bé bo tt mà được mời là bo tt ... kéo cả đại đội qua liền
bố lynh ớ kế bên chú ah
NX đã viết "...và
các bạn trong phòng Văn có dịp qua Cali ghé chơi." Chắc là chưa đủ, xin viết lại vậy nhé:" Thành thật mời
anh Sơn, Nguyệt Hạ, cô Lỳ, Song Nhi, thiên thanh ... và các bạn trong phòng Văn có dịp qua Cali ghé chơi." NX rất mong.
Trước đây NX ở gần "bố" Lynh, nhưng đã di chuyển xuống miền Nam Cali, cách xa San Jose (Thung Lũng Hoa Vàng) chừng 7 giờ lái xe. Xin post lại một bài tuỳ bút cũ viết về nơi hoang dã NX chọn để sống những ngày thanh thản của cuộc đời.
Từ Nơi Xa Cách Bạn thân,
Qua khung cửa sổ tôi lặng nhìn những căn nhà dưới thung lũng im lìm trong sương. Ở chỗ này núi đồi chập chùng xanh mướt, nhà xây trên triền dốc ban đêm lấp lánh ánh đèn như sao trên trời. Tôi tìm đến đây có lẽ vì trong tiềm thức tôi vẫn nhớ những tháng ngày của một thời mới lớn ở Đà Lạt, nơi tôi có những kỷ niệm mà bao nhiêu năm rồi vẫn không phai.
Những ngày đầu tiên ở trong căn nhà mới xây tôi hầu như bị tách rời khỏi thế giới văn minh. Không TV, không Internet, tôi chẳng biết Wall Street sống chết thế nào. Tiệm cà phê Starbucks dưới phố cũng khá xa nên tôi ngại xách laptop ra đó xem bạn bè trong diễn đàn đang bàn tán những gì. May mà còn chiếc cell phone cho tôi liên lạc với người thân để biết là tình yêu còn đó, và dù ở xa vẫn còn nhớ thương nhau.
Có bạn rủ tôi “… bay qua đây chơi, tập sống thật mộc mạc thiếu tiện nghi thử xem có chịu nổi không! B. nói trước là no tivi - no Internet - no music - no people - no good food - no privacy inside the house ...”. Những ngày vừa qua tôi sống không khác như vậy bao nhiêu, nhưng vài ngày thì được chứ lâu hơn thì … thà chết còn hơn! Bạn qua tôi đi. Ở đây vui hơn, và dù sao thì cũng gần với quê nhà hơn là nơi bạn lánh bụi trần.
Vì xa cách người yêu dấu nên nhớ nhung, nhưng thật ra bây giờ chúng mình may mắn hơn xưa nhiều. Điện thoại viễn liên không còn đắt đỏ, (nhiều khi còn có thể gọi ‘chùa’ từ trong sở), email vài phút là nhận được liền, và hàng đêm còn có thể tâm tình bằng IM, chứ đâu như xưa, một bức thư tình phải mất cả tuần mới vượt được vài ngàn dặm xa, tới tay người mình nhớ thương. Khoảng cách không gian đôi khi còn làm cho tình yêu thêm đằm thắm, nếu đó là tình yêu chân thực. “Càng đi xa anh càng nhớ em …”. Bạn còn nhớ câu hát rất ‘sến’ đó không? Cuộc đời sông nước khi xưa làm sao chúng mình tránh khỏi những lần tạm biệt, nhớ nhau đến mỏi mòn!
Bạn thân,
Vì tôi ở một mình nên tuần tới Fernandel sẽ trốn vợ qua chơi với tôi. Bạn ta muốn sống lại vài ngày ‘độc thân tại chỗ’, vớt vát chút vui trước khi vẫy tay chào ta đi! Nói vậy thôi, gặp nhau nói chuyện bù khú thì được chứ sức đâu mà múa lại đường kiếm xưa. Mong bạn cũng tới chơi để chúng ta nhìn trời, xem có còn nhận được những chòm sao dẫn đường trên biển khi chúng mình chỉ có kính lục phân chứ không có GPS như lúc này.
Tình thân,
Ngụy Xưa