Truyen HuyenNguyen.
Thay đổi trang: << < 456 > | Trang 5 của 6 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 76 bài trong đề mục
huyennguyen 07.04.2006 10:00:34 (permalink)
Anh nhìn vợ ngủ ngon. Hình như cô mệt nhiều từ sau chuyến đi dạo buổi chiều. Đà Lạt chiều se lạnh, Thiên ôm cô đi dạo trên những ngọn đồi thấp gần nhà. Thiên không thích đi dạo cùng vợ đến những chốn đông người và Thanh cũng chưa bao giờ có ý muốn được Thiên đưa tới những nơi như thế. Chiều nay mặt trời xuống nhanh, ngày qua vội quá, gió thổi tung tóc Thanh vướng vào má Thiên, anh đưa tay vuốt tóc vợ, nhìn sâu vào đôi mắt u buồn của cô. Anh nghĩ là cô đã hiểu ra mọi chuyện. Cô và anh đi bên nhau lặng yên, dường như trong chính những trực giác của hai linh hồn nhạy cảm ấy đã nói với nhau vạn điều tương biệt u nùng thắm thiết. Bàn chân Thiên nhẹ hẫng dưới mỗi bước đi. Không gian vẫn im lặng giữa hai người, nhưng cái cách mà Thanh im lặng đi bên Thiên khiến anh len lỏi vào gan mật sự quả cảm và thương yêu chồng của cô. Bởi có quả cảm lắm mới ngăn lòng chịu đựng trước những khác biệt mà anh có trong thời gian gần đây trước con sóng dữ của lòng quan tâm lẫn tò mò cố hữu giữa những đôi vợ chồng. Và vì thương yêu mà Thanh đã bình thản không hỏi đến, tránh đi con đường dẫn đến cửa đau thương với bí mật của chồng. Thiên nghĩ đến những viễn cảnh sẽ xảy ra, môi anh thoáng run, hai quai hàm nghiến chặt. Thanh nhận thấy điều đó, cô đi chậm hơn, như có chiều mỏi chân. Thiên đỡ vợ ngồi xuống dưới một tán cây, tay vẫn ôm hông cô, nhìn về phía ngôi nhà của vợ chồng anh. Thanh chậm rãi nắm bàn tay của chồng, siết nhẹ. Cô bỗng cúi xuống nhặt lên một chiếc lá vàng, quay qua hỏi Thiên:
- Anh này, mọi chiếc lá rơi đều là hình ảnh của một chiếc lá đã từng xanh phải không?
Thiên trả lời, anh đưa mắt nhìn cô đang chăm chú chờ câu trả lời của mình, một lúc sau bình thản:
- Em hãy nhìn chiếc lá rơi và biết là nó đang rơi, em sẽ thấy hạnh phúc dịu dàng đến. Anh cũng từng nghĩ tại sao mọi chiếc lá đều phải vàng úa theo chiều thời gian, tan biến vào không gian?... Mọi thứ đều có thể giá như, nhưng cũng đừng quên rằng một vòng xoay vẫn hằng ngày đều đặn quay quanh chúng ta. Dù chúng ta có thực biết rằng có một chiếc lá nào đó đang tồn tại và một chiếc lá nào đó đang rơi trên thế giới này, liệu điều đó có ích gì cho chúng ta khi mọi thứ vẫn không thể ngược hành? Khi em nhìn và nói, ồ, một chiếc lá đang rơi, và em cảm nhận hết được vẻ đẹp của chiếc lá đang rơi ấy từ một cội cành nào trên một cái cây, thì mọi điều tốt đẹp hơn rất nhiều. Con người vẫn thường đau khổ vì những điều liên quan đến hơn là những điều đang diễn ra. Khi càng cố công để thực hiện một điều gì đó thì mọi mối quan ngại đột nhiên lớn phổng thành những hình thù kì dị dưới lí trí nhào nặn và tưởng tượng. Nhưng em đừng cho rằng tìm đường diệt bỏ hết mọi mối quan ngại thì chúng ta có thể thành công và hạnh phúc. Đó chỉ là hai mặt trái nghịch của một vấn đề: vấn đề cố công. Hiện tại đang diễn ra thì một chút thôi đã thành quá khứ, và hiện tại là tương lai của một chuỗi nguyên truyền nguy nga từ quá khứ. Vậy rốt cuộc thì có quá khứ, có hiện tại, và tương lai không? Cứ lý thì rằng không. Nhưng em vẫn biết là có. Vậy cái gì khiến chúng ta biết rằng có? Phải chăng luôn có một bản thân nào khác ngoài em luôn đang nghe và thấu hiểu hết ngọn ngành của mọi chuyện? Oà, anh đang nói chuyện chiếc lá vàng rơi này…
Thiên nói và cầm chiếc lá xoay, miệng vẫn nói nhưng mắt anh nhìn vào chiếc lá, giống như thể đấy là một chiếc lá mà anh chưa từng được thấy qua lần nào trong cuộc đời mình vậy. Anh nhìn đường gân, anh nhìn hình thù, anh nhìn màu vàng,… rồi tự dưng hai mắt anh nhắm nghiền lại. Thanh không nói thêm gì, cô chỉ nhìn anh. Và chợt cười xoà, cô chọc quê anh:
- Này, ông xã, em đang nhìn anh nhắm mắt như một người đang nhắm mắt đó anh biết không?
- A nhỉ, anh đang nhắm mắt! …
#61
    huyennguyen 08.04.2006 01:01:13 (permalink)
    Thiên vẫn đứng nhìn vợ. Cuộc nói chuyện ban chiều đã đem vợ anh về trong giấc ngủ sâu. Mọi giấc ngủ đều đáng được trân trọng, anh cúi xuống hôn lên vầng trán rộng của vợ, và từ trong khoé mắt anh, rớt xuống một giọt lệ, chan vào vùng tóc xoã bồng trên gối ngủ. Bất chợt anh biết mình khóc. Cánh chim phượng trên mắt anh cũng ươn ướt làm màu xanh lam sau quả cầu lệ trong vắt bỗng ngả sang màu nước biển biêng biếc như qua một lăng kính pha lê. Hai rèm mi Thanh vẫn khép, chợt như động đậy, những dây rèm đen cong dài mở hé rung rung tựa có cơn gió nào thổi qua. Bờ môi hồng với khoé môi kiêu hãnh như cười bình yên, chúm chím nụ hoa anh đào đầu xuân. Đôi cánh tay thon thả trong lúc ngủ vẫn đặt lên mặt sinh linh bé bỏng như vỗ về nâng niu. Thiên lặng lẽ nhìn. Rồi anh trông ra bóng đêm đang lãng đãng rời xa. Trăng cuối tháng mọc muộn, mỏng như lưỡi dao cắt vào bầu không đang hiện rõ dần những đường chân trời của ngày mới sắp sửa. Anh chống tay đứng dậy, mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt vợ, cho đến khi lưng anh dựa hẳn vào tường cửa sổ. Từ đấy, anh nhìn thấy chỗ anh nằm bên vợ đang trống, rồi đưa tay nhìn đồng hồ. Ba giờ kém năm phút.
    Ba giờ, chiếc Everest mới cứng của Hưng sẽ đón anh dưới kia. Thiên đứng yên, cho đến khi, những bóng đèn pha sáng rực lên hai lần rồi tắt, sau ba cái nhấp nháy xi-nhan trái.
    Thiên băng xuống dốc…
    #62
      huyennguyen 09.04.2006 12:04:20 (permalink)
      Hoàng “tài xỉu” yên tâm nằm dài trên chiếc ghế salon ở đại sảnh, ngoài kia đã có bốn thằng đàn em “nhỏ con” canh giấc cho đại ca. Dù năm nay đã xấp xỉ cái tuổi năm mươi, vẫn khó tìm thấy một nếp nhăn nào trên khuôn mặt Hoàng. Nước da trắng trẻo, vẻ thư sinh lịch lãm cùng với hàng ria được tỉa tỉ mỉ, làm cho hắn trẻ hơn ít nhất cũng mười tuổi và nhanh chóng lấy được cảm tình của người khác nhờ tài giao tiếp bặt thiệp hiếm thấy ở một tên đàn anh giang hồ. Từ ngày hùng cứ ở mảnh đất quận 4 này, hắn đã mua thêm mấy căn biệt thự ngoài quận 2, quận 9 và mở tầm ảnh hưởng lan rộng khắp thành phố sôi động này. Bình đã biệt dạng, không còn ai đủ sức tranh giành với Hoàng, dù Hoàng đôi khi cũng hơi khiếp sợ cái viễn cảnh một hôm Bình sẽ đến lấy mạng mình trong tích tắc, trong một phút nào đó, hoặc giữa đêm, hoặc trên đường đi bất chợt… Nhưng Hoàng cũng thừa biết rằng Bình không còn đất để trở về. Điều đó càng chắc chắn hơn khi vừa rồi công an thành phố có mời Hoàng về trụ sở để mong lấy được thông tin nào đó của Bình. Hoàng thừa khôn khéo để tránh né vấn đề mình đã từng liến quan đến Bình, nhưng hắn hứa chắc rằng mình sẽ tung hết mọi lực lượng đi tìm tông tích Bình. Lời hứa của một ông trùm kinh doanh địa ốc nổi tiếng cùng với nét mặt đanh lại như thể hắn thề không đội trời chung với quân ác ôn làm cho mấy đồng chí lãnh đạo công an thành phố và đặc biệt ban chuyên án về Bình thấy cảm động lắm. Hoàng biết, nên dù chẳng mong một tin tức nào về Bình sẽ lọt đến tai mình, cứ xem như thằng mặt lạnh ấy đã chết rồi có phải hơn không(?) nhưng vẫn cho đàn em đi lục lạo cả thành phố hầu mong có chút thông tin nào đó về Bình làm cầu nối cho mối quan hệ giữa mình với những cơ quan pháp luật thêm cởi mở gần gũi. Một đường là thế, một con cờ đi sau nữa là việc cung cấp thông tin đó sẽ giúp cho tấm bình phong che khuôn diện thật của Hoàng “tài xỉu” sẽ đẹp hơn, dày hơn. Nghĩ đến đó, Hoàng cảm thấy mình thật oai phong, thông minh và tài năng. Phải quá chớ, từ một thằng chỉ biết phá gia chi tử, đến một ông sếp được trọng vọng là cả một quá trình đáng tự hào biết mấy!?
