ÁNH MẮT XA QUÊ

Tác giả Bài
Minh Tuấn
  • Số bài : 3892
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: cong hoa sec
ÁNH MẮT XA QUÊ - 05.01.2007 20:32:50

 
 
 
  ĐÓN XUÂN TRÊN ĐẤT SÉC.
 
Hoa mùa xuân, cho ánh mắt thoáng một chút gì hy vọng.  Hương thơm dịu ấm, đỡ lạnh nỗi vất vả, cô đơn.  Cùng với mùa xuân hoa làm cho không khí đầu năm thêm chan hòa ấm áp, cùng với nhịp sống tươi vui, với nụ cười rạng rỡ, khắp nẻo gần xa ,đồi cao, xóm nhỏ, câu nói chân tình, cùng Hoa xuân hồi sinh với tất cả hứa hẹn...Tương lai.
 
Các bạn ơi...  Quê hương của mình đây.  Là những ngày xuân thắm. Hoa Đào ,hoa Mai, biểu tượng của hai miền Nam Bắc, cùng muôn hoa dâng hương thơm mật, gửi vào trong gió mùa xuân.  Khiến vàng vương tơ lòng, muôn dân hướng thiện.
 
Ánh mắt của những người con đang sống xa xứ xở...  thoáng buồn thoáng vui, dâng ngập bùi ngùi...  Mặc cho quê người gió lạnh, tuyết trắng ,một bóng đơn côi, ta vẫn cố mỉm cười vọng xuân đất mẹ.  Xa xa núi chất núi ,mây chập trùng mây.  Gió quê người tạt vào mắt lạnh cay cho lệ rưng không nhỏ... thương nhớ không bờ.
 
Ta tìm đọc mấy trang thơ, về với quê hương, tìm cánh đồng xanh muôn thuở, sương chiều rơi rơi cùng khói lam mờ buông mùa hò hẹn.Tìm con đò xưa, bến chờ khắc khoải.  Xôn xao chờ xuân.
 
Quê hương ơi...  Tình vẫn đượm trong bước Xa son sắt.  Ngày xuân nét mặt ai cũng đều phảng phất sắc hoa -Cái Tết nào cũng nhớ ông cha.  Bánh trưng ,pháo đỏ ,rượu gà và cuốn lịch vạn sự, bày bên mâm ngũ quả nguyên hương -thắp nhang cúng tổ tiên khi trời đất giao hòa ,bước sang năm mới.
 
Ánh mắt cười vui khi mình thêm một tuổi.  Nhìn cánh hoa xuân đắm đuối, nhìn làn khói hương bay như thấy tình quê hương ấm áp đâu đây... tràn đầy nghĩa mẹ.
 
 Mùa xuân là thế, lãng mạn trao hạnh phúc lứa đôi.  Mùa xuân dệt mãi sinh sôi cả vùng trời mơ ước.  Những đứa con chưa thể về được đón Tết nơi cội nguồn...  chưa thể về thăm quê hương.  Nhưng tình thương trong tim tháng ngày chất góp, đã theo mây muôn phương, gửi vào nền trời quê cha đất tổ...  sắc màu rạng rỡ muôn phần, lung linh nỗi nhớ
 
Nơi đất người xa xăm chúng con suy tư mấy vần văn nhớ mẹ, nhớ quê, nhớ mùa xuân đất nước.

Tình người sau trước cùng hứa một lòng- Câu bầu bí cha ông...đùm bọc thương nhau một nhà, lá lành thương lá rách.
 
Muôn ánh mắt... Bấy ánh sao lấp lánh gửi vào mùa xuân đất mẹ.
 
Chim xa nhớ đàn, cỏ cây nhớ cội.
 
Chào xuân đất mẹ 2007
 
 CỘNG HÒA SÉC
 
 


<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.02.2007 19:07:57 bởi Minh Tuấn >

Trăng Quê
  • Số bài : 552
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.01.2006
  • Nơi: Những cánh đồng xanh
RE: ÁNH MẮT XA QUÊ - 06.01.2007 12:06:16
Chào anh Minh Tuấn,
Chắc Tết này anh về quê ăn Tết chứ, những cái Tết xa quê thật buồn anh nhi?
 
Tản văn của nhà thơ có khác đọc như thơ rất mượt mà và đầy cảm xúc!
Chúc anh luôn vui!
TQ

Du lịch Ngân hà
Tây Hồ - Hà nội
Tel : +844 7588053

[url="http://blog.360.yahoo.com/trangquetb"]Blog Yahoo Trăng Thơ[/url]

Minh Tuấn
  • Số bài : 3892
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: cong hoa sec
RE: ÁNH MẮT XA QUÊ - 06.01.2007 16:00:00
truyện ngắn
 
XUẤT CẢNH  NGÀY NGÂU.
 
Hùng xuất cảnh vào đầu mùa thu ,hôm ấy lại đúng vào ngày Ngâu <ngày 07-07 âm lịch >.Phải chăng cái ngày khởi đầu cũng sẽ nói lên một cái gì trùng hợp của cuộc sống sau này.
 
 Ngày Ngâu mà trời nắng vàng đỏ cả một vùng ngoại thành Hà Nội.Người đi ,kẻ tiễn nhễ nhại vì trời thu không gió.Ngồi trên xe cùng với những người thân đưa tiễn,anh thấy thoáng một nỗi buồn khó tả ,không biết vì những lời ca của các bài hát từ chiếc đài vọng ra chăng ,hay tại đôi mắt đượm buồn của vợ và đứa con gái đầu lòng đang thiu thiu ngủ trong vòng tay bồng ẵm của bố.
 
 -Tới nơi rồi..., người tài xế nói ,rồi từ từ lăn xe vào sát vỉa hè ,mọi người đều xuống xe.
 
 -Dậy đi con...anh đánh thức bé Tâm dậy ,rồi xuống xe cùng với mọi người. Còn những ba giờ đồng hồ nữa ,mới làm thủ tục xuất cảnh ,mọi người rủ nhau  đi uống ca-fe.Anh ở lại trông đồ và ngồi tâm sự với  vợ và con.
 
- Anh cứ yên tâm mà đi ,ở nhà mẹ con em đã có mọi người trông nom ,khi nào rỗi viết thư hay gọi điện về nhà cho các con và em đỡ lo nhé.
 
Thảo ,vợ anh vừa nói.Tay vừa hý hoáy chải tóc và buộc lại tóc cho con.Mắt chị không nhìn anh,chỉ nhìn vào đôi tay của mình.Từ mấy hôm rồi ,khi anh nhận hộ chiếu và vé máy bay ,chị cũng thấy buồn ,nhưng chẳng thể nói hay than gì cả ,chị là người ít nói ,chăm chỉ công việc.Ngược lại hoàn toàn với anh hay nói và nói còn bay bướm nữa chứ.
 
Nhớ ngày xưa ,khi mới yêu nhau.Hàng đêm anh sang nhà chị chơi ,và cùng ngồi làm giúp những công việc phụ của gia đình.Khi nào anh sang ,thì bà mẹ của chị lại bảo anh kể chuyện cổ tích cho cả nhà cùng nghe.Anh có trí nhớ thật kỳ lạ.Cả tám tập truyện dài Nghìn lẻ một đêm ,anh đều nhớ và say xưa kể như đang đọc truyện cho cả nhà chị cùng nghe.Hết cổ tích lại tới truyện Tây du ký -Thủy hử...vv
 
Có phải tình yêu đến từ những tài lẻ không nhỉ ?Người ta nói từ ánh mắt cơ mà...Hi ,chị thoáng đỏ mặt khi nghĩ tới những ngày ấy. Thế mà đã mười năm rồi ,nhanh thật.
 
-Em đừng lo...Tiếng anh cắt dòng suy nghĩ của chị
-Khi nào có điều kiện anh sẽ gọi điện cho mẹ con em, ở nhà nhớ chăm sóc các con và mẹ cho thật tốt.Còn bước đi hôm nay của anh ,cũng chỉ mong cho bằng bè bạn ,phát triển được kinh tế gia đình cho em đỡ vất vả.
- ngày Ngâu  anh đi -chị nói -tuy là ngày lẻ ,nhưng đi máy bay mình đâu được chọn ngày.Em hy vọng
nó sẽ là ngày đoàn tụ của vợ chồng mình đó anh à. Chị nói mắt nhìn lên áng mây bay  trên trời xa. Sống với nhau mười năm chị luôn tin tưởng ở anh. Bởi suy từ tấm lòng thương con của anh ra là chị hiểu , bạn bè chúng nó đều đùa chị, ác ý nói rằng <sao không lo người ta đi mất hả? ><Ai không lo chứ mấy con ranh -nhưng ở đời cũng cần phải thử thách chứ.Yêu nhau mà nằm đói bụng ,còn khổ hơn mà...> chị đã mấy lần phải nói cứng như vậy.
 Lo ư...? có ai ngăn cản được lòng người cơ chứ ?
 
Sống bên anh ,chị hiểu anh thương các con biết nhường nào ,sáng dậy nấu ăn sáng ,xong đánh thức cả mẹ con cùng dậy rửa mặt rồi ăn sáng.Mùa đông anh đều đun nước nóng cho chị và các con rửa mặt ,đưa đón các con tới trường học ,chiều đến lại tắm rửa cho con ,ăn cơm chiều xong ,khi đi ngủ lại kể chuyện ngụ ngôn cho bọn trẻ nghe.
 Anh kể chuyện ,chị cũng thích nghe với các con.Anh nhại giọng theo các cô kể chuyện trên đài phát thanh cho các cháu mẫu giáo...Thật giống và vui lắm.Có chuyện các con chị cứ bắt bố kể tới cả trăm lần như chuyện Bảy chú dê con.
 Bắt đầu từ tối nay ,vắng bố ,chắc bọn trẻ nhớ lắm.


- tới giờ làm thủ tục xuất cảnh rồi...Đi thôi Hùng ơi.


 bạn anh gọi , đưa bé Tâm cho Thảo bế anh ôm nhẹ cả hai mẹ con.Rồi hôn nhẹ lên đôi má của con bé.


 -bố đi con nhé ,ở nhà ngoan ngoãn nghe lời mẹ.khi nào về bố mua cho con búp-bê thật to nhé.


 nói rồi anh quay sang chào mọi người ,anh không dám nhìn vào vợ và con vì anh biết ,ánh mắt chạm vào đôi mắt ấy ,lệ sẽ chảy nhiều hơn ,thậm chí còn bật tiếng khóc ở chốn này.
 
 anh đẩy xe vào cửa cùng các bạn.Bé Tâm cầm bó hoa trao cho bố mang theo.
 
Tất cả  không khí sân bay thật náo động ầm ĩ của hàng ngàn nỗi buồn đang nói với người thân .
 
Anh đi lùi và giơ cao bó hoa chào vợ và con gái của mình.
 
 người và hoa rung rinh.tháng bảy ngày Ngâu...nhưng tình anh thì ngược lại...

 gọi là ngày gì nhỉ...?
 
 
MINH TUẤN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.01.2007 16:09:22 bởi Minh Tuấn >

Minh Tuấn
  • Số bài : 3892
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: cong hoa sec
RE: ÁNH MẮT XA QUÊ - 06.01.2007 17:16:16
truyện ngắn
 
ĐÒI NỢ GIAO THỪA
 
con bé thông minh ,học giỏi và chăm làm.Ở trường nó rất được lòng các thầy cô ,và các bạn bè cùng lớp đều yêu quí nó.Mới hơn mười tuổi đầu ,nhưng trí khôn hình như lớn nhanh hơn ,thân hình bé nhỏ của nó.
con nhà nghèo có hai chị em gái ,bố thì bộ đội ở xa ,mẹ nó thì mở cửa hàng tạp hóa nhoe bán quần áo ,thu nhập nhì nhằng ,cũng đủ nuôi ba mẹ con không đến nỗi chật vật.
 Mẹ nó hiền lành ít nói ,họ hàng ,xóm thôn ai cũng khen mẹ. Nó hiểu khác mẹ nó trong thời buổi hiện nay ,kinh doanh mà cả nể quá ,không khéo cõn lỗ vốn.
 Ở cái xóm Đông này ,nó có lạ gì đâu ,đa phần đều nghèo cả ,có mấy nhà có máu mặt thì đều thu nhập từ những đồng tiền bất nghĩa.Như cho vay nặng lãi.Hay mua bán lúa  non.
  Họ làm giàu như vậy ,nhưng lối sống lại hay kênh kiệu học đòi ,học giọng thành phố ,học cách sống của những nhà giàu vô tình.Bữa ăn thì luôn chia hai mâm.Bố mẹ ngồi mâm trên.Các con ngồi mâm dưới ,các con ăn rau dưa kham khổ ,còn bố mẹ thì ngồi gảy những đĩa đậu thịt cho nhau. nhà nào sống ra sao?con bé đều biết hết thảy.
 
