Đã gặp được bạn_Lang Khởi Ninh
PCCC 20.11.2005 10:08:28 (permalink)
Đã gặp được bạn.
Lang Khởi Ninh
Thể loại: Truyện ngắn Trung Quốc

Trong mục “Cầu nối tình bạn” của một tờ tạp chí, tôi có nhắn mấy lời và ghi lại địa chỉ với số điện thoại của tôi. Một hôm, có người gọi điện thoại cho tôi, tiếng phổ thông rất chuẩn và hơi uốn lưỡi. Tôi hỏi thêm, anh ta cho biết anh đang ở một thành phố miền Bắc, cách một người ở miền Nam là tôi hàng mấy nghìn cây số. Chúng tôi đã nghe rõ tiếng của nhau_tiếng của hai người con trai. Trời đất! Chỉ với một giọng nói nhau như thế, ở cách xa nhau thế, mà cũng gọi là bạn của nhau được ư?

Chúng tôi nói chuyện với nhau đến mấy phút, cậu ta bảo:

-Mình cúp máy nhé! Cước điện thoại đắt như thế…

Tôi bảo:

-Cũng được! Chào bạn nhé _ Cậu ta nói với theo một câu:

-Nếu bạn có đến thành phố này của mình, nhớ phải gọi điện thoại cho mình biết đấy! Mình sẽ mang hết tình bạn ra với bạn! _ Lúc ấytôi cảm thấy hơi đắc chí và kiêu hãnh, tôi có mấy người bạn cũng đang có mặt ở đó, tôi ấn nút loa ngoài của điện thoại, nên họ nghe được cả. Tất cả họ đều cười bảo tôi:

-Anh bạn nãy của cậu cũng vào diện biết chào dơi đấy nhỉ, thừa biết cách xa hàng mấy nghìn cây số, cậu không thể nào đến được đấy nên mới mời thế, chứ cậu mà đến đấy thật ấy à, có gọi điện thoại cho hắn, thì hắn cũng trốn biệt một hơi chưa biết chừng! Kiểu người như thế thời buổi này thiếu gì _ Rồi anh bạn lại tiếp -ờ mà sao hắn chào dơi được như thế, tại sao cậu không mời lại hắn. Sao cậu không bảo ở đây rất gần Quế Lâm, mời hắn đến đây, hắn mà tới Quế Lâm, cậu sẽ dẫn đi chơi Ly Giang.

Tôi thấy cũng hay hay, liền điện thoại nói với anh bạn miền Bắc:

-Hoan nghênh bạn đến Quế Lâm, mình ở đây cách Quế Lâm rất gần, bạn mà đến Quế Lâm, thế nào cũng gọi điện thoại cho mình, rồi mình sẽ dẫn bạn đi chơi Ly Giang. Cúp xong điện thoại , tôi và lũ bạn đều ôm bụng cười.

Thật không ngờ sau đó không lâu thằng em họ của tôi trúng tuyển vào một trường đại học ở miền Bắc, họ hàng chỉ định tôi phải đưa nó đến tựu trường, bởi ai cũng bảo tôi đã học qua đại học, lại công tác ở thành phố, như thế đưa em tôi đi mới chắc chắn yên tâm. Trường đại học mà thằng em họ tôi thi vào thế nào lại đúng ở thành phố mà cậu bạn mới quen của tôi đang sống. Ai biết đâu là tôi lại đến thành phố này thật. Sao mà nó lại ứng với câu nói của giới giang hồ: “Sơn thuỷ hữu tương phùng” thế không biết.

Cũng chính vào lúc đó, cậu bạn mới quen của tôi lại gọi điện thoại tới. Nhận điện thoại của cậu ấy lại là thằng bạn chó chết của tôi. Vừa thấy thế, nó bịt ngay ống nghe lại, trợn trừng trợn trạc:

-Anh em ơi! Hỏng rồi! Người bạn phía Bắc của cậu sắp đi công tác xuống Quế Lâm và điện thoại báo cho cậu đây này. _Tôi định giằng lấy tổ hợp điện thoại, nhưng thằng bạn chết tiệt ấy lại chặn họng tôi nói -Cậu ấy ốm rồi, không đi Quế Lâm được đâu.

Tôi tức mắng té tát:

-Chỉ tại chuyện mấy trăm đồng bạc chứ gì? Cậu làm gì mà hại tôi thế?

Hắn nói:

-Mấy trăm đồng bạc cũng là thiệt, nó tìm cậu thì dễ, chứ cậu tìm nó thì khó đấy, cậu có tin không?

-Bạn mà cứ như cậu thì tôi thèm vào bạn với chả bè!

-Người ta tốt với cậu àm cậu chẳng coi người ta ra chó gì. Cậu cũng chẳng đáng bạn!

Tôi không thèm cãi với thằng bạn ấy nữa, theo số điện thoại trên máy, gọi trả lại nhưng người bên ấy đã đi rồi. Cậu ta gọi điện thoại công cộng.

Đã đến lúc tôi phải đưa thằng em họ lên phía Bắc.

Ở Thành phố miền Bắc ấy, tôi muốn gặp được cậu bạn mới quen kia, nhưng tôi không dám. Tuy nhiên quả thật là tôi cứ muốn nghiệm chưng thử xem cậu ta sẽ có thoái thác hay không hoặc là sẽ lánh mặt trốn đi, mặc dù tôi có tránh được vỏ dưa chứ cậu ấy không có tránh được vỏ dừa… Và nếu như cậu ta có tránh tôi, thì tôi cũng chẳng có gì đáng tiếc.

Tôi gọi đúng số điện thoại, chính cậu bạn ấy đã nhận điện thoại. Cậu ta hỏi tôi đang ở đâu? Và bảo tôi cứ đứng yên đó đợi, cậu ta sẽ ra đón. Bấygiờ đến lượt tôi cứ cuống lên, tôi thấy ngượng nếu gặp cậu ta nên vội bảo rằng tôi đang ở dưới quê, tôi bảo tôi đang ở phía nam gọi điện thoại cho bạn. Cậu ta cười trong điện thoại:

-Bạn đừng nên quên, máy điện thoại tôi nghe hiện nay là loại hiện số gọi đến nhé, bạn đang ở thành phố này đúng không? _ Thậm chí cậu ta còn dựa vào số điện thoại nói đúng ki ốt điện thoại mà tôi đang đứng gọi và bảo nó ở phố nào. Cậu ta bảo tôi cứ đứng ở yên đấy đợi, cậu ta sẽ cầm tờ báo trên tay phải ra tìm tôi.

Chúng tôi chưa từng gặp mặt nhau. Tôi núp ở một bóng cây cạnh kiốt điện thoại, để chờ xem có phải có người tay phải cầm một tờ báo đến tìm tôi không?

Khoảng chừng mười phút sau, có một người con trai trạc tuổi tôi, ngồi ta-xi đến kiốt điện thoại ấy, tay phải cầm một tờ báo, đó là một chàng trai người phía bắc cao lớn đẫy đà. Cậu ta đi lại quanh kiốt gặp ai cũng hỏi han, chắc là để tìm tôi. Cuối cùng cậu ta đứng ngay gần cửa kiốt đợi tôi:

Nước mắt chan hoà nhoà cả hai mắt tôi, đồng thờicũng gợi cho tôi một ý tưởng lớn lao: Tôi đã gặp được bạn của mình.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2005 04:23:04 bởi PCCC >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9