nhưng như không có đó, bất động.
                        Hoài nghĩ thầm, mình cứ tiếp tục khơi mở thôi. Mưa lâu thấm đất!
                         
                        - Trong bốn bức vách kín như bưng dồn nén sẽ vô tình tạo những áp lực không tốt cho anh. Theo như tôi biết anh đang bị nghi ngờ là nghi phạm cho một vụ án. Những người thân của anh tin là anh vô tội vì vậy tôi mới có mặt ở đây ngày hôm nay.
                         
                        Vẫn nhắm mắt Son hỏi Hoài:
                         
                        - Bà sẽ làm gì được cho tôi?
                         
                        - Chúng ta cứ nói chuyện đi rồi sẽ biết!
                         
                        Son mở mắt nhìn Hoài:
                         
                        - Bà làm tôi tò mò!
                         
                        Cá đã cắn câu! Hoài cười thầm:
                         
                        - Vậy thì hãy bắt đầu đi! Tôi cũng tò mò về anh! Tôi đã gặp Liam Wright nhưng người em sinh đôi của anh không để lại cho tôi một ấn tượng nào!
                         
                        Sự hiếu kỳ hiện rõ trong đôi mắt Son:
                         
                        - Vì sao?
                         
                        - Liam Wright cũng như bao nhiêu người khác! Không có gì đáng chú ý!
                         
                        Son Nguyễn cười hực lên tuy nhỏ nhưng Hoài nhận ra. Nàng tiếp tục phân tích:
                         
                        - Còn anh thì khác! Hoàn cảnh, cuộc đời đưa đẩy và làm cho anh thành một người… đặc biệt!
                         
                        Vẫn nhìn Hoài nhưng Son lắng nghe, rất chăm chú.
                        Hoài thành thực nói với anh ta:
                         
                        - Tôi chưa bao giờ cố vấn tâm lý cho ai ở một nơi như thế này. Cả tối hôm qua tôi đã rất thắc mắc về anh, gần như tôi đã mất ngủ chỉ vì muốn biết Son Nguyễn là người như thế nào?
                         
                        Bây giờ thì Son đã có một cái nhìn khác hơn về người đàn bà trước mặt mình.
                        Son Nguyễn nói với Hoài như đã nói câu này với nhiều người:
                         
                        - Tôi không giết Olivia!
                         
                        Hoài đánh giá xem câu nói này là thật hay giả!
                         
                        - Vậy anh hãy nói cho tôi biết vì sao anh không phải là người giết cô ta?
                         
                        - Vì sao ư?... Olivia là tất cả đối với tôi… Cô ấy là mặt trời sưởi ấm tôi, là mặt trăng soi sáng cho tôi trong đêm tối… Tại sao tôi lại đi hãm hại nguồn ánh sáng tuyệt vời đối với tôi như vậy? Không bao giờ!
                         
                        - Là tình nhân ư?
                         
                        - Không phải là tình nhân… không biết đó là gì? Tôi vẫn tự hỏi mình như vậy nhiều lần lắm nhưng…
                         
                        - Có sự cảm thông và tin tưởng tuyệt đối ư?
                         
                        - Còn hơn thế nữa!
                         
                        - Vậy là gì?
                         
                        Son Nguyễn lại nhắm mắt lại khi trả lời Hoài:
                         
                        - Lòng trắc ẩn! Sự dịu dàng, quan tâm và săn sóc của Olivia đã làm dịu đi những vết thương của tôi…
                         
                        Hoài muốn khơi lại những ngày tháng khi Son Nguyễn còn nhỏ nên nàng đổi câu hỏi:
                         
                        - Những ngày ở với các nữ tu có vui không?
                         
                        - Vui, rất vui và…
                         
                        - Và bình an nữa đúng không?
                         
                        - Cũng có thể nói như vậy…
                         
                         - Sang các foster home thì sao?
                         
                        Son Nguyễn mở bừng mắt nhìn Hoài, mặt anh ta đanh lại.
                         
                        - Không muốn nhắc đến!
                         
                        Hoài thản nhiên:
                         
                        - Không muốn nhắc đến nhưng không quên được! Né tránh không thể giải quyết được và cũng không làm cho những điều không muốn nhớ tan biến mất. Càng trốn tránh thì chỉ làm cho càng phải nhớ tới thêm! Chạy trốn sao?
                         
                        Son Nguyễn giận dữ cãi:
                         
                        - Tôi không hề chạy trốn! Tôi không sợ!
                         
                        Hoài mỉm cười:
                         
                        - Vậy thì hãy kể cho tôi nghe đi! Tôi đoan chắc là anh chưa hề kể cho ai nghe, ngay cả Olivia!
                         
                        Son Nguyễn buột miệng thú nhận:
                         
                        - Đúng!
                         
                        #27
                          frank 18.12.2024 02:50:51 (permalink)
                          Hoài lại dẫn dụ:

                          - Khi anh có thể nhìn và nhớ lại được những điều anh không muốn nhớ là anh tự khắc phục được bản thân và những nỗi ám ảnh đó sẽ lui dần vào quá khứ, không làm phiền anh nữa đâu!

                          Son Nguyễn cúi đầu nhắm mắt lại, khi nói với Hoài giọng ta vốn đã trầm lại còn trầm hơn và lí nhí như một kẻ thú tội:

                          - Bà… cứ hỏi đi!