 Nó biết nhà lão Sần ở cuối xóm.Có lần thằng con thèm quá dám ăn vụng khúc chân giò uống rượu của bố nó.Tới bữa ăn nó đã bị bố nó đánh cho.Chẳng biết nó cãi thế nào mà bố nó ném cái bát trúng đầu.Máu chảy tung toé.Thằng bé vừa khóc vừa chạy trốn bố , vì sợ bị đánh chết.Nhưng tới bờ ao ,nó khựng lại ,ngất xỉu.Lão Sần lúc ấy mới cho phép bà vợ băng bó cho thằng con tội nghiệp ,không dám khóc một câu.
Lão ghê lắm.thói sống của lão không ai thể chơi được ,hay là lão chẳng thích chơi với ai.
lão cho vay lãi nặng ,và cầm đầu mấy dây hụi.tính lão chi ly cò kè.Đi mua của ai cái gì lão đều chèo kéo bớt xén.Nếu cảm thấy mua dính đắt thì lão mua chịu.Nói mai trả ,nhưng đến nhà lão đòi thì cả tháng. hay còn lâu hơn ,vì tiền nhà lão còn đang đẻ mà.
 Có lần lão Sần mua chịu của mẹ con bé thông minh nọ cái áo để mặc tết.Hứa chiều ba mươi trả ,nhưng lão cố quên ,Qua ngày ba mươi ai dám đòi nợ ,những ngày đầu xuân chứ? Lão thầm nghĩ vậy ,và mỉm cười một mình.Vậy mà lúc gần giao thừa. Nghe tiếng gõ cửa ,lão tưởng khách nợ, mang đến biếu lão quà xuân.Mở cửa thấy con bé nói.
- Cháu chào bác SẦN ,năm mới sắp đến rồi cháu đến chúc sức khoẻ  của bác ,và...
-Cái con này...Lão cắt ngang lời -Mày tới nhà ông lúc nầy làm gì hả ? Sắp giao thừa rồi ,khéo làm Dông cả năm của ông bây giờ.,,Về đi....Lão hét toáng hai câu về đi.
- Bác Sần ơi...Cháu cũng sợ bác Dông ,nên mới đến đòi nợ lúc này ,bác trả tiền cho cháu về để còn gạch tên sổ nợ ,để đến mai thì bác Dông mất đấy.
-Nhà mày chắc lép với tao thế hả con ranh?
-Bác ơi...Thì có ai muốn vậy đâu.Bác hứa trả buổi chiều -Bây giờ quá cả 5 giờ đồng hồ rồi ,nếu mà tính lời thì...Thêm nữa là bao nhiêu hả bác.
-Câm ngay con ranh...Có ba chục nghìn mà mày tính lờ lãi với tao...Đây cầm lấy..Cút ngay.Tao chỉ bớt ăn một chút là có ngần đó mà..Tụi áo rách chúng mày....Đồ mất dạy.
- Có một chút bớt ăn...Có cần bác phải rồ lên như vậy không ? Chúng cháu áo rách nhưng cơm lành canh ngọt ,tiền này là tiền mồ hôi nước mắt của chúng tôi ,bác đừng nói càn nhé...
-A...Con nhà mất dạy...Cút ngay.
 Con bé cầm tiền rồi bước ra ngoài cổng.Nó thở dài khoan khoái ,vuốt nhẹ mái tóc vừa gội nước lá xả và bồ kết mẹ nó nấu hồi chiều.
May quá mẹ nó cứ lo lão Sần quịt nợ.
 Con bé ngẩng đầu tìm ánh sao trên nền trời tối mịt -Nó thầm cảm ơn trời phật -Cảm ơn người đã sinh ra đêm giao thừa để nó đòi được nợ.
 Nó bước thanh thản vào nhà. Mùa xuân cùng vào nhà với nó.
 
MINH TUẤN
 

Minh Tuấn
  • Số bài : 3892
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: cong hoa sec
RE: ÁNH MẮT XA QUÊ - 06.01.2007 21:05:44

Chào anh Minh Tuấn,
Chắc Tết này anh về quê ăn Tết chứ, những cái Tết xa quê thật buồn anh nhi?

Tản văn của nhà thơ có khác đọc như thơ rất mượt mà và đầy cảm xúc!
Chúc anh luôn vui!
TQ

_____________________________


Du lịch Ngân hà
Tây Hồ - Hà nội
Tel : 7196678
Blog Trăng và Thơ

 
Cám ơn Trăng quê nhé...dạo này vào thư quán lại thấy rôm rả nhiều rồi.chúc bạn có nhiều sáng tác hay.năm nay mình không về chắc phải mùa hè mới về được.chúc bạn vui.

langtuhanoi
  • Số bài : 137
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 16.12.2006
  • Nơi: HỒ TRÚC BẠCH
RE: ÁNH MẮT XA QUÊ - 15.01.2007 16:43:01

ĐÓN XUÂN TRÊN ĐẤT SÉC.

Hoa mùa xuân, cho ánh mắt thoáng một chút gì hy vọng. Hương thơm dịu ấm, đỡ lạnh nỗi vất vả, cô đơn. Cùng với mùa xuân hoa làm cho không khí đầu năm thêm chan hòa ấm áp, cùng với nhịp sống tươi vui, với nụ cười rạng rỡ, khắp nẻo gần xa ,đồi cao, xóm nhỏ, câu nói chân tình, cùng Hoa xuân hồi sinh với tất cả hứa hẹn...Tương lai.

Các bạn ơi... Quê hương của mình đây. Là những ngày xuân thắm. Hoa Đào ,hoa Mai, biểu tượng của hai miền Nam Bắc, cùng muôn hoa dâng hương thơm mật, gửi vào trong gió mùa xuân. Khiến vàng vương tơ lòng, muôn dân hướng thiện.

Ánh mắt của những người con đang sống xa xứ xở... thoáng buồn thoáng vui, dâng ngập bùi ngùi... Mặc cho quê người gió lạnh, tuyết trắng ,một bóng đơn côi, ta vẫn cố mỉm cười vọng xuân đất mẹ. Xa xa núi chất núi ,mây chập trùng mây. Gió quê người tạt vào mắt lạnh cay cho lệ rưng không nhỏ... thương nhớ không bờ.

Ta tìm đọc mấy trang thơ, về với quê hương, tìm cánh đồng xanh muôn thuở, sương chiều rơi rơi cùng khói lam mờ buông mùa hò hẹn.Tìm con đò xưa, bến chờ khắc khoải. Xôn xao chờ xuân.

Quê hương ơi... Tình vẫn đượm trong bước Xa son sắt. Ngày xuân nét mặt ai cũng đều phảng phất sắc hoa -Cái Tết nào cũng nhớ ông cha. Bánh trưng ,pháo đỏ ,rượu gà và cuốn lịch vạn sự, bày bên mâm ngũ quả nguyên hương -thắp nhang cúng tổ tiên khi trời đất giao hòa ,bước sang năm mới.

Ánh mắt cười vui khi mình thêm một tuổi. Nhìn cánh hoa xuân đắm đuối, nhìn làn khói hương bay như thấy tình quê hương ấm áp đâu đây... tràn đầy nghĩa mẹ.

Mùa xuân là thế, lãng mạn trao hạnh phúc lứa đôi. Mùa xuân dệt mãi sinh sôi cả vùng trời mơ ước. Những đứa con chưa thể về được đón Tết nơi cội nguồn... chưa thể về thăm quê hương. Nhưng tình thương trong tim tháng ngày chất góp, đã theo mây muôn phương, gửi vào nền trời quê cha đất tổ... sắc màu rạng rỡ muôn phần, lung linh nỗi nhớ

Nơi đất người xa xăm chúng con suy tư mấy vần văn nhớ mẹ, nhớ quê, nhớ mùa xuân đất nước.

Tình người sau trước cùng hứa một lòng- Câu bầu bí cha ông...đùm bọc thương nhau một nhà, lá lành thương lá rách.

Muôn ánh mắt... Bấy ánh sao lấp lánh gửi vào mùa xuân đất mẹ.

Chim xa nhớ đàn, cỏ cây nhớ cội.

Chào xuân đất mẹ 2007

CỘNG HÒA SÉC


 
cảm nhận mùa xuân nơi đất khách của bạn thật bận rộn...có khác chi ở quê nhà đâu...chỉ thiếu người thân và không khí ấm áp thôi mà.hay lắm -suy tư của bạn viết như bài thơ vậy...khiến người trong nước cũng cảm thấy đang <xa quê > đấy.
 chúc bạn viết những khúc lòng bằng văn xuôi khác hay thêm nhé
 
 chúc bạn vui
 
tm.aspx?m=243908&mpage=1&key=𻣄
Lãng Tử Hà Nội

Minh Tuấn
  • Số bài : 3892
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: cong hoa sec
RE: ÁNH MẮT XA QUÊ - 30.01.2007 19:36:09




TẢN  MẠN - SÁNG TÁC
 
 
BÀI CA VỌNG CỔ

MÙA THU NHỚ MẸ.

 

1-THƠ NGÂMAA
Lặng ngắm thu rơi một góc trời
Lòng thương bao lá thắm vàng rơi 
Gió  thu còn ấm  lời ru ngủ 
Đường vắng kêu thương mấy vạn lời

Vọng cổ :

Tôi đứng bâng khuâng giữa hoang tàn xứ lạ.Nhìn gió chao nghiêng ngàn lá rụng,như lòng tôi thổn thức ,nỗi nhớ quê hương trong tiếng mẹ ru...hời

-Khắc khoải tình thâm trong giọt nắng quê người.Cơn gió lạnh cuối mùa làm tan đi hơi ấm .Để nụ cười thoáng nhỏ lệ chua cay.Chiếc lá vàng nào rơi rụng quanh đây. Kỷ niệm dâng đầy tiếng ầu ơ của mẹ -một khoảng quê nghèo mẹ quên sớm quên trưa.Tần tảo bốn mùa mẹ nuôi con khôn lớn ơ....ơ..ơ

-Lòng mẹ nuôi con trong muôn vàn con sóng.Hơi ấm mẹ trao trong một tấm thân gầy.Gió lạnh đông sang ,mang hưu hắt đong đầy -Mẹ lặn lội bước đời trên đôi chân mai mảnh -Vai nhỏ chất đầy muôn nỗi phong ba -Để bây giờ trong nỗi nhớ trời xa-Nước mắt con nhòa ,thương nụ cười héo hắt ....ớ....ơ...ơ.

2- thơ ngâm :


Thu buồn mẹ tiễn đứa con xa 

Thân thương tim khắc bóng mẹ già
Nhìn lá xa cành ,không dám nghĩ
Biệt ly mẹ bước với ông bà.

Vọng cổ
Mẹ đã ra đi như lá vàng rơi mặc khoảng đời trống vắng -như ngàn sao quên thắp sáng-để lại màn đêm bơ vơ ,khung trời giá lạnh -cho bão lòng con, nhỏ lệ tuôn...dòng

-Đất khách con đi côi cút với phong trần.Nắng rụng quanh vai như một vành tang trắng.Cây cỏ ven đường cũng mất bóng chim quen -mẹ đâu rồi ,sao sương gió lặng im ,lời con gọi đi tìm trong kẽ lá -đường biệt ly âm dương lìa hai ngả -lòng con đau chưa trả nghĩa sinh thành.

-Đời ơi sao quá mong manh.Trời ơi...sao nỡ tranh giành mẹ tôi -để sầu trong cõi thu rơi -Nhìn trong lá rụng thấy đời mẹ qua -Thẩn thơ...tìm bóng mẹ già mà sao chỉ thấy nhạt nhòa lệ rơi ,xa ơi..cay nghiệt dòng đời -gần ơi sao để trắng phơi tang lòng.


Đất lạ cuối mùa lạnh trong ngàn mắt gió.Lá rụng bên tai thầm gọi bước quay về.Trời thu sao thấy tái tê , nắng không còn ấm bước về của con . Mẹ ơi một dáng héo mòn -Mà sao vun đắp mấy non cho đời .


