:: TÂM ::
Thay đổi trang: << < 646566 > >> | Trang 66 của 69 trang, bài viết từ 976 đến 990 trên tổng số 1033 bài trong đề mục
Viet duong nhan 16.04.2011 21:23:30 (permalink)
0
Cám ơn DL ghé nhà "TÂM" và để lại thơ ...
Chúc ngày đêm AN LÀNH.
vdn

Viet duong nhan 16.04.2011 21:29:55 (permalink)
0


Lòng lắng TÂM yên, ấy Niết Bàn

Biến tan Địa Ngục cõi trần gian
Tịnh tọa soi nhìn thâm Chân Lý
Ưu phiền chẳng gợn sống nhàn an.
dt



Minh Tuấn 20.04.2011 10:54:38 (permalink)
0

 
THƠ QUÊ
 
Thanh minh gió chở sang hè
Xe mây tít tắp gợi về quê hương
Bờ xưa tre nán bên đường
Nùi rơm giữ lửa vấn vương luống cày…???
 
Một mình ,mình với hôm nay
Giữa nơi hoa lệ ,hồn đầy bóng quê
Đất người nắng lửa đam mê
Vương vương đôi mắt dõi về phương Nam…
 
Quê hương phải dấu chấm than
Ngả nghiêng thân lúa ,cho vàng phơi sân
Chuối tre mưa gió rần rần
Dáng người vẫn thẳng bên tâm giữ nòi…
 
Vại mưa hứng gốc cau coi
Khi trông mây thắm ,lúc soi nụ cười
Giàn trầu mướt mát xanh tươi
Rung rinh giọt nắng đợi người cầu duyên.
 
Bao năm thương bến đợi thuyền
Bước chân lưu lạc mang duyên lạc loài
Đêm buông khao khát hồn mai
Héo mành trăng ước dệt bài thơ quê.
 
MINH TUẤN
 
 
Em vào ghé thăm chị với đôi vần cảm xúc những ngày cuối của mùa xuân quê nhà
Kính chúc chị cả tuần vui vẻ và mạnh khỏe chị nhé.
 
Viet duong nhan 22.04.2011 06:01:48 (permalink)
0
Cám ơn MT ghé thăm & để lại thơ .
Chúc em & gia đình an vui.

Chị 7

Tb : "Tháng Tư Đen" là 7 buồn lắm em ơi !