                          - Tôi đoán anh đã qua những năm tháng lớn lên mà thiếu tình yêu thương thực sự. Ngay cả những đồng cảm giữa con người và con người, anh cũng không được đời trao ban nữa, đúng không?

                          Son Nguyễn gật đầu thay cho sự xác định về những nhận xét của Hoài là đúng.
                          Hoài ân cần hỏi Son Nguyễn sau khi chú ý đến những vết sẹo trên cánh tay anh ta:

                          - Những sự bạo hành chỉ thỉnh thoảng hay liên tục?

                          Hình như cố gắng lắm Son Nguyễn mới trả lời được:

                          - Nhiều hơn là thỉnh thoảng…

                          - Có nguyên nhân không hay chỉ vô cớ?

                          Son Nguyễn không trả lời câu hỏi này.
                          Hoài tự dẫn giải theo ý mình suy đoán:

                          - Thường những kẻ đánh đập hành hạ người khác là để thỏa mãn ý muốn của họ chứ không vì lý do nào khác. Nếu sự đau đớn thể xác và tinh thần của kẻ bị bạo hành càng nhiều thì sự thỏa mãn của kẻ ra tay càng mãnh liệt. Tôi nghĩ anh ở trong trường hợp đó! Những đứa trẻ khác trong foster home có bị hành hạ như anh không?

                          - Chỉ mình tôi!

                          - Những đứa trẻ cùng ở foster home có bị kỳ thị không?

                          - Có… nhưng chỉ những đứa trẻ da màu thôi…

                          - Anh có thù hận không?

                          Son Nguyễn nhìn Hoài:

                          - Nếu là bà thì bà có thù hận không?

                          Hoài thản nhiên đáp:

                          - Dĩ nhiên là tôi thù hận!

                          - Vậy thì bà hỏi tôi làm gì?

                          - Tôi muốn biết phản ứng của anh thế nào trước sự thù hận đó?

                          - Chẳng lẽ bà nghĩ tôi giết Olivia vì bị thúc đẩy bởi những thù hận đó?

                          - Không, tôi không nghĩ vậy! Tôi đã đoán nhưng tôi muốn nghe chính miệng anh nói ra.

                          Hình như nhìn lại chính mình rất khó để mà chấp nhận được tất cả những điều xấu hay tốt.
                          Tất cả những ý nghĩ đó trong đầu Son đều được Hoài cảm nhận. Nàng dịu dàng nói với anh ta:

                          - Cứ tưởng tượng anh là người ngoài cuộc đang nhìn lại những thước phim cũ. Hình ảnh đứa trẻ đó trong quá khứ chỉ là một đứa trẻ đáng thương mà thôi!

                          Những lời nói như ru ngủ của Hoài cũng có tác dụng làm mềm lòng Son hệt như những lời nói dịu dàng thương xót mà Olivia đã dành cho Son. Ngay lúc này đây Son Nguyễn nhớ Olivia đến quay quắt! Nỗi đau không bao giờ còn được nhìn thấy Olivia làm Son có cảm tưởng từng phần cơ thể của mình đang chết dần.

                          Son nhìn Hoài mà nghĩ là mình đang nhìn Olivia. Nàng ấy cuối cùng lại đến đây để thăm mình sao? Anh ta muốn giơ tay đụng đến Olivia đang ngồi trước mặt mình như muốn cảm nhận một sự đụng chạm thật sự. Và muốn nói với Olivia hàng trăm điều…
                          Chiếc còng sắt trên mặt bàn lạnh lẽo ngăn không cho Son đưa tay chạm vào Olivia. Đôi môi anh ta mấp máy. Hai mắt mở rộng tràn ngập yêu thương:

                          - Anh nhớ em Olivia à!... Sao bây giờ em mới đến…?

                          Hoài hơi sững sờ nhưng nàng hiểu ngay là Son Nguyễn đã nhìn thấy hình ảnh Olivia qua mình nên Hoài vẫn yên lặng không nói gì. Có thể Son Nguyễn chỉ có thể thổ lộ những điều thầm kín với Olivia chứ không thể nói với ai khác được.

                          - Olivia! Sao em… không vỗ bàn tay dịu dàng lên vai của anh như mọi lần chứ? Bàn tay của em đã làm dịu đi nỗi đau của anh.

                          Hoài vẫn yên lặng nghe. Nàng đang vô tình biến thành Olivia!

                          - Những trận đòn thù vô cớ… đã để lại những vết sẹo trên cánh tay anh… và cả lưng anh… Olivia ! … Những giọt nước mắt thương cảm của em đã nhỏ trên những vết sẹo đó của anh tuy không làm những vết sẹo đó tan biến đi… nhưng anh đã thấy đỡ đau… đỡ hận… Sự chịu đựng của anh cứ chồng chất lên từng ngày, dầy lên theo năm tháng…

                          Vẫn là Son Nguyễn tiếp tục nói với Olivia:

                          - Sự chịu đựng của một đứa trẻ ốm yếu như anh lại mạnh mẽ hơn anh tưởng. Hay đó đã trở thành một sự chấp nhận mà không thể thay đổi. Em đã nói với anh em nhớ không? Em nói sự chịu đựng là một điều tuyệt diệu còn hận thù thì còn xấu xí hơn những vết sẹo! Em đã nói đúng! Anh không muốn giống như họ và anh đã khép kín trong thế giới chịu đựng của anh…

                          Hoài nghĩ thầm Son Nguyễn không thể là thủ phạm giết Olivia được! Anh ta là một người đáng thương! Nhưng liệu giữa Olivia và Son Nguyễn chỉ là thương cảm hay chính là tình yêu?
                          Hình như nói đến đó là quá đủ và Son không còn nhìn thấy Olivia nữa mà chỉ nhìn thấy bà bác sĩ tâm lý tên gì Son không nhớ nữa. Anh ta cúi gầm đầu và nhắm mắt lại như không muốn nói chuyện nữa.

