CÀ PHÊ ĐÊM
Lòng quán vắng đôi tình nhân thủ thỉ
Ta bâng khuâng lắng tiếng nhiểu âm thầm
Phin cà phê tỏa khói buồn xa xăm
Lòng đại lộ lưa thưa vài máy nổ
Tiếng quét lá người phu già ngoài lộ
Bầy dế giun âm ỉ khóc quanh sân
Muổi vo ve như muốn xích lại gần
Rồi im ắng , chắc đã tìm chổ đậu
Ngồi nơi đây nhớ về thời thơ ấu
Cũng cà phê nhưng có nhạc xập xình
Đã khuya rồi giờ tất cả lặng thinh
Nghe tâm sự trải dài theo nỗi nhớ
Khói thuốc bay mập mờ theo hơi thở
Cầm ly lên nhấp giọt đắng tê môi
Nửa cuộc đời nghe thấm lạnh đơn côi
Lời tình tự xa vời miền quá khứ
Đày đọa ta linh hồn con quỷ dữ
Xác phiêu bồng trơ vơ giửa nhân gian
Nuốt đắng cay ruột héo úa vỏ vàng
Bao mộng ảo dường tan tành mây khói
Nhìn lại thân bao năm dài trôi nổi
Giờ xác xơ cà phê vắng đêm buồn
Khoé mắt gầy như lem lấm giọt sương
Hay khói thuốc vô tình khơi dĩ vãng.
Khói thuốc Bên tách cà phê là khói thuốc
Là suy tư là nghĩ cuộc đời
Dòng khói trắng gợi về dĩ vãng
Khúc phim buồn đang chiếu trong tim
Ngày tháng cũng còn trong kỉ niệm
Những tháng ngày êm đẹp đã qua
Và trong ta yêu dấu đã xa
Còn lại chăng là vương khói thuốc
Khói lặng lẻ phủ hồn ta lại
Quyện mùi hương làm dịu lòng ta
Nhưng chỉ một phút thôi ngắn ngủi
Trong ta đày đọa kiếp xa nhà
Tàn khói thuốc đắm mình kí ức
Thèm khói buồn quyện lấy hồn tôi
Thà như thế tôi quên tất cả
Khói thuốc vàng đốt cháy không gian