HẾT.
MINH TUẤN


kính tặng chị VIỆT DƯƠNG NHÂN KÍNH YÊU
<em mong chị tìm lại giọng ca một thuở vàng son nhé >

<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.02.2007 14:28:07 bởi Minh Tuấn >

Minh Tuấn
  • Số bài : 3892
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: cong hoa sec
RE: ÁNH MẮT XA QUÊ - 30.01.2007 19:39:51

cảm nhận mùa xuân nơi đất khách của bạn thật bận rộn...có khác chi ở quê nhà đâu...chỉ thiếu người thân và không khí ấm áp thôi mà.hay lắm -suy tư của bạn viết như bài thơ vậy...khiến người trong nước cũng cảm thấy đang đấy.
chúc bạn viết những khúc lòng bằng văn xuôi khác hay thêm nhé

chúc bạn vui


_____________________________

http://diendan.vnthuquan.net/tm.aspx?m=243908&mpage=1&key=𻣄

Lãng Tử Hà Nội




lâu lắm mình không ghé vườn văn xuôi -bạn khỏe không vậy -cám ơn ban tới thăm mình nhé-chúc bạn vui và năm mới hạnh phúc nhiều may mắn
  thân ái
 
MINH TUẤN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.03.2007 15:56:42 bởi Minh Tuấn >

Minh Tuấn
  • Số bài : 3892
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: cong hoa sec
RE: ÁNH MẮT XA QUÊ - 30.01.2007 20:45:23

 
TỘI LỖI.
 
Nó với tôi cùng một đơn vị.Chung một tiểu đội ,và nằm kề bên nhau ,Nó ở khác huyện ,nhưng lại chơi với tôi rất thân.Có chuyện gì ở quê hương của nó ,tôi đều được nghe nó kể .Có câu chuyện nó kể ,cho tới bây giờ tôi vẫn còn thấy âm mưu của những người mất nhân tính thật ghê tởm.
  -ở làng tao có một vụ ly dị thật sự là ghê tởm -nó bắt đầu giọng  chú ý cho người nghe.
  - ừ , lúc chán nhau ,thì ai cũng vậy,ghét không muốn nhìn mặt mà-Tôi nói với nó.
 -nhưng đâu phải là cả hai bên đều đối đầu với nhau.Chuyện này của làng tao là do thằng chồng lập âm mưu để  bỏ vợ mà.
-thì mày cứ kể đi ,tao đang nghe nè ,sốt ruột quá -tôi cáu với nó.
-hi...ta tưởng mày ngủ,ừ nếu vậy tao kể mày nghe nhé.
 
anh ta tên là Châu , trạc lứa tuổi của anh trai tao đấy.Trai làng đều đi ra trận cả.Chỉ có mỗi mình Châu là không phải đi trận.Bởi bố mẹ nó trước đây bị qui là Điạ chủ.Cho nên nó sức dài vai rộng khỏe mạnh,mà lại thoát được cảnh nồi da xáo thịt.
 
Đúng như các cụ nói ;Con người ta là do số cả đấy thôi.Bố Châu làm thầy lang.Mặc dù nhà bị tịch thu hết tài sản , nhưng ông ta vẫn giàu nhất ,vì có thu nhập hàng đầu ở cái làng đồng chiêm nước trũng.
 
 Khỏe mạnh con nhà giàu,lại được chế độ ưu tiên <cấm không cho tham gia bộ đội >Châu như một siêu sao của cả vùng.Nó đẹp trai ,hát hay ,và cũng lắm tài lẻ ,như đàn nhạc ,hát hay và tán gái giỏi.
 
 Ở làng bên có cô gái tên là Ngoan ,cháu họ của chủ tịch xã mê Châu như điếu đổ ,nó thường qua lại tán tỉnh Ngoan.Cô gái xinh xắn ,hay làm ,nhất cô lại là người bán hàng , ở  cửa hàng mua bán hợp tác xã.
 
 Thời gian qua đi.Khi đã được gia đình Ngoan cho phép ,hai người làm lễ cưới.Đám cưới của Châu to nhất huyện.Bởi không biết lấy thịt lợn hay thịt gà ở đâu mà nhà trai dám làm liên hoan tới mười mâm cỗ.Mày biết đấy ,ở xã tao có lệnh cấm ăn uống bừa bãi mà.
 
Vậy mà ăn uống cứ linh đình.Rồi cả huyện biết.Đài phát thanh om sòm nhắc nhở để làm gương trong dân.Quan trọng gì đâu chứ.Nhà nó giầu ,bịt miệng cũng dễ.
 
Quan trọng là nó ăn ở có tình nghĩa với vợ hay không.Khi lấy nhau được hai năm ,bề ngoài ai cũng nghĩ là Ngoan hạnh phúc.Nhưng khổ quá ,ai biết được.
 
Bởi lối sống gia trưởng của nhà chồng.Ngoan sống trong buồn bã ,hội làng không ai còn thấy cô hò hát trên loa nữa.Có chồng rồi ,cứ loanh quanh giặt rũ cơm canh là hết ngày nhanh lắm.
 
 Nhà bố mẹ cô cách có một cánh đồng mà cô còn ít về thăm cha mẹ được huống hồ đi đàn đúm ,vui đùa.
 
Riêng Châu và bố mẹ anh ta thấy Ngoan lâu ngày chưa có con ,họ đâm ra chán nản hắt hủi.Có những lần vô cớ,Châu dang tay đánh vợ.Vì cô dám cãi lại lời dạy của chồng.Rạn nứt cứ từ đấy mà lở loang ra.
 
 Ngoan cam chịu.Có những lần chồng cô làm to tiếng quá.Cô đành lủi thủi về tạm nhà bố mẹ đẻ của mình,chờ tới sáng sớm hôm sau lại về nhà chồng.Bởi lúc đó Châu đã hết say ,hết chán ,và đang ngủ ngon.
 
 Riêng Châu,thấy vợ cam chịu ,có lần nó nói với cô là nên Ly dị với nhau ,chứ sống với nó cô càng khổ thôi.Cô đâu nghe theo chồng được.Cả làng ai cũng thấy cô lấy được người chồng như vậy ,ai không trầm trồ ,nói cái số phận của cô là số sướng.
 
 Từ đó , Châu thường hay bỏ nhà lên thị trấn giao du với bọn du đãng ở phố thị , lúc nào cũng ăn diện , quần ống chẽn ,tóc để kiểu đít vịt ,và nghênh ngang cưỡi chiếc xe đạp phương hoàng Trung Quôc màu cánh chả ,tiếng chuông kêu coong nhất làng.Nó đã tìm được mấy ả  thợ may trên phố mê nó.
 
Nó như người mất hồn ,không ngày nào không gây sự với vợ.
 
Một buổi tối cuối thu.Trời hơi se lạnh, nó uống rượu rồi gây sự với vợ.Lần này to hơn mọi lần.Chỉ vì mỗi cái chuyện không có con.Mà nó rủa xả Ngoan thậm tệ.Cô lại lầm lũi bước ra đầu làng để về nhà bố mẹ mình lánh nạn.
 
 Khi đi đến một lối rẽ  cô bị một thanh niên nhảy ra chặn đường và nó đưa cô vào khu ruộng ngô , giở trò đồi bại.Cô muốn kêu cứu.nhưng nó đã  trùm khăn ,bịt miệng  cô kín lại và còn dọa giết cô.
 
 khi nó đang giở trò đồi bại với cô.Thì có một tốp người từ làng của bên chồng hò hét ,tay gậy tay đuốc sáng trưng.Họ xông vào khu ruộng và bắt được cả đôi trai gái đang trần như nhộng.Họ la ố kêu ầm lên và thóa mạ cô là gái lăng loàn.Chả biết lớ ngớ thế nào.Họ lại để cho tình nhân của cô vùng tay và chạy thoát.
 
ba năm rõ mười ,chứng lý rõ ràng.Ngoan không cãi nổi.


màn kịch đạo diễn quá tài tình.Ngoan bị qui vào tội ngoại tình ,buộc phải ký tên vào giấy ly dị.

Bà chánh án là một người mới học xong lớp bảy bổ túc.


Tòa án nhân dân đã xử vụ án đó  nhanh gọn vì có chứng cớ của nguyên đơn.
Vụ án khép lại vào những năm đầu 70 của thế kỷ  hai mươi.
 
 Giọng nó đều đều -tôi ngủ lúc nào không hay.
 
MINH TUẤN

 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.02.2007 23:20:28 bởi Minh Tuấn >

Minh Tuấn
  • Số bài : 3892
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: cong hoa sec
RE: SỢ MA ... - 10.02.2007 20:27:21

 
SỢ MA.
 
nó sợ Ma lắm.Cho nên khi màn đêm buông xuống ,nó thường tắm rửa và vệ sinh xong xuôi.Nhà nó rộng,có vườn ao ,cây cối thì um tùm trồng đủ các loại ,  có mấy bụi tre già nữa.Cứ đêm xuống lại cọ vào nhau kêu ọp à ,ọp ẹp ,làm nó lại càng tin là có Ma.
 
Nó thường hóng nghe lỏm chuyện của mấy bà già hàng xóm.Hay sang nhà nó chơi rồi kể cho mẹ nó nghe.Nào là truyện gọi hồn ,báo mộng và nhất là chuyện các bà thức dậy ban đêm ra ngoài hay bắt gặp mấy cái bóng trắng to ở ngã ba trước cửa nhà nó ,đó là mấy bóng của mấy người lính Pháp ngày xưa bị Việt minh bắn chết ở đó.Nghe trộm thôi ,nhưng nó nhớ hết thảy, và cũng hú hồn luôn.
 
Sợ Ma ,nhưng nó lại thích nghe chuyện kể về Ma ,thật là trái ngược ,hôm trước nó cùng mấy thằng bạn sang học nhóm nhà thằng An.Nó đã nghe chú Cảnh ,chú ruột của thằng An kể chuyện <Thần giữ của >Hay và sợ lắm.Nó nghĩ người <Tàu > thật là ác độc và không chừng ,ở khu nhà nó cũng có khối ngôi mộ cổ chưa được lấy đi ,lên Ma vẫn còn nhiều lắm.Quê nó có mấy nhà gốc Hoa mà.
 
-Bột này....thằng An hích vào nó bảo -Tao có bí quyết giúp cho mày
chẳng bao giờ sợ Ma đâu.
 
- Thật không ? -Nó phấn khởi- Mày bảo tao đi  An.
 
- Ừ ,nhưng lúc khác ,bây giờ đông quá -Thằng An nói nhỏ với Bột -Mày nhớ là phải cho tao ăn một bữa khế ngọt nhà mày thoải mái đấy ,được không ?
 
- Ôi ,chuyện nhỏ An ơi mày bảo luôn ở đây đi -Lúc nữa tao về một mình cho đỡ sợ -Nó hồ hởi -Tao đi qua Đình làng rồi tới ngã ba ,lần nào gáy tao cũng có hơi lạnh hay sao ấy.Nó nói với các bạn.
 
-Ừ được rồi -Thằng An nhỏ giọng và quan trọng nói -Chúng mày nhớ ,khi nào có sợ ma thì hãy lấy đầu móng tay của ngón nọ ,cắm vào kẽ thịt móng tay của ngón kia.Càng đau càng linh thiêng ,nhớ chưa?
 
-Eo ơi ,thế thì đau lắm lỡ chảy máu thì sao ?Nó hỏi An ,rồi dấu hai bàn tay xuống gầm bàn bấm thử.Đau thật nhưng nó thấy có cảm giác tự tin hơn
 
- Mày mà chảy máu thì mày kêu to lên -thằng An bảo -Chính tao nghe nói Ma rất sợ màu của người đấy ,Hi biết chưa ?
 
-Ừ nhớ rồi, thôi học xong rồi trò chuyện thế mà đã mười giờ khuya,chúng tao về nhé.Mai sang tao cho mày ăn một bữa khế thật no.Nó hăm hở ,hôm nay Nó thấy tự tin hơn mọi ngày.
 
khi chia tay các bạn về nhà ,mỗi đứa mỗi ngả.Đêm mùa đông buồn bã.Quê Nó âm u bởi đèn điện của làng không có.Nó huýt sáo nhẹ nhàng khoan thai ,như một chàng trai thực thụ ,chẳng có ma nào dám trêu nó được
 
<cạch..cạch..cạch..> Quái  khi đi gần tới đình làng nó như nghe tiếng cạch cạch ở đâu đi theo nó.
 
Nó dừng bước nghe ngóng.Tiếng cạch cạch cũng im ,nó bước đi ,chừng mươi bước thì lại nghe thấy.
 
