CÕI LÒNG!
Anh vẫn dại khờ "Nhóc" biết không?
Vẫn buồn buông lặng những ngóng trông
Về tình xưa cũ nay đã nhạt
Về nỗi gắt sầu trong gió đông
Anh gửi một câu thay tiếng yêu
Gửi cho tim "Nhóc" thấy mọi điều
Thấy rằng ai đó yêu "nhóc" lắm
Và vẫn thầm mơ mỗi buổi chiều
"Nhóc" có đọc không bài thơ Anh
Viết cho tình nặng vẫn còn xanh
Cho buồn xa vắng là thoang thoảng
Và nỗi yêu thương sẽ mát lành
"Nhóc" hãy tin anh một lần thôi
Tin anh "Nhóc" nhé chẳng đơn côi
Chẳng là hờ hững đâu "Nhóc" ạ!
Bởi lẽ tình anh đã gửi rồi!
Ta tạm xa nhau một thời gian
Để anh chiêm nghiệm lại hoang tàn
Bấy lâu leo lét vừa chực cháy
Trong cõi lòng anh...nhói bàng hoàng
Hãy cứ vui đi "Nhóc" của anh
Đừng mang lo lắng những mong manh
Đừng cho nước mắt vùi ngấn lệ
Tình sẽ đượm thôi , mộng sẽ thành!
Có khi nào trên đường đời mệt mỏi
Cần nghỉ ngơi đôi chút cạnh dòng sông
Em hãy đến tìm tôi nơi bến đợi
Tán đa tôi bóng mát vốn quen dừng!