      Đang ngon trớn, bỗng cái tầng mây mà Hoàng đang lơ lửng tan như khói, khi thằng Triều chạy vào như cơn lốc:
      - Anh Hoàng, lớn chuyện rồi! …
      Cạu nhạu ngồi dậy, Hoàng nạt:
      - Gì mậy, chuyện gì?
      Triệu, thằng đầu đinh tóc vàng loang lổ, khuôn mặt điển trai lúc này mặt mày hoảng sợ thật sự, tờ giấy cầm trên tay hắn bị vò nhàu từ tám kiếp. Hoàng biết thằng đàn em, bình thường chẳng đến thế này đâu, nhất định lớn chuyện như hắn nói thiệt. Hắn tinh mắt thấy ngay cái tờ giấy, con mắt thoáng đảo, rồi nghiêm giọng đằng hắng:
      - Có gì cứ nói anh nghe, bây cứ quen cái tật như chết cha chết mẹ đến nơi.
      Rồi không cần chờ, hắn rướn người, tay mở liền tờ giấy nhỏ, ghi mấy chữ bay bướm:
      “Anh Hoàng!
      Lâu lắm không gặp. Thằng em về thăm anh đây. Có một số chuyện cần nhờ đàn anh. Từ đây tới cuối tuần, nhất định anh em mình sẽ gặp nhau.
      Bình. “
      Hoàng ngồi im tái mặt. Thằng này đã về lại, mẹ nó! …
      Lâu lắm, mới cất tiếng nói với Triệu:
      - Cho tất cả về đây gặp anh, kêu cả thằng Chín thợ điện. Trong hôm nay. Trễ nhất 10h đêm. Thằng nào không về, coi như không còn là đàn em của tao.
      Triệu cúi mặt nhận lịnh, vừa đi vừa làu bàu, chân tay nặng trịch.
      #63
        huyennguyen 12.04.2006 01:32:24 (permalink)
        Thiên ngồi im lặng nhìn vào sân trường Lê Hồng Phong, nơi Bạch Liên đang học. Gần 11h trưa, sân trường vắng ngắt, nhưng ngoài cổng đã thấy lác đác những phụ huynh đến sớm đón con. Qua khoảng sân rộng, anh thấy cái cây xà cừ lốm đốm bóng nắng tràn xuống gốc, lơ lửng mấy cái lá nửa xanh nửa vàng. Loài cây này lạ là chiếc lá chưa bao giờ vàng hết khi rụng, luôn vẫn còn vương chút xanh xao khi lìa cành. Chút xanh kì lạ, làm anh hồi xưa khi còn học ở trường, thi thoảng lén bạn bè bỏ một chiếc vào cặp đem về nhà. Lén, vì anh ngại bị bạn bè chọc quê. Cây xà cừ này hình như chẳng lớn bao nhiêu, chỉ có vẻ hình như nó xù xì hơn sau mười mấy năm anh xa trường. Bạch Liên về học đây gần 3 năm nay, anh mới đến đón con lần đầu tiên. Thường thì Thanh đón, nếu có dịp xuống thành phố. Con bé trọ học gần trường, hôm nay nghe giọng cha trong điện thoại, lí lắc: “Cha có đem quà xuống cho con không ?” Anh cười qua điện thoại, bảo có, nhưng con bé tinh ý nhận ra ngay, bảo giọng cha hôm nay có gì hơi khác. Anh không giải thích gì, trấn an con rồi hẹn giờ đến đón, cúp máy. Những đứa trẻ luôn nhạy cảm…
        Anh chợt nhớ cái ngày anh bước chân lên Lê Hồng Phong, lớ ngớ thế nào lại vào nhầm lớp ở lầu dưới, đỏ cả mặt mày. Rồi nhờ đó mà quen với Ngọc, cô bé học giỏi nhất nhì trong khối, thường đi bộ về nhà mỗi khi tan học vì nhà Ngọc gần trường, kế bên Đại Học Sư Phạm. Thỉnh thoảng anh cũng chở cô về nhà, hoặc đi ăn kem, Ngọc hay nói với anh về ước mơ trở thành cô giáo của mình và hứa sau khi học hết cấp 3 sẽ cùng anh thi vào sư phạm. Nhưng rồi năm cuối cấp ấy, cô có bạn trai, một chàng sinh viên hiền lành, nghe đâu tốt bụng. Hình như, họ lập gia đình với nhau sau đó 2 năm, dù Ngọc vẫn theo học. Từ khi rời giảng đường Tổng Hợp, anh không còn nghe tin tức về cô. Mà sau này, mãi cho đến bây giờ, về lại đây ngồi trong kỉ niệm anh mới nhớ ra, có một lúc nào đó mình đã từng có những kỉ niệm như thế. Chợt bật cười, làm cho mấy chị hàng rong trước cổng trường, dòm anh lom lom, khi thấy người đàn ông sang trọng ngồi trong chiếc ô tô xa cách, đang hạ thấp cửa kiếng màu đen để nhìn ra ngoài, im lặng nãy giờ, bỗng buông tiếng cười vui vẻ… Nhìn họ, anh cũng cười, nụ cười thân thiện mát lành lâu lắm anh mới tìm lại được… Gánh hàng rong của họ mỗi ngày vẫn nuôi sống cả một gia đình, có khi là cả một đại gia đình, còn anh thì giấc mơ về gia đình hôm nay bỗng trở thành một điều gì vô cùng phi thực, xiêu đổ trên những bờ dậu đã mốc meo từ lâu. Anh chợt mở cửa bước xuống, đến gần một chị gần nhất, nhỏ nhẹ:
        - Chị này, cho tôi mua hết gánh hàng của chị nhé? Bao nhiêu thế?
        Chị hàng rong ngẩn ngơ, cha mẹ ôi, ông này mua những thứ của nợ này về làm gì hả Trời? Nhưng dường như cũng hiểu nhanh ra vấn đề, chắc ổng thừa tiền nên lâu lâu vung vãi lấy le chơi với đám học sinh cấp 3 truong này đây chăng? Thiếu gì những thằng cha mắc dịch vẫn hay đón con, hoặc thậm chí đón bạn gái ở đây, vẫn hay làm đủ kiểu để chinh phục tấm lòng của các cô nữ sinh ngây thơ. Nghĩ nhưng không dám nói, chị gật đầu lanh lẹ, rồi quay ra nháy mắt với những người còn lại. Kệ, ổng nghĩ sao mặc xác, chiều nay khỏi phải gánh gồng, thảnh thơi về mà mua chút đồ ăn tươm tất một tí cho lũ nhóc ở nhà…
        Nhìn chị hàng rong vui vẻ dọn dẹp đứng lên, quẫy gánh đi nhanh nhảu, anh thấy vui vui. Có thể, rất có thể, chị ta đang nghĩ mình chơi ngông đấy chắc? Nhìn vào cái ánh mắt, và cái miệng cười hơi mim mỉm nhiều ý nghĩa của chị ta, anh đoán thế. Nhưng anh không nghĩ nhiều, lại đi qua những gánh hàng kế tiếp, và tái diễn những cảnh như cũ, nhưng lần này anh đề nghị các chị đừng đi vội, chờ cho tụi học sinh tan trường phục vụ luôn chúng một thể. Anh quay lại xe, nhìn đồng hồ, chắc con bé cũng sắp tan lớp. Bâng khuâng đốt thuốc, lúc này anh mới nghĩ đến chuyện mình làm vừa nãy…
        - Hù! Cha!
        Bạch Liên đang đứng trước mặt anh, tươi rói, mồ hôi trán lấm tấm, những tia nắng sáng lấp loá rọi vào khuôn mặt con bé, từ những hàng cây trên kia, làm anh thấy con bé như một thiên thần. Chiếc áo dài trắng nó đang mặc đấy, như một thể điệu vô chừng lung linh thơ trẻ trổi hiện thơ mộng và mơ hồ… Anh nhìn con, đưa tay vuốt tóc nó, khẽ vỗ đầu, la:
        - Chạy gì cho nhanh mà nóng hổi thế này?
        - Con mong gặp cha mà, con bé nũng nịu. Cha, cô giáo con nè, chiều cha chở con qua nhà cô tổng duyệt lần cuối bài thuyết trình của con nhé?
        Anh quay qua, nhìn người phụ nữ mặc chiếc áo dài xanh không cổ, lấm tấm những đoá mai trắng kim tuyến thêu khéo, nhã nhặn, gật đầu chào khẽ. Người phụ nữ nhìn anh cười tươi:
        - Thiên vẫn khoẻ và trông khác quá nhỉ?
