K Ỷ N I Ệ M Q U Ê H Ư Ơ N G
(Quân thù đến phá tan đời yên tĩnh…)
Quê hương tôi bên con đường quốc lộ
Dòng sông Hồng - lụa đỏ, đã ngàn năm
Có miếu Thành Hoàng cổ kính linh thiêng
Bãi mật phù sa, phì nhiêu vườn ruộng…
Mỗi sớm tinh sương mẹ tôi gọi dậy
Ngôi Sao Mai chênh chếch mái hiên nhà
Và vội bát cơm, lót dạ qua loa
Mẹ gói bữa trưa… căng phồng cặp sách
Tôi đến trường còn mẹ ngồi chải tóc
Tóc bạc màu sương mưa nắng dãi dầu
Tiếng người xe rộn rã gọi chen nhau…
Ngoài bến sông con phà sang tấp nập
Chân trời, thành Nam in hình ngọn tháp
Con đê dài lưu luyến lũy tre xanh
Trời quê hương trong ký ức yên lành
Vọng tiếng bên sông sáo diều thánh thót
Nước lũ về chở phù sa thắm ngọt
Những ngày thơ vùng vẫy nước, nổi chìm…
Buổi chăn trâu cùng lũ bạn ú tim
Bờ lộng gió con sóng xô dào dạt
Trăng óng ánh trên mặt sông lan khắp
Quê hương vui ngây ngất cảnh thanh bình
Con thuyền ai rẽ sóng lướt dòng xinh
Lắng vọng đêm thanh giọng hò dân dã
Quân thù đến phá tan đời yên ả
Tạm biệt quê hương dưới nắng trưa hè
Đường chiến đấu này, mẹ tiễn tôi đi…
Xa mẹ tôi, xa bến phà nhộn nhịp
Quê hương ơi - Người mẹ hiền yêu quý!
Nâng hồn tôi bay bổng giữa trời cao
Ký ức thân thương sâu thẳm ngọt ngào
Những kỷ niệm êm đềm và sâu kín
Tháng tháng năm năm ngàn xanh bịn rịn
Miền cố hương tôi mãi nhớ thương mong...
Tiếng “Quê Hương” - Ôi! Đằm thắm trong tim
Năm tháng xa quê vọng lòng vời vợi.
Nguyễn Văn Thái
127/9-6-1973*