Giọt Lệ Tháng Sáu - Truyện dài Mặc Bích

Tác giả Bài
frank
  • Số bài : 1701
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.08.2013
Giọt Lệ Tháng Sáu - Truyện dài Mặc Bích - 16 giờ
 
Giọt Lệ Tháng Sáu
 
Truyện dài
 
Mặc Bích
 
 
Chương 1
 
 
April đẩy cổng rào bằng gỗ chỉ cao đến nửa thân người vào sân bên trong. Hàng rào gỗ bao bọc quanh khu nhà rất thưa và thấp như chỉ để phân định giữa nhà này với nhà kia mà thôi. Đã sang đầu tháng 3 nhưng trời còn khá lạnh. Từng giải sương mù trắng đục vắt ngang ở quãng này một chút rồi lại biến đi ở nơi xa hơn. Hay chỉ vì có những nơi đã tỉnh giấc?

Nhà của mẹ vẫn còn say ngủ trong màn sương. Những màn che của từng ô cửa sổ vẫn còn khép kín. Những bụi hoa hồng phía trước nhà trồng đã lâu năm với những đốm hoa mầu đỏ như những con mắt đang tò mò nhìn người thiếu nữ đã lâu lắm không trở về.

April An Phạm vẫn đứng ở sân trước nhìn ngắm chung quanh. Mọi sự không thay đổi, vẫn không khác gì cách đây 6 tháng là lần cuối nàng về thăm mẹ. Ngay gần sát vòm cửa vào nhà, hai bụi hoa Iris trồng hai bên đã bắt đầu nở hoa, một bên hoa tím, bên kia hoa vàng. Ở quê nhà của mẹ tận bên kia trái đất, mẹ gọi hoa Iris là hoa Diên Vỹ, April đã nhớ cái tên đó và thích hơn là tên gọi Iris. Cánh hoa Diên Vỹ tuy hình dạng mềm mại phô bầy sắc hương nhưng lại cứng cáp từ bên trong với những đốm mầu tỏa ra như những ngọn pháo bông bùng nổ trên trời đêm. Những tán lá xanh hình lưỡi kiếm nhọn sắc kiêu hãnh đâm thẳng lên trên cao mà có lần mẹ đã gọi đó là những nỗi buồn thấu tim! Những tán lá gần sát đất xòe ra chứ không chĩa lên trời nhưng đầu lá vẫn sắc nhọn và cứng.

April lần đó đã hỏi mẹ vì sao mẹ lại nghĩ những tán lá của hoa Iris là những nỗi buồn thấu tim? Câu trả lời của mẹ là đôi mắt u uẩn chứa đựng nhiều xót xa đớn đau cộng theo với lời nói là nỗi nhớ mà April không bao giờ quên nổi.

“Còn nỗi đau nào hơn khi mất đi người mình yêu! Những tán lá của hoa Iris bên ngoài cửa đã từng chạm vào ống quần của ba con mỗi khi đi ngang qua… Giờ đây mỗi lần cũng từng tán lá đó chạm vào chân mẹ thì từng đầu nhọn của lá lại nhắc nhở đến nỗi đau..”

Mẹ chưa từng kể hay không muốn kể cho April nghe vì sao ba mất! Vì sao không nói thì mẹ chỉ im lặng! Đó là câu trả lời của mẹ! Theo lời mẹ kể thoáng qua thì xác của ba sau khi qua đời đã được thiêu thành tro bụi và rải khắp sân trước và vườn sau nhà. Đã có lần April nghĩ ba vẫn có mặt ở đâu đây trong ngôi nhà hay sau vườn đầy hoa. Ba đã mất khi chị em April hãy còn nhỏ, 3, 4 tuổi! Ngay cả cái họ Phạm cũng là họ của mẹ. Vì sao chị em April không mang họ cha thì mẹ cũng không chịu giải thích! Sự hiện diện của người ba đã cộng tác vào việc sinh ra hai chị em April và June rất mơ hồ, không hình ảnh nào lưu lại, bia mộ cũng không vì đã thiêu. April chỉ biết tên của ba là Adam West.

