Trích đoạn: TrucGiang
Ta… nơi nầy… Xuân chẳng đến
Nắng nhạt quá… xuân nay về thêm lạnh
Mưa bất thường hoa nở cánh mong manh
Vườn xác xơ lá đổ bỏ trơ cành
Ta cũng thế… nghe hồn hoang vắng lạ
Trong gang tấc thực dòng đời hai ngã
Trôi về xuôi ấm áp tiếng cười vui
Đường trãi mộng thênh thang mừng thêm tuổi
Ta ngược dòng …lặng lẽ khóc thầm thôi
Bao lời chúc thoát từ bờ môi nhỏ
Xoáy vào lòng như những vết kim châm
Người đón nhận đợi phép màu… hớn hở
Ta thẩn thờ… tất cả… quá xa xăm
Cành mai trắng gợi hương nồng rượu ấm
Gió đưa cây văng vẳng tiếng ru êm
Dòng lệ cảm chợt tràn rưng lên mắt
Ta giật mình… dường ai xiết con tim
Khép cửa lại… nhủ lòng thôi không nhớ
Đã bao mùa chẳng thấy nắng vàng trong
Xuân rực rỡ nhẹ nhàng qua trước ngõ
Ta góc nầy… còn ẩm ướt rêu rong
TrúcGiang 15.01.07
TÂM XUÂN........
Xuân quê ấm...Xuân chốn nầy sao lạnh
Xuân quê tình...Xuân đây quá mỏng manh
Xuân đây qua sao lá rụng trụi cành
Nhưng vẫn thế bao năm rồi chẳng lạ !
Đời đâu dễ cho dù muôn vạn ngã
Vẫn cố cười nhưng chẳng có niềm vui
Vẫn gượng sống dù cho đời thêm tuổi
Rất bình yên...đời chỉ có thế thôi !
Bao mơ ước mặc dù là rất nhỏ
Vẫn thỏa lòng dùng nó tạo phương châm
Từng ngày góp...từng niềm vui...hớn hở
Trong giấc mơ hạnh phúc quá xa xăm
Những góp nhặt ,cuộc đời tôi thấy ấm
Dù ngoài hiên gio' lạnh cảnh vắng êm
Dù thâu đêm tôi chẳng buồn chợp mắt
Chẳng lẻ loi dù đếm được nhịp tim
Tiếng thở dài...không còn gì để nhớ
Thấy gì đâu mây che phủ ánh trăng trong
Xuân tươi thắm lòng tôi luôn bỏ ngõ
Mời bướm hoa...về lại cõi chơi rong !
PO 1/17/07
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.01.2007 15:54:33 bởi Huyền Băng >