Ký Ức Bù Bựa - Món Nợ Không Vay

Tác giả Bài
kim_hoa
  • Số bài : 4
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.11.2020
Ký Ức Bù Bựa - Món Nợ Không Vay - 29.09.2025 08:25:48
Món Nợ Không Vay

Quanh ta giăng đầy những phận đời khốn khổ, éo le ngang trái. Rất nhiều cụ già, em bé, hàng ngày vẫn phải lê la khắp phố thị kiếm sống, buôn hàng vặt, bán vé số, và cả xin ăn, mà dựa vào đó có thể là cả một gia đình bất hạnh. 

Họ luôn mang dáng vẻ bần hàn; đó là bản chất thực sự, hay chỉ giả vờ nhằm đánh vào lòng trắc ẩn của chúng sanh ?

Ta vấp họ mỗi ngày, và ta thường không giúp đỡ họ mà còn tỏ ra thông thái, vênh váo ngạo mạn : "Này đám kịch sĩ, không gạt được bố chúng mày đâu nhé". Hắn cũng là một trong những nhà thông thái thối hoăng ấy.

Nhưng câu chuyện mà hắn sắp kể ra đây có chút khác biệt và cũng vì chút khác biệt ấy mà nó trở thành đề tài trong nhiều buổi chém gió bình thiên hạ của hắn với bạn bè...

Đời sinh viên, tài sản đáng giá chỉ có răng với dái, ít ai phản đối điều này. Nhưng đám bạn của hắn thì có vài tài lẻ, vá xe, bói toán... nên thỉnh thoảng cũng có chút lẻng xẻng để thể hiện thói đạo đức giả, bàn chuyện từ thiện ba hoa với đời.

Lần nọ, hắn cùng thằng bạn quyết định tự thưởng cho mình một bữa xôi ở vỉa hè khu vực Nhà Thờ Đức Bà.

Đang nhồm nhoàm miếng xôi, một cô bé tiến đến : "Hai chú mua giúp giùm con vài trái cam..."

Như thường lệ, thói khôn vặt luôn nhanh chân hơn lòng trắc ẩn, cả thằng bạn lẫn hắn đều tự nhủ : "Cái đám kịch sĩ này đâu ra lắm thế". Nhưng khi nhìn kỹ bộ dạng cô bé, cả hai đều giật mình.

Cô bé khoảng 10 tuổi, có thể ít hơn, nét khắc khổ lăn đầy trên mặt. Nước da trắng nhờ, dấu ấn của suy sinh dưỡng. Quần áo nghèo nàn, dù không rách rưới. Ánh mắt mệt mỏi, vô hồn, có vẻ như sự khốn khó đã vượt quá ngưỡng chịu đựng của một đứa trẻ.

Trên tay cô bé là một rổ cam mà tất cả đã héo hỏng. Ai sẽ mua cam ấy để ăn ?

Có thể là sau nhiều ngày ế ẩm, số cam trở nên héo tàn như chủ nhân của chúng vậy, thế lại càng khó bán, lại càng ế ẩm... Dường như cô bé cũng ý thức được điều này và đã quá quen với lời từ chối. Cô bé mời bọn hắn mua cam với thái độ mà nó biết chắc bọn hắn sẽ không mua, như những người trước đó vậy.

Bạn bè hắn thường bảo nhau "Trong đám ấy, 99 phần trăm là kịch sĩ, chúng giàu hơn, sướng hơn và nhất là đầy mưu ma chước quỷ chứ không nai tơ như bọn mình đâu". Như thế, có phải cô bé này là 1 phần trăm còn lại ? Trời Phật trả lời được chăng ?

Thằng bạn nhìn hắn, lưỡng lự giây lát, rồi hỏi : "Mày còn tiền không?" Nhưng rồi nói luôn : "Bán cho chú 2 trái".

Đã quen với lời từ chối, nên phải vài giây cô bé mới nhận ra là bọn hắn đã quyết định mua cam. Nó phản ứng lúng túng quờ quạng, vấp bàn vấp ghế, lẩm bẩm : "Dạ cám ơn chú", với nụ cười méo mó đến tội nghiệp.

Cô bé đi rồi, thằng bạn cầm trái cam săm soi : "Thế này còn bán được cho ai, hay là tụi mình mua giúp nó thêm đi". Hắn đồng ý. Nhìn quanh thấy cô bé mới vừa đi được 1 quãng, hắn gọi: "Em bé..."

Nhưng khi nghe hắn gọi, cô bé không quay lại mà vội bước nhanh hơn.
 
Thằng bạn bảo : "Chắc nó sợ mày gọi lại trả cam, tội nghiệp quá, mày đi lại nói với nó đi".
 
Hắn vừa gọi vừa đi về phía cô bé. Nó ngoái đầu nhìn lại, khuôn mặt, ánh mắt đầy vẻ hốt hoảng, như van xin đừng tước đoạt vài đồng tiền mà lâu lắm rồi nó mới kiếm đươc.

Biết cô bé hiểu sai ý mình, hắn đi nhanh hơn và nói lớn hơn : "Bé, chú gọi con lại để mua thêm cam cho con". Có thể vì không nghe rõ, hoặc không tin lời hắn, hoặc quá trân quý đồng tiền vừa kiếm được, nó đi nhanh hơn và chạy ... Rồi cô bé đã có hành động rồ dại.

Dường như nó nghĩ rằng nó không thể chạy nhanh bằng một thanh niên như hắn, trên vỉa hè hắn có thể đuổi kịp nó đòi lại tiền, nên nó quyết định chạy băng ngang qua đường, bất chấp dòng xe cộ đông đúc qua lại. Nó quyết định đánh cược cả mạng sống mình chỉ vì vài đồng tiền còm cõi.

Lúc này thì người hốt hoảng lại là hắn. Mạng sống của một cô bé khốn khổ đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc. Ngoài ra, nếu có tai nạn, hắn sẽ bị truy tố tội ngộ sát. Ấy là về luật, về công luận, hắn trở thành kẻ bỉ ổi, thanh niên trai tráng, chỉ vì vài trái cam mà gây tai nạn cho một cô bé nghèo nàn. Lúc ấy, ngoài thằng bạn thì ai cũng nghĩ hắn mua nhầm 2 trái cam hỏng nên đuổi theo cô bé để đòi tiền lại, và họ có lý để nghĩ như vậy.

Cám ơn Trời Phật, điều tồi tệ nhất đã không xảy ra. Sang bên kia đường, cô bé còn ngoái nhìn để chắc chắn hắn không còn đuổi theo nó nữa.

Trở lại bàn, cả hai đều trầm tư... Cuối cùng thằng bạn lên tiếng : "Bọn mình đã làm một việc ngu ngốc..."
 
Không biết việc mua cam cho cô bé ấy có phải là ngu ngốc hay không. Nhưng cái khuôn mặt hốt hoảng và ánh mắt vô hồn của cô bé khốn khổ ấy thì vẫn mãi đeo bám trong tâm trí hắn.

Thời gian qua nhanh, cô bé chắc đã là người trưởng thành. Lang thang trên Phây đã khá lâu, hắn vẫn tìm chưa ra cô bé ngày xưa. Hoặc cái nghèo vẫn chưa buông tha, mãi quay cuồng trong vòng cơm áo, đến hôm nay nó vẫn chưa biết Phây là anh nào.

Hắn rất mong được gặp lại cô bé ấy, chỉ đơn giản là để có dịp giải thích chuyện ngày xưa : "Bé, chú gọi con lại để mua thêm cam cho con".
 
LKG