                          Hoài chủ động nói:

                          - Tôi nghĩ giữa anh và Olivia đã có tình yêu nhưng không nhận ra đấy thôi!

                          Bây giờ Son ngửng đầu nhìn lên Hoài.

                          - Tình yêu ư? Tình nhân sao? Làm sao có thể được? Cô ấy chỉ dành cho tôi sự thương cảm.

                          Hoài nhẹ nhàng đi vào điều mà nàng muốn hỏi từ đầu khi đến đây:

                          - Vậy thì phải hiểu chuyện sex giữa hai người chỉ là tình cờ thôi ư?

                          Son nhìn Hoài nửa như muốn công kích nhưng rồi lại dịu xuống.

                          - Chỉ là tình cờ…!

                          - Chỉ là xúc động nhất thời, anh muốn giải thích như thế?

                          - Tôi đã nghĩ như vậy… đó là lần duy nhất…

                          Hoài từ tốn nói với anh ta:

                          - Tôi không thấy như vậy! Với sự thương cảm mà Olivia đã dành cho anh cho tôi thấy phần nào con người của cô ta. Một cô gái như vậy không dễ dàng trao thân cho một người đàn ông mà cô ta không yêu. Không thể chỉ vì bản năng ham muốn xác thịt mà là một cái gì khác, anh không nhận ra như thế ư?

                          Son Nguyễn thú nhận:

                          - Tôi cũng đã từng nghĩ chuyện xẩy ra là một cái gì đó… nhưng tôi không dám nghĩ đến một kết luận nào cả vì tôi rất tôn trọng Olivia và tôi cũng trân trọng cái gọi là tình cảm gì đó giữa tôi và cô ấy…

                          Hoài tiếp tục phân tích:

                          - Với cái nhìn của tôi, cả anh và Olivia đã bắt đầu chớm nở tình yêu. Cũng có thể tình yêu đó về phía Olivia đã đến từ những cảm thông và thương xót dành cho anh. Điều này mình không biết vì Olivia không còn nữa! Nhưng điều đáng buồn là cả anh và cô ấy không có cơ hội để cho tình cảm ấy triển nở mà đã bị tàn lụi với sự ra đi của Olivia!

                          Son Nguyễn nhìn Hoài với ánh mắt tin tưởng hơn:

                          - Bây giờ bà đã tin tôi? Tại sao tôi lại giết cô ấy chứ? Lúc này tôi thù hận kẻ nào đã ra tay hãm hại Olivia!

                          Cánh cửa phòng thẩm vấn mở ra, viên cảnh sát khi nãy trở vào lại.
                          Hoài hiểu ngay đã hết giờ. Nàng đứng lên nói với Son Nguyễn:

                          - Tôi sẽ trở lại thăm anh. Chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.

                          Son Nguyễn gật đầu không nói gì.


                          *


                          Ra khỏi sở cảnh sát, nhìn đồng hồ Hoài mới biết là mình ở trong đó quá lâu! Chắc lại trễ hẹn cho người bệnh kế tiếp rồi!
                          Nàng gọi cho Anne:

                          - Bây giờ chị mới xong! Phải nửa tiếng nữa chị mới về tới văn phòng.

                          Anne trấn an Hoài:

                          - Không sao! Khi chị về tới văn phòng thì chỉ muộn 15 phút thôi! Bệnh nhân chờ được!

                          - Ok! Cám ơn em!

                          Vừa lái xe Hoài vừa suy nghĩ về cuộc gặp gỡ và trò chuyện với Son Nguyễn vừa qua. Nàng cũng tin rằng Son Nguyễn đã không giết Olivia và lại càng không thể giết nạn nhân nào đó ở Tyler được! Vậy thì hung thủ là ai?
                          Nàng bắt đầu thấy mình đang bị cuốn hút vào vụ này. Làm sao để cứu Son Nguyễn không phải là mục đích mà Liam Wright nhờ cậy sao?

                          Hoài chợt nghĩ lần tới mình phải mang theo tờ đơn khai lý lịch của Son Nguyễn để bỏ vào trong hồ sơ của anh ta. Tại sao hôm nay nàng lại quên như vậy? Nàng lắc đầu tự trách mình.
                          À còn gì nữa nhỉ? Nàng phải gọi cho Liam Wright nữa! Không gọi bây giờ thì bao giờ gọi?

                          Nghĩ như vậy là Hoài làm ngay.
                          Liam Wright nghe điện thoại ngay. Giọng anh ta có vẻ như sợ sệt như sợ Hoài đổi ý không giúp nữa.

                          - Hello!

                          - Anh Liam Wright! Tôi vừa đến gặp người anh sinh đôi của anh xong!

                          Nghe câu nói này của người bác sĩ tâm lý, Liam Wright mừng rỡ đến gần như muốn hét to lên:

                          - Cám ơn bác sĩ nhiều lắm!

