CHỢT NHIÊN ...

Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 8 trang, bài viết từ 61 đến 90 trên tổng số 224 bài trong đề mục
Tác giả Bài
dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
CHỢT NHIÊN ... - 04.07.2012 12:09:37


______________


Cám ơn MưaP.N đã gửi hình ảnh đẹp vào đây cho những bài viết về Bb.

... Sẽ còn những chuyện ngắn về những Bb

Chúc vui.


nđs.




----

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
LỜI CHÀO BUỔI SÁNG - - 30.07.2012 01:03:42
.










.





KHÔNG PHẢI

mà Chợt Nhiên -







Ngày nghỉ hè vừa qua.

Đi đây,đi đó thì phải có chuyện để kể.Đi một chốc ,sẽ có thêm một vài điều để viết.Cái khó là viết gì,kể gì ? Và bắt đầu từ đâu ?



---




Bắt đầu bằng buổi sáng.Mới tinh như giấy lụa.
Cái làng nhỏ ven biển chỉ vừa tỉnh thức khi ánh nắng đầu tiên tìm đến điểm hẹn trên vách tường đầy lá xanh.Sự im lìm có thể được " nghe thấy " từ một nỗi yên lặng.Chỉ có ly cà phê là được quyền nói bằng tiếng nhỏ giọt.Những bản tin mới nằm ì trên tờ báo tên Provence chẳng có gì có vẻ hấp dẫn : Vài hình ảnh dân tài tử xuống miệt Địa Trung Hải,leo lên mấy cái du thuyền khoe cảnh tượng thừa mứa.Vài mẫu tin xe cán chó,chó cán xe theo kiểu feuilleton của loại báo lá cải ( Hình như khi ra trường,ký giả luôn luôn có một đề tài để trám đầy chỗ cho những cột báo ... )

Vậy thì,bỏ cái đĩa có bài Hello cũ mèm của chàng Lionie Richie vào máy,nghe chàng nỉ non ,Tự thoáng,tự dưng lại nhớ đến một người ngày ấy đã say mê bài hát này.

Khi nghĩ đến- tự dưng thèm viếtt lại 1 version mơí cho bài hát để cho L. Richie về vườn đuổi gà cho vợ .


LỜI CHÀO BUỔI SÁNG -



Hello - Anh chào em buổi sáng

Khi em vừa thức dậy

Ngơ ngác như con mèo vừa tỉnh thức khi trời vừa sáng

Hello

Hello

Anh tưởng tượng thấy nụ em cười

Tươi hơn giọt nắng tươi

Tươi và ngọt hơn ly cà phê em sẽ uống

( Cho dù tình yêu có khi đắng ngắt )

( Cho dù tình yêu có khi là giọt lệ mặn giữa biển xanh )

Hello - Bonjour em

Hãy giữ nụ cười êm

Như bàn tay ngày nào em vừa đưa anh nắm

Như lời tỏ tình ở ngày xưa cũ

Từ một nửa trang thư tình

Để vừa bắt đầu chuyện của mình

Chuyện em lạc đường gặp anh
Chuyện thiên đường và cánh cổng vừa kịp hé mở

Ở chỗ vừa vặn cho ánh mắt em lọt vào

Ở một góc kẹt nơi tim anh

Anh của một khoảng đời nào rất cũ

Anh tưởng cửa tim anh đã hoen rỉ

Và Hello - em....Em đến

Em mang theo vị hương biển

Em pha sắc xanh vào màu vàng của bãi cát

Em ngó anh,hai con mắt tròn xoe như hai hạt ngọc

Em ném cho anh nụ cười điếng hồn

Và từ ngày ấy

Những ngày mơí là những lần anh tỏ tình

Tỏ tình bằng những dòng viết tưởng như không thật tình cho lắm

Ngơ ngác,bàng hoàng như kẻ đã ngủ quên cả một thế kỷ dài

Em đánh thức anh

Bằng tiếng chào buổi sáng

Hello

Hello

Và anh biết từ lúc đó ( anh yêu em )

Như bài hát tỏ tình của chàng ca sĩ có màu da thiếu ánh sáng
Hello

- anh chào em buổi sáng của em

Để em đẹp,em dịu êm

Thêm một lần nữa, nhé em

Hello - Hello...








đăng sơn.fr






Ngày nghỉ hè vừa qua.

Đi đây,đi đó thì phải có chuyện để kể.Đi một chốc ,sẽ có thêm một vài điều để viết.Cái khó là viết gì,kể gì ? Và bắt đầu từ đâu ?



---




Ct.Ly

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
LỜI CHÀO BUỔI SÁNG - - 30.07.2012 15:18:54
.






Cám ơn Nàng Công Tử Lỳ đã ghé thăm.


< Riêng CtLy phải đi hơn 200 bậc thang để viếng thăm nhà thờ Montmartre <

Note : Leo hơn 200 bậc thang như thế thì cặp giò sẽ thon thẻ và sẽ " rơi bớt cái Lì " há ?
Hãy cám ơn những bậc thang cao như thế - Không phải điều gì cũng chợt nhiên.



Chúc CôngTử ngoan và bớt lì .



nđs.





--


dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
BỤI - 21.08.2012 13:22:13
.







VIẾT ĐỂ
trả lời Người Ta....












Thường thì khi gửi thư,ở đầu cái phong bì thư,nơi góc tay trái,người ta đề tên mình - người gửi -

Thường thì khi ai gõ cửa nhà mình,mình mở cửa xem là ai.Và như thế,mỗi người có một khuôn mặt,một hình dáng dính vào cái tên ( tên gì cũng được,miễn là một cái tên )

Vậy mà,như mọi năm,mỗi chiều,mỗi đêm ngày sinh nhật,tôi hay nhận được những lời nhắn ở điện thoại di động.Chỉ có tiếng vi vu của gió,chỉ có tiếng động của một đoạn ồn ào từ máy tv hoặc đài phát thanh...

Người ta có lòng gọi chỉ vì trí nhớ còn tốt cho dù năm tháng vùn vụt qua đi.Thời gian nào cũng có một loại bụi ( ở những bài thơ cũ,xưa,tôi hay viết về loại bụi tên là bụi thời gian ) Bụi mưa cũng là một thứ bụi.Mưa có một thể cách riêng như lúc đứng ở một góc phố mà thấy hờn dỗi trong lòng.Sự hờn dỗi của những đứa trẻ đòi kẹo mà không được để dậm chân mà khóc ...
Nhắc đến hình ảnh đứa bé ,tôi nhớ có lần thấy một con bé chừng 7.8 tuổi đứng khóc ròng ngoài chợ vì bị mẹ nó đánh,tôi chẳng biết nói gì để dỗ dành con bé người dưng ấy,đành móc trong túi,chìa cho nó cục kẹo ngọt.Con bé chúm chím ngưng khóc và trông nó đẹp như một thiên thần áo trắng. Còn em thì sao ?

Em cũng giận hờn kiểu phụng phịu vì bụi bay vào mắt.Tôi không phải là bụi và cũng không phải có cái tên là Thời Gian.Tôi chỉ viết những điều mà mình đã đi qua,nhìn thấy,cảm nhận và có thể diễn đạt.Tôi biết rất rõ là từ một ngày nào đó ở thời xa xăm,em ( hoặc một ai đó ) đã để chữ của tôi thành bụi bay vào mắt.


Để không còn hờn dỗi một điều gì đó thì cứ gọi tôi là " bụi " bây giờ cũng được .Bụi mờ ở góc đời rồi quay đi,quên bụi vướng vào mắt.Ở cái trần gian oái oăm này có nhiều thứ bụi và sẽ có rất nhiều người biết làm bụi bay vào cửa mắt.Tôi chẳng là của em ( hay là của một ai đó )


Hãy xem tôi là bụi.
.Ừ - Em - Bụi kỷ niệm.Kỷ niệm nằm trong một ngăn tủ im lìm để sẽ thành sự lãng quên.Người ta đã nhiều lần bỏ rơi tôi ngay trên những dòng chữ viết.Lâu lắm rồi,tôi cũng thấy mình quen đi...



Buổi sáng nay,sau ngày sinh nhật,tôi cầu chúc em có nhiều sự lặng tĩnh để quên.









đăng sơn.fr






if you really want to touch someone, send them a letter

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
RE: CHỢT NHIÊN ... - 24.08.2012 20:22:04
..


Bài viết ở Mientaongo.net





Lặngtĩnh











.
When I look into your eyes
It's like watching the night sky
Or a beautiful sunrise
Well, there's so much they hold

< I W o n ' t G i v e U p

Jason Mraz



.





Ở trên là ca từ của một bài hát mà DấuLặng đã tải lên từ CàPhêDấuLặng.

Chỉ tiếc là những sáng tác của DấuLặng mà tôi chưa nghe được từ máy pc của mình. Tôi luôn yêu quý những người sáng tác về nhạc.

Ngày xưa,xách guitar đi học ở một người thầy rất trẻ.Ở một accord kiểu LêHựuHà,NguyễnTrungCang,thầy ngừng đàn,hỏi tôi :

" Tại sao ,còn quá trẻ mà em hay viết ca từ về đời và tình đời ? "

Ngày đó,17,18 tuổi,tôi thấy mình còn trẻ,non nớt.Tuổi của lá me bay trên những đốm nắng,tuổi ấy quá đẹp như mỗi lần ngơ ngẩn trên lối đến trường của cô nhỏ tóc dài mặc áo dài trắng.Tuổi của những bài thơ vừa kịp rụng trên môi người....


Vậy mà,tôi chưa kịp vui thì đã là người lớn khi cha mình mất đi.Những bài thơ đầu đời của tôi trên báo ,cha mình vừa mơí kịp đọc và đã mất trong một giấc ngủ ngắn.Tôi vừa học,vừa ra đời để làm một thứ trái non bị ép chín.Các bạn tôi thì vẫn áo trắng tinh vô tư.Cuộc đời đã không như là mơ....


Mỗi lần có dịp đi nghe nhạc,tôi thấy mình nhớ cha mình...Nhớ ngày nào theo cha vào phòng ghi âm,im lìm nhìn cha tập nhạc vơí các nhạc sĩ,nhớ ngày nào đứng ở đầu ô cửa sổ,lắng nghe cha chơi một đoạn saxo jazz,blue.


Nhớ để mà nhớ.



Hôm nay là ngày giỗ của cha tôi.Tôi đang nhớ đến ông.Tôi nhớ ánh mắt nghiêm nghị của cha khi trình cho cha tờ phiếu điểm hàng tháng có những điểm " phải chăng " yếu kém...Cha nghiêm và cha buồn khi con mình không siêng học.

- Con muốn làm gì sau này,con ? Hay là cha cho con vào chủng viện để đi tu ?

Thằng con lắc đầu, cúi mặt.


Cha tống thằng con vào trường Lasan vơí các ông sư huynh nghiêm khắc.Thằng con sợ hãi ,học hành chăm chỉ hơn và luôn nài nỉ cha mỗi lần bị lỡ có những con số không.Cha thông cảm hơn,cha nói tìm chỗ cho con vào ngành điện ảnh và đừng làm nhạc sĩ như cha.Thằng con ngần ngừ,ngần ngừ...Và cha nó đi mất.Vĩnh viễn....


Và nó buồn,nhớ cha,nó khóc bằng những giọt nước mắt của một thứ trái cây chưa kịp chín...


Bao nhiêu năm qua rồi,mỗi lần sinh nhật nó,nó nhớ đến cha.Người thầy đầu tiên.


Ngày hôm nay là ngày giỗ cha.Thời gian trôi,trôi.Con nhớ cha khi viết những dòng này.Con chưa đủ tài để viết một bản nhạc nào cho cha.




