Chào các bạn
Xin cho TT đăng nhập sáng tác mới . Rất cảm ơn
Tản mạn mùa đông
Trủy Thủ
Lời dẫn đầu : Tác giả mạn phép trích dẫn những lời hay ý đẹp của các nhạc phẩm để lấy cảm hứng cho bài viết dưới đây. Xin được cảm tạ quý nghệ sĩ ( có tên trong bài ) đã đem lại cho người viết thật nhiều giây phút an vui và thoải mái trong lúc say mê sáng tác.
***********************
Dừng chân trên phố xưa, lòng lữ khách nghe bồi hồi ( Cung đàn trên phố xưa - Tùng Nguyên ). Như kẻ viễn du sau bao năm xa vắng, người quay trở lại đây … chốn cũ một thời. Bao hình ảnh thân quen làm rung động hồn ta : Ngôi giáo đường lặng lẽ, trơ vơ trên mảnh đất rêu phong. Những hàng tường gạch đỏ kiên cố như không suy suyển với thời gian. Vài hồi chuông đổ rời rạc và lạc lõng như để chào mừng người lữ khách trở về. Quán nhỏ nơi góc phố còn đó, mấy ngọn đèn tù mù tăng thêm vẻ hắt hiu. Tiệm còn trụ lại đây bao lâu nữa để đón khách lạc bước qua đường, làm một ly ấm lòng trước khi cất bước ra đi ?
Nhìn về đường cô lý, cô lý xa xôi ( Thuyền viễn xứ - thơ Huyền Chi, phổ nhạc : Phạm Duy ). Người ngồi trầm ngâm trong công viên vắng lặng mà tưởng đến ngày về quê cũ : bàng bạc trong trí nhớ là con đường đất quanh co dẫn về làng … trơn trượt mỗi khi mưa và khô cằn nứt nẻ vào ngày nắng gắt. Cổng vào làng được dựng sơ sài cạnh lũy tre xanh. Đi một đỗi - tọa lạc trên khoanh đất rộng - là ngôi đình làng mái đã rêu phong, nơi mà trẻ con vẫn hay tụ tập đánh đáo và thả diều những chiều rảnh rỗi, xa xa hơn chút nữa là dãy nhà lá đơn sơ của những gia đình nông dân chất phác suốt đời chỉ biết ruộng nương. Những con người cả đời chỉ mong sao cho có đủ cơm ăn áo mặc.
Tìm đâu những ngày thơ ước mơ, tìm đâu những ngày hết mong chờ ( Những ngày thơ mộng - Hoàng Thi Thơ ). Mơ ước bé nhỏ thời thơ ấu là cái áo mới, cái kẹo ngọt, chiếc lồng đèn trung thu, bánh pháo ngày Tết cùng phong bao đỏ. Khi lớn hơn thì họ biết mong chờ : mong chờ một ngày hẹn hò nắng đẹp để thấy nụ cười e ấp trên môi ai, mong chờ một ngày quê hương thanh bình, thịnh vượng và mong chờ cuối đời là hạnh phúc nhỏ nhoi quây quần bên đàn con đàn cháu.
Qua bến nước xưa lá hoa về chiều, lạnh lùng mềm đưa trong nắng lưa thưa ( Nắng chiều - Lê Trọng Nguyễn ). Ai từng qua bến đò năm xưa để về thăm thôn vắng ? Những bước chân ngập ngừng trên bờ đê cũ, giữa trưa hè oi ả, mà cuối đê là nơi mình từng gặp gỡ chuyện trò. Để rồi chạnh nhớ câu thề cho tim dâng nỗi tái tê ! ( lấy ý trong bài hát ). Ngày đó có mây trắng ngang trời, có tiếng kêu rã rời của cánh chim lạc lõng … bay mỏi tìm đàn. Bến nước xưa nay đâu ? Không còn dấu tích nào nơi chốn hẹn hò, chỉ còn nỗi chạnh lòng nuối tiếc không nguôi.
Người ơi còn nhớ mãi trưa nào thời nào vàng bướm bên ao ( Hương xưa - Cung Tiến ). Hình ảnh thanh bình hiền hoà ấy đã đi vào tâm tư nhiều thế hệ chúng ta với tiếng ru à ơi của mẹ hiền nhẹ êm như làn gió mát, với tiếng gà gáy trưa nghe sao quá não lòng, với buổi chiều làng quê vi vu tiếng sáo diều trên trời lộng gió. Những đêm dài mơ về một dĩ vãng xa xôi rồi chợt tỉnh để nghe tiếc nuối. Dù rằng sầu có phai nhoà cuộc đời … niềm hy vọng tươi sáng nơi ngày mai sẽ mãi đẹp như tiếng hát của lứa đôi ( lấy ý trong bài hát ).