                          Hoài hiểu tâm trạng của anh ta nên vui vẻ nói:

                          - Tôi đã nói chuyện khá lâu với người anh của anh. Nhận xét của tôi là Son Nguyễn vô tội!

                          Liam kêu lên:

                          - Tạ ơn trời! Bà cũng nghĩ là anh tôi bị oan! Nhưng bác sĩ ơi, bây giờ phải làm gì để cứu anh tôi?

                          Hoài tìm câu trả lời:

                          - Tôi chỉ có thể làm trong cương vị của mình mà thôi nhưng điều này chưa đủ!

                          - Vẫn còn tùy thuộc vào những điều tra bên ngoài để tìm thủ phạm, bà muốn nói như vậy đúng không?

                          - Phải!

                          Liam hiểu nhưng vẫn hỏi người bác sĩ tâm lý:

                          - Nhưng bà vẫn sẽ vào gặp anh tôi nữa chứ?

                          - Có! Tôi đã nói với Son là tôi sẽ trở lại! Nhưng tôi còn phải thu xếp chương trình của mình nữa!

                          Liam nài nỉ:

                          - Tôi xin bác sĩ đấy! Dù sao anh tôi được nói chuyện với bà cũng làm anh ấy được an ủi và có hy vọng hơn!

                          Hoài trấn an Liam

                          - Đừng lo! Tôi hiểu chứ! Tôi sẽ gặp lại Son!

                          - Bác sĩ hiểu cho tình trạng của anh tôi! Thời gian không còn bao nhiêu nữa!

                          - Tôi sẽ thu xếp!

                          Hoài cúp điện thoại và bỗng dưng thấy mình bị hơi căng thẳng khi phải chạy theo thời gian rất gấp rút của Son Nguyễn! Không còn biết rắc rối gì khác nữa đây!
                          Nàng lắc đầu. Cũng sắp tới văn phòng rồi!
                          #28
                            frank 18.12.2024 23:16:53 (permalink)
                            Chương 17
                             
                             
                            Lữ lồng tay mơn trớn ve vuốt mái tóc của Hoài rồi vẫn những ngón tay ấy lần xuống gáy của nàng. Làn da ở gáy mềm mại được che giấu và ủ sau mái tóc ấm áp tỏa hơi nóng vào bàn tay Lữ. Chàng cúi xuống hôn vào tóc Hoài rồi thầm thì:
                             
                            - Em sao rồi? Chưa bao giờ anh thấy em trầm ngâm và yên lặng như vậy! Có chuyện gì ư?
                             
                            - Hôm nay em đã vào nhà giam gặp Son Nguyễn.
                             
                            Lữ nghĩ thầm ra là như vậy! Chàng đã biết Hoài sẽ bị ảnh hưởng về vụ này, không nhiều thì ít!
                            Chàng dịu dàng hỏi nàng:
                             
                            - Anh ta là người ra sao?
                             
                            - Đáng thương! Son Nguyễn là một nạn nhân của rối loạn căng thẳng sau nhiều chấn thương do bị bạo hành về cả thể chất lẫn tâm lý trong thời gian qua nhiều foster home lúc còn trẻ.
                             
                            - Son Nguyễn bị Posttraumatic stress disorder sao?
                             
                            - Ừ! PTSD!
                             
                            - Gặp Son Nguyễn rồi kết luận của em là gì?
                             
                            Hoài ngồi nhổm dậy, không tựa lưng vào sofa nữa khi hỏi Lữ:
                             
                            - Anh muốn hỏi em là liệu em có nghi ngờ Son Nguyễn là thủ phạm hay không?
                             
                            Lữ gật đầu.
                            Hoài xác quyết:
                             
                            - Tuy là chỉ dựa trên cuộc trò chuyện hỏi đáp giữa em và người bệnh nhân ấy rồi dẫn đến những phân tích nhưng em có thể nói với anh là Son Nguyễn không thể là thủ phạm. Người em sinh đôi của anh ta có nói với em là người thám tử tư mà gia đình thuê đi điều tra cũng cho rằng Son Nguyễn vô tội.
                             
                            - Vậy tại sao em phải suy nghĩ nhiều về người bệnh nhân này? Đừng nghĩ em có trách nhiệm về anh ta!
                             
                            - Em cũng muốn nghĩ như vậy nhưng… không được! Không những vậy nếu cuộc điều tra vẫn không tìm thấy thêm nghi phạm nào khác thì mọi chuyện lại quay về với Son Nguyễn vì bằng chứng DNA được tìm thấy ở cơ thể nạn nhân và anh ta tương ứng! Thời gian là mấu chốt trong vụ này! Nếu kéo dài quá lâu mà không có kết quả nào khác thì nhiều phần Son Nguyễn sẽ bị kết án! … Mà là bị kết án oan uổng!
                             
                            Lữ giải thích:
                             
                            - Cho dù là như vậy nhưng em không thể làm gì khác ngoài chuyện cố vấn tâm lý cho người bệnh nhân này. Không thể vì những lý do em nêu ra để nhận trách nhiệm được. Nếu kết cục tốt thì không sao nhưng nếu Son Nguyễn bị kết án thì em sẽ cứ mang theo trách nhiệm đó đến suốt đời sao?
                             
                            Hoài nhìn Lữ rồi bật cười:
                             
                            - Anh đang cố vấn tâm lý cho em hả?
                             
                            Lữ cũng cười:
                             
                            - Anh nói không đúng sao?
                             
