Truyen HuyenNguyen.
Thay đổi trang: << < 456 | Trang 6 của 6 trang, bài viết từ 76 đến 76 trên tổng số 76 bài trong đề mục
huyennguyen 14.06.2008 12:09:05 (permalink)
Quân bình tĩnh:      
        - Nếu muốn bắn, anh đã không nói gì và không dùng ngón tay thay súng. Tại sao?         
        - Tôi không giết những ai không nên chết. Hơn nữa…

Thiên bỏ lửng câu nói làm Quân ngạc nhiên:    
        - Hơn nữa?      
        Thiên nhếch miệng, nhạt nhẽo:  
        - Tôi với ông đại uý chỉ là những con cờ của cuộc đời. Kết cuộc đã được sắp xếp từ lâu.      
        - Còn tuỳ người đánh cờ chứ?      
        - Không, ai đánh cũng thế thôi. Những quân cờ được đặt vào vị trí, và chấm hết khi có một trong hai tướng chết. Chỉ có người đánh cờ được thoả thê một cuộc tiêu khiển.     
        - Anh có phải là người bày cuộc cờ?  
        Thiên cười to:         
        - Tôi không là người đánh, chỉ là một quân cờ.          
        Quân vặn:       
        - Vậy sao anh biết người đánh cờ sẽ thoả thê?  
        - Tôi bất quá là một quân cờ đã được người đánh giữ lại quá lâu trong những đường đi vạn diệu của bàn cờ. Nhờ đó, tôi biết mình sẽ được dời đến đâu theo những tính toán hợp lý thôi.

Quân rùng mình, anh không biết những lời kia còn gây cho mình những ám ảnh đến đâu, gạt ngang: 
        - Những nguỵ biện không giúp anh thoát khỏi bóng ma tội ác của chính anh.       
        - Tôi không nguỵ biện và cũng không trốn tội của mình. Anh có quyền nói bất cứ gì anh muốn, khi anh là đại diện của công lý, cái công lý con đẻ của một lý tưởng chói loà ánh sáng hút hồn. Tôi là tội ác? Chấp nhận, chỉ thử hỏi, không có bóng đêm sao phân biệt đâu là ban ngày? Tôi là hòn đá móng nằm sâu trong đất âm u, để cho anh - hòn đá trụ - vươn mình lên đỉnh đền thờ sáng thánh. Anh là một cái lá trên cây, anh không quan tâm đến một cái lá khác đang rụng? Tôi chỉ chơi những nước cuối cùng trước khi không còn là quân cờ sống.

- Sao anh không tự thú?       
        Thiên nhạt nhẽo nhếch mép:     
        - Suy nghĩ của tôi bảo rằng tôi không thể thoả hiệp.          
        - Anh điên rồi. Phục tùng cái đúng sao lại là thoả hiệp?

Thiên gật đầu:        
        - Anh nói phải, tôi điên khi không chấp nhận được những gì tôi không thể hoà mình vào, dù có là cái đúng. Nhưng phục tùng cái đúng như anh thì có khác nào kẻ đang cố làm sai? Anh là con báo, tôi là con cá, không thể dạy nhau cách sống trong môi trường của nó. Anh sắp bị tôi bắn chết, tất cả sẽ lại là con số Không. Chân lý cũng là con số Không. Mà ngược lại, anh bắt được tôi, thì tôi cũng thấy rõ toàn bộ tuỷ xương của anh đã rúng động với những gì anh cố tránh né trong suy nghĩ toàn bích phiến diện của mình rồi. Kẻ giàu có không được hỏi người nghèo khó: “Vì sao ra nông nỗi?” nếu hắn thực sự giàu có. Anh đừng hối tiếc cho tôi, bởi vì đó là thứ tình cảm trịch thượng của người lành lặn giả vờ què quặt trước người tàn phế. Tôi là tội phạm và sai lầm đáng nói nhất là đã giày vò mình vì điều đó. Đời chẳng cho ai được sống như là chính mình đâu, ông đại uý của tôi ơi! Cả tôi và ông đều nhận được những kết quả giống nhau thôi, nếu ông không chịu mở mắt nhìn xa.          
        Quân chợt nghĩ trong một giây: Không, nhất định là mình không mê muội, nhất định là mình không sai gì! Vậy sao mình có thể hoang mang trước những lời đầy vẻ bỡn cợt của con người kia?         
        Nhìn sắc mặt thoáng chút mất tự chủ của Quân, Thiên nhẹ giọng:           
        - Tôi nói vậy thôi, ông đừng hoang mang chi lắm. Đã bảo ông là báo và tôi là cá. Cứ làm những gì ông cho là đúng tới khi ông hiểu hết ý nghĩa của nó. Còn tôi, tôi muốn đề nghị với ông một chuyện.      
        Quân ngần ngừ:     
        - Anh cứ nói đi.      
        - Tôi muốn gặp vợ và con gái tôi, trước khi tôi để anh bắt đi như một tên tội phạm.

Hắn nói thật? Quân không chắc có cơ hội để đối diện với hắn thêm một lần sau đêm nay. Ai có thể đảm bảo rằng hắn sẽ lại không tiếp tục là một ông trùm ghê tởm nếu lọt lưới?
Như đọc được sự bất ổn trong mắt Quân, Thiên chợt chuyển mình, vừa nói to:
- Tôi tự cho phép mình vậy.
Câu nói đi cùng cú chặt bằng cạnh bàn tay nhanh như chớp vào gáy Quân. Không đứng yên chịu đòn, Quân nhanh chóng xoay người đi nửa vòng, bàn tay đi lướt qua trước mặt. Quân đưa tay trái đẩy ra xa, tay phải thò xuống đai lưng. Nhưng khi khẩu Colt có thể nổ phát đạn đầu tiên, anh thấy choáng váng. Xung quanh bỗng tối và nhập nhằng đảo lộn. Thì ra đòn tay mặt chỉ là đòn nhứ vì Thiên dư biết sức đối thủ. Ngay khi Quân xoay người tránh, cú Atemi sở trường chớp nhoáng bằng tay trái của Thiên đã đi vào phía sau cổ người đại uý cảnh sát.
Nhìn Quân nằm sóng sượt, Thiên nói bằng một giọng nhẹ như gió đêm:         
        - Xin lỗi, đại uý!

