Buồn Đi Ra Ngõ Có lẽ cuộc đời thử thách ta
Gươm đàn thơ rượu khắp giang hà
Mà sao quay quắt một niềm nhớ
Day dứt không ngừng vạn xót xa
Có những hôm anh đứng ngóng em
Chờ em cả tiếng ở bên thềm
Bờ ao hàng giậu mặc mưa nắng
Chiều xuống sương giăng lại nhớ thêm
Có những đêm dài ra ngắm trăng
Tìm em lạc lõng giữa cung Hằng
Lối mòn chú Cuội chân như mỏi
Thơ viết dán đời lưới nhện giăng
Có lẽ anh yêu suốt một đời
Một làn khói thoảng hương thôi
Mỗi ngày nỗi nhớ vun cao mãi
Ngập trí hồn anh, chất ngất trời
Anh sắc tương tư uống mỗi ngày
Rượu ngon không uống vẫn còn say
Men em môi ngọt mùa hương cốm
Mắt chớp, tay run ... muốn xỉu ngay
Tỉnh dậy đi em, bị thế nào ?
Ngoài kia bướm liệng cạnh bờ ao ...
Hương sen thanh thoát không bùn đục
Chín kiếp trần ai, mãi dạt dào ....
Có lẽ khi anh đến tuổi già
Nhớ em đi lại bước vào ra
Tìm em trong ánh sương mai sớm
Hay ánh trăng mơ, trên cánh hoa
Nguyên Đỗ