Làng tôi có cây đa cao ngất từng xanh, có sông sâu lờ lững vờn quanh ( Làng tôi - Chung Quân ). Con sông xưa giòng nước màu rêu xanh biếc chậm buồn lượn quanh bao mái tranh nghèo, mất hút xa xa sau những cây chuối um tùm. Chiều dần tàn, bóng hoàng hôn đang xuống bằng những bước chân lặng lẽ, lũ trẻ mục đồng thúc hối trâu bò về chuồng cho kịp giờ cơm. Bữa cơm khoai thanh đạm cho xong một ngày cực nhọc và cho mau xong kiếp người lam lũ sau lũy tre xanh.
Một làn khói trắng ru đời vào quên lãng, nâng sầu thành hơi ấm … hơ dịu tình đau ( Bài không tên số 7 - Vũ Thành An ). Tiếng hát truyền cảm của người nữ ca sĩ tài danh từ đâu vọng đến, len lỏi vào căn gác nhỏ làm nỗi buồn trống vắng của ai thêm chất ngất. Tiếng hát như muốn ru người vào lãng quên, như muốn ủi an bù lấp cho nỗi cô đơn. Lời nói cho nhau đời nhau là làn khói đã tan. Cầm lấy bút, trải lòng trên tờ giấy trắng … những dòng thơ xoa dịu tình đau … cho người chút ấm lòng và cho mộng đời thong thả thoát đi ( ý trong bài ).
Ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại, cuộc tình nào đã ra khơi ta còn mãi nơi đây ( Tình xa - Trịnh Công Sơn ). Ta ngồi lại đây lặng thầm tính sổ đời người, nhìn lại quá khứ biết bao vui buồn đã qua. Những khung trời tưng bừng náo nhiệt đầy tiếng cười rộn rã … những vui thích, những quây quần cùng sầu khổ, biệt ly. Một tối dạo bước trên bờ biển vắng, chỉ còn ta với ta, nghe nỗi u sầu xâm chiếm, thấm thía hai chữ cô đơn. Xin cám ơn người, cám ơn đời đã cho ta biết trân quý những phút giây đẹp đẽ tuyệt vời để ngày mai khi đời đã xanh rêu ( ý trong bài ) thì vẫn còn có một chút gì để thương để nhớ ( Còn chút gì để nhớ - thơ Vũ Hữu Định, phổ nhạc : Phạm Duy ).
Nhắm mắt cho tôi tìm một thoáng hương xưa, cho tôi về đường cũ nên thơ, cho tôi gặp người xưa ước mơ ( Nửa hồn thương đau - thơ Thanh Tâm Tuyền, phổ nhạc : Phạm Đình Chương ). Cho tôi thả hồn về những tháng ngày lụa là êm ái, tràn đầy thi vị và yêu thương thắm thiết của lứa đôi. Những chiều ngoài trời xám ngoét mưa buồn nhưng lòng rộn rã niềm vui hò hẹn, những lần chỉ xa cách đôi ngày mà đã đầy nhớ nhung, những lần giận hờn vì chuyện đâu đâu để rồi tình thêm gắn bó, gương mặt nào đã đắm say nghe khúc hát về một chân trời tím ngát …về vì sao sáng trong đêm. Ai đã choàng vai ai khi ta đưa nhau về một tối cuối năm lạnh lẽo. Tất cả chỉ còn là quá khứ phai màu !
Tôi thức từng đêm thơ ấu mà nghe muối pha trong lòng ( Biển mặn - Trần Thiện Thanh ). Bước vào ngưỡng cửa đại học, hương thơm của tuổi học trò đã mất mát nhiều và mộng mơ cũng khác xưa. Một vài bạn hữu phải lìa bỏ sách vở, lìa bỏ mái trường để vào quân ngũ. Người bắt đầu biết âu lo, biết thức trắng và biết thế nào là trái đắng trong đời ( Tình đầu, tình cuối - cùng một nhạc sĩ ). Nhiều đêm thao thức với những cảnh tượng thương đau : hình ảnh ông già bán báo dãi dầu nắng mưa, đứa bé gái rách rưới với xấp vé số lủi thủi trong các quán ăn, người thương phế binh khản cổ ca hát bên đường xin chút lòng từ tâm bố thí. Cảm nhận được phần nào mặt trái cuộc đời, hoàn toàn khác biệt với cái thế giới nhỏ bé chật hẹp mà người đã và đang sống. Người vừa biết mở mắt nhìn để thấy các màu sắc không phải lúc nào cũng tươi sáng và để thấy các khổ ải thế gian.
