Dường như…tôi đã quen với cuộc sống bon chen mệt mỏi và chán ngán của những ngày thường, không còn những buổi tiệc tùng, hẹn hò hay café lãng đãng, không ngắm nắng gió mây hay thả hồn trên dòng sông Hàn vào cuối buổi hòang hôn….Tất cả, theo quá khứ, theo dòng đời trôi vụt lặng lẽ, âm thầm mà tôi nào hay biết…
Dường như… tôi không còn nhớ về ai đó nữa, không miên man nghĩ suy, không đau lòng tê tái mỗi khi đông về, và đây đã là mùa đông thứ 7. Chỉ hơi nhoi nhói trong tim mỗi khi có một cơn gió nhẹ, một bong con chim thấm đẫm cuối chân trời…. Có lẽ, tôi đã thấm nỗi vô tâm… nỗi thăng trầm của xót xa…phận số!
Dường như… tôi không còn ngán ngẩm, kêu ca, không buồng lời nhận xét hay soi mói một cái gì của những người tôi quen biết, việc mà trước đây, hay bất kì lúc nào, khi nào và ở đâu, nếu có…tôi đã có thể đưa cái biệt tài “ phán xét gia” cua tôi ra mà Chiêm nghiệm.Tôi đã trưởng thành hay đã quá trầm luân…
Dường như với gia đình, tôi chẳng có chút thời gian, một bữa cơm, một câu chào hay một lời nhắc nhở.Công việc, chạy đua theo thành tích, công tác dài ngày hay những buổi trực đêm..nó dần rút ngắn cái khoảng cách giữa tôi và mọi người xung quanh lại… Tôi lại biết mình…vô tâm…
Dường như…. một chút cay đăng, một chút lạnh lung, chút suy sụp, chút dư âm, chút khó khăn, chút đau đớn …và hang triệu cái chút khác nữa đã làm con người tôi thay đổi…Trầm lặng, hoang mang, vô tình và nhạt nhẽo….
Dường như…. Tôi đã quên mất việc sẻ chia, cười đùa và vui vẻ với mọi nỗi buồn, với mọi người, mỉm cười trước những đắng cay của số phận..
Dường như …. Tôi chẳng còn thêm mục đich và ý chí sống….
Dường như…. Tôi đã…chẳng là tôi!
DƯỜNG NHƯ... TÔI CHẲNG PHẢI TÔI
Dường như...tôi chẳng phải tôi
Dường như xa xót...lấp bồi..vỡ thêm
Một cơn mê sảng vào đêm
Giật đi cái hạnh phúc mềm trong mơ
Giữa đời thực, tôi làm thơ
Và bây giờ đấy tôi vờ bỏ quên
Bỏ quên hương nắng bên thềm
Hương nồng gió biển bềnh bồng chân mây
Cafe đã hết tối ngày
Bạn bè, hò hẹn cũng rày rặt tan
Dường như...tôi đã đa đoan
Không còn to nhỏ trách than cuộc đời
Không cười đùa, chẳng lả lơi
Chỉ trong thinh lặng rối bời tự an
Dường như...cái khát hoang mang
Vẫn còn quanh quẩn trong màn nghĩ suy
Gia đình, bè bạn, đường thi
Cất vào sâu tận tâm tì đáy tim
Moi cay đắng, vực lặng im
Để làm thay đổi kiếm tìm ảo hư
Sẻ chia giấu lặng xa mù
Dường như...tôi đã bỏ tù đời tôi
Mục đích sống ấy đâu rồi?
Hay là đã chết trên đồi...ngày xưa
Chết khi ngày ấy... trời mưa
Vô tình cay đắng dẫm bừa..vỡ đôi
Đớn đau tan nát hoang nhồi
Dường như....tôi chẳng còn tôi.....lạnh lùng!
HuongTuyet274