Viet duong nhan 23.04.2011 06:18:28 (permalink)
0

Một chữ XẢ



Đề tài hôm nay là một chữ XẢ. Quí Vị biết ngược với xả là gì không? Là cố chấp, nắm chặt. Cố là chặt, chấp là nắm; cố chấp là nắm chặt. Khác với nắm chặt là buông bỏ. Mới nghe đơn giản quá nhưng xét kỹ, Quí Vị sẽ thấy tất cả chúng ta sống trên thế gian này, ai cũng than buồn than khổ, gốc tại cố chấp thôi, chớ không có gì khác. Bây giờ muốn hết buồn, hết khổ thì chúng ta phải làm sao? Phải xả, phải buông bỏ. Buông bỏ thì hết khổ.. Như vậy quá giản đơn, quá tầm thường. Chỉ cần Quí Vị thực hiện được điều chúng tôi nhắc thì sẽ bớt khổ ngay trong cuộc sống hiện tại này.Lâu nay chúng ta cố chấp những gì mà bây giờ phải buông xả ?Người thế gian luôn luôn nghĩ ai làm trái ý mình thì mình buồn, mình giận. Buồn giận nên bỏ liền hay nên giữ mãi? Có người thường hay nói: “Con giận người đó hai, ba chục năm không quên.” Giận hai, ba chục năm không quên thì nghe như khẳng khái lắm nhưng thật ra là dại, là khổ, chớ có hay gì đâu.Quí Vị nghĩ trên thế gian này chung quanh mình nào xóm giềng, thân tộc v.v… có bao giờ hoàn toàn không đụng chạm nhau đâu? Người ta nói vợ chồng như chén trong sống. Chén úp trong sống thế nào cũng có khua, huống là xóm giềng, thân tộc làm sao vừa ý mình hết, mà trái ý thì mình giận. Giận rồi chứa trong tâm. Chứa là cố chấp. Giận một người chứa trong lòng, giận hai người cũng chứa trong lòng. Nếu giận một trăm người thì sao? Chứa cả một trăm cái giận trong lòng, làm sao chịu nổi.Quí vị xét khi mình đang vui vẻ mà bỗng nhớ tới người mình giận thì lúc đó gương mặt quạu xuống liền. Sở dĩ chúng ta ngủ không ngon là cũng tại giận đó. Khi nào nằm nhớ lại hôm qua, hôm kia ai làm trái ý mình liền nổi giận lên, thì hết ngủ. Đó là chứa chấp oán hờn. Chứa chấp là khổ. Ta đang vui vẻ tươi mát mà chứa một cái giận, cũng như đem cục than bỏ trong tay hay trong da, trong thịt mình vậy. Nếu cục than bỏ trong tay, trong da, trong thịt thì sao? Nóng, khó chịu. Vậy mà lòng mình chứa một trăm cục than thì người này khổ nhiều ít? Khổ thứ nhất là khô héo vì ngủ không ngon, ăn không ngon. Giận quá làm sao ăn ngon, ngủ ngon được. Khổ thứ hai là giận làm cho mình dễ xấu. Quí vị thấy mỗi lần nổi giận lên gương mặt mình thế nào? Nổi giận lên thì con mắt đỏ ngầu, mặt đổi màu đổi sắc, không còn tốt đẹp nữa. Cả trăm cái giận ở trong lòng thì nó đốt riết mình khô héo, xấu xa. Như vậy ôm ấp cái giận mấy chục năm là khôn ngoan hay thiếu khôn ngoan?Bởi vậy nên người biết tu ai nói gì trái ý, mình giận chút rồi bỏ đi, xả đi. Giận làm chi, ngu! Ôm cái giận là ngu chớ không phải khôn, tội gì ôm cho khổ. Trong nhà Phật có câu: “Tăng hận bất cách túc” nghĩa là Tăng (người tu) giận không quá một đêm. Chúng ta là Phàm tăng nên tham sân si cũng còn, vì vậy gặp việc trái ý cũng giận. Nhưng giận chút thôi rồi bỏ, chớ không nên chấp chứa. Người thế gian thường thích chứa, chứa năm này qua năm nọ. Họ tưởng như vậy là