                            Hoài gật gù đáp:
                             
                            - Đúng chứ! Nhưng rất khó cho em để rũ bỏ!
                             
                            - Có gì khó với em chứ? Hoài của anh có gì mà không làm được!
                             
                            Hoài lại ngả người vào thành ghế sofa và tựa đầu vào vai Lữ.
                             
                            - Có anh bên cạnh em thấy dễ chịu quá! Thôi, nhất định không nghĩ tới nữa!
                             
                            Lữ cười sảng khoái:
                             
                            - Phải như vậy chứ!
                             
                            Nhưng không chỉ như thế, Lữ còn thầm thì dụ dỗ Hoài:
                             
                            - Đi ngủ nhé! Anh hứa là sẽ làm em quên hết mọi thắc mắc!
                             
                            Không chỉ với câu nói mà Lữ còn dùng đôi bàn tay đánh thức những ngọn lửa trong mọi ngõ ngách của cơ thể nàng. Thoạt tiên Hoài đón nhận với hững hờ vì vẫn bị phân tâm nhưng chỉ vài phút sau nàng chỉ còn biết đến giây phút hiện tại và sự cuồng nhiệt nhưng âu yếm của Lữ.
                             
                            Lúc hai người rời nhau ra, Hoài đã thiếp đi. Gần sáng hơi tỉnh giấc thấy mình đang ngủ trên giường với Lữ bên cạnh. Nàng quay sang trìu mến nhìn Lữ đang say ngủ. Hoài nghĩ thầm vậy là anh ấy đã bồng mình vào phòng ngủ! Tại sao người đàn ông của Hoài có thể đáng yêu đến như vậy!
                             
                            Nàng ngắm nhìn Lữ. Có lẽ nàng đã bị thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên khi Lữ đến văn phòng nàng! Nhưng nàng chỉ nghĩ điều này cho riêng mình, nhất định sẽ không nói cho anh ấy biết đâu!
                            Muốn hôn nhẹ lên mặt Lữ nhưng Hoài muốn để cho anh ấy ngủ.
                            Nàng rón rén dậy ra ngoài sửa soạn đi làm.
                             
                             
                            *
                             
                             
                            Hoài viết vào hồ sơ của Son Nguyễn khá chi tiết dù bên ngoài còn thiếu tờ khai lý lịch cá nhân của anh ta. Nàng đã ghi trong hồ sơ bệnh lý để có thể chứng minh Son Nguyễn bị rối loạn căng thẳng sau chấn thương vì bị bạo hành thể xác và tâm lý trong một thời gian dài mà không được chữa trị.
                             
                            Nàng muốn trở lại nhà giam gặp Son Nguyễn ngay hôm nay. Hoài cũng đang bị thúc bách phải chạy theo thời gian của anh ta hay sao đây? Không biết nữa! Nhưng nàng cần gặp Son Nguyễn sớm.
                            Ra ngoài, Hoài hỏi Anne:
                             
                            - Lịch trình của chị hôm nay ra sao?
                             
                            - Để em coi! Chị sẽ bận cho đến 3 giờ chiều. Sau đó chưa có ai hẹn cả.
                             
                            - Tốt! Đừng cho ai hẹn sau đó!
                             
                            Anne hơi ngạc nhiên:
                             
                            - Chị bận sao?
                             
                            - Em cứ ghi vào sổ hẹn tên người bệnh nhân Son Nguyễn. Chị sẽ gặp anh ta chiều nay ở sở cảnh sát. À… ghi tên anh ta trong sổ hẹn ngày hôm qua nữa!
                             
                            Anne thắc mắc:
                             
                             - Em chưa thấy chị làm như vậy bao giờ? Rồi chuyện đòi tiền thì em sẽ phải làm gì?
                             
                            - Người trả y phí là Liam Wright! Mình có hồ sơ của người này. Liam Wright chịu trách nhiệm thay cho Son Nguyễn.
                             
                            Anne không hỏi thêm, chỉ ghi vào sổ như lời Hoài dặn dò. Nhưng rồi Anne lại hỏi:
                             
                            - Chị sẽ tính thời gian như thế nào?
                             
                            - Cứ tính là 2 tiếng!
                             
                            - OK! Đòi luôn hay để lại?
                             
                            Hoài nói gọn lỏn
                             
                            - Để lại khoan đòi!
                             
                            Anne nhún vai:
                             
                             - Được rồi!
                             
                             
                            *
                             
                             
                            Buổi chiều khi trên đường lái xe đến sở cảnh sát, Hoài chĩ đến chuyện sẽ gọi cho Liam Wright và đề nghị được nói chuyện với người thám tử tư. Để làm gì? Chỉ để tìm hiểu, nàng nghĩ như vậy! Nhưng với ý tưởng này Hoài thấy mình đang lún sâu vào vụ án của Son Nguyễn! Nàng cũng đang tìm cách để cứu Son hay sao đây? Có khi nào Son mới chính là thủ phạm không? Câu hỏi này đưa ra chỉ có khoảng 20% xác nhận cho sự nghi ngờ đó! Nhưng một khi nghi vấn đã được dấy lên thì Hoài càng muốn gặp người thám tử tư!
                             
                            Hoài tự xác định mục đích của mình hiện tại. Đến nhà giam gặp Son Nguyễn đã! Nhưng ý tưởng lúc nẫy cứ quấy rầy nàng nên khi đậu xe trước sở cảnh sát, Hoài gọi điện thoại cho Liam Wright.
                            Có lẽ Liam Wright đang bận nên không bắt máy. Hoài để lại tin nhắn.
                             