Những khắc khoải về một người cha không còn nữa trên cõi đời này dần dần cũng phai nhạt đi. Ngày hôm nay trở về nhà, đứng trước sân tìm lại những ngày cũ… mà thấy mới! Chỉ vì nàng đã trưởng thành, có cuộc sống và một nơi chốn để trở về sau những giờ làm việc và gọi đó là nơi thân quen, là nhà riêng của mình! Một ai đó đã bảo rằng khi rời khỏi nơi mình đã sinh ra và lớn lên và lúc trở về chốn ấy mới nhận ra một thời là nhà nay đã trở nên lạ và không còn thuộc về mình nữa! Không sai với tâm trạng của April ngày hôm nay!

Mẹ là người yêu hoa nên trồng rất nhiều loại hoa. Ở ngay góc sân trước những bụi hoa Hydrangea cho những chùm hoa tụ lại thành hình quả cầu. Hèn gì mẹ đã gọi đây là hoa Cẩm Tú Cầu! Những cái tên Việt nghe rất gợi hình! Đấy cũng chỉ là theo lời mẹ nói và giải thích, còn tiếng Việt của April rất sơ sài và hiểu biết về quê hương của mẹ quá ít ỏi! Mầu xanh có ánh sắc hồng của hoa Cẩm Tú Cầu dịu dàng nhưng kiêu sa ẩn hiện trong màn sương ngày hôm nay như nhắc nhở người con xa nhà nay mới trở về rằng sân nhà vẫn đẹp trong chờ đợi một cái nhìn tán thưởng.

Thoang thoảng có mùi hoa Jasmine trong sương sớm! Kia kìa! Ánh mắt của April ngừng lại ở những bông hoa trăng trắng xinh xinh. Mầu trắng tinh khiết gợi nên một cảm giác thư giãn. Mẹ đã gọi hoa này là gì nhỉ? Mẹ không gọi là Jasmine! Mẹ thường hay ngắt những bông hoa trắng tinh này để vào đĩa đặt  trong nhà cho tỏa hương thơm. April  chợt nhớ ra tên gọi Việt Nam của hoa  này! Hoa Nhài! Đúng rồi! Trí nhớ của  nàng cũng không tệ lắm! Hoa này cũng  mọc thành từng bụi xen kẽ với hoa Cẩm  Tú Cầu.

Còn vườn sau nhà nữa! Không biết  có thay đổi gì không?

April kéo chiếc va-li nhỏ qua vòm  cổng trước rồi lấy chìa khóa mở cửa. Ổ  khóa vẫn nhẹ nhàng chuyển động theo  vòng xoay của nàng như chào đón April  trở về.
Nàng đẩy cửa vào bên trong nhà. Tất  cả dường như đang say ngủ, không một  tiếng động! Chuyến bay đêm đã đưa  April về nhà vào sáng sớm. Đã ngủ trên  máy bay suốt dọc đường nên nàng rất  tỉnh táo dù mới có gần 8 giờ sáng. Bên  ngoài trời nhiều sương mù nên bên trong  nhà hãy còn thấy hơi tối không sáng nhưng  cũng đủ cho April nhìn thấy mọi sự vẫn  y như cũ.

Tấm ảnh chụp hình hai chị em April lúc còn nhỏ khi đó April mới 4 tuổi và chị June 6 tuổi. Trong hình chị June cười rất tươi. Nụ cười hồn nhiên thanh khiết với hàm răng dưới có 1 cái răng mới nhú lên như một chồi non xinh xắn. April không cười mà mắt còn ngấn lệ vì vừa bị ngã đau! Khung hình và ảnh đó được đặt trên chiếc bàn dài nhưng chỉ hẹp bằng hai găng tay ngăn giữa phòng khách và phòng ăn. Bên cạnh ảnh hai chị em có ảnh khác là hình của mẹ chơi vĩ cầm. Trong hình mẹ trẻ lắm và đẹp.

