Kẻ tội phạm - Truyện dài Mặc Bích
Thay đổi trang: < 123 | Trang 3 của 3 trang, bài viết từ 31 đến 36 trên tổng số 36 bài trong đề mục
frank 19.12.2024 23:12:16 (permalink)
Chương 18
 
 
Ra đến bên ngoài Hoài mới thấy thở nổi! Nàng như một con cá vừa thoát khỏi lưới giăng bẫy và quẫy mạnh ra biển lớn. Chưa bao giờ trong suốt cuộc đời, nàng đã phải trải qua những giây phút có thể gọi là kinh sợ như thế! Sức hút của một con người lại kinh khủng như thế sao? Không thể mô tả hay kể lại cho một ai đó nghe nhưng chỉ có thể cảm nhận!
 
Hít một hơi thật mạnh, Hoài vào xe, mở máy, để nhạc và rời khỏi sở cảnh sát. Mong là mọi chuyện sẽ tiêu tan và lần tới nếu vào gặp Son Nguyễn nàng sẽ không gặp một hoàn cảnh như ngày hôm nay!
 
Thay vì lái xe về thẳng nhà, Hoài ghé vào một quán cà phê vắng người. Gọi một ly cà phê không hẳn để uống nhưng để có lý do ngồi ở đây một lúc.
Hoài xem tin nhắn trong điện thoại. Liam đã gởi cho nàng số điện thoại của người thám tử tư. Tên người đó là Thomas Brown.
 
Nàng gọi số điện thoại đó và chờ đợi.
Có lẽ Liam đã báo trước nên người đó bắt máy ngay.
 
- Hello! Thomas nghe đây!
 
Hoài nói luôn:
 
- Chào anh! Tôi là bác sĩ tâm lý Hoài Nguyễn. Liam Wright chắc đã nói với anh về tôi?
 
Thomas rất vui vẻ khi trả lời: 
 
- Chào bác sĩ Nguyễn! Lúc nãy Liam có gọi cho tôi. Tôi cũng được biết hiện tại bà đang cố vấn tâm lý cho Son Nguyễn. Tôi là Thomas Brown.
 
Nghe giọng người thám tử tư này rất vui vẻ và cởi mở, Hoài nói với anh ta:
 
- Đúng vậy! Tôi vừa ở sở cảnh sát ra.
 
Thomas tò mò:
 
- Bác sĩ cần tôi giúp gì?
 
- Tôi cũng không ngờ là mình đã bị lôi cuốn vào vụ này! Thực sự lúc đầu tôi chỉ nhận lời đến nhà giam cố vấn về tâm lý cho anh ta thôi… Nhưng sau khi gặp Son Nguyễn… hai lần, tôi thấy là mình muốn giúp anh ta không chỉ là vấn đề về tâm lý không thôi….
 
Nói đến đây Hoài hơi lúng túng nên ngừng lại.
Thomas tiếp lời nàng:
 
- Bác sĩ muốn cứu Son Nguyễn thoát tội, có phải thế không? Đó là lý do mà bác sĩ muốn nói chuyện với tôi?
 
Hoài nói ngay:
 
- Anh đừng gọi tôi là bác sĩ! Tôi có thể nói chuyện với anh một lúc được không? Tôi đang ở trong một quán cà phê.
 
- Bà cho tôi địa chỉ đi, tôi sẽ tới ngay!
 
Hoài gửi địa chỉ quán cà phê cho Thomas Brown. Anh ta trả lời ngay qua tin nhắn:
 
“Tôi sẽ gặp bà khoảng 15 phút nữa! Chờ tôi!”
 
Trong lúc chờ đợi, Hoài lướt xem tin tức trong điện thoại. Nàng muốn quên đi những giây phút trước đây trong nhà giam.
Thomas Brown vào quán cà phê rồi đảo mắt tìm kiếm. Tiệm vắng, chỉ có vài người khách. Người phụ nữ Á châu ngồi đàng kia chắc hẳn là bác sĩ Hoài Nguyễn? Không sai đâu!
 
Hoài chăm chú nhìn điện thoại không hề biết Thomas đang tiến đến gần nàng.
Thomas có dịp quan sát bà ta. Còn trẻ! Gì nữa nhỉ? Chốc nữa sẽ biết! Anh ta lên tiếng với giọng vui vẻ cố hữu:
 
- Chào bác sĩ Nguyễn!
 
Hoài hơi giật mình nhìn lên. Thomas Brown đang đứng trước mặt nàng. Hoài tay vẫn cầm điện thoại, đứng dậy hơi mỉm cười chào đón viên thám tử tư.
 
- Chào thám tử Brown!
 
Cùng với lời chào đó Hoài giơ tay ra. Hai người bắt tay nhau.
Thomas ngồi xuống ghế. Hoài hỏi ngay:
 
- Anh uống gì nhé? Tôi mời!
 
Tự dưng Thomas có cảm tình với người phụ nữ rất thẳng thắn này:
 
 - Hân hạnh cho tôi vì hình như chưa bao giờ tôi được phụ nữ mời như vậy!
 
Hoài cười thoải mái trước câu nói này của Thomas. Anh ta còn rất trẻ, vạm vỡ, vui vẻ và cởi mở nhưng trông rất sắc xảo.
 
- Vậy thì tôi cũng hân hạnh là người phụ nữ đầu tiên mời anh!
 
Cả hai đều cười với sự thoải mái đến rất tự nhiên không giả tạo.
Thomas cũng gọi một ly cà phê.
Anh ta vào đề ngay:
 
- Sao bây giờ bà cần biết gì? Chắc chắn đến giờ phút này bà hiểu biết về anh ta nhiều hơn chúng tôi. Vậy để tôi đoán nhé! Bà muốn biết về vụ án này!
 
Hoài hơi ngần ngừ:
 
- Hãy cho tôi biết về vụ án này! Dĩ nhiên chỉ là những điều anh có thể tiết lộ thôi!
 
Thomas nói ngay:
 
- Bà đừng quan tâm về chuyện đó! Chúng ta đang ngồi chung trên một chiếc thuyền. Có thể nói chúng ta là một đội ngũ trong vụ án này.
 
Hoài thở ra nhẹ nhõm:
 
- Anh nghĩ như vậy thì tốt quá!
 
Thomas nhún vai:
 
- Thì sự thật là như vậy!
 
Hoài yên lặng chờ đợi nhưng vẫn không thấy Thomas nói gì thêm, nàng gợi chuyện:
 
- Liam Wright nói với tôi đây là một vụ án giết người hàng loạt! Có thật sự là như vậy không?
 
Thomas gật đầu trả lời:
 
 - Thoạt tiên chỉ là phỏng đoán, nhưng càng ngày càng thấy giả thuyết này rất xác đáng!
 
Hoài chăm chú nghe. Dáng vẻ nàng cho thấy Hoài muốn biết nhiều hơn từ phía viên thám tử tư Thomas.
 
- Anh có thể cho biết rõ hơn vì sao lại kết luận như vậy không?
 
Những câu hỏi của người nữ bác sĩ tâm lý này không hiểu sao lại làm Thomas tò mò về bà ta.
Thomas giải thích:
 
- Cả hai vụ đều cùng một khuôn mẫu, chết rồi mới bị treo lên cây. Nhưng không phải để ngụy trang là tự tử. Thủ phạm còn để lại một vết cắt trên bả vai của nạn nhân. Cả hai nạn nhân không chết vì vết thương này vì nhỏ lắm!
 
Hoài nói ngay với giọng hào hứng:
 
- Đây là chữ ký của thủ phạm!
 
Thomas thấy ngay sự có mặt của người nữ bác sĩ tâm lý này sẽ giúp ích cho việc tìm kiếm thủ phạm thực sự!
Anh ta đưa tay chỉ về phía Hoài khi nói:
 
- Đúng như thế! Bà rất nhậy bén! Tôi nghĩ bà có thể giúp chúng tôi tìm ra thủ phạm!
 
Hoài bật cười:
 
 - Không đùa đấy chứ?
 
Thomas lắc đầu, nghiêm giọng:
 
- Không đùa! Tôi nghĩ bà có thể nhận ra hung thủ là loại người nào!
 
Câu nói này của Thomas làm Hoài tự dưng thấy thích thú. Nàng thực sự bắt đầu vào cuộc trong vụ này.
Hoài nghiêm túc hỏi Thomas:
 
- Liệu có nghi phạm nào khác chưa?
 
Thomas gật đầu:
 
- Nhưng chưa chắc chắn!
 
Hoài chuyển câu hỏi:
 
- Có gì tương đồng với hai nạn nhân không?
 
