huyennguyen
-
Số bài
:
1210
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 23.10.2005
- Nơi: Ma Trận Lâm Hoang
|
RE: Truyen HuyenNguyen.
-
12.04.2006 01:32:24
Thiên ngồi im lặng nhìn vào sân trường Lê Hồng Phong, nơi Bạch Liên đang học. Gần 11h trưa, sân trường vắng ngắt, nhưng ngoài cổng đã thấy lác đác những phụ huynh đến sớm đón con. Qua khoảng sân rộng, anh thấy cái cây xà cừ lốm đốm bóng nắng tràn xuống gốc, lơ lửng mấy cái lá nửa xanh nửa vàng. Loài cây này lạ là chiếc lá chưa bao giờ vàng hết khi rụng, luôn vẫn còn vương chút xanh xao khi lìa cành. Chút xanh kì lạ, làm anh hồi xưa khi còn học ở trường, thi thoảng lén bạn bè bỏ một chiếc vào cặp đem về nhà. Lén, vì anh ngại bị bạn bè chọc quê. Cây xà cừ này hình như chẳng lớn bao nhiêu, chỉ có vẻ hình như nó xù xì hơn sau mười mấy năm anh xa trường. Bạch Liên về học đây gần 3 năm nay, anh mới đến đón con lần đầu tiên. Thường thì Thanh đón, nếu có dịp xuống thành phố. Con bé trọ học gần trường, hôm nay nghe giọng cha trong điện thoại, lí lắc: “Cha có đem quà xuống cho con không ?” Anh cười qua điện thoại, bảo có, nhưng con bé tinh ý nhận ra ngay, bảo giọng cha hôm nay có gì hơi khác. Anh không giải thích gì, trấn an con rồi hẹn giờ đến đón, cúp máy. Những đứa trẻ luôn nhạy cảm… Anh chợt nhớ cái ngày anh bước chân lên Lê Hồng Phong, lớ ngớ thế nào lại vào nhầm lớp ở lầu dưới, đỏ cả mặt mày. Rồi nhờ đó mà quen với Ngọc, cô bé học giỏi nhất nhì trong khối, thường đi bộ về nhà mỗi khi tan học vì nhà Ngọc gần trường, kế bên Đại Học Sư Phạm. Thỉnh thoảng anh cũng chở cô về nhà, hoặc đi ăn kem, Ngọc hay nói với anh về ước mơ trở thành cô giáo của mình và hứa sau khi học hết cấp 3 sẽ cùng anh thi vào sư phạm. Nhưng rồi năm cuối cấp ấy, cô có bạn trai, một chàng sinh viên hiền lành, nghe đâu tốt bụng. Hình như, họ lập gia đình với nhau sau đó 2 năm, dù Ngọc vẫn theo học. Từ khi rời giảng đường Tổng Hợp, anh không còn nghe tin tức về cô. Mà sau này, mãi cho đến bây giờ, về lại đây ngồi trong kỉ niệm anh mới nhớ ra, có một lúc nào đó mình đã từng có những kỉ niệm như thế. Chợt bật cười, làm cho mấy chị hàng rong trước cổng trường, dòm anh lom lom, khi thấy người đàn ông sang trọng ngồi trong chiếc ô tô xa cách, đang hạ thấp cửa kiếng màu đen để nhìn ra ngoài, im lặng nãy giờ, bỗng buông tiếng cười vui vẻ… Nhìn họ, anh cũng cười, nụ cười thân thiện mát lành lâu lắm anh mới tìm lại được… Gánh hàng rong của họ mỗi ngày vẫn nuôi sống cả một gia đình, có khi là cả một đại gia đình, còn anh thì giấc mơ về gia đình hôm nay bỗng trở thành một điều gì vô cùng phi thực, xiêu đổ trên những bờ dậu đã mốc meo từ lâu. Anh chợt mở cửa bước xuống, đến gần một chị gần nhất, nhỏ nhẹ: - Chị này, cho tôi mua hết gánh hàng của chị nhé? Bao nhiêu thế? Chị hàng rong ngẩn ngơ, cha mẹ ôi, ông này mua những thứ của nợ này về làm gì hả Trời? Nhưng dường như cũng hiểu nhanh ra vấn đề, chắc ổng thừa tiền nên lâu lâu vung vãi lấy le chơi với đám học sinh cấp 3 truong này đây chăng? Thiếu gì những thằng cha mắc dịch vẫn hay đón con, hoặc thậm chí đón bạn gái ở đây, vẫn hay làm đủ kiểu để chinh phục tấm lòng của các cô nữ sinh ngây thơ. Nghĩ nhưng không dám nói, chị gật đầu lanh lẹ, rồi quay ra nháy mắt với những người còn lại. Kệ, ổng nghĩ sao mặc xác, chiều nay khỏi phải gánh gồng, thảnh thơi về mà mua chút đồ ăn tươm tất một tí cho lũ nhóc ở nhà… Nhìn chị hàng rong vui vẻ dọn dẹp đứng lên, quẫy gánh đi nhanh nhảu, anh thấy vui vui. Có thể, rất có thể, chị ta đang nghĩ mình chơi ngông đấy chắc? Nhìn vào cái ánh mắt, và cái miệng cười hơi mim mỉm nhiều ý nghĩa của chị ta, anh đoán thế. Nhưng anh không nghĩ nhiều, lại đi qua những gánh hàng kế tiếp, và tái diễn những cảnh như cũ, nhưng lần này anh đề nghị các chị đừng đi vội, chờ cho tụi học sinh tan trường phục vụ luôn chúng một thể. Anh quay lại xe, nhìn đồng hồ, chắc con bé cũng sắp tan lớp. Bâng khuâng đốt thuốc, lúc này anh mới nghĩ đến chuyện mình làm vừa nãy… - Hù! Cha! Bạch Liên đang đứng trước mặt anh, tươi rói, mồ hôi trán lấm tấm, những tia nắng sáng lấp loá rọi vào khuôn mặt con bé, từ những hàng cây trên kia, làm anh thấy con bé như một thiên thần. Chiếc áo dài trắng nó đang mặc đấy, như một thể điệu vô chừng lung linh thơ trẻ trổi hiện thơ mộng và mơ hồ… Anh nhìn con, đưa tay vuốt tóc nó, khẽ vỗ đầu, la: - Chạy gì cho nhanh mà nóng hổi thế này? - Con mong gặp cha mà, con bé nũng nịu. Cha, cô giáo con nè, chiều cha chở con qua nhà cô tổng duyệt lần cuối bài thuyết trình của con nhé? Anh quay qua, nhìn người phụ nữ mặc chiếc áo dài xanh không cổ, lấm tấm những đoá mai trắng kim tuyến thêu khéo, nhã nhặn, gật đầu chào khẽ. Người phụ nữ nhìn anh cười tươi: - Thiên vẫn khoẻ và trông khác quá nhỉ? Anh quay lại, chợt nhận ra, Ngọc! Khuôn má vẫn bầu bỉnh như thuở xưa, chỉ có những thay đổi dáng vóc làm cho anh không nhận ra cô từ đầu. Bất ngờ, anh vẫn bình tĩnh xuống xe, chìa tay nắm lấy tay cô, những ngón tay vẫn ấm nóng như xưa, khẽ siết chặt, rồi thả nhanh, cười to: - Oâi, cô giáo của con tôi, và người yêu cũ của tôi! Hahaha… Ngọc hơi đỏ mặt, nhìn anh, nhưng dường như cũng hiểu tính Thiên, từ thời cấp 3 đã nổi tiếng là người hoạt bát, nên chỉ cười xoà. Liên đứng cạnh, ngơ ngác nhưng vui lắm. Nhìn cha tiễn cô giaó lên xe, có chồng cô chờ sẵn chở về, Liên bỗng nghe tiếng ồn ào từ phía sau. Có gì mà vui thế nhỉ? … Mười mấy năm qua, anh nghĩ khi vẫy tay chào bạn cũ, Ngọc vẫn trẻ quá, và khuôn mặt người phụ nữ sắp bốn mươi này chẳng tìm thấy dấu vết của ưu phiền. Nhìn Ngọc, anh tự hỏi mình, từ cái thời thanh mai trúc mã ấy, anh và Ngọc hình như đã dấn thân đi trên hai con đường, dẫu đã từng chia nhau một quá khứ cỏ hoa giao hoà thơm ngọt. Từ chung một nơi bước ra, như hai cây nến giống nhau được thắp lên cùng lúc, mà ngọn nến anh dường đang lắt lay lụn bấc. Cõi huyền đồng bát ngát dấu cư lưu đã trôi tuốt tuột ngút ngàn vạn dặm, vượt qua vùng kiểm soát của anh về một bước chân ngơi nghỉ trên thiên lý hành trình đậu bến Thiên Thai… Anh ngước nhìn bầu trời, những cụm mây bồng trắng lốp bay phiêu phiêu, góp thành những đỉnh trời cao vợi đẹp trong giữa mùa nắng vàng trải rộng. Vượt qua những đỉnh mây kia, có tiếng trầm thanh nào quán thấu bi thống không âm? …
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2006 01:06:59 bởi huyennguyen >
|