CẢM BIỂN!  
  Em không mang lòng bỏ biển  
  Chỉ ngại ngùng dằn vặt những vu vơ  
  Để hạt mưa rơi giữa ngóng chờ  
  Bơ vơ  
  Nhè nhẹ  
  Đủ để làm ngậm lòng muối xót     
  Đâu ai lắng nghe em trong từng hơi thở  
  Cánh buồn xa cũng sũng ướt nỗi đau  
  Biển muối thâm sâu cũng nghẹn nỗi thét gào  
  Lạnh nhạt  
  Cô đơn  
  Hoang vu cùng muôn ngàn bọt cát     
  Hiện tại anh ơi!Mấy vần thơ nhặt nhạnh  
  Gió chẳng gửi đi dù sâu đáy tâm hồn  
  Buồn làm gì ở vực thẳm nguồn cơn  
  Đau đớn  
  Xác xơ từng lằn ranh con sóng     
  Đã từng một lần biển trong em cháy bỏng  
  Hy vọng, thần tiên,biển là ước mơ hồng  
  Và bây giờ anh ạ....Tan vỡ...  
  Hư không....!  
  Biển chẳng như xưa... nhen tình em sự sống.     
  Và thôi thế biển dần dần từ tạ  
  Chẳng cho em con sóng của hồn anh  
  Đang yêu thương chợt giận dữ không lành  
  Gào thét, cuồng quay... xoay chòng chành giông bão  
  Đẩy anh xa...xa mãi cuộc đời em!     
  Rồi anh ạ! lặng lẽ những mỗi đêm  
  Mơ ước khi xưa biển vỗ về an ủi  
  Sưởi ấm con tim khi lưởi tình đã nguội  
  Kéo lại gần hơn đôi tay rộng an lành  
  Rồi lại giật mình...Mộng ước vỡ thật nhanh  
  Nhạt nhẽo  
  Chia ly...  
  Chẳng còn buồn...biển gọi  
  Bãi đất hoang vu, con còng còng nhìn em như..soi mói  
  Biển đã cho gì?...Hay biển....cướp hết đi....?