                            Nhưng khi đi bộ đến ngay gần trước cửa sở cảnh sát, điện thoại nàng reo lên. Hoài nhìn số gọi. Liam Wright gọi lại.
                            Nàng bấm nút nghe:
                             
                            - Hello! Tôi nghe.
                             
                            - Lúc nẫy bác sĩ gọi tôi? Xin lỗi lúc đó tôi đang bận đường giây khác. Có chuyện gì sao?
                             
                            Hoài nói ngay:
                             
                            - Tôi có thể nói chuyện với người thám tử tư mà anh thuê không?
                             
                            Liam Wright không hỏi lý do tại sao mà trả lời ngay:
                             
                            - Dạ được chứ! Để tôi text cho bà!
                             
                            - Tốt lắm! Cám ơn. Tôi đang đi đến gặp Son Nguyễn đây!
                             
                            Liam mừng rỡ và hiểu ngay vì sao bác sĩ Hoài muốn nói chuyện với Thomas:
                             
                            - Cám ơn bác sĩ! Bất cứ điều gì cần để cứu anh tôi thì bác sĩ cứ nói. Tôi làm được gì cho anh ấy thì tôi sẽ cố gắng hết sức!
                             
                            Hoài thở dài thầm khi thấy mình đã bị lôi cuốn vào vụ này mà không lùi được nữa! Lữ sẽ trách nàng! Làm sao được!
                            Hoài chỉ nói với Liam Wright:
                             
                            - Bây giờ tôi vào gặp Son đã. Tôi sẽ gọi điện thoại cho người thám tử này sau. Nếu có thể được anh hãy cho ông ta biết trước thì tốt hơn.
                             
                            - Bác sĩ yên tâm! Tôi gọi Thomas ngay!
                             
                            Lần này Hoài được đưa vào cùng căn phòng ngày hôm qua, phòng thẩm vấn.
                            Vẫn dáng vẻ trông rất tội nghiệp, Son Nguyễn không tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Hoài.
                             
                            Sau khi được thay còng sắt, viên cảnh sát đi ra ngoài. Mọi sự cũng y như ngày hôm qua làm Hoài có cảm tưởng nàng chưa rời khỏi nơi đây và thời gian vẫn là ngày hôm qua! Thật kỳ lạ cho suy nghĩ như vậy! Có lẽ nàng cũng đang trở nên kỳ quặc như người bệnh nhân đang ngồi trước mặt.
                             
                            Hôm nay Son Nguyễn không cúi đầu như ngày hôm qua. Anh ta đang nhìn Hoài và hình như đang chờ đợi. Chờ đợi gì? Chờ những câu hỏi hay phân tích của người bác sĩ tâm lý? Hay chỉ là trông đợi một sự cảm thông nào đó? Hay là gì khác?
                            Hoài lấy trong chiếc xắc tay lớn của mình một tờ giấy và cả bút. Nàng đẩy tờ giấy và bút về phía Son Nguyễn:
                             
                            - Hôm qua tôi quên không đưa anh điền tờ giấy này để bỏ vào hồ sơ của anh.
                             
                            Son nhìn rồi ngọ nguậy hai tay. Hoài hiểu. Nàng đứng lên ra cửa rồi gõ mấy tiếng.
                            Cửa mở. Viên cảnh sát nhìn Hoài rồi nghi phạm và hỏi:
                             
                            - Bà cần gì?
                             
                            - Tôi cần người này điền tờ khai lý lịch để bỏ vào hồ sơ. Anh ta bị còng tay không làm được!
                             
                            Người cảnh sát đi vào. Ngồi thụp xuống đất, ông ta còng hai chân Son Nguyễn lại. Tháo hai còng tay, rồi nói với Hoài:
                             
                            - Xong rồi!
                             
                             - Cám ơn!
                             
                            Ngồi xuống ghế, nàng nói với Son Nguyễn:
                             
                            - Bây giờ được rồi chứ?
                             
                            Son chẳng trả lời. Nhìn tờ giấy rồi hỏi Hoài:
                             
                            - Có cần tôi phải làm vậy không?
                             
                            - Cần! Bệnh nhân thì phải có hồ sơ, nhất là khi nếu người bệnh đó ra tòa thì lại càng cần có hồ sơ để chứng tỏ người đó là bệnh nhân của tôi.
                             
                            Son Nguyễn cầm bút, hí hoáy viết. Anh ta đọc và viết nhanh. Làm xong, Son Nguyễn đẩy tờ giấy và bút về phía Hoài.
                            Nàng liếc nhìn xem có đầy đủ chưa. Hoài đọc hai lần. Chữ viết của Son nhỏ li ti như những con kiến, nét chữ nhỏ nhưng ở cuối mỗi chữ viết đều được kéo dài và buông thả phóng túng như những khép kín trên từng con chữ cuối cùng được buông ra, thoát ra. Son Nguyễn đúng không phải là một người đơn giản!
                             
                            Mọi chuyện đâu vào đấy. Nàng gấp tờ khai lý lịch của Son Nguyễn rồi cất vào một phong bì cẩn thận trước khi bỏ vào xách tay.
                            Thấy Son Nguyễn không nói gì, Hoài mở lời:
                             
                            - Chúng ta nói chuyện tiếp.
                             