Bức tượng thiếu nữ khỏa thân trắng toát nằm nghiêng trong một tư thế tuy là gợi tình nhưng có lẽ vì mầu trắng nên cho một cảm nhận trong sáng hơn cũng nằm trên chiếc bàn dài hẹp ấy. Bức tượng ấy sáng rực lên cũng chỉ vì cái mầu trắng của nó như phô trương không chỉ vẻ đẹp của người thiếu nữ mà còn gợi lên một xúc động! Không phải xúc động của April nhưng là của mẹ! Theo mẹ đó là một gắn bó duy nhất giữa ba và mẹ còn lưu lại mà không gây nên buồn phiền cho mẹ khi nhớ đến ba!
April đã từng nghĩ có rất nhiều điều bí ẩn về cuộc đời cũng như con người của mẹ nhưng mẹ nàng không hề muốn thố lộ, dù cho April là con của mẹ!

Trên tường ở phòng khách vẫn những bức tranh nằm yên đó mà April tin chắc rằng khi tháo những bức tranh xuống sẽ lộ ra những khoảng trống khác và sáng hơn với mầu của tường. Chiếc đàn vĩ cầm của mẹ kiêu hãnh nằm ở chỗ của nó như định hình với chủ nhân về một gắn bó không thể buông bỏ!

Căn nhà này đã từng vang vọng tiếng đàn réo rắt của mẹ. Những tiếng đàn, những bài nhạc mà April đã được nghe từ nhỏ không biết đến bao nhiêu lần và nhớ nằm lòng dù nàng không đàn vĩ cầm. Mẹ đã dậy cho cả chị June và April chơi đàn vĩ cầm nhưng đều phải bỏ cuộc với nỗi thất vọng vì hai chị em April không có khiếu về âm nhạc!

Ở một góc gần cửa sổ nhìn ra sau vườn April vẫn nhìn thấy ảnh mẹ và ban nhạc đại hòa tấu biểu diễn ở sân khấu danh tiếng Carnegie Hall được đóng khung treo trên tường! Sự nghiệp âm nhạc nổi tiếng một thời của mẹ vẫn còn hiện diện trên bức tường kia.

April ghé mắt nhìn vườn sau nhà qua khung cửa kính. Sương mù phủ dầy đặc đàng sau vườn nhưng không che khuất nổi cái mầu trắng như đang sáng rực lên của 3 chiếc ghế dành cho ba mẹ con nàng.

Tự dưng April thấy buồn bã khi nhìn hình ảnh 3 chiếc ghế sơn trắng ngoài vườn. Sau nhiều năm, mỗi khi nước sơn bị tróc hay đổi mầu, mẹ đều tỉ mỉ sơn lại như mới. Dù mẹ không nói ra nhưng April hiểu dụng ý của mẹ. Mẹ nàng vẫn mong chờ một ngày nào đó chị June sẽ đột nhiên xuất hiện và cả ba mẹ con sẽ cùng ngồi bên nhau như xưa như khi mẹ hãy còn rất trẻ và cả nàng cùng chị June mới chỉ là những đứa bé!

Có tiếng động sau lưng làm April giật mình quay lại. Nàng khẽ kêu lên:

- Mẹ…!

Mây đang ngây người nhìn con gái. April về mà không báo trước! Thật là bất ngờ… nhưng là niềm vui sướng mà chỉ có một người mẹ mới hiểu được tình cảm đó khi thấy con trở về!

- An.. về rồi đó ư?

Tên con gái thứ hai là April An Phạm nhưng từ khi April còn nhỏ, Mây chỉ gọi con là An. Đối với nàng tên gọi An nghe gần gũi và ấm áp.
Chẳng ai gọi April là An, chỉ có mẹ! Và April cũng chỉ là An đối với mẹ, chỉ dành riêng cho mẹ!
April lại gần ôm choàng lấy mẹ, xiết chặt:

- Con đây! An đây! An về với mẹ rồi đây!

Khi hai mẹ con buông nhau ra, Mây nhìn ngắm con gái rồi nói:

- Bận công việc lắm ư sao mẹ thấy con gầy đi?

April nhoẻn miệng cười với mẹ;

- Con gái mẹ được công việc cố định, lương cao hơn và phải đi ra nước ngoài nhiều nên con cũng vất vả hơn! Nhưng mẹ đừng lo, con khỏe lắm!