        Anh quay lại, chợt nhận ra, Ngọc! Khuôn má vẫn bầu bỉnh như thuở xưa, chỉ có những thay đổi dáng vóc làm cho anh không nhận ra cô từ đầu. Bất ngờ, anh vẫn bình tĩnh xuống xe, chìa tay nắm lấy tay cô, những ngón tay vẫn ấm nóng như xưa, khẽ siết chặt, rồi thả nhanh, cười to:
        - Oâi, cô giáo của con tôi, và người yêu cũ của tôi! Hahaha…
        Ngọc hơi đỏ mặt, nhìn anh, nhưng dường như cũng hiểu tính Thiên, từ thời cấp 3 đã nổi tiếng là người hoạt bát, nên chỉ cười xoà. Liên đứng cạnh, ngơ ngác nhưng vui lắm. Nhìn cha tiễn cô giaó lên xe, có chồng cô chờ sẵn chở về, Liên bỗng nghe tiếng ồn ào từ phía sau. Có gì mà vui thế nhỉ? …
        Mười mấy năm qua, anh nghĩ khi vẫy tay chào bạn cũ, Ngọc vẫn trẻ quá, và khuôn mặt người phụ nữ sắp bốn mươi này chẳng tìm thấy dấu vết của ưu phiền. Nhìn Ngọc, anh tự hỏi mình, từ cái thời thanh mai trúc mã ấy, anh và Ngọc hình như đã dấn thân đi trên hai con đường, dẫu đã từng chia nhau một quá khứ cỏ hoa giao hoà thơm ngọt. Từ chung một nơi bước ra, như hai cây nến giống nhau được thắp lên cùng lúc, mà ngọn nến anh dường đang lắt lay lụn bấc. Cõi huyền đồng bát ngát dấu cư lưu đã trôi tuốt tuột ngút ngàn vạn dặm, vượt qua vùng kiểm soát của anh về một bước chân ngơi nghỉ trên thiên lý hành trình đậu bến Thiên Thai… Anh ngước nhìn bầu trời, những cụm mây bồng trắng lốp bay phiêu phiêu, góp thành những đỉnh trời cao vợi đẹp trong giữa mùa nắng vàng trải rộng. Vượt qua những đỉnh mây kia, có tiếng trầm thanh nào quán thấu bi thống không âm? …
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2006 01:06:59 bởi huyennguyen >
        #64
          huyennguyen 13.04.2006 01:05:01 (permalink)
          Quay lại, thấy Liên đang vui vẻ hoà chung với đám bạn cùng tuổi xôn xao ăn quà vặt, bàn tán, anh thấy se lòng. Con gái của anh còn nhỏ quá! …
          Liên chạy về phía anh, tay xách theo mấy lát xoài gọt sẵn trong bịch nylon, lúc lắc mái đầu, nói với cha:
          - Có một người đàn ông tốt bụng đã mua hết toàn bộ quà vặt của mấy chị hàng rong cho tụi con đó cha!
          - Con có thấy ông ta không?
          Vừa hỏi anh vừa mở cửa xe cho con. Liên nhanh nhẹn leo lên xe, vừa ăn vừa nói:
          - Không, mà biết để làm gì cha nhỉ?
          Anh gật đầu, con bé lại liến thoắng:
          - Cha có nghĩ là ông ấy tốt bụng không?
          Anh im lặng một thoáng, rồi chợt hỏi con:
          - Con muốn nghe không?
          Con bé gật đầu, mắt vẫn nhìn anh như chờ câu trả lời. Thật lâu…
          - Có thể là con nghĩ ông ấy tốt bụng, cha cũng vậy, nhưng người bán hàng có thể nghĩ khác đấy con gái! Có thể họ nghĩ là ông kia thương hại họ bán hàng cực nhọc, hoặc là chơi ngông chẳng hạn. Vì cuộc sống có nhiều người không hẳn vì tốt bụng mà làm chuyện gì đó. Và thật ra, các chị hàng rong kia có nghĩ ông ta là kẻ chơi ngông, hoặc dư thừa lòng thương hại cũng vậy, đối với ông ta không thật nhiều ý nghĩa. Cuối cùng của câu chuyện là ông ta cũng đã làm. Cha vẫn thường hay ghét kiểu thương người bốc đồng và trịch thượng như vậy… Đối với cha, mỗi người đều có một niềm kiêu hãnh riêng cho số phận của mình. Những số phận có khi tựu hình từ những môi trường không thể so sánh, nhưng giữa những nhập nhằng, vẫn có những luồng ánh sáng riêng cho sự phân định mặc nhiên được thừa nhận như là những lề thói. Mà, bản thân sự phân định ấy, nói cho cùng, lại đứng trên một đầu tường ngất ngưỡng khó với bắt như trời cao lồng lộng xa xăm. Con người hay vin vào những sự việc này hoặc khác để định hình tư tưởng và triết lý sống, và mỗi lúc người ta lại càng thông minh hơn để có thể bác bỏ và chứng minh mọi luận thuyết ấy. Và dù ở một lý thuyết nào, một biện minh nào, điều đó cũng có nghĩa rằng họ đã có những tư tưởng, hành vi, nếp sống, cho riêng mình, sánh cùng những điều gì khác, của những người khác. Từ trong đáy thẳm của sự tình, nghĩa là mỗi người đã tự chọn cho mình một con đường trên mỗi bước đi. Và cha cho rằng, con gái ạ, tất cả những bước đi đều sai lầm như nhau. Bao giờ con người ngừng đi, ngừng suy nghĩ, ngừng hết thảy thảy mọi tơ vương của mình với cuộc đời, thì vòng dây sẽ nới ra trên cổ họ. Có khi cha, đang là người nói cho con nghe điều này, nhưng có khi, chính con đang nói cho cha nghe những điều con nghĩ bằng sự im lặng lắng nghe của con. Thật rắc rối phải không con gái, nhưng sẽ không còn rắc rối nữa đâu, vì cha ngưng nói rồi, ngưng nói, con gái à! …
          Hahaha, anh chợt bật cười to, vui vẻ. Liên lặng lẽ nghe, đôi mắt cô bé nhìn anh chăm chú. Dù không thật hiểu hết mọi điều, nhưng cũng dường như có một cảm thông nào đó từ phía nó đối với những lời của người cha. Với nó, cha như một cội đại thụ cằn cỗi im lặng, nhưng bóng mát của cây đại thụ ấy vẫn vươn ra che bóng cho những tâm hồn như nó, như mẹ Triển Thanh. Bắt đầu lớn, nên con bé cũng hiểu rằng, cha hôm nay có gì thật khác. Về đến nhà, Thiên nói chuyện cùng con, rồi nhờ con bé thời gian tới xin phép nghỉ học về ở cùng mẹ Thanh chừng một tuần trong lúc chờ thuê thêm người giúp việc vì anh bận việc trên Sài Gòn chắc khá lâu. Liên gật đầu ngay. Anh dùng bữa cùng con, Liên nấu ăn thật ngon. Hôm ấy là bữa Thiên lên Sài Gòn để xăm cánh chim phượng trên đuôi mắt…
          #65
            huyennguyen 15.04.2006 01:11:36 (permalink)
            Quân đưa mắt nhìn từng người trong ban chuyên án. Vẻ căng thẳng thấy rõ trên từng nét nhăn mày nhíu trán và sự im lặng bưng bít. Trước mặt mỗi người đều có một tập hồ sơ về Bình “thép”. Chờ cho sự căng thẳng mở tung những đường suy nghĩ phơi tả những phương án truy bắt, anh triển khai:
            - Các đồng chí đã đọc qua hồ sơ về Trần Lạc Thiên, tức Trần Giang Bình, tự Bình “thép”, tôi không nói thêm, chỉ xin được nhắc lại mấy điểm quan trọng. Thứ 1, Bình có xuất thân rất khác với đám đàn anh giang hồ thường gặp, hắn từng theo học Đại Học Tổng Hợp và bỏ dở ở năm cuối cùng. Thứ 2, Bình là người có đầu óc tổ chức chặt chẽ, kín đáo, qua mạng lưới điều hành băng nhóm của y, đến nay chúng ta vẫn chưa thể lần ra hết những manh mối cho chuyên án. Thứ 3, Bình cực kì khôn lanh và giảo quyệt, cũng như rất giỏi võ nghệ. Tôi nhấn mạnh điều này vì muốn bảo đảm an toàn cho những thiệt hại không đáng có về nhân lực của chúng ta.
            Dừng một chút, như để xem phản ứng của mọi người, anh tiếp:
            - Thứ 4, những đường dây và băng nhóm liên quan đến tổ chức của Bình có khả năng vẫn đang tiếp tục hoành hành, dưới những hình thức khác, và một số tình tiết liên quan đã được tôi đề nghị lên cấp trên phê duyệt nhằm bổ sung hồ sơ cũng như có phương hướng triệt tiêu tận gốc đường dây buôn hàng trắng quy mô lớn và dai dẳng này. Thứ 5, vai trò của Hoàng “tài xỉu” cần được xem xét lại, vì không loại trừ khả năng hắn, hoặc là thủ hạ của Bình trước đây, hoặc là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Bình. Thứ 6, chúng ta phải cực kì tỉnh táo trước những tình huống xử lý hồ sơ, thông tin và truy bắt. Hết. Ai có ý kiến gì xin phát biểu, vì đây là lần họp cuối cùng để tuần tới tung lưới. Tôi vừa nhận được tin Bình đã về lại thành phố và đang bí mật tiếp xúc với Hoàng…
            **********oOo**********
            Buổi họp khá lâu làm Quân thấy mệt mỏi nhiều. Anh nằm ngửa ra ghế dựa, nhắm mắt và hai tay bóp bóp thái dương, đầu óc hình dung về khuôn mặt của tên tướng cướp khác thường mà anh đã nhiều lần đối diện. Vẻ mặt ấy có đôi mắt lạnh lùng chết chóc rất lạnh lẽo, nhưng dù sao trong đời làm cảnh sát của mình, Quân cũng hiếm thấy có ai gan dạ và thông minh như con người ấy. Anh tiếc cho Thiên đã trượt dài trên chính tài năng, niềm tin và sự cương quyết của mình, trên những nỗi đau và lòng thù hận riêng tư. Nếu được gặp Thiên sớm một chút, anh quyết rằng mình không ngần ngại chọn Thiên làm bạn của mình. Con người lạnh lùng ấy, có những lần anh bắt gặp trên mắt hắn nỗi tuyệt vọng khôn cùng lấp lánh đằng sau vẻ điên cuồng hoang dã. Từng nhiều lần chạm trán, nên anh được cấp trên đặc biệt giao phó nhiệm vụ làm trưởng ban chuyên án mang tên TNKC913 này. Và cũng vì nhiều lần chạm trán hắn, mà lần nào cũng vuột, anh biết mình phục Bình ở sự nhạy cảm về tình huống phạm tội, về sự liều lĩnh táo bạo nhưng quả quyết của hắn. Chính những điều ấy mới cứu hắn thoát khỏi còng tay của anh cảnh sát hình sự luôn được biểu dương vì thành tích xuất sắc ở nhiều nhiệm vụ được giao là anh. Từ sau lần cuối cùng hắn thoát khỏi anh vào cái đêm bên cầu khỉ, mọi thông tin về Bình dường như chỉ là một con số O to tướng. Rất may, Hoàng “tài xỉu” chính là nhịp cầu tái thiết lại những tình tiết xác minh lai lịch và nơi trú ẩn của Bình. Dù không hề thích cái vẻ nịnh nọt bặt thiệp nhưng lầm lì thâm hiểm của Hoàng, nhưng cũng khó có thể tìm ra một người thứ 2 có thể tìm kiếm được Bình trong thành phố này. Tuy nhiên, với trực giác bén nhạy về tội phạm, anh cũng âm thầm yêu cầu thu thập thông tin về Hoàng và một chuyên án khác cũng đã được lập ra để tiến hành song song với chuyên án về Bình. Những thông tin gần đây càng khiến cho anh có quyền nghĩ rằng mình đã không nhầm lẫm về Hoàng. Hắn chính là người âm thầm đá văng Bình ra khỏi vị thế thống lĩnh hàng trắng ở thành phố, rồi từng bước xây dựng những công ty kinh doanh để rửa sạch số tiền lãi cực lớn từ mấy năm qua. Mức độ phạm tội và quy mô tổ chức, cách thức hoạt động băng nhóm của Hoàng là rất tàn nhẫn, khủng khiếp. Mối quan ngại hàng đầu của anh hiện nay là làm sao có thể tóm thóp được Hoàng khi hình như người phía anh cũng có kẻ đã ngả mũ theo hắn? …
            Chìm trong những nhận định về tình hình, anh không nghe thấy tiếng chuông điện thoại đổ dồn. Khi cầm máy, anh càng ngạc nhiên hơn khi nghe:
            - Bình đây. Tôi đã về thành phố và biết anh đang muốn truy bắt tôi. Đừng làm chuyện vô ích, ông đại uý!
