Anh Ru Em Ngũ
-
4 giờ
Anh Ru Em Ngũ
Truyện ngắn
(Phỏng theo Bài thơ “Anh Ru Em Ngủ” – Viễn Phương)
Thể loại: Ngôn tình
Chiều mùa xuân hôm ấy, nắng vàng rơi nhẹ như một dải tơ lụa. Hiên nhà gỗ phủ mùi thông dìu dịu.Thủy nằm trên chiếc ghế tựa, mái tóc đen dài thả xuống nhẹ bay theo cánh quạt. Mọi vệt thời gian dường như chậm lại trước sự mong manh của làn hương ấm thoát ra từ Thủy.
“Ngủ đi em…” -Phương thì thầm, ngón tay vuốt nhẹ những sợi tóc mềm.
Thủy đã trải qua một ngày dài mệt mỏi, chạy việc, soạn tài liệu, lo toan những điều nhỏ bé nhưng chạm đến trái tim Phương. Phương biết Thủy mạnh mẽ, nhưng đôi khi, cũng cần một bờ vai để tựa.
Tiếng đàn Piano từ máy phát giữa gian nhà, khẽ rung lên theo gió, một giai điệu du dương thanh thoát dịu dàng như dòng suối.
Thủy khép mắt, mi cong nhẹ. Gương mặt thoáng ửng hồng dưới nắng chiều. Phương cảm thấy trái tim mình như lỡ đi một nhịp.
Những khoảnh khắc như thế này, đơn giản nhưng sâu xa, khiến Phương nhận ra rằng:
-Anh yêu Thủy bằng tất cả những gì bình yên nhất từ trong cõi lòng.
Khi Thủy chìm vào giấc ngủ, bàn tay nhỏ chạm vào tay Phương. Phương siết nhẹ, đủ để Thủy biết rằng anh đang ở đây, mãi ở đây.
Chỉ vậy thôi, nhưng với Phương, đó là hạnh phúc nhỏ nhoi mà anh luôn muốn giữ lại.
Ngoài kia, gió vẫn cuộn theo hương hoa sứ, và cánh quạt tay nhè nhẹ, ru Thủy vào mơ…
Thủy tỉnh dậy khi bầu trời đã chuyển sang màu tím than. Ánh đèn vàng trong nhà mở ra một vùng sáng ấm.
-“Anh,… em ngủ lâu quá rồi phải không?”
Giọng Thủy vẫn còn ngái ngủ, mềm như một nốt nhạc rơi nhẹ xuống trái tim Phương.
-“Không lâu,” Phương mỉm cười.
-“Vừa đủ để anh thấy em bình yên.”
Thủy nhìn Phương, đôi mắt sâu lắng như nước hồ thu. Phương tránh đi một chút, nụ cười của Thủy luôn khiến Phương mất bình tĩnh.
Thủy ngồi dậy, tay vô thức chỉnh lại chiếc kẹp tóc hình chiếc lá. Trông Thủy như một buổi chiều mỏng manh đang sắp tan vào màn đêm.
-"Anh ru em ngủ à?"
-"Ừ… nếu em cho phép."
“Em lúc nào cũng cho phép mà.” – Thủy mỉm cười nhẹ.
Câu nói làm tim Phương khẽ run lên.
Bữa tối đơn giản với bát súp nóng và vài miếng bánh mì, nhưng có sự hiện diện của Thủy, thế giới như trở nên đầy màu sắc.
Thủy ăn chậm rãi, bỗng ngẩng lên nhìn Phương:
-“Anh này… Có bao giờ anh thấy cô đơn không?”
“Có. Trước khi gặp em.”
Thủy không nói gì. Nhưng đôi má lại hồng lên như hoa đào đầu mùa.
-“Em hỏi vậy… vì đôi khi, em sợ…”
-“Em sợ gì?”
-“Sợ một ngày nào đó… em không còn ở cạnh anh nữa.”
Phương đặt thìa xuống. Ánh mắt nghiêm mà dịu.
-“Anh không để em đi đâu cả. Trừ khi chính em muốn rời xa anh.”
Thủy im lặng. Nhưng giọt sáng long lanh nơi khoé mắt Thủy nói lên tất cả.
Phương đứng dậy, quàng chiếc khăn len lên vai Thủy như thói quen từ nhiều ngày trước.
-“Đi ra hiên với anh nào. Gió đêm nay nhẹ lắm.”
Thủy gật đầu.
Ngoài hiên, hương hoa sứ lại tràn trong gió. Thủy tựa vào vai Phương.
Và Phương biết…
Khoảnh khắc này sẽ là khởi đầu của một điều gì đó lớn lao hơn cả hai từng nghĩ.
Đêm ấy, khi Thủy đã ngủ yên, ánh đèn vàng trong căn phòng nhỏ còn hắt ra bậc cửa. Phương ngồi một mình bên bàn gỗ, tách trà đã nguội. Gió đêm khẽ đưa hương hoa sứ vào cửa sổ, làm Phương nhớ đến ánh mắt Thủy lúc chiều tà.
Phương mở cuốn sổ da vẫn mang theo bên mình từ nhiều năm trước. Nhưng từ khi gặp Thủy, từng trang giấy trắng lại trở nên có ý nghĩa lạ lùng.
Thủy xuất hiện bên cạnh từ lúc nào không hay.
-“Anh chưa ngủ à?” – Thủy hỏi, giọng nhỏ như sợ phá đi sự yên tĩnh của đêm.
-“Anh viết vài dòng thôi.”
-“Viết cho ai?” – Thủy nghiêng đầu, đôi mắt tò mò nhưng dịu hiền.
-“Cho em.”
Phương không giấu, cũng không định giấu.
Thủy bước lại gần, chiếc váy ngủ trắng khẽ lay theo từng bước.
-“Cho em… thật hả?” – má Thủy ửng hồng.
Phương gật đầu.
-“Anh viết cho em một bài thơ. Muốn nghe không?”
Thủy khẽ kéo ghế ngồi xuống cạnh anh, chống cằm nhìn anh như đợi một điều gì đó thật tinh khôi.
Phương mở trang giấy vừa viết. Giọng Phương trầm ấm:
Anh viết tặng em khúc gió đêm mềm,
Như ánh trăng rơi bên thềm êm thắm
Viết chút tươi hồng qua mùa dịu nắng,
Để giấc mơ em được chở che từng ngày.
Anh viết tặng em nụ cười gió bay,
Chạm nhẹ trái tim thương yêu lặng lẽ,
Để mỗi tối em nghe anh khe khẽ,
“Ngủ đi em… anh ở cạnh đây rồi.”
Phương đọc xong, không ngẩng lên. Anh sợ khi nhìn vào mắt Thủy, anh sẽ chẳng giấu nổi cảm xúc của mình.
Nhưng Thủy nhẹ nhàng đặt tay lên tay Phương.
-“Anh ơi… đẹp đến mức em không biết nói gì nữa.”
-“Em thích chứ?”
-“Không chỉ thích… Em muốn anh viết cho em hoài như vậy.”
Phương bật cười, tiếng cười nhẹ như gió.
-“Vậy… mỗi đêm anh sẽ viết một bài thơ, ru em ngủ.”
Thủy đỏ mặt, khẽ tựa đầu vào vai Phương.
-“Anh đừng hứa… nếu anh không làm được.”
-“Có những lời… anh chỉ nói khi chắc chắn mình sẽ làm.”
Phương nghiêng đầu, nhìn mái tóc Thủy rơi nhẹ trên vai mình.
Đêm ấy, dưới ánh đèn vàng ấm, giữa mùi hoa sứ thoang thoảng, Phương viết thêm một dòng nữa vào cuối bài thơ:
-“Một đời này, anh viết tặng em.”
Thủy thức dậy khi nắng sớm vừa chạm lên khung cửa. Một làn gió nhẹ mang theo hương hoa sứ bay vào phòng. Thủy dụi mắt, còn vương chút ngái ngủ của đêm trước, đêm mà Phương đọc thơ cho Thủy nghe bằng giọng ấm và trầm đến mức khiến trái tim Thủy chênh vênh một nhịp.
Thủy khoác chiếc áo mỏng rồi bước ra hiên. Phương đang đứng đó, bên ấm trà không còn bốc khói, trông như đã chờ Thủy từ rất lâu.
-“Em dậy rồi à?”
Giọng Phương dịu như buổi sáng đầu xuân.
-“Vì mùi trà thơm quá…” – Thủy cười, tiến lại gần.
Phương rót cho Thủy một tách.
-“Trà hoa sứ. Anh nghĩ… hợp với một người thích ngủ muộn như em.”
Thủy bật cười khẽ:
-“Anh lại trêu em rồi.”
Rồi hai người cùng ngồi xuống bên chiếc bàn gỗ. Ánh nắng lấp lánh trên tóc Thủy, làm Phương ngẩn người một chút. Thủy ngạc nhiên:
-“Sao anh nhìn em dữ vậy?”
-“Anh chỉ đang nghĩ… ừm… bài thơ hôm qua hình như vẫn chưa đủ đẹp để tặng một người như em.”
Thủy đỏ mặt, hơi cúi đầu xuống.
-“Đẹp lắm rồi mà… Em đọc lại cả mấy lần.”
-“Anh còn muốn viết nữa.”
-“Viết chi nhiều vậy?”
-“Để mỗi sáng… em nhớ đến anh.”
Thủy bặm môi để che nụ cười đang muốn trào lên, nhưng không giấu được đôi má ửng hồng. Một cánh hoa sứ rơi xuống tóc Thủy, và như một thói quen rất tự nhiên, Phương đưa tay vén nhẹ mái tóc để nhặt nó xuống.
Hành động nhỏ ấy khiến tim Thủy chao nhẹ,….
Bữa sáng chỉ có bánh mì, trứng và trái cây. Nhưng khi Thủy khẽ nói
-“Miễn ăn cùng anh là được”, Phương cảm thấy buổi sáng ấy bỗng dư vị ngọt lạ thường.
Thủy chống tay lên bàn, nhìn Phương thật lâu rồi nói nhỏ:
-“Anh này… hôm nay mình đi dạo nhé?”
-“Đi đâu?”
-“Đi nơi nào có nhiều gió… nhiều hoa… và có thể nghe anh đọc thơ.”
Phương bật cười, nhưng ánh mắt thì ấm đến lạ:
-“Ừ. Anh đưa em đi.”
Trong khoảnh khắc ấy, Phương biết… mối tình của hai người đang nở như chùm hoa sứ đầu mùa, trong sáng, thơm dịu, và đẹp đến mức chỉ muốn giữ mãi trong lòng bàn tay.
Chiều hôm ấy, trời phủ một màu nắng mật ong. Gió vẫn mang hương hoa sứ như ngày đầu họ gặp nhau. Thủy đứng bên hiên nhà gỗ, áo tím mềm theo từng nhịp thở. Phương bước đến, tay cầm cuốn sổ da đã sờn góc.
-“Em biết không…” – Phương mỉm cười, giọng trầm ấm,…
-“Mỗi bài thơ anh viết… đều có em.”
Thủy đưa mắt nhìn cuốn sổ, nơi chứa những dòng chữ Phương viết trong những đêm ru Thủy ngủ, những buổi sáng Phương chờ Thủy thức giấc, những buổi chiều hai người nắm tay nhau đi qua vườn hoa.
-“Còn bài thơ cuối cùng?” – Thủy nghiêng đầu hỏi.
-“Không có bài cuối cùng.” – Phương lắc đầu, bước lại gần hơn.
-“Vì mỗi ngày bên em… anh lại muốn viết thêm.”
Gió khẽ lật vài trang sổ, để lộ câu thơ anh viết đêm qua:
“Anh ru em ngủ một đời,
Gió đưa anh tới… bên người anh thương.”
Thủy đọc rồi khẽ mỉm cười, nụ cười dịu dàng như ánh trăng non.
-“Anh ơi… Em cũng có một điều muốn nói.”
-“Điều gì vậy?”
Thủy nắm tay Phương, bàn tay nhỏ nhưng ấm đến lạ:
-“Em muốn… mỗi sáng, mỗi chiều, mỗi tối… đều được ở cạnh anh.Được xem anh viết, nghe anh đọc, nghe anh thương.”
Ánh mắt Phương dịu xuống, sâu như muốn ôm cả thế giới vào lòng.
Phương đặt tay lên mái tóc Thủy, khẽ vuốt:
-“Vậy từ hôm nay…”
-“…em ở lại với anh nhé?”
Thủy không trả lời bằng lời.
Thủy gật đầu, rồi khẽ tựa đầu vào ngực Phương.
Ở đó, Thủy nghe rõ tiếng trái tim Phương — chậm rãi, vững vàng, và đầy yêu thương.
Trong khoảng trời ấy, không có ồn ào hay dữ dội.
Chỉ có hai người, một hiên nhà gỗ, hương hoa sứ, những bài thơ chưa viết hết…
----------và một tình yêu nhẹ như sương mai nhưng bền như nắng cuối ngày.
Phương ôm Thủy, thì thầm:
-“Ngủ đi em… ngủ trong những ngày bình yên này.
Anh sẽ ru…em,…
……………..mãi mãi.”
Và thế là, câu chuyện của Thủy và Phương không kết thúc.
Nó chỉ vừa bắt đầu — họ ru nhau,… cho nhau yêu thương
--bằng những lời ru dịu dàng, ngọt ngào kéo dài suốt một đời.
Oct 28, 2025
Viễn Phương