Mây nhìn con gái mỉm cười hài lòng trước sự thăng tiến của con trong sự nghiệp. Tuy nàng vẫn thường xuyên lo âu mỗi khi nghe con gái phải đi đến những vùng nguy hiểm. An vừa là phóng viên vừa là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.

- Ở nhà được vài ngày không?

April nắm tay mẹ lắc lắc:

- Hôm nay là thứ ba, con ở nhà với mẹ cho đến chủ nhật thì phải bay về lại New York để đi làm.

- Mấy tháng trước lúc con đi rồi, mẹ đã giặt sạch tất cả vài giường, áo gối, chăn. Hôm qua cũng không biết tại sao nhưng chắc là nhớ con nên mẹ dọn phòng con gọn lắm rồi, nào ngờ hôm nay con về!

April đùa với mẹ:

- Vậy thỉnh thoảng mẹ cứ làm như vậy đi là con về với mẹ thôi!

Mây hỏi con gái:

- Chắc bây giờ buồn ngủ lắm phải không? Đi suốt cả đêm mà!

- Con ngủ trên máy bay nên đủ rồi, không buồn ngủ. Mẹ à… mẹ có khỏe không?

Mây kéo con gái ngồi xuống ghế sofa, rồi cứ nắm lấy tay April như chỉ sợ con gái lại đi mất.

- Mẹ khỏe! Mặc dù con gọi điện thoại luôn luôn nhưng mẹ vẫn nhớ con! Nhiều lần định bay lên New York thăm con nhưng cứ nghĩ làm vậy sẽ gây khó nghĩ cho con vì con còn bận rộn với công việc hay con lại đi xa không có ở đó! … Nhưng An này…

April hiểu ngay mẹ mình muốn nói gì khi ngần ngừ như vậy. Câu hỏi này mẹ April đã hỏi nàng nhiều lần.

- Mẹ muốn hỏi con có bạn trai chưa chứ gì?

Nói xong April ôm mẹ cười khúc khích.

- Chưa! Con vẫn là An bé bỏng của mẹ!

April còn cười cợt thêm với mẹ mình:

- Con sẽ không lấy chồng và ở bên cạnh mẹ suốt đời!

Mây biết con gái trêu chọc mình nhưng cũng thích lối nói đùa ấy nên chỉ cười theo mà không nói gì tuy cũng hơi thất vọng vì April vẫn chưa có bạn trai! Sao vậy không biết?

- Bận quá hay vì không có ai phù hợp?

April nghĩ thầm nếu ở lại lâu với mẹ chắc sẽ bị mẹ mình thúc giục về chuyện này! Nàng nói cho qua chuyện:

- Công việc của con cũng bận rộn thật, đó cũng là một trong những lý do. Con cũng hẹn hò vài người nhưng rồi không hợp! Mẹ đừng lo mà! Ngày xưa mẹ lấy ba cũng đâu có sớm đâu?

Nghe April nói thế, Mây đánh trống lảng sang chuyện khác.

- Ở nhà mấy hôm thích ăn gì mẹ làm? Hay muốn đi ăn ngoài?

April nũng nịu vì biết là mẹ mình thích như vậy.

- Con muốn ăn những món mẹ làm. Xa nhà ăn tiệm mãi chán lắm!

Mây đề nghị:

 - Hai mẹ con mình cùng làm bếp nhé? Như vậy con sẽ học được vài món và có thể tự làm lấy khi xa nhà.

April nói nửa đùa nửa thật:

- Con sẽ tìm cho mẹ một chàng rể biết nấu ăn ngon!

Mây cười:

- Đừng có lấy anh đầu bếp đó!

April cũng cười theo mẹ khi nói:

- Có sao đâu? Anh đầu bếp thì sao chứ? Chef mà nổi tiếng thì giầu lắm đó!

Mây lắc đầu:

- Cho dù là giầu có hay nổi tiếng đi nữa nhưng vẫn làm sao ấy!

