Thơ Du Tử Lê
sgecstasy 30.11.2005 01:31:44 (permalink)
Tình Sầu
thơ Du Tử Lê

Ta như sương mà người như hoa
Dối gian nhầu nát nụ hôn đầu
Tình đi từng bước trên lưng gió
Gieo xuống đời nhau hạt thương đau

Người một phương ta cũng một phương
Phố cao ngày thấp nắng mưa trùng
Mắt sâu ẩn nhốt trời giông tố
Ta một hồn căm cơn bão lên

Người ở đây, ta cũng ở đây
Lòng không như mặt, lòng lệ đầy
Chân đi gió tạt sầu ba hướng
Tay vói một trời, trời mưa bay

Người đã vì ta tan ước mơ
Phấn son chưa ngát thịt da ngà
Môi non đã lỡ tình đau đớn
Mộng vữa theo trời hoa phượng xưa

Người chôn đời mà ta đắng cay
Cây im lá ngọn, khói sương bày
Chim treo mỏ cóng trơ xương mục
Sống đã chẳng cùng chết sao hay ?

Người ở đâu ? Ôi, người ở đâu ?
Cỏ xanh còn áp má đêm buồn
Dế giun còn tiếc mùa ân ái
Từng phiên trời mang bao vết thương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.11.2005 01:38:11 bởi sgecstasy >
#1
    sgecstasy 30.11.2005 01:34:06 (permalink)
    KHÚC CA RIÊNG CỦA CHÀNG
    thơ Du Tử Lê

    tôi xa người như xa núi sông
    em bên kia suối ? - bên kia rừng ?
    em bên kia nắng ? - bên kia gió ?
    tôi một dòng sương lên mênh mông

    tôi xa người như xa biển đông
    chiều dâng lênh láng chiều giăng hàng
    những cây ghi dấu ngày em đến
    đã chết từ đêm mưa không sang

    tôi xa người, xa đôi môi tham
    em biết, rồi em như chim ngàn
    thôi còn khua động làm chi nữa
    hồn tôi vốn đã là tro than

    tôi xa người , xa đôi mắt ngoan
    vườn tôi trăng lạnh đến hoang tàn !
    em xa xôi quá làm sao biết
    vốn liếng tôi còn: những ngổn ngang !

    tôi xa người, xa trên sân bay
    hồn tôi cồn cát dấu chân bày
    em vui đời khác làm sao hiểu
    tôi sống âm thầm như cỏ cây

    tôi xa người, xa hơi thuốc cay
    ngày mai tình sẽ bỏ tim này
    chiều em không đến hang cay cũng
    nghiêng xuống tôi: từng ngọn heo may

    tôi xa người, xa bàn tay vui
    bàn tay có ngón đã chôn đời
    bàn tay có ngón không đeo nhẫn
    có ngón dành riêng cho môi tôi

    tôi xa người, xa niềm thiết tha
    hoa xuan đã rụng héo hiên nhà
    phố xưa em buộc đôi hàng bím
    nay tóc về đau ? - hồn ở đâu ?

    tôi xa người, xa miền mê oan
    hồn tôi khô xác sợi dây đàn
    máu tôi đã gửi trong từng chữ
    dẫu chết, còn nguyên lời oán than

    tôi xa người, xa một mùi hương
    bãi khuya, hồn ốc lạc thiên đường
    nhớ ai buồn ngất trên vai áo
    mưa ở đâu về ? - như vết thương.
    #2
      Believe 09.12.2005 04:52:02 (permalink)
      Về Từ Vô Vọng

      Du Tử Lê

      Về tự một dòng sông
      em nồng nàn như biển
      gió cuốn muôn nghìn năm
      lấp chôn tình vô vọng

      Về tự một mùa đông
      em rầu rầu sương cỏ
      hồn mưng mưng mây mù
      mắt bơ phờ cõi nhớ

      Về tự một ngày mưa
      em não nùng oan khổ
      cây khẳng khiu đợi chờ
      lá một đời héo úa

      Về tự một tình đau
      môi ứ tràn máu mặn
      ngực ngậm lời trăm năm
      hồn đìu hiu rũ bóng.