_______________________




Dấu lặng ơi ! Đó cũng là một dấu lặng đến từ tôi . Khi viết nhạc,bạn ra sao,nghĩ gì ?






đăng sơn.fr


......





Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
RE: CHỢT NHIÊN ... - 26.08.2012 13:36:53


Trích đoạn: dang son

..


Hôm nay là ngày giỗ của cha tôi.


Bao nhiêu năm qua rồi,mỗi lần sinh nhật nó,nó nhớ đến cha.Người thầy đầu tiên.



đăng sơn.fr


......







Anh Đăng Sơn thân mên,

Hôm nay Nguyệt Hạ mới biết ngày sinh nhật anh cũng như ngày giỗ của thân phụ anh.

Tuy đã qua nhưng NH cũng xin chúc anh thêm một năm tuổi mới nhiều thứ "mới" hơn.

Và xin anh cho NH được gởi những đoá hồng trắng cùng những lời kinh cầu cho linh hồn người đã qua đời.


Nguyệt Hạ vẫn còn nhớ bài viết này của anh, để vào đây cùng đọc lại nhé.







VIẾT ĐỂ NHỚ ĐẾN CHA.







Ngày một,tháng mười một là ngày lễ Các Thánh ở Pháp.Ngày đi tảo mộ để nhớ đến ngưòi thân yêu đã khuất bóng.Hoa được bày bán khắp ngả đường và ngoài cửa các nghĩa địa….

Cha ơi ! Nơi chôn cất cha ở bên quê nhà.Con không đến nghĩa trang để thăm cha. Đường về quá xa.Cha hiểu không ?
Những vòng hoa cho cha con vẫn để trong trí nhớ đó chứ.

Đã bao nhiêu năm rồi.Làm sao con quên được người thầy đầu đời của mình ?
Hãy để con nhớ đến cha và biết cách nói chuyện với cha ở một khoảng đời con đang sống.

1.

Nghĩ đến cha là con nghĩ đến khuôn mặt chữ điền và ánh nhìn nghiêm khắc. Mà cha nghiêm nghị với riêng con cũng phải thôi..Vì con đã làm nhiều điều mà cha không đồng ý lúc con còn bé dại.

Con còn nhớ những tháng năm mặc quần ngắn ở tiểu học . Con khoảng 7,8 tuổi gì đó,con đã đứng khóc ngoài cửa trường vì bị lũ bạn bắt nạt,chúng đã xúm vào tụt quần con .

Cha đến đón thấy vậy đã mắng con một trận khi vừa về đến cửa nhà :
- Con trai hư ! Cấm hèn như thế.Cấm khóc.Phải tìm mọi cách để chống lại chúng.

Thế là cha xách cổ con vào trường học võ để biết cách chống lại cái hèn bé tí tẹo.

Con còn nhớ cái lần con xém chết khi tinh nghịch leo lên nệm trước của chiếc xe hơi đầu tiên của cha,loay hoay thế nào để chiếc xe tụt dốc lao xuống bờ sông trước mặt ,may mà xe đâm vào gốc cây để con được nghe cha mắng một trận nên thân.


Vậy mà đi đâu,cha vẫn dắt con đi theo như cái bóng. Đi nhổ răng,con đã vùng vằng đóng kịch khóc ầm ĩ,cha đã phải dụ khị mua súng nước,mua xe hơi bằng nhựa và cha dỗ dành….

Con biết rõ cha là ngưòi kiên nhẫn và muốn toàn thiện ( perfecsionniste ) khi cha một mình tập kịch trong bóng đêm.Ngày đó ngoài nghề chơi nhạc ở các đài phát thanh,Tv ,thâu băng đĩa ,cha còn nghề diễn kịch trên sân khấu.

Lúc ấy,còn bé tí,con chẳng biết cha diễn vai gì nhưng cứ mỗi đêm cha cầm bản kịch đi tới đi lui trên sân vườn .Con đã rời phòng đứng sau cách cửa hé,rình nhìn cha lẩm bẩm.


Ngày diễn trên sân khấu, đi với mẹ,ngồi ở hàng dưới thấy cha bị người đàn ông cầm ghế phang vào đầu,con đã hét lên và khóc nức nở .


Mẹ đã ôm lấy con để trấn an ;
- Con ! Bố đóng kịch mà.Không sao đâu.Nín !

Thế ư ? Làm sao con biết được trong bộ óc non nớt ?

Có lần cha bị ngưòi ta chen lấn đè lên người khi dắt con đi xem một trận đá banh,cha đã vòng tay che chở con và con biết cha đau và sợ lắm.Cả đêm ấy,con đã khó ngủ vì cảnh tượng họ dẫm lên ngưòi cha.

Con nhớ cha nhiều lắm,nhất là những lần đứng thẩn thờ chờ cha đến đón ngày cuối tuần ở trường nội trú ( Ngày đó,con hay phá phách,ngỗ nghịch và cha đã gửi vào trường dòng các Sœurs để thuần tính ! )

Mỗi lần cha đến là con run lên vì biết sắp được về với gia đình.Và mỗi lần như thế là con hứa sẽ ngoan.Ngoan như những hòn bi trong túi quần.Cha biết không ? Những hòn bi ấy là nguồn an ủi mỗi khi đứng chờ cha rất lâu .Chỉ sợ cha quên không đến đón con…


Cha ơi ! Mỗi lần như thế,con sung sướng ngồi đằng sau xe để áp má lên bờ lưng rộng của cha và hít ngửi mùi cha thương yêu.

Mỗi ngày con mỗi lớn để đi theo cha đến các phòng thâu nhạc.Con ngồi yên ngắm cha bận rộn bên các bạn nhạc sĩ,ngắm hình tượng kiên nhẫn tập đi tập lại một bản nhạc.Và cha làm con mê nhạc và cái thế giới dìu dặt đó .
Từ sân quay của đài truyền hình đến các sàn nhảy của các phòng trà mà cha chơi nhạc.Con bắt chước cha mê say âm nhạc nhưng con đã không chịu nổi tiếng kèn saxo của cha mỗi khi cha tập những bản jazz mới …

Con đã bỏ ra vườn bắn bi,bán ná và chơi những trò chơi khác của trẻ con. …



Thế giới nghệ thuật của cha đã có nhiều cái lạ để thu hút thằng bé.Nó như một chú chó nhỏ tò mò theo sát chủ.Nó đã bắt chước cha nằm bò ra đất để ngắm nghía những tấm ảnh đen trắng mà cha thực hiện cho các nghệ sĩ thời ấy ..Nó vẫn còn nhớ những tấm chân dung của Thanh Lan ,Ngọc Minh,Giao Linh,Thẩm Thúy Hằng…mà cha nó đã chụp với tất cả góc cạnh của đam mê.

Thế giới riêng của cha đã có tiếng hát của những bạn bè ca nhạc sĩ..Mỗi lần thâu xong một băng đĩa cho Nhật Trường,Phạm Duy ,Duy Khánh,Khánh Ly …là cha lại vác về ngồi yên thưởng thức hàng giờ ,con cũng yên lặng ngồi yên nghe và nhìn ngắm cha.Con cũng từ từ hiểu được thế nào là cách hòa âm để cứu vớt một giọng hát còn non nớt.

Con đã rình nghe cha bàn thảo cung cách hòa âm với chú Văn Phụng ( người mà cha cho rằng có trình độ hòa âm và viết nhạc rất tây phương thời ấy ) Con chiêm ngưỡng cha lúc cha say sưa chơi nhạc với một Nguyễn Ánh 9 ( ngưòi mà cha nói là tay pianist tuyệt hảo,thần tượng và cũng là Xếp ban nhạc của cha ở phòng trà )


Cha nói với con :
- Lớn lên ,cấm con làm nhạc sĩ !
- Thế Ba muốn con làm gì ?
- Con sẽ là Linh Mục

Con đã nhăn như bị và đã phản đối kịch liệt.
Con quên cả cái sợ ông thầy đầu tiên khi nói :
- Con thích làm ca nhạc giống cha,hoặc làm phim ảnh…..con thích văn nghệ giống ba !

Cha phì cười,giả giọng nghiêm nghị :
- Thế giới của nghệ sĩ hư hỏng lắm.Ba sợ….

Con không hiểu cha sợ cái gì ? Cha đã không hư hỏng rượu chè,nghiện ngập giống bao người lỡ bộ khác. Cha không uống rượu,nợ nần ,chỉ có cái tật xấu là hút thuốc….

Những lần sau đó,cha dắt con đi dự những buổi thâu băng dĩa và nghe nhạc ở các phòng nhà dancing thường hơn.16,17 tuổi của con,cha vẫn nghiêm nghị,cứng rắn để uốn nắn con.Cứng rắn đến độ cho con một cái bợp tai nên thân khi con bị ông Sư Huynh quở mắng ngổ nghịch ở bậc trung học.

Cha tát con truớc mặt Sư huynh Lasan và dọa :
- Miễn theo cha vào phòng trà cuối tuần….

Ấy chết ! Điệu này thi đời buồn quá !

Con vẫn nghĩ cách làm cha xuôi lòng để quên điều cha hăm dọa.Con rửa xe,con thay dầu nhớt xe,con đấm bóp cho cha mỗi lần cha mệt mỏi người . (Luồn cúi cha để đạt điều mình thích đâu có gì là xấu ! )

Theo sư phụ đã lâu ,con học được cách nói thẳng những điều mình nghĩ và cách luồn lách để làm điều mình muốn thực hiện.Học thêm cách đứng thẳng người khi đối dầu với nghịch cảnh,với trách nhiệm.



Cha ơi ! Thầy ơi !

Con chỉ tiếc một điều là cha mất quá sớm để con có thể rình mò học thêm nhiều điều ở cha.
Cha làm việc quá nhiều, lo lắng quá nhiều với chứng bệnh hyper tention và giấc ngủ đã lấy mất cha đi.

Con đã đứng ở cuối giường nhà thương để mân mê bàn chân cha khi bác sĩ lắc đầu chịu thua. Con khóc và thấy nóng bừng mặt mũi trước một thế giới sụp đổ.Cha đã chưa nói lời sau cùng với con .Và con chưa học hết bài bản của cha mà.

Làm sao con có thể vững trãi và làm người lớn với năm con 18 tuổi ?


18 tuổi để mỗi ngày ra mộ cha ngồi yên.
Mỗi lần như thế,con đã viết cho cha . Viết như nói một mình.Viết xong rồi con bật lửa đốt trụi lá thư với những dòng nước mắt.


Viết mà không thấy phản ứng vui buồn của cha như ngày nào cha bật cười khi đọc bài thơ,bài văn đăng báo lần thứ nhất của con.
Viết mà không có sự hồi âm góp ý của cha.


Nhưng con biết.Cha vẫn sống,vẫn hiện diện trong con đấy chứ.Mỗi ngày,khi con nghe nhạc.Khi con đọc sách và mỗi khi con nghĩ đến cha như thế này.





đăng sơn.fr

…à toi Nguyễn Đăng Hà.Père.Mon héro.Mon Idole.








dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
CHỢT NHIÊN ... - 27.08.2012 00:37:59
____________


Ghé và thấy chữ của Nguyệt Hạ ,đọc nhiều lần để thấy mình cảm động ?


Cô Nếu nè.Đố cô,anh sẽ viết thêm điều gì ở đây ?


Sáng nay,có tí thì giờ rảnh,đang viết về PhốNúi và những cảm nghĩ riêng.Có thể khi viết xong sẽ gửi cho Nếu một bản copy nếu cô Nếu ngoan.



thân ái





đăng sơn.fr
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.08.2012 00:39:14 bởi dang son >

SuongAnh
  • Số bài : 7180
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 23.05.2007
RE: CHỢT NHIÊN ... - 27.08.2012 03:28:31

Trích đoạn: dang son

..



