Món Qùa Giáng Sinh
Nguyên Đỗ 03.12.2005 07:36:37 (permalink)
Món Qùa Giáng Sinh

Mỗi năm khi lễ Giáng Sinh sắp về, các khu phố thương mại sầm uất hẳn lên. Người nào cũng tấp nập mua sắm quà cáp cho những người thân trong mùa lễ Giáng Sinh và Năm mới đang đến. Đường xá tấp nập, các khu chợ chen chúc người. Ông Quân lắc đầu, xe cộ ồn ào, tai nạn xảy ra thường hơn. Ông chép miệng, "Hình như người ta dành dụm cả năm để tung tiền ra vào dịp này. Y như hồi ở quê nhà, dân mình bỏ tiền ra mua sắm dịp Tết! Mình phải thoát ra khỏi cuộc chạy đua này mới được!"

Ông biết không quà cáp thì vợ con ông sẽ buồn, sẽ ngạc nhiên sao ông lại hà tiện không bỏ ra ít tiền mua quà cho bà và các con ông. Tiền ông không phải thiếu, mặc dù cũng chẳng dư dả gì. Ông vẫn mua cung cấp đầy đủ cho gia đình, các con ông vẫn có thỉnh thoảng vẫn có quà, dù chẳng là ngày sinh nhật của chúng. Mỗi khi chúng cần gì, hỏi gì, thì ông để chúng chờ một hai tuần lễ rồi mua cho chúng, nếu đó không thật cần thiết cho việc học của chúng, còn những gì chúng thật cần, thì chẳng chần chờ gì, ông mua sắm ngay cho chúng.

Lâu nay, ông để ý, từ ngày ông sắm sửa cho hai đứa con, mỗi đứa một chiếc máy vi tính, và ghi danh vào DSL để vào mạng lưới nghe nhạc, tìm tòi học hỏi cho nhanh, thì lúc nào ông đi làm về hay lúc ở nhà, ông cũng nhận thấy chúng hình như gắn liền với chiếc máy, không còn hỏi han nói chuyện với ông như ngày xưa. Ờ chúng đang lớn lên, phải để chúng trưởng thành, độc lâp... Ông không thể độc đoán như các cụ ngày xưa mà mỗi câu nói ra là cả nhà phải nghe. Từ ngày định cư tới giờ, ông cố thích hợp với lối sống mới. Ông không tin là các con ông cũng sẽ như nhiều người khác, đành rằng nước sông chảy xuôi chứ chẳng bao giờ chảy ngược. Cha mẹ sinh con, lo cho con, chứ chẳng trong mong nhờ vả các con sau này. Ông tin tưởng rằng ông bà lo cho con chu đáo đế chúng thành công, nên người hữu dụng sau này là tốt rồi. Còn chuyện chúng có nghĩ tới ông bà lúc già không thì phải để thời gian thôi. Với lại nhà dưỡng lão cũng không phải là tệ. Ông cười khi bạn bè, những người lới tuổi hơn ông, nói với ông, "Ông lo cho chúng quá, mai này có được gì đâu. Ông cứ xem chúng tôi đây này, dịp lễ dịp Tết, chẳng thấy con cháu đâu, may mắn lắm thì được vài cái thiệp hay cú điện thoại!"

Ông nghĩ các người bạn lớn tuổi tại hồi xưa chân ướt chân ráo lo làm việc tối ngày, con nhỏ thì gởi nhà trẻ, đi làm những hai ba công việc chẳng có thời giờ gần gũi con cái thì tình cảm cũng lạnh dần. Ông thì khác hơn, dù sao ông cũng bỏ ít nhiều thời giờ để chuyện vãn, dạy kèm chúng... Ông nghĩ chắc không đến nỗi nào. Bây giờ ông chợt nhận ra khoảng cách giữa ông và các con ông cũng mỗi ngày mỗi rộng ra, hình như chúng đang chui đầu vào thế giới mộng ảo, vào những trò chơi trên mạng lưới, không còn chăm chú học như xưa, mặc dù điểm vẫn còn cao, vẫn hàng đầu trong trường lớp. Ông để ý những ngày cuối tuần, chúng chơi cả sáu bảy tiếng trên mạng lưới.

Ông nghĩ tới thời son trẻ của ông, tuy lúc đó chưa có mạng lưới, ông cũng nghịch phá dữ lắm. Mỗi thời mỗi khác, nhưng ông thực sự lo cho con cái ông. Học mà không chơi uổng đời tuổi trẻ, chơi mà không học đốt cháy tương lại. Mới mười mấy năm trước đây ông còn nói câu đó, nhưng bây giờ ông thấy tương lai của các con ông không chừng bị mạng lưới, trò chơi điện tính cuốn trôi, vùi chôn trong sông mạng. Ông nhớ hồi chúng ba bốn tuổi, ông bà thường dẫn chúng đi tham quan nơi này nơi kia, khi thì sở thú, khi thì đi xem ca, vũ, kịch ở các nơi. Bây giờ, nhiều lúc ông bà gọi chúng đi, chúng cũng miễn cưỡng lắc đầu.

Các con ông ghiền mạng lưới như nghiện xì ke ma túy mất rồi, thôi quà Giáng Sinh năm nay cho các con ông không gì bằng bắt đầu lại truyền thồng ngày xưa, tạo những chuyến gia du, cả gia đình đi đây đó với nhau, mở lại những liên hệ ngày xưa, còn thời giờ mạng lưới phải giới hạn bớt. Chắc hẳn các con ông sẽ buồn, nhưng bù lại tương lai của chúng sẽ không bị chìm trong biển lưới, trò chơi. Ông sẽ gọi các hí viện, các khách sạn để lấy vé trước, cũng như ông sẽ đưa cả gia đình về quê nhà một chuyến năm tới để các con ông thấu hiểu cuộc sống ở Việt Nam và cố gắng học hành, tận dụng khả năng cũng như điều kiện thuận lợi ở Hoa Kỳ để học hỏi và trở thành người hữu ích sau này để giúp xã hội nơi chúng sống và giúp đỡ quê hương bên nhà.

Ý nghĩa chân chính của lễ Giáng Sinh không phải là quên mình đi, đổi đời và sống cuộc sống cho người khác đó sao? Đức Giêsu chẳng phải đã từ bỏ ngôi cao cả của một vị vương chúa để sống đời con người, đức Phật không phải đã bỏ ngai vàng của vị hoàng tử để đi tìm đường giải thoát cho nhân loại đó sao? Ông bà cũng nên bỏ thì giờ để nghĩ tới tha nhân, nghĩ tới tương lai của những người đồng hương, tới những người không có cơ hội được học hỏi, mà giúp các con ông bà tận dụng thời giờ để trở thành những người có khả năng hữu ích sau này.


Nguyên Đỗ

#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9