RE: Truyen HuyenNguyen.
-
06.02.2006 04:42:49
Người ta thấy có một gã đàn ông cao cao, luôn đội nón sùm sụp, ăn vận bụi bặm, cầm một chồng báo rất to, bán dạo dọc trên đoạn quốc lộ 13 đoạn từ ngã tư Bình Phước đến cầu vượt Sóng Thần theo mỗi chuyến xe tốc hành từ bến Miền Đông ra hướng Biên Hoà. Không có gì đặc biệt ở người này, trừ vẻ làm việc rất nhàn nhã của hắn, mặc dù trông hắn chẳng khá khẩm hơn những người đồng nghiệp là bao, thậm chí nếu không muốn nói là hắn trông nghèo nàn hơn rất nhiều. Buổi sáng người ta thấy hắn ngồi uống cafe ở ngay góc ngã tư Bình Phước, ở một quán nhỏ nép sát vào cạnh một con đường hẻm dẫn vào một xóm sâu hun hút. Hắn bao giờ cũng là vị khách đầu tiên của quán vào buổi sớm. Cô bé phục vụ bàn ở quán, ngày đầu tiên thấy hắn trong bộ đồ jean lủng gối, đáy xệ với cái áo thun cũ sờn, rách vài chỗ ở ngực áo, trên đầu vai, không dám hó hé, rón rén bưng dọn chỗ hắn ngồi. Nhưng rồi thấy hôm nào hắn cũng tới, mà không làm việc gì khác là ngồi lấy trong chồng báo sớm của mình ra một vài tờ nào đó, yên lặng hút thuốc, nhâm nhi cafe và đọc lướt tất cả. Có những hôm con bé để ý thấy hắn không đọc dòng nào, mắt vẫn nhìn vào trang báo giở rộng, mà không cục cựa một chút nào. Đầu hơi cúi, giống như hắn chìm vào một cơn ngủ gục bất ngờ. Nhưng không lâu, và cũng hiếm khi thấy lại, nên con bé tò mò về cái ông bán báo này lắm. 14 tuổi, con nhỏ đang học ở trường cấp 2 gần đó, dù quê quán nó tuốt luốt miệt miền Trung nắng nóng. Nó vào phụ việc cho dì bà con xa, vừa bán vừa học. Mẹ nó viết thư vào, bảo nghỉ học hẳn đi, ở nhà phụ dì, nó kiên quyết không chịu, xin dì làm thêm nhiều việc vào buổi tối để được đi học. Nó học Văn khá, cô giáo chủ nhiệm lại là giáo viên Văn, rất khen nó, dù chất giọng đầu sóng ngọn gió của dải đất lũ hạn vẫn còn nằng nặng thổ âm; vì thế mà trong cái đầu óc hiếu kì của lứa tuổi, nó nghĩ chắc người đàn ông kia, có điều chi tâm sự. Một lần, nó đánh bạo, sau khi bưng ly cafe được pha rất đậm, người khách này không thích uống nhiều, chỉ thích uống đậm, đặt xuống bàn nhẹ nhàng, nó lỏn lẻn hỏi:
Chú ơi! Chú có chuyện chi răng?
Người đàn ông ngước nhìn nó, lần đầu tiên nó nhìn thấy đôi mắt của người khách này. Một đôi mắt sáng sắc bén, nằm dưới cặp lông mày đậm ngang ngược. Đôi mắt đầy uy lực, làm nó hơi sợ, nhưng anh ta thu ngay ánh mắt như gươm đó, nhìn nó từ trên xuống dưới, ra chiều nghĩ ngợi thoáng qua, rồi cất giọng chầm chậm hỏi nó:
Sao con lại hỏi chú như vậy? Con được bao nhiêu tuổi rồi?
Con nhỏ không ngờ anh ta hỏi vậy, luống cuống nhưng lấy bình tĩnh được liền:
Thấy chú buồn, con 14 tuổi rồi.
Người khách ậm ừ, rồi không nói gì thêm, nhìn nó khá lâu, rồi lẩm bẩm: “14 tuổi… 14 tuổi…”. Hình như thấy mình sao đó, anh ta bảo con bé:
Thôi, con vào phụ bán đi, chú không sao!
Con bé đi vào, như vẫn thấy anh ta lầm thầm mãi số tuổi của nó.