hay, là khôn mà không ngờ đó là tự chuốc họa vào mình, tự đeo khổ cho mình chớ không có lợi gì hết. Vì vậy nên Phật dạy phải XẢ hết những giận hờn. Chứa chấp vừa bị khổ trong hiện tại, mà còn khổ cả vị lai nữa.Trong kinh Phật dạy, người khi sắp bỏ thân này qua đời khác thì nghiệp thương và nghiệp ghét sẽ đi theo. Bởi vì thương ai thì ta nhớ người đó, ghét ai cũng nhớ kẻ đó. Như chúng ta ngồi ôn lại trong lòng, thì nhớ những người mình thương và những người mình ghét nhiều nhất phải không? Ghét không mất, thương cũng không mất. Vì vậy càng chứa sâu thì khi nhắm mắt các nghiệp đó dẫn mình đi đến chỗ thương hoặc chỗ ghét.Do đó khi chúng ta thọ thân sau, nếu ôm ấp nghiệp ghét nhiều quá thì đến những gia đình gặp toàn chuyện buồn phiền, hờn giận, không vui. Có bao giờ chúng ta muốn gặp những người mình ghét không? Không muốn. Ai cũng muốn gặp người mình thương. Nhưng trong lòng thù oán nhiều quá thì nó sẽ dẫn mình gặp lại những người thù oán. Nên hiện tại khổ mà vị lai cũng khổ luôn. Điều này rất thiết yếu.Chúng ta phải khéo đừng nuôi dưỡng oán thù trong lòng, nên buông bỏ hết. Cái gì qua rồi không chứa chấp nữa. Hơn thua, phải quấy, chuyện đó không có gì quan trọng. Quan trọng ở chỗ làm sao cuộc sống mình bình an, thanh thản, tươi vui. Đó mới là điều đáng lưu tâm. Chúng ta sống muốn hạnh phúc, muốn được an lạc thì nên giữ hay nên xả? Nên xả.. Vì vậy tôi nói tu muốn cho hết khổ thì phải xả, đừng chứa chấp. Đó là điều thứ hai.Điều thứ ba, chúng ta đừng cố chấp ý kiến mình là đúng, ý kiến người khác là sai. Bởi vì ở thế gian này không có gì là đúng cố định mà cũng không có gì là sai cố định. Chúng ta mở miệng nói với ai cũng “Tôi nghĩ thế này là đúng”. Nếu nói tôi nghĩ như vậy là đúng, người thứ hai nói tôi nghĩ thế khác mới đúng, thì hai cái đúng nó đụng nhau. Mình đúng theo cái nghĩ của mình, người khác đúng theo cái nghĩ của họ. Ai cũng đúng hết thì cãi lộn hay huề? Thế gian không ai chịu thua ai, mình đúng thì người khác sai, mà người khác đúng thì mình sai. Cho nên khi người ta nghĩ khác với mình, mà họ cho rằng họ đúng thì mình bực lên liền, và người kia cũng nổi tức vậy. Hai cái nổi tức sẽ đi đến khẩu chiến. Khẩu chiến không xong thì tới thân chiến.Như vậy chỉ một chữ Xả mà chúng ta được an ổn vui tươi. Cần gì phải nhiều. Một chữ mà biết tu là cả cuộc đời sống thoải mái, an vui. Ngược lại quí vị sẽ thấy mặt mày nhăn nhó hoài, bất mãn cái này, bất mãn cái nọ, bất mãn con cái, bất mãn vợ chồng, bất mãn xã hội… Mấy chục năm cứ nhăn nhó hoài, uổng một cuộc đời. Cho nên mình phải vui tươi xả bỏ, có mấy mươi năm ngắn ngủi, sống làm sao cho thảnh thơi, tạo phước lành để khi nhắm mắt được đến cõi lành, ở đó mà buồn giận làm chi cho khổ.Vậy mong Quí Vị nghe hiểu, ứng dụng tu để tất cả chúng ta sống trên thế gian này lúc nào cũng tươi cười, không còn buồn bực. Đến lúc nhắm mắt ra đi chúng ta cũng vui luôn. Đó là kết quả tốt đẹp của người Phật tử khéo tu.