Lặngtĩnh



Vậy mà,tôi chưa kịp vui thì đã là người lớn khi cha mình mất đi.Những bài thơ đầu đời của tôi trên báo ,cha mình vừa mơí kịp đọc và đã mất trong một giấc ngủ ngắn.Tôi vừa học,vừa ra đời để làm một thứ trái non bị ép chín.Các bạn tôi thì vẫn áo trắng tinh vô tư.Cuộc đời đã không như là mơ....


Nhớ để mà nhớ.



Hôm nay là ngày giỗ của cha tôi.Tôi đang nhớ đến ông.


Bao nhiêu năm qua rồi,mỗi lần sinh nhật nó,nó nhớ đến cha.Người thầy đầu tiên.


Ngày hôm nay là ngày giỗ cha.Thời gian trôi,trôi.Con nhớ cha khi viết những dòng này.Con chưa đủ tài để viết một bản nhạc nào cho cha.



đăng sơn.fr


......



Chợt nhiên... mà ghé đến để biết về một điều rất thật... mà cũng rất buồn... Suonganh.fr  xin chân thành chia sẻ nỗi buồn nhớ cha cùng với dangson.fr nhé!
 
CHỢT NHIÊN...
 
Chợt nhiên mà ghé đến
Để biết về một điều
Bạn mình đang cố nén
Giọt lệ nhớ cha yêu

.....

 
Biết bao nhiêu kỷ niệm
Theo ngày tháng trôi qua
Nhưng một điều duy nhất
Tình cha khó nhạt nhoà...

 
Dòng sông hoài trôi chảy
Như nhịp thở thời gian
Riêng tình cha còn mãi
Đọng tim ta chẳng tàn

 
Chỉ là những dòng chữ
Rất đơn sơ bình thường
Sao thấy hồn rưng rức
Vỡ oà...giọt lệ thương

 
Hiểu rồi ngày sinh nhật
Cuả " nó " là ngày cha
Lần chia tay đi mất
Nghìn thu lánh ta bà

 
Bao năm qua vẫn thế
Mỗi khi đến ngày này
Quên ư? đâu có thể!
Vui & Buồn làm mắt cay


.....
 
Khi ngang qua nhà bạn
Vô tình đọc những dòng
Lưu đôi câu chia sẻ
Chợt nhiên quá!... phải không??

 
Suonganh.fr


<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.08.2012 03:46:23 bởi SuongAnh >

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
CHỢT NHIÊN ... - 27.08.2012 16:02:32
..





Rất vui
và cảm động khi có chữ đến từ SươngAnh của Paris.

Sẽ ghé thăm suonganh.fr ở chủ đề thơ Paris mùa hạ.

tình thân.


nđs.




--
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.08.2012 16:14:24 bởi dang son >

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
PHỐNÚI trời gần . - 27.08.2012 16:04:23
.






PHỐNÚI trời gần .








Nghĩ gì về phố núi cũng được,con phố nào cũng có những góc cạnh đẹp riêng,miễn là từ cái nhìn riêng tư của mình.



Tôi không đang nghĩ ngợi mà đang ngồi ở một hàng hiên để nhìn ngắm phố núi.Trời thả nắng là đà dịu dàng trên những lùm cây để tạo thành những đốm lá trên mặt lề đường,những cửa hàng mọc leo lẽo trên từng triền dốc lúc thưa,lúc đông khách sau khi làm khách mỏi chân.

Ly cà phê đã thấy trời còn sớm,tôi cũng thấy mình còn sớm để thèm nghe lại bản nhạc thời ấy :

... Phố núi cao,phố núi đầy sương...

Thời nhỏ ấy,có câu bài thơ phổ nhạc làm mình động lòng.

... anh khách lạ,đi lên đi xuống..Một buổi chiều gần..May mà có em,đời còn dễ thương.....


Chẳng biết dễ thương như thế để được gì ? Nhưng tại sao mình không đễ thương dể được người ta thương ?
( không phải là thương.... hại ! ) Dễ thương hay không là chuyện của người thơ đã viết,tôi đang ở trong những ngày nghỉ hè để có thể lang thang đây đó và lơ lửng bắt hình ảnh vào cái memory card.

Tôi đang ở khu phố núi có nhiều sương mù buổi sớm,có nắng xanh lơ nhả bóng trời trên dòng sông uốn mình dưới cây cầu đầy hàng quán. Ở đây,không phải là vùng phố núi đất đỏ của Pleiku nên quán không để nhạc có bài May mà có em,có cô gái nho nhỏ má đỏ môi hồng như trái mận ĐàLạt.
Thời áo trắng của ô mai dễ nhớ,dễ nựng,thời thơ thẩn ngẩn ngơ tập vở trên vòng xe đạp đã qua.Tất cả đã đều dễ thương,dễ nhớ như nỗi bâng khuâng khi đợi ai đó tan lớp ra cổng trường,để có những ngày hồi hộp lúng túng đi theo trong nỗi lặng thầm....


Sáng hôm nay,ngồi nhâm nhi ngụm cà phê,ngó phố núi,chợt nhiên nhớ lại tên của cái blog của nhỏ bạn mang tên Trường cũ PhốNúi ,thế nên viết vài hàng,ngắn thôi,nhẹ thôi.

Như một tình khúc cho ngày cũ.







đăng sơn.fr


( viết ở cà phê PhốNúi - Mientaongo.net )
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.08.2012 16:05:58 bởi dang son >

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
PHỐNÚI trời gần . - 07.09.2012 16:42:20
.






MỞ CỬA _



____________________________





Có khi nào bạn đi ngang một cái tiệm và bạn thấy cửa đóng kín mít ?

Chữ " Đóng cửa " tòn teng trên cái bảng chỉ là chữ.Đóng cửa vì chưa đến giờ mở cửa. Còn ,nếu đọc được thêm chữ :
" Vĩnh Viễn " = Đóng Cửa Vĩnh Viễn - thì bạn nghĩ gì ?


Không biết bạn nghĩ gì để có câu trả lời riêng,nhưng tôi đã có lần đứng sựng lại theo câu chuyện nhỏ như sau :



" .... Đó là một buổi trưa mùa đông năm trước.Khi tuyết đã tan dần trên vỉa hè sau hơn một tuần lễ băng giá,tôi rời chỗ làm,ghé tiệm bán sách báo gần đó để mua vài tờ báo và tạp chí. Ngẩn người khi thấy cửa đóng kín bưng,tấm màn sắt kéo kín,trên cửa có tấm bảng to : " Đóng Cửa Vĩnh Viễn " _

Thấy lạnh.Và buồn.

Mới tuần trước,khuôn mặt của bà chủ tiệm ( trẻ,tròn trĩnh,xinh gái ) vẫn tươi rói.Nụ cười của bà luôn tỏ sự thoải mái thân tình.Bạn có thể ghé mua một cây bút,một con tem hoặc một món đồ nào đó nhỏ nhặt nhất nhưng lúc nào bà ấy cũng tặng thêm cho bạn một nụ cười tươi tắn,rạng rỡ ( nụ cười và tia nhìn ấy có khả năng làm tan những phiến băng đá cóng lạnh trong lòng bạn ).


Tôi nhớ có lần bà xông xáo lục tìm cho tôi một quyển sách nói về philo dù khách đang sắp hàng đứng đợi ở quầy rất đông.Vẫn nụ cười khả ái,bà đuà vui :

- Hôm nay là ngày hên của bạn.Tôi tử tế hơn mọi ngày đó nhé.

- Tôi muốn bầu cho bạn là người có nụ cười vui nhất thế giơí.Nghĩ sao ?

Không biết bà nghĩ gì từ một lời khen tặng.Tôi luôn ghé lại để trở thành một người khách trung thành.


Tấm bảng mang chữ Đóng Cửa ấy đã làm tôi ngơ ngác,buồn rầu như đánh mất đi một cái gì hiếm quý.Rời tiệm,tôi vào nhà thờ,đốt một ngọn nến và cầu nguyện. Chẳng biết tôi nên và phải cầu nguyện theo kiểu nào ? Vì đã từ lâu,tôi không vào nhà thờ ,đi lễ ngày chủ nhật. Cái nhà nguyện duy nhất,kín đáo nhất là nỗi thầm lặng ở bên trái của trí óc. Tôi mất đi những niềm tin ư ?

Từ lúc nào ? Có phải vì những bài báo,những quyển sách đã tiết lộ những chuyện động trời,động đất của những bậc mặc áo thụng và làm bậy ? Tôi có đủ vững niềm tin vào đạo giáo khi mà những người ( bao nhiêu phần trăm ? ) hướng dẫn tinh thần đã lỡ tay;lỡ hồn sằng bậy và vẫn bám trụ dậm chân ?

Bạn tôi,linh mục ở cái chỗ tôi đang lặng thinh cầu nguyện đã rời nhà thờ vì nghe đâu có vụ thuyên chuyển sau một vụ ái tình lẩm cẩm nào đó. Bạn tôi,người ôm đàn đã hát vơí tôi ở ngày cũ...

" Em như một nụ hồng,
cầu mong chẳng lạnh lùng ... "

Bạn tôi không phải là người lạnh lùng vì cái thể cách đậm đà trong lời ăn tiếng nói.Hắn đi tu theo tiếng gọi của ơn trên.Năm trước,tôi đọc tờ báo nói về ơn kêu gọi có đăng hình của bạn tôi.Hắn nói về ơn kêu gọi và nhiệm vụ ,tinh thần dấn thân để phục vụ ( Hắn cắt cho tôi bài báo để dành )


" Em như một nụ hồng,
cầu mong chẳng lạnh lùng ... "


Tôi ngồi nghĩ ngợi trong nhà thờ khá lâu , nghĩ về bà bán sách đóng cửa,nghĩ về hắn và lời bài hát nửa đêm hôm nào.Hắn thích nhạc và ca từ của Ngô Thụy Miên. ... Tôi nghĩ về lời của những người thuật câu chuyện của hắn như truyện phim xưa.

" Cái cô bé ấy đã là một nụ hồng và nàng không biết lạnh lùng,nàng mở cửa trái tim không đúng lúc và phải lúc - Tôi không trách bạn tôi khi đặt mình vào trường hợp của hắn : Phải làm cách nào để ĐÓNG CỬA - đóng thật chặt trái tim của mình ?


Lúc tôi đứng lên rời hàng ghế nhà thờ thì dàn orgue của nhà thờ trổi lên bài thánh ca.Bản nhạc này không có tên là
" Đóng cửa " hoặc tên là Tình Khúc Buồn.

Buồn thì ở đâu cũng có.Buồn nằm sẵn trên tấm bảng " đóng cửa vĩnh viễn " treo lủng lẳng trên mặt cửa tiệm sách báo.


Vậy thôi.

Khi viết những hàng chữ không được vui này,trái tim tôi không có tấm bảng đóng cửa.Tôi mở hồn tôi bằng những ngón tay.



đăng sơn.fr


dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
PHỐNÚI trời gần . - 12.09.2012 13:10:30
.







MUỘN _




Anh đến rất muộn.Mọi người đã dần dần kéo nhau rời buổi tiệc.Có người đứng lại,tỏ ý trách khéo :

- Sao đến trễ như thế ? Cuộc chơi đã tàn rồi.


Ai nói là đã tàn ? Trên bục gỗ giữa phòng ,cạnh dàn mixage,có cô ca sĩ tóc ngang vai đang hát bài Khúc Thụy Du,dăm ba người vẫn còn ngồi lại nghe cô hát.Cô bé hát không có một chút nào cảm xúc.

