Re:Kẻ tội phạm - Truyện dài Mặc Bích
-
10 giờ
Chương 21
Thomas gọi cho thám tử Walker Cox ngay sau khi rời khỏi tiệm ăn. Nhưng ông ta không bắt máy có lẽ đang bận gì đó. Chàng để lại lời nhắn ngắn gọn: “Cần hỏi ông vài câu về vụ Sophia Flores. Cám ơn”.
Vừa lái xe Thomas vừa nghĩ đến cuộc trò chuyện mới đây với bác sĩ Hoài Nguyễn. Chàng thấy mình may mắn vì không bị PTSD sau thời gian trong quân ngũ 4 năm và đã từng đi Afghanistan dù là không lâu. Cũng đã từng chứng kiến nhiều thảm cảnh trong chiến tranh, cũng có bị ảnh hưởng đôi chút khi xuất ngũ nhưng Thomas trở về đời sống dân sự và hội nhập với xã hội không khó khăn mấy. Có lẽ vì bản chất con người chàng rất cởi mở và lạc quan nên không dễ bị trầm cảm, Thomas nghĩ thầm như vậy.
Hôm nay chưa ghé đến văn phòng và báo cáo với xếp nên có lẽ cũng phải ghé một chút mặc dù không có gì mới mẻ để tường trình!
Đậu xe nhưng chưa tắt máy thì chuông điện thoại reo.
Nhìn số biết ngay là của Walker Cox gọi lại.
Thomas nghe điện thoại ngay:
- Thomas Brown! Tôi nghe!
Giọng của Walker Cox không hề thay đổi. Có lẽ nếu trởi có sập thì giọng của ông ta vẫn điềm tĩnh như thế:
- Anh gọi tôi?
Thomas vui vẻ:
- Tôi biết ông bận nhưng chỉ xin vài phút thôi. Tôi muốn biết nạn nhân thứ ba Sophia Flores được tìm thấy ở đâu, ngày và giờ.
- Memorial Park. Công viên đóng cửa lúc 11 giờ đêm. Xác của Sophia Flores được tìm thấy bởi một cặp vợ chồng đi dạo. Anh có thể ghé ngang trụ sở cảnh sát và xem hồ sơ vụ án mạng này chi tiết hơn.
- Vậy thì tuyệt! Cám ơn ông. Tôi ghé ngay lập tức.
- Được! Chào anh!
Chưa cần nghe Thomas nói gì thêm thám tử Walker Cox đã cúp điện thoại ngay.
Một người rất bận rộn! Thomas thở dài.
Thay vì vào văn phòng, Thomas lùi xe để đi đến sở cảnh sát. Chàng muốn đọc hồ sơ của nạn nhân thứ ba càng sớm càng tốt.
Vào sở cảnh sát, Thomas đưa thẻ cá nhân của mình. Chưa kịp nói lý do đến đây thì người cảnh sát ở bàn làm việc bên ngoài hỏi chàng:
- Anh là Thomas Brown?
Thomas nở nụ cười thân thiện cho được việc. Có mất gì một nụ cười chứ.
- Đúng! Tôi là thám tử tư Thomas Brown! Thám tử Walker Cox có đây không?
- Ông ấy vừa ra khỏi đây. Nhưng Walker có dặn anh sẽ đến đây vì vụ Sophia Flores.
Walker Cox được quá! Thomas nghĩ thầm như thế.
- Phải, lúc nãy tôi có nói chuyện qua điện thoại với ông ta về vụ án này. Walker Cox nói tôi có thể xem qua hồ sơ vụ Sophia Flores.
Viên cảnh sát gật đầu đứng lên nói với Thomas:
- Anh chờ tôi!
Vài phút sau viên cảnh sát trông cũng còn trẻ, có phần còn trẻ hơn Thomas đi ra, tay cầm hồ sơ mà có lẽ là hồ sơ của Sophia Flores.
Thomas thân thiện đưa tay bắt tay anh ta rồi nói:
- Cám ơn!
Viên cảnh sát cũng đáp lại:
- Không có chi! Andrew Brown!
Thomas cười lớn tiếng:
- Chúng ta cùng họ! Không chừng có họ hàng gì đây!
Andrew Brown cũng cười theo:
- Có thể lắm!
Anh ta đưa tập hồ sơ cho Thomas rồi nói:
- Anh theo tôi vào đây! Anh muốn ngồi ở đó bao lâu cũng được nhưng không được mang tập hồ sơ đi khỏi đây! Anh có thể ghi chép nhưng không được chụp hình!