ST
i-meo


DEM MI 23.04.2011 07:05:58 (permalink)
0
Hay lắm , đoc bài trên của vDN
Vậy tặng 1 bài nha
 
 
============
 
Hoa tháng tư
 
 
Mọi…nụ hoa nào nở tháng tư
Củng là hoa dở với hoa dư
Vì cho nó báo cộng hòa tử
Và khiền  người ly biệt xứ cư
biết một điều là lai bất khứ
hiểu muời lẻ ấy  chiến  thành hư
Tịnh tâm tâm tịnh hà thời sự
Thì thấy là hoa nở chẳng dư
 
Viet duong nhan 23.04.2011 16:09:16 (permalink)
0
NHƯ DÒNG THÁC CHẢY RA BIỂN ...
Hạnh Phúc Đối Diện Tử Sanh

Tác giả Matthieu Ricard(Plaidoyer pour le Bonheur)Nguyễn Thượng Chánh chuyển ngữ



Chết tuy xa mà gần. Xa, vì chúng ta nghĩ rằng nó chỉ đến sau nầy mà thôi; gần vì nó có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Chết là điều cầm chắc, nhưng lúc nào là điều không ai có thể tiên liệu trước được.
Khi giờ ra đi đã đến rồi thì không một lời lẽ nào có thể thuyết phục bắt nó phải chờ được, không một quyền lực nào đẩy lùi được nó, không có tiền của nào mua chuộc được, cũng như không có một sắc đẹp nào có thể quến nó được hết.
Như dòng thác chảy ra biển cả, Như vầng nhật nguyệt khuất dần sau rặng núi hướng Tây, Ngày cũng như dêm, thời gian và khoảnh khắc đều trốn đi, Kiếp phù sinh dần dần trôi qua không tiếc nuối.

