Anh Xin Lỗi Mơ Màng Quê Việt Cũ
Anh xin lỗi mơ màng quê Việt cũ
Tưởng như thời Mẹ gặp Bố ngày xưa
Con đò tình hai Đấng gặp hôm mưa
Rất tình tứ ngàn năm còn thơ mộng
Anh quên mất còn bao người đang sống
Trên mảnh quê còn khốn khổ nơi em
Bao năm rồi quê Mẹ vẫn còn đêm?
Anh đã tưởng mười năm rồi đổi mới!
Nghe em viết bao người dân nghèo đói
Thiếu nữ quê bán mình nuôi mẹ nuôi cha
Những trẻ em thiếu thốn sống không nhà
Sao thế nhỉ, hơn ba mươi năm lặng súng?
Tám mươi triệu đồng bào còn chịu đựng
Đến bao lâu để áo đẹp cơm ngon
Để gia đình xum họp bố mẹ con
Anh chị em quây quần bên mâm cỗ
Mảnh quê Việt, của cha, ông, tiên tổ
Bốn nghìn năm gìn giữ giống Rồng Tiên
Mấy nghìn năm theo đuổi đạo thánh hiền
Sao nỡ bỏ những thuần phong mỹ tục
Có phải đói, khổ đau, hồn rưng rức
Em liều gan viết báo chuyện thương tâm
Anh ở xa không biết thật lỗi lầm
Tưởng nước Việt vào cộng đồng thế giới
Liên Hiệp Quốc gởi tiền cho đổi mới
Trùng tu đền, di tích của ngàn xưa
Những đường to, xa lộ để đón đưa
Chuyên chở đến những nơi xa ngun ngút
Tiền muôn nước gởi vào khi bão lụt
Tiền bà con trợ giúp những người thân
Dù xa xôi hẻo lánh cũng được phần
Sao thế nhỉ, quanh em vẫn nghèo đói?
Em chẳng nói, chẳng bao giờ anh hỏi
Vì đinh ninh quê Việt đã vươn lên
Ba mươi năm cũng đủ để bù đền
Những đổ vỡ bao năm dài chinh chiến
Anh xin lỗi, bây giờ mới phát hiện
Mắt anh mù em đã mở sáng ra
Tám mươi triệu cũng như thể một nhà
Sao nỡ để cháu con vào động dữ
Còn chi nữa những con người thôn nữ
Hát hò ca buổi trăng sáng đêm xưa
Hay những ngày em bé leo hái dừa
Theo sông nước chèo thuyền đi xuôi ngược
Chút tình muộn anh xin dâng hồn nước
Mong Việt Nam quê Mẹ được bình an
Và ấm no hạnh phúc đến nhân dân
Không ai phải bán mình hay đói rét
Nguyên Đỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.06.2006 11:49:12 bởi Nguyên Đỗ >