Em xin lỗi
AzNDiva87 05.12.2005 13:29:54 (permalink)
Anh ơi ,

Giờ đây nhớ đến ngày đầu mình gặp nhau , cảm nhận của em về anh vẫn không hề thay đổi. Em thấy nơi anh là sự phải diện của con người em. Vậy mà lý do nào đã buột chúng ta lại như thế này? Có phải duyên nợ chăng? Hay một tình yêu mù quáng? Anh thích gì , thì em biết em sẽ ghét nó. Em thích gì thì anh sẽ ghét nó tận xương tủy. Vậy tại sao , mình đến với nhau không do dự cuối cùng là sự bùng phát của một thứ tình cảm mảnh liệt , nồng nàn . Ai cũng cho rằng mình đang yêu anh ạ. Họ nói mình đẹp đôi lắm, họ ganh tỵ vì tưởng mình có được sự hạnh phúc và họ ngỡ rằng mình sẽ như vậy mãi , mình là của nhau mãi mãi. Nhưng anh ơi , đúng ra chỉ có chúng ta mới biết tận đấy lòng nhau , biết từ tính tốt lẫn xấu của nhau thôi. Nhưng Em ngốc thật , vì em không đọc ra được tình cảm của anh, em không thấy được sự quan tâm của anh , vì em muốn hơn thế nữa. Em tham lam , em ích kỷ với anh , em ghen khi một người bạn nữ của anh liếc mắt đưa tình lẵng lơ với anh Dù không chỉ mình anh , nhưng em cũng đã không chịu nổi. Em còn có lòng tự ái cao vút nữa. Em không chấp nhận đứng sau bạn anh. Phải , em bắt buột anh chọn lựa. Một là có em , hai là anh quên em đi và được tự do theo bạn bè anh. Nhưng em cũng không ích kỷ tới nổi , bắt anh chấm dứt hết tình bạn bè lâu năm để thui thủi chỉ có mình em. Dù sao ít nhiều lần anh trách em không thông cảm cho anh. Nhưng rốt cuộc anh lại chọn em. Em cao ngạo như người vừa thắng trận , nhưng chỉ được vài phút thôi anh à. Vì em thấy trong mắt anh sự bất bình , sự giằng co mâu thuẫn. Nhưng may thay , anh lại là người dễ giải. Nhưng Còn anh thì sao? Em cũng gửi trao tình cảm của em chỉ mỗi mình anh thôi mà , đúng em rất ít kỷ , mọi nhận xét của em về một điều gì đó là bất di bất dịch , khi nhận ra một điều gì " quá đáng" nơi anh thì em sẽ trách anh mãi. Nhưng điều chắc chắn rằng trong tim em chỉ có hình bóng anh thôi. Duy nhất có anh thôi. em muốn cho anh Em có mang lại cho anh hạnh phúc không? Anh có thấy hạnh phúc khi bên em không? và em cũng tự hỏi mình , hạnh phúc là gì? TÔi có đang nắm trong tay hạnh phúc chưa? chắc tôi tham lam quá nên mù tịt rằng hạnh phúc đến từ nơi anh.
Chỉ có những lúc anh đang miệt mài làm việc gì đó là lúc em nhìn anh , thật lâu , thật sâu, từng cữ chỉ từng hành động, anh rất tự nhiên, đôi mắt kia , nụ cười kia , sự khóai chí trong một câu hài dí dỏm, lời nói thật thà không chút gì giữ lại cho mình dẫu có làm người xung quanh phật ý. Anh thích gì , anh đều muốn cho bằng được , khi anh không được theo ý mình thì anh lại giận , giận rồi năn nỉ , rồi bất cần , rồi năn nỉ , rồi giận... và em lại chìu theo lời anh . Em cho rằng anh vô tình , anh không có sự điềm đạm để gọi là một người đã trưởng thành , sao anh không có chút tế nhị nào cả? Và em vẫn trách anh , Em nói " sao anh con nít quá !"
Và anh chỉ trả lời " con người anh là vậy..."
Em thấy hụt hẫng , nhìn anh như một người xa lạ. Anh là vậy đó sao? Rôi em kết thúc bằng một giòng suy nghĩ , anh vẫn chưa đủ lớn để bảo vệ tình yêu chúng mình , anh chưa đủ can đảm để em có được sự tin tưởng tuyệt đối nơi anh ! Em muốn gào lên như vậy. Nhưng Khi anh quay sang em , thì em đã đổi khác , em trở về với cái tính bất cần , lạnh lùng , nghiêm trang, không có gì có thể tổn thương em được cả. Em cứng đầu , em bướng bỉnh.
Anh lại ôm em vào lòng , bên tai em anh thì thầm "hãy cho anh thời gian, hãy để theo tự nhiên em ạ ". Em thoáng thấy mắt anh chợt buồn.
Rồi cả hai chìm vào im lặng. Em đang nằm gần bên anh, rất gần cảm nhận được hơi ấm của anh cảm nhận được sự mạnh mẻ , nhưng trong lòng em lạnh quá , lạnh buốt như một tảng băng trắng nơi bắc cực dù anh vẫn còn ôm em trong tay. Tại sao vậy anh?
Còn anh , Anh đang nghĩ gì vậy?... Anh đang buồn vì em chăng? Mình có xa nhau không anh? Anh có thấy em tàn nhẫn quá không? Em đang làm anh khổ phải không? Em đang cướp mất cái bản tính sẵn có nơi anh để thay thế vào một người yêu hoàn hảo mà em mơ ước phải không anh?
Mắt em không kềm được nhưng giọt lệ không thốt ra tiếng , nó le lỏi thấm nhòa áo anh... nó như thay vào lời xin lỗi. Vì em còn có một tính nữa là không bao giờ biết khuất phục nói lên câu xin lỗi. Thì đây anh ạ... em.. xin lỗi.. vì em yêu anh.


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/8845/66E7E3C6646A4F77B6D324BCF126FB31.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.12.2005 11:25:12 bởi AzNDiva87 >
Attached Image(s)
#1
    fly1tome 06.12.2005 09:44:56 (permalink)

    Còn anh , Anh đang nghĩ gì vậy?...

    Ừ hử...Chẳng nghĩ gì cả...Chỉ ghét điều mà em thích , thế thôi...
    #2
      xuan 09.03.2006 17:04:02 (permalink)
      nếu chỉ nói thì chẳng giải quyết được gì? sao bạn và người ấy không đối mặt với nhau và tìm hướng giải quyết, con người ai chẳng ích kĩ, chẳng có lỗi, nhưng điều quan trọng là biết khắc phục hay không bạn ạ! mình đã ích kĩ đã giữ khư khư anh bên mình để rồi mất anh mãi mãi, một lời chia tay và một câu nói không bao giờ mình có thể quên được "anh không còn yêu em nữa"! đời là thế đó bạn, khi chịu không nỗi người ta sẽ bùng nỗ dữ dội! đừng giống mình nhé!
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9