Nó bấm móng tay vào kẽ thịt ngón giữa...thật đau.Á ,nhưng tiếng cạch kia đâu có sợ tiếng Nó kêu
 
 Nó vội nhìn vào phía trong ngôi Đình cổ thì thấy không khí  âm u,cây đa im lìm như đang ngủ ngon.
 
Rồi tiếng rúc vang lên <cú rúc..cù rúc >xèo xèo,tiếng chim cú kêu vang vọng não nề ,làm thằng Bột rùng mình nó bắt đầu lo sợ.
 
Như vắt chân lên cổ ,Nó hớt hải đi nhanh ,tiếng cạch cạch càng kêu to theo bước chân của nó.
 
-Ma....Ma...có ai không cứu tôi với...Nó mất bình tĩnh ,buột miệng kêu to như người lớn bị cướp cầu cứu vậy.
 
- Bột ơi...mẹ đây con, mẹ nó hớt hải chạy tới chỗ nó kêu -Con bị cướp hả ?
-Không?Con bị ma đuổi mẹ ơi -Nó thổn thức và nước mắt ấm ức bắt đầu trào ra rơm rớm.
 
-Làm gì có ma hả con? -mẹ nó nói và bảo -Nào để mẹ cõng con về nhà cho đỡ sợ nhé.
 
-Nó được mẹ cõng trên đôi vai gầy ,tuy không êm ái ,nhưng nó thấy tinh thần như được bình yên hẳn.
 
Nó ổn định tinh thần và kể lại cho mẹ nghe những âm thanh lạ mà nó bắt gặp.
 
-Con đừng nghĩ lung tung đấy con đi với mẹ có còn tiếng cạch cạch nào đâu.-mẹ Nó bảo.
 
-Vâng thật là lạ ,khi mẹ cõng con về thì cũng mất luôn tiếng Ma cạch cạch đấy.
 
-Con cứ khéo tưởng tượng thôi ,lần sau học xong thì về ngay nhé,mới có mười tuổi như con đi khuya quá cũng không tốt đâu.
 
-Vâng ạ.Nó ngoan ngoãn trả lời mẹ ,rồi ngủ trên lưng mẹ lúc nào không hay.
 
-Bột ơi ...dậy ăn sáng để còn tới lớp đi con ,tiếng mẹ nó vọng vào.
 
-vâng ạ...-Nó uể oải vươn người trên giường ,như muốn nằm thêm chút nữa. Đau... Á...nó thấy hơi đau ở dưới đùi ,không biết cái gì làm đau nhỉ.
 
Nó thọc tay vào túi quần  <Ồ...thì ra cái bật lửa i nốc ,rời rạc , thân một nơi nắp một nơi ,thảo nào làm đau đùi Nó >
 
Quái hôm qua đi ngủ sao mình lại để bật lửa ở túi quần nhỉ?
 
 Nó ngồi mấy phút trên giường nhớ lại chuyện tối qua...Hi..Nó cười thầm và đỏ mặt <chết tiệt...>Chỉ tại mày thôi Bật lửa ơi bật lửa.
 
Suýt nữa tao chết oan với mày đó mầy có biết không ?
 
Nó cảm thấy sảng khoái vô cùng.Như các nhà phát minh vừa phát hiện được một sáng chế vĩ đại
 
 Làm gì có Ma.
 
MINH TUẤN
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.02.2007 23:00:23 bởi Minh Tuấn >

Minh Tuấn
  • Số bài : 3892
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: cong hoa sec
RE: SỢ MA ... - 11.02.2007 00:20:31
SỰ ĐỜI.
 
 
-Bà không được nhiếc móc tôi-Tôi hỏi bà ? - Bà có đẻ ra tôi không ?Có hả ?
-Vậy đẻ ra tôi thì phải có trách nhiệm nuôi tôi chứ.
 
Đó là tiếng cãi nhau của hai mẹ con thằng LẠI. Khốn khỏ cho bà cụ.Năm nay đã gần tám mươi tuổi rồi mà vẫn còn khổ cực vì phải nuôi cái thằng báo cô ấy.
 
Chỉ có mỗi hai mụn con ,một trai một gái.Con Yên của bà thì nó lấy chồng xa ,xa lắm ở tận Kinh bắc cơ. Thi thoảng mới về thăm mẹ Cho mẹ quà rồi lại đi ngay.
 
Nói ra thì cũng lỗi ở như bà.Ngày xưa ,khi thằng Lại  đi học.Bà nuông chiều nó quá ,Thích gì thì bà mua cho.Nó nói dối bà biết,nhưng cũng làm ngơ ,nghĩ trẻ con đưa nào mà không hiếu động.
 
 Rồi khi nó hơn chục tuổi đầu.Nghịch nhất lớp.Cậy thế bố nó làm chủ tịch xã.Nó không còn biết sợ ai.Thầy cô giáo thời bao cấp ai dám dây dưa với con ông cháu cha như vậy.
 
 Như cây tre không uốn ,nó cong queo ,rườm rà.Càng lớn nó càng mất dạy.Rồi nó nghiện thuốc lá phì phèo ,suốt ngày gắn thuốc đầu lọc trên môi.
 
Rồi cái gì đến phải đến ,nó tổ chức ăn cắp vặt ở các chỗ đông người ,rồi ôm gà ,trộm trâu,rất ngang tàng hống hách.
 
Ai mất gì tới mách bố nó.Thì mẹ nó lại chu mỏ lên bênh con.Lý sự cứ như dòng giống nhà bà là gia giáo vạn đời rồi ,làm gì có cái tính đầu đường xó chợ cơ chứ.
 không ai muốn dây với con người sống bẩn thỉu như vậy.
 
Năm ấy ,hội đồng nhân dân bầu cử ,đã cho ông nghỉ chức chủ tịch.Cả làng mừng vui ,cả xã mát mẻ < trời phải có mắt chứ...ác đức quá  ,làm lâu sao được >
 
 Khi bố Lại nghỉ việc.Trị an được thiết lập,dân quân bắt quả tang Lại  ăn trộm ,họ không buông tha nữa lập biên bản nhiều lần và rồi năm 14 tuổi đưa nó đi cải tạo trẻ em hư.
 
 Người mẹ nào không thương con.Bà lại là người chèo chống thăm con trong những ngày nó cải tạo.
 
Cái dáng vẻ kiêu căng của bà không còn nữa ,nó đã đi theo cái chức chủ tịch xã của ông.
 
Bà không còn tự tôn vinh dòng giống mất dạy của nhà mình với thiên hạ nữa.Cuộc sống lúc mất thế thật là nhục nhã.Trẻ con bà cũng chẳng dám to lời.
 
Khi chiến tranh qua đi thì con bà cũng đã được trả lại cuộc sống ,nó đã ngoài ba mươi tuổi rồi. Ở trong trại quá lâu,mà nó có ngoan được chút nào đâu.
Về nhà nó không chịu làm gì.Đến bữa thì ăn ,xong lại đi chơi trà nước và cờ bạc qua ngày.
Mỗi lần nói nó thì nó lại lập luận với bà -là bà là mẹ thì phải nuôi nó.
 
Gần tám mươi tuổi rồi bà vẫn phải quảy hàng ra chợ buôn bán nhì nhằng
 
để nuôi báo cô cái thằng con quí tử của bà.
 
 Bà cũng muốn cưới vợ cho nó ,nhưng ai người ta lấy ,thằng con quí tử của bà nó xấu nết nhưng cả dáng vẻ của nó cũng vậy.Không biết kiếp trước bà có ăn ở ác và nợ nó gì không.Để kiếp này...Bà cũng đành chịu.
 
Tại cha mẹ mà con cái nó hư ,bà buồn và nghĩ lại cái thời mình làm bà xã trưởng.
Sao mồm miệng lúc nào cũng nanh nọc ,nhìn ai cũng méo mó ,dè bỉu người ta ,trong mâm cơm lúc nào cũng bàn tán ,thóc mách các nhà lân cận.Làm cho lũ con của bà sống trong ảo mộng.Cứ tưởng chúng là con vua cháu chúa ,con thần con thánh...cho nên bây giờ cái họa không tránh khỏi.
 
Ác giả ác báo chăng ?Có trời có đất không nhỉ ? Sao những điều bà chê người này thế này ,ghét người khác thế kia..Tất cả những điều đó nó lại quay về và chui vào cuộc sống của mẹ con bà.
 
 Bà đã tìm tới rượu và nghiện lúc nào không hay ,khi hết tiền thèm rượu quá ,bà đã mạnh dạn đi xin  mấy người có máu mặt trong xóm.Người ta cho một lần ,hai lần.bà không dám xin mãi ,rồi quen thói bà đi xin người ở xã, khác làng khác xóm.Không khác gì kẻ ăn mày chuyên nghiệp.
 
Ở quê hương khi có ai về chơi bà đều đến< thăm hỏi > rồi xin tiền.
 
 Bà có phải là ăn mày không nhỉ ?
 
Thỉnh thoảng tôi lại thấy thằng con quí tử nó lục lọi và khám túi của bà.
 
Nó tìm gì  trong con người khốn khổ ấy.
 
Nó tìm trách nhiệm của người mẹ chăng ?
 
MINH TUẤN
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.02.2007 14:40:40 bởi Minh Tuấn >

Minh Tuấn
  • Số bài : 3892
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: cong hoa sec
RE: BÍ ẨN CUỘC SỐNG - 20.02.2007 20:38:28

 
 
SUY NGHĨ VỀ TÂM LINH

Ai cũng có riêng lý trí và sự quyết đoán.Ai cũng có những sai lầm và sự trả giá cho những nước cờ sai ,trong tính toán của mình.

Nhưng còn Tâm linh.Cái cõi vô thực kia thì có nhiều lúc ta cũng chẳng dám khảng định là có hay không nữa.

Những khi gặp hoạn nạn ,bạn cứ thử cầu nguyện mà xem...Dẫu bạn cầu Chúa trời hay Bồ tát ,thì tự nhiên ,Tâm hồn ta thấy nhẹ nhàng và sự tin tưởng vào cái gì đó đang cần hình như có người ủng hộ cho mong ước của mình.

Bạn có bao giờ gặp những sự việc trong hiện tại cuộc sống ,mà nó đã khiến cho ta cứ nghĩ là sự việc hay con người ta đang gặp ,như là đã gặp ở đâu đây..? Không nhớ nổi?

Nhiều lúc mình nghĩ là có lẽ viết nhật ký thì sẽ rành mạch ngay...Nhưng hình như viết nhật ký thì mất thiêng hay sao ấy. Khi những mẩu chuyện trong mơ nằm trên trang nhật ký thì nó sẽ chẳng bao giờ tái diễn với hiện tại.
Có phải đó cũng là điều bí ẩn của những cơn mơ ,và cũng là điều cấm kỵ bất khả lộ của huyền bí.

Đi bao nhiêu chặng đường đời ,sống bao nhiêu năm tháng buồn vui ,gặp biết bao  kỷ niệm với gia đình bố mẹ ,tình yêu...Tôi cũng có nhiều cảm xúc về các cơn mơ bí ẩn.

Có hay không thế giới bên kia nhỉ ?

Sự bí ẩn có nói lên điều gì ,hay chỉ làm cho ta luôn phải suy ngẫm?

Thôi thì khoa học còn chưa có khẳng định nữa là chúng ta ,một giọt nước nhỏ trong biển rộng không bờ.

Chúng ta cùng ghi chép những cơn mơ trong cuộc sống.Có thể nó xảy ra theo tâm lý mà thôi.Nhưng nó cũng có những giá trị về tâm linh đích thực.
Đầu xuân ta muốn ghi lại những điều nghe và thấy của bè bạn và bản thân...

Đinh hợi là năm tuyệt vời lành mạnh mà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.02.2007 21:40:13 bởi Minh Tuấn >

Minh Tuấn
  • Số bài : 3892
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: cong hoa sec
RE: BÍ ẨN GIẤC MƠ - 20.02.2007 21:39:41
 THẦY  BÓI VEN ĐƯỜNG
 
Bạn tôi nó không tin vào bói toán lắm đâu.Một hôm nó với em trai ,chơi đùa ở  bến xe ô tô của thị trấn.Khi nó chạy về nhà để trốn nấp.Mặc kệ cho thằng em đi tìm anh ở bến xe.
 
Có một ông khách ngồi uống nước liền bảo với em nó :
 
-Này cháu ,thằng kia là anh em với cháu đấy hả?
 
- Dạ ,vâng ạ.em nó ngoan ngoãn trả lời và hỏi :
 
-Có việc gì không hả bác?
 
