KimGiang
-
Số bài
:
2410
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 24.10.2005
|
RE: TRUYỆN NGẮN: SỰ TÍCH TRÁI TIM
-
22.07.2007 11:45:52
SỰ BÙ ĐẮP CỦA TẠO HOÁ Vừa bước chân xuống phà, anh học viên trường Sỹ Quan Lục Quân bỗng thấy mình như chạm vào một cái gì đó; Người anh nhẹ lâng lâng, không phải là trưa hè đổ lửa, không phải là chuyến phà người xe chật cứng như nêm, không phải những khuôn mặt nhễ nhại bỏng dát với những ánh mắt cháy lên vì chờ đợi. Một thoáng thần tiên hiện ra trước mắt anh, đối diện là một cô gái, em chừng mười chín đôi mươi. Ôi đôi mắt! Anh lính bàng hoàng, mình chưa bao giờ thấy, kể cả trong phim hay tranh ảnh. Sóng sánh trong veo như một biển hồ, có nam châm; mình bị hút vào rồi. Cái thanh tú trên nét mày mới lạ lùng, nếu là một tay thẩm mỹ học, ngày mai các minh tinh màn bạc trên khắp thế giới sẽ sửa lại lông mày theo mốt của em. Nhìn thấy nó người ta cứ muốn bay lên. Con phà to thế, trở nặng thế mà cứ bềnh bồng, bềnh bồng. Em cứ vô tư nhìn thẳng tận chân trời, không để ý tới mình, may quá. Anh lính như người khách tham quan bảo tàng mỹ thuật, chiêm ngưỡng kỳ quan tạo hoá. Mình nhớ đôi lần được Mẹ luộc trứng cho mang tới trường. Lúc rảnh ngồi bóc vỏ, nhớ tới Mẹ, không ăn cứ cầm trên tay ngắm mãi...Và đây mới đích thực là làn da trứng gà bóc. - Em ơi! Cô bé giật mình quay lại, ánh mắt lung linh như có những dấu hỏi xanh đang nhảy nhót. Em không nói gì, hai cánh môi hồng như run run trước gió. - Em gái ơi! Em không ngảnh lại, nhìn nghiêng nghiêng khuôn mặt em như nữ đồng chinh trong tranh chúa, cái sống mũi toát lên vẻ kiêu sa, mà nét cười cứ như mật ngọt. - Về nhà em còn xa không em. - Chẳng nói gì cả, anh hỏi thật mà. - Chỉ cười thôi! - Cho anh về xin ngụm nước mà em. Đôi mắt to đen càng mở to hơn, em cười như nắng sớm. Chắc mình phải theo về nhà em thật. - Về nhà anh cũng không xa lắm, nhưng anh khát quá không chịu được nữa rồi. Em ngảnh đi rồi lại ngảnh lại, gió bay làn tóc đen óng ả che gần hết khuôn mặt (mình đã thấy những mái tóc ép của các cô gái cũng đẹp, nhưng không đẹp tự nhiên như thế) ; Ánh mắt em nói; Anh chỉ xạo thôi, trên bến bao nhiêu là quán nước kìa. Mình hiểu có cái gì như rất ân cần dịu mát, như chiếc khăn mềm đang thấm hạt mồ hôi trên trán. Nhất định phải theo em về. Nếu không mai còn biết em ở đâu mà tìm. Như cố tình đánh thức, con phà cập bến đột ngột. Sao hôm nay phà đi nhanh thế. Như một thiên thần, gần gũi mà lại rất kiêu sa con gái; Mình không thể thắng sự hấp dẫn từ em, tò mò một lẽ, mà chân quý rất nhiều, cảm giác chưa từng có khi mình gặp gỡ các bạn nữ. Thôi cứ lặng lẽ theo xe em về nhà, như số phận mách bảo. Em đi không ngảnh lại. Nếu em ngảnh lại thấy mình thì sao nhỉ. Cũng may đường về nhà em thật gần. Em phóng xe vào sân. Còn mình phải xuống xe từ cổng, dắt xe vào sân, hơi hoảng một chút. Người phụ nữ phúc hậu, chắc là Mẹ em. Em đẹp vậy cũng đúng thôi. Cô từ trong nhà nhanh chân ra mời khách lạ, hơi thoáng ngỡ ngàng. Mình không thấy run, dựng xe bước vào như về với Mẹ. Vui thế chứ. Còn em cứ tròn mắt nhìn, rồi lại tủm tỉm cười. Sao mà đáng "Ghét" đến thế. - Cháu vào uống nước. - Cháu là bạn của em à. - Dạ Cô nhìn con gái, hai mẹ con nhìn nhau, như hiểu tất cả. Mắt cô thoáng buồn, chỉ một thoáng rất nhanh, mình kịp nhận ra điều đó. Rồi cô tươi cười nhìn mình. - Hôm nay trời nắng quá. Em sang chợ tỉnh, về muộn cô lo sốt cả ruột. Anh chắc mới quen em. - Dạ cháu mới gặp em trên phà, hỏi chuyện em không nói gì đâu. - Vậy à. - Cháu đánh bạo theo em vào thăm nhà cô ạ. - Cháu uống nước đi. - Dạ mời cô uống nước, mời em sang uống nước. Em ngồi bên kia giường, xếp sắp lại đồ vừa mua sắm về, ngước nhìn mình như bảo. Mời anh uống nước đi, một chút lém lỉnh dễu cợt: Vô duyên, tự nhiên theo về, tự nhiên như ở nhà...khiến mình cũng buồn cười. - Cháu đóng quân ở đâu, quê nhà ở đâu Người Mẹ thật chân tình. Ánh mắt nhìn tôi như thông cảm và như còn có điều gì đó. - Cô chú chỉ có một em thôi. Chú đi bộ đội năm 75. Ở Tây Nguyên rất lâu. Năm 82 cô chú mới cưới, sa sẩy mấy lần, rồi mới bắt được em đó. Nhưng em thiệt thòi lắm, vừa điếc vừa câm! Một con dao sắc lạnh cứa dọc sống lưng tôi. Tôi muốn kêu cho vỡ trời vỡ đất. Nhưng tôi kịp chấn tĩnh như điều đáng tiếc đó với tôi không đến nỗi bất ngờ. Tôi ngảnh lại nhìn em. Cũng để tránh ánh mắt cô đang nhìn tôi lại bắt gặp tôi khóc. Nước mắt cay cay theo sống mũi chảy vào lòng. Thiên thần của tôi nhìn tôi như hiểu hết những gì Mẹ nói, như hiểu hết nỗi sót sa của tôi. Em vẫn cười. Tôi muốn lao vào em. Xiết chặt em vào lòng. Em ơi! ước gì em nghe được, nói được!!! Em ơi! Không cần em phải nói. Anh chính là người sinh ra để đọc được ý nghĩ của em. Anh lính bạo dạn hơn, chủ động hơn. Trưa đó anh ở lại ăn cơm với nhà cô gái. Kim Giang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.10.2009 18:46:33 bởi KimGiang >
|