Câu hỏi này của Hoài như ánh sáng rọi vào đầu óc đang rối bung lên của Thomas.
Anh ta ngẩn người nhìn Hoài. Thomas có nghĩ đến câu hỏi này nhưng chưa hề đào sâu tìm kiếm cho câu trả lời.
Thomas thành thực nói với bà ta:
 
- Tôi có nghĩ đến nhưng không tìm kiếm câu trả lời.
 
Hoài ngạc nhiên hỏi lại:
 
- Vì sao?
 
Thomas vẫn chưa tìm được câu trả lời.
Hoài hơi tủm tỉm cười:
 
- Không quan trọng sao?
 
Thomas lắc đầu:
 
- Trong cuộc điều tra nhiều khi rối rắm quá đã che đi những nghi vấn nhỏ… mà thực ra nhiều khi lại quan trọng!
 
- Tôi nghĩ anh đã tìm hiểu về hai nạn nhân này phải không?
 
Thomas từ tốn nói với Hoài:
 
- Nạn nhân đầu tiên là Christine Baker, 24 tuổi, bố là Mỹ, mẹ là Mễ. Olivia, nạn nhân thứ hai, 23 tuổi, cả cha mẹ đều là Mễ. Cả hai cô gái này đều cùng làm việc bồi bàn trong tiệm ăn. Christine Baker ở Tyler, Texas. Olivia ở Houston, Texas. Cả hai đều chưa lập gia đình và chưa có bạn trai.
 
Hoài nhún vai kết luận:
 
- Không có gì đặc biệt đúng không?
 
Thomas vẫn còn suy nghĩ. Nhưng rồi trả lời:
 
 - Đúng là không có gì đặc biệt!
 
- Vậy thì trong trường hợp Olivia, Son Nguyễn xuất hiện từ đâu? Theo như Son Nguyễn nói anh ta và Olivia không phải là tình nhân!
 
- Olivia có mấy người bạn nam, chỉ là bạn. Họ thay phiên nhau giúp cô ấy bằng cách đến đón cô ta về nhà sau công việc. Nhưng ngày xẩy ra chuyện thì những người bạn đó đều bận không đón được vì vậy Olivia đã nhờ Liam Wright giúp đỡ!
 
- Nhưng tôi có cảm tưởng Olivia dành cho Son Nguyễn một tình cảm đặc biệt!
 
Thomas có vẻ chú ý và hỏi lại:
 
- Son Nguyễn nói với bác sĩ như vậy sao?
 
- Không hẳn là như vậy! Anh ta không có nói như thế. Đó chỉ là nhận xét và cảm nhận của tôi!
 
Thomas gật gù:
 
- Điều này đúng vì theo như một nhân viên khác cùng làm trong tiệm với Olivia cũng nói như vậy vì Olivia hay nhắc đến Son Nguyễn!
 
Hoài nghiêm giọng hỏi Thomas:
 
- Ngoài Liam Wright và Son Nguyễn thì nghi phạm thứ ba là ai? Anh có thể hé lộ một chút không?
 
 
- Một cựu quân nhân!
 
- Người này dính líu tới Olivia hay Christine?
 
- Christine Baker!
 
- Anh tìm được tên tuổi người này chứ?
 
Thomas gật đầu:
 
- Người này là một cựu quân nhân. Đã giải ngũ! Tên anh ta là Larry Cruz! Không biết Larry có phải là bạn trai của Christine không thì chưa rõ nhưng gia đình nạn nhân cũng như người bạn gái thân nhất của Chritine đều khẳng định cô ta không có bạn trai!
 
- Vì sao anh tìm ra người này?
 
- Trong những cuộn băng giám sát thu hình ở tiệm ăn Christine làm việc thấy Larry Cruz đã từng đến đón Christine nhiều lần!
 
Hoài không nén được sự tò mò:
 
- Nhưng hiện tại các anh chưa tìm ra Larry Cruz, đúng không?
 
Thomas lắc đầu thay cho câu trả lời. Nhưng rồi anh ta lại hỏi Hoài:
 
- Bà nghĩ Larry Cruz là người như thế nào?
 
Nói xong, Thomas cười xòa:
 
- Xin lỗi bác sĩ! Câu hỏi này của tôi quá đáng! Hỏi nhận xét của bà về một người chưa từng gặp thì thật là vô lý!
 
Hoài nói ngay:
 
- Không đâu! Khi tôi muốn gặp anh là tôi đã có chủ trương. Tôi muốn biết tất cả để có thể giúp cho Son Nguyễn không bị tù oan! Dĩ nhiên chính anh cũng không biết nhiều về Larry Cruz thì làm sao anh có thể cho tôi biết được chứ! Nhưng không sao! Nhiều khi trong nghề của tôi sự chẩn đoán đôi lúc cũng có khi dựa vào những cảm nhận không thể giải thích!
 
Thomas thở ra dễ chịu:
 
- Cám ơn bác sĩ! Vậy thì tôi có thể hỏi linh cảm của bà về nghi phạm Larry Cruz ra sao không?
 
#31
    frank 20.12.2024 02:46:45 (permalink)
    Hoài giải thích:

    - Larry Cruz là một cựu quân nhân. Điều này làm tôi liên tưởng đến chứng bệnh PTSD. Posttraumatic stress disorder là những rối loạn căng thẳng sau một sự kiện kinh hoàng mà bệnh nhân đã chứng kiến. Với Larry Cruz, Battle fatigue syndrome hay còn gọi là Hội chứng mệt mỏi sau chiến tranh thường gặp rất nhiều ở những cựu quân nhân. Nói về PTSD thì không nhất thiết phải áp dụng với các cựu quân nhân.

    Thomas nhíu mày:

    - Bác sĩ nói rõ hơn được không?

    - PTSD là hậu quả lâu dài của các sự kiện đau thương gây ra nỗi sợ hãi, bất lực hoặc kinh hoàng, như tấn công tình dục hoặc thể xác, cái chết bất ngờ của người thân, tai nạn, chiến tranh hoặc thảm họa tự nhiên. Gia đình của các nạn nhân cũng có thể phát triển PTSD mà không biết, cũng như nhân viên cấp cứu cũng có thể bị PTSD.

    Hoài tiếp tục giải thích:

    - Rối loạn căng thẳng là một rối loạn lo âu có thể phát triển sau một sự kiện kinh hoàng mà bệnh nhân chứng kiến hoặc trực tiếp là người trải qua sự kiện nào đó. PTSD có nhiều triệu chứng về tâm lý cũng như thể chất gây ảnh hưởng đến các chức năng hoạt động bình thường hàng ngày và chất lượng cuộc sống.

    - Những phản ứng của những người bị PTSD ra sao?

    - Hầu hết sẽ có những phản ứng có thể như sốc, tức giận, căng thẳng, sợ hãi và thậm chí là cảm giác tội lỗi. Những phản ứng này là phổ biến, và đối với hầu hết mọi người, chúng biến mất theo thời gian. Tuy nhiên, đối với một người bị PTSD, những cảm giác này vẫn tiếp tục và thậm chí tăng lên gây ảnh hưởng nặng nề đến chất lượng cuộc sống. Những người bị rối loạn căng thẳng sau chấn thương được chẩn đoán khi có các triệu chứng kéo dài một tháng và không thể thực hiện các hoạt động bình thường như trước khi sự kiện xảy ra.

    Hoài nhìn Thomas:

    - Anh có biết là Son Nguyễn cũng bị PTSD không?

    Thomas có vẻ ngạc nhiên:

    - Thật sao?

    Hoài gật đầu:

    - Đúng vậy!

    - Trường hợp của Son Nguyễn là do bởi đâu?

    - Tôi chỉ có thể nói là.. Thực sự khi nói với anh tôi đã gián tiếp xâm phạm sự riêng tư của Son Nguyễn!

    Thomas hiểu ngay bèn gạt đi:

    - Bác sĩ đừng để ý đến câu hỏi đó của tôi!

    Hoài gật đầu.

    - Bây giờ chúng ta chỉ nói chung về PTSD thôi được chứ?

    - Đúng vậy! Thoạt tiên họ bị các triệu chứng ký ức xâm nhập!

    Thomas ngạc nhiên:

    - Bị tấn công vì những ký ức đó sao?

    - Những ký ức đau buồn thường xảy ra theo kiểu xâm nhập, tái diễn ngoài ý muốn. Những hồi tưởng lại sự kiện đau thương như đang xảy ra lần nữa và trở thành một ám ảnh. Họ cũng có những giấc mơ khó chịu hoặc ác mộng về ký ức đau buồn.

    Thomas tò mò:

    - PTSD có chữa được không?

    - Được chứ! Nhưng phải có sự hợp tác của người bệnh để chữa trị! Nếu không được chữa trị sẽ đưa đến nhiều hậu quả không tốt! Nhiều người dưới ảnh hưởng của PTSD có thể còn tự hủy hoại bản thân!