-À không có gì đâu ?Ông lão trả lời -Bác thấy anh cháu tướng tá tốt bác mới hỏi vậy.
 
-Sao hả bác ?Bác nói thế nghĩa là sau này anh cháu học hành đỗ đạt hả ?
 
-Không hẳn là học hành ,nhưng xem tướng anh cháu thì sau này cả nhà cháu được nhờ nó đấy, cháu hiểu không?
 
-Ôi...thế thì cháu thích quá ,thôi từ nay cháu không trêu đùa và oánh nhau với anh ấy nữa...Cháu chào bác ạ.
 
 Em nó chạy về nhà và im lìm ra bờ ao suy nghĩ.Nó mới mười tuổi đầu thôi.Nhưng cũng ra dáng hiểu đời lắm ,có lẽ do nhà đông anh em và nghèo quá ,nên con người cũng phải khôn ra để mà vươn lên trong cuộc sống.
 
 Nó nghĩ và dấu kín không nói cho ai hay.
 
 Từ đó trong xử sự cuộc sống.Thằng em luôn nhường nhịn anh của mình.Tuy trên nữa còn có hai người anh  ,nhưng thằng anh kế nó <bạn tôi > là nó nhường nhịn lắm.
 
Thật là ranh ma phải không nhỉ ?
 
Mẹ nó hàng ngày đi chợ vẫn hay để ý...Mấy tháng nay cũng thấy lạ.Thằng út không tranh giành phần quà to với anh.Mà nó lại hay nhường anh.Có lần có mỗi quả na to ,rằm trung thu ,mẹ đưa cho nó ăn ,thấy nó cất đi mẹ nó bảo :
 
-Con ăn đi cho mau lớn.Cất làm gì hả?
 
-Con để dành cho anh Hưng mẹ à
 
-Sao ? Hi... -mẹ nó thấy buồn cười -Thế con không ăn hả ?
 
-Không...À.Khi nào anh Hưng hỏi mẹ bảo con ăn rồi nhé.
 
-Sao lại như vậy ?Con ốm hả Hà ơi.mẹ nó nói rồi đưa tay lên trán thằng út sờ xem có sốt không.
 
- Không sốt.Mà sao dạo này, mẹ thấy mày lại nhường anh Hưng thế ,cả bút sách cũng cho anh.Mẹ còn thấy mày còn giặt hộ nó quần áo hả ? Này...Có gì nói cho mẹ nghe. Nhanh lên ?
 
Thấy mẹ hỏi gấp cu Hà phải tường tận kể cho mẹ nó nghe chuyện ông thầy bói gặp ở bến xe hôm nọ.
 
-Ôi dào...Con còn nhỏ ,sao lại tin nhảm nhí thế hả?
 
-Có phải thấy anh con sau này giàu có ,mà con có thái độ nịnh bợ là không tốt đâu con à.
 
-Không phải vậy đâu mẹ ơi ?Con chỉ nghĩ là nhà mình nghèo quá...Mà ông thầy nói là sau này cả nhà phải nhờ anh con chăm sóc.Vậy anh ấy là nguồn hy vọng của nhà ta.Con phải chăm sóc anh cũng như chăm sóc mẹ đấy thôi.
 
-Trời ơi...Mẹ nó nghẹn ngào...-Khổ thân con tôi.Nhưng đó là sau này con ạ ,mẹ để các con sống nghèo cũng là có tội với các con....Nhưng từ ngày bố mất đi...Mẹ nuôi bốn anh em ,các con tự lớn lên trong âm đức của tổ tiên.Mẹ chỉ biết kiếm gạo và nuôi chúng bay ăn học thôi.Hu..hu.
 
Thấy mẹ nó khóc, Hà lo sợ liền bảo :
 
-Thôi mẹ đừng khóc nữa.Chúng con có trách mẹ đâu.Mẹ khóc, các anh ấy đi học về lại tưởng con vòi tiền mẹ ,để mua quà.Con lại bị véo tai đó.
 
 Mẹ nó thôi không khóc nữa ,bà xuống ao rửa rau và chuẩn bị nấu cơm chiều cho các con...
 
Năm tháng qua đi hơn chục năm.Tôi trở lại làng quê nghèo năm xưa.Cái chuyện hôm nào ,tưởng chỉ là chuyện hàng nước.
 
Vậy mà đúng như ông lão nói với thằng bé năm xưa.Anh nó giờ đã mở một công ty sản xuất đồ gốm mỹ nghệ.Sau khi phát triển.Các anh trên nó ,cũng được tạo dựng theo mô hình công ty mẹ ,con.
 
 Ôi siêu nhân...Lời nói của ông lão năm nào khiến thằng Hưng bây giờ mới biết chuyện.
 
Làng tôi xôn xao lắm -Mỗi khi mẹ thằng Hưng kể lại chuyện cũ ,Bà lại giàn dụa nước mắt cười và nói :
 
-Có lẽ ông lão ngày xưa là ông Đồ nho người Việt gốc Hoa đấy ;
 
 Cho đến bây giờ. Không ai biết được ông lão ấy là ai?
 
MINH TUẤN
 
 

Minh Tuấn
  • Số bài : 3892
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: cong hoa sec
RE: BÍ ẨN GIẤC MƠ - 22.02.2007 17:24:14
CẦU TỰ -TRONG MƠ.
 
-Hôm nay mày có việc gì mà vui như chiến thắng nước Pháp thế hả?  Tôi cười và nói với Thành.
 
-Hi...ừ tao đang vui ,Tao thấy rất lạ mày ạ ,cứ băn khoăn mãi với giấc mơ từ mấy tháng trước. , vì tao thấy ứng ngay vào cuộc sống của chúng tao.
 
Thành cười và nâng chén rượu lên nói tiếp :
 
-Cạch cái nữa nào.Mày mừng cho tao sắp được làm cha nhé.
 
-Ừ.Tôi phụ họa với nó.
 
-Tao chúc mày đầu lòng sinh con trai cho chắc ăn nhé.
 
-Không quan trọng đâu.Tao thì con nào cũng thích ,mày nhìn gương mấy ông Tổng Thống đó.Họ đều làm ông ngoại đó thôi...
 
-Nào dô..Cạch đi....Nó uống liên tục. Dáng vẻ mừng vui nhiều lắm.
 
-Này ,cho tao hỏi ,thế mày nói như vậy, tao không hiểu mày mơ gì.Và quẻ ứng ra sao ,kể tao nghe với.Tôi gặng hỏi nó.
 
-Ừ ,tao kể cho mày nghe nhé, nhưng phải uống với tao đêm nay thật say đấy...Nó nháy mắt tinh nghịch nhìn tôi ,rồi cười.Tôi gật đầu đồng ý để nghe nó kể chuyện.
 
 -Mày thấy rồi đó ,chúng tao cưới đã nửa năm.Chưa có hiện tượng gì báo hiệu mùa sinh nở.
Vợ tao bắt đầu lo lắm.Thỉnhthoảng nó cũng vu vơ buồn và lo sợ về tương lai.Tao cố gắng lắm.vậy mà chẳng thấy kết quả gì cả.
Nhiều khi tao cũng hoang mang  ngẫm nghĩ về lý lịch của gia đình ,bản thân,và dòng họ.
 
Họ nhà tao đông đàn dài lũ nhất cái làng này.Gia đình tao cũng vậy.Chẳng có ai không có con cả.
 
Bên vợ nhà tao cũng có kém gì đâu.Hay là chưa tới số.Tao nghĩ nhiều lắm.Bản thân mình cũng là người nghiêm chỉnh đứng đắn lắm.
 
Mà sao những đứa cưới cùng đều sắp đẻ.Riêng vợ chồng tao không thấy gì cả.
 
Chúng tao rất lo và luôn thành tâm cúng phật.Mồng một ngày rằm.Các đền chùa miếu mạo.Tao và vợ đều thăm viếng cầu xin ,mong ước nhanh có con sớm để cho  vui cửa vui nhà.
 
 Rồi một đêm mùa thu...
 
Tao và vợ ngủ rất ngon lành.Tao bỗng mơ chúng Tao đang đi chùa hương lễ phật.Nghe nói chùa thiêng lắm ,nhưng chúng tao chưa có điều kiện để lễ viếng chùa.
 
Vậy là tao đã viếng chùa Hương trong mơ...
 
 Khi đến chùa cầu xin con cái.Tao được một vị hòa thượng dẫn đi vào thăm chùa ,ngài nói với tao :
 
-Thí chủ vào đây ,nơi này là nơi tập trung các kiếp chờ đợi để về đầu thai với trần gian ,thí chủ muốn xin mấy đứa?
 
-dạ thưa đại sư ,con muốn xin hai đứa ạ.Tôi  mừng rỡ nói với vị hòa thượng.
 
-Được rồi ,bây giờ mời thí chủ vào lựa chọn rồi dẫn chúng ra ngoài này nhé.Hoà thượng bảo với tôi.
 
- thưa vâng.
 
Tôi nói xong thì thấy mình đang ở trong một căn nhà rộng lớn.
Toàn thấy trẻ con bay lượn.Tuy không có cánh ,nhưng chúng đi lại trước mặt tôi như mây bay vậy.
 
Đứa nào cũng cởi trần và mặc một chiếc quần sịp trắng.Nhìn đứa nào cũng xinh xắn.Và không thể biết được đứa nào là trai ,đứa nào là gái.
 
Tôi băn khoăn trước lũ trẻ ,da trắng da nâu đều có cả.Lựa mãi tôi cũng cầm tay được hai đứa bé trắng trẻo và bảo chúng :
 
-Ta sẽ xin hai con về nhà ta.
 
-Vâng ạ ,vậy bố dẫn chúng con đi ra ngoài gặp nhà sư  thôi.Hai đứa bé nói.
 
-Ừ ,các con theo ta.
 
Tôi nói và dẫn hai đứa đi ra ngoài ,trước lũ trẻ đang ngơ ngác buồn rầu nhìn theo  chúng tôi.Bỗng có một đứa bé da ngăm ngăm đen nó chạy ra cản đường và nói với tôi :
 
-Thưa chú ,cháu đây là người trong dòng họ.Sao chú không đưa cháu về ,mà lại đem hai đứa trẻ khác hả ?
 
Tôi sững sờ trước câu nói của bé ,nghĩ cũng thương hại nó.Nhưng tôi chỉ được phép lấy hai đứa thôi ,tôi bảo nó :
 
-Cháu à.Sao cháu không nói với chú ngay từ đầu ,chú chỉ được xin hai đứa thôi.Tiếc thật ,nhưng có lẽ chúng ta không có duyên với nhau ,phải không nào? cháu đừng buồn nhé ,rồi có người đến xin cháu về thôi.
 
Tôi nói xong vội dẫn hai đứa nhỏ, đi nhanh ra ngoài cửa.Trước bao nhiêu cặp mắt đáng thương nhìn theo của tụi trẻ.
 
 Khi ra tới nhà ngòai.Vị hòa thượng mỉm cười khi thấy tôi hai tay dắt hai đứa trẻ xinh xắn ,ngài bảo :
 
-Bây giờ thì thí chủ cởi quần si líp xem là con trai hay con gái vậy.
 
Tôi vâng lời ngài và làm theo ,khi cởi quần sịp ra ,tôi mừng rỡ quá ,vì đó là hai bé trai xinh xắn dễ thương.
 
-Chúc mừng thí chủ nhé...Thí chủ đem các cháu về đi...Có duyên ta gặp lại.
 
Tôi cúi đầu cảm tạ vị hòa thượng.Khi ngẩng đầu lên bỗng chỉ thấy một khoảng tối trước mặt xa vời.
Tôi rùng mình thấy sợ hãi xen lẫn cái cảm giác vui mừng của chuyến cầu tự trong mơ.
Nhìn sang bên cạnh ,vợ tôi vẫn đang ngủ ngon lành ,nét mặt tươi như đang ngủ giả vờ vậy.
 
Tôi lay vợ dậy và kể chuyện cho vợ tôi nghe:
 
-Thế hả ,vậy mà em không mơ thấy gì cả ,hay tại mất ngủ nên anh nghĩ vơ vẩn thôi.
 
-Không em à ,anh ngủ say lắm mà ,chẳng phải là do mất ngủ đâu ,chắc là mình cầu xin mãi ,nên cả trong mơ cũng lặp lại.
 
-Thôi ngủ đi anh ,mai còn đi làm .Để em bóp chân tay và mát xa cho anh nhé. Tôi ngoan ngoãn để mặc vợ mình làm mát xa...
 