April không trêu chọc mẹ mình nữa vì biết rất rõ mẹ muốn April lấy chồng là người như  thế nào!

- Mẹ có muốn con đi chợ không?

Mây nhìn con gái:

- Không mệt chứ? Cũng cần mua vài thứ!

April hoan hỉ:

- Để con đi chợ cho! Mẹ cứ ghi ra những thứ cần mua!

- Chúng ta cùng đi!
 
 
*
 
 
Nhìn dáng vẻ mẹ đi trong chợ không mạnh bạo hay nhanh nhẹn như trước, April thấy ái ngại khi ở xa mẹ mình! Chưa đến 1 năm mà thấy mẹ thay đổi hơi nhanh!

Thấy mẹ nhìn thứ gì là April cũng nhanh nhẹn lấy bỏ vào xe. Mây dậy cho con gái cách chọn rau và trái cây cũng như cá hay thịt. Mây là người kỹ tính và nấu ăn rất khéo. Đối với Mây mọi sự phải hoàn hảo và đúng, cái gì đi với cái đó! Còn… Mây không muốn nhớ đến nữa! Nhưng cứ nhìn April là nàng khó mà không thể liên tưởng đến người cha của nó! April không giống Mây cả về cá tính cũng như bề ngoài. Xin đừng cho April giống cha của nó!...

Mây cố xua những ý nghĩ không vui chợt đến trong đầu mình!

Đi chợ, về nấu ăn, cả hai mẹ con Mây đều có những giây phút thật vui vẻ và thoải mái bên nhau.
Dọn dẹp xong, April yêu cầu mẹ:

- Lâu lắm con không được nghe mẹ đàn! Có một người bạn của con là nhà văn, anh ta nói với con rằng với nghệ sỹ dù trong bất cứ lãnh vực nào thì càng thâm sâu theo với thời gian thì tài nghệ càng hay hơn! Mẹ chơi đàn cho con nghe đi! Lâu lắm con không được nghe mẹ đàn!

Mây cười:

- Người bạn của con chỉ nói nhảm! Đấy chỉ là anh ta tự phô trương mình mà thôi! Như mẹ thì âm nhạc và đàn thì phải luyện tập thường xuyên nếu không sẽ mai một và mất tay nghề!

- Chuyện đó không bao giờ xẩy ra cho mẹ của con! Con đã được nghe mẹ đàn suốt từ tấm bé. Mặc dù con không có khiếu về âm nhạc như mẹ nhưng con đã được nuôi dưỡng và lớn lên trong âm nhạc. Ngay cả những lúc con nhớ đến mẹ là trong đầu trong tai của con đã ghe thấy tiếng đàn của mẹ.

Mây ra phòng khách tìm chiếc đàn vĩ cầm của mình nhưng chưa chơi nhạc ngay mà ôm chiếc đàn vào lồng ngực. Đó là một thói quen không bao giờ thiếu trước khi chơi đàn của Mây. Làm như với động tác đó người và đàn giao hòa với nhau làm một để khi những tiếng đàn vang lên thì đấy không chỉ là những tiếng đàn mà là những tiếng thở, những tiếng rung động của trái tim truyền qua hai bàn tay phát tiết ra ngoài một sức sống huyền diệu mà chỉ có người chơi đàn, mê âm nhạc mới thấu hiểu được và cảm thông.

April ngồi ở sofa, đầu ngửa ra phía sau dựa vào gối, nhắm mắt lại thưởng thức bài nhạc mà nàng đã từng nghe mẹ kéo đàn vĩ cầm nhiều lần từ lúc còn nhỏ. Dù không chơi nhạc nhưng April có trí nhớ rất tốt và thuộc lòng từng bài nhạc mà mẹ mình chơi đàn. Đoạn nào trong bài nhạc lên xuống ra sao April đều nhớ và nhớ rất rõ.

