TRĂNG QUÊ VIẾT
__________________________________________________________________________
Anh cùng vợ đẹp gối êm
Em thì xách nón xuống thuyền theo ai
Quên thời bồng bột, đúng sai
Quên thời gối ấp, kề vai xa rồi…
Bởi là DUYÊN PHẬN người ơi…
__________________________________________________________________________
ÔM MỘNG DỞ DANG
bởi là DUYÊN PHẬN người ơi
cho nên cau héo trầu ôi thật buồn
cũng như nước chảy mưa tuôn
theo dòng nghiêng gió- mưa buồn lạnh căm.
buồn cho chăn chiếu giường nằm
để tan hơi ấm mấy năm tình nồng
em như chim sáo sang sông
để quên hơi ấm trong lòng đã quen.
có trăng ai vẫn nhớ đèn
chỉ lo bên ấy không quen chăm người.
một ngày tình mãi xinh tươi
một đời tình cắt- ai người không đau
duyên tan thương bạc mái đầu
ngày ta chia cắt tim đau lặng thầm
ngoài sân rộn tiếng ve ngân
kêu ra rả tiếng xa gần khóc than...
cũng như ngọn gió trên ngàn
tình ta phiêu dạt không gian rộng dài
rồi đây có nhớ tới ai
xin em mang xuống TUYỀN ĐÀI cho anh.
vì tình mãi mãi mong manh
em về bên ấy mãi thành một đôi
đừng thương cơn mộng qua rồi
nơi này cứ mặc thân tôi...trong sầu...
tặng bạn nè -TRĂNG QUÊ...không hiểu sao mình làm xong cũng thấy buồn quá...không biết có hay nữa không? vì chủ đề của bạn nó buồn mà....họa lại cho bạn vui...
chúc bạn nhiều niềm vui
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.07.2006 23:34:03 bởi BINH_SVATY >