Xốc nách Quân, kéo vào để dựa lưng dưới gốc cây ven đường, Thiên vụt nhanh chân đi về phía ngọn đồi, không kịp thấy hai giọt nước mắt khẽ lăn ra từ khoé mắt người kia.
...
Cái thai vào tháng cuối cùng làm Thanh mất ngủ vì phải thức giấc đi tiểu thường xuyên. Bác sĩ Lê bảo do bị sa bàng quang, hiện tượng bình thường của thai phụ. Nhưng Thanh biết, nếu không vậy thì mình cũng không thể ngon giấc. Thiên từ sau bữa ra đi, chỉ duy nhất một lần gọi điện về. Anh bảo mình đang đứng trước mộ mẹ với Hưng. Lại nghe bác Lê bảo anh có ghé qua bệnh viện. Anh mà có mặt bây giờ, chắc thằng bé Triển An không chòi dữ thế này.
Đồng hồ gõ 4 nhịp boong boong khô lạnh. Thanh ra đứng bên cửa sổ. Mặt trăng mỏng manh đang lặn phía sau những ngọn cây. Bữa nay trời thấp, trăng đã lặn mà mặt trời chưa kịp lên. Màu trắng bệch bạc lặng lẽ lan khắp nơi. Thanh có thể thấy những khóm hoa vàng đẫm sương đang còn ngái ngủ bên hông nhà. Xa một chút, những bụi đỗ quyên nở hoa tím, sáng lên khi vũng đêm vừa tan. Cây lan hồ điệp Thiên rất thích, dù bóng tối hẵng còn sẫm màu trong kẽ lá, cô cũng nhận ra nó vừa nảy thêm một mầm xanh mới. Nghĩ đến Thiên, cô khẽ thở dài, đưa mắt nhìn xuống chân đồi.
Mình hoa mắt chăng? Không, nhất định là Thiên rồi, cái dáng người đang vội vã lên đồi kia. Thanh mừng đến mức muốn la to cho Thiên nghe, em ở đây, ở đây nè Thiên ơi!  Nhưng chợt nảy ra ý tinh nghịch, cô đứng yên. Hình như, đằng sau Thiên còn có một bóng người khác. Người này trông còn vội vã hơn cả anh. Nheo mắt để nhìn cho rõ, tim cô chợt thót nghẹt khi thấy trên tay anh ta còn có cả một vật đen sì. Tay bấu chặt thành lan can, Thanh nhoài người hoảng hốt:
- Thiên ơi, đằng sau có người. Có người muốn bắn anh Thiên ơi! Thiên! Thiên ơi! …
Thiên nghe tiếng cô, anh nhoẻn cười, giơ tay vẫy vẫy. Anh đã lên đến lưng chừng đồi. Quay lại sau một chút để nhìn, bóng Quân thấp thoáng làm anh ngỡ ngàng. Nhưng Thiên không ngừng chân. Giọng Thanh lạc đi khi ba tiếng nổ to liên tiếp át đi cả tiếng hét của cô. Thiên loạng choạng, lảo đảo gượng bước thêm mấy bước nữa. Nhưng hình như anh không còn đủ sức, cả người ngã xuống, lăn tròn về phía chân dốc. Bàn tay anh vẫn huơ qua lại trong khi lăn. Nước mắt tràn cả mặt, Thanh quị ngất. Có bàn tay mảnh dẻ kịp đỡ lấy thân hình cô. Bạch Liên bị đánh thức bởi tiếng hét của mẹ, nãy giờ đã chứng kiến tất cả. Mắt đỏ hoe, nhưng không khóc, con bé dịu dàng nói với mẹ:
- Mẹ ơi, bình tĩnh, mẹ phải nghĩ tới em con!       
        ...
        Máu nóng hổi trào ra từ ngực và bụng khi Thiên nấc lên, hoà lộn với nước mắt nức nở. Trước khi đôi mắt khép lại cùng tấm màn đen chết chóc ập tới, Thiên nhìn thấy ngọn đồi xanh với hành trình dang dở phía xa. Thanh vẫn đứng đó chờ mình về... Mình không thể lên hết con dốc rồi... Bạch Liên... Triển An... Khoé môi tái bệch mọc lên một nụ cười khô héo xa xăm. Hai cánh chim trên đuôi mắt bất động. Chúng đã vĩnh viễn nằm yên giữa hành trình thiên di.       
        …
        Gần đó, Quân đứng sững thở dốc, mắt đầy nước, tự nhủ sao buổi sáng nay quá nhiều sương ướt. Nòng súng còn bốc khói. Những vòng xám bay lên trong ánh sáng ngày mới tựa khói hương …         
                               

Viết xong tháng 6 năm 2007
                                Chỉnh sửa tháng 5 năm 2008
(Đã in thành sách, xin giữ bản quyền cho tác giả.)
#76
    Thay đổi trang: << < 456 | Trang 6 của 6 trang, bài viết từ 76 đến 76 trên tổng số 76 bài trong đề mục
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9