Khi tiếng đàn của mẹ vừa vang lên, April nhận ra ngay đó là bài Romance của nữ nhạc sĩ Mỹ Amy Beach, một tài năng hiếm có đã bị bỏ quên trong giòng nhạc hiện đại. Nàng đã từng nghe mẹ nói nhiều về nữ nhạc sĩ tài năng này. Theo lời mẹ kể bà Amy Beach có thể xem là một thần đồng âm nhạc bẩm sinh vì năm 2 tuổi, Amy có thể ứng biến giai điệu trên nền nhạc có sẵn. Đến năm 3 tuổi, nữ nhạc sĩ đã có khả năng đọc nhạc thành thạo. Từ năm 4 tuổi, Amy bắt đầu sáng tác những tác phẩm đơn giản, chẳng hạn như nhạc valse.

Nạn phân biệt giới tính từ ngàn xưa đã áp đặt lên Amy Beach nhưng đam mê với âm nhạc đã giúp Amy vượt qua những rào cản khó khăn và trở thành là một trong những nữ nhạc sĩ được nhớ đến nhiều nhất. Mẹ của April đã đặc biệt yêu thích những nhạc phẩm của bà Amy Beach đã sáng tác và soạn phối khí để chính người nữ nhạc sĩ đó tạo ra một nghệ thuật và hướng đi của mình.

Mở đầu của bài Romance là một giai điệu đơn giản nhưng dần dần đưa người nghe vào một hành trình cảm xúc phức tạp, có lúc là dâng trào cảm xúc nhưng rồi chuyển sang đến nồng nàn và tinh tế để rồi người nghe bị cuốn hút không ngừng trong giòng nhạc và dường như muốn được nghe đi nghe lại khi bản nhạc đã chấm dứt.

Nhưng ngày hôm nay đột nhiên có đoạn như mẹ đi lạc? Hay mẹ muốn biến tấu nhạc phẩm này? April mở bừng mắt nhìn mẹ!
Bản nhạc kết thúc đột ngột, không phải như April vẫn được nghe trước đây! Nàng không tin là mình nhớ lầm vì đây là một trong những bản nhạc được mẹ tập dượt nhiều lần trong nhiều năm qua. Mẹ tập dượt bao nhiêu lần thì April cũng từng nghe chừng ấy lần! Dĩ nhiên không kể những lúc April không có nhà.

Mẹ vẫn đứng đó, không còn để đàn vĩ cầm tựa lên vai nhưng đang ôm đàn vào lòng như sắp sửa trình diễn lần nữa. April không hiểu thái độ kỳ lạ của mẹ!
Mây đặt chiếc đàn vĩ cầm lên bàn, không bỏ vào trong hộp đựng của nó như mọi lần. Không chỉ có vậy, Mây còn mở cửa ra vườn sau và đi như một người bị mộng du!
April nhìn theo dáng bộ lạ lùng của mẹ mình rồi cũng lặng lẽ đi theo ra ngoài.

Bên ngoài sương đã bắt đầu tan và nắng cũng đã lên xen kẽ với sương mù như dành giựt một sớm mai sắp chan hòa nhưng vẫn lạnh.

Mây ngồi xuống một trong 3 chiếc ghế sơn trắng để ngoài vườn. Trông nàng như một bóng ma lạc loài vào đây! Với khuôn mặt xa vắng nhìn vào khoảng không, Mây thấy như mình đang bước ra khỏi thân xác của chính mình và đi tìm những mảnh ghép cũng của chính mình đang bị cắt đứt đoạn và rời rạc.
Sau ngày June, con gái lớn mất tích, Mây đã rời khỏi giàn nhạc giao hưởng. Sự nghiệp âm nhạc mà nàng tưởng không bao giờ có thể buông bỏ đã chấm dứt cùng với sự biến mất của June!

Đau khổ, tuyệt vọng vì mất đứa con gái đầu lòng một cách đột ngột đã biến Mây thành một người khác! Nếu không vì April thì không biết Mây sẽ ra sao? Nàng đã níu chặt lấy con gái bé nhỏ April, luôn luôn bảo vệ và không rời mắt khỏi con bé. Mây đã đưa con đến trường học và đón con mỗi ngày cho đến khi April tốt nghiệp trung học.

