Đời Đá Vàng
Bạn thân
Những ngày lênh đênh trên biển từ Cali tới Hawaii tôi đã được nghe V.T. kể chuyện đời mình, một câu chuyện khiến tôi hiểu thế nào là khổ đau và hạnh phúc, thế nào là đời đá vàng.
Tháng Tư năm 1975 bạn ta đi tù "cải tạo" tưởng là một tháng như cộng sản nói nhưng thực tế là mút mùa lệ thủy. Sau ba năm, bạn ta nghe vợ đã vượt biên sang Mỹ, thấy việc gặp lại vợ con là việc không tưởng nên quyết định viết thư mở lời “trả tự do” cho vợ: "Hãy coi như là anh đã chết được 3 năm, và hãy coi như em cũng đã mãn tang chồng. Hãy quên anh đi và đừng chờ anh nữa. Hãy tìm một người tử tế để nương tựa và nuôi con nên người". Vợ bạn ta không những chẳng nghe theo, mà trái lại còn viết tặng những lời “âu yếm”: “Anh coi em là hạng người nào? Anh cứ yên trí ở tù, em sẽ thay anh nuôi con ăn học thành tài và luôn đợi chờ anh”.
Bạn ta nhận thư rất vui nhưng ngày qua ngày, năm qua năm ngày về cứ mù mịt. Chừng đó bạn ta thắm thía cái lời hứa “nuôi con ăn học thành tài” của vợ. Lời hứa chân thành nhưng vô tình cho thấy khoảng thời gian gặp lại còn lâu hơn anh có thể tưởng tượng. Yên trí ở tù cho đến khi con thành tài có nghiã là cho đến khi con lên 24, 25 tuổi mà hiện nay đứa nhỏ nhất lúc anh vào tù chỉ mới thôi nôi!
May nhờ thời thế đổi thay, cộng sản buộc phải trả tự do cho bạn ta sau 10 năm giam giữ. Thế là quan tư tàu thủy không còn chọn lựa nào khác hơn là hành nghề 10 năm về trước, làm một màn… lái ghe vượt biển chui, tìm lại vợ con ở bên kia đường chân trời.
Nếu câu chuyện chỉ có thế thì chẳng có gì đáng kể cho bạn nghe vì chúng mình đã biết hàng ngàn thảm cảnh với những gương hy sinh làm rơi nước mắt, mặc dù lần đầu tiên được nghe chồng khuyên vợ "Hãy đi lấy chồng vì coi như đã mãn tang", và vợ khuyên chồng cứ "yên trí ở tù"!
Sau 6 tháng ở trại tị nạn “Buồn Lâu Bi Đát”, bạn ta “đáp xuống” nước Mỹ và hoa cả mắt trước cảnh huy hoàng của phi trường và trước vô số con người ăn mặc sang trọng đang chờ đón thân nhân. Bạn ta nhận ra cha mẹ vợ lẫn trong đám người đứng đón và vội bước đến. Một người đàn bà tươi trẻ xa lạ ở đâu bỗng xuất hiện chắn ngang đường và mở choàng hai tay ôm lấy bạn ta. Bạn ta giật mình gạt tay người ấy ra và bước đến gần bà mẹ vợ lắp bắp hỏi: "Mẹ, vợ con đâu?" Có nhiều tiếng cười rộ của toàn gia đình 12 người đi đón bạn ta. Khi thấy bà mẹ đưa tay chỉ người vừa bị bạn ta gạt tay đẩy bật ra, bạn ta mới nhận ra đó đúng là người mình từng 4 năm đầu ấp tay gối… Tất nhiên lần này bạn ta ôm chặt người vợ hoàn toàn mới, vừa mừng rơi nước mắt vừa nói lời xin lỗi… Còn vợ của bạn ta thì thầm: “ Gặp anh ở nơi khác chắc em cũng không nhận ra. Đâu có ngờ chồng em ngày nay răng thì sún, ốm nhách ốm nhom, đen đúa, quê mùa…”
Bạn thân,
Hoàn cảnh sống đã thay đổi hình dáng con người, và mười năm xa cách khiến người ta không còn nhận ra nhau, thế nhưng nhà tù tại rừng núi Bắc Việt cũng như đời sống êm ấm tại Hoa Kỳ không thay đổi đươc tình yêu chồng vợ. Xin chúc mừng bạn ta. Và nhân ngày lễ Thanksgiving xin gủi lời cám ơn tới đất nước đã mang tới cho chúng mình một đời sống thanh thản để cho chúng mình có cơ hội ngồi trên du thuyền đi lại đường biển xưa, nhớ về những thăng trầm của cuộc đời.
Tình thân,
Ngụy Xưa
Nov. 23, 2012
P/S: Cám ơn bạn VT đã chỉnh sửa bài viết để câu chuyện đúng với sự thật.