VẠN LÝ
(Kính tặng Nữ sĩ Việt Dương Nhân)
Âm thầm ở cuối trời xa
có người hiểu được lòng ta giãi bầy,
tri âm tri kỷ là đây
bỗng dưng yêu một áng mây lững lờ.
Đời là thực, đời là mơ
buồn vui luyện lại thành thơ yêu đời.
trùng trùng vạn lý xa xôi
tưởng như gang tấc bởi người yêu nhau
Con đò đỗ bến sông sâu
chờ người lữ khách dãi dầu phong sương
Giàn trầu đã điểm lá vàng
cay nồng vẫn để chờ buồng cau non...
Miên man theo ngọn gió ngàn
mở lòng với cả nhân gian quanh mình!
Xuân Kỷ Sửu 2009.
Thi Ngẫu 0603.
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.01.2009 04:05:19 bởi Viet duong nhan >