      (4-72)

      #3
        Believe 09.12.2005 04:52:38 (permalink)
        :::Du Tử Lê :::
        Khúc Thụy Du


        1.
        như con chim bói cá
        trên cọc nhọn trăm năm
        tôi tìm đời đánh mất
        trong vụng nước cuộc đời

        như con chim bói cá
        tôi thường ngừng cánh bay
        ngước nhìn lên huyệt lộ
        bầy quạ rỉa xác người
        (của tươi đời nhượng lại)
        bữa ăn nào ngon hơn
        làm sao tôi nói được!

        như con chim bói cá
        tôi lặn sâu trong bùn
        hoài công tìm ý nghĩa
        cho cảnh tình hôm nay

        trên xác người chưa rữa
        trên thịt người chưa tan
        trên cánh tay chó gậm
        trên chiếc đầu lợn tha
        tôi sống như người mù
        tôi sống như người điên
        tôi làm chim bói cá
        lặn tìm vuông đời mình

        trên mặt dài nhiên lặng
        không tăm nào sủi lên

        đời sống như thân nấm
        mỗi ngày một lùn đi

        tâm hồn ta cọc lại
        ai làm người như tôi?

        2.
        mịn màng như nỗi chết
        hoang đường như tuổi thơ
        chưa một lần hé nở
        trên ngọn cờ không bay
        đôi mắt nàng khôn khép
        bàn tay nàng khôn thưa
        lọn tóc nàng đêm tối
        khư khư ôm tình dài

        ngực tôi đầy nắng lửa
        hãy nói về cuộc đời
        tôi còn gì để sống?

        hãy nói về cuộc đời
        khi tôi không còn nữa
        sẽ mang được những gì
        về bên kia thế giới
        thụy ơi và thụy ơi

        3.
        tôi làm ma không đầu
        tôi làm ma không bụng
        tôi chỉ còn đôi chân
        hay chỉ còn đôi tay
        sờ soạng tìm thi thể
        quờ quạng tìm trái tim
        lẫn tan cùng vỏ đạn
        dính văng cùng mảnh bom
        thụy ơi và thụy ơi

        đừng bao giờ em hỏi
        vì sao mình yêu nhau
        vì sao môi anh nóng
        vì sao tay anh lạnh
        vì sao thân anh rung
        vì sao chân không vững
        vì sao anh van em
        hãy cho anh được thở
        bằng ngực em rũ buồn
        hãy cho anh được ôm
        em, ngang bằng sự chết!

        tình yêu như dao nhọn
        an đâm mình, lút cán
        thụy ơi và thụy ơi

        không còn ý nghĩa gì
        ngoài tình em tình em
        đã ướt đầm thân thể

        anh ru anh ngủ mùi
        đợi một giờ linh hiển.

        (3-68.)


        #4
          Believe 09.12.2005 04:53:18 (permalink)
          :::Du Tử Lê :::
          Chân Dung


          tôi ngồi trong nỗi tôi riêng
          bên trong ghế lạnh, ngoài hiên bóng rời
          phòng tôi trần thiết gương người
          tường sơn kỷ niệm, vách bồi dáng xưa
          tóc người chảy suốt cơn mưa
          ngực thơm hoa bưởi, môi đưa bão về

          tôi ngồi giữa cõi-tôi-khuya
          có ai gõ cửa? mà nghe lá chào
          tưởng người ngọn sóng lao xao
          biển muôn năm gọi tôi nào có vui
          người về có nén hương, thôi
          cắm lên phần mộ hồn tôi úa vàng

          tôi-ngồi-trong-cõi-nhân-gian

          #5
            Believe 09.12.2005 04:53:46 (permalink)
            :::Du Tử Lê :::
            Thập Tự


            Buổi sáng trong cơn mơ
            ta thấy mình cao cả
            bàn tay nâng thánh kinh
            mắt nhìn em xa lạ
            đứng trên bục thiêng liêng
            ta cao lời rao giảng...

