Trích đoạn: NGYEU
SỚM NAY KHÁCH ĐẾN
NGÓ CỬA KHÔNG VÀO NHÀ
(Hay là em dận hờn ta)
Sớm nay khách nào đến
Có gì trách cứ ta
Khách quen hay khách lạ
Mà sao không vào nhà?
Mình đâu có ác bá
Cũng chẳng loại bê tha
Không lật lừa dối trá
Khách đến cửa quay ra?
Thôi thì thơ với ta
Cùng tạc thù tri kỷ
Để mặc khách hoa mỹ
Đi tìm nơi cố nhân.
Lòng ta vẫn mãi xuân
Trong thanh cao trần tục
Câu thơ nuôi nhẫn nhục
Chờ một mai khách về.
17.07.06
ĐVN
Anh ơi, có khi khách đến
Chỉ dạo qua những ngã đường
Dẫu biết rằng có người thương
Đôi khi vẫn không thể ghé
Lòng khách có trách đi đâu
Áo cơm cách trở tình nhau
Nhiều lúc đôi chân tất bật
Tình như thể đã bạc màu
Tình nằm trong tim trong máu
Bảo tố không thể phai mờ
Vụn gãy trên từng câu thơ
Nỗi lòng ai đâu dễ tả
Nỗi lòng người đến người đi
Đôi khi chẳng nói câu gì
Hãy nhìn sâu trong tròng mắt
Chút tình tím đẫm chia ly
Anh ơi đừng trách làm chi
Đời như dấu bước thiên di
Hãy giữ chút gì xa thẳm
Ngày về chút lệ hoen mi.
Anh DVN oi !
Đôi khi có người qua, nhưng xách bị, tay dắt con họ chưa vào nhà anh được. Đôi khi có người qua để len lén thấy rằng anh đang khoẻ đứng tưới hoa rồi họ về và lòng vui rộn rã. Đó cũng là tình cảm đôi khi thầm kín rất khó nhận dạng anh à ! Đó cũng là những tình cảm vượt ra ngòai sự hoa mỹ của ngôn ngữ, của chữ nghĩa, rất đáng ghi nhận anh à!