Giòng Thơ Thương Nhớ
huynhvantien 21.11.2005 11:32:26 (permalink)

Tùy Bút


GIÒNG THƠ THƯƠNG NHỚ




Giấy trắng ơi xin mang niềm tâm sự
Đến em tôi phương ấy mịt mù xa
Chở giùm thêm nỗi thương nhớ quê nhà
Nơi xứ lạ bao ngày tôi ôm ấp


Ai xa quê hương lại không mang nặng trong lòng nỗi niềm nhớ nhung tha thiết. Đã có biết bao nhiêu áng văn chương tuyệt tác, biết bao nhiêu giòng âm nhạc chan chứa ân tình, và biết bao nhiêu lời thơ truyền cảm làm rung động lòng người, được tạo ra bởi những con người luôn chất chứa trong tim nỗi hoài vọng thiết tha, đối với mảnh đất thân thương đã từng là nơi chôn nhau cắt rốn của mình. Tôi, cũng như tất cả mọi người khác, cũng mang nặng tình thương nhớ quê hương, dù đã nhiều năm dài lang thang nơi đất khách.

Trong những tháng năm thời thơ ấu của mình, tôi đã từng cưu mang trong tâm tưởng những ước mơ tươi đẹp, đã từng ôm ấp trong lòng những giấc mộng thần tiên, mà khi khôn lớn nên người mới biết được rằng không dễ gì có thể trở thành sự thật. Năm tháng cứ nối tiếp qua đi, nợ áo cơm đã dần mòn giết chết đi những mộng mơ thời thơ dại, để cuối cùng khi nhìn lại, sau nhiều năm dài xa xứ, tất cả những ước mơ xưa có thành sự thật hay không giờ không còn là quan trọng nữa. Quan trọng nhất là mãi mãi lưu giữ lại được cho mình những kỷ niệm thân thương xinh đẹp nhất trong đời.

Tính đến hôm nay, tôi đã rời bỏ quê hương được hai mươi mấy năm trường. Hai mươi mấy năm quả thật là một đoạn thời gian dài đăng đẳng đối với một kiếp người. Bao nhiêu năm dài cô đơn nơi quê người xứ lạ, thâm tình đối với tôi là những gì quý giá nhất trên đời. Cô đơn cứ nối tiếp nhau mà lũ lượt đến trong đời, nên tôi không tránh khỏi trách móc vu vơ qua những giòng thơ buồn ảm đạm, nhưng rồi cũng có ngày nọ, tôi tìm được một tình thâm:

Đời của tôi nửa cuộc đời phiêu bạt
Nửa cuộc đời sống kiếp sống tha hương
Không người thân và cũng chẳng ai thương
Đời tưởng sẽ suốt cuộc đời bất hạnh

Có một dạo bỗng nghe lòng cô quạnh
Muốn tìm về chốn cũ thuở ấu thơ
Bên người thân đời cứ ngỡ như mơ
Niềm hạnh phúc ngập tràn trong tâm khảm

Trời xét lại đã ban cho tình cảm
Rộng hơn trời hơn biển của em tôi
Những sầu đau bất hạnh đã dần trôi
Chỉ còn lại trong tôi niềm hạnh phúc

Giờ đã xa mượn đôi giòng lưu bút
Gửi về em đứa em gái tôi thương
Dù hôm nay xa cách đến ngàn phương
Nhưng nỗi nhớ niềm thương tôi giữ mãi


Thật là một niềm hạnh phúc trong đời khi cuối cùng tôi cũng tìm lại được những tình cảm thân thương vô bờ bến từ những người thân ở cách xa đến hơn nửa vòng quả đất. Trong đó có tình cảm thiết tha của đứa em gái mà tôi thương yêu hơn tất cả mọi thứ ở trên đời. Đứa em gái mà khi tôi bước chân xuống thuyền rời khỏi quê hương hai mươi mấy năm về trước còn chưa mở mắt chào đời. Lần về thăm quê vừa qua của tôi đã để lại trong lòng em tôi biết bao nhiêu tình cảm, một thứ tình cảm chân thành tha thiết của một đứa em, riêng dành cho một người anh từ một phương trời xa thẳm, chợt đến, chợt đi trong khoảnh khắc của cuộc đời, để lại bao nhớ thương nuối tiếc trong lòng. Còn riêng tôi, biết bao nhiêu năm dài sống thui thủi một mình nơi xứ lạ, khi ở cạnh người thân, lòng vui mừng kể sao cho xiết, và dĩ nhiên đến lúc chia ly, sao tránh được đau lòng.