Gã đó. Từ sau chuyến lao đao vì bị săn đuổi, gã trốn về đây, cả Hưng cũng không biết, bán nốt hai chục ngàn đô chôn bên góc quán mụ Tư, dưới mé cầu, lẫn tiền của mụ, cũng đến gần ba mươi bảy ngàn, mà gã biết nhất định có dịp dùng tới, thuê một căn gác nhỏ trong con hẻm này, rồi bán báo kiếm miếng bỏ bụng chờ dịp xuất đầu lộ diện trở lại. Chỉ còn cách này, vì bây giờ làm gì cũng nguy hiểm, phải chọn chỗ nguy hiểm nhứt, hoạ may còn đường sống. Sự quan tâm hơi dài tay và hồn hậu của cô nhỏ quê mùa, khiến cho gã thấy bối rối. Hơn cả bối rối, nó làm cho gã nhớ lại hết thảy những thứ mà gã chôn kĩ trong mơ bòng bong của quá khứ tối tăm. 14 tuổi ư? Gã biết thế nào là mất mẹ. 14 tuổi, gã chứng kiến cảnh tan đàn xẻ nghé của một gia đình chỉ kết buộc mơ hồ với nhau qua bàn tay như sợi chỉ đỏ của người phụ nữ tài hoa, đảm đang ấy. 14 tuổi, gã rời ngôi nhà mẹ, để về ở với cha trong một tư thất khang trang ở thị xã, cạnh người dì trẻ, hơn gã chừng con giáp, với những ngày tù ngục khốn đốn của tuổi dậy thì mẫn cảm, bồng bột. 14 tuổi, gã bước sang tuổi 15 với quyết định xin cha lên Sài Gòn học chuyên ban để luyện võ ôn văn cho 3 năm cuối cấp. Thời đó gã học giỏi thiệt! Mẹ, sao mà lúc đó cái gì cũng nhớ, cũng muốn học? Cha gã tất nhiên đồng ý ngay vì ông già cũng thấy những bất hoà giữa gã và người dì. Tống phắt nó đi vừa được tiếng lo cho tương lai của con trai, vừa đỡ bực bội. Gã cũng biết điều đó nên đi được là biền biệt luôn. Tháng ông già cho vài triệu để tự túc trên này, gã dư biết mấy. Thời ấy, chỉ học chứ có làm mẹ gì đâu mà xài cho hết số tiền đó? Không biết xài tiền vào việc gì, lâu lâu chán thành phố bỏ đi lang thang Đà Lạt, Vũng Tàu, Phan Thiết, Cần Thơ, có bận ra tận miền Trung qua Đà Nẵng, Huế, Quảng Trị cả tháng trời. Tết, hè, lễ lạt cũng không về. Oâng già có nhắn, gã chỉ im lặng không hồi đáp. Học hết cấp 3, gã thi đỗ Đại Học với số điểm ngất ngưỡng, đủ để mang danh á khoa Đại Học Tổng Hợp. Ngay năm đó, ông già bệnh nặng, tụt huyết áp, phải vào viện. May không chết, nhưng chỉ còn cách nằm nhà xơi nước. Con Hồng, dì ghẻ gã, tha hồ tung hoành với đống gia sản đồ sộ của ông chủ tiệm kim hoàn cỡ bự ở Tây Ninh là cha gã. Nhưng lại không cho gã thêm đồng nào nữa từ khi đó. Chỉ về thăm nhà một hôm, sáng ra chỉ mặt con dì ghẻ ấy, gã buông một câu:
Bà sẽ chết, nếu tôi không nghĩ tới cha tôi.
Mà thiệt, gan của gã lúc ấy là cho nguyên một con dao vào họng mụ, coi xem máu của mụ đen hay đỏ, mà khốn nạn thế! Nhưng nhìn ông già nằm thở oxi, hắn không đủ sức làm. Oång thương mụ nhiều kinh khủng, mà già rồi, xúc động dễ ổng theo con mẻ lắm. Bỏ đi luôn không về, gã bắt đầu lao vào kiếm sống để học Đại Học bằng bàn tay mảnh dẻ trắng trẻo quen cầm viết hơn là cầm cuốc xẻng, xách bưng. Gã làm đủ thứ, phụ việc nhà hàng, làm bồi, tiếp thị (nói cho sang, thật ra là đi phát tờ rơi mấy tụ điểm ca nhạc, trường học, ngã tư…), ngay cả làm phu hồ trong những công trình xây dựng dọc sông Sài Gòn. Lắm lúc trong những trưa nắng như đổ lửa trên đầu, nghe tiếng chửi mắng vô cớ của bọn chủ thầu, gã uất hận tràn máu. Không làm gì khác hơn được, lây lất gã sống như thế nhưng học đến năm thứ 4 thì gã bỏ hẳn Đại Học, và cuộc đời xui cho gã gặp mụ Tư...