" hãy nói về cuộc đời
khi tôi không còn nữa...

Em là chim bói cá
Tôi là.... "



Người ta rót cho anh ly vang ở cái chai gần cạn. Chợt im,nghe bài hát,nghe ca từ thơ phổ nhạc của Du Tử Lê,anh thấy tội nghiệp cho ông nhà thơ .Và tội cả cho cô bé ca sĩ không chuyên nghiệp ấy.

Nếu là một kẻ thẳng thắn cực độ,anh sẽ khều nhỏ cô bé và nói như sau :

- Nhỏ nè.Lần này thôi nhé. Anh biết nhỏ có giọng tốt,khá tốt dù hơi yếu chỗ lấy hơi.Giọng của nhỏ trong trẻo,hồn nhiên lắm nên nhỏ chưa đủ sức diễn đạt lời bài hát.Anh nghe nhỏ hát,anh cứ trơ trơ,anh đành khoanh tay đứng ngắm mái tóc lòa xoà của nhỏ,anh ngắm đôi mắt nhỏ có nụ cười khá tươi.

Trời mẹ ơi ! Sao mắt nhỏ cười khi nhỏ hát bài tình khúc bất hủ đó ? Bé có thấy con bói cá đi tìm ánh trăng ngà trên mặt hồ ra sao chưa ? Để thấy,để biết thì nhỏ cần trải qua nhiều mối tình và dăm ba sự ly biệt.

Trời mẹ ơi ơi ! Nhỏ cần thất tình đôi ba lần để lội bộ dươí những cơn mưa lạnh - rất lạnh - và biết nếm thứ mặn pha mưa trên đôi má của mình.Như thế,ở đêm thâu khuya khoắt,nhỏ trở về nhà,ngồi thu mình trong góc tối,vặn nhạc,nghe thật kỹ lại bài Khúc Thụy Du ( Đừng nghe Lưu Bích hát ,vì cô ta cũng chưa đủ cái độ sâu trong chất giọng khi hát.... )

Khi hát là diễn đạt , là thì thầm vơí chính mình.Hát nhạc buồn thì phải thật buồn bã để người nghe có thể run người,lặng người đi khi một kỷ niệm cũ nào đó chạy về...


______________



Nghe xong bài hát,cô bé tử tế,lịch sự cúi đầu chào và cám ơn những tiếng vỗ tay.Anh không vỗ tay,anh mắc bận vơí cái ý tưởng đang trách móc cô bé.

Sau bài hát,đèn tắt,bàn ghế được sắp xếp lại.Cô nhỏ khoác vai chàng trai có mái tóc nhuộm vàng khè,ra cửa.Đứng nhìn họ,cặp tình nhân trẻ rời bãi đậu xe,anh chợt hiểu tại sao cô bé chưa đủ sức làm anh buồn bã ở một Khúc Thụy Du.


Bóng đêm rơi xuống.Ở một góc phố.Muộn







đăng sơn.fr

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
PHỐNÚI trời gần . - 24.09.2012 00:07:00
.





CHIỀU ĐANG MƯA


____________________________





Buổi chiều nơi tôi ở đang có những hạt mưa.Sáng nay trời nắng,xám và xanh.

Tôi đi làm,ngang xe ở quãng công viên còn ngập sương đầu thu... Tôi thấy mấy cái tượng đá lạnh câm ,buồn thảm...Tôi nghĩ đến bài hát mang tên " Linh hồn Tượng Đá " ngày xưa,và đôi lần bây giờ đã nghe...


Tôi và cái thực thể của tôi vẫn không bao giờ tin là tượng đá có linh hồn.Bởi lẽ.... :

Chỉ có người tạc tượng là có linh hồn mà thôi.Nghệ nhân đặt trọn trí tuệ và nỗi nhạy cảm để tạo thành những tác phẩm.

Người nhạc sĩ ,khi viết nhạc, đặt tâm hồn mình vào khung nhạc để tác phẩm có hồn và đi vào lòng người.

Ai nói gì gì nói.Tôi không cảm nhận được linh hồn của tượng đá trong công viên hoặc ở giữa một quảng trường.

Mưa đang rơi nơi tôi ở.

Mưa rủ rả từng hạt thầm.Mưa có nỗi buồn sâu lắng của mưa.Mưa có linh hồn vì mang theo một nỗi lặng thầm nào đó.Còn tượng đá thì không.







đăng sơn.fr



_____________________________


dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
PHỐNÚI trời gần . - 02.10.2012 13:00:41
.







KHUYA_


______________________________________








Khi đêm chìm sâu,tất cả trở nên yên tĩnh.Mở cửa buớc ra khi vườn sau,nghe tiếng gió lan man trên những cành lá,ngửi mùi sương khuya lành lạnh,thấy và nghe lòng mình yên ả lạ lùng.Cái cảm giác một mình,một bóng lúc nào cũng trở lại để chấm dứt một ngày.

Ngày mai là chuyện của ngày mai.Điểm nối liền liên tục của khuya hôm nay và ngày mai chẳng có một giới hạn.Con người có những vòng kim đồng hồ,có sự chuyển động của thời gian trong đầu óc.Cứ thế,con người sống...


Khuya !

Ngồi xuống chiếc ghế,nhìn ngọn đèn tỏa ánh sáng từ cửa kính căn phòng khách : những chiếc ghế của cái bàn ăn,những tấm tranh treo trên tường,những bậc thang màu gỗ gụ dẫn lên các phòng ngủ.... Tất cả đều ngoan ngoãn im lìm.


Khuya,chợt tỉnh táo và cũng chợt muốn trở lại giường ngủ,ngủ một giấc dài,sâu để có thể nằm mơ.Những giấc mơ chẳng khi nào giống nhau.Trong một góc mơ nào đó bằng màu sắc,thấy mình đứng đón một buổi sáng mơí tinh......Xanh,xanh....





đăng sơn.fr



dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
RE: PHỐNÚI trời gần . - 03.10.2012 23:07:17
..




KỶ NIỆM.



Ngày vui nào cũng qua nhanh !
Phải vậy không ?
Những họp mặt vui vẻ,náo nhiệt rồi cũng phải đến giờ chia tay.Có những hình ảnh chia tay rất vui,rất quyến luyến,chia tay để còn gặp lại…
Gặp ở chỗ này ,chỗ kia.Chỗ nào cũng được,miễn có chỗ để hẹn gặp…

Ở thế giới của chữ viết,hình ảnh và âm thanh,có những người đi và người đến- như một hẹn
hò ,thăm hỏi giao lưu.Có người ở lại khá lâu và trở thành một thói quen cần thiết.Có người đến với nhau,chỉ ở lại một thoáng rồi biến mất.

Biến đi đâu ?
Như những cơn mưa chợt đến, chợt đi.
Như một thoáng tình cờ dạo chơi trên phố….

Có những người nhận nhau như bạn.Rồi cũng từ giã ( Nói lời từ giã hoặc không nói gì ! )

Đời sống này đã là như thế. Đến rồi đi.
Những ngày mới lần lượt chất chồng lên những ngày cũ.
Thỉnh thoảng mở lại những chủ đề cũ để đọc. Đọc lại những gì người cũ viết ở đây, ở đó .….

Đọc như để tìm lại dấu vết của kỷ niệm.
Có phải kỷ niệm nào cũng mong manh ?






đăng sơn.fr

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
RE: PHỐNÚI trời gần . - 03.10.2012 23:30:00
..




TỊNH.





Buổi chiều.
Trời đẹp rực rỡ sau một dãy nóng oi bức kiểu ăn vạ đòi mưa.Nắng vàng trải đầy bãi cỏ để báo hiệu giờ giấc làm việc đã chấm dứt.

Hưởng và thưởng thức khoảng giờ còn lại như thế nào ?
Không lẽ ngồi yên trước màn ảnh Tv chờ xem tin tức ?
Tin gì ? – Tin án mạng : Một đứa bé đạp xe đạp quanh nhà bị giết bằng 40 nhát dao ở Lyon ? Chuyện động đất 5.6 ở Los Angeles ? Chuyện dân nghỉ hè tiết kiệm ,không tiêu xài, ăn uống mạnh bạo như những năm trước khiến nhà hàng,quán nước bị sút giảm thu hoạch đến 30%.

Tin ..tin……Nhét ba cái mớ tin ấy vào đầu thì thấy uổng
cả buổi chiều hạ !


Nắng tháng bảy đang rực rỡ trần truồng trên cây cỏ,hoa trái.Nắng tháng bảy lùa hơi thở vào cuốn tiểu thuyết thứ nhì đang đọc trong tuần.

Nhà văn nữ,trẻ măng,mang cái tên con trai khô cứng đã đặt cho sách của mình một cái tên nghe ‘’ nặng nề ‘’ và ‘’ nhẹ hững ‘’ : Bóng Đè.
Cô có khuôn mặt bầu bĩnh như trẻ con,má hồng hồng,phúng phính sữa,cô có nụ cười tươi trong tấm chân dung với đôi mắt to,kiểu mắt bồ câu và cô chống tay vào cầm xem ra vẻ thơ mộng,duyên dáng !
Dưới tấm ảnh đẹp là lời đề bạt dẫn truyện.Cô ví von mình là một người chụp ảnh để nói tại sao cô viết văn và viết về điều gì….

Toàn thể các truyện ngắn của cô văn sĩ đặt trọng tâm vào ý niệm,linh cảm,nội tâm đau đớn,ray rức của thân phận đàn bà.Kể cả cách diễn tả về những trận bão trên xác thịt - nhục thể -

…. Cuối tháng bảy.Chiều còn đẹp nhưng những trang sách,những dòng chữ và cách hành văn,bút pháp của người viết đã làm tôi buồn bã,rã rời,hoang mang.Tôi muốn vùng thoát khỏi những cảm giác ảo tưởng,hoang đường của tâm hồn các nhân vật trong tập truyện ngắn.

Tôi gấp quyển sách để trả lại tôi cho khu vườn yên tĩnh dưới vạt nắng lõa lồ,tươi mát.
Tôi hình dung ra vẻ mặt không hài lòng của cô nữ sĩ vì đã không cuốn hút được thêm một người đọc.

Không bằng lòng là chuyện của người viết.
Không đọc,không nuốt nổi để không tiếp tục đọc đến trang cuối là chuyện riêng của một cá nhân !
Chẳng ai đụng ai. Tôi thích yên tĩnh với những buổi chiều như thế này, để thả mắt đi dạo với thiên nhiên .
Và tôi biết,trong lúc đi dạo ấy,tôi sẽ thả quên quyển truyện ngắn của cô bé trên một băng đá rì rào lá.Và tôi sẽ quên.
Như bao lần muốn quên những điều không tiếc nuối.



đăng sơn .fr

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Chữ của Em và Anh .... - 09.10.2012 11:59:45
.






Thư Tình Mùa Thu - Chữ của Em và Anh ....





Mùa thu đang đi ngang trước khu vườn, đẫm sương đêm. Trời trong đen thẳm và gió hiu hiu lay động tạo thành những vòng tròn nhỏ trên mặt hồ.

Anh về ra vườn ngồi ngắm đêm. Đêm yên bình, đêm lặng tĩnh, đêm của riêng mình anh. Anh thấy trời đầy ánh sao và anh nghĩ đến Em ở xa - Xa lắm.

Em đang ở xa anh từ một khoảng cách, xa như thế nhưng lại gần ở trái tim nhau.