    - Có hủy hoại người khác không?

    Hoài gật đầu.
    Thomas lại hỏi tiếp:

    - Chữa như thế nào? Dùng thuốc ư?

    - Vừa chữa trị bằng tâm lý kết hợp với nhiều loại thuốc. Trong quá trình điều trị hội chứng PTSD, bác sĩ có thể kết hợp nhiều loại thuốc, trong quá trình điều trị sẽ điều chỉnh liều lượng hoặc thời gian dùng thuốc để tìm loại thuốc phù hợp với người bệnh. Thuốc giảm các triệu chứng trầm cảm, chống lo âu, giảm những cơn ác mộng.

    - Chỉ vậy thôi sao?

    - Về tâm lý trị liệu sẽ giúp người bệnh nhận ra điều gì đang khiến họ bị kẹt trong ký ức, chẳng hạn niềm tin tiêu cực về bản thân và nguy cơ những điều đau thương xảy ra lần nữa. Đi vào chuyên môn hơn còn có những liệu pháp nhận thức hành vi. Phương pháp này giúp người bệnh đối mặt một cách an toàn với ký ức sợ hãi để học cách đối phó. Liệu pháp hành vi nhận thức có tác dụng tích cực với những người thường xuyên hồi tưởng, gặp ác mộng.

    Hoài nhìn Thomas rồi cười nhẹ nói:

    - Nghe những điều này chán quá phải không?

    - Không đâu! Hiểu biết những điều này rất thích thú! Dĩ nhiên là vì tôi không bị PTSD! Nhưng còn có cách trị liệu nào khác nữa không?

    - Có chứ! Gây tê và phục hồi bằng chuyển động mắt, Eyes movement desensitization and reprocessing, hay còn gọi tắt là EMDR. EMDR là liệu pháp điều trị Hội chứng PTSD phổ biến, người bệnh được hồi tưởng lại một cách ngắn gọn về trải nghiệm đau thương, đồng thời bác sĩ sẽ hướng dẫn chuyển động mắt để thay đổi cách nhìn tích cực về sự kiện đó. EMDR nhằm mục đích giúp người bệnh PTSD thay đổi cách phản ứng với ký ức đau thương.

    Thomas kêu lên:

    - Hay thật! Nhưng mà… thực sự liệu Larry Cruz có bị PTSD không nhỉ?

    Hoài nhún vai:

    - Hiện giờ chưa tìm được anh ta sao?

    Thomas có vẻ thất vọng:

    - Chưa!

    - Rồi sẽ tìm được thôi!

    - Chúng tôi không muốn có thêm một nạn nhân thứ ba nữa!

    - Không thể biết được!

    Nói xong Hoài nhìn đồng hồ rồi kêu lên:

    - Tôi phải về nhà! Không ngờ thời gian đi nhanh như vậy!

    Thomas cười rạng rỡ:

    - Cám ơn bác sĩ Nguyễn! Tôi tin chắc với sự giúp đỡ của bà chúng tôi sẽ tìm ra thủ phạm sớm!

    Hoài đứng lên giơ tay bắt tay Thomas:

    - Hy vọng là chiếc đồng hồ thời gian nằm về phía chúng ta!

    - Tôi đưa bác sĩ ra xe!

    - Không cần đâu! Cám ơn anh, Thomas!

    - Chúng ta liên lạc sau!

    Hoài gật đầu.
    #32
      frank 20.12.2024 23:31:01 (permalink)
      Chương 19
       
       
      Thomas Brown gọi cho thám tử Walker Cox. Số điện thoại của Thomas đã được lưu lại nên thám tử Walker Cox trả lời ngay:
       
      - Hello! Tôi nghe đây!
       
      Thomas vui vẻ nói:
       
      - Ông khỏe không? Tôi gọi chỉ để muốn biết có tin tức gì mới lạ không về vụ Olivia Ramirez?
       
      - Chưa có gì thêm! Nhưng có một chuyện anh cần biết!
       
      Thomas nghĩ thầm lối nói úp mở của Walker Cox thật làm người ta bực mình! Nhưng anh ta không nói gì mà chờ đợi.
       
      - Vừa có thêm một nạn nhân mới. Nạn nhân thứ ba!
       
      Thomas thảng thốt kêu lên:
       
      - Trời…!
       
      Chưa kịp hỏi nạn nhân thứ ba là ai và ở đâu thì Walker Cox nghiêm giọng khi nói với Thomas:
       
      - Ở ngay đây!
       
      Thomas sững sờ không muốn tin vào những điều Walker Cox vừa tiết lộ!
       
      Anh ta lắp bắp:
       
      - Ở ngay đây sao?
       
      - Phải! Nạn nhân cũng có nhiều điểm tương đồng như hai nạn nhân trước. Thủ phạm cũng để lại chữ ký là vết cắt trên bả vai của nạn nhân!
       
      Thomas buột miệng kêu lên:
       
      - Đồ khốn nạn!... Tôi tưởng đâu mình có thể tìm ra được thủ phạm trước khi có thêm nạn nhân thứ ba chứ?
       
      Walker Cox nói ngay:
       
      - Thành thử ra Son Nguyễn không phải là thủ phạm của vụ vừa xảy ra. Tuy nhiên vì lời khai xác nhận là có ngủ với nạn nhân Olivia trước đó của Son Nguyễn nên anh ta vẫn bị tạm giam cho đến khi mọi chuyện sáng tỏ trong vụ Olivia Ramirez!
       
      Thomas Brown nhăn nhó:
       
      - Vậy đúng như chúng ta nghĩ… đây là một vụ giết người hàng loạt! FBI sẽ nhẩy vào chứ?
       
      Walker Cox xác nhận:
       
      - FBI đã vào cuộc!
       
      - Nạn nhân thứ ba mới đây là ai?
       
      - Một cô gái cùng trạc tuổi như những nạn nhân trước. Tên cô ta là Sophia Flores! Mẹ là người Mỹ mang hai giòng máu đen trắng, còn cha là người Mễ.
       
      Thomas lại hỏi:
       
      - Nạn nhân này cũng làm việc ở tiệm ăn sao?
       
      - Không! Sophia Flores là một cô giáo tiểu học chưa lập gia đình. Nạn nhân này  không bị treo lên cây như hai nạn nhân trước.
       
      - Chà… thật là điên đầu!
       
      Walker Cox nói với Thomas:
       
      - Đúng là điên đầu! Nhưng nay có FBI nhúng tay vào thì nhẹ hơn cho chúng ta!
       
      Thomas vẫn băn khoăn khi hỏi Walker Cox:
       
      - Ông có tin tức gì về người tên Larry Cruz không?
       
      - Vẫn chưa!
       
      - Ông có chia sẻ những nghi ngờ về Larry Cruz với FBI không?
       
      - Có!
       
      Thomas vặn hỏi:
       
      - Họ nghĩ thế nào?
       
      - Nhân viên FBI phụ trách vụ này gồm hai người: một nam một nữ. Người nam thì trung niên, có lẽ nhiều kinh nghiệm. Người nữ trẻ hơn nhiều nhưng rất nhanh nhẹn và năng nổ. Họ rất chú ý đến điểm này. Tôi nghĩ FBI sẽ tìm ra Larry Cruz nhanh chóng thôi! Nhưng anh đừng quên hiện tại không có chứng cớ nào để buộc tội Larry Cruz cả!
       
      Thomas đồng ý:
       
      - Tôi hiểu chứ! Nhưng ít nhất đó cũng là một manh mối!
       
      Walker Cox thở dài nhún vai:
       
      - Để chờ rồi xem!... Có gì tôi nói chuyện với anh sau…
       
      - Cám ơn nhiều!
       
      Chợt nhớ ra, Walker Cox hỏi Thomas:
       
      - Chuyện bác sĩ tâm lý đến gặp Son Nguyễn có giúp ích tìm ra gì mới lạ không?
       
      Thomas như bừng tỉnh hẳn:
       
      - À.. cũng hay lắm!
       
      Walker Cox hỏi lại:
       
      - Hay lắm là sao?
       
      Thomas giải thích:
       
      - Bà bác sĩ này đã gặp Son Nguyễn 2 lần. Theo bà ta, Son Nguyễn bị chứng PTSD. Dĩ nhiên lý do vì sao người bác sĩ này nói như thế thì bà ta không thể cho biết vì vi phạm riêng tư của người bệnh. Khi tôi chia sẻ với bà bác sĩ tâm lý này về một nghi phạm tên Larry Cruz là một cựu quân nhân thì bà ta cho rằng Larry Cruz bị PTSD!
       
      Walker Cox kêu lên:
       
      - Anh nghĩ bà ta là ai mà lại nói đến  chuyện này? Chúng ta đang trong vòng  điều tra làm sao anh lại tiết lộ những  chuyện như vậy cho bà ta chứ?
       