- Đương nhiên, tôi biết! Cám ơn.
*
Hóa ra nơi đó là chỗ để nhân viên nghỉ giải lao, ăn trưa hay uống cà phê. Thomas không quan tâm, miễn là có chỗ ngồi và có bàn là được rồi.
Thomas lấy giấy bút trong cặp táp mang theo và để lên bàn.
Mở tập hồ sơ còn rất mỏng, Thomas nghĩ thầm: Để xem có những gì trong này?
Hình ảnh nạn nhân ở ngay trang đầu tiên. Sohia Flores trong bức hình đang nhìn Thomas! Một cô gái trẻ da mầu, lai tới những 3 giòng máu, đen, trắng, và Mễ. Cả ba giòng máu đó kết hợp thành một Sophia Flores rất đặc biệt, Thomas có thể nhận định như thế! Mái tóc đen hơi xoăn đặc trưng của giòng máu da đen, nhưng nước da bánh mật của Mễ. Còn đôi mắt mới kỳ lạ! Sophia Flores có đôi mắt mầu xanh lục, có lẽ thừa hưởng từ người da trắng.
Thomas nhìn xuống những chi tiết về nạn nhân. Mẹ cô ta là Mỹ đen lai trắng, bố là Mễ Tây Cơ. Vậy thì đôi mắt xanh lục này của Sophia Flores được thừa hưởng từ đời ông bà, không biết mẹ của Sophia Flores có đôi mắt xanh lục như nạn nhân hay không?
Nhưng đôi mắt dị kỳ trong bức ảnh đó đang nhìn Thomas như gửi gắm một điều gì? Với ành của những nạn nhân trước Thomas không có cảm giác như vậy! Tại sao lại như thế? Đôi mắt xanh lục kia đang muốn nói gì? Chàng nhất định sẽ tìm ra thủ phạm!
Thomas nói nho nhỏ, chỉ vừa đủ cho đôi mắt ấy nghe được:
- Tôi nhất quyết sẽ tìm ra kẻ đã hại cô, Sophia! Nhất định là như vậy, tin tôi đi!
Chàng khẽ lắc đầu, cúi xuống đọc hồ sơ của Sophia Flores.
Là một cô giáo dậy tiểu học mới được chưa tới 2 năm, chắc Sophia là người rất yêu trẻ con? Một cô giáo trẻ tuổi hãy còn độc thân làm gì nên tội mà phải chết thảm như vậy?
Nhưng vì sao kẻ sát nhân lại không treo xác Sophia lên cây như những nạn nhân trước? Vừa nghĩ đến đây, Thomas phải tự nhắc nhở mình là đã đi đến kết luận quá nhanh! Có gì bảo đảm cái chết của Sophia Flores cũng từ một kẻ tội phạm đâu? Ngoại trừ vết cắt trên bả vai!
Thomas ngồi suy nghĩ, đọc đi đọc lại hồ sơ quá ít ỏi về nạn nhân Sophia Flores! Có khi nào đây chỉ là một trường hợp mô phỏng theo những vụ sát hại trước của một kẻ sát nhân nào đó không? Càng lúc càng rắc rối, cứ như vừa thấy một chút manh mối nào đó nhưng rồi lại chỉ đi vào một mê trận với thêm nhiều câu hỏi khác mà chưa tìm được câu trả lời!
Thomas ghi địa chỉ của nạn nhân và một vài chi tiết. Sophia Flores bị giết vào tối thứ bẩy, không phải ngày thường. Ngày cuối tuần là ngày rảnh rỗi, đi chơi. Hãy còn độc thân, cô ta hẳn sẽ đi chơi với bạn bè hay bạn trai? Xác của Sophia Flores được tìm thấy vào sáng hôm sau nằm dưới một cái rạch không nhiều nước nằm khuất và trũng bên dưới trong công viên ngày chủ nhật, bởi một cặp vợ chồng trẻ đi dạo trong công viên.
Chàng ghi địa chỉ của trường tiểu học, nơi Sophia Flores dậy học. Thomas google tìm địa chỉ của ngôi trường. Google địa chỉ của nhà cô ta. Không những vậy, còn google địa chỉ công viên.
Tất cả hiện lên trên bản đồ thành một hình tam giác! Hay thật! Thomas ghi xuống địa chỉ của cả ba nơi.
Không hiểu sao chàng có cảm giác như từ trường hợp của nạn nhân này, Thomas sẽ tìm ra mấu chốt để giải bài toán khó này! Để xem!