            Chưa kịp trả lời, bên kia đã cúp máy. Mấy câu ngắn gọn làm anh tỉnh cả người, nhưng lại thấy phấn khích kì lạ. Đúng với kiểu của Bình! Anh bỗng thấy trong lòng mình trào sôi một quyết tâm phá án bằng được, đồng thời cũng miên man nghĩ: “Tại sao một con người thế kia…?”
            #66
              huyennguyen 16.04.2006 01:25:45 (permalink)
              Triển Thanh ngồi dưới bóng của giàn hoa do chính tay Thiên trồng lúc mới đến ở đây. Hơn ba năm qua, chưa bao giờ Thiên bỏ cô đi nhiều ngày như thế này. Cô biết chồng có chuyện nghiêm trọng cần giải quyết, và linh tính mách bảo cô những điều chẳng lành khi sự ra đi bí mật của Thiên ngay cả chính cô cũng không được báo trước. Bạch Liên về nhà, cô mới hay tin Thiên đã về thành phố. Thanh đã đọc lại lá thư Thiên gửi qua Bạch Liên không biết bao lần, nhưng vẫn cứ muốn đọc đi đọc lại những dòng chữ của chồng. Anh hiếm khi viết bằng nét chữ thế này, hình như nét chữ anh dành riêng cho cô, nhanh và uy lực như những mũi kiếm bén nhọn, lại có cả sự bay bổng, thương yêu mãnh liệt:

              “ Triển Thanh!
              Em thật đúng là giấc mộng thanh bình của anh, anh nói điều này để mong cầu từ em một lòng khoan dung trong một người mà anh yêu thương nhất.
              Bao tháng ngày đã qua em nhỉ, anh ngẫm nghĩ, nếu chúng ta chỉ sống cùng nhau mà không phải đoái hoài về thời gian, thân phận và những nghiệt ngã của đời sống. Không, anh nói thế không phải vì anh bi thương, chỉ vì bây giờ thì khát vọng êm ấm mới trở thành một cây gai nhức nhối đâm buốt tuỷ xương anh, khi anh đối diện với quá khứ của chính mình cùng những vết trượt dài của anh trên ý thức làm người, sự kiêu hãnh làm một con người bình thường giữa bộn bề cuộc sống.
              Ba năm qua nhanh như thể chưa từng có một ngày... …
              Anh ngoái lại nhìn chuỗi hạnh phúc trên tay đứt xổ, văng tung từng mảnh như những viên ngọc trai kết hình xâu chuỗi ấy. Hạnh phúc quý giá của anh, của em và của con, nhát chém từ quá khứ đã êm ngọt len vào từng giấc ngủ, từng cơn bạo động của lương tri anh, cho đến hôm nay...
              Cho đến hôm nay, thì nguyên hình của anh, một tướng cướp, không thể chui núp hoài trong vỏ ốc của sự trốn chạy cô đơn, tuyệt vọng. Anh biết, dù anh có là gì, trái tim của người phụ nữ anh thương yêu vẫn đủ chỗ cho anh về trú ngụ. Nhưng, chính sự khoan hoà ấy, có chăng một khoảng thặng dư to lớn cho sự soi mình ghê tởm? Anh ghê tởm bản thân!
              Rồi em sẽ biết, về một Trần Giang Bình, khác xa với Lạc Thiên của em. Khi ấy, anh muốn xin từ em những lời nguyện cầu chí thiết nhất, không phải cho anh, mà cho những ngập trời bất tuyệt đớn đau anh đã gieo cấy. Xin em hãy hằng nguyện cho những linh hồn đánh mất gốc cội như anh trên thế giới này. Sai lầm của anh, cho đến hôm nay, anh bỗng hiểu: “Anh muốn vượt qua được định mệnh, khởi tố định mệnh, thắng kiện tạo tác, cùng một luật sư hăng hái là cái tôi vĩ đại, và một công tố viên đanh thép là lòng căm hận lửa cháy.” Không, em ơi, anh nhầm, không thể thắng được định mệnh, không thể thắng được tạo tác, với triển hạn một bàn tay, một cầu mong, dù cầu mong mang hình một khát vọng mũi tên.
              Nếu một lần nào đó trong cuộc đời, anh nhìn thấy được mặt con, và được quyền ưu dạy cho con một điều gì, anh sẽ nói với con: “ Con hãy sống như mẹ, con hãy dẹp qua lòng cầu thắng thời gian, định mệnh, vì không ai có thể khởi chống lại được những quyền lực siêu hạng kết tập từ trùng quan hằng thể đã miên viễn có mặt trước lúc con sinh ra.”
              Anh sẽ nói như thế, và sẽ tặng cho con của anh một chiếc đồng hồ, không phải để nó cảm giác rằng thời gian thật đáng quý, mà để nó hiểu rằng, nó không bao giờ thắng được thời gian, cũng như tất cả mọi người trên thế giới này, không ai có thể thắng được thời gian, chỉ có thể chấp nhận được một sự thực, mình đang sống trong thời gian mà thôi... …
              Em thương yêu vạn lần!
              Khi anh bước về phía em, bầu trời đã nới rộng những chân mây hồng qua đỉnh bình yên mà mùa xuân là trường thịnh mãi mãi. Khi anh bước chân ra đi, là cát hư vô đã tràn lan vấy vá phủ bạc bụi bặm không chừng trên giàn hoa trước hiên, trên những con đường mà anh và em đã từng đi dạo dưới se lạnh sương mù rớt hạt mịn màng khe khẽ, trên mọi góc, mọi nơi, mọi chốn đã từng ghi dấu anh em…...…
              Xin em đừng trách anh không giã từ, bởi nhìn vào ánh mắt em, anh biết mình không đủ ý lực để bước đi. Em đã thấy cánh chim anh xăm lên đuôi mắt? Aáy chính là hình ảnh về một giấc mơ đã qua, một hôn phối giữa anh với tiên thiên mộng triệu lỡ lầm. Cánh chim là lưu tích của bầu trời gió lốc, đỉnh ngàn hú gầm thịnh nộ sói lang, cũng là kỉ niệm cho một mất mát – mất mát của nhi thể rạng rỡ bình minh mà anh có được trước đêm sôi sục. Anh cứ ngỡ mình hun đúc ý chí thành nhát dao chém rụng niềm tuyệt vọng và ngăn ngại, nhưng không. Lạc Thiên quả thật đã đánh mất những khoảng trời.
              Anh nghe thấy tiếng gọi của mù sương hiu hắt dồn tụ nỉ non lúc anh đi xa đỉnh dốc. Và em, khoảng không còn lại từ chỗ trống của anh, hãy vun thành niềm vui lộng ngát cho con, cho cuộc đời. Chớ có đớn đau, thương yêu ạ! Thiên sẽ về bên em mãi mãi. Không rời xa em nữa đâu, về bên cạnh em mà nghe hương đời rộn ràng toả lan, dẫu lỡ có muôn ngàn chia biệt…...
              Yêu dấu, cho anh gửi lại nơi em tất cả những trường cửu chúng ta. Mọi điều kí thác, anh để trong ngăn tủ thứ 3, bên phòng thư viện. Chìa khoá của cửa tủ ấy, anh bỏ vào tập “Vạn Diệp” ở ngăn thơ Nhật.
              Từ tạ cùng em và con!
              Lạc Thiên. ”
              ……………………………………..