Dừng chân quán năm xưa, uống nước dừa hay nước mắt quê hương ( Những ngày xưa thân ái - Phạm Thế Mỹ ). Một trưa nắng cháy, tiễn đưa bạn học cũ về nơi an nghỉ cuối cùng ở nghĩa trang quân đội Biên Hoà. Bạn còn quá trẻ, mới chỉ đôi mươi. Ánh mắt bạn ngời sáng trong ảnh tang, mở lớn như còn ươm nhiều kỳ vọng, nhiều mơ mộng nơi tương lai. Tiếng khóc lóc, những vành khăn tang trắng làm tê tái hồn người. Tượng đồng Thương Tiếc ( tác phẩm của điêu khắc gia Nguyễn Thanh Thu ) nơi cổng ra vào gây nỗi bùi ngùi, xúc động : hình ảnh người chiến binh - súng đặt nằm ngang đùi - đang ngồi trầm tư trên tảng đá, thật ấn tượng với nỗi buồn trĩu nặng trên gương mặt hằn nét gian nan. Anh đang nghĩ gì hỡi anh ? Nghĩ đến các chiến hữu đã âm thầm nằm xuống và thương cảm cho số phận bạn bè ? hay thân phận mình ? Anh đang suy tư về điều gì ? về một thời để sống, một thời để chết ? ( tựa đề một cuốn truyện của văn sĩ Erich Maria Remarque ). Người ra về, dừng chân quán năm xưa - nơi chúng ta từng ngồi đây kể chuyện vui buồn đời dân đời lính - uống miếng nước mát mà sao nghe lòng rời rã, bâng khuâng.
Mưa soi dấu chân em qua cầu, theo những cánh rong trôi mang niềm đau ( Mắt lệ cho người - Từ công Phụng ). Chiều tàn trong công viên, mưa giăng đầy lối và trời bắt đầu trở gió : đã đến lúc chúng mình chia tay. Em sẽ qua cầu, chiếc cầu đánh dấu cho sự thay đổi của đời người con gái. Vẫn biết đời luôn đổi thay, nhưng đổi thay này đau đớn cho cả hai. Không ai có lỗi với ai vì chuyện xảy đến ngoài dự định và cũng chẳng thể trách cứ điều gì. Ta đến với nhau thật tình cờ như một cơn mưa đầu mùa ồ ạt rồi mau ngưng ! Ngày tháng qua đi, để lại trong ta những dấu tích đầu đời khó mà phai nhạt.
Chợt nghe mùa thu bay trên trời không, còn ai giữa mênh mông đời mình ( Xin còn gọi tên nhau - Trường Sa ). Phố vẫn hoang vu từ lúc em đi, ta đi giữa đám đông … người đời nhộn nhịp nhưng sao lòng mình trống vắng buồn tênh, nghe chừng có một mùa thu đang lấn vào hồn. Mới hôm nào mình còn tay trong tay, sánh bước bên nhau … tiếng cười rộn rã trên phố đông người. Ngày nào đó trên đường vắng mình nép vào nhau bước vội tìm chỗ trú mưa, tiếng chuông leng keng của chiếc xích lô đạp vụt qua như muốn trêu ghẹo đôi tình nhân trẻ, ta nhìn nhau trong niềm hạnh phúc tràn trề. Ngày buồn này em ở đâu , có bàn tay nào vỗ về nâng đỡ ?
Em ra đi mùa thu, mùa thu không trở lại. Đếm lá úa mùa thu, đo sầu ngập tim tôi ( Mùa thu không trở lại - Phạm Trọng Cầu ). Mùa thu năm ấy em ra đi mang theo tình anh và mang theo cả những ngày chúng ta bên nhau ân cần tha thiết. Từ đó trở đi, những mùa thu kế tiếp luôn cho anh nỗi nhớ nhung về một chuyện tình dĩ vãng, gợi lại kỷ niệm gặp gỡ trong thành phố lạ để mình quen nhau và gắn bó. Cuộc tình mong cho dài lâu nhưng nào ngờ chia ly quá sớm để dâng tràn nỗi sầu bi. Anh vẫn còn lần bước trên lối cũ và hoang tưởng rằng mùa thu nào đó sẽ đem em về lại bên anh, em dấu ái.