      Thomas cãi:
       
       - Người nữ bác sĩ này bây giờ là một  thành phần trong đội ngũ điều tra mấy  vụ án mạng này! Tôi tin như vậy!
       
      Walker Cox lại kêu lên với giọng hơi giận dữ:
       
      - Không thể tin nổi! Anh hành xử không chuyên nghiệp chút nào cả! Thật là điên rồi! Ai bảo người bác sĩ này là thành phần trong nhóm điều tra chứ?
       
      Thomas vẫn tiếp tục bào chữa cho hành động của mình:
       
      - Tại sao lại không chứ? Bà ta cho rằng Son Nguyễn cũng bị PTSD! Thật ra chính tôi là người hỏi ý kiến chuyên môn của người bác sĩ này trước. Bà ta qua mấy buổi gặp gỡ với Son Nguyễn cũng tin rằng anh ta không phải là thủ phạm giết Olivia Cruz!
       
      Walker Cox không thể tin vào những điều một thám tử tư như Thomas Brown đang nói! Ông ta không thể hiểu tại sao Thomas lại cả tin như vậy? Còn người nữ bác sĩ này là ai nữa chứ? Thật là loạn hết cả rồi! Tất cả những kẻ tình nghi đều bị cho là tội phạm cho đến khi được chứng minh là vô tội! Vì sao mà cả Thomas và người nữ bác sĩ kia có thể khẳng định là Son Nguyễn vô tội được chứ? Không thể hiểu nổi!
       
      Không muốn tranh cãi thêm với Thomas nữa vì đàng nào sự thể đã như thế, Walker vẫn còn rất bực mình khi nói với anh ta:
       
      - Bây giờ tôi rất bận, có gì nói chuyện sau!
       
      Biết là Walker Cox đang bực mình nên Thomas cũng dịu giọng:
       
      - Không sao… chúng ta nói chuyện sau!
       
      Tắt điện thoại, Thomas bứt rứt không yên trước tin có thêm nạn nhân thứ ba!
       
      Thomas gọi điện thoại cho luật sư Tâm.
      Tâm đang làm việc, thấy Thomas gọi, chàng nghe máy:
       
      - Tâm đây!
       
      - Luật sư Tâm! Có tin tức cần cho anh biết. Đã có thêm nạn nhân thứ ba bị giết ở ngay đây!
       
      Tâm nói ngay:
       
      - Vậy thì họ phải thả Son Nguyễn ra chứ phải không?
       
      Thomas thở dài:
       
      - Chưa được!
       
      Luật sư Tâm cáu kỉnh hỏi lại:
       
      - Tại sao chứ?
       
      Thomas giải thích:
       
      - Vì chuyện Son Nguyễn có sex với nạn nhân trước đó! Vả lại ngay lúc này chưa thể khẳng định cả 3 vụ đều do một thủ phạm gây ra. Đó là lý do mà họ vẫn không thể thả Son Nguyễn ra được!
       
      Tâm bực bội nói lớn tiếng:
       
      - Vậy thì bao giờ Son Nguyễn mới được thả ra?
       
      Thomas nhẫn nại giải thích:
       
      - Hiện tại FBI đã vào cuộc! Hy vọng FBI sẽ tìm ra thủ phạm sớm thôi!
       
      Tâm hỏi Thomas:
       
      - Vậy bây giờ mình phải làm gì đây?
       
      - Cứ tiếp tục những điều tra như mình đang làm thôi!
       
      Tâm chán nản nói với Thomas:
       
      - Đành chịu thôi! Để tôi nói cho Liam Wright biết!
       
      - Vậy tốt! Cám ơn anh! Tôi khỏi phải gọi cho Liam!
       
      - OK!
       
      Dứt điện thoại, Thomas về văn phòng tường trình với xếp của mình.
       
       
      *
       
      #33
        frank 21.12.2024 03:36:50 (permalink)

         
        Nghe Thomas tường trình xong, Aviel Lewis có vẻ đăm chiêu:
         
        - Rắc rối hơn mình nghĩ hả?
         
        Thomas đồng ý với xếp của mình:
         
        - Nhưng bây giờ với sự tiếp tay của FBI tôi nghĩ mọi sự sẽ kết thúc nhanh chóng thôi!
         
        Aviel Lewis lắc đầu:
         
        - Chưa chắc! Không nói được! Anh đừng quên có nhiều vụ án đã trở thành cold cases sau hàng bao nhiêu năm vẫn không tìm ra thủ phạm!
         
        Thomas rùn vai cãi:
         
        - Với mức độ gây ra tội ác nhanh như vậy, kẻ giết người đã không thể khống chế hành động của nó được nữa rồi! Còn ra vẻ thách thức nữa chứ!
         
        Aviel Lewis không nói gì nhưng cũng thầm đồng ý với lập luận này của Thomas. Ông ta nói với Thomas:
         
        - Cứ tiếp tục điều tra!
         
        - Thomas này không bao giờ bỏ cuộc!
         
        Aviel Lewis nhìn nhân viên của mình rồi hơi nhếch mép cười hài lòng xua tay ra hiệu cho Thomas đi ra.
         
        Ra khỏi phòng làm việc của Aviel Lewis, Thomas nghĩ ngay đến chuyện gặp gỡ bác sĩ Hoài Nguyễn. Xem lại số điện thoại Bác sĩ Nguyễn gọi cho mình trước đó, không biết đó là số điện thoại văn phòng hay số điện thoại cầm tay? Nhưng Thomas nghĩ ra ngay đây là số điện thoại cầm tay của bà ta chứ không phải văn phòng vì lúc đó bà ta đang ở một quán cà phê khi gọi cho chàng.
         
        Nhưng bây giờ đang trong giờ làm việc, gọi số điện thoại này có tiện không? Có thể trong lúc làm việc bác sĩ Nguyễn sẽ tắt máy. Thomas google tìm số điện thoại văn phòng bác sĩ Nguyễn.
        Có ngay đây! Thomas gọi văn phòng bác sĩ Hoài Nguyễn liền.
        Người trả lời điện thoại là một cô gái với giọng nói rất vui vẻ dễ nghe:
         
        - Văn phòng bác sĩ Hoài Nguyễn.
         
        Thomas nói ngay:
         
        - Tên tôi là Thomas Brown, thám tử tư. Tôi đã nói chuyện với bác sĩ Nguyễn mới đây vì có liên quan đến một người bệnh nhân của bà ấy. Ngày hôm nay tôi cần gặp bác sĩ Nguyễn, không biết bác sĩ có vài phút không?
         
        Cô thư ký Anne phân vân khi trả lời viên thám tử tư tên Thomas Brown:
         
        - Hay là… thám tử để lại số điện thoại. Tôi sẽ nói với bác sĩ Nguyễn rồi sẽ liên lạc lại với ông sau vì hôm nay bác sĩ rất bận!
         
        Thomas thở dài thầm vì biết ngay sẽ nhận được câu trả lời như thế. Nhưng làm sao được? Chàng cho cô thư ký số điện thoại của mình rồi dặn dò thêm:
         
        - Được thôi! Cô vui lòng cứ nhắn lại với bác sĩ dùm tôi!
         
        Anne vui vẻ trả lời:
         
        - Thám tử Brown cứ yên tâm, tôi sẽ nhắn lại và bác sĩ sẽ gọi cho ông khi có giờ rảnh.
         
        - Cám ơn! Hy vọng tôi sẽ nói chuyện được với bác sĩ Nguyễn trong ngày hôm nay. Có chuyện khá quan trọng!
         
        Thomas tin là bác sĩ Hoài Nguyễn sẽ gặp gỡ chàng sớm vì có vẻ bà ta khá quan tâm đến vụ Son Nguyễn.
        Đến giờ nghỉ ăn trưa Anne mới cho Hoài biết về tin nhắn của thám tử Thomas Brown.
        Hoài nhíu mày hỏi Anne:
         
        - Anh ta gọi điện thoại lúc nào?
         
        - Chừng 1 tiếng trước!
         
        - OK. Cám ơn em! Sau giờ lunch có bệnh nhân nào không?
         
        - Hôm nay chị sẽ bận cho đến chiều!
         
        Hoài gật đầu không nói gì. Nàng gọi số điện thoại của Thomas đã để lại.
        Dường như đang đợi nên Thomas bắt máy ngay:
         
        - Thomas nghe đây!
         
        Hoài hơi mỉm cười khi nói với Thomas:
         
        - Hoài Nguyễn!
         
        Thomas cười lớn tiếng:
         
        - Bác sĩ Nguyễn! Nghe tiếng bà tôi mừng quá!
         
        Hoài cũng bật cười trước sự thành thật và cởi mở của người thám tử này. Nàng ôn tồn hỏi:
         
        - Anh cần gặp tôi có chuyện gì đây?
         