              Từ hôm Bạch Liên về đây, cô vẫn chưa dám mở ngăn tủ chứa những kí thác anh dành cho cô, cho Bạch Liên và cho Triển An đang nằm trong bụng mẹ. Anh đi đã được bốn hôm rồi. Trăng trên đỉnh dốc vẫn vàng tươi, những cội xanh anh trồng vẫn thắm và mọi ủ ấp vẫn ngờm ngợp triều thiên từng lớp phù kiều kỉ niệm. Sao trời vẫn cứ nạm ngọc thành một dải ngân hà lấp lánh phía trên kia, để mình cô giờ đây lệ ươm ray rứt nghĩ về một anh linh hư ảo dường như vĩnh tuyệt xa bay. Phải chăng là cô có tội, khi không hề hỏi anh về những quá khứ? Phải chăng chính anh vì gặm nhấm những mật đắng một mình mà đớn đau ly biệt cùng cô, khi chớm nghĩ đến sự thánh thiện đức mẹ và rắn rít satan? Hay chính anh, muốn một lần được dứt tuyệt với quá khứ, vùi lấp dưới mộ huyệt của sự chuộc tội lần cuối cùng? Tất cả đều có thể hiển lộng nơi tâm hồn của người chồng tài anh cô độc của cô. Nhưng suy tưởng không dừng ở đó, cô biết tính anh khắc kỉ và công bằng, không bao giờ thứ tha và tư biện cho mình, lẽ nào anh lại đi chuộc tội? Chuộc bằng cách nào, khi ai cũng tuột mất quá khứ như là vốc nước giữa lòng bàn tay? Anh hẳn hiểu rõ điều ấy. Và nếu anh so sánh sự xấu xa của mình từng có với sự thánh thiện pha lê nơi cô như anh thường nói, thì anh quá tầm thường để cô có thể yêu anh say đắm đến tận lúc này. Điều gì mới là nguyên nhân thật sự để anh rời xa đỉnh dốc có cô, có ngôi nhà và khu vườn ở cao nguyên mát lành này? Triển Thanh không thể trả lời. Bên tai cô chợt nghe như tiếng trở mình của ngọn đồi dưới chân. Tiếng rền rĩ vọng âm từ đâu xa lắm, chợt bắt nhịp vào tim mạch cô, rung lên những rúng động dồi tung. Cô nghĩ mình mệt, bèn nhắm mắt lại thở nhẹ nhàng. Nhưng không, vẫn cứ thế, tiếng rung động dường như kéo dài không dứt, gần như trùng khớp với nhịp thở của cô. Cô hình dung ra sự đứt gãy của những mảnh đá núi rắn chắc nguyên vẹn vẫn nằm sâu dưới mặt đất ngàn năm. Nguy nga tuồng như không tồn tại mà đổ vỡ mới là sự thực đau lòng…
              Cô bâng khuâng ngắm sao, vòm cong của bầu trời có thật cao đến mức không thể với tới? Những ngôi sao trên kia, có phải là những tinh vân đã tắt ngúm từ lâu, mà ánh sáng của nó chỉ là ánh sáng của một quá khứ đã lặng im như hố thẳm mộng triệu? Lòng cô thấy bình lặng khi nghĩ đến Thiên, anh đang ở một góc nào trong phố thị hoa lệ, và chắc cũng đang nhớ về cô. Thanh không nghĩ nữa, cô với tiếng gọi Bạch Liên:
              - Liên à, con học bài xong chưa đấy?
              #67
                huyennguyen 16.04.2006 22:30:25 (permalink)
                Anh đứng trước mộ mẹ, bên cạnh là Hưng. Khi mất mát, con người ta thật sự không bao giờ kịp đớn đau. Chỉ thời gian mới nghiệm ra những vĩ đại thẳm sâu khủng khiếp của mất mát. Anh không còn mẹ từ bao giờ, cũng như anh không còn như lúc ở bên mẹ từ mấy lâu? Nấm mộ trắng, rất u nhã nằm giữa ngọn đồi cao, mẹ an nghỉ thanh bình. Anh chợt thèm một nấm mộ như thế cho riêng mình. Mồ chôn là ba thước đất, hay là đáo cuộc của mọi viễn mộng u linh? Gío chiều se lạnh, trời nhạt nắng mất rồi. Qua vai anh, sau lưng anh, trên những cành cây nhập nhoạng chiều phai, chim về tổ, tiếng gọi nhau ríu ran. Anh cũng đã về tổ trong buổi chiều này? Những cuộn khói hương nhạt mờ bay lên theo hình ziczac và anh thấy rõ sự đứt nối của từng làn xám mỏng manh trong gió. Mùi hương xộc vào mũi cay cay. Anh nghiêng qua Hưng, khẽ nói:
                - Hưng à, anh chưa bao giờ nghĩ, mình sẽ cùng em về tới chốn này.
                Hưng nãy giờ im lặng nhìn anh, đôi mắt của gã đàn ông bụi bặm sau cặp kính đen dường như giật giật. Hưng nói, giọng khàn khác hẳn:
                - Anh quyết định rồi sao Bình? Oà không, Thiên?
                Thiên gật nhẹ, đưa mắt nhìn mộ mẹ đăm đăm, từng bước giật lùi, bỗng nhiên quỵ hẳn hai gối. Mọi sức mạnh hoang dã đột ngột biến mất, Thiên cảm nhận được đôi bàn tay mình run nhẹ. Rồi cũng đột ngột thở mạnh, ngẩng mặt để thấy thiên không xanh lơ đang nhuốm màu tà dương, cười như nắc nẻ. Tiếng cười kéo dài, trầm bổng xuyên qua khoảng thấp dưới chân đồi, vọng lại, nhưng âm sắc lại nghe ra như tiếng khóc loang lở. Hết cười, Thiên cũng đứng lên, chầm chậm nói cùng Hưng:
                - Tối nay, chúng ta trở về thành phố. 2 giờ sau đó, làm việc.
                Đến lượt Hưng gật đầu, hắn biết, mình sắp được theo chân Thiên trong những nghẹt thở đứng tim. Hắn thèm cái cảm giác ấy lắm, đời hắn sinh ra, đã có nhiều diễm phúc quá rồi. Mọi thứ hắn đều diễm phúc hơn Thiên, nhưng đứng trước Thiên, hắn cảm thấy mình bất hạnh vô cùng. Hắn kính trọng vị đại lạnh lùng này như tín đồ sùng trọng thánh thần dù đôi khi cũng tự hỏi: “ Tại sao Trời cho anh ấy một thượng đẳng tài hoa, lại rủi dun anh đi vào những ngả đường khốn đốn tởm kinh như ta?” Từ lúc rời bỏ ngôi nhà lớn ở khu phố trung tâm Sài Gòn và hai ông bà già suốt ngày chỉ biết cưng nựng hắn như một nàng công chúa đỏng đảnh, hắn lang bang đua xe, ghẹo gái, ẩu đả, bida… cho đến lúc bị Thiên khuất phục bằng một thân xe trong một lần “bay” bốn vòng quanh khu Dân Sinh. Từ ấm ức trở thành nể sợ đến ngưỡng vọng không cách nhau bao ngày. Hắn tuyệt đối tin Thiên, và cũng chưa ai hiểu Thiên hơn hắn. Nhìn Thiên quỵ xuống trước mộ mẹ, hắn càng biết rằng, được chết cùng Thiên trong lằn ranh sinh tử, là một hạnh phúc trong đời hắn. Cái vỗ vai nhè nhẹ của Thiên đưa hắn về với buổi chiều đang xuống nhanh. Hắn cũng chợt cười ha hả…
                #68
                  huyennguyen 18.04.2006 23:02:55 (permalink)
                  Ngôi biệt thự lớn toạ lạc trong một khu dân cư đông đúc, xung quanh là những căn hộ cấp 4 làm thành một kiểu kệch cỡm lập dị là chủ ý của Hoàng. Hắn đang ngồi trừng mắt nhìn vào đêm. Sự im ắng lê gót quanh căn nhà với camera ẩn và mười một thằng đàn em giỏi võ đang thay phiên kiểm tra mọi ngóc ngách. Triệu đang ngồi gần hắn, nhưng không dám hó hé tiếng nào. Đêm cuối cùng của một tuần hẹn từ Bình “thép”. Hoàng thừa biết tính Bình, không bao giờ trễ hẹn, không bao giờ thất hứa, với lá gan của loài báo. Nhất định là đêm nay, sẽ có chuyện. Hắn hình dung những tình huống có mặt của Bình, những tình huống phi lý nhất có thể cũng được đặt ra. Và hắn phòng ngừa mọi đường hướng để có thể đối phó lại với Bình. Nhưng vắt óc mãi vẫn chưa nghĩ ra làm thế nào để Bình có mặt tại căn phòng này, vì hệ thống bảo vệ hoàn bị nhất đã trơn tru vận hành quanh hắn. Có điều, hắn tin nhất định Bình sẽ có mặt, dù thâm tâm, hắn ở trong một khoảng an toàn tối đa đến mức có thể nằm ngủ mà không cần lo lắng, trừ phi Bình thuê hẳn một tiểu đội vũ trang cày nát khu nhà này trong 5’. Nhưng hắn biết, Bình không phải là loại người điên loạn, cuồng sát. Vậy thì bằng cách nào? …
                  Sự dồn thúc căng thẳng này, hắn biết Bình cố tình tạo ra khi hẹn với hắn trong cả một tuần liền. Thời gian kéo dài dai dẳng và tâm trạng phấp phổng bất an chính là liều thuốc độc đầu tiên cho sự trả thù của Bình. Hắn không biết lúc nào Bình sẽ tới, sẽ nói với hắn điều gì, và sẽ làm gì? Cơn bấn loạn dù được trấn tĩnh nhưng hắn vẫn không thể nào quên đề phòng. Hoàng vẫn chải chuốt như thường lệ, nhưng nếu quan sát kĩ, sẽ thấy những rúng động trong đôi mắt luôn láo liên qua lại đầy nghi kị. Sống trong lòng hồ nghi và bất an thật khủng khiếp, bất giác Hoàng thấy mệt mỏi thấm sâu trong từng đường gân sớ thịt và lần đầu tiên, hắn thấy sợ chết hơn bất cứ khi nào trong đời. Từ cái ngày bị ông già chửi nát mặt khi bảo hắn chỉ là thứ báo hại, hoang đàng, cho đến nay, bằng mọi cách hắn đã bước đi những khoảng dài trên con đường “sự nghiệp’’. Lão già mà còn sống đến bây giờ, chắc cũng phải cúi xuống xin lỗi vì đã lỡ chửi oan thằng con tài giỏi này. Hừ! … Lao đầu vào những áp phe táo tợn, với cái đầu đa nghi, gian hoạt và biết cách đè đầu cưỡi cổ cũng như nịnh bợ người khác, Hoàng không còn Hoàng “con” như ngày xưa, mà là Hoàng “tài xỉu” máu mặt với uy tín giang hồ lừng lẫy. Nhưng, hắn thấy sự chờ đợi Bình như mấy đêm gần đây giống như một tiếng tru dài lê thê rùng rợn của một con sói hoang trong đêm tịch mịch ở một vùng đất chết âm u. Hai bàn tay hắn ấn mạnh vào thành ghế salon, để nghe hơi ấm từ những mạch máu căng dồn tạo ra, làm thành một điểm tựa tinh thần cho những lo sợ lén lút giấu mặt vào sau những chiếc mặt nạ vui cười trầm tĩnh.