Khi April đến tuổi dậy thì, kết bạn bè thì Mây cũng phải thả lỏng con gái một chút. Nàng nghiêm khắc với con gái không phải vì sợ April hư hỏng lầm lỡ nhưng chỉ sợ mất con! Thỉnh thoảng Mây mới cho con gái đi chơi với bạn bè cuối tuần. Những lần April về muộn, ở nhà Mây như mất lý trí vì sợ hãi và lo âu! Tất cả những tâm trạng đó đã làm Mây không còn nghĩ đến âm nhạc nữa.

Mây vẫn đàn vĩ cầm nhưng chỉ đàn ở nhà cho chính mình hay April nghe mà thôi! Khi April tốt nghiệp đại học và tìm được công việc xa nhà, Mây không thể níu giữ con gái thêm được nữa! April đã trưởng thành và có những quyết định riêng cho sự nghiệp của nó. Hơn nữa April là đứa con gái rất bướng bỉnh và mạnh mẽ. Muốn gì thì con bé làm cho bằng được. Ngày hôm nay April đã đạt được ước mơ của nó, Mây không thể cản đường của con!

April đã ngồi xuống bên cạnh mẹ từ bao giờ mà Mây không biết! Chỉ khi bàn tay mềm mại nhỏ nhắn và ấm áp của April nắm lấy tay Mây, nàng mới nhận ra con gái đang ngồi cạnh mình.

April nhỏ nhẹ hỏi mẹ:

- Mẹ sao vậy? Có chuyện gì sao?

Chính Mây cũng không tìm ra được câu trả lời.
Ngày hôm nay Mây đã không chơi đàn… đúng như nàng đã từng đàn… Những ngón tay và cái đầu không nghe theo nhau. Chúng lạc nhau như nàng đang có cảm giác lạc lõng đó! Chỉ vì ngày hôm nay đúng là ngày… mà Mây đã mất người đàn ông mà nàng đã yêu cuồng nhiệt, yêu say đắm như… mê say âm nhạc!

Có lúc nào đó Mây phải nói thế nào với April? Kể cho nó nghe về… tất cả… Kể tất cả những điều mà nàng vẫn giấu diếm con gái bao nhiêu năm qua!
Vẫn ngồi trên ghế, Mây vẫn nhìn vào những khóm hoa trước mặt. Mầu đỏ rực của hoa Amaryllis là niềm tự hào như theo đúng ý nghĩa của hoa. Không chỉ đẹp với mầu sắc nhưng Amaryllis còn tượng trưng cho sự quyết tâm.

Bằng một giọng sẽ sàng, Mây nói với con gái:

- Không có chuyện gì cả! Mẹ… không sao cả!

April tò mò hỏi mẹ:

- Bài Romance lúc nẫy có một đoạn mẹ biến tấu và thay đổi sao hay con nhớ nhầm?

Mây không ngờ April lại thuộc bài Romance như vậy! Câu trả lời của Mây là một câu dối trá với con gái và cũng tự dối với chính mình:

- Ờ… mẹ đã tự thay đổi theo với cảm xúc của mình!

April nói với vẻ thích thú:

- Hay quá! Vậy là mẹ cũng có thể thành một nhà soạn nhạc được rồi!

- Làm gì có chứ!

April hăng hái khuyến khích mẹ:

- Mẹ cứ thử đi! Biết đâu rồi mẹ cũng nổi tiếng như bà Amy Beach!

Lúc này Mây mới đổi hướng nhìn quay sang nói với April:

- Đó là một chuyện hoang đường!

- Mẹ ơi! Mẹ còn thích trình diễn đàn vĩ cầm nữa không?

Giọng Mây nghe xa vắng:

- … Từ lúc nào không nhớ nữa… mẹ đã không còn muốn trình diễn trước công chúng một lần nào nữa cả…

- Vì sao vậy?... Vì chị June sao?

Giọng Mây có vẻ ngậm ngùi:

- Mẹ chỉ nghĩ đến các con! Ước mơ duy nhất của mẹ là được nhìn thấy June, chị của con… rồi mẹ chết cũng cam lòng… Những đam mê về nghệ thuật và âm nhạc… có lẽ đã tắt lửa… từ lâu rồi!