        Thomas nhanh nhẩu đề nghị:
         
        - Tôi mời bác sĩ ăn trưa được không?
         
        Hoài trả lời ngay không cần suy nghĩ:
         
        - Ở đâu đây?
         
        - Chỗ nào tiện cho bác sĩ?
         
        - Nếu gần văn phòng tôi thì tốt nhất!
         
        - Xong ngay! Cho tôi địa điểm đi!
         
        - Anh muốn ăn gì?
         
        - Bất cứ thứ gì vì tôi đang đói!
         
        Hoài cho Thomas tên một tiệm ăn Mỹ gần văn phòng nàng. Hoài chưa từng đến đây nhưng đi ngang nhiều lần.
        Nàng nói với viên thám tử:
         
        - Tôi có một tiếng. Sau đó phải trở lại làm việc.
         
        - Bác sĩ yên tâm, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện! Sẽ đúng 1 tiếng đồng hồ!
         
        Cả Hoài và Thomas đều cười thoải mái. Riêng Hoài rất có cảm tình với Thomas.
        #34
          frank 1 ngày và 9 giờ (permalink)
          Chương 20
           
           
          Thomas đã đến địa điểm tiệm ăn trước Hoài. Có lẽ Thomas đã ở đâu đó quanh đây nên mới tới tiệm ăn nhanh như vậy.
          Vừa ngồi xuống ghế, Thomas gọi cho Hoài ngay:
           
          - Tôi đã đến tiệm ăn và đang chờ bên trong.
           
          Đang lái xe, Hoài trả lời:
           
          - OK. Tôi sắp đến nơi. Chừng vài phút!
           
          - Không sao! Cứ thong thả!
           
          Chừng vài phút sau khi đậu xe, Hoài vào bên trong tiệm ăn. Nàng nhìn thấy Thomas ngay vì anh ta chọn một chỗ khá là dễ nhìn.
          Thomas đưa tay lên ra hiệu vì sợ Hoài không nhìn thấy.
           
          Khi Hoài đến gần bàn nơi Thomas đang ngồi, anh ta vội vã đứng dậy đưa tay ra bắt tay với tất cả những niềm nở hiện trên khuôn mặt đang có nụ cười tươi.
          Bàn tay to lớn của Thomas ấm áp như chuyển đạt sang bàn tay Hoài một thân mật vui vẻ khi anh ta nói:
           
           - Mời bác sĩ ngồi! Cám ơn bà đã nhận lời mời của tôi ngay như vậy!
           
          Hoài cười:
           
          - Cô thư ký của tôi nói anh có việc quan trọng cần gặp tôi!
           
          Thomas xua tay, đưa thực đơn cho Hoài:
           
          - Chúng ta hãy ăn đã vì tôi rất đói!
           
          Hoài cầm thực đơn liếc nhanh vì buổi trưa nàng không ăn nhiều lắm. Nàng chọn món cá và rau.
          Thomas rất tự nhiên:
           
          - Tôi có cảm tưởng đã quen biết bác sĩ lâu lắm rồi! Đừng khách sáo nhé! Thoải mái thì ăn mới ngon! Tôi chưa đến đây bao giờ.
           
          Hoài tủm tỉm cười:
           
          - Tôi cũng vậy! Đây là lần đầu tiên tới đây!
           
          Khi đã chọn xong món ăn và thức uống, lúc đó Thomas không còn cười cợt như lúc đầu nữa khi nói với Hoài:
           
          - Đã có thêm một nạn nhân thứ ba… ở ngay đây!
           
          Hoài sửng sốt:
           
          - Nhanh như vậy sao? Thế thì… Son Nguyễn được thả ra rồi.
           
          - Chưa thể khẳng định cả 3 vụ là do một thủ phạm nên Son Nguyễn vẫn chưa thể ra khỏi nhà tù được!
           
          - Vì chuyện sex của Son Nguyễn và Olivia sao?
           
          - Đúng vậy!
           
          Hoài không nói gì. Nàng định hỏi về nạn nhân thứ ba bị giết như thế nào nhưng Thomas đã nhanh chóng giải thích ngay:
           
          - Nạn nhân thứ ba là một cô gái cùng trạc tuổi với 2 nạn nhân trước. Mẹ của Sophia Flores mang hai giòng máu đen và trắng, bố là Mễ. Nạn nhân là giáo viên tiểu học. Tuy cũng có vết cắt trên bả vai như hai nạn nhân trước đó nhưng Sophia Flores không bị treo lên cây!
           
          Nghe thế, Hoài hỏi ngay:
           
          - Vậy đúng là một vụ giết người hàng loạt?
           
          - Phải! FBI đã vào cuộc điều tra để tìm ra thủ phạm!
           
          Hoài tò mò:
           
          - Vậy anh có tiếp tục điều tra không?
           
          - Đương nhiên vì thế tôi mới muốn gặp bác sĩ ngày hôm nay.
           
          Hết sức ngạc nhiên, Hoài hỏi Thomas:
           
          - Tôi ư? Tôi thì làm gì được mà giúp anh chứ?
           
          Thomas cười:
           
          - Tôi nghĩ bà có thể cho tôi nhìn thấy thủ phạm là loại người như thế nào!
           
          Hoài bật cười lắc đầu:
           
          - Không thể nào!
           
          Thomas đề nghị:
           
          - Tôi có thể phân tích và đưa ra những suy đoán của tôi rồi từ đó bà có thể nhìn thấy con người bí ẩn đó!
           
          Hoài ngỡ ngàng nhìn viên thám tử nhưng cũng thấy thú vị như đang trong một trò chơi. Điểm khác biệt và đáng sợ vì đây là một trò chơi có thể thành sự thật với những nguy hiểm và cả sinh mạng con người!
          Nhìn thấy dáng vẻ của Hoài, Thomas nói ngay:
           
           - Tôi nói thật đấy! Bà có muốn giúp tôi không?
           
          Hoài hơi phân vân nhưng nàng hiếu kỳ:
           
          - Thử xem! Tôi không biết tôi sẽ làm được gì!
           
          Khi nói với Hoài, Thomas không màng đến những lời trách móc kêu ca của thám tử Walker Cox:
           
          - Suy nghĩ và phân tích đến đâu rồi tôi cũng trở lại với nhân vật tên Larry Cruz, anh cựu quân nhân hiện giờ không biết ở đâu? Bà còn nhớ bà nói với tôi lần trước là có thể Larry Cruz bị PTSD?
           
          - Tôi nhớ! Nhưng vì sao lại chỉ là người này mà không tìm kiếm xem có ai khác?
           
          Thomas thở dài:
           
          - Vì không có ai đáng ngờ khác!
           
          Hoài hỏi lại:
           
          - FBI có nghi ngờ người này không?
           
          - Tôi không biết! Phần tôi đây là một cuộc điều tra độc lập. Với FBI và mạng lưới rộng lớn tôi nghĩ họ sẽ tìm ra Larry Cruz. Nhưng họ có xem anh ta là một nghi phạm để tìm kiếm hay không thì tôi không biết!
           
          - Vậy thì tôi giúp anh ra sao?
           
          Thomas chợt hỏi:
           
          - Với những điều tôi đã kể cho bà, liệu bà có nghĩ Larry Cruz là thủ phạm không?
           
          Hoài nhìn Thomas với ánh mắt hoài nghi:
           
          - Anh đang hỏi tôi phân tích về một người chỉ dựa theo phỏng đoán. Điều này sai! Không thể chỉ phỏng đoán rồi kết tội! Sai! Hoàn toàn sai!
           
          Thomas suy nghĩ:
           
          - Để tôi đổi lại câu hỏi. Giả dụ một người bị PTSD thì có thể trở thành một kẻ sát nhân hay không?
           
          Hoài suy nghĩ rồi trả lời:
           
          - Một người bị PTSD có thể bị những ký ức kinh sợ trong quá khứ quấy rầy hay bị kích thích vì những âm thanh, hình ảnh hay ngay cả những mùi chung quanh họ. Khi bị kích thích như vậy, kẻ bị PTSD sẽ cảm thấy như sự kiện nào đó trong quá khứ đang xẩy ra lần nữa và họ hoàn toàn mất đi nhận thức về môi trường hiện tại xung quanh.
           
          - Ý bà muốn nói là kẻ bị PTSD có thể vẫn bị ám ảnh bởi ký ức trong quá khứ và không phân biệt đâu là hiện tại và đâu là quá khứ? Sống trong hiện tại mà vẫn tưởng là đang sống trong quá khứ?
           
          - Đúng như vậy! Đó là những người bị PTSD nặng!
           