            Hạnh phúc như bánh thánh
            chỉ nên ăn một lần
            ngày tơi như tóc thả
            em gầy xanh cơn yêu
            mây đẫm dầm cảm xúc
            mưa giăng hàng đi qua

            Em hãy ráng tin ta
            bằng vào lời dối trá
            và vinh danh Ju-Đa
            bởi chỉ y thánh thiện

            Một đời ta loanh quanh
            với trùng trùng ảo ảnh
            một đời ta khôn ngăn
            được mắt em lệ chảy

            Buổi sáng trong cơn mơ
            ta về từ địa ngục
            với trái tim hàm oan
            mắt hoắm sâu sự thật

            Không ai chết một lần
            nên ta hoài sống lại
            thập tự mang tên vai
            đi tìm người chuộc Chúa

            Buổi sáng trong cơn mơ
            ta thấy mình cứng lạnh
            nhìn theo em bơ vơ
            trôi cuối dòng tuyệt vọng.

            (30-10-73)

            #6
              Believe 09.12.2005 04:54:16 (permalink)
              :::Du Tử Lê :::
              Tình Sầu Du Tử Lê


              ta như sương mà người như hoa
              dối gian nhàu nát nụ hôn đầu
              tình đi từng bước trên lưng gió
              gieo xuống đời nhau hạt thương đau

              người một phương ta cũng một phương
              phố cao ngày thấp nắng mưa trùng
              mắt sâu ẩn nhốt trời giông tố
              ta một hồn câm giông gió lên

              người ở đây ta cũng ở đây
              lòng không như mặt, lòng lệ đầy
              chân đi gió tạt sầu ba hướng
              tay vói một trời, trời mưa bay

              người đã vì ta tan ước mơ
              phấn son chưa ngát thịt da ngà
              môi non đã lỡ tình đau đớn
              mộng vữa theo trời hoa phượng xưa

              người chôn đời mà ta đắng cay
              cây im lá ngọn, khói sương bày
              chim treo mỏ cóng trơ xương mục
              sông đã chẳng cùng chết sao hay

              người ở đâu, ôi người ở đâu ?
              cỏ xanh còn áp má đêm buồn
              dế giun còn tiếc mùa ân ái
              từng phiến trời mang bao vết thương



              * Bài thơ này đã được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc với tựa đề “Tình Sầu” hay “Tình Sầu Du Tử Lê”
              #7
                Th Vân DL 09.12.2005 07:20:54 (permalink)


                Khi Tôi Chết Hãy Đem Tôi Ra Biển


                Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
                Đời lưu vong không cả một ngôi mồ
                Vùi đất lạ thịt xương e khó rã
                Hồn không đi sao trở lại quê nhà

                Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
                Nước ngược dòng sẽ đẩy xác trôi đi
                Bên kia biển là quê hương tôi đó
                Rặng tre xưa muôn tuổi vẫn xanh rì

                Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
                Và nhớ đừng vội vuốt mắt cho tôi
                Cho tôi hướng vọng quê tôi lần cuối
                Biết đâu chừng xác tôi chẳng đến nơi

                Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
                Đừng ngập ngừng vì ái ngại cho tôi
                Những năm trước bao người ngon miệng cá
                Thì sá gì thêm một xác cong queo

                Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
                Cho tôi về gặp lại các con tôi
                Cho tôi về nhìn thấy lệ chúng rơi
                Từ những mắt đã buồn hơn bóng tối

                Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
                Và trên đường hãy nhớ hát quốc ca
                Ôi lâu quá không còn ai hát nữa
                Bài hát giờ cũng như một hồn ma

                Khi tôi chết nỗi buồn kia cũng hết
                Đời lưu vong tận tuyệt với linh hồn

                Du Tử Lê

                #8
                  Chuyển nhanh đến:

                  Thống kê hiện tại

                  Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                  Kiểu:
                  2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9