                            Anh ta không trả lời.
                            Hoài gợi chuyện:
                             
                            - Lúc ở những foster home anh vẫn được đi học bình thường chứ?
                             
                            - Vẫn đi học!
                             
                            - Có gì khó khăn hay cản trở ở trong trường học không?
                             
                            - Không!... Cũng có khi bị trêu chọc hay bị bắt nạt nhưng tôi đều tránh né! Không có chuyện gì xảy ra cả!
                             
                            - Nhưng khi anh lớn hơn nhiều thì còn bị bạo hành không?
                             
                            Với câu hỏi này, Son hơi trầm ngâm. Một lúc sau anh ta mới trả lời:
                             
                            - Bạo hành bằng lời nói còn cay nghiệt hơn! Vì sao chỉ nhắm vào tôi? Nhiều lúc tôi tự hỏi như vậy!
                             
                            - Vì sự nhẫn nhịn và chịu đựng của anh không mang đến sự thỏa mãn cho người ra tay! Anh không hề chống cự hay than khóc hoặc van xin những lúc như vậy phải không?
                             
                            Son Nguyễn cười buồn bã:
                             
                            - Sao cái gì bà cũng biết hết vậy? Bà có thể đọc được người khác ư?
                             
                            Hoài mỉm cười:
                             
                            - Đó là nghề nghiệp của tôi! Không có gì lạ cả!
                             
                            Son Nguyễn yên lặng. Hoài tiếp tục hỏi anh ta:
                             
                            - Vì sao anh không phản kháng?
                             
                            - Tôi… chỉ muốn thu nhỏ mình lại rồi biến mất! Tôi không thể làm gì khác! Mọi thứ trong tôi… dường như đã đóng băng… đã chết dần hay đã hóa thân thành những mảnh băng rời rạc không liên kết với nhau… không có cả tiếng nói… Những mảnh đó làm gì có tiếng nói vì chúng đã bị bóp nghẹt… cho đến không một tiếng kêu nào có thể phát ra. Có những lúc tôi đã nghĩ mình bị câm!
                             
                            Những lời thố lộ của Son Nguyễn càng làm cho Hoài bị.. níu kéo vào con người này… nàng không thể bỏ rơi anh ta được…
                             
                             - Hãy thử đập vỡ những mảnh băng giá trong anh đi! Đó là những ức chế nội tâm trong anh đó!
                             
                             
                            Son Nguyễn ngỡ ngàng nhìn Hoài. Đôi mắt sáng của anh ta tuy tinh anh nhưng u buồn khốc liệt làm chạm vào lòng người khác.
                             
                            - Làm sao tôi có thể..?
                             
                            - Được chứ! Có thể khởi đầu chỉ là những cái gõ vào mảnh băng rồi tiến xa hơn để đập mạnh hơn, dữ dội hơn đến khi nào tạo được sự rung chuyển mà anh ý thức được thì mảnh băng sẽ vỡ tan ra!
                             
                            Son Nguyễn nhìn Hoài như muốn thôi miên. Đôi mắt anh ta không rời khỏi khuôn mặt nàng như tìm kiếm, như muốn khám phá hay như muốn lôi Hoài đến gần sát hơn cho một cảm nhận nào đó rất mông lung mơ hồ.
                            Hoài đón nhận cái nhìn kỳ lạ đó và không thể chối cãi là nàng đang bị Son Nguyễn chi phối. Sự thương xót cho con người trước mặt, cho đôi mắt ủ dột ngây dại đó làm Hoài thấy xúc động.
                             
                            Trong căn phòng chật hẹp với mầu sắc xam xám buồn tẻ nhưng cả Hoài và người bệnh nhân tên Sơn Nguyễn này như hai ngọn đèn với ngọn lửa thoạt đầu leo lét nhưng rồi dần dần bùng lên theo với ánh sáng, càng lúc càng dữ dội và chói lòa. Ánh sáng của lửa và sức nóng của ngọn lửa như phả hơi làm ngột ngạt và mê muội. Tất cả chung quanh dường như không có gì là thật! Hai ngọn lửa như đang tiến gần đến nhau. Ánh lửa vàng đỏ dù không có một chút gió nào trong căn phòng nhưng vẫn chập chờn nhẩy múa và vươn những ánh lửa đến với nhau như muốn hòa trộn. Mọi sự đều như không có trọng lực, sự kiểm soát chính bản thân dường như đã bị tước đoạt, cởi tung không còn kềm giữ làm Hoài nhắm mắt lại, môi nàng hé mở cho một âm thanh thoát ra với cố gắng chống trả:
                             
                            #29
                              frank 19.12.2024 03:44:12 (permalink)
                              - Đủ rồi!
                               
                              Hai chữ ngắn gọn nhưng làm cho cả Hoài và Son Nguyễn bừng tỉnh. Giây phút vừa qua chỉ xuất hiện duy nhất một lần trong đời Hoài và nàng không thể quên được! Không những không thể quên mà còn sợ hãi cho chính bản thân của mình!
                               
                              Son không hề hỏi vì sao người bác sĩ tâm lý này lại nói hai chữ “Đủ rồi!”. Nhưng Son bàng hoàng với những giây phút ngắn ngủi vừa qua! Người phụ nữ đang ngồi kia như đang hóa thân thành Olivia! Cũng dịu dàng, cũng đồng cảm, cũng muốn… hòa nhập như thể để làm tan biến những sầu khổ chất chứa trong Son từ bao năm qua!
                               