Trên bầu trời đầy sao đêm để sửa soạn cho những ngày nắng ấm, có những vệt sáng của những ánh sao, cũng có những vệt chơm chớp sáng của ngọn đèn trên cánh máy bay đang bay trong khoảng trời lộng lộng. Ở nơi những ánh sao sáng đó anh đã gửi một ý nghĩ về em yêu thương.





Khuya.



Sương đêm xuống ngập khu vườn nhỏ. Có một người đang thấm hơi sương từ những khóm lá cây. Có một người đang nghĩ đến em, nghĩ đến em đang say giấc êm đềm.

Trong giấc mơ đẹp của em, em có thấy hình ảnh anh đang ngồi ở vườn đêm và gửi ý nghĩ nồng nàn đến em không? Ngủ ngoan em nhé, có anh đang canh giấc cho em ở đây.





Thưong yêu.



m@anh









dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
CÁCH THỨC ĐỂ GỌI.... - 19.10.2012 16:09:28
.






CÁCH THỨC ĐỂ GỌI....



___________________________________________






Có lắm phương cách để gọi :







Bb


* Lời dẫn :



Hai mẫu tự viết tắt như thế vì có vài lý do.

Chữ B được phát âm mạnh hơn chữ P - Người việt mình ở điện thoại hay nhắc cho rõ ràng : - Nè . B là bê bò đó há ( bò lê,bò càng - Đừng nhầm vơí chữ P - P phở há há .


Danh từ báo chí của người Pháp khi nhắc đến cái cô cựu tài tử Brigitte Bardot thì hay viết tắt là B.B ( Cô ả này có vẻ khoái chí và cười híp mắt để lộ thêm những viền nhăn làm đám dê,ngựa,chó mèo,gia súc nuôi trong trang trại của cô phải hoãng sợ.Có lúc cô lăn ra đất để kêu gào là sự nghiệp tài tử ngắn ngủi của cô làm cô mất đi thằng con trai,nó hoảng sợ nên đã bỏ cô ra đi. )

Bài viết này chẳng có gì dính dáng đến cái tên BB ấy.


Vậy thì người viết bắt đầu theo một sự tuần hoàn :





______________________________________




1. B. ( Bé con )


Đã từ bao năm rồi,anh không gặp lại Bé.

Nay gặp lại thì hết hồn,hết vía ( cả về phía bé,cả về phía anh ) Vì thời gian đã để lại vết chân di trên khóe mắt của chúng mình.Ta nhìn nhau,ngắm nghía nhau như người ta đi coi sở thú ( Và anh chẳng thấy bé có cái đuôi nào mọc ở đằng sau mông )

À mà có.Bé có hai cái rờ mọt = 2 đứa con gái.Chèm ơi ! Mới đó mà đã ...


- Bé ra sao ? Khỏe không ? Bé có bao nhiêu tá cu tí rồi,bé ?

- Sao anh vẫn còn gọi em là bé hả ? Bé là bé ngày xưa thui.Bây giờ em hết là bé con như thế rồi.Em lập gia đình,có hai đứa con như anh thấy...


Bé lại kháng cự anh rồi,thấy không ? Bé vừa nói chữ " ngày xưa " - Ừ,thì ngày xưa vẫn còn nằm nguyên trong trí nhớ của anh :


" Ngày xưa,thời hay tập văn nghệ mỗi khi có đình đám lê hội tất bật,Bé con nhỏ tí ti ( 12,13 tuổi gì đó ),anh xếp bé nằm trong cái danh sách của ban múa và ban hợp ca ( tay chân bé dẻo nhưng giọng hát của bé thì hãi lắm vì bé hát lí nhí như tiếng con chuột nhắt ) .Mỗi lần tập dợt xong màn vũ,màn múa thì bé hay chạy lên cái góc bếp thấy anh đang ngồi hý hoáy sắp xếp chương trình tập dợt hoặc ngồi đấu hót vơí đám văn nghệ,bé xà vào lòng anh ngồi gọn lõn như đứa trẻ nhõng nhẽo ngồi trên đùi ông bố.

Bé chưa biết xấu hổ.Anh là người lớn thì anh ngần ngại hay đuổi bé xuống nói là " để anh làm việc,bé ) và bé phụng phịu nói anh hay làm tàng dễ ghét.

Bé thấy anh mê nhạc nên bé hay khoe anh những cuốn băng,những bài nhạc hay mỗi lần anh đến nhà chơi vơí anh của bé.Anh biết thằng bạn của mình thích " giữ của " nên anh hay tránh ngồi riêng vơí bé cho dù bé đã trổ giò ở ngưỡng cửa 17 đẹp như hoa.

Và cứ thế,mỗi lần anh đến,bé lại ríu rít như tiếng chim Bé mách anh đủ thứ chuyện,nhất là chuyện là con út nên bé hay bị các anh lớn sai vặt và mỗi lần như thế anh lại vấn kế " ẩu " cho bé.


Một ngày đẹp trời kia - anh đến chơi.Nhà cửa vắng hoe,bé đi học,các anh của bé đi làm.Mẹ bé túm lấy anh nhờ chở đi chợ ,trên đường về mẹ bé tâm tình vơí anh ở quán nước,anh ngồi ngoan và yên nghe mẹ bé than thở về cái chướng khí của thằng anh lớn là bạn thân của anh.

Sau một lúc nói đã miệng,bà nhìn anh :

- Trong đám bạn của cả nhà,bác thích nhất là cháu.Phải chi có ngày,cháu là rể nhà bác hở cháu ?


Bé con biết không ? Nghe chữ Rể là anh thấy hãi lắm rồi.Anh còn trẻ,còn thích bay nhảy,anh sợ ai cột chân mình.Anh đã thẳng thắn nói như thế vơí mẹ bé.Bà cười hiền lành - Ờ ,ờ,tôi nói thế mà.Cứ để đó.Em nó chưa ra trường .Cháu cứ dùng thì giờ tìm hiểu,chúng tôi sẵn lòng sau khi em học xong ...


Anh chẳng hiểu gì.Anh thấy bé con dễ thương,nhỏ nhẹ,xinh xắn thì ngó một vài cái như người đi ngang vườn ngắm mấy nụ bông hoa giữa trời xanh.Chẳng nghĩ gì ?

Mấy lần khác lại chơi,bố mẹ của bé hay sắp xếp cho bé con đi chợ búa vơí anh mỗi dịp thầng anh của bé ham chơi bỏ nhà đi.Chúng mình hay chọn những chỗ yên tĩnh ở hàng hiên quán nước,ngồi ngó thiên hạ vu vơ và nghe nhạc êm dịu.Bé thì líu lo ríu rít kể chuyện đi học,chuyện mấy cô bạn và anh thì chẳng biết nói gì vơí bé - anh thấy bé còn trẻ con,con nít.


Thời gian êm trôi.Anh đi phố,tạt vào tiệm bán đĩa băng nhạc,mua cho bé cuốn băng,kèm vài chữ ,nhờ bạn mình trao lại cho bé.Thằng bạn thân đã kên kên nhìn anh như thể nó đang mất cái món gì quý giá lắm.Anh thả cho nó quả bóng im lặng và bắt đầu đếm ngầm cách thức giữ của của bạn mình.


Quả nhiên là như thế . Cuốn băng và mẫu giấy kẹp trong bià băng đã bị nó tịch thu ,cho đến khi anh hỏi bé thì anh đã rõ.

Để lặng đi một vài tuần lễ.Mẹ em hỏi anh tại sao không đến chơi thường nữa.Bà nghe anh nói là anh muốn giữ nguyên tình bạn vơí anh trai của em.Bé con chỉ là bé con của thứ trái non,phải chờ thời gian để chín.

Những ngày ,những đêm trôi qua.Có một đêm biển vắng,đứng bên nhau từ một con dốc cao,trời khuya,nhìn xuống mặt biển,anh nghe mình nói vơí thằng bạn :

- Mày hãy yên tâm.Tao trả em gái của mày cho mày.Tao chẳng đụng đến.Mày hãy đưa cuốn băng nhạc cho con bé.Quà của nó...


Thằng bạn lặng thinh,quay đi.

Anh tiếp tục những ngày vui ,buồn của mình cho đến ngày gia đình của bé con dọn sang đất khác.Và anh nghe bé con đi lấy chồng,nghe bé con dang dở....


Bây giờ thì,anh gặp lại bé.Đã là đàn bà vơí bao điều thăng trầm.Bé cười nhỏ,mặt cúi xuống.Cả hai mình lặng tĩnh.

Bé ngước lên,lại ngó anh như coi khỉ trong chưồng .Mái tóc dài của bé có mấy sợi tóc vướng ở cửa đôi mắt buồn :

- Thôi nha.Em phải đi chợ búa. Bye anh nha.

Ừ - Bé đi.Trong chữ " Bye " có chữ bé con của ngày ấy.









Bb


2.

B. ( bé bỏng từ một thưở nào )





... Baby, I'd love you to want me
The way that I want you
The way that it should be
Baby, you'd love me to want you
The way that I want to
If you'd only let it be








Bên mình,vào những ngày đầu năm,người ta thích di xem những cuốn phim vui nhộn ở rạp hát như một cách bói tuồng để được hên và có những nụ cười nguyên một năm.

Bây giờ,không phải là đầu năm,và đây cũng không phải là một rạp hát chiếu phim hài,nên tôi nghĩ là mình có thể bắt đầu những câu chuyện nhỏ có điều buồn,buồn hay vui - B.... cũng có thể là chữ viết tắt của chữ Buồn.


Đang nghe bản I'd love you to want me của Lobo thì có người kể chuyện tình :


" Ngày ấy.
Xưa,xưa,anh chàng ấy là lính.Ngày về phép anh hay theo bạn về nhà chơi.Bạn anh có cô em gái học trò nhỏ nhắn,tóc dài xinh xinh.Cô bé hay mặc áo trắng và có nét chữ tròn nhỏ,rất đẹp.Tuổi 16 xinh như ánh trăng.Mỗi lần về phép,cứ như thế.Mỗi lần đi thì không như thế - có nghĩa là anh thấy mình làm như mất đi cái gì khó diễn tả.

Người ta nói " cái gì khó tả " ấy có nghĩa là thương thầm,nhớ thầm.Anh đi xa, kề giấy ở ba lô,châm lửa hút thuốc viết cho cô bé giống như một bản nhạc nào đó của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh.Cô bé thích đọc thư êm ái nên cô trả lời.Trong những bức thư hồng và có nét chữ tím như thế,cô bé kể về giấc mơ làm cô giáo dạy học.

Trong những bức thư qua lại,chẳng ai nói ai yêu ai.Bé còn bé,bé vẫn còn ngày ngày áo dài trắng,xoả tóc đi học.Mỗi lần về phép,anh vẫn lại nhà thăm cô bé và một ngày kia,quá sức,quá tải,anh làm đại,làm hỗn cô bé.Anh biết như thế là không đúng khi đã làm nhơ nhuốc màu áo trắng tinh khiết của bé,nhưng anh nghĩ là chỉ như thế thì cô bé sẽ hoàn toàn thuộc về anh. ( Cả nhà cô phải chấp nhận cho anh hỏi cưới bé )


Sau những ngày thảm thương khói lửa vùn vụt ở những ngày cuối cuộc chiến,cả nhà cô bé xuống tàu ra khơi.Anh kẹt ở lại và chịu cảnh tù tội.Cô bé sang nước ngoài vẫn chờ đợi anh cho đến ngày anh được thoát tù và được bão lãnh đoàn tụ cùng cô.

Chuyện tình đẹp như thế nên dù đã có hai mặt con vơí nhau,lúc nào anh cũng gọi cô là Bé.Bé ơi ! Bé ơi như ngày xưa bé còn áo trắng vơí tập vở.Hình ảnh của bé mất đi sự trong trắng vì bé phải là của anh.Bé của anh theo anh già đi cùng năm tháng cho đến ngày anh bị nguy cơ mạch máu não và bị liệt thân hình.Ngày ngày nằm yên trên giường,trơ mắt nhìn bé của anh.