          Thomas gợi ý:
           
           - Giả dụ một cựu quân nhân bị PTSD và những ký ức trong chiến tranh làm người đó không thể nào quên được và luôn bị ám ảnh chẳng hạn như đã nhìn thấy một cảnh giết người hay chính người cựu quân nhân đó đã ra tay giết người… thì liệu anh ta có lập lại hành động đó trong hiện tại như đã làm trong quá khứ hay không?
           
          Hoài hiểu ngay Thomas đang dẫn dắt nàng đến những câu trả lời theo ý anh ta:
           
          - Có thể xẩy ra như vậy!
           
          Thomas có vẻ đăm chiêu trước câu trả lời của người bác sĩ tâm lý.
           
          - Vậy những người bị PTSD nặng khó mà có thể trở lại đời sống bình thường cũng như khó khăn khi hội nhập với xã hội được đúng không?
           
          Câu trả lời của Hoài:
           
          - Vì vậy những người này cần được chữa trị!
           
          Thomas lại đổi câu hỏi:
           
          - Liệu những người này có nhận thức là mình bị PTSD hay không?
           
          Hoài phân tích:
           
          - Có những người chỉ bị chứng rối loạn căng thẳng cấp tính còn gọi là ASD. Với những người bệnh này chỉ có thể chẩn đoán được trong vòng tháng đầu tiên sau chấn thương, ít nhất là 1 tháng sau chấn thương. Nhưng ASD có thể phát triển trực tiếp thành PTSD sau nhiều tháng hay cả năm mà không có vấn đề gì rõ ràng trước đó. PTSD thường bị bỏ qua. Chấn thương có thể không rõ ràng đối với bác sĩ và bệnh nhân, có thể không có động lực để thảo luận về một chủ đề mà chính người đó muốn né tránh. Chấn thương có thể dẫn đến một vòng xoáy phức tạp của các triệu chứng nhận thức, tình cảm, hành vi và cơ thể. Việc chẩn đoán thường phức tạp hơn do có rối loạn trầm cảm xảy ra đồng thời, rối loạn lo âu hoặc rối loạn sử dụng chất kích thích.
           
          Thomas lại nói với Hoài:
           
          - Nhưng bác sĩ vẫn chưa trả lời trực tiếp câu hỏi của tôi về sự nhận thức của người mắc bệnh PTSD.
           
          - Như tôi đã giải thích lúc nãy là người bệnh muốn né tránh vấn đề nên có nghĩa là họ nhận thức được bệnh của mình chứ không phải là không! Nhưng đôi khi lại muốn tự dối gạt mình! Chỉ bởi vì những chấn thương này quá nghiêm trọng cũng như những hồi tưởng và ký ức trong quá khứ quá kinh sợ nên tìm cách tránh né!
           
          - Đối với những người bị PTSD nặng thì những ký ức gọi là kinh sợ đó có trở đi trở lại nhiều lần không?
           
          - Tùy người và cũng tùy những ký ức đó như thế nào trong quá khứ. Nhưng như tôi đã nói những trải nghiệm đó trong quá khứ mang tính cách thâm nhập khó mà tránh né được. Có những người khi bị hội chứng PTSD, thì những ký ức đó đã trở thành một nỗi ám ảnh làm họ luôn luôn bị căng thẳng về tâm lý hoặc sinh lý khi bị nhắc nhở về sự kiện đó, ví dụ vào ngày kỷ niệm của biến cố đó.
           
          - Kẻ bị PTSD ngoài chuyện bị ám ảnh về quá khứ thì họ có bị thay đổi nhiều không? Ý tôi muốn hỏi là thay đổi về những thói quen hay ước muốn?
           
          Hoài giải thích:
           
          - Thường là những thay đổi tiêu cực trong nhận thức và tâm trạng bao gồm cả sự thờ ơ hay nhận thức sai lệch, mất hứng thú. Họ tự trách móc bản thân không hòa hợp được với xã hội hay đám đông rồi đưa đến trầm cảm.
           
          Thomas suy nghĩ:
           
          - Người bị PTSD khi bị kích động vì nỗi ám ảnh trong quá khứ đó sẽ phản ứng như thế nào?
           
          Hoài nhìn Thomas và thấy anh ta là một thám tử giỏi và thông minh biết đặt câu hỏi. Thomas có thể trở thành một luật sư giỏi trước tòa án khi đưa ra những câu hỏi để đưa người bị hỏi vào tròng.
           
          Nghĩ như vậy nên nàng không thể tránh khỏi nụ cười ý nhị.
          Thấy bác sĩ Nguyễn cười, Thomas cũng bật cười theo nhưng tò mò hỏi:
           
          - Tại sao bà lại cười khi tôi hỏi như vậy?
           
          Hoài thẳng thắn trả lời Thomas;
           
          - Vì anh rất thông minh khi đặt câu hỏi để tìm cách đưa tôi đến câu trả lời mà anh mong muốn. Anh có chủ đích!
           
          Thomas cười thành tiếng rất thoải mái:
           
          - Đúng như vậy! Tôi có chủ đích khi hỏi câu hỏi như thế!
           
          Hoài không cười nữa khi trả lời câu hỏi của viên thám tử:
           
          - Phản ứng của người bị PTSD khi bị khích động cũng tùy theo mức độ chuyện xẩy ra trong quá khứ gây nên nỗi ám ảnh đó ra sao. Nặng hay nhẹ. Và cũng còn tùy thuộc vào bản chất của kẻ bị PTSD đó như thế nào nữa. Chẳng hạn một người vốn là một kẻ mạnh mẽ dữ dằn và hung hăng trước biến cố nào đó thì phản ứng lại khác. Còn một kẻ bản chất hiền lành khi bị lôi cuốn vào một sự kiện kinh khủng trong quá khứ rồi sau đó bị PTSD thì phản ứng lại khác. Rất khó có một câu trả lời chung được!
           
          Thomas nhớ lại những điều Mia đã kể cho mình về Larry Cruz trong cuộc gặp gỡ duy nhất tại nhà của Christine Baker tại Tyler.
          Dựa vào đó chàng tiếp tục đặt câu hỏi nhưng vẫn không muốn nhắc đến tên Larry Cruz để Hoài được thoải mái khi trả lời:
           
          - Chẳng hạn như kẻ bị PTSD là một người lạnh lùng xa cách và như bị lạc lõng trong đám đông thì theo bác sĩ phản ứng của người đó sẽ ra sao khi bị khích động?
           
          Hoài hỏi lại:
           
          - Người đó dữ dằn hay hiền lành nhút nhát?
           
          Thomas nhớ đến hình xâm trên cánh tay vạm vỡ của Larry Cruz khi trả lời:
           
          - Tôi nghĩ đó không phải là một người hiền lành hay nhút nhát.
           
          - Có những người dữ dằn sẽ có những biểu hiện về sự kích động khi ký ức xâm nhập là chống đối hung hãn, bộc lộ mọi sự tức giận và phản kháng kịch liệt.
           
          - Có thể sẽ có những phản ứng làm hại người khác không? Và liệu kẻ bị PTSD có nhận thức được hành động của mình hay không?
           
          Câu hỏi này của Thomas rất hay làm Hoài nhớ đến những khám phá mới đây về hội chứng PTSD.
           
          - Một phân nhóm phân ly của PTSD đã được công nhận. Kẻ bị PTSD lúc đó có cảm giác tách rời khỏi bản thân hay rời khỏi cơ thể hay như qua một trải nghiệm giống như trong giấc mơ.
           
          - Có nghĩa là khi đang ở trong trạng thái như vậy, kẻ đó không nhận thức được những điều mình đang hành động?
           
          Hoài gật đầu:
           
          - Đúng vậy! Hay những trải nghiệm trong quá khứ lại lập lại mà kẻ bị PTSD không nhận thức được rõ ràng. Ví dụ ký ức ghê rợn trong quá khứ của kẻ đó là hãm hại một ai đó dù là trong chiến tranh nhưng kẻ bị PTSD luôn có mặc cảm tội lỗi và bị dằn vặt về hành động của mình thì hành động này trong lúc đang bị kích động và mất nhận thức thì cũng có thể xẩy ra.
           
          Thomas nghĩ ngay nếu quả thật Larry Cruz bị hội chứng PTSD và cũng chính y là thủ phạm của cả 3 vụ giết người vừa qua thì những hành động của y dù là giết người cũng sẽ chỉ bị án tù chung thân là cùng! Thật thất vọng!
           
          Những ý nghĩ này hiện lên trên mặt Thomas.
          Nhìn thấy Thomas có vẻ khác lạ nhưng Hoài không hỏi vì sao.
          Thomas nói với Hoài:
           
          - Bác sĩ ăn đi chứ! Đừng vì những câu hỏi của tôi mà bà ăn mất ngon! Tôi xin lỗi.
           