Comme le torrent qui court vers la mer,
Comme le soleil et la lune qui glissent vers les monts du couchant, Comme les jours et les nuits, les heures, les instants qui s’enfuient, La vie humaine s’écoule inexorablement. (Padmasambhava, Đại sư Tây Tạng, người đã đem Phật giáo vào Tây Tạng vảo  thế kỷ thứ 8-9. M.Ricard dịch). Đối với người biết trích lấy tinh khí của cuộc sống thì chết không có nghĩa là sự suy tàn cuối cùng, nhưng là sự kết thúc trong thanh tịnh của một đời sống trọn vẹn: một cái chết êm đềm là kết quả của một cuộc sống tốt đẹp.
Văn hào Victor Hugo đã từng nói: “Sống hạnh phúc thì chết vinh quang” ( C’est le bonheur de vivre qui fait la gloire de mourir).
Hãy nhớ đến cái chết để trân quý mỗi giây phút trong cuộc sống hiện tại

Làm sao đương đầu với cái chết mà không quay lưng lại với cuộc sống?
Làm sao nghĩ tới cái chết mà không thất vọng, không sợ hãi cũng như không cắt đứt hết tất cả mọi lạc thú và sung sướng trong đời?
Etty Hillesum có nói: “Loại bỏ cái chết ra khỏi cuộc đời, chúng ta không thể sống trọn vẹn được, còn chấp nhận cái chết trong lòng cuộc sống, sẽ mở rộng và phong phú hóa cuộc đời của chúng ta hơn.”
Bởi vậy, cách chúng ta tư duy đến cái chết của bản thân sẽ ảnh hưởng không ít đến phẩm chất của cuộc sống. Có người thì hốt hoảng,nhưng có người thì không màng quan tâm đến nó, và người khác thì ngắm nhìn cái chết như một thực thể không thể tránh khỏi. Thái dộ nầy giúp chúng ta trân quývàtận hưởng giá trị mỗi giây phút đang trôi qua trong cuộc sống.
Cái chết nhắc nhỡ chúng ta phải quan tâm và tránh phung phí thời gian trong những cuộc vui chơi vô ích.
Mọi người đều bình đẳng trước cái chết, nhưng chúng ta khác nhau về thái độ và cách chuẩn bị giây phút lâm chung của chính mình.
Esther "Etty" Hillesum
(15 January 1914 in Middelburg, Netherlands – 30 November 1943 in Auschwitz, Poland) was a young Jewish woman whose letters and diaries, kept between 1941 and 1943 describe life in Amsterdam during the German occupation. They were published posthumously in 1981, before being translated into English in 1983
Tốt hơn hết là chúng ta nên biết cách lợi dụng nỗi lo sợ trước cái chết hơn là có thái độ thờ ơ với nó.
Chúng takhông sống trong nỗi thù hằn với cái chết, nhưng vẫn phải ý thức về sự mong manh của kiếp nhân sinh. Chúng ta không nên thờ ơ nhưng phải biết trân quý thời gian còn lại trong phù sinh.
Cái chết thường đến bất ngờ mà không cần báo trước: đang có một sức khoẻ tốt, đang thưởng thức một bữa tiệc vui cùng bạn bè trong khung cảnh tuyệt vời, biết đâu đócó thể đó là lúc chúng ta đang sống những giây phút cuối cùng đời mình.
Chúng ta đành bỏ lại cho người thân, cuộc hàn huyên gián đoạn, dĩa thức ăn lở vỡ và những dự án chưa hoàn tất.
Không có gì để tiếc nuối hết?

