Chết queo thì lấy đâu ra đối tượng để Phụng viết chứ
hellomy tỷ , muội thích phong cách truyện của Clamp chứ vẽ ra thì muội chết mất
Chapter 1 : Ráng chiều sắp mất,hoàng hôn đỏ thẫm hất những tia nắng yếu ớt cuối ngày vào tán những lùm lá xanh mơn man và nhuộm chúng trong ánh đỏ.Một vài chú chim én nhỏ vẫn còn bay luợn kêu vang trên nền trời lạc lõng.Đâu đó vang lên tiếng sáo réo rắt như tiếng nước hồ vào mùa thu tĩnh lặng.Tiếng sáo trong vắt nhưng khi hòa lẫn trong không gian bao la của 1 buổi chiều tà gợi lên một cái gì đó, 1 điều gì đó đầy cô độc.
"Kyabetsu"
Thêm một thanh âm nữa cũng trong veo như tiếng sáo vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của chàng trai trẻ đang ngồi một mình bên bờ hồ.Chiếc sáo đặt hờ trên môi anh ngừng thổi.Anh thờ ơ lướt ánh mắt đồng màu với hoàng hôn của mình nhìn về phía trước, nơi có 1 bóng người đang hối hả chạy lại
"kyabetsu!"
Bóng người chạy lại gần.Đó là 1 cô gái chỉ chừng 15,16 tuổi. Những giọt mồ hôi lấm tấm không làm mất hay giảm đi sự thanh tú diễm lệ trên khuôn mặt ửng hồng mà còn làm tăng thêm vẻ đáng yêu của cô bé .Vết chàm hoa tinh tế ngay giữa mi tâm, trên chiếc trán xinh xắn khiến người ta dễ dàng nhận ra cô là 1 người tộc Hana,và hơn thế nữa còn là "Kashira" trong tương lai
"Chuyện gì vậy Kabocha? "
Chàng trai nhíu mày.Anh nhìn chăm chú vào cô bé có tên Kabocha khiến cô bối rối.Khẽ đưa tay sửa lại mái tóc mềm mại xõa dài đến hông giờ hơi rối vì chạy,Kabocha đỏ mặt
"À! ừm...vì cha muội và mọi người đã về "
"Vậy thì sao?họ cũng đi quá lâu còn gì ?"
" Tại huynh không biết đó thôi" khuôn mặt cô bé trở lại vẻ rạng rỡ như ban đầu :" Họ mang theo về một cô gái của tộc Hyooketsu. Cô ta kì lạ lắm.Lần đầu muội thấy một tộc người thú vị như vậy"
"tộc Hyooketsu?"
Khuôn mặt Kyaetsu thoáng biến sắc, trong một khoảnh khắc,kí ức của anh trở về một đêm trăng của ngày giữa tháng.Giữa đống đổ nát của một ngôi làng vừa bị tàn phá, trên nền đất nâu hóa màu máu đỏ và bao quanh là những cái xác vô hồn đẫm máu của tộc Mizu.Một đứa trẻ đang gục đầu khóc bên một thân người bất động .Một dòng máu nhỏ không ngừng rỉ ra từ khóe môi, khiến khuôn mặt người đó càng thêm nhợt nhạt
"Cha!"
Có tiếng trẻ thơ non nớt giờ lạc đi vì nước mắt của cậu bé vang lên.Đôi vai nhỏ gầy của cậu không ngừng run rẩy.Rồi đột nhiên cậu ngẩng đầu lên.Mặt trăng hờ hững trên cao vốn vô tình bỗng giật mình quét ánh mắt màu bạc của mình soi tỏ quanh thân người cậu bé,rồi gật gù,rồi tán thưởng...trước vẻ xinh đẹp của cậu.Duy chỉ có điều,đôi mắt xanh như màu nước kia sao ướt đẫm.Khiến cậu bé trở nên yếu đuối và tội nghiệp biết bao
"Cha ơi!"
Cậu bé lại gục đầu xuống khóc,người cha vẫn không tỉnh lại.Nhưng rồi dường như những giọt nước mắt của cậu bé cũng khiến cho trái tim của Megami phải rung động.Đôi mắt xanh của cha cậu từ từ hé mở.Không tinh anh...không sáng ngời mà đùng đục, đờ đẫn...Đôi mắt của người sắp chết.
Tougarashi_Kashira của tộc người Mizu
"K...y...a!" Ông thều thào gọi.Đứa trẻ đang khóc ngẩng đầu lên.