Bé của anh vẫn đẹp,Bé săn sóc anh mọi ngày nhưng Bé không thể nào chịu đựng được những cơn nóng giận,bực tức của anh vơí sự tàn phế.Bé phải ra ngoài ,ngày ngày đi làm và mướn người săn sóc anh.Từ đó,bé âm thầm lánh mặt anh.Mỗi ngày vào phòng thăm anh một vài lần.Bé đọc được trong mắt anh sự giận dỗi,ngay cả niềm ghen tương.Bé làm gì được ? Anh làm gì được ?

Tình yêu như một nét chữ ghi ngày hết hạn,quá date dươí cái lon đồ hộp và ta không thể nào bỏ vào ngăn đá để làm đông lạnh "


----


Bản nhạc từ cái đĩa của Lobo đã dứt từ lâu,tôi ngồi yên để dường như bên tai vẫn còn nghe lại câu chuyện tình như thế.Trong những bản nhạc của người Mỹ,khi yêu quá,cưng quá,họ hay gọi người yêu là Baby..Cưng ơi ! Yêu Ơi !

Ở Pháp,ngoài đời ít có bản nhạc nào có ca từ vơí chữ BéBé.Thỉnh thoảng có những cặp tình nhân khá tử tế ,dễ thương thì gọi nhau là Bébé.Cái cô nàng vừa kể xong câu chuyện tình buồn kia đang sửa lại vạt áo và cái đuôi tóc loà xoà ,cô nhìn về phía người yêu đang chung sống.

Cô gọi,giọng có chất nhạc mùi :

- Nè Bébé chéri ! Đói bụng rồi nè .Bébé sửa soạn nướng thịt đãi khách nha.


Anh chàng cười hiền.Gật đầu.Tôi ngắm nghía bờ vai vững chắc đang ở trần của anh,nhìn nụ cười và ánh mắt của cô nàng,thử hình dung lúc anh ta uống xong vài ly vang,sỉn sỉn rồi tựa đầu vào vai nàng.Nàng vuốt mái tóc anh để dịu dàng,nói : - Say rồi hả bébé ?


( Quay sang nhìn người đàn bà của đời đàn ông mình đang sắp xếp ly chén - bỗng chốc,tôi cũng muốn gọi nàng là Bébé.Thử xem sao ? )


Có những chuyện tình chẳng bao giờ giống nhau.Biết như thế.Đang muốn thử say một đêm nay.Khi say lừ đừ,biết đâu tôi lại có thêm những ý tưởng để viết thêm vài bài để kể chuyện về những BB.







3.

BB
( Thư cho Con trai )




9 giờ tối,con đã điện thoại sau những tuần lễ đã im lặng- để chúc mừng sinh nhật Mẹ con. ( ! )

Cha đi làm về,cha chỉ chờ nhiêu đó thôi - Bébé ! Cha nghĩ thầm trong đầu khi gọi con là Bébé để có thể hạ hoả.Cha biết rõ tính khí của mình : Khi nóng nẩy,cha có thể là hoả diệm sơn,là giông bão để tàn phá.

Con điện về cho Mẹ là điều tốt,cha còn nhớ cha đã nhắn message cho con ở máy khi gọi con mà không gặp con.Cha nói rất chậm,ngắn gọn để con hiểu là con đã nói gì,làm gì cho mẹ con buồn.



... Chiều hôm ấy,đi làm về,vừa chỉ mới cất hồ sơ vào tủ gần bàn ăn,cha đã nghe con bắt đầu lớn tiếng vơí mẹ vì một chuyện nhỏ không đồng ý vơí mẹ.Con hỗn hào há ,bébé ?


25 tuổi của con là sự hung hăng ,cuồng khí há bébé ? Cha quay đi,giữ yên lặng và ra cửa bếp,tai nghe sự đối thoại và tốc độ nói của con khi con lên tiếng kết án mẹ con là " Ích Kỷ ".

Ngồi lặng thinh ở ngoài vườn trước,cha dằn xuống .Chỉ cần cha đẩy ghế,đứng dậy nói lời can gián là cha biết con sẽ bỏ đi rất lâu. Cha đã im lặng cho đến khi mẹ con ra vườn ,nhìn cha và bà buồn bã vơí những giọt lệ của một người mẹ đã hết lòng tận tuỵ vì con cái.

Chẳng hiểu sao chiều hôm ấy,cha đã trầm lòng hơn bao giờ hết để an ủi mẹ con.Hay là tại vì cha cũng đang nhớ lại những lúc đã làm cho cha mẹ mình buồn thời xưa ? Cha cố gắng hiểu con,bébé.

Có lần cha đọc được một câu viết như sau : " Lúc tôi 10 tuổi,cha tôi là thần tượng,lúc tôi 20 tuổi,tôi nghĩ tôi mạnh mẽ hơn cha mình,khi tôi 30 tuổi,tôi thấy tôi khôn ngoan hơn ông.Và khi 40,50 tuổi,tôi trở về tìm cha mình và
nói : " Cha ơi ! Cha có lý khi nhắc nhở,dạy dỗ con "...


Con trai !

Thời gian trôi qua nhanh lắm.Cha gọi cả nhà ai cũng là bébé.Đứng trước mặt cha,con là một thanh niên giàu sinh lực và nhiệt huyết.Con đang đi con đường của riêng con và cha luôn khuyến khích con.

Nhưng chỉ có một điều là : cha chờ con.Chờ con dùng thì giờ suy nghĩ và trở về nhà.Ôm lấy mẹ con,hôn lên bàn tay mẹ và biết nói một
câu : " Mẹ Ơi ! Con xin lỗi mẹ " .


Bébé - Con trai

Cha đang chờ hành động biết điều của con.Nếu không,cha không tha thứ cho con.

đăng sơn.fr




.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.10.2012 16:22:19 bởi dang son >

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
_ NHẸ _ - 24.10.2012 01:01:05
.....




NGÀY MƯA



Sương khẽ rơi
Như hạt mưa rơi
Khi thiếu nụ cười
Ở ngày nào,ta đã bên nhau
Thầm thầm,như thế


Mưa khẽ rơi
Bên khung cửa nhỏ
Em ngồi yên
Vẽ bóng mình
Nhỏ nhoi như thế




Mưa rơi,
rơi ngoài ô cửa
Cứ thầm mà rơi
Thèm một tiếng cười
Cười để nhớ nhau
Dù một chút thôi


Mưa rơi - rơi mưa
Kỷ niệm chợt về từ ngày nào
Như câu hát thầm
Ở những ngày mưa...


@nguyênhạ




_________________________________________





NHẸ _






Ở bên anh,có những cơn mưa nhỏ,nhẹ..
Mỗi buổi sáng,mở cửa nhìn ra vườn,sớm lắm ! Thấy lòng mình nhẹ và chợt nhiên nhớ những ngày mưa bên Saigon..Nhớ bạn bè và nhớ.....


Anh thả mình về ngày cũ.Chun chút thôi - Vì sợ mình buồn bã hơn.

Khi nào buồn quá,vui quá thấy không nên.

Cái gì cũng vừa vừa ,phải phải...






Tình thân nhé - Em





đăng sơn.fr








_
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.10.2012 01:04:55 bởi dang son >

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
NHẸ _ - 31.10.2012 01:52:45
.






Miễn Là ...

____________________________




Có những ngày rất tấp nập bận rộn
Rồi cũng có những ngày được rỗi rãnh thư thả.Muốn làm gì thì làm.Hoặc có khi nhừa nhựa kiểu làm biếng,đáp chuyến xe ra phố,thảnh thơi nhìn ngắm thiên hạ nơi quán xá.

Đầu óc,cơ thể mình cũng giống như một cái máy.Máy chạy nóng quá thì nên cho nghỉ ngơi,thư giản.Vài bài báo nói về sự Slow Life vậy mà cũng đúng quá đi chứ.Đi chậm lại,nhìn ngắm sự việc chung quanh,thả tinh thần thư giãn bằng cách thức đi dạo,ngắm trời xanh,ngắm cảnh vật trên đường đi.


Đang đi- ngừng lại - thấy nhiều cảnh hay hay,thấy hai đứa bé trai ,bé gái nắm tay nhau theo cha mẹ ra chợ,ngắm thấy nụ cười ha hả của những người quây quần nhau cười nói...Thấy những tia mắt vui và cái nhoẻn miệng cười như cách chào hỏi.....




Cứ thế,rồi tạm quên đi một vài điều không thuậm buồm xuôi gió.Quên cũng là một điều cần thiết cho trí óc được nghỉ ngơi.



Nghĩ như thế,biết đâu sẽ ăn ngon,ngủ ngon....




N.DuyToàn.

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Tĩnh Lặng - - 19.11.2012 03:20:50
.






Tĩnh Lặng -


_____________________________







Có cô bé nói vơí tôi :

- Em thích sự ồn ào náo nhiệt.Em sợ sự quá lặng im


Tôi nhìn cô.Lặng thinh thử xem sao.Ở đời này,người ta đã nói quá nhiều vơí nhau.Nói cả những điều thừa thãi không cần thiết.Ai mà chẳng biết,ta có cái miệng + cái lưỡi để nói.

Vậy mà....

Có lắm lúc,tôi yêu thích sự lặng tĩnh.Yên yên như thế là một cách đối diện vơí mình.

Nếu cần nói,tôi sẽ kể cho em về những buổi tối rất êm dịu của tôi ở cái xó bếp.Đèn thắp trên tường,ở bàn ăn tôi có cái Cd Radio nhỏ màu xám và đen,tôi có vài cái đĩa hát ( thường thì vào đêm,tôi luôn thích nghe nhạc êm,loại Blues để có thể đọc và viết )

Nghe đài phát thanh có cái thú khi mà ban ngày mình ít có dịp nghe những chương trình hay vì công việc làm - Và khi trời khuya xuống,các đài phát lại cho mình nghe những tiết mục của buổi sáng...

Em muốn nghe không ? Nếu muốn thì hãy tặng tôi một nụ cười nhỏ và thủng thỉnh uống một cái gì để nghe tôi kể chuyện.

Những câu chuyện nho nhỏ mà thôi.Chẳng hạn :


* Ở chương trình về tâm lý và đời sống tình dục,có bà kia còn khá trẻ,bà gọi phone cho đài để kể câu chuyện tình đơn giản của bà :

'' Sau cuộc ly dị,sống vơí đứa con gái nhỏ,tôi thấy cô đơn nhưng vẫn không tin vào những mục tìm bạn bốn phương ở Net,vì đa số,họ vào Net để tán tỉnh và nói chuyện tình dục. Vậy mà tôi đã gặp chàng.Chàng cũng dở dang như tôi ,có một đứa con nhỏ..Sau những lần tâm tình qua thư từ,chúng tôi gặp nhau và yêu nhau.

Điều này chứng tỏ là không phải ai lên mạng cũng để lừa gạt nhau.Ta nên vững tin vào những điều may mắn.Tất cả đều phải có thời gian..



** Chuyện khác :

Cô nọ sau màn thất tình,cô kiếm cách quậy phá để trả thù ông tình cũ.Cô điện thoại báo động có khủng bố gài mình ở cả chục trường học ( Trong đó,có trường tiểu học của con gái người tình cũ ) Và báo hại mấy trường chạy tán loạn .Kết quả là cô bị tóm và ra tòa lãnh án.


Có lắm điều buồn vui để nói vơí nhau.