Nếu biết lợi dụng tối đa tiềm năng phi thường mà sự sống đã mang đến cho mình, thì tại sao mình phải dày vò tiếc nuối làm chi trước cái chết.
Dù cho thời tiết có ưu đãi hay không đi nữa thì người nông dân nào đã cày, đã gieo mạ, đã chăm sóc và chu toàn vụ mùa rồi thì họ không có lý do gì phải tiếc nuối cả.
Chúng ta chỉ có thể tiếc nuối khi chúng ta chểnh mảng và thiếu sự quan tâm mà thôi.
Người nào biết lợi dụng mỗi khoảnh khắc trong cuộc sống để tự rèn luyện thành một người hoàn thiện hầu đóng góp vào hạnh phúc của tha nhân thì người đó có quyền được chết với tâm thanh tịnh.
Không còn gì cả

Cái chết cũng không khác hơn gì một ngọn lữa đã tắt liệm, một giọt nước tan thấm vào lòng đất khô cằn.
Nếu cuộc phiêu lưu không dừng nơi đây thì chết chỉ là một trạm trong hành trình mà thôi.
Như Phật giáo đã nói tâm thức của chúng ta đã từng sống và sẽ còn sống mãi trong vô số kiếp nữa.
Vậy khi gần đến phút lâm chung, sẽ không thích hợp nếu chúng ta âu lo là mình sẽ bị đau đớn hay không nhưng cần phải tự vấn là mình đã sẵn sàng chưa trước ngã rẽ quyết định nầy.
Trong tất cả mọi trường hợp, vào những tháng cuối cùng của cuộc đời chúng ta cần phải giữ cho tâm trạng được thanh tịnh hơn là rơi vào trong một trạng thái lo âu.
Tại sao chúng ta phải dày vò với ý tưởng là phải bỏ lại người thân, bỏ lại tài sản để rồi sống trong sự chán ghét thân xác mình?
Như Đại Sư Sogyal Rinpoché đã giải thích: “Chết tượng trưng cho sự hủy hoại tối thượng và không tránh khỏi của những gì chúng ta gắn bó nhất: đó là chính chúng ta.Bởi vậy những lời dạy về vô ngã (sans-égo) và bản chất của trí tuệ có thể giúp ích cho chúng ta.” (Đai Sư là tác giả của Tác phẩm nổi tiếng Tạng Thư Sống Chết).
Khi đến giờ phút sắp ra đi,chúng ta cần phải giữ cho tâm được thanh tịnh, vị tha và buông xả. Như thế chúng ta tránh được sự dày vò tinh thần và thể xác
./.

La mort représente l’ultime et inévitable destruction de ce à quoi nous sommes le plus attaché:nous même.On voit donc à quel point les enseignements sur le sans égo et la nature de l’esprit peuvent aider. Il convient donc, à l’approche de la mort, d’adopter une attitude sereine, altruiste, sans attachement. On évite ainsi de faire de la mort une torture mentale autant qu’une épreuve physique”.


Montreal, April 20, 2011



Nguồn : e-mail

<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.04.2011 16:14:19 bởi Viet duong nhan >
Mỹ Trinh 23.04.2011 17:40:52 (permalink)
0
Đọc bài "NHƯ DÒNG THÁC CHẢY RA BIỂN ..." của chị sáng nay, nhất định là MT sẽ không sợ cái ngày ấy rồi. Xin để lại mấy dòng cảm xúc. Chúc chị mùa phục sinh tràn lên sức sống...vui vẻ hạnh phúc....Thương mến!



Bình Yên

Gập ghềnh thác lũ chảy về
Gốc nguồn êm ái chiều quê thanh nhàn
Hiu hiu gió thổi quan san
Mặt trời nằm xuống ấm hàng thông xanh
Kiếp phù sinh đã an lành
Ta đi cùng gió mưa ân nghĩa đời
Hết lo hết sợ chơi vơi
Tâm bây giờ sáng ánh ngời Bảy ơi!