Đêm mùa thu tràn ngập những cuộc hẹn hò của Trăng và Gío.Chúng tôi cũng hòa nhập vào với màn đêm quyến luyến của đêm thu tháng bảy.
 
Hôm sau vợ tôi thông báo là có thai rồi.
 
-Xạo quá ,em chớ có đùa anh đấy nhé
 
-Em nói thật mà.Tụi con gái chúng em nhạy cảm lắm.
 
Tôi vui mừng và muốn hét to lên ,muốn chạy đi khoe với mọi người rằng mình sắp có con...
 
-Đừng nói trước vội anh à -vợ tôi bảo -Cứ chờ từ từ ,khi nào đủ tháng mình đi khám ,anh nhé.
 
-Ừ...tôi xịt vòi...Nghĩ cũng phải các cụ đã xưa đã dạy<-Nói trước -bước không qua >.
 
Bây giờ cái thai đã  sáu tháng rồi.Chúng tôi đi khám thường xuyên và được thông báo là đẻ sinh đôi.Qua soi x quang cũng là hai bé trai...
 
Hôm nay là mùa xuân mày phải uống thật say với tao nhé.
 
Thành lại cười và uống cạn một ly nữa.
 
-Thôi tao chúc mừng vợ chồng mày.Đúng là chậm, nhưng chắc cũng hay phải không ?
 
Năm đó ,vợ chồng thành có hai thằng cu con để bế.Chúng trắng trẻo giống cha ,và có nụ cười giống mẹ.
 
Đã hơn mười năm trôi qua ,hai thằng bé đều ngoan ngoãn học hành.
 
Bố nó rất tự hào về chúng.Vợ chồng thành còn có thêm một cô con gái út nữa.
 
Mỗi lần tới chơi nhà bạn lại phân vân...
 
                            Không biết có cõi âm không nhỉ?
 
MINH TUẤN
 

Minh Tuấn
  • Số bài : 3892
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: cong hoa sec
RE: THẰNG CÂM - 03.03.2007 20:16:57
THẰNG CÂM.
 
Nó bị câm từ lúc lọt lòng mẹ.Nó hơn tôi 6 tháng tuổi.Nhưng nó khôn hơn tôi nhiều thứ lắm.
 
Dĩ nhiên tôi nói và học phải hơn nó rồi.
 
Kỳ lạ lắm,tuy câm nhưng Thịnh -tên của nó cái gì cũng biết.Tôi nói chuyện với nó bằng hai bàn tay và ra hiệu động tác là nó hiểu ngay.
 
 nó đi học với tôi đến lớp bốn thì nó phải nghỉ.Vì những lớp trên có nhiều thầy cô dạy -ai công đâu mà ê a với nó.
 
Nó đi học.Cô giáo luôn xếp nó ngồi cạnh tôi.Khi nào lớp rảnh rỗi thì cô giáo cho nó tập đọc ,đánh vần các bài văn.
 Cả lớp ồn ào nghe nó đọc.Nó đọc không khác gì người Tây nói tiếng Việt nam.Cả lớp được mùa cười....đứa nào cũng cười híp mắt ,những đưa béo thì trông thật mũm mĩm....hi.
 Đọc xong lần nào cô giáo đều cho nó mười điểm.Tôi xòe mười đầu ngón tay ra hiệu ,nó hiểu và đỏ mặt.Nó biết các bạn cười vì giọng khuyết tật của nó.
 
 Lên cấp hai.Nó nghỉ học ở nhà phụ giúp bố mẹ kiếm sống.bố mẹ nó mua cho nó đủ thứ ,để kiếm kế sinh nhai.Khi thì cái xe kéo tay,chuyên chở hàng thuê từ các nơi xa xôi.
 
Rồi lúc nông nhàn thì sắm cho nó bộ vó kéo lưới kéo tôm.và cả mấy chiếc cần câu nữa.
 
 Khi nào đi kéo tôm hay câu cá nó đều gọi tôi đi cùng.Nó gọi tên tôi lơ lớ như người Tây vậy.
 
 Nhiều lúc tôi nghĩ chắc nó không bị điếc.Nênmới biết phân biệt âm thanh.
 
 Gía như thời bây giờ chắc nó sẽ không bị câm như vậy.
 
 nó kéo tôm và câu cá giỏi lắm -tôi mà kéo vó hộ nó cái nào thì chẳng thấy tôm đâu ,còn nó kéo ít thì một con ,nhiều thì ba bốn chú tôm càng to nhảy lách tách trong vó.
 
Chơi với nó ,tôi cũng thích ,lúc nào buồn tôi bảo nó hát cho mình nghe.Nó mà hát thì trời cũng phải cười vỡ bụng.vì nó hát nhiều âm thanh xáo trộn chẳng có lời nào cả.Hi...May mà chỉ có tôi là người duy nhất được nghe nó hát.
 
 Mỗi ngày một lớn lên.Cuộc đời đã tôi luyện thằng câm thành con người vạm vỡ.
Nó bắt đầu đi lầm nghề bốc vác.Vất vả lắm.Nên các thủ kho khi nào có đồ gì giá rẻ đều ưu tiên cho thằng Câm mua một chút mang về.
 
 Khi lứa tuổi của chúng tôi bắt đầu lác đác tìm tổ ấm.Thằng Câm nó cũng bắt đầu để ý mấy cô gái làng bên...
 
 Bà mẹ nó luôn luôn dặn dò hàng xóm ,nhớ để mắt hộ và tìm giúp cho thằng Câm một cô vợ.
 
Câm khôn lắm ,có lần mẹ nó định hỏi một cô bị nhỡ nhàng có bầu chừng 5 tháng.Khi mẹ nó nói tên cô ta ghi ra giấy cho nó hiểu.Nó gân cổ đỏ mặt và làu bàu buông gọn một câu :
-cô này...vứt...
Nói xong nó quơ hai bàn tay và ôm lấy cái bụng bự ,để bắt trước cô ta.
Rồi lẩm bẩm :
-Vứt...vứt...vứt..
 
Bà mẹ buồn lắm.Đã Câm lại còn kén các chọn canh.Làm sao bây giờ nhỉ.
 
Bà thì luôn nghĩ nhà đông anh em thật.nhưng kiến giả nhất phận.Chả gì bằng con cái ruột thịt trông nom cha mẹ vẫn hơn.
 
Rồi cái gì đến phải đến.Một hôm thằng Câm dẫn vào nhà chơi một cô gái ở làng bên.Thì ra nó để ý tới cô gái ngay từ hồi nó làm ở tổ nghề hợp tác xã ,đan quạt lá Đề ,xuất khẩu.
 
Bà mẹ ngỡ ngàng và luống cuống.Gọi bọn trẻ mang nước lại mời cô gái và hỏi thăm gia đình tên tuổi.
Câm vui lắm.Nó bắt đầu ăn diện một chút.
 
Nếu đi xa mà nó không nói gì thì chẳng ai nghĩ một chàng trai khôi ngô như thế ,lại mất mùa tiếng nói.
 
 Rồi nó cũng cưới vợ như ai.
 
Đám cưới thì đơn giản thôi vì hai họ đều nghèo.Cha mẹ đều nghĩ cho cái vốn sinh nhai của vợ chồng họ.
 
Câm....nhưng ghê lắm,những tháng đầu cưới vợ xong ,nó bắt đầu học các cảnh ở trên phim để theo dõi vợ.
 
 Có lần nó mua mấy cân phân đạm cho vợ mang đi bón lúa.
 
Vậy mà Câm đã theo dõi từ xa cho tới lúc vợ bón hết phân đạm và trở về nhà ,thì nó mới thôi.Nó sợ vợ ăn cắp phân đạm của nó đem về nhà cho bố mẹ đẻ của mình.
 
 Rồi thì nó cắt đứt mọi quan hệ bạn bè.Chắc nó sợ ảnh hưởng tới cuộc sống hạnh phúc của mình.
 Khi vợ câm đẻ đứa con trai đầu lòng.Nó vui lắm.Quí vợ ra mặt.Mua chân giò hầm cho vợ ăn và đi đâu cũng khoe với mọi người là vợ nó đẻ ra một thằng cu... Nó ngo ngoe ngón tay...thật vui.
 
 Vài tháng sau.Vợ nó đã thay da đổi thịt ,xinh đẹp và trắng trẻo hơn xưa.thói ghen bóng của Câm lại nổi lên.
Nó đi đâu cũng cài cửa nhốt vợ cẩn thận.
 
Có lần nó bận đi bốc vác hàng về khuya.nó rắc tro bếp lên mặt sàn nhà và ra hiệu cho vợ biết là ở nhà phải ngoan.
 
 Khi về nó lấy mấy sợi rơm để đo các chiều dài rộng cuả hình đôi dép trên nền nhà mà vợ nó đi lại.
 
 Người ta nói có yêu thì mới ghen.Nhưng ghen như nó thì tôi thấy kỳ lạ.
 Hay tại nó Câm.Nên không hiểu gì về đạo đức...Hay tại cô vợ của nó cũng có thói bướm hoa ,vvv..
 
 Tất cả đều chỉ là biện bạch.Tôi hiểu.Chẳng qua là do lòng đố kỵ của nó nảy sinh từ đời sống khó khăn.
 Khi nó đã Câm lại phải gánh trên vai mấy miệng ăn.
 
Rồi khi thấy vợ nó cười trò chuyện với ai ,thì nó suy luận lung tung ,mà ra những thứ luật lệ gia đình kỳ quái....
 
 Và lẽ phải dành ưu tiên cho nó ...cũng phải Nó bị Câm mà.
 
MINH TUẤN
 
 
 
 
 
 

Minh Tuấn
  • Số bài : 3892
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: cong hoa sec
RE: GIỌT LỆ -PHẦN 1 - 18.03.2007 15:32:29
 GIỌT LỆ -PHẦN I
 
Tình yêu thật lắm màu sắc.Chẳng ai nói và biết trước được điều gì xảy ra.
 Khi yêu nhau Hải và Hoa  hứa hẹn nhiều điều lắm.Vậy mà lúc chia tay thì họ chẳng còn nhớ mình đã nói gì với nhau cả.
 
 Chúng tôi đều biết tình đời luôn trái ngang cuồng quay.
 
Mấy thằng lính cùng một đơn vị có điều gì đều kể cho nhau nghe hết.Thư đứa nào có thì đọc chung.Khi viết thư anh nào dốt văn thì nhờ người thành thạo nháp hộ. Rồi biếu mấy điếu thuốc lá là xong thôi.Thật là đời  lính vui và vô tư quá.
 
Khi Hoa và Hải làm quen với nhau, tụi chúng tôi đều biết.Hoa dạy học ở một trường tiểu học gần đơn vị chúng tôi.
 
Cô gái ấy có khuôn mặt bầu bĩnh Đôi  mắt to  và nụ cười thật dễ mến.Đặc biệt cô lại còn biết hát và hát rất là hay.
 
Từ giọng hát ngọt ngào của cô trong một lần hội diễn quần chúng.Khiến tụi lính chúng tôi đều muốn tìm tới để làm quen với cô.
 Nhưng cô chỉ tình tứ với Hải vì nhìn bên ngoài Hải đẹp trai thật.
một vẻ đẹp chân thật giản dị.người nhỏ  không cao ,da trắng.nói chung Hải có dáng vẻ của một thư sinh học trò.
 còn tâm hồn của  HẢI thật tha ,vụng về, nhất là chữ viết và viết văn thì cối đá lắm.Làm sao viết thư được.
 
Khi họ yêu nhau chừng 3 tháng.Hoa đã viết hai lá thư tâm sự về nỗi lòng của mình với người yêu.Lần nào cô cũng trông ngóng con chữ ,chép lời tim của hải.Thật là làm khó cho nhau mà không biết.
 
 Không thể im mãi được.Một sáng chủ nhật Hải mon men đến tìm Sơn :
 
-Này cậu đọc hai lá thư này...Và viết hộ mình một bức thư để trả lời cô ấy nhé.Hải đỏ mặt.
 
-He..Sơn cười -Đẹp trai thư sinh mà không viết thư được hả ?
-Vậy mới phải nhờ cậu -Hải gãi tai -Biết thì nói làm gì.
-Vậy một bao Vi na đấy nhé,cho cả tiểu đội hút thôi -SơN nháy mắt dỡn Hải.
- ỪA được rồi -Giấy bút đây..Cậu viết cho sạch đẹp nhé.Mình đi mua thuốc đây.
Hải đưa cho sơn giấy bút ,rồi bỏ đi.
 