                              Son mấp máy đôi môi nhưng tiếng gọi van nài đến Olivia vẫn không sao thoát ra được! Son nhắm mắt lại. Xúc động dâng trào! Những tiếng gọi Olivia đang vang lên trong đầu Sơn, cứ trăn trở trong không gian khép kín rồi lùng bùng trong tai anh ta!
                               
                              Mấy phút yên lặng trôi qua đưa Hoài về thực tại.
                              Hoài chợt đổi câu hỏi. Giọng nàng nhỏ nhẹ nhưng nghiêm nghị:
                               
                              - Anh có kể những chuyện này cho Olivia nghe không?
                               
                              - Có lần Olivia hỏi tôi vì sao có những vết sẹo trên cơ thể nên tôi đã kể cho cô ấy nghe… Tôi đã kể nhưng không nói  hay kể giống như những điều tôi vừa nói với bà.
                               
                              Bây giờ Hoài có thể hiểu vì sao đôi mắt và câu chuyện đời của Son Nguyễn đã chạm vào trái tim Olivia như thế nào. Chuyện tình dục như lời Son Nguyễn nói chỉ xảy ra có một lần, nhưng bây giờ dù Hoài không nhìn thấy cảnh tượng họ hòa nhập vào nhau như thế nào mà Son cũng không miêu tả nhưng không hiểu sao tự dưng ngay lúc này Hoài có thể nhìn thấy tường tận như đang nhìn thấy trước mặt mình. Không những vậy nàng còn có thể cảm nhận được những xúc động, thương cảm, cuốn hút mà Son Nguyễn đã gây ra cho Olivia nên cô ấy đã dâng hiến và biết đâu trong những giây phút cực điểm nào đó Olivia đã nhìn thấy tình yêu của cô ấy dành cho Son Nguyễn không chút do dự mà buông thả.
                               
                              Hoài vẫn chìm đắm trong những suy nghĩ của mình, nhưng Son lại nói tiếp:
                               
                              - Olivia cũng hơi giống bà. Cô ấy có thể làm cho tôi mở lòng mà tôi không thấy ngại ngùng. Thực sự quá khứ đó làm cho tôi thấy mình yếu đuối và đáng khinh bỉ. Tôi đáng để bị trừng phạt như vậy!
                               
                              - Anh có biết bà sơ Bernadette ở Sacred Heart Children’s Home ở Laredo đã nói với tôi về anh như thế nào không?
                               
                              Son tò mò hỏi Hoài:
                               
                              - Sơ nhớ tôi sao? Bà ấy nói gì?
                               
                              - Theo sơ Bernadette lúc nhỏ anh rất ốm yếu, khó tính và không chịu ăn. Anh cũng không chịu chơi với những đứa trẻ xung quanh, chi chơi một mình. Theo nhận xét của  bà sơ đó đứa trẻ tên Son Nguyễn có một thế giới riêng của nó và tự cô lập nên mọi người đã để mặc đứa bé đó như vậy. Anh chỉ ở đó cho đến khi 8 tuổi rồi được chuyển qua foster home.
                               
                              Những lời  nói của bà bác sĩ tâm lý này gợi lên cho Son một hình ảnh rất cô độc và đáng thương của một đứa nhỏ dường như đã bị đi lạc vào đó. Son đã lạc loài giữa biết bao nhiêu người.
                               
                              Hoài giải thích:
                               
                              - Từ nhỏ anh đã có vấn đề khó giao tiếp với người khác. Vì bản chất, vì sức khỏe hay vì môi trường xung quanh? Tôi nghĩ tất cả những điều này đều đúng áp dụng cho anh. Nếu sống với cha mẹ có lẽ anh sẽ đỡ hơn. Nhưng chính những điểm này của anh đã thu hút những kẻ muốn ra tay khống chế anh. Dĩ nhiên nếu anh sống trong một hoàn cảnh khác thì những điều này sẽ ít xẩy ra.
                               
                              Không thấy Son nói gì về những giải thích của mình, Hoài an ủi:
                               
                              - Đừng tự trách mình! Nếu đã có những kẻ khốn nạn bị thu hút và hành hạ anh thì cũng chính những điều này đã thu hút những người như Olivia đến với anh để xót thương và cảm thông. Vậy thì không có gì để phải phàn nàn!
                               
                              Son nhìn người bác sĩ cố vấn tâm lý trước mặt mình rồi cười nhưng không hẳn là cười. Nụ cười méo mó trông đến thảm hại!
                               
                              - Tôi nhớ cô ấy! Nhớ quá đi!
                               
                              Son nói như thế nhưng cứ nhìn chằm chằm vào Hoài.
                              Đến đây Hoài nghĩ là mình nên rời khỏi nơi này. Hôm nay như thế này là quá nhiều! Son Nguyễn không hề biết là chính anh ta đã gây ảnh hưởng đến Hoài ra sao! Cũng sẽ chẳng có ai biết điều này! Chỉ riêng mình, Hoài thầm nghĩ!
                               
                              Nàng đứng dậy nói với Son Nguyễn:
                               
                              - Gặp anh một ngày khác!
                               
                              Son Nguyễn gật đầu. Nhưng khi Hoài đưa tay mở cửa thì anh ta nói với nàng:
                               
                              - Tôi mong được nói chuyện với bà sớm!
                               
                              Hoài không nói gì, nàng xoay lưng lại đi ra ngoài.
                               
                               
                               
                               
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 36 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9