                  Aùnh sáng trắng dần trên khuôn cửa kính cho hắn biết sắp hết đêm. Đưa mắt nhìn đồng hồ, dù không muốn chú ý đến thời gian, để bản thân có thể thấy ảnh hưởng của sự căng thẳng, hắn biết sắp 4h sáng. Ngoài đường phố hình như đã vọng lên tiếng xe mỗi lúc một dày. Hắn bỗng thở ra một hơi dài, lẩm bẩm:
                  - Tao cuối cùng vẫn là người chiến thắng, Bình à! …
                  #69
                    huyennguyen 09.05.2006 11:59:38 (permalink)
                    Hai bóng đen gọn ghẽ cuốn dây thừng, nhét vào một xó tối. Một trong hai lẻn vào một chỗ tối khác trên nóc sân thượng. Bóng còn lại xốc một nhân dạng đã rũ rượi sau đòn Bàng Long cước nặng nề vào vùng bụng dưới, đưa vào nằm dài dọc theo bờ tường thấp, rồi nhanh chóng đi về phía cầu thang dẫn xuống dưới lầu. 2 phút sau, bóng đen còn lại cũng lần xuống theo đường đó. Hưng và Thiên đột nhập êm ái.
                    … Hoàng vẫn căng mắt nhìn vào màn hình. Đột nhiên, mất tín hiệu camera. Quay phắt lại như một con sóc, nhưng lưỡi dao lạnh tanh đã tới trước cổ. Cánh tay cầm dao ấy là của Thiên. Hai con mắt Hoàng rúng động thấy rõ, nhưng cái nghiến răng giúp hắn bình tĩnh hơn. Không quay đầu nhìn lại, hắn nói từ tốn:
                    - Mày giỏi thật. Nhưng đừng hung dữ như thế, Bình!
                    - Mày cũng giỏi lắm, biết cách tổ chức để lo cho cái thân già nhỉ?
                    - Chẳng giỏi bằng mày. Muốn gì đây?
                    - Muốn cái mạng của mày.
                    - Hahah, chẳng phải đang nằm trong tay mày sao? Nhưng mày có ra khỏi đây được nguyên lành không thì tao không dám hứa!
                    Những tiếng cuối cùng cứng lại đầy đe doạ. Bình nói nhẹ:
                    - Mẹ, mày bảo thằng nhóc kia bỏ súng xuống là vừa.
                    Hoàng im lặng. Một lát, gật đầu ra hiệu cho Triệu. Thằng tóc vàng hơi lùi lại, thả khẩu P38 xuống đất. Con dao di động trên cổ một vòng bán nguyệt, Bình đã đứng trước mặt Hoàng.
                    - Tao cần mày nói cho tao biết, thằng Chín thợ điện đang ở đâu?
                    - Thằng đó không liên hệ với tao lâu rồi.
                    - Hừ, thế thằng nào chiều hôm qua chui ra khỏi đây bằng cổng sau?
                    Con mắt lấp loáng, Hoàng thở ra:
                    - Hắn đang ở đây.
                    - Tốt. Mày gọi hắn đi.
                    - Để tao kêu. Nhưng, con dao của mày khó chịu quá, Bình. Mày sợ tao à?
                    Vừa nói Hoàng vừa bước tới chỗ để bộ đàm. Hắn bước hơi nhanh, làm con dao hụt khỏi tầm kiểm soát trên cổ. Cũng vừa lúc, hắn cúi xuống lấy tay làm điểm tựa, chân đá ngược lên tay Bình rồi lướt tới trước thoát khỏi. Không ngờ hắn giở trò, Bình bị đá văng con dao. Nhưng chợt Hoàng thấy bên hông có một họng súng chĩa vào. Hắn quay mặt, ngạc nhiên khi thấy Bình đứng khoanh tay nhìn hắn cười giễu cợt và giọng nói quen thuộc nhưng lạnh lùng bên tai:
                    - Đứng yên nếu không muốn bị soi lỗ trên bụng.
                    Triệu, thằng nhóc tóc vàng, đang lầm lì giữ chặt báng súng, Hoàng nhìn thấy và vẻ mặt bình tĩnh của hắn thật sự sụp đổ. Hắn hét to trong giọng khàn đục:
                    - Mẹ kiếp!
                    Bình thản nhiên lắc đầu, vẻ chán nản chế nhạo:
                    - Mày cũng biết chửi thề sao? Tao tưởng, mày dạo này đạo đức tốt lắm chứ?
                    Nhìn thẳng vào mắt Hoàng, Bình bỗng gằn từng tiếng:
                    - Mày khiến tao khốn đốn bằng cách nào, tao trả lại mày như thế.
                    - Nhưng mày đừng mơ thoát ra khỏi chỗ này.
                    - Tao có mơ mộng gì đâu. Hưng, đem thằng Chín ra giùm anh.
                    Hoàng mở to mắt nhìn cánh cửa của gian phòng bỗng hé rộng, Hưng đang đẩy một thằng ốm nhách, mặt rỗ, cao nghệu bước vào. Thằng này bị đánh hai con mắt và môi sưng húp khiến khuôn mặt hắn nhìn rất tếu. Bình chậm rãi đi tới trước mặt Hoàng, nói cũng chậm rãi nhưng không âm sắc:
                    - Để tao giải thích cho mày hiểu. Thằng Triệu được tao mua 30 cây vàng, mày thấy đệ tử mày đào tạo có giá không? Còn thằng này, Bình đưa tay chỉ vào gã ốm, được chăm sóc đặc biệt cũng với tay của đệ tử mày đấy. Cũng chính nó, gọi điện cho mấy anh bạn của mày ở Sở, báo cho họ biết chuyến hàng từ Campuchia qua Châu Đốc được đi trên xe nào về thành phố. Số hàng đủ khiến mày không còn một hạt gạo để lại cho vợ con, và nằm dài chờ ngày ăn những cái bánh bao đặc biệt cuối cùng trước khi ra trường bắn. Mày hài lòng với màn kịch này không? Khi xưa mày xử tao cũng thế mà, hahah…
                    - Khốn nạn!
                    Bình nhỏ nhẹ:
                    - Ơ, ông bạn già, ăn nói cho cẩn thận. May cho ông bạn là tôi không còn nóng nảy như trước, nếu không ông bạn không có cơ hội để chửi thêm đâu.
                    Hoàng nghiến răng, vẻ mặt trắng trẻo của hắn giận dữ trông giống như một xác chết, lồng lộn:
                    - Mày hơn gì tao chứ Bình? Mày tưởng mày là ai? Mày chưa từng giết người sao? Mày chưa từng đem hàng gieo rắc cho cả đám nghiện ở thành phố này sao? Mày có biết bàn tay của mày cũng tanh hôi như tao không? Mày gột rửa được sao hả? Mày không có kết cục tốt đâu, thằng chó chết! Rồi mày cũng sẽ như tao thôi, thằng đểu! …
                    Tiếng hét của Hoàng làm hai đuôi mắt Bình bỗng giật giật, hình xăm cánh chim theo cái máy động ấy căng chùng vỗ cánh. Bình bước tới, tay xoè rộng, giơ lên, nhưng chợt hạ xuống nhẹ nhàng. Một im lặng bỗng trùm lên ngột bức…
                    Bình lùi lại và chợt ung dung ngồi xuống bên bàn, nói với Hưng:
                    - Hưng, chú cho thằng Chín húp cháo giúp anh mấy hôm.
                    Liền sau câu nói của Bình, nắm tay của Hưng đã đi thẳng tới mồm thằng ngọng. Máu lẫn răng rơi đầy sàn nhà trắng tinh. Thằng Chín ré lên như heo bị chọc tiết. Bình nhìn, chợt nhắm mắt. Thoáng sau, nhìn qua Hoàng, ra lệnh cho Triệu:
                    - Muốn làm sao tuỳ mày, nhóc! Nhưng đừng để hắn chết.
                    Như được cơ hội, Triệu đạp thẳng vào hai khuỷu chân Hoàng. Hắn quỵ xuống sàn, ăn liên tiếp mấy cái đá tàn bạo của chính thằng đệ tử ruột, hộc cả máu mồm. Vừa đánh, Triệu vừa khạc nhổ nước bọt liên tiếp vào người của Hoàng, bây giờ thê thảm lăn lộn không ra hình người, vừa chửi:
                    - Mày là thằng đểu cáng nhất tao từng gặp. Chính mày cướp vợ tao, lại giả vờ an ủi tao sao? Khốn nạn, mày tưởng tao là con chó trung thành phục vụ mày à? Hừ, mẹ kiếp mày, thằng lựu đạn! …
                    Bình lên tiếng cản:
                    - Thôi đi, đủ rồi! Mày tròn trách nhiệm với tao rồi. Giao hàng cho mày.
                    Vừa thấy cái túi nhỏ nặng tay Bình móc ra để trên bàn, Triệu ngừng tay đi tới ngay. Hắn chưa kịp cúi xuống thì thấy trời đất đổ sụp tối đen. Hưng đưa hai tay xốc nách thằng nhóc, nói nhanh:
                    - Hoàn hảo! Ta đi thôi.
                    Hai người len nhanh khỏi phòng, bỏ lại ba cái thây sống dở chết dở. Lên tới sân thượng, Bình nói:
                    - Chú làm tốt lắm, bọn kia giải quyết thế nào?
                    - Những thằng trong cửa đều ngủ chừng 2 tiếng nữa mới dậy, bọn ở ngoài em không động tới.
                    - OK. Tay chú ngày càng cứng cáp.
                    - Không có gì, sao bằng anh?
                    Cả hai cùng cười, chân vẫn không ngừng bước tới chỗ giấu sợi dây thừng. Bỗng nghe tiếng súng nổ. Tiếng súng chỉ thiên của cảnh sát! Và tiếng loa thông báo váng khắp. Không ai bảo ai, thao tác cả hai cùng trở nên gấp rút.