Mỹ Trinh
Viet duong nhan 24.04.2011 01:24:50 (permalink)
0

Trích đoạn: Mỹ Trinh

Đọc bài "NHƯ DÒNG THÁC CHẢY RA BIỂN ..." của chị sáng nay, nhất định là MT sẽ không sợ cái ngày ấy rồi. Xin để lại mấy dòng cảm xúc. Chúc chị mùa phục sinh tràn lên sức sống...vui vẻ hạnh phúc....Thương mến!



Bình Yên

Gập ghềnh thác lũ chảy về
Gốc nguồn êm ái chiều quê thanh nhàn
Hiu hiu gió thổi quan san
Mặt trời nằm xuống ấm hàng thông xanh
Kiếp phù sinh đã an lành
Ta đi cùng gió mưa ân nghĩa đời
Hết lo hết sợ chơi vơi
Tâm bây giờ sáng ánh ngời Bảy ơi!

Mỹ Trinh


Chào Mỹ Trinh,

Bây giờ mình cứ RÁNG điều khiển TÂM "Bình Yên" là khoẻ rồi. Cám ơn MT để lại những vần thơ Thiền thật nhẹ nhàng.
Chúc MT & gia đình vui vẻ cuối tuần.
Thân mến

7_vdn

Viet duong nhan 24.04.2011 01:31:03 (permalink)
0

Trích đoạn: DEM MI

Hay lắm , đoc bài trên của vDN
Vậy tặng 1 bài nha


============

Hoa tháng tư
 

Mọi…nụ hoa nào nở tháng tư
Củng là hoa dở với hoa dư
Vì cho nó báo cộng hòa tử
Và khiền  người ly biệt xứ cư
biết một điều là lai bất khứ
hiểu muời lẻ ấy  chiến  thành hư
Tịnh tâm tâm tịnh hà thời sự
Thì thấy là hoa nở chẳng dư



Cám ơn DEM MI ghé thăm.
Bạn viết gì hiểu chít liền á ! Vdn NGU quá !

Chúc DM bình an.
vdn

DEM MI 24.04.2011 06:49:46 (permalink)
0


Chào VDN
Hehe demi vừa mắc cở vừa hên.
Mắc cở mình viết hổng ai hiểu gì.
Hên là mình viết hổng ai hiểu gì.
Hiểu demi chết liền
Chúc luôn khỏe nha
dm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2011 23:25:22 bởi Viet duong nhan >
duonglam 24.04.2011 09:14:43 (permalink)
0



SẮC KHÔNG    [tiếp theo ]

10
NGƯỜI TỪ HOA NỞ TRONG THƠ
 
Sầu xưa có kẻ thâu đêm,  145
Trăng khuya thơ thẩn dựa thềm dõi trông.
Giữa xuân nhắp chén rượu nồng,
Lại nghe hoa nở bên dòng cuối đông.
 
 
Chào nhau giữa chốn bụi hồng,  149
Trăng in dấu thỏ người trông dấu hài.
Chiều tàn nắng xế hoa bay,
Hồi chuông cổ độ dặm dài thu không.
 
 
Hôm qua gặp lão tơ hồng, 153
Hỏi nàng có muốn chỉ hồng xe tơ?
“..Xe tơ phải giữ mối tơ,
Dù năm bảy mối còn chờ mối anh…”.*
 
 
Từ em bỏ núi về thành,  157
Con oanh thôi hót trên cành ngẩn ngơ.
Người về hoa nở trong thơ,
Dấu trầm hương đọng bên bờ trúc mai.
 

11
MÂY LÀ NƯỚC CHẢY GIÓ LÀ THÔNG REO
 
Hẹn nhau tàn cuộc vui này,  161
Cầm như én liệng tung bay giữa trời.
Sông hồ nước chảy đầy vơi,
Người qua bến cũ thuyền trôi lững lờ.
 
 
Đêm khuya nằm ngắm sao trời,  165
Thấy người qua lại giữa đời phồn hoa.
Lên đường gỏ nhịp trầm ca,
Mây là nước chảy gió là thông reo...
 