Ở bên này, tuy hoàn cảnh không gian không có chút gì giống như Việt Nam cả, nhưng bất cứ nơi đâu cũng thế, đều có thể gợi lên nỗi nhớ quê hương, nỗi nhớ người thân mãnh liệt ở trong hồn. Một cơn mưa, một giòng sông, một bến nước, một chuyến phà, đều có thể nhắc nhở đến những kỷ niệm đau buồn ngày đưa tiễn.

Ở nơi đây cũng phà cũng sông cũng nước
Cũng bao người nói cười qua lại xôn xao
Sao lòng tôi chỉ thương chỉ nhớ hôm nào
Nơi bến bắc quê hương một chiều mưa đưa tiễn

Quên sao được những phút giây đầy lưu luyến
Dẫu lâu rồi không về lại bến sông xưa
Nhưng bên này mỗi khi sang bắc chiều mưa
Kỷ niệm cũ lại quay về làm tim thổn thức


Bây giờ cảm giác cô đơn đã không còn tồn tại trong lòng tôi như trước nữa. Những bức thư nhận được thường xuyên từ bên kia bờ đại dương của em tôi đã mang đến cho tôi thật nhiều hạnh phúc, đã khiến tôi hiểu được rằng còn có nhiều người tha thiết quan tâm đến tôi trên cõi đời này. Nhưng những bức thư kia cũng thường làm cho lòng tôi xao xuyến mối u sầu, khi biết rằng người thân của mình, cũng đang vì nhớ thương mà tâm tư héo hắt:

Những giòng thư em viết
Tả nỗi nhớ vô vàn
Anh nghe buồn da diết
Thương yêu dâng ngập tràn

Xưa nay anh vẫn biết
Nỗi buồn nhớ em mang
Với tình thương tha thiết
Theo ngày tháng dâng tràn

Anh xa em biền biệt
Ngăn cách một không gian
Mong bầu trời xanh biếc
Xoá nỗi sầu miên man

Mong ánh trăng thanh khiết
Chiếu sáng cõi hồng trần
Để tình thương bất diệt
Sống mãi với thời gian


Những giòng thư xa luôn làm cho tôi tha thiết nhớ thương về những kỷ niệm, những người thân còn lại ở quê nhà. Mỗi một lời một chử trong thư đều mang đến cho tôi những nỗi vui buồn lẫn lộn. Vui vì nhận được tin nhà, và buồn vì không biết bao lâu mới có ngày tương hội. Hôm nay, cũng những giòng thư, cũng niềm vui, cũng nỗi buồn sâu thẳm:

Hôm nay ngồi đọc giòng thư
Em tôi gửi gấm tâm tư nỗi niềm
Câu thương lời nhớ triền miên
Tôi nghe dâng ngập sầu riêng mối sầu

Niềm riêng ôm ấp từ lâu
Mà nay sao lại vì đâu dâng tràn
Còn bao lâu nữa xuân sang
Còn bao lâu nữa lang thang xứ người

Hoa buồn hoa kém sắc tươi
Trăng buồn trăng mãi treo lơ lửng trời
Cây buồn đổ lá rơi rơi
Tôi buồn nên những vần thơ cũng buồn


Mong sao, những vần thơ buồn bã kia chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó của thời gian thôi, để mãi về sau, hồn thơ của tôi không bao giờ còn phải gắn liền, và lắng đọng với nỗi sầu da diết luôn chất chứa tận đáy tâm hồn ly xứ.

Huỳnh Vân Tiên
11/2005

#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9