Bây giờ thì tôi lại thích im lặng.Tôi ngồi ngó em để chờ nghe em nói.Em kể cho tôi nghe về điều gì ?

Tôi hứa vơí em là tôi biết lặng tĩnh để nghe.








đăng sơn.fr










dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Tĩnh Lặng - - 07.12.2012 14:15:58
.





KỶ NIỆM mong manh.




Ngày vui nào cũng qua nhanh !
Phải vậy không ?
Những họp mặt vui vẻ,náo nhiệt rồi cũng phải đến giờ chia tay.Có những hình ảnh chia tay rất vui,rất quyến luyến,chia tay để còn gặp lại…
Gặp ở chỗ này ,chỗ kia.Chỗ nào cũng được,miễn có chỗ để hẹn gặp…

Ở thế giới của chữ viết,hình ảnh và âm thanh,có những người đi và người đến- như một hẹn
hò ,thăm hỏi giao lưu.Có người ở lại khá lâu và trở thành một thói quen cần thiết.Có người đến với nhau,chỉ ở lại một thoáng rồi biến mất.

Biến đi đâu ?
Như những cơn mưa chợt đến, chợt đi.
Như một thoáng tình cờ dạo chơi trên phố….

Có những người nhận nhau như bạn.Rồi cũng từ giã ( Nói lời từ giã hoặc không nói gì ! )

Đời sống này đã là như thế. Đến rồi đi.
Những ngày mới lần lượt chất chồng lên những ngày cũ.
Thỉnh thoảng mở lại những chủ đề cũ để đọc. Đọc lại những gì người cũ viết ở đây, ở đó .….

Đọc như để tìm lại dấu vết của kỷ niệm.
Có phải kỷ niệm nào cũng mong manh ?







đăng sơn.fr



dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
RE: Tĩnh Lặng - - 08.12.2012 23:40:53
.




NGÀY CŨ VÀ NẮNG SAIGON XƯA....RẤT XƯA.



________________________________________________________





1. Replay....




Hihi...chào anh Đăng Sơn,

Nắng Sài gòn đã gợi cho anh nhiều kỷ niệm?

Dạo một chút phố phường Sài Gòn, ngày xưa nắng ấm áp hơn nhiều, em còn nhớ ngày ấy cùng anh trai lang thang phố xá trung tâm SG trên chiếc xe đạp mà bóng người chỉ vụt qua rồi trả sự yên lặng cho đường phố. Qua bao nhiêu năm với sự phát triển chung của xã hội, sự ô hợp của môi trường, khí thải, con người đông lên, nhà cửa san sát, đứng góc nhỏ Sài Gòn nắng không đủ rọi đến, bóng chưa đỗ trọn một con người.

Thế nhưng, qui luật tồn tại của con người dù khó vẫn phải cố thích nghi môi trường này hay nơi khác và sự biến chuyển chung của xã hội, ngoại trừ muốn đào thải.
Đành rằng ký ức đầy ấp cũng phải tạm gác, gợi chút chút, nhớ chút chút để quay về thực tại và suy tính tương lai...Và gọi một cái tên mỗi ngày cũng là cách nhắc mình ký ức và điều yêu thích riêng mình luôn bên cạnh "Nắng Sài Gòn"

Mong mỗi ngày của anh có ý nghĩa để thấy đời thêm đẹp và nhiều điều có thể "được nhớ đến" ngày sau.

Mến,
03.08.2007
( by nangsg0607
member NCD )

...





2.


Nắng bên này gọi nắng bên kia….





….Cô Nắng Sàigòn .


Tôi biết ngay mà.Thế nào em cũng đi bộ dưới nắng saigon và trả lời tôi.

* ( Xin được tạm gọi là Em vậy,cho ra vẻ thân tình,xin đừng trách,bởi vì thời gian chạy như ma đuổi và tôi đã ….già hơn em nhiều.Nhé )

Tôi cũng biết vì sao em viết vài hàng trả lời dù trong bài viết vừa rồi,tôi chẳng có câu,chữ nào nhắc đến dàn Thiên Lý và những điều nói và chưa nói nơi Tôi ….

Sự cố tình hay gợi ý để kéo em ra khỏi chủ đề của em với ‘’ Bức thư tình đầu tiên ‘’ ?

.Tôi vẫn ghé vào đọc đấy chứ,cũng như thỉnh thoảng em cũng có sự tử tế,ghé mắt vào những điều lẩm cẩm,dai dẳng của tôi như :" Viết để làm gì ?" – " Thêm một lần nữa " hoặc một trong những bài thơ tồi tệ của tôi….

Biết không ? Tôi đọc những gì em viết và khám phá ra một vài điều : Nét văn của em rất cứng,thiên về triết học, về những cái oái oăm của đời trần và rất lý luận ở ‘’ Có khi nào bạn hỏi ‘’.
Nói thật nhé ; với lối hành văn như thế và cái tên Nick : ‘’ Tôi ?????,’’ - là một người đọc và writer - ,tôi thấy khó gần gũi dù rất đồng ý với điều em viết ở chủ đề ấy.Khô,cứng,trang trọng,chưa kể là hình như câu viết có chất chứa một vài nét ‘’ cao ngạo ‘’ khi trả lời một vài người góp ý ,chẳng hạn :

‘’ Nâng lên thì hạ xuống được ‘’


Rồi , em lặng yên - biến mất không kèn,không trống- Bặt tin !

Trí nhớ của em rất tốt như những cơn nắng saigon phải không ?

Tôi nhớ, cho đến khi em trở lại thăm tôi ở ‘’ Những Bài Thơ Một Mình ‘’ và để lại vết chân.Tôi như găp lại cố nhân.Chẳng hiểu vì sao tôi thấy vui dù những bài thơ của em và tôi vẫn ‘’ một mình ‘’ :
- On est toujours seul au monde ( Người ta lúc nào cũng cô đơn ;một mình giữa đời ).
Cái một mình của nắng saigon và nắng ở Pháp không giống nhau,tôi biết chứ ?

Đời sống và sự từng trải của em và tôi không giống nhau.Em ở giữa nắng saigon,giữa cái bóng của những toà nhà được xây cất che đi ánh nắng như em kể.Tôi,len lỏi,chen chúc và vật lộn với những điều mình đã chọn để làm cách nào hòa hợp được với cách xử sự,lý luận của ngưòi tây phương.Chắc em rõ,họ có cái nhìn văn hóa khác ta. Đông và Tây có nhiều điều khác biệt kể cả một vài điều về triết lý sống ( nếu tính từ thế hệ của ông bà mình).
Thế nhưng, đọc những gì em diễn đạt,tôi lại tủm tỉm cười và nhận ra em và tôi có vài cái ‘’ na ná ‘’ hơi…giống nhau :Tư tưởng !

Em biết người đời nói những type người như chúng ta ra sao không ?
( - Rắc rối – khó chơi ! ).
Ai nói,ai nghĩ gì thì nghĩ.Ta có con đường riêng phải đi và đi cho đến đích.Phải không ?



Có những diều tôi muốn kể,muốn viết ở những chủ đề riêng biệt trong những diễn đàn. Chuyện đời sống và thế thái nhân tình ở ngoài đời thật và ngay cả những thế thái nhân tình trong thế giới ảo ( Tôi rất ghét chữ Ảo,nhưng vẫn phải dùng đến nó ).Tôi thích cái âm thầm của sự Đọc và Viết……

Văn chương theo nghĩa hán học là vẽ,xâm,ghi khắc cái đẹp ,hoặc theo một nghĩa khác ,văn chương là một phương cách diễn đạt ( văn tải đạo ).
Và đạo,con đường ấy như thế nào ? Làm cách nào để phương cách này có một kết quả thật sự để giúp chúng ta hướng thượng, để đi trên con đường trần của mình.

Tôi đã tâm sự với em nhiều quá cho hôm nay.Hãy tha thứ cho những dòng chữ đã làm mệt đôi mắt em.Nhưng tôi biết chắc một điều : Nắng sàigòn sẽ vui và rực rỡ khi đọc những dòng này.


***Mong mỗi ngày của Em (anh ) có ý nghĩa để thấy đời thêm đẹp và nhiều điều có thể "được nhớ đến" ngày sau.

Hẹn gặp nhé.
Tạm gọi là thân và tri âm





đăng sơn.fr
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.12.2012 23:53:07 bởi dang son >

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
RE: Tĩnh Lặng - - 08.12.2012 23:47:54
.






CHÚT GÌ CHO NGÀY CŨ VÀ NGÀY MỚI.






Trong Nghệ Thuật Sống và để tịnh tâm
( zen ),người ta hay nhắc về chữ thời gian và những áp lực của TG.Thời gian len lõi vào đời sống và những kẻ nghách của từng thứ việc..

Để thoải mái, đã có lời khuyên..Cứ nhẩn nha làm từng việc,từng bước. Đừng chờ nước đến chân mới chạy. Đang ngồi ăn uống,hãy chú tâm nghĩ đến việc nhai và ăn uống, đừng vừa ăn vừa đọc,vừa xem Tv.. Đừng…Đừng….

Phải rồi.Tắt ngúm màn ảnh truyền hình đã từ cả vài năm. Để thì giờ ngồi truớc màn hình chỉ tổ tốn thời gian.
Phải rồi,vào ngày nghỉ nên tắt điện thoại,tạm bỏ quên cái đồng hồ tay dể bớt tùy thuộc vào nó.
Phải rồi,tập cử động,tập lái xe chậm lại,tập không càu nhàu ,nhăn nhó khi bị kẹt xe…..
Phải rồi,tập cười để khỏi nhăn nhó cau mày.Tập dịu dàng,tập ngoan ngoãn để chấp nhận những điều oái oăm khó chấp nhận.

Tập quên tạm những điều không đáng để tâm..Tập gì nữa. ?
Ừ , Tập gì nữa. ?

Ừ , ừ.Tập quên phức đi cái ngày sinh nhật lùm xùm của mình di nữa là xong.Nhẹ tội,nhẹ tình…Khỏi ai tốn thì giờ,tốn quà cáp cho mình. Đến với nhau bằng một câu chúc,một tấm lòng giản dị cũng được kia mà !


Thế đấy.Ngày Sinh nhật vẫn có người nhớ đến.
Mở cell phone,có vài lời nhắn từ Mms.Chúc mừng hử ? Cám ơn nha. Ừ , ừ.Hắn vẫn còn sống và vẫn còn kiếm chuyện với cuộc đời.

Buổi chiều. Đi dạo.Máy báo có lời nhắn.
Ai nhắn vậy ha ?!

Hai lần nhắn.Không có tiếng nói để lại.Chỉ tiếng động của xe cộ chạy trên đường…

Vài giây ngắn ngủi. Rồi ngưng !

Vậy là hiểu rồi.Người ơi !
Xưa vẫn xưa.
Thời gian hình như mất đi ý nghĩa từ những cái nhắn gởi không lời nhắn như thế. Đã 25 rồi còn gì ?
Đời sống có chân để chạy.
Thời gian không làm người lãng quên được sao ?

Những con đường đã đi ngang ở quá khứ đã đổi tên.
Giảng đường ngày đó cũng đã bụi mờ.Vậy mà….

Vậy mà năm nào ,vào ngày sinh nhật của ngườì xưa.Vẫn thế.
Máy gọi.Im lặng từ đầu dây trừ tiếng xe cộ.

Chừng nào người quên hử người. ?
Nhớ lâu như thế sẽ nặng đầu,người ơi !



đăng sơn.fr

NgụyXưa
  • Số bài : 880
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.01.2007
  • Nơi: Thái Bình Dương
RE: Tĩnh Lặng - - 09.12.2012 05:07:32

Phải rồi.Tắt ngúm màn ảnh truyền hình đã từ cả vài năm.

