Cảm nhận... Ngô Thiên Tú em đốt tim tôi với từng con chữ
đọc ngậm ngùi buồn ôi xót xa đau
ừ không cho em, không cho ai
an ủi mình... tôi viết cho chính tôi
xin đừng hoang tưởng đừng nghĩ sai...
khi nhói tim cay tôi viết cho vơi đau
nếu trách tôi hãy trách người gieo sầu
làm sao tôi viết được khi tim không ấm ức
Tôi hẹn ai chắc ai ai cũng biết
Vì có trái tim sao che được mặt trời
Lãng mạn ư hay là dối trá...
Tôi là tôi, không thích ảo hư
Tim chân thật hay đời chân thật
chữ tâm tim phơi bản ngã linh hồn
đâu che được trời và bạn đọc
tôi là tôi...tôi vẫn là tôi
có hay không tùy người cảm nhận
em và thơ anh cũng từng trách em những vẫn thơ
và ghép em với bao nhiêu là tội lỗi
em có quen ai đâu mà anh cứ hỏi
họ cũng như chúng mình, những người ghiền thơ.
không còn trẻ nhưng vẫn còn chút mộng mơ
em không nhớ viết từ đâu, không nhớ!
có thể là cảm hứng khi gặp điều gì nho nhỏ
lại muốn dùng con chữ hóa thành thơ.
xưa không có ai nên thơ em vu vơ
những ý tưởng không bị ai gò bó
không sợ ai buồn, không sợ lời lỡ
anh đọc xong buồn, em đâu biết làm sao!!
bây giờ, em muốn viết bài nào
cũng sợ anh buồn, đâu dám viết!
còn anh, anh dành cho nhau những lời cay nghiệt
em đã làm gì để gieo khổ cho anh ?
cuộc sống cô đơn của em vốn yên bình
khi anh đến, em cũng mong như thế!
hanh phúc có được đâu phải dễ
em đâu dại gì nhường lại cho người ta
em chưa bao giờ làm kẻ thứ ba
cũng chưa bao giờ giành anh từ ai khác
sống, thà để người ta phụ bạc
không bao giờ phụ người, anh hiểu không ?
còn anh, anh ấm ức trong lòng
vì ai ? vì đâu ? sao không làm rõ ?
em tuy là người phụ nữ bé nhỏ
nhưng sống giữa cuộc đời chẳng thẹn lương tâm.
người ta có thể tìm đủ cách thọc đâm
để phá tan gia đình người khác
em hỏi anh khi người ta gieo ác
sẽ nhận được gì từ điều đó, hở anh ?
mtlove
em vẫn là em...chỉ thế thôi. em k biết ai, đừng hỏi em.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.08.2013 23:33:09 bởi minhthanh_love >