Cùng rót bao nhiêu ngày hoang, cùng đếm bao nhiêu mộng tàn ( Dạ khúc cho tình nhân - Lê Uyên Phương ). Về nơi đâu hạnh phúc ngập tràn, hạnh phúc có hương thơm của đóa hoa vừa nở tươi môi. Ly biệt gây tha thiết nhớ mong … ân tình sâu còn in đậm. Đời có cách chia, dòng nước mắt nóng tiễn đưa cho lần cuối, lòng vẫn đắm đuối mơ về một yêu dấu xa xăm ( ý trong bài hát ). Còn đâu những ngày thênh thang rong chơi trên đồi thanh vắng, cùng nghêu ngao hát “ta thương đôi tình nhân kia như gió thương yêu mây trời “ ( Đồng xanh - Green fields - Lê Hựu Hà đặt lời Việt ), chỉ còn lại là nhung nhớ mịt mờ.
Người đi qua đời tôi, không nhớ gì sao người. Mưa nào lên mấy vai, gió nào lên mấy trời ( thơ Trần Dạ Từ - phổ nhạc : Phạm Đình Chương ). Người có nhớ gì không … về ngày tháng đó ? Còn tôi thì khó quên bóng dáng người xưa, khó quên những kỷ niệm của một thời diễm tuyệt. Trong trí tôi vẫn còn in đậm một gương mặt xinh xắn, hiền hoà … vẫn còn nghe vang vọng những tiếng cười không chút ưu tư. Tôi vẫn đi trên con đường thân thuộc, vẫn hàng cổ thụ là nhân chứng cho tình mình, vẫn thoảng bay trong không gian hương thơm thanh thoát của hoa dạ lý, vẫn ngôi giáo đường mà chúng ta đã cận kề thì thầm nguyện ước. Hồi chuông đổ đâu đó như báo hiệu cho một sự chấm dứt, một đoạn kết không vui.
Còn đây bao tháng năm âm thầm anh mang, bao vấn vương cho đời thênh thang ( Nỗi đau muộn màng - Ngô Thụy Miên ).
Mùa thu mây giăng lối,
Trôi đi nỗi tiếc thương.
Ngày dài sao chợt tối,
Tiếng cười đọng sầu vương.
Lối cũ mênh mang đường phố vắng,
Lần bước đi tìm dấu tích xưa.
Dòng đời ảo ảnh tầng mây lặng
rơi xuống trần gian đám bụi mưa.
THÊNH THANG đó nhưng kìa sao hoang vắng.
ÂM THẦM đây còn chút VẤN VƯƠNG trao.
( Trủy Thủ )
Ai ra đi nhớ hàng me già, thu công viên hoa vàng tượng đá ( Sàigòn niềm nhớ không tên - Nguyễn Đình Toàn ). Mùa xuân năm xưa ra đi sau cơn biến động, ta lạc mất nhau trong bối cảnh thương đau. Mùa xuân năm nay người trở lại đây, trở lại để xem vật đổi sao dời … xem đổi thay của thành phố thân yêu, xem thị xã ven biển có còn sóng vỗ rì rào bên hàng thùy dương lao xao trong gió hay đã đô thị hoá bằng những cao ốc tối tân vô giác vô tri, trở lại xem phố núi cao nguyên mây mù giăng thấp với chút lành lạnh … có còn thác reo, có còn đồi thông thơ mộng ? Có bao giờ em trở lại đây, đứng dưới trời cao ngửng trông mây … nghe gió hắt trong cây nhắc lại thời thơ dại ? ( Có bao giờ - cùng một tác giả ).
Thời gian hứa sẽ làm tàn phai niềm nhớ, vào ngày thu se lạnh gió heo may về ( Tình khúc heo may - Tùng Nguyên ). Ai đó đã nói thời gian là phương thuốc nhiệm màu chữa lành các thương đau. Và thời gian cũng sẽ làm tàn phai mọi chuyện, sẽ xếp đặt kỷ niệm chúng ta vào các ngăn nhỏ tâm tư … để rồi bụi mờ của lãng quên bao trùm phủ lấp.
Tháng hai 2025 - Trủy Thủ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.02.2025 16:09:12 bởi Ct.Ly >