Sơn là tay chủ bút báo tường của trung đội chúng tôi.Chữ đẹp văn hay và nói dẻo như sợi bún vậy.Đơn vị nhiều đứa phải nhờ nó nháp thư cho lắm.
Nó tả cảnh,tả tâm trạng của lính khắc khoải lắm.
 
Các cô nàng mê văn học đều thấy trăng rơi mặt nước mùa thu.Lệ rơi các  chiều lá đổ.
 
Sơn cầm hai bức thư của Hải Nó đọc để tìm hiểu tâm sự của đối thủ.Một lát ,nó bắt đầu viết.Nó thả tâm trạng của mình vào tâm trạng của hải...Tả tâm trạng nhớ nhung.Rồi hứa sẽ hái trăng sao Đưa Hoa đến khắp miền ảo mộng...Nó viết say sưa lắm...
 
 Hai tiếng trôi qua...Bốn trang giấy  trắng đã dày đặc con chữ.Khi tới dòng cuối cùng nó ký đùa tên của hải và gửi tới Hoa một ngàn nụ hôn.
 
 Nó âm thầm gấp giấy cẩn thận rồi viết mấy dòng cho cánh chim theo lối.
đó lá viết tên và địa chỉ trên phong bì.Chữ Sơn đẹp -nó viết hoa và đánh bóng mấy chỗ.Xong xuôi nó mang tới chỗ giường của Hải.
 
-xong rồi đây...Cậu viết lại đi -bản của mình là bản nháp thôi đấy.
nhé ,phải chép y nguyên và giữ lại bản thảo để lần sau ,có viết thì khỏi trùng hoàn cảnh.
 
Sơn nói xong và cầm bao thuốc Hải đưa ,bóc một điếu châm lửa hút -rồi đưa cho Hải :
 
-Cậu hút đi -Tớ chỉ xin mấy điếu thôi -Không ngờ cậu chịu chơi lắm..hi...
 
Sơn cười và nó nhìn Hải đang đỏ mặt khi đọc những dòng chữ của mình sáng tác trong lá thư...
 
-Sao ?Được không ? Sơn hỏi
 
-Cậu viết thư hay nhất đại đội -Sao lại không được -Hải  nói -Nhưng tớ chỉ ngại Hoa không thích khi cậu nói hôn nhiều quá  thế này thì...không hay.
 
-Ngốc ạ....Có phải tự nhiên mà nó viết cho cậu hai lá thư đâu...?
 
Cô nàng cũng muốn cậu ga lăng một chút đấy.Làm quen dần đi thôi. Không khi gặp nhau lại Ngố quá thì chết....Hi...
 
Sơn nói tiếp -Thôi sao chép thư đi.Mình đi ra ngoài một lát đây.

 Hải thoáng buồn ,nhìn theo bóng cao ráo của Sơn đi ra sân.Nó không dám trách Sơn vì sao lại ghi nhiều chữ quá
Cả bốn trang giấy dày như vậy thì đánh đố Hải rồi.
Thà cho hải ra cuốc mấy luống đất còn hơn.Chữ hải thì xấu,viết thì chậm...làm sao bây giờ.
 
Thôi...Mình cứ gấp lại và gửi -Chữ của Sơn cũng được.Làm sao Hoa biết được.Cũng may bản nháp mà thằng này nó viết sạch ra phết.có chấm phảy đàng hoàng.và lại cả ký tên của mình nữa chứ  ?hay thiệt cứ như nó là phiên bản của mình.
 
Hải chậc lưỡi và dán luôn lá thư lại ,chẳng ai biết được. Một quyết định tưởng như đơn giản.Nhưng lại là tai hại.Khi mà cuộc đời phải phụ thuộc vào một ai đó.
 
HẾT PHẦN 1
 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.03.2007 16:11:58 bởi Minh Tuấn >

Minh Tuấn
  • Số bài : 3892
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: cong hoa sec
RE: GIỌT LỆ -PHẦN 2 - 27.03.2007 17:05:22
GIỌT LỆ -PHẦN 2
 
Nhận thư của Hải ,Hoa mừng lắm cô không ngờ anh ta văn hay chữ tốt như vậy.
Là cô giáo cấp 1 nhưng Hoa cũng là người yêu thích văn chương.Cô đã ghi chép biết bao các đoạn văn hay của các cuốn tiểu thuyết nổi tiếng mà cô đã đọc.
 Chữ viết của Hải kéo dài bay bướm ,văn tả cảnh buồn thật là lãng mạn cùng chung một góc trời nỗi nhớ ,mà anh vẫn hay viết những câu hỏi  đầy tâm trạng nhung nhớ...
Thư qua thư lại.đã nửa năm trôi qua.Sau kỳ nghỉ hè năm ấy Hoa phải chuyển đến dạy học ở một tỉnh khác.
 Hải đã gặp cô cả một đêm để tâm sự.Nhưng khi cô xa xôi vấn đề tương lai ,thì Hải luôn đỏ mặt và không hứa hẹn chắc chắn với Hoa.
 
Cô đâu biết với đời trai  hơn hai mươi tuổi ,thì chuyện lấy vợ quả là xa vời.
 Chẳng những bản thân, còn sự nghiệp và gia đình nữa chứ ?
 
  Nhưng Hoa cũng đâu cần anh cưới mình ngay.Chỉ mong có một lời hứa chân thành ,thì cô sẵn sàng lấy cuộc đời mình ra để chờ đợi Hải.
 
 Cô thoáng nghĩ tới mấy lần cô nói với anh :
- Nhà em chỉ có hai mẹ con thôi anh à.Chủ nhật này dỗi, anh về nhà em chơi nhé.
 
-Ừ anh sẽ đến chơi nhà em.Hải nói ngập ngừng -Nhưng anh ngại mình còn ít tuổi quá ,mới hai hai tuổi đời ,tới nhà chơi ,lỡ mẹ em chê anh ăn nói khù khờ thì buồn lắm đó.Anh nói năng vụng lắm ,em biết rồi còn gì.
 
-Không đâu anh à -Em tin mẹ em sẽ quí anh ngay thôi ,hay là anh chê quê em nghèo hả...Hoa nói rồi nhìn Hải ,anh ấp úng nói :
 
- Em biết không ?anh đã yêu em ngay lần đầu tới trường thăm em ,nhưng nói thật ,bố mẹ anh nghiêm khắc lắm ,khi anh đi nhập ngũ ,bố anh luôn dặn là khi nào ổn định và có sự nghiệp mới được tình chuyện vợ con.Nên anh nghĩ mình cứ tìm hiểu nhau cho có thời gian em à...Giọng Hải trầm lắng,pha chút buồn buồn.
 
- Em muốn biết là phải bao giờ mới có sự nghiệp hả anh? Hoa hỏi Hải
 
-Chắc phải gần ba mươi đó em à.Hải suy đoán
 
-Vậy chớ nếu khi đó chưa có sự nghiệp thì anh tính sao? Hoa hỏi anh ,như muốn lấy ý nghĩ trong con tim của Hải.
 
-Anh cũng chẳng biết nữa.Hải nói -Thôi cứ mặc dòng đời em à -Đến chỗ mới em nhớ viết thư cho anh nhiều nhé.
 
-Vâng ,em không quên đâu anh à -Giọng Hoa buồn như muốn khóc -Anh cũng nhớ viết trả lời em nhiều đó...
 
Đêm đó họ nói với nhau biết bao chuyện kỷ niệm thời thơ ấu của riêng mình...
 
Họ vẫn liên lạc bằng thư từ trong lúc cách xa -Rồi Hải xuất ngũ về nhà -Khi những lá thư Hoa gửi về quê -Anh không dám viết đáp lại -Vì Sơn vẫn còn ở đơn vị ,Hải không dám nhờ ai...
 
Thấy không có thư hồi âm Hoa băn khoăn nhiều lắm ,bao nhiêu câu hỏi trong đầu cô giáo trẻ...
 
Chắc anh đang ôn thi ?Hay cha mẹ anh khong đồng ý? Hay anh có người yêu khác rồi...
 
Cô viết một lá thư về đơn vị cho Sơn -Vì cô biết Sơn và Hải chơi thân với nhau lắm.
 
 Khi nhận thư Sơn cũng băn khoăn lắm.Lần đầu thấy Hoa anh cũng thấy thích Hoa như Hải...Nhưng con tim không thể nào biết được -Hoa yêu Hải ,Sơn hơi buồn ,biết họ yêu nhau qua những lời thư anh từng đọc và viết.
 
Có nên viết cho Hoa không nhỉ ? Nếu biết cô ấy sẽ buồn?
 
Nhưng nếu không viết chắc cô ấy buồn hơn khi nghĩ Hải là kẻ phản bội quên cô ấy...
 
Sơn viết cho Hoa anh kể rõ đầu đuôi của công việc chấp bút của anh với Hải...Cuối cùng biết bao lời xin lỗi ,mong Hoa hiểu và thông cảm cho Hải và Sơn.
 
Đọc thư...Nước mắt Hoa dàn rụa...
 
Cô không ngờ éo le lại đến với cô như vậy -Thật chẳng ra làm sao -Khi tình yêu của cô lại là mối tình tay ba ngang trái.
 
Nhưng cô cũng còn tỉnh táo để viết thư phúc đáp cho Sơn...
 
Họ là bạn của nhau trong những lá thư đều đặn...
 
 Khi Hải ra quân được một năm ,thì thấy Sơn viết thư báo cho Hải là Sơn sẽ cưới vợ...
 
Người đó lại là Hoa.
 
Ai đúng ai sai -Chỉ có con tim mới lý giải được...
 
Nhưng điều quan trọng là khi yêu cả ba đều trong sáng ,cho nên họ vẫn là bạn của nhau.
 
Có lẽ duyên số thì phải ?
 
Cả ba người đều kết chung cơn mưa bóng mây ,không u ám kéo dài ,buồn chỉ thoáng qua ,rồi bầu trời lại xanh trở lại.
 
MINH TUẤN

Minh Tuấn
  • Số bài : 3892
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: cong hoa sec
TÌNH TRONG MẠNG ẢO -phần 1 - 11.04.2007 21:57:45
TÌNH TRONG MẠNG ẢO
 
Đã hai năm trôi qua rồi.Nó vẫn còn mơ ảo một cuộc tình trên mạng , đã nhiều lần tôi nói với nó :
 
-không có tình yêu ở trong cái máy ma quỉ ấy đâu mà mơ...
 
Nó không nói gì cả và chỉ thả buồn trên nét mặt đăm chiêu.
tôi lại vồn vã hỏi :
 
-Thế Thu Hương nó có nhắn gì cho mày không ?


-Không...thế mới buồn chứ...Mấy lần tao nhắn mà đều không có hồi âm gì hết. Mạnh nói với tôi rồi rút một điếu thuốc châm lửa.Mắt nó mơ màng nhìn theo những làn khói độc hại xanh lam bay loằng ngoằng trước mặt.
 
 Chúng tôi đều là lính.Mọi tâm sự đều muốn giải quyết nhanh gọn ,có lẽ vì vậy mà người ta ai cũng nghĩ -tình yêu của lính khô khan nhưng nồng thắm và đó là cách tốt nhất để cho con người ta tôi luyện tác phong trong cứng rắn.
 
- Này Mạnh ,tao có cách này thì mày quên nó ngay thôi...Tôi bảo mạnh.


-Ừ có cách nào mày nói đi Mạnh hờ hững

-Bây giờ mầy đưa Ních của mày.Tao thay đổi mật mã rồi bỏ luôn Ních đó đi -Thế là quên ngay thôi...
 
-Thôi đi bố ơi... Tình yêu của người ta mà lại vứt bỏ như vậy.Sao cậu ác vậy nhỉ ? Mạnh nói cứng.
-Nào tao có muốn vậy đâu ,Tao chỉ thương cho mày.Sao không xác định được thực hư của máy tính nhỉ ?
-Thì có sao đâu ,cứ cho là giả đi ,thì tao vẫn là tao mà... Mạnh nói lửng lơ.
 
-Nhưng mất thời gian đó. Mày chỉ điểm lại vài nét trong quan hệ trên mạng thì hiểu ngay những vô lý trong tình cảm mà cái ních Thu Hương dành cho mày thôi.
 
 

  Nó quen Thu Hương trong một chiều chủ nhật.Hôm đó chúng tôi đi chơi ở thị xã.Khi đi qua quán Nét Mạnh kéo tay tôi và bảo ;
-Ta vào chát đi
-Nhưng vào đó lại không muốn về đâu ?
-Thì chưa vào mày đã đoán rồi ,thử xem sao..
 