Đó không phải là câu nói dối gạt mà chính là sự thật! Một sự thật dù Mây có muốn chấp nhận hay phủ nhận thì vẫn là một sự thật!

April chợt nhớ ra và kêu lên:

- Mẹ…! Có phải hôm nay là ngày giỗ ba không?

Mây không ngờ April lại nhớ!

- Đúng rồi!

April như nghĩ ra khi nói với mẹ mình:

- Con hiểu rồi! Vì vậy hôm nay mẹ mới thay đổi bản nhạc Romance là vì vậy! Mẹ nhớ đến ba đúng không?

Sự yên lặng của Mây là một thừa nhận không nói nên lời.

April lại nói với mẹ:

- Từ khi con biết tro cốt của ba đã được rải khắp sân trước và vườn sau, con vẫn nghĩ ba luôn luôn có mặt ở đây với mình. Mẹ có thấy vậy không?

Mây nói với con gái:

- Người mất rồi là người ra đi trước chúng ta. Dù không nhìn thấy nữa nhưng tất cả những người đã ra đi vẫn hiện diện với chúng ta.

- Mẹ có nằm mơ thấy ba lần nào không?

- Thỉnh thoảng.

- Ba có nói gì không?

Câu hỏi bất chợt của April làm Mây giật mình:

- … À.. không nói gì…

- Trông ba như thế nào?

Mây trầm ngâm:

- Trông như… lúc mới quen nhau…

April háo hức hỏi tiếp:

- Ba mẹ quen nhau như thế nào?

- … Chỉ là tình cờ… Mẹ không muốn nhớ lại…

April biết là mẹ mình đang xúc động khi nhớ đến ba. Hôm nay vậy là mẹ chịu mở lòng hơn mọi khi. Không muốn nài ép mẹ, April lảng sang chuyện khác:

- Đến tháng sau, con đi công tác ở Nhật Bản cho một bài phóng sự đặc biệt, mẹ muốn đi chơi với con không?

Mây quay sang nhìn con gái và thấy vui khi April rủ mình đi chơi. Nỗi buồn thoáng qua lại tan biến mất tăm.

- Tháng tư sao? Mẹ chưa có dịp đến Nhật bao giờ. Nhưng có mẹ đi cùng thì chỉ sợ cản trở công việc của con.

April nhanh nhẩu nói ngay:

- Chuyến đi 5 ngày, kể cả ngày đi và về. Mẹ đi chơi với con đi! Không có gì cản trở cả! Chỉ có con và mẹ. Ngoài chuyện làm phóng sự cho tờ báo thì chuyện chụp hình cũng do con lãnh nhận nên không cần ai khác cả.

Mây cười với con gái:

- Vậy thì cho mẹ đi với! Mẹ thích đi bất cứ nơi nào với con gái của mẹ! Không đi sau này con lập gia đình rồi thì mẹ đâu thể đi cùng với con được nữa!

- Tại sao không chứ? Người mà con lấy làm chồng phải là người cũng xem mẹ như mẹ ruột thì con mới chịu lấy!

Mây lại cười:

- Con nghĩ như vậy thôi! Lúc con lập gia đình rồi con sẽ nghĩ khác! Tin mẹ đi!

April cãi:

- Con nói thật đấy! Còn nếu không lúc đó chồng con ở nhà trông con cái, con đưa mẹ đi chơi!

Mây nghĩ thầm trong lòng đó chỉ là một ước muốn hay chỉ là mơ! Thực tế không phải như vậy! Khi đã có một gia đình riêng, April sẽ thay đổi! Không thể không thay đổi! Nghĩ như vậy nên nàng nói với con gái:

- Ừ, vậy thì đi! Mẹ thích lắm!

April khẽ ngả đầu vào vai mẹ. Chưa bao giờ nàng thấy thương mẹ mình như vậy! Trên cả thế giới này bây giờ chỉ còn hai mẹ con, trừ phi chị June còn sống và một ngày nào đó đột nhiên chị June trở về! Nếu ngày đó sẽ xẩy ra thì quá tuyệt vời!