HBĐ
-
Số bài
:
120
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 14.07.2006
|
RE: CHUYỆN VỀ CHÚNG TÔI
-
31.05.2008 23:44:09
ĐỀN BÙ TUỔI XUÂN Mátxcơva. Chiều hè. Nam ngồi lặng lẽ ở góc phòng. Con gái chạy lại trò chuyện với hắn dăm ba câu, xong lại chạy về ôm lấy Hoa - mẹ nó. Dẫu có con bé chạy qua chạy lại, nhưng không khí trong phòng vẫn căng thẳng, ngột ngạt. Reng, reng, reng… Chuông cửa. Nam chẳng buồn ra mở. Re..e..ng, re..e..ng, re..e..ng… Tiếng chuông tiếp tục kéo dài và gay gắt hơn. Ngọc, con gái hắn ra mở cửa. - Bố ơi, bố ra đi. Người yêu của bố muốn gặp bố đấy! Nam mệt mỏi bước ra hành lang. - Anh lấy hộ em cái quần lót và cái áo con. Em vừa nấu ăn xong, nóng quá. Em tắm một tí. Lát nữa anh sang ăn cơm với em nhé. Nam chẳng nói gì, lặng lẽ vào lấy quần áo đưa cho Ngân. Thật là khó xử. Trưa nay Nam đang ở nhà máy thì Ngân gọi điện vào báo là vợ và con của anh từ Việt Nam sang, đã tìm đến được phòng của Nam ở ký túc xá. Khi đó chỉ mình Ngân, bồ của Nam ở nhà. Đã bốn năm nay sang Nga làm đội trưởng của một đội lao động xuất khẩu toàn nữ, Nam chưa có dịp về thăm nhà. Khi hắn đi, Ngọc – con gái hắn vừa tròn tám tuổi. Còn Ngân, cô gái xinh và trẻ nhất đội đã “vinh dự” được hắn chọn cặp kè ngay từ những ngày đầu mới sang. Ngân kém hắn mười tám tuổi, học xong phổ thông là sang Nga xuất khẩu lao động ngay, nhờ thế có ông bác làm ở Bộ Lao động. Nam quay lại ngồi vào chỗ cũ, cuối góc phòng. Không khí trong phòng càng trở nên nặng nề khi con gái cũng im tiếng nốt. Tiếng tích tắc của đồng hồ trên tường dường như kêu to hơn. Reng, reng, reng… Thật là quá khó xử. Trưa nay sau khi Nam từ nhà máy về, Ngân “ý tứ” rút lui sang phòng bên cạnh, nhường chỗ cho vợ chồng hắn. Nhưng nàng chẳng mang gì theo người. Từ trưa đến nay Ngân đã gọi chuông để vào phòng không ít hơn năm lần: khi thì lấy thỏi son, khi thì lấy cái áo mặc ngoài, khi thì lấy đôi guốc v.v. Vừa rồi là quần áo lót, còn bây giờ là gì đây? Re..e..ng, re..e..ng, re..e..ng… Hoa vùng dậy đi ra ngoài. - Cô thật là quá đáng! Chẳng để cho tôi yên thân lấy một phút để tôi nói chuyện với chồng tôi… - Chị nói gì? Ai quá đáng? – Ngân to tiếng - Tôi nói cho nhà chị biết, tôi là tôi nể chị mới từ Việt nam sang, chứ không thì …. Mà chị nên nhớ rằng ở Việt Nam anh ấy là chồng của chị, chứ ở đây anh ấy là chồng tôi! Hoa quay ngoắt vào phòng, rút tờ đơn li hôn đã kí sẵn đưa cho Nam. Chẳng đợi phản ứng của Nam thế nào, cô cầm lấy túi du lịch và kéo con đi ngay ra khỏi phòng. Mặc dù chị em trong đội của Nam cố sức can ngăn, nhưng Hoa một mực kiên quyết đi ra sân bay. Hoa bảo cô sang đây xem thực hư những tin đồn nghe ở Việt Nam về chồng mình, và để phòng xa cô đã mua vé trước chuyến bay khứ hồi trong ngày. Ba tháng sau Nam nhận được quyết định của tòa án xử li hôn dù vắng mặt chồng, theo đề nghị đơn phương của Hoa. ---- Việt Nam, ba năm sau. Chờ mãi mà không thấy Ngân gọi điện để lấy hàng, trong khi anh cũng chẳng thể nào liên lạc được với Ngân, Nam đành đánh đường từ Vinh ra Nam Định đến nhà Ngân vừa để thăm nàng và vừa để biết tình hình hàng hóa. Về nước đã hơn ba tháng, Nam đang ở nhờ nhà ông anh ruột. Số tiền ít ỏi mang theo người đã tiêu gần hết trong khi lại chưa kiếm được việc làm, Nam đã gần như rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Nay chỉ trông chờ vào bốn thùng hàng đóng chung cùng với Ngân gửi theo đường biển mấy tháng trước khi về nước. Số tiền buôn bán và ki cóp suốt mấy năm ở Nga , Nam đã dồn vào đấy cùng với dự định sẽ tiếp tục sống hết quãng đời còn lại bên cạnh Ngân. Ngân đón Nam không vồn vã. Tiếp chuyện xã giao mấy phút, Ngân bảo Nam cứ vào nhà, cô phải đi có chút việc. Có thời gian, Nam đi dạo vòng quanh và thấy gỗ đóng thùng hàng xếp ở góc vườn. Vậy là Ngân đã nhận hàng. Chẳng lẽ…Nam mơ hồ lo lắng. Mãi trưa Ngân mới về. Sau bữa cơm đạm bạc, chẳng thấy Ngân nói gì, Nam mới lên tiếng: - Em nhận hàng rồi phải không? - Em đã nhận và bán hết cách đây một tháng. - Sao em không báo gì cho anh biết? - Phải báo cho anh? - Anh chờ đợi đã lâu. Thế em bán được bao nhiêu? - Anh hỏi tiền hàng? - Anh đã sắp hết tiền tiêu rồi? - Anh còn dám hỏi tiền hàng? Thế còn tuổi xuân của em? Em nghĩ rằng số hàng đó cũng chẳng đủ để đền bù đâu! Rời nhà Ngân, Nam bước loạng choạng. Từ phía bắc, mây kéo đến mù mịt báo hiệu cơn giông lớn. Gió. Cát bụi quất vào mặt Nam. Mặc! Nam bước đi mà chẳng định hình sẽ đi về đâu. Bên tai hắn văng vẳng tiếng nói của con gái năm nào: - Bố ơi, bố ra đi. Người yêu của bố muốn gặp bố đấy!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.05.2008 23:47:05 bởi HBĐ >
|