          Hoài vừa ăn vừa nói với Thomas:
           
          - Buổi trưa tôi không ăn nhiều.
           
          Thomas không muốn hỏi thêm về PTSD nữa. Nhưng những nghi ngờ về Larry Cruz càng lúc càng rõ rệt hơn và càng không thể bỏ qua.
          Thám tử Thomas ăn hết phần ăn của mình một cách ngon lành.
           
          - Tiệm ăn này thức ăn cũng khá phải không bác sĩ? Bà có thường xuyên đến đây không?
           
          Hoài cười nhẹ:
           
          - Đây là lần đầu tiên! Thức ăn khá ngon!
           
          Nhìn chiếc nhẫn lấp lánh ở ngón tay áp út của bác sĩ Nguyễn, Thomas nghĩ thầm: Bà ấy đã lập gia đình! Người chồng của bà ta là người như thế nào nhỉ? Nếu mà người vợ là một người sắc xảo và có thể nắm bắt mọi ý nghĩ của mình thì… đáng sợ! Nghĩ như vậy và cũng thấy buồn cười cho những suy nghĩ của mình nhưng Thomas giấu kín ý tưởng cũng như nụ cười hóm hỉnh của mình vì nhỡ ra…. Bà ấy đọc được thì sao?
           
          Điện thoại của Hoài reo. Nàng mở xắc tay nói với Thomas:
           
          - Xin lỗi! Tôi phải nghe điện thoại!
           
          Hóa ra là Anne gọi cho nàng.
           
          - Hello! Anne hả?
           
          Giọng Anne ríu rít như chim:
           
          - Chị ăn trưa ngon quá rồi quên giờ sao? Bệnh nhân hẹn đến rồi!
           
          - À.. quên thật! Chị về văn phòng ngay. Cũng vừa ăn xong!
           
          - OK chị!
           
          Thomas vui vẻ cám ơn Hoài:
           
          - Cám ơn bác sĩ nhiều lắm vì đã cho tôi thì giờ cũng như những hiểu biết quý báu của bà!
           
          Hoài cười vui:
           
           - Cám ơn vì bữa ăn trưa ngon! Nói chuyện với anh cũng vui!
           
          Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt tươi vui và cởi mở của Thomas khi nói với Hoài:
           
          - Tôi rất vui được nói chuyện với bác sĩ. Cuộc trò chuyện rất hữu ích và thú vị, nhất là vì… tôi không phải là bệnh nhân của bà!
           
          Cả hai cùng cười vì câu nói này của Thomas.
          Hoài nói ngay:
           
          - Tôi có bệnh nhân hẹn đang chờ nên phài về văn phòng ngay. Cám ơn…
           
          Thomas cũng đứng lên khi thấy Hoài cầm túi xách đứng dậy và có vẻ vội vã.
          Chàng nói vớt vát:
           
          - Trong tương lai gần hy vọng được sự giúp đỡ của bác sĩ nữa.
           
          - Không sao! Có thể giúp được gì tôi sẵn lòng bởi vì Son Nguyễn hiện tại cũng là bệnh nhân của tôi.
           
          Hai người bắt tay nhau. Thomas đưa Hoài ra đến gần cửa bên ngoài rồi quay lại vào trong thanh toán tiền ăn trưa.
          Thomas rất thích người bác sĩ này! Trò chuyện với bà ta rất hứng thú!
           
          #35
            frank 11 giờ (permalink)
            Chương 21
             
             
            Thomas gọi cho thám tử Walker Cox ngay sau khi rời khỏi tiệm ăn. Nhưng ông ta không bắt máy có lẽ đang bận gì đó. Chàng để lại lời nhắn ngắn gọn: “Cần hỏi ông vài câu về vụ Sophia Flores. Cám ơn”.
             
            Vừa lái xe Thomas vừa nghĩ đến cuộc trò chuyện mới đây với bác sĩ Hoài Nguyễn. Chàng thấy mình may mắn vì không bị PTSD sau thời gian trong quân ngũ 4 năm và đã từng đi Afghanistan dù là không lâu. Cũng đã từng chứng kiến nhiều thảm cảnh trong chiến tranh, cũng có bị ảnh hưởng đôi chút khi xuất ngũ nhưng Thomas trở về đời sống dân sự và hội nhập với xã hội không khó khăn mấy. Có lẽ vì bản chất con người chàng rất cởi mở và lạc quan nên không dễ bị trầm cảm, Thomas nghĩ thầm như vậy.
             
            Hôm nay chưa ghé đến văn phòng và báo cáo với xếp nên có lẽ cũng phải ghé một chút mặc dù không có gì mới mẻ để tường trình!
            Đậu xe nhưng chưa tắt máy thì chuông điện thoại reo.
            Nhìn số biết ngay là của Walker Cox gọi lại.
            Thomas nghe điện thoại ngay:
             
            - Thomas Brown! Tôi nghe!
             
            Giọng của Walker Cox không hề thay đổi. Có lẽ nếu trởi có sập thì giọng của ông ta vẫn điềm tĩnh như thế:
             
             - Anh gọi tôi?
             
            Thomas vui vẻ:
             
            - Tôi biết ông bận nhưng chỉ xin vài phút thôi. Tôi muốn biết nạn nhân thứ ba Sophia Flores được tìm thấy ở đâu, ngày và giờ.
             
            - Memorial Park. Công viên đóng cửa lúc 11 giờ đêm. Xác của Sophia Flores được tìm thấy bởi một cặp vợ chồng đi dạo. Anh có thể ghé ngang trụ sở cảnh sát và xem hồ sơ vụ án mạng này chi tiết hơn.
             
            - Vậy thì tuyệt! Cám ơn ông. Tôi ghé ngay lập tức.
             
            - Được! Chào anh!
             
            Chưa cần nghe Thomas nói gì thêm thám tử Walker Cox đã cúp điện thoại ngay.
            Một người rất bận rộn! Thomas thở dài.
             
            Thay vì vào văn phòng, Thomas lùi xe để đi đến sở cảnh sát. Chàng muốn đọc hồ sơ của nạn nhân thứ ba càng sớm càng tốt.
            Vào sở cảnh sát, Thomas đưa thẻ cá nhân của mình. Chưa kịp nói lý do đến đây thì người cảnh sát ở bàn làm việc bên ngoài hỏi chàng:
             
            - Anh là Thomas Brown?
             
            Thomas nở nụ cười thân thiện cho được việc. Có mất gì một nụ cười chứ.
             
            - Đúng! Tôi là thám tử tư Thomas Brown! Thám tử Walker Cox có đây không?
             
            - Ông ấy vừa ra khỏi đây. Nhưng Walker có dặn anh sẽ đến đây vì vụ Sophia Flores.
             
            Walker Cox được quá! Thomas nghĩ thầm như thế.
             
            - Phải, lúc nãy tôi có nói chuyện qua điện thoại với ông ta về vụ án này. Walker Cox nói tôi có thể xem qua hồ sơ vụ Sophia Flores.
             
            Viên cảnh sát gật đầu đứng lên nói với Thomas:
             
             - Anh chờ tôi!
             
            Vài phút sau viên cảnh sát trông cũng còn trẻ, có phần còn trẻ hơn Thomas đi ra, tay cầm hồ sơ mà có lẽ là hồ sơ của Sophia Flores.
            Thomas thân thiện đưa tay bắt tay anh ta rồi nói:
             
            - Cám ơn!
             
            Viên cảnh sát cũng đáp lại:
             
            - Không có chi! Andrew Brown!
             
            Thomas cười lớn tiếng:
             
            - Chúng ta cùng họ! Không chừng có họ hàng gì đây!
             
            Andrew Brown cũng cười theo:
             
            - Có thể lắm!
             
            Anh ta đưa tập hồ sơ cho Thomas rồi nói:
             
            - Anh theo tôi vào đây! Anh muốn ngồi ở đó bao lâu cũng được nhưng không được mang tập hồ sơ đi khỏi đây! Anh có thể ghi chép nhưng không được chụp hình!
             
            - Đương nhiên, tôi biết! Cám ơn.
             
             
            *
             
             
            Hóa ra nơi đó là chỗ để nhân viên nghỉ giải lao, ăn trưa hay uống cà phê. Thomas không quan tâm, miễn là có chỗ ngồi và có bàn là được rồi.
            Thomas lấy giấy bút trong cặp táp mang theo và để lên bàn.
            Mở tập hồ sơ còn rất mỏng, Thomas nghĩ thầm: Để xem có những gì trong này?
             