 
Ta vui hoa lá bên đèo,  169
Người nhìn vượn hú chim kêu giữa rừng .
Lên non cho biết non cùng ?
Vào hang mới thấy ngọn nguồn suối đâu ?
 
 
Qua sông mới biết sông sâu,  173
Xa em mới thấy ruôt đau chín chiều.
Chín chiều thưong mẹ nhớ quê ,
Mấy sông cũng lội mấy đèo cũng qua.
 
 Duong Lam

 




< Sửa đổi bởi: duonglam -- 24.4.2011 9:11:28 >


Viet duong nhan 24.04.2011 20:34:25 (permalink)
0
:: TÂM ::




Viet duong nhan 24.04.2011 22:46:00 (permalink)
0
Khuyến Tu

Xưa Nhan Bình, Như Như cư sĩ,
Dẫn luận kinh, ý ý khuyên cầu
Bút nhàn khuyên giữa canh thâu
Tình ai trần lụy, đổi sầu làm tươi
*
Thân bào ảnh lắm người yêu tiếc
Yêu quý thân cho lụy vì thân
Cuộc vui những ước vô ngần
Nào hay vui vẫn là nhân chác sầu!
Kiếp phù thế bóng câu cửa sổ (1),
Vóc huyễn hư giọt lộ lòng hoa (2)
Ðôi mươi trẻ, tám mươi già
Số người yểu thọ, khó qua vô thường
Dép dưới giường, trên giường bỗng biệt
Sống ngày nay dễ biết ngày mai
Mạng người hô hấp cho hay,
Nghĩ cơn vĩnh biệt, tuyền đài mà đau!
Xót duyên kiếp vì sao ngắn ngủi
Chấp thân chi để tủi cho thân,
Da bao những thịt, xương, gân
Xác người như thể đống phân sạch gì!
Tóc, răng, móng khác chi đất bợn
Mũi, dãi, đờm ghê tởm xiết bao
Bên ngoài rệp đút, muỗi đeo,
Bên trong sán, lải lẫn vào nhớp chưa?
Nỗi nóng bức, ngày trưa tiết Hạ
Cơn lạnh lùng, đêm giá trời Ðông
Xét thân nhơ khổ vô cùng,
Xả lòng tham luyến, khởi lòng thoát ly
*
Trách người thế mê chi lắm nhẽ!
Sánh phong lưu phô vẻ y quan!
Kẻ khờ cũng học đài trang
Ðể lòng điên đảo theo đàng sắc thanh
Ðầu xương sọ: cài trâm, thắt lụa
Ðãy da hôi: ướp xạ, xông hương
Khéo đòi nhung gấm phô trương
Chỉ tuồng che lớp vô thường hôi tanh
Những mảng tưởng ngày xanh muôn tuổi
Lắm cơ mưu theo đuổi yên hoa
Ngờ đâu tai điếc, mắt lòa,
Diêm Vương sắp rước đến tòa U Minh
Làn tóc bạc đưa tin quỷ sứ
Gốc răng long nhắn ý quy âm,
Càng tài, càng sắc, càng dâm
Càng cho đọa lạc, càng lầm mà thôi,
Cuộc hành lạc một đời tham tiếc
Nẻo luân hồi muôn kiếp đắng cay
Ðến khi sắp xuống Diêm Ðài
Thịt xương đau nhức, chân tay rụng rời,
Vợ lưu luyến đầy vơi giọt lệ
Con tiếc thương kể lể khóc than
Dầu cho quyến thuộc muôn ngàn
Có ai thay thế cho chàng được đâu!
*
Kẻ sống ở nặng oằn gánh tủi,
Người chết đi rong ruổi phách hồn
Ðường âm mờ tựa đêm hôm
Trông ra quạnh quẽ, bồn chồn chỉn ghê!
Nại Hà đến lạnh tê gió lốc,
Quỷ Môn Quan ghê gốc tiếng thương
Bảy ngày lìa quá cõi dương
Âm ty đã trải trăm đường khảo tra.
Tào quan xử thét la chẳng vị,
Ngục tốt hờn, xoa, chủy đâu tha.
Ðài gương Nghiệp Cảnh chói lòa
Soi tường thiện, ác chối qua được nào.
Người nhân đức đưa vào cõi phước
Kẻ hung hoang giải trước hình ty,
Ðọa đày thảm khổ xiết chi,
Mới hay nhân quả mấy khi sai lầm
Rừng đao kiếm bao năm hết tội
kiếp lông sừng nhiều nỗi đa mang,
Trả đền cho dứt nghiệp oan
Mới mong thoát khỏi con đàng long đong
Dù ai có to lòng, lớn mật
Mặc chàng hay báng Phật, khinh Tăng,
Chẳng qua đối trước Diêm quân
Cúi đầu, co gối chịu phần khảo tra
*
Hồn phách đã xa chơi âm giới
Thi hài còn nơi cõi dương gian
Có tiền mua lớp áo quan
Không tiền vùi chốn núi hoang lạnh lùng
Chất da thịt sẽ lần tan rã,
Tấm hình hài lần hóa tanh hôi
Chỉ trong hôm sớm mà thôi
Chầy năm bảy bữa, sớm thời ít hôm,
Nét kiều diễm chập chờn xuân mộng
Kiếp tài hoa hình bóng bạch vân
Khi xưa tài sắc mười phân,
Mà nay một nấm cô phần lạnh tanh,
Thời oanh liệt, anh hùng đâu tá?
Nỗi ái ân hư giả còn ghi!
Phất phơ cành liễu xanh rì
Giấy tiền treo đó dường ghi mối sầu
Bóng chiều rủ xuống màu cỏ biếc
Bia mồ trơ một chiếc vắng không
Nghĩ thôi rơi lệ chạnh lòng
Ðời người đến thế là xong cuộc đời
*
Ví chẳng biết tìm nơi giải thoát
Nương về ngôi Chánh Giác quy y
Luân hồi dứt hẳn có khi
Bên trời Bát Nhã còn chi lo phiền
Lối ma quỷ đừng riêng sinh sống
Ðất từ bi có giống hoa đàm
Giữ lòng thiện, dứt lòng tham,
Gái, trai, tăng, tục đều ham tu hành
Rõ cảnh mộng chớ quanh đường mộng,
Biết miền chơn hãy chóng tu chơn,
Dần dà tính thiệt, so hơn
Tuổi xuân qua mất để hờn về sau
Sáu chữ Phật cùng nhau gắng niệm
Chín phẩm đài sen chiếm ngôi vinh,
Chớ nên mình phụ lấy mình
Trách sao Diêm lão vô tình chẳng dung!
Bỏ điều ác xin cùng tu thiện,
Chừa lỗi xưa, cải tiến đường sau
Lại vì quyến thuộc bảo nhau
Cùng khuyên già trẻ sớm mau tu trì
Khiến mỗi kẻ đồng quy bến giác
Cho mọi người đều thoát sông mê.
Dù cho lao khổ dám nề,
Ðài sen đốt mảnh hương thề nguyền xin…
Xin dốc tưởng tin theo lời Thánh
Ðừng để cho rỗi rảnh, ưu du
Kiếp này nếu chẳng chuyên tu,
Chỉn e kiếp khác công phu lỡ làng []

Hòa Thượng Thích Thiền Tâm soạn dịch
 ____________________________________________________
(1) Lấy ý từ câu: “Nhân sinh như bạch câu quá khích” (Ðời người như bóng con ngựa trắng chạy vọt qua khe cửa hẹp).
(2) Giọt lộ lòng hoa: Giọt sương đọng trên cánh hoa, chốc lát tan mất.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2011 22:51:35 bởi Viet duong nhan >
Viet duong nhan 24.04.2011 23:29:46 (permalink)
0


:: Quét Bụi Trừ Dơ ::




Thay đổi trang: << < 646566 > >> | Trang 66 của 69 trang, bài viết từ 976 đến 990 trên tổng số 1033 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2025 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9