                    **********oOo**********
                    Thiên ngồi thở dốc. Mệt mỏi chừng như đến giờ mới hoành hành. Anh cúi xuống nhìn Hưng đang thiêm thiếp. Trúng đạn khi chạy tới chỗ để xe, nhưng Hưng không dám kéo dài thời gian nên cố gắng theo anh. Máu từ ngực Hưng loang ướt cánh tay Thiên. Không thể để Hưng thế này, vào bệnh viện gấp, dù có thể cảnh sát sẽ theo tới một cách nhanh chóng. Thiên nhấn ga, chiếc xe lao vút trên đường đèo về hướng Lâm Đồng.
                    #70
                      huyennguyen 02.06.2006 09:58:51 (permalink)
                      Bác sĩ Lê vừa bước ra khỏi phòng mổ, Thiên vội theo ngay. Ông quay lại nhìn Thiên chậm rãi:
                      - Cậu ta thoát chết rồi, nhưng anh đừng để cậu ta ở lại lâu, tôi không chịu trách nhiệm nổi đâu. Tôi lên kê đơn thuốc, anh mau đưa cậu ta khỏi đây, tôi còn vợ con và không muốn phản bội anh.
                      - Ok, bác sĩ. Nhưng đúng là cậu ấy không sao chứ?
                      Người bác sĩ già dừng lại, ông hoàn toàn già nua và mệt mỏi dưới ánh đèn néon hành lang bệnh viện, nhìn Thiên chăm chú, rồi gật đầu. Thiên quen ông trong một lần cùng vợ về Bảo Lộc. Cả thị xã này ai cũng biết bệnh viện tư của bác sĩ Lê. Không phải là một bệnh viện lớn, nhưng nhờ có sự trợ giúp của gia đình ở nước ngoài, thiết bị y tế ở đây sánh ngang với bệnh viện hàng đầu ở tỉnh. Oâng và Thiên quý nhau, bác sĩ cũng là người yêu thích văn chương. Mỗi lần cùng vợ đến thăm ông, Thiên có thể nói chuyện với ông hàng giờ về thú vui ấy. Có lẽ, ông đã quá mức căng thẳng trong ca mổ, không chỉ vì chuyên môn. Thiên nắm tay ông rất chặt. Vị bác sĩ già nhìn anh, cười, nụ cười buồn khô lạnh. Thiên bỗng cảm giác ông giống như một người cha, đang đứng đấy nhìn đứa con đang vuột khỏi mình mà không phương cứu chuộc …
                      #71
                        BĂNG NGUYỆT 02.09.2006 19:04:46 (permalink)
                        Mang trà xanh vào mời huynh HN nè,...hihi đọc chuyện cho bn nghe tiếp với nghen..chúc huynh ngày nghỉ lễ và cuối tuần thật vui!

                        Hihi tựa lưng trên thảm trà xanh này mà nghe chuyện thì có hết chuyện ko hả huynh heheh.......


                        [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/135/D50A25BEDB20467785A7E2B2254D23E7.bmp[/image]
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.09.2006 19:15:47 bởi BĂNG NGUYỆT >
                        Attached Image(s)
                        #72
                          huyennguyen 30.11.2006 16:43:09 (permalink)
                          Ngay đêm đó, Thiên đi. Sau nửa giờ, cảnh sát tới. Ông Lê mở cửa, vẻ ngái ngủ và mệt mỏi thật sự của ông làm cho Quân e ngại. Ông già chẳng có vẻ gì của một tòng phạm. Chợt Quân thấy mến ông lão tóc bạc này. Anh hỏi:
                          - Có gì khác lạ ở nhà ông không, bác sĩ Lê?
                          Câu hỏi đi liền với cái nhìn xoáy sâu vào mắt. Ông bác sĩ, vẫn còn vẻ ngạc nhiên, thoáng rùng mình như cơn gió đêm làm ông lạnh. Ông kéo cao cổ áo pijama:
                          - Không. Có chuyện gì vậy?
                          - Có hai tên tội phạm, một tên bị thương, chúng có vào bệnh viện này không?
                          - Hôm nay tôi được rãnh rỗi. Ngủ sớm. Câu trả lời của tôi có làm anh bực mình không? Nhưng tôi đang nghĩ, anh phá giấc ngủ của một dân thường đấy.
                          Quân cười cầu hòa:
                          - Tôi chỉ làm theo lệnh, thưa ông. Tôi nghĩ chúng cần một chỗ để chạy chữa vết thương. Bệnh viện của ông đủ tư cách để ông phải tiếp đón những vị khách như tôi đó, bác sĩ!
                          - À, thế thì câu trả lời của tôi làm ông hài lòng chứ?
                          - Tạm thời thế thôi. Tôi sẽ quay trở lại nếu có tin gì mới.
                          Câu nói đe dọa, còn có chút gì rất lạ. Bác sĩ Lê chợt nhẹ giọng, ông cũng nhận ra cái lạ lạ ấy:
                          - Cảm ơn anh, đại úy!
                          ...
                          Lúc đó Thiên đã ở Đơn Dương, trong một xã nhỏ cách ngã ba Finom gan 50km. Nhà thằng đàn em của Hưng ở đấy. An trí với chỗ hẻo lánh này, tờ mờ sáng, Thiên lái chiếc Everest, lên thiền viện Trúc Lâm lúc chim còn say ngủ trên những cành thông mơ màng lim dim. Gió đêm mát lạnh. Những cây thông già nua xù xì như co ro. Bước chân của sương mù lãng đãng quấn lấy vai Thiên. Hơi thở của đêm phà hơi trân trối, như một lưỡi dao bén ngót đâm vào từng thớ thịt trong người. Mọi cơn đau bùng lên rũ rượi như một mụ đàn bà điên dại ở một ngõ phố nào của Sài Gòn, giẫy giụa không ngưng...  
                          Mắt anh chợt ướt. Hai bàn chân bỗng mỏi, anh đưa tay nắn gối. Vẫn không đỡ mỏi. Nhưng Thiên không ngồi. Đứng chôn chân bên hồ Tuyền Lâm cho đến khi tiếng chuông chùa thức người đạo hữu vào buổi tụng kinh sớm. Tiếng ề à nghe như một bản tang ca êm ái tiễn đưa hồn những vong nhân siêu thoát. Từng nhịp mõ đưa lại loáng thoáng trong sương mù dần tan, gõ vào trái tim con người đầy bụi bặm máu me kia những tiếng gọi của trầm hương chiên đàn. Linh đinh trôi theo con sóng trầm bổng kia, Thiên không nghĩ đến ngoài kia, chân mây đã hồng.
                          #73
                            huyennguyen 06.12.2006 13:40:18 (permalink)
                            Thiên ngoảnh nhìn lên. Chân mây rựng. Phía xa kia Thanh đang làm gì? Cô thường dậy sớm để rót nước pha trà cho anh, và đọc thơ, sau đó thể dục. Không biết hôm nay cái mệt mỏi của một bà bầu có làm cô quên lãng thói quen và muốn có anh ở cạnh? Thiên chợt nghĩ đến hình ảnh cô đứng bên cửa sổ nhìn xa ngóng anh. Đồi cứ xanh như nỗi nhớ, phải không Thanh? Cỏ trên đồi còn nhớ bàn chân nhau dìu trên sương ướt. Lưu tích của một miền chiêm bao? Chỉ còn có thể là huyễn mộng? Ruột Thiên bỗng quặn đau. Có lẽ cơn đau bắt đầu từ buổi tối chạy thục mạng dưới tiếng súng chỉ thiên. Quân giỏi thiệt! Hắn còn đụng độ với mình nhiều nữa, Thiên biết. Con thú đã bị người thợ săn lùa đến chỗ trống. Chỉ còn có thể giẫy giụa trong những sức mạnh cuối cùng. Nhưng Thiên là con thú có vợ con. Không thể về được gặp Thanh một lần, Thiên không thể chết an nguyện. Dù là thiên trường vạn lý. Dù là ngập trời mưa giăng thác cuốn, cũng quyết nhìn được mặt cô một lần. Vọng ngân đâu đây lời ca của Lê Thương:
                            Nơi phía Nam giữa núi mờ
                            Ai bế con mãi đứng chờ
                            Như nuớc non xưa đến giờ?
                            Đường chiều mịt mù cát bay tỏa buớc ngựa phi
                            Đường trường nếp tàn y hùng cường vẫn còn bay trong gió
                            Bóng từ xa sắp dần qua bóng chàng chập chùng vượt núi non xưa...

                            Nếp tàn y dẫu thê thảm cát bụi và tả tơi máu lệ cũng ngoái trông hướng Đỉnh Yên Bình một thuở. Còn mấy buổi tà dương mộ địa nữa cho một cuộc trùng phùng chốn ấy?
                            Thiên ngửa mặt cười khan. Tiếng cười làm loang sóng hồ. Mấy con chim nhỏ cũng giật mình, líu ríu chấp chơi cánh, bay lên. Mộng nào vừa kịp thành hình trong thân xác bé nhỏ kia, bị mình cướp giật mất?
                            Chết. Thiên đã nghĩ nhiều lần, chỉ còn con đường cuối cùng ấy. Đã làm tất cả với quyết ý một lần, thì hà cớ gì không dám nhận phát súng ân huệ cắt đứt với đời sống giày xéo của lương tri lên tiếng? Đã đạp đổ mọi mọi lòng nguyện cầu van vỉ của lòng xót thương cho một thể xác tàn phế, thì còn tiếc nuối gì một chút hơi thở thoi thóp như con thú hoang nằm liếm máu trong cơn đau dữ dội lở loang từ khối thịt nhỏ ở ngực trái? Nhưng, nhưng...
                            Anh ngửa mặt thở dốc. Tiếng nói sau lưng như một cơn gió, nhưng Thiên bỗng nghe lạnh mình. Cảm giác này anh chỉ có khi đứng trước bác sĩ Lê. Tâm hồn bát ngát huyền nhiệm của một lương tâm sạch như mưa nguồn của ông mới có thể làm cho Thiên có cảm giác chết ngộp trong thương yêu và cắn rứt. Ai?
