Cây hoa hòe
Ngày con đi hoa hoè rụng đầy ngõ
Cành khẳng khiu như dáng mẹ hiền
Lá cây rơi trải dài lối con bước
Cây hoa hoè như rưng lệ tiễn con đi
Bố im lặng không nói một lời chi
Như nhường mẹ dặn dò con thật kĩ
Ở phương xa con ráng tu bền chí
Đừng nản lòng khi gặp vận không may
Để mai sau con mới có được ngày
Hái quả ngọt trên những cành lá đắng
Lời mẹ cha con ghi sâu trí nhớ
Cùng dáng mẹ gầy trong ánh nắng chiều buông
Cùng dáng cha yêu đứng dưới tán hoè rộng
Mắt xa xăm dõi bước con trên đường
Hoa hoè ơi mi muốn nói gì không
Sao ta bước đi nghe nằng nặng thế
Bạn của ta hoa hoè từ thủa bé
Giờ ta đi chỉ lặng lẽ đứng nhìn sao?
Gió chiều thu phất phơ tà áo mẹ
Ảo não muộn phiền trên từng sợi tóc cha
Đã đến lúc ta phải xa ngôi nhà
Xa dáng mẹ, dáng cha, xa cây hoa hoè yêu quý...
Và giờ đây trên con đường tu chí
Ta luôn hướng về hình bóng mẹ cha yêu
Cùng cây hoa hoè rụng lá mỗi chiều
Rải thảm nhung ngõ nhà ta thủa trước
Lót đệm hoa êm cho tuổi thơ ta bước
Trước khổ đau ta vẫn thấy quê nhà
Có nước mắt mẹ hiền hòa
Có giọng nói cha mạnh mẽ
Cả hai người hình như đang bước nhẹ
Trên thảm hoa vàng rực rỡ nắng chiều buông
Nguyễn Cúc
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.03.2012 01:03:04 bởi cô bé chăn vịt >