 Chúng tôi vào quán chát mỗi thằng ôm một máy chễm chệ.Lái Ních vào sa lộ -các room để tìm thần tình yêu.
 
 Tôi cũng nháy vào mấy tên ních hay hay để làm quen.Nhưng chỉ được vài câu lại bey ngay.Có lẽ do tâm trạng của mình không thích tán vu vơ.
Mạnh ngồi bên đang chăm chút chát với một ních tên là Thu Hương.Nhịp nhàng lắm,mới có chừng 30 phút họ đã yêu nhau rồi.
 
 Tôi tắt máy, sang ngồi bên cạnh mạnh để xem nó tán gái...Tiếng nhạc êm tai và những câu chữ giữa hai đứa thật vui mắt.Chúng hái hoa trên mạng tặng nhau.Thỉnh thoảng lại gửi những nụ cười của mọi khuôn hình biểu cảm trông thật là ngộ nghĩnh.
Có ba mươi phút thôi.Tôi cũng đọc được tất cả lý lịch của cái ních Thu Hương của Mạnh.Cô nàng nói ở quận 10 thành phố hồ chí minh.Đang học đại học năm thư hai.Trường luật.Cô ta chưa có gì ,nghĩa là chưa yêu ai và đang buồn.
 
He...Buồn cười quá.Nội tâm mà bóc nhanh hơn cả chiếc bánh vậy.
Khi mạnh gửi wc cho cô để làm quen..Thì cô ta reo lên ,khen mạnh đẹp trai tuyệt đỉnh ,rồi cô hỏi thăm chiều cao và trọng lượng của Mạnh ,khi biết nó cao 1m 75 nặng 65kg cô ta viết rằng ;
 
-HÌNH NHƯ ANH LÀ NGƯỜI MẪU NAM SÁNG GIÁ PHẢI KHÔNG?
 
Trời ơi con gái thời nay bạo quá thể.Chắc Thị Mầu ngày xưa chả thấm vào đâu.
 Tôi thì phỏng đoán tâm trạng và đoán sự việc.Còn mạnh thì cười tít mắt và giả bộ viết những lời ngây ngô để tỏ tình.Họ nói chuyện ăn ý lắm -cô nàng thì thầm hứa hẹn.Con mạnh thì cứ mải nhìn vào cái máy không hồn để cười.Bởi nó xin wc của cô gái đâu có được.Cô nói là máy xách tay của cô chưa có wc.Đành chịu và phải cười với hình của mình thôi ,y như người ta soi gương và tự cười vậy.
 
 thấm thoắt hai giờ trôi qua ,chúng tôi phải về đơn vị.Mạnh nói với Thu Hương
 
Mạnh -anh phải về thôi em nhớ chủ nhật sau gặp anh vào giờ này nhe
 
Hương -ok ,em sẽ ra gặp anh.
 
Mạnh  -anh nhớ em lắm ,chắc là đêm này sẽ không ngủ được đâu?
 
Hương -em cũng vậy ,cứ nhìn vào đôi mắt đa tình của anh ,tưởng như con tim em đã bị nhốt vào đó rồi
 
Mạnh -cám ơn em -anh cũng mong nhốt được bóng hình em quá ,nhưng làm sao mà thấy được
 
Hương -anh chớ buồn lúc khác em gửi wc cho anh mà ,không thấy em có khi anh dễ ngủ hơn đấy anh yêu à.
 
Mạnh-trời ơi -có gì bằng nếu anh trông thấy em.Chứ đêm nay chắc là chỉ mơ thấy hình vuông của chiếc máy vi tính này thôi em à.
 
Hương -hi em xin lỗi ,và cám ơn con tim xao động của anh -thôi anh nghỉ đi ,tuần sau chúng ta gặp lại chúc anh một tuần luôn nhớ tới em
 
Mạnh -ok ,anh cám ơn em nhé,chúc em một đêm vui vẻ và luôn nhớ tới chàng lính đơn côi này nha..a..h..e..
 
Hương -thank you en good bey.
 
Nhanh như vầy đó -quả là Tôn Ngộ Không cũng chẳng ngờ. có nửa buổi chiều mà họ đã yêu nhau và hẹn nhau ,lại còn hôn nhau bằng chữ nữa chứ...
 
CÒN TIẾP...

 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.04.2007 19:25:47 bởi Minh Tuấn >

Minh Tuấn
  • Số bài : 3892
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: cong hoa sec
RE: TÌNH TRONG MẠNG ẢO -phần 2 - 23.04.2007 20:31:25
TÌNH TRONG MẠNG ẢO 2.
 
Mạnh bắt đầu tư lự,NÓ nhớ nhung đến thẫn thờ  ,sau cái ngày quen cô gái ảo trong mạng.
 
Tối tối nó thường rủ rôi đi uống nước trà ở mấy quán cóc quanh đơn vị.Mấy tuần trôi qua ,chúng tôi không ra quán nét nữa.Nhưng Mạnh thì vẫn đi một mình vào các ngày chủ nhật.
 Nó đã gặp lại Thu Hương trên mạng vào 2 tháng sau đó.Họ vẫn chuyện trò thân mật sau một  hồi trách móc nhau đã để mấy lần lỡ hẹn.
 
 Hôm đó Mạnh về đơn vị ,nhìn mặt nó vui lắm.Khi ra chơi thể thao nó nói nhỏ với tôi -Gặp rồi...tối đi chơi tao kể cho mà nghe.
 
 Thật kỳ lạ ,khi đã ngồi bên nhau bên tách trà ngon vừa chín.Mạnh vừa uống nước vừa nháy mắt kể cho tôi nghe.
-Chiều nay mình chát với Thu Hương ,thì ra cô nàng chuẩn bị đi du học.Cho nên không chát được.
-Thế mày đã xin được wc chưa
-Cô nàng không cho.Bởi lý do cũng chấp nhận được.Vì trên mạng bây giờ có nhiều kẻ đi săn hình wc ,để rồi bôi nhọ các chị em hay những người nổi tiếng.
-ưhm ,hi...vậy là mà tin ngay.Nếu cô nàng add ních của mày rồi không cần qua room nữa thì có gì mà không an toàn nhỉ?
-Tao không biết?Nhưng mình thấy có lý thì phải chập nhận thôi.
 
-Cũng như mày đó.Có ai lấy hình wc của mày đi quảng cáo hay bôi nhọ gì đâu -À mà này cô ta nói du học ở đâu vậy?
-sang ÚC đó -Năm năm ,chắc là mình phải quên thôi...
 
Mạnh hạ giọng nói nhỏ,giường như có nỗi buồn vu vơ từ đâu bỗng nhiên ập tới trong nó -Mình là lính ,dân quê -Còn cô ta thì đã thành phố lại con nhà giàu...Ai dám sánh nhỉ ?
 
-Biết vậy thì tao cũng mừng cho mày -Mày đã tỉnh mộng rồi ,thế là may đấy -Chứ cứ ngu ngơ như hai tháng vừa qua thì học hành sao cho vào được. Tôi động viên Mạnh nhỏ nhẹ từng lời.
 
-Ừ biết vậy ,nhưng nàng không nghe ,nàng trách tao là có người khác rồi chăng ,nên mới phụ người đang sống trong trời nhớ.Tao giải thích cách nghĩ của tao xong thì nàng nói:
-Ai giàu ba họ đâu anh- Trong cuộc sống thì tình yêu là điều cần nhất -Sau tình yêu sẽ có cuộc sống và sang giàu...
Loanh quanh một thôi chúng tao lại  tiếp tục hành trình yêu nhau...Hi....Mày thấy đấy .Cái duyên cái số nó vồ lấy nhau mà...
 
Tôi nhìn Mạnh đang cười đắc ý.
Tôi thấy nó thật vu vơ và hão huyền quá.
 
Con người ta sống trong sự thật còn có thể phản bội nhau nữa là trong mạng.Đã bao nhiêu câu chuyện mơ màng thần tiên và bao nhiêu giọt nước mắt gửi vào trong bộ nhớ ảo ma quái  đó rồi mà.
 
 Trong xóm nhỏ quê của tôi.Có đứa đi chát như Mạnh.Nó ăn ảnh ,vào wc đẹp như một Hoàng Tử trong mơ.
 
Tận sài gòn ,có cô bé đã yêu nó.Cô ra tận quê để tìm gặp người mộng của mình .
Khi tới nơi và quan sát thấy< người yêu >ngoài đời ,nhỏ bé ,nghèo rớt và lại còn bẩn nữa.Cô nàng lặng lẽ rút êm không hẹn ngày quay lại.
 
Rồi có một ông GIÀ bi bô quen một nhỏ trên mạng.
 
SuỐt ngày ồn ào khoe với mọi người là có người yêu trẻ tuổi ,còn kém tuổi con của mình.Trời hỡi khi <ông già thích chơi trống bỏi >tìm địa chỉ của người tình trong mộng thì là địa chỉ Ma.chẳng có ai tên như vậy và hoàn cảnh tương tự cả.
 
Xóm làng nơi ông tìm đến còn nói :-Cái làng của chúng tôi chẳng bao giờ con gái hơ hớ xinh tươi như vậy lại xuất giá theo cụ đâu à -nghèo thì nghèo chứ ai nỡ bán cái lương tri đâu cụ ơi...ông lão nghe xong ,dông thẳng.Về nhà tự đó không ai thấy đạp xe ra phố huyện để chát nữa...
 
 Ngày tháng thoi đưa -Tin về cô nàng Thu Hương của Mạnh cũng lắng dần.Mấy tuần liền nó ra mạng chờ đợi ,xong biệt tăm không thấy Hương đâu .
 Tôi bảo nó viết e mai cho Thu Hương.Xong cũng vô vọng.Nó viết mấy lần ,Và không thấy Hương hồi âm.
 
- Thôi...Tao nghe mày đấy -Một hôm mạnh nói với tôi.Tao sẽ bỏ cái ních đó.Mày đi đổi mật mã rồi chôn nó giùm tao -Hi....Khi không lại mua nợ vào mình....Mạnh chua chát nói vậy.
-Ừa...Mày phải thế thôi ,đây cũng là bài học ,tao khuyên mày coi như một cuộc chơi thôi mà ,có ảnh hưởng gì đâu.Tuần sau nếu rỗi ,mình sang công ty may mặc chơi nhé ,bên đó khối em công nhân xinh đẹp lắm mà.
-Hi...ừ...Mạnh cười -Làm cái gì cũng phải mất công vun xới chứ nhỉ? Cứ như tình trên mạng chỉ ngồi gõ một chút ,tình đã mọc và kết trái rồi.Toàn những người lười lao động phải không?
-Không phải thế ,Toàn những người tìm cách giải trí thôi.Chứ không phải họ vào tìm yêu như mày đâu.Thôi hôm nay chúng mình uống rượu với lạc rang nhé...Để chúc mày đã dứt bỏ một cơn mê không đâu?
 
-Ừ cám ơn mày đã nói với tao nhiều điều đúng.Tuần sau mình mang mạng ,đi chơi bên công ty may nhé.
 
 Đấy là những gì tôi phải chứng kiến tình yêu trong mạng với thằng bạn của mình.
Hai năm đã trôi qua.Sự thật của cô gái ra sao thì chẳng ai biết.
Chỉ biết rằng bạn tôi nó đã học xuất sắc trong khóa học sĩ quan năm đó.
 
Có khi nào vì thất tình mà con người ta chuyển động cơ vào học hành cho thật giỏi không nhỉ -Chắc là có...Ít nhất một lần với thằng bạn của tôi.

MINH TUẤN

cảo thơm
  • Số bài : 7
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.03.2007
RE: TÌNH TRONG MẠNG ẢO -phần 2 - 24.04.2007 06:27:52
Câu chuyện "Tình trong mạng ảo" của bạn có ý vị.
Có lẽ nó sẽ là nguồn cảm hứng cho một tùy bút nhỏ của tôi.
 
Cảm ơn bạn.

Minh Tuấn
  • Số bài : 3892
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: cong hoa sec
RE: TÌNH TRONG MẠNG ẢO -phần 2 - 25.04.2007 14:28:35

Câu chuyện "Tình trong mạng ảo" của bạn có ý vị.
Có lẽ nó sẽ là nguồn cảm hứng cho một tùy bút nhỏ của tôi.

Cảm ơn bạn.

 
không có gì đâu -Cảo Thơm -chúