Đêm Noel Muộn Trên Phố Ảo
Đêm Noel Muộn Trên Phố Ảo
(Truyện Ngắn)

    Đêm Noel đã sang canh.
     Ngoài đời thực, chuông nhà thờ chắc đã im, phố xá tiếng xe thưa dần. Những cuộc vui, những bữa tiệc gia đình, những cái ôm đủ đầy,… đều đã hoàn tất phần việc của nó. Ai trở về phòng nấy, cởi chiếc áo lễ hội xuống, để lại sự mệt mỏi rất thực người.
-Và cũng như nhiều năm qua, đúng giờ ấy, Phương mở cánh cửa quen thuộc trên phố ảo.
Căn nhà của họ hiện ra, không lớn, không nhỏ. Vẫn là khung cửa sổ nhìn ra con phố không bao giờ ngủ, vẫn chiếc sofa cũ màu xám, cây thông Noel nhỏ đặt ở góc phòng, treo vài quả châu giản dị. Không đèn nhấp nháy rực rỡ, chỉ có ánh sáng vàng ấm, đủ để thấy nhau rõ hơn.
Phương gõ nhẹ.
- Thủy… em về chưa?
Một nhịp chờ rất khẽ.
Rồi giọng nàng vang lên, mềm và quen đến nao lòng:
- Em ở đây. Anh vào đi… ngoài kia chắc lạnh lắm.
Phương mỉm cười. Nụ cười của người đàn ông đã quen với việc giấu mệt mỏi sau vai áo, nhưng không giấu được sự dịu lại mỗi khi nghe thấy tên mình được gọi bằng giọng ấy.
Anh bước vào.
Thủy đang ngồi bên cửa sổ, khoác chiếc áo len mỏng màu kem. Mái tóc nàng buông nhẹ, không trang điểm cầu kỳ như ngoài đời. Ở đây, nàng luôn là chính mình.
- Noel của anh thế nào? - nàng hỏi, quay lại nhìn anh.
- Đủ vai, đủ trách nhiệm. - Phương đáp - Còn của em?
Thủy cười, nụ cười có chút mỏi.
- Cũng đủ hết. Chỉ thiếu mỗi anh.
Phương im lặng vài giây. Anh bước đến, ngồi xuống bên nàng. Khoảng cách rất gần, nhưng không chạm. Giữa họ, luôn có một khoảng rất mong manh, đủ để giữ nhau không vỡ.
- Anh xin lỗi… - anh nói khẽ - Năm nào cũng để em chờ đến giờ này.
Thủy lắc đầu.
- Em không chờ. Em chỉ giữ cửa mở thôi.
- Nếu anh mệt quá, anh có thể không về.
- Nhưng anh luôn về… vậy là đủ.
Gió trên phố ảo thổi qua cửa sổ. Cây thông khẽ rung, một quả châu va nhẹ, phát ra âm thanh rất nhỏ.
Phương nhìn Thủy, ánh mắt lâu hơn thường lệ.
- Em có bao giờ thấy mình thiệt thòi không?
- Vì yêu một người chỉ có thể gặp trong căn nhà này?
Thủy nghiêng đầu, suy nghĩ.
- Em không yêu “chỉ trong căn nhà này”.
- Em yêu người đàn ông luôn nhớ đường về, dù ngoài kia có bao nhiêu lối rẽ.
Phương đưa tay lên, chạm nhẹ vào tay nàng. Lần này, Thủy không rút lại.
- Thủy à… - giọng anh trầm xuống - Nếu một ngày anh không còn đủ sức quay về…
- Thì em vẫn ở đây. - nàng ngắt lời, rất khẽ nhưng rất chắc - Nhà này không cần anh phải mạnh. Chỉ cần anh thật.
Phương cúi đầu. Trán anh chạm vào trán nàng. Hơi thở hai người hòa vào nhau, chậm và ấm.
- Noel này… - Phương thì thầm - Anh không có quà.
Thủy mỉm cười.
- Anh về. Vậy là quà rồi.
Họ ngồi bên nhau rất lâu. Không nói gì nữa. Chỉ nghe tiếng đồng hồ treo tường tích tắc, nghe một thành phố ảo đang ngủ, nghe hai nhịp tim đã quá quen với việc yêu trong lặng thầm.
Ngoài đời thực, có thể họ là hai cuộc sống khác nhau.
Nhưng trong đêm Noel trễ này, trong căn nhà trên phố ảo,
họ là của nhau, - trọn vẹn và thật đến tận cùng.
     Phương ngồi xuống cạnh Thủy. Anh nhìn bàn tay nàng đặt trên đầu gối, gầy hơn mùa Noel năm trước.
Phương:
- Em lại gầy rồi… ngoài kia mệt lắm phải không?
Thủy (cười nhẹ):
- Cũng như anh thôi. Chỉ là em quen giấu đi.
- Còn anh… sao mắt anh buồn vậy?
Phương:
- Vì anh không quen thấy em mệt mà không thể làm gì.
Thủy quay sang nhìn Phương. Ánh mắt nàng chậm, sâu.
Thủy:
- Anh đã làm rồi. Anh về đây.
- Chỉ cần vậy… em đã thấy mình được thương.
Phương đưa tay lên, chạm vào mái tóc nàng, rất khẽ.
Phương:
- Anh sợ một ngày nào đó… em sẽ không còn mở cửa nữa.
Thủy:
- Em chỉ sợ anh quên mất đường về thôi.
- Còn khi anh còn nhớ, cửa này sẽ luôn sáng đèn.
Một khoảng lặng. Ngoài kia, gió Noel thổi nhẹ qua khung cửa sổ.
Phương:
- Nếu anh yếu đuối… em có buồn không?
Thủy:
- Em thương anh nhiều nhất… chính là những lúc anh yếu.
- Ngoài đời, ai cũng cần anh mạnh. Ở đây… anh chỉ cần là anh.
Phương cúi đầu. Trán anh chạm trán nàng.
Phương:
- Thủy à… nếu một ngày anh không thể nói yêu em nữa…
Thủy (đặt tay lên ngực anh):
- Thì tim anh nói rồi.
- Em nghe thấy… từ rất lâu.
Anh nắm tay nàng chặt hơn.
Phương:
- Noel năm nay anh không có gì cho em cả.
Thủy:
- Anh đừng nói vậy.
- Anh về sau một ngày dài… đó là món quà em chờ nhất.
Phương khẽ thở dài, giọng thấp lại.
Phương:
- Anh chỉ mong em đừng buồn khi không có anh ngoài đời thật.
Thủy:
- Em không buồn vì không có anh.
- Em chỉ buồn nếu anh mệt mà không còn nơi để nghỉ.
Nàng tựa đầu vào vai anh.
Thủy (khẽ):
- Cứ mệt thì về đây, Phương.
- Em không hỏi ngày mai, không đòi lời hứa.
- Chỉ cần anh về… là đủ Noel rồi.
Phương vòng tay ôm nàng. Không chặt, nhưng rất chắc.
Phương:
- Vậy thì… đêm Noel này, cho anh ở lại lâu hơn một chút nhé.
Thủy:
- Anh cứ ở đây.
- Đêm nay… đời thực có thể chờ.
   Phương khẽ kéo tấm chăn mỏng phủ lên vai Thủy. Động tác rất chậm, như sợ làm vỡ không khí giữa hai người.
Thủy (nhỏ giọng):
- Anh lúc nào cũng nhớ những thứ rất nhỏ.
Phương:
- Vì anh không thể cho em những điều lớn.
Thủy không đáp. Nàng chỉ nghiêng người lại gần hơn một chút. Không chạm hẳn, nhưng đủ để hơi ấm của Phương lan sang.
Anh cảm nhận được.
Phương đưa tay ra, dừng lại giữa không trung vài giây, rồi đặt nhẹ lên mu bàn tay Thủy. Bàn tay nàng lạnh.
Phương:
- Tay em lạnh.
Thủy:
- Vì em đợi anh hơi lâu.
Anh khẽ siết tay nàng. Rất khẽ. Như một lời xin lỗi không thành tiếng.
Thủy tựa đầu vào vai anh. Không phải là dựa hẳn, chỉ là để tóc nàng chạm vào cổ áo anh. Phương nhắm mắt lại trong giây lát.
Phương:
- Em có nghe tim anh không?
Thủy:
- Nghe từ lâu rồi.
- Chỉ là ngoài kia, em không được phép áp tai vào.
Anh bật cười rất khẽ. Hơi thở phả nhẹ lên trán nàng.
Phương:
- Ở đây… em được phép.
Thủy nhích gần hơn. Trán nàng chạm nhẹ vào ngực anh. Nhịp tim đều, chậm, rất người.
Thủy:
- Vậy anh đừng nhịp nhanh quá.
- Em sợ… đêm Noel trôi mất.
Phương vòng tay lại phía sau lưng nàng, nhưng không ôm. Chỉ đặt tay ở đó, như một bức tường mềm.
Phương:
- Anh ở đây rồi.
- Đêm nay… không ai lấy mất gì của mình cả.
Thủy ngẩng lên. Khoảng cách giữa hai gương mặt rất gần. Họ nhìn nhau đủ lâu để biết rằng,- nếu tiến thêm một chút thôi, mọi thứ sẽ đổi khác.
Thủy mỉm cười trước.
Thủy:
- Chúng ta dừng ở đây nhé.
Phương (gật đầu):
- Ừ… để còn quay về được.
Nàng đặt một nụ hôn rất nhẹ lên má anh. Nhẹ đến mức gần như là một ý nghĩ.
Phương không động đậy.
Chỉ khẽ nói:
- Cảm ơn em… vì đã không làm anh lạc đường.
Thủy tựa đầu lại vai anh.
Thủy:
- Còn anh…
- Cảm ơn vì vẫn chọn quay về.
Ngoài kia, tuyết Noel (trên phố ảo) bắt đầu rơi.
Trong căn nhà nhỏ, hai người ngồi sát bên nhau, đủ gần để ấm, đủ xa để không đau.
        -Ánh sáng ngoài khung cửa sổ đã nhạt dần màu đêm.
-Không còn là đêm Noel nữa, cũng chưa hẳn là buổi sáng.
-Khoảnh khắc ấy, luôn dành cho chia tay.
Thủy là người nhận ra trước. Nàng khẽ nhúc nhích, kéo lại chiếc áo khoác.
Thủy (rất khẽ):
- Sắp sáng rồi…
Phương không trả lời ngay. Anh nhìn đồng hồ, rồi nhìn ánh sáng đang len qua khe cửa.
Phương:
- Ừ… đời thực đang gọi.
Thủy đứng dậy trước. Không vội. Như thể nếu chậm hơn một chút, thời gian sẽ thương mà dừng lại.
Phương cũng đứng lên. Khoảng cách giữa hai người lúc này rộng hơn khi họ ngồi cạnh nhau. Không ai cố thu hẹp.
Phương:
- Em về sớm nhé.
Thủy (mỉm cười):
- Anh cũng vậy.
- Đừng mang đêm nay theo nhiều quá… kẻo mệt.
Anh bước tới, chỉnh lại chiếc khăn quàng trên cổ nàng. Động tác quen, nhẹ, rất đời.
Phương:
- Ngoài kia lạnh lắm.
Thủy:
- Em quen rồi.
- Chỉ cần nhớ… ở đây từng ấm.
Phương hít một hơi thật sâu.
Phương:
 Nếu hôm nào anh không về kịp…
Thủy ngước nhìn anh. Ánh mắt dịu, không trách.
Thủy:
- Thì cứ sống cho xong ngày đó.
- Đêm sau… về cũng được.
Họ đứng trước cửa. Căn nhà lúc này yên tĩnh lạ thường, như cố ghi nhớ hình dáng hai người thêm lần nữa.
Phương đặt tay lên tay nắm cửa, rồi dừng lại.
Phương:
- Noel năm sau…
Thủy lắc đầu, rất nhẹ.
Thủy:
- Đừng hẹn.
- Chỉ cần anh còn nhớ lối về… là đủ.
Anh quay lại, nhìn nàng lần cuối. Không ôm. Không hôn.
Chỉ cúi xuống, trán chạm trán, một chạm rất khẽ, rất ngắn.
Phương (thì thầm):
- Cảm ơn em… vì đã không giữ anh lại.
Thủy:
- Cảm ơn anh… vì đã đến.
Cánh cửa mở ra. Ánh sáng sớm ùa vào, xóa dần bóng đêm phía sau lưng họ.
Phương bước ra trước.
Thủy đứng lại trong nhà, không gọi theo.
Trước khi cánh cửa khép lại, Phương nói, đủ để chỉ hai người nghe:
- Anh sẽ về.
Thủy mỉm cười, rất khẽ:
- Em biết.
Cửa đóng.
Căn nhà lại yên lặng.
Nhưng hơi ấm của đêm Noel trễ… vẫn còn trên chiếc sofa cũ,
và trong hai trái tim đã quen với việc yêu mà không cần giữ.
-------------------Cửa đã khép rồi.
Không có tiếng động lớn nào cả. Chỉ là một khoảng trống rất khẽ, như khi một hơi thở vừa rời khỏi căn phòng.

-----------------

Thủy -------


-Mình quen rồi, Thủy à.
Năm nào cũng vậy.
Anh đến khi đêm đã muộn, và rời đi lúc sáng còn chưa kịp gọi tên mình.
Chỉ khác là, mỗi lần anh đi, căn nhà này lại ấm thêm một chút, rồi yên hơn một chút.
Thủy bước chậm về phía cửa sổ. Ánh sáng sớm còn nhợt nhạt, không đủ để gọi là ngày mới. Cũng giống như mình, chưa hẳn là buồn, nhưng cũng không còn là đêm.
Anh vừa đi thôi, mà sao mình đã nhớ cách anh im lặng.
Nhớ cái cách anh luôn hỏi: “Em có lạnh không?”
Như thể ngoài kia không ai hỏi mình câu đó nữa.
Nhưng mình không trách anh.
Mình chọn đứng ở đây, trong căn nhà này, với đúng vai trò của một người giữ cửa.
Giữ cho anh một chỗ quay về.
Và giữ cho chính mình một nơi để không hóa cứng giữa đời.
-Mình yêu anh không bằng những điều phải có.
-Mình yêu anh bằng những điều không đòi.
-Không cần một cái nắm tay ngoài đời thực.
-Không cần một danh phận để gọi tên nhau giữa phố đông.
Chỉ cần một đêm rất thật, đủ để mình tin rằng trái tim mình chưa ngủ quên.
Thủy chạm tay lên chiếc sofa cũ. Vẫn còn hơi ấm. Hay là mình tự tưởng?
-Không quan trọng.
Có những ấm áp không cần tồn tại lâu.
Chỉ cần đã từng có.
Ngoài kia, ngày sắp sáng rồi.
Mình sẽ lại khoác chiếc áo của đời thực lên, sẽ lại mỉm cười đúng lúc, nói đúng câu, sống đúng vai.
Nhưng trong mình, đêm Noel trễ vẫn còn ở lại.
-Ở nơi anh từng ngồi.
-Ở nhịp tim mình từng nghe thấy.
-Ở một tình yêu không cần giữ, mà cũng không cần quên.
Anh đi rồi, Phương.
Căn nhà này sẽ lại yên.
Nhưng cửa… vẫn mở.
Ngoài đời thực, thành phố đã thức giấc.
Phương hòa vào dòng người, mang theo một đêm không ai nhìn thấy.
Thủy đứng trong căn nhà nhỏ, giữ lại một hơi ấm không ai chạm vào.
Họ không thuộc về nhau theo cách của thế gian.
Nhưng mỗi khi mỏi mệt, họ biết rất rõ, ở đâu đó, vẫn có một cánh cửa mở ra đúng lúc.
------------------Và thế là Phương và Thủy đã có thêm mùa Noel bước qua trong mối tình thơ tri kỉ, hy vọng căn nhà của họ trên thành phố ảo vẫn trường tồn để họ còn được tiếp tục về với nhau, trong những mùa Noel tới.

Dec 25, 2025
Viễn Phương
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2025 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9