                            - Khách lữ, người quấy sóng thiền am của già rồi.
                            Sư nọ, nhỏ thó trong bộ y phục lam cũ, mắt khẽ nhắm, hai tay thong dong bỏ lững, nhìn anh thở nhẹ như mây trời bay qua. Từ trong ông già có cái gì khiến cho dáng đứng của ông yên lặng mà bất khuất sừng sững của núi xa?
                            - Xin lỗi, tôi chỉ đứng vãn cảnh, không ngờ tiếng cười làm sư tỉnh giấc.
                            - Ta thức giấc từ lâu, khách bất tất cáo lỗi. Chỉ ngại cho người khác bị thí chủ thức tỉnh khi họ còn trong cơn mơ.
                            - Mơ không được ư?

                            - Được. Khách cứ mơ. Ai cũng có giấc mơ của mình.
                            - Thế thì tôi đã không mơ gì từ lâu. Vậy tôi tỉnh ư?
                            - Khách quá tỉnh trong cơn mơ. Khách mơ và biết mình mơ. Nhưng chưa đủ, khách còn phải thấy, mơ chỉ là mơ tạm bợ, và tỉnh cũng chỉ là tỉnh qua quít mà thôi.
                            - Ồ!
                            ...
                            Chén trà đắng bốc hơi nước loang trong sương sớm nơi am nhỏ, hòa vào đưa nhau lên cao khi Thiên ngồi trước vị sư già. Thật ra thì ông cũng không phải sư thuộc chùa. Chỉ là một khách quen, ông được sư quản lý cho phép cất một ngôi nhà gỗ bên hồ, tự lo cơm nước. Gần mười bốn năm nay, ông không ra khỏi chùa, người thân quen không ai biết ông ở đây. Câu chuyện trên đường về cho Thiên biết qua điều đó. Im lặng từ lúc ông pha trà mời anh. Hai bóng người ngồi bất động cho đến khi mặt trời bắt đầu hắt những tia nghiêng nghiêng xuống mặt hồ, hắt vào nhà, dọi lên bên vách những luồng sáng tía mong manh lấp lóa...
                            Thiên đứng dậy, thở nhẹ. Anh ra đứng bên mép nước long lanh nhuộm màu triêu dương ngả tối. Mặt hồ sẫm sẫm lặng sóng. Anh đứng đó cho đến khi trời đen hẳn lại; lũ chim ngừng kiếm ăn, về đậu bên những nhánh thông gật gù thanh thản rỉa lông. Còn lâu nữa trời mới vào đông, nhưng làn sóng nước bàng bạc hơi sương tịch mịch lặng lẽ đã phủ quanh không khí một màu u uẩn thênh thang trĩu trĩu là đà miên miên của mùa giá buốt. Trăng đầu tháng đậu nhẹ trên mặt hồ, soi mình vào đáy nước cái hình thể khuyết mảnh cong cong. Thiên quay vào nhìn vị sư. Ông vẫn im lìm trong dáng ngồi chơi vơi như đang ở giữa một miền cỏ lạ nào đầy hoa dâng gió lộng. Anh ngâm hai câu thơ Tô Thức, tiếng như thoảng:
                            Tú cốc chỉ ưng hoa tự nhiễm
                            Kính đàm trường dự nguyệt tương ma...
                            Rồi lặng lẽ cúi đầu chào ông già mặc áo lam. Hình như môi ông thoáng qua nét cười mỏng manh và đầu ông cũng hơi cúi. Bước chân Thiên đưa trên cỏ xào xạc theo gió xa dần.
                            Thiên rời Trúc Lâm.   
                            #74
                              huyennguyen 31.12.2006 19:07:07 (permalink)
                              Quân cứ ngồi thế trước ly cafe đen, mặc cho ngoài kia đã tối khuya. Anh không thể ngủ dù 4 hôm nay anh chẳng chợp mắt được bao nhiêu phút đồng hồ. Anh biết Thiên sẽ về đây, quán cafe nhỏ nằm dưới chân ngọn đồi xanh yên lặng. Chưa bao giờ anh cảm thấy cuộc chờ đợi "con mồi" xuất hiện dài thẳm và căng thẳng đến vậy. Có thể anh sẽ lãnh một viên đạn vào đâu đó trên người, có thể là ngay sọ, một lỗ hỗng toang hoác từ họng súng của Bình "thép", sẽ từ biệt vợ anh mà không kịp dặn dò gì cả. Con người kia quá lạ, làm cho mớ kinh nghiệm của anh về khoa học tâm lý tội phạm trở thành một đống rác rối mù. Hắn không hành động theo một luật tắc nào anh từng biết. Nhưng anh biết, hắn sẽ về đây, với người đàn bà dù bụng đã vượt mặt, vẫn không hề mất đi chút hấp dẫn nào ở lứa tuổi này. Nét quyến rũ không đến từ khuôn mặt cho người ta cái cảm giác hơi e dè với cái nhìn hơi lạnh, đôi mắt thoáng cho người ta một vực thẳm sâu huyền bí phủ dụ mọi miền cơ thể và linh hồn; mà trong chị ta phát lên một mùa thu dịu dàng của bàn tay như chiếc lá xanh mát, sẵn sàng xoa đằm những vết thương nhức buốt kinh niên khủng hoảng nhất; dáng đi gợi lên cái nuột nà óng ả của thứ lụa mềm mượt ru quên những chân trời biền biệt về dồn tụ trong bước chân. Nhìn chị ta từ xa hơn 3 căn nhà, Bình chợt trở thành một người em nhỏ của chị và anh biết chỉ có tâm hồn người phụ nữ này mới có đủ mãnh liệt, đủ dịu dàng, đủ dung lượng nước ngọt để hòa tan cái mặn của muối biển, của nước mắt và máu từ con người như thú hoang kia trong một vòng tương nhượng dung nhiếp hiền hòa...
                              Quân nghĩ tới vợ. Người nữ sinh viên Văn khoa năm nào anh thập thò ngại ngùng tặng những cành hồng đẫm nước (lấy từ vòi) mỗi lần đến thăm khu nội trú nơi cô ở đã thành mẹ của hai đứa con anh. Cô vừa dạy học, vừa thu quén mọi thứ trong nhà anh, từ nuôi dạy hai con đến chăm lo cho mẹ chồng chỉ còn có thể quanh quẩn trong nhà với chiếc xe lăn. Những đợt hoàn thành nhiệm vụ anh đều kể lại cho vợ nghe sau khi hai người hoang hoải rời rã, nằm gối tay nhau, để tri giác về lại với căn phòng nóng ngột của khu tập thể Công An. Cô chỉ nho nhỏ bảo chồng: "Em lo sợ, anh ạ! Nhưng em vẫn ủng hộ anh!". Công việc của Quân làm anh tự hào với mình. Niềm tin của người sinh viên cảnh sát ngày nào vẫn hừng hực không nguội đi dù cho gần 17 năm qua anh đã phải nhập viện 2 lần trong tình trạng nguy kịch. Nhưng hôm nay, anh nhận thấy một nỗi xao xuyến kì lạ khi ngồi nhìn người đàn bà kia hai tay chống hông, đi lại chậm chậm quanh căn nhà có giàn hoa tươi mắt, thi thoảng ra đứng cửa sổ hồi lâu nhìn trôi nổi những gợn sóng cỏ xanh bên kia đồi, với cô gái còn trẻ như ngọn măng non mà anh biết đó là con gái nuôi của Bình quê tận miền Trung. Cho nên anh mới thấy lạ cái con người kì lạ kia. Hắn có cái nhìn hằn học toé lửa, nhưng đôi khi bình lặng đến im ỉm bí mật, vẻ bình lặng của bầu trời trước cơn giông. Có phải anh đang làm gì đó mà mình thật sự không muốn? Không, cho dù cấp trên đã chỉ đạo nên tránh tổn thất khi nhận định Bình nguy hiểm khác hẳn, cho dù vụ việc Hoàng "tài xỉu" đã chìm xuồng khó hiểu, anh cũng không có quyền cho phép mình lơi lỏng với ý nghĩ từ khi bước vào nghề này. Trung tá Xuân, nói với anh một câu đầy ý nghĩa khi anh trình bày nguyện vọng muốn làm rõ vụ Hoàng đã móc nối với người bên ngành: "Cậu có nghĩ đến gia đình mình sẽ ra sao nếu không còn đôi vai của cậu?"
                              Quân cay đắng khi chua chát nghĩ, mình cuối cùng cũng không thể làm gì hơn một anh chàng chỉ huy bắt tội phạm. Đâu là niềm tin của mình? Bao nhiêu năm qua, phải chăng mình chỉ là cái bệ cho bước chân những ai đó đã đi xa hơn trên những con đường? Phải chăng cái công lý mà mình trân ngưỡng chỉ là sản phẩm của tưởng tượng riêng mình thôi? Anh chợt thấy tiếng rít rờn rợn của Bình: "mày mộng tưởng trên những lâu đài lạ lẫm với thế giới xung quanh, Quân ạ!"  Sao anh không nghĩ đến ai khác mà nghĩ đến tên tội phạm lần này? Quân chợt lạnh mình khi chợt nghĩ mình bán rẻ sinh mạng và sức khoẻ cho những mục tiêu viễn tưởng...
                              Quay mặt nhìn ra ngoài, bầu trời đêm đông khô cong, thấp thoáng một vài ánh sao le lói nhạt nhoè trên nền đen thẳm, gió lượn rờn rợn, giễu cợt mấy khóm mimosa bên vệ đường đang co ro trong tiếng dế rỉ rích. Quân đưa tay nhìn đồng hồ. 3h51' sáng. Vừa nâng ly cafe hớp một ngụm, bỗng suýt sặc vì giọng nói quá quen, nhưng vẫn đủ phản xạ nhạy bén để cúi mình, quay nhanh lại nhìn bóng đen lừng lững đang chỉ một ngón tay vào ngay ngực mình :
                              - Đại úy chờ tôi mệt lắm không? Có lẽ vì thế mà không cảnh giác lắm nhỉ?
                              #75
                                Thay đổi trang: << < 456 > | Trang 5 của 6 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 76 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9