Đố anh Sơn tắt được Internet đấy!

Sắp cuối năm rồi, chúc vui.

Tình thân,

NX

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
RE: Tĩnh Lặng - - 29.01.2013 11:46:05
..








KHI TÔI
trở lại gặp Tôi .






Vậy đó - Tôi ơi !
Có khi mình đi lạc để làm mất mình.Người ta nói " Ngày tháng là giòng sông trôi,trên giòng sống ấy có những buồn vui lẫn lộn.Những nỗi buồn đóng rêu, trôi,những niềm vui hé nắng long lanh - óng ánh trôi,trôi ...
Đôi khi tự thấy mình đi lạc xa quá rồi sợ - Sợ đánh mất mình giữa những sự đời,sự tình.Và,lắm khi thảng thốt lục lọi tìm lại mình ở trong một vài cái ngăn kéo.Thò tay kéo mình lên,sờ soạng,ngắm nghía rồi thở dài :
- Mình đây sao ? Sao mà cũ mèm mèm.Thấy chán quá !

Ngơ ngẩn một chút,ngậm ngùi vài ba chút rồi lại cười chế nhạo mình : - Thôi kệ .Kệ ! Có còn hơn không. Kệ đi mà.May mà mình còn chút chữ nghĩa để vui buồn mình ên vơí một thoáng bên đời.

----


đăng sơn.fr
-( ChợtNhiên - dactrung.net )






--- * Note :

Ghé thăm TêHát sau những ngày tháng đi lạc.
Ngày xưa ấy,có tên thầy giáo ghé thăm TêHát ở Blog và ở vài bài viết của TêHát;Cô ấy lờ thầy.Thầy buồn - bỏ đi.Và định không trở lại ChuyệnTrongLớpHọc nữa.
Vậy thôi .


nđs.

















dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
RE: Tĩnh Lặng - - 08.02.2013 16:23:50
.








KHỀU LẠI KỶ NIỆM...
_______________________________
đăng sơn.fr






Ở thưở ấy,trên một trang sách ( hình như của ngài Victor Hugo thì phải ) có đoạn viết thấy ghê lắm : " Đừng khều con mèo đang ngái ngủ "

Nếu ta dịch theo nghĩa bóng thì có nghĩa là : " Hãy đừng khơi lại kỷ niệm cũ ". Vì rất nguy hiểm đến tính mạng của tình yêu.Nói như thế là ....


1.

Có một ngày mưa rơi,buồn lắm.Buồn rơi đúng vào ngày nghỉ của bạn.Bạn dậy sớm,ngầy ngật pha một ly cà phê gì gì đó,rồi chợt nhiên,không biết ai xui khiến,bạn vặn nhạc nghe và bạn rơi vào một bài hát đã tạo cho bạn nhiều ấn tượng lạ kỳ.

Lời ca của bản nhạc chậm ấy kể về một con đường đầy áo trắng,tóc ngắn,tóc dài.Con đường của những ngày nghiêng nghiêng nắng. Xe đạp dựng ở mỗi lề đường,tiếng chim sẻ hót vang.Ở giữa những thứ ấy,bạn chẳng nghe,chẳng thấy gì vì bởi lẽ : Chỉ có một hình dáng,một bờ tóc xoã trên vai mềm.Hình dáng ấy đã làm bạn tha thiết bồn chồn.Bờ tóc ấy có một mùi hương kỳ lạ và......


Ở chữ " Và " kỳ cục như thế,tôi để yên cho bạn hồi tưởng theo ý bạn.Còn nếu trí hồi tưởng của bạn đã bị kém đi thì bạn hãy nghe lại bài hát mang tên " Con đường tình ta đi " hoặc là bài " Em Hiền như ma soeur " ( Còn nếu bạn đã thất tình năm bảy lượt rồi thì mời bạn nghe bài " Hai năm tình lận đận " phổ từ thơ của NguyễnTấtNhiên ) ..Đó là một trong những bài hát một thời của một người nhạc sĩ có tài mà khi viết ở đây ,tôi không ghi tên ông ta vì những lý do riêng theo kiểu suy nghĩ chủ quan của mình ( ! ) - Và tôi không thích nhắc đến những điều mình không thích nữa.


Thà để thì giờ mà nhắc,mà nhớ đến những điều mình thích và mình trân trọng. Điều gì làm mình thích ?

- Tình Yêu Từ Nơi Xa Cách ư ?


Cái tựa viết buồn quá ! Chẳng lẽ tình yêu nào cũng có những gam màu xám xịt ?


Buồn có phải đã nằm trong một bóng tối ngoài khu vườn nhà bạn bè vào những ngày sắp tết,nghe lại câu hát nhỏ nhoi,xưa xưa : ..... anh đến thăm em đêm 30,anh nói vơí người phu quét đường..Xin chiếc lá vàng làm bằng chứng yêu em.... ?

Sao người ta có thể lãng mạn đến thế cơ chứ ? Tôi,thỉnh thoảng, cũng biết nhớ.Thầm thầm.Im im.Có những điều đã thành bụi bám và tan loãng ở đầu con đường đầy mưa nơi ấy.Những con dốc có hàng hoa nắng và hoa mưa đã xa,những chỗ ngồi trong một quán nhạc nào đó đã vàng vọt màu kỷ niệm.


2.


Bây giờ.Ngày ở đây đã qua ngày.Dòng sông nhỏ ấy có khi đầy ,khi cạn trong ký ức.Người ta không thể nào tìm lại ngày cũ.Thỉnh thoảng,có người bạn khều khều mình,nói :

- Ê kià ! Người ấy còn nhắc cậu kìa ...


Im lặng mà thôi.Nhắc nhau để làm gì ? Mà nhắc lại để được gì cho nhau.Có làm nhau bớt buồn và nhiều vui hơn không ?


Không biết.Chỉ biết là đôi khi,một dòng thơ,một dòng chữ đã làm chú mèo nhỏ của kỷ niệm thức dậy.Người ta nói : " Đừng khơi lại kỷ niệm cũ.Người ơi ! "

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
RE: PHỐNÚI trời gần . - 11.02.2013 11:26:25
.






ĐÃ
chẳng có gì mà ChợtNhiên _



___________________________________





Thử đặt một cái tựa khá kỳ cục cho bài viết mơí.Thế nào là Chợt Nhiên và không Chợt Nhiên ? Những buồn,những nỗi vui có chợt nhiên,tự nhiên mà kéo đến trong một ngày không ? Sự đến và sự ra đi đâu phải là những tình cờ.

Ở bầu trời cao kia đang xám mây trĩu nặng.Muà đông còn dài lắm.Có khi tuyết ngập,có khi gió táp bão bùng,rồi có chốc,vài tia nắng yếu ớt hạ xuống âm ấm một bên vai...Cứ như thế,ngày nắng,ngày gió mưa.Cứ như thế,những chặng đường xe chạy.....


Ngày tháng chồm đến tìm nhau ở những buổi họp mặt vơí nhau ăn uống,nhảy nhót ca hát.Có biết bao nhiêu cách để gọi nhau,mời nhau :

- Tối mai là giao thừa,đón tết.Đến không ?


- Ừ - Đến thì đến vơí nhau,vài món đồ ăn,chai rượu vang ngon,ngon....


Lại Mưa.Mưa rỉ rả như một kẻ nhiều chuyện nói quá nhiều.Mưa làm như muốn nhận chìm cái thành phố của góc núi đồi này.Mưa dẫn đường cho chiếc xe thả dốc ngoằn ngèo đến nhà bạn hữu.Cánh cổng màu xanh ngó rất kỳ kỳ trong bóng tối nhá nhem.Đẩy cửa nhà,tiếng rù rì bạn hữu đang vây quanh nhau.Cái Tv đang nhả hình ảnh một bài hát xuân nào đó.Vài nụ cười chào nhau,vài cử chỉ ân cần...Rồi đứng ngồi quanh nhau ,kể cho nhau nghe vài ba câu chuyện đời,chuyện chính trị,chuyện kinh tế và cả những câu chuyện đánh nhau,đập nhau.

Tự dưng,mình thấy mình chẳng nói gì nhiều.Nhạc nghe bên tai đã nói dùm...Xuân này con không về.Xuân này họp mặt hoặc Ra Riêng,anh cươí Em..... Nhạc là hơi thở của đời sống.Hãy để âm nhạc và những ca từ nói dùm mình những điều mình không biết nói.


- Nào ! Nâng ly,cụng Ly .Nào...Nào....


Rượu nào cũng ngon nhưng khi nhâm nhấp rất ít vài ngụm nhỏ thôi thì thấy ngon hơn - bởi lẽ ,mình xơi nó,đừng để nó thịt mình.Hỏng chuyện.Hỏng vì chất đăng đắng,ngọt ngọt,đầm đầm ấy có khả năng làm choáng váng đầu óc những người thích nó.

Có người mềm môi thì than khóc kể lể,có kẻ nổi chứng lôi chuyện xưa ra gây sự,có kẻ lầm lì....


Tôi không mê rượu nhưng tôi biết lầm lì khi loang thoáng nghe một người phụ nữ ngồi đầu bàn nói chuyện.Cô vừa vui vừa buồn khi kể chuyện về một mẫu người tráo trở ,không khi nào chung thuỷ,trung thành vơí ai và chỉ vì quyền lợi riêng của cá nhân..Nghe như thế,mỗi người là mỗi sự góp chuyện kiểu đồng ý sau khi đã kiểm chứng..Tôi nghe nhưng lầm lì ,Nói thêm gì bây giờ ? Chuyện là như thế.


Màn cụp lạc nhất vẫn là những cái đĩa dvd lọt vào máy để nhạc xập xình đẩy những bước chân khiêu vũ.Nghe độ chục bài hát,tôi lại thấy nhớ cái bóng tối ngoài khu vườn nhà bạn.Cái bóng tối ấy có mặt hồ cá lạnh ngắt,nhìn trên mặt nước để không thấy được một vì sao nào.Vì trời đang mưa.

Lại mưa,thêm một đêm nữa.

Ở trong nhà,có người đang hát bài ...Anh đến thăm em đêm 30.Anh nói vơí người phu quét đường,xin chiếc lá vàng làm bằng chứng yêu em.......




đăng sơn.fr
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.02.2013 12:11:02 bởi dang son >

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
RE: PHỐNÚI trời gần . - 14.02.2013 13:05:49
.






LÀMGÌcóSựChợtNhiên ?






Viết tạm vài điều cho một đường dây xa,xa...
Ở xa như thế mà có lòng gọi là tốt rồi.Mở máy,nghe máy nói có 3 lời nhắn.... Nghe lời,ngoan ngoãn tìm 3 lời nhắn : Nghe tiếng gió vi vu,nghe tiếng động chung quanh và nghe tiếng nhạc,tiếng nói rì rào từ máy phát thanh hoặc từ cái Tv
Tử tế quá ! Tử tế thấy mà sợ luôn.

Sợ thì cũng phải thôi.Lâu rồi mơí thấy gọi lại.Mà sao gọi lại không nói gì ? Cái lươĩ rơi mất nơi nào ? Trái tim ấy vẫn khỏe mạnh vơí từng nhịp đập,phải thế không ? Có còn run run như một ngày xưa nào đã tan như bụi.

Trí nhớ còn tốt,chỉ có điều ..Sao không nói gì vơí nhau ?



đăng sơn.fr


------------




ps : Nếu không biết nói gì thì xin hãy đọc.Tôi viết gì và em sẽ đọc điều gì ?

Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 8 trang, bài viết từ 61 đến 90 trên tổng số 224 bài trong đề mục