            Hình ảnh nạn nhân ở ngay trang đầu tiên. Sohia Flores trong bức hình đang nhìn Thomas! Một cô gái trẻ da mầu, lai tới những 3 giòng máu, đen, trắng, và Mễ. Cả ba giòng máu đó kết hợp thành một Sophia Flores rất đặc biệt, Thomas có thể nhận định như thế! Mái tóc đen hơi xoăn đặc trưng của giòng máu da đen, nhưng nước da bánh mật của Mễ. Còn đôi mắt mới kỳ lạ! Sophia Flores có đôi mắt mầu xanh lục, có lẽ thừa hưởng từ người da trắng.
             
            Thomas nhìn xuống những chi tiết về nạn nhân. Mẹ cô ta là Mỹ đen lai trắng, bố là Mễ Tây Cơ. Vậy thì đôi mắt xanh lục này của Sophia Flores được thừa hưởng từ đời ông bà, không biết mẹ của Sophia Flores có đôi mắt xanh lục như nạn nhân hay không?
             
            Nhưng đôi mắt dị kỳ trong bức ảnh đó đang nhìn Thomas như gửi gắm một điều gì? Với ành của những nạn nhân trước Thomas không có cảm giác như vậy! Tại sao lại như thế? Đôi mắt xanh lục kia đang muốn nói gì? Chàng nhất định sẽ tìm ra thủ phạm!
            Thomas nói nho nhỏ, chỉ vừa đủ cho đôi mắt ấy nghe được:
             
            - Tôi nhất quyết sẽ tìm ra kẻ đã hại cô, Sophia! Nhất định là như vậy, tin tôi đi!
             
            Chàng khẽ lắc đầu, cúi xuống đọc hồ sơ của Sophia Flores.
            Là một cô giáo dậy tiểu học mới được chưa tới 2 năm, chắc Sophia là người rất yêu trẻ con? Một cô giáo trẻ tuổi hãy còn độc thân làm gì nên tội mà phải chết thảm như vậy?
             
            Nhưng vì sao kẻ sát nhân lại không treo xác Sophia lên cây như những nạn nhân trước? Vừa nghĩ đến đây, Thomas phải tự nhắc nhở mình là đã đi đến kết luận quá nhanh! Có gì bảo đảm cái chết của Sophia Flores cũng từ một kẻ tội phạm đâu? Ngoại trừ vết cắt trên bả vai!
             
            Thomas ngồi suy nghĩ, đọc đi đọc lại hồ sơ quá ít ỏi về nạn nhân Sophia Flores! Có khi nào đây chỉ là một trường hợp mô phỏng theo những vụ sát hại trước của một kẻ sát nhân nào đó không? Càng lúc càng rắc rối, cứ như vừa thấy một chút manh mối nào đó nhưng rồi lại chỉ đi vào một mê trận với thêm nhiều câu hỏi khác mà chưa tìm được câu trả lời!
             
            Thomas ghi địa chỉ của nạn nhân và một vài chi tiết. Sophia Flores bị giết vào tối thứ bẩy, không phải ngày thường. Ngày cuối tuần là ngày rảnh rỗi, đi chơi. Hãy còn độc thân, cô ta hẳn sẽ đi chơi với bạn bè hay bạn trai? Xác của Sophia Flores được tìm thấy vào sáng hôm sau nằm dưới một cái rạch không nhiều nước nằm khuất và trũng bên dưới trong công viên ngày chủ nhật, bởi một cặp vợ chồng trẻ đi dạo trong công viên.
             
            Chàng ghi địa chỉ của trường tiểu học, nơi Sophia Flores dậy học. Thomas google tìm địa chỉ của ngôi trường. Google địa chỉ của nhà cô ta. Không những vậy, còn google địa chỉ công viên.
            Tất cả hiện lên trên bản đồ thành một hình tam giác! Hay thật! Thomas ghi xuống địa chỉ của cả ba nơi.
            Không hiểu sao chàng có cảm giác như từ trường hợp của nạn nhân này, Thomas sẽ tìm ra mấu chốt để giải bài toán khó này! Để xem!
             
            Cũng là lúc phải rời khỏi nơi đây thôi!
            Thomas đứng lên ra ngoài đi tìm Andrew Brown để trả tập hồ sơ.
            Andrew Brown cười hỏi Thomas:
             
            - Xong rồi hả?
             
            Thomas đáp lại cũng bằng nụ cười:
             
            - Xong hết rồi! Cám ơn!
             
            Hai người tình cờ gặp gỡ nhưng cùng họ Brown gật đầu chào nhau từ giã.
            Thomas đi ra xe và nghĩ phải trở về văn phòng báo cáo với xếp về những chuyện vừa xảy ra.
             
            Đôi mắt xanh lục của Sophia Flores không hề rời khỏi tâm trí của Thomas, cứ chập chờn ẩn hiện. Có lúc như van nài, có khi lại như nhắc nhở một điều gì? Chà, nhức đầu quá! Không tìm ra thủ phạm chắc chàng sẽ điên lên mất, Thomas nghĩ thầm như vậy khi hai bàn tay đặt trên tay lái không ngừng gõ nhịp như để giải tỏa những khúc mắc đang rối ren…
             
             
            *
             
             
            Thomas gõ cửa phòng ông xếp Aviel Lewis.
            Vẫn giọng nói quen thuộc của ông ta vọng ra:
             
            - Vào đi!
             
            Nhìn thấy Thomas, Aviel Lewis hất hàm hỏi:
             
            - Sao rồi?
             
            Thomas trả lời:
             
            - Tôi vừa đến sở cảnh sát xem hồ sơ của nạn nhân thứ ba.
             
            - Có gì lạ không?
             
            Thomas ngần ngừ:
             
            - Nói là không có thì cũng không đúng… nhưng mà…
             
            Aviel Lewis nheo mắt nhìn Thomas:
             
            - Đừng nói với tôi là trực giác của anh lại bảo điều gì đây!
             
            Thomas cười lấp liếm:
             
            - À… thì cũng không sai!
             
            Aviel Lewis xua tay:
             
            - Khi nào có những diễn tiến hay chứng cớ rõ ràng thì hãy nói với tôi! Còn những trực giác của anh chỉ là chuyện tào lao! Tôi không muốn nghe những chuyên vu vơ như vậy!
             
            Chuyện tào lao? Thomas nghĩ thầm “tào lao” nhưng những thứ này đã dẫn dắt và giúp chàng giải quyết nhiều vấn đề! Nhưng làm sao để có thể giải nghĩa cho ai hiểu được chuyện này? Có thể chỉ có bà bác sĩ Nguyễn mới hiểu được chuyện này thôi và không chế nhạo mình!
             
            Nhưng xem chừng càng ngày Thomas càng đi xa khỏi vụ Liam Wright và Son Nguyễn! Chàng được mướn để điều tra vụ Olivia Ramirez đầu tiên giúp cho thân chủ Liam Wright là chính. Rồi bỗng dưng lại lòi ra một người anh sinh đôi của thân chủ là Son Nguyễn! Đến giờ phút này vẫn chưa giải quyết được vấn đề, hèn gì xếp của Thomas không mấy vui là vậy!
             
            Tất cả mọi chuyện cứ dồn dập làm đầu óc Thomas rối tung cả lên! Nhưng có trở về với vụ đầu tiên thì cũng chỉ là dậm chân tại chỗ! Biết đâu với nạn nhân thứ ba này mọi sự mới mở hẳn ra những bí ẩn để rồi đi đến kết thúc?
            Chắc lúc này bộ mặt của Thomas trông rất khó coi nên ông xếp Aviel Lewis không nhìn chàng nữa mà xua tay ra hiệu cho Thomas đi ra.
             
            Thomas thở dài thầm trong lòng! Điệu này mà không tìm ra thủ phạm thì chắc chỉ có nước xin nghỉ việc vì mất mặt quá!
            Chàng đi ra, ngừng chân tán chuyện gẫu với cô thư ký của xếp vài câu.
             
            - Sao? Bị xếp la rầy hả?
             
            Thomas nhún vai thay cho câu trả lời là một xác nhận không rõ ràng.
            Cô thư ký tươi như hoa nói nho nhỏ:
             
            - Chắc xếp cãi nhau với bà xã nên từ sáng giờ khó chịu lắm, chẳng phải mình anh!
             
            Thomas bật cười đồng lõa nheo mắt nhìn cô thư ký.
            Mở điện thoại ra xem giờ. Đi đâu để điều tra bây giờ? Nhà hay nơi làm việc của Sophia Flores? Nơi xảy ra vụ mạng thì để ngày mai!
            Thomas nghĩ mình còn nhiều thì giờ lắm! OK! Đi tới trường học nơi nạn nhân từng dậy học ở đó!
             
             
            *
             
            #36
              Thay đổi trang: < 123 | Trang 3 của 3 trang, bài viết từ 31 đến 36 trên tổng số 36 bài trong đề mục
              Chuyển nhanh đến:

              Thống kê hiện tại

              Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
              Kiểu:
              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9