"Cha! con...con đã nghĩ cha sẽ không tỉnh lại được nữa"
Giọng cậu như muốn vỡ òa ra vì mừng rỡ, những giọt nước mắt mừng mừng tủi tủi rơi xuống mặt chát nơi môi người cha, mặn hơn cả vị máu tanh còn vương lại.Nhíu mày giận dữ, Tougarashi gắt lên,bất kể ngay sau đó máu được dịp trào vào phổi khiến ông đau đớn không thở được.Đôi vai không ngừng rung lên theo từng nhịp ho đau đớn
"KYA ! con đang khóc ư?"
"Con xin lỗi..." Cậu bé sợ hãi lấy tay quệt nước mắt rồi giúp cha xoa ngực
"Con...chỉ vì...mọi người đều chết cả rồi, cha cũng không tỉnh lại.Con..con tưởng mình sẽ chỉ còn lại một mình..."
Có cái gì trào lên nơi cổ họng Togarashi uất nghẹn.Ông muốn dang tay ôm con trai vào lòng vỗ về an ủi nhưng bất lực .Ông không còn đủ sức để làm bất cứ điều gì
"Là tại ta...vì ta vô dụng không bảo vệ được con trai và tộc của mình"
"Không phải mà cha!" Cậu bé hoảng sợ khi thấy ánh mắt của người cha hiện lên vẻ tuyệt vọng
"Không! là do ta...lỗi của ta..."Togarashi nhẹ lắc đầu rồi lại tiếp tục ho khùng khục.Ông bắt đầu cảm thấy cái chết đang đến gần.Cố nhích động bàn tay đặt lên tay của con trai,ông thì thào yếu ớt
"quyền năng của tộc Mizu..."Sức mạnh"...luôn ẩn tàng trong con, hãy...sử dụng nó...để...khôi phục Mizu...Đừng...khiến ta và...mọi người... th...ấ...t...v...v..ọn...ng..."
"Cha! nhưng kẻ thù của tộc Mizu là ai? cha nói đi"
Cậu bé hốt hoảng hỏi dồn khi thấy người cha cứ lả dần...đôi mắt từ từ khép lại.Nhưng vô ích, Tougarashi đã chìm vào vô thức, chỉ còn để lại những lời nói rời rạc vô nghĩa
"Hy..ook..e..t...su....ch..ỉ...ỉ...H..y..."
Tiếng nói đứt đoạn theo hơi thở.Linh hồn Tougarashi rời khỏi thể xác, nhìn đứa con trai đang than khóc lần cuối cùng rồi bay vút lên cao.Nơi nữ thần Megami đang chờ đợi cùng tộc người Mizu
.........................
"Muội muốn nói là tộc người sở hữu "nỗi đau" ư,Kabocha?"
Kyabetsu hỏi lại,ánh mắt anh lóe lên những tia lấp lánh,nhưng rất nhanh, không để kabocha nhìn thấy được,rồi trở lại vẻ lạnh lùng cố hữu
"Huynh không tin phải không? chính muội lúc đầu cũng vậy.Nhưng là thật đó, để tránh việc cô ta dùng "nỗi đau" làm chúng ta tổn thương,mọi người đã phong ấn cô ta rồi"
Kabocha đắc ý, cô bé lén quan sát nét mắt của Kyabetsu rồi nhanh chóng thất vọng bởi sự thản nhiên của anh
"huynh cũng kì lạ thật" cô bé bất giác phụng phịu :"người tộc Hi vốn rất ưa náo nhiệt, chỉ có huynh là lãnh đạm vậy"
Câu nói hờn dỗi của cô tưởng chừng không có gì nhưng khi lọt vào tai kyabetsu như một tiếng sét, anh choàng tỉnh "Phải rồi! mình đang là người tộc Hi kia mà"
"Xin lỗi! tại huynh hơi bất ngờ"
Nụ cười guợng gạo hiện lên trên đôi môi như làm sáng bừng khuôn mặt lạnh lùng của anh, át cả ánh hoàng hôn ảm đạm và khiến trái tim người thiếu nữ tộc Hana loạn nhịp
"huynh ...có làm gì muội đâu mà xin lỗi"
"Muội có thể dẫn ta tới chỗ mọi người không?
Kyabetsu đứng dậy phủi bụi, anh cố tình không để ý tới vẻ bối rối của Kabocha
"Tất nhiên" cô bé nhoẻn cười và tíu tít suốt quãng đường trở về, không hề để ý thái độ lạnh lùng hơn bình thường của Kyabetsu,và càng không để ý ánh mắt của anh luôn phảng phất sự căm hận
"...Cha...tộc người Mizu...ta sẽ trả thù ...Hyooketsu...nhất định ta sẽ trả thù..."
******************
"Kyabetsu,huynh nhìn kìa, cô ta tuy rất lạ nhưng cũng thật đẹp phải không?"
...................
Cần chỉnh sửa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.12.2005 21:04:14 bởi ThủyPhụng >