Cũng là lúc phải rời khỏi nơi đây thôi!
Thomas đứng lên ra ngoài đi tìm Andrew Brown để trả tập hồ sơ.
Andrew Brown cười hỏi Thomas:
- Xong rồi hả?
Thomas đáp lại cũng bằng nụ cười:
- Xong hết rồi! Cám ơn!
Hai người tình cờ gặp gỡ nhưng cùng họ Brown gật đầu chào nhau từ giã.
Thomas đi ra xe và nghĩ phải trở về văn phòng báo cáo với xếp về những chuyện vừa xảy ra.
Đôi mắt xanh lục của Sophia Flores không hề rời khỏi tâm trí của Thomas, cứ chập chờn ẩn hiện. Có lúc như van nài, có khi lại như nhắc nhở một điều gì? Chà, nhức đầu quá! Không tìm ra thủ phạm chắc chàng sẽ điên lên mất, Thomas nghĩ thầm như vậy khi hai bàn tay đặt trên tay lái không ngừng gõ nhịp như để giải tỏa những khúc mắc đang rối ren…
*
Thomas gõ cửa phòng ông xếp Aviel Lewis.
Vẫn giọng nói quen thuộc của ông ta vọng ra:
- Vào đi!
Nhìn thấy Thomas, Aviel Lewis hất hàm hỏi:
- Sao rồi?
Thomas trả lời:
- Tôi vừa đến sở cảnh sát xem hồ sơ của nạn nhân thứ ba.
- Có gì lạ không?
Thomas ngần ngừ:
- Nói là không có thì cũng không đúng… nhưng mà…
Aviel Lewis nheo mắt nhìn Thomas:
- Đừng nói với tôi là trực giác của anh lại bảo điều gì đây!
Thomas cười lấp liếm:
- À… thì cũng không sai!
Aviel Lewis xua tay:
- Khi nào có những diễn tiến hay chứng cớ rõ ràng thì hãy nói với tôi! Còn những trực giác của anh chỉ là chuyện tào lao! Tôi không muốn nghe những chuyên vu vơ như vậy!
Chuyện tào lao? Thomas nghĩ thầm “tào lao” nhưng những thứ này đã dẫn dắt và giúp chàng giải quyết nhiều vấn đề! Nhưng làm sao để có thể giải nghĩa cho ai hiểu được chuyện này? Có thể chỉ có bà bác sĩ Nguyễn mới hiểu được chuyện này thôi và không chế nhạo mình!
Nhưng xem chừng càng ngày Thomas càng đi xa khỏi vụ Liam Wright và Son Nguyễn! Chàng được mướn để điều tra vụ Olivia Ramirez đầu tiên giúp cho thân chủ Liam Wright là chính. Rồi bỗng dưng lại lòi ra một người anh sinh đôi của thân chủ là Son Nguyễn! Đến giờ phút này vẫn chưa giải quyết được vấn đề, hèn gì xếp của Thomas không mấy vui là vậy!
Tất cả mọi chuyện cứ dồn dập làm đầu óc Thomas rối tung cả lên! Nhưng có trở về với vụ đầu tiên thì cũng chỉ là dậm chân tại chỗ! Biết đâu với nạn nhân thứ ba này mọi sự mới mở hẳn ra những bí ẩn để rồi đi đến kết thúc?
Chắc lúc này bộ mặt của Thomas trông rất khó coi nên ông xếp Aviel Lewis không nhìn chàng nữa mà xua tay ra hiệu cho Thomas đi ra.
Thomas thở dài thầm trong lòng! Điệu này mà không tìm ra thủ phạm thì chắc chỉ có nước xin nghỉ việc vì mất mặt quá!
Chàng đi ra, ngừng chân tán chuyện gẫu với cô thư ký của xếp vài câu.
- Sao? Bị xếp la rầy hả?
Thomas nhún vai thay cho câu trả lời là một xác nhận không rõ ràng.
Cô thư ký tươi như hoa nói nho nhỏ:
- Chắc xếp cãi nhau với bà xã nên từ sáng giờ khó chịu lắm, chẳng phải mình anh!
Thomas bật cười đồng lõa nheo mắt nhìn cô thư ký.
Mở điện thoại ra xem giờ. Đi đâu để điều tra bây giờ? Nhà hay nơi làm việc của Sophia Flores? Nơi xảy ra vụ mạng thì để ngày mai!
Thomas nghĩ mình còn nhiều thì giờ lắm! OK! Đi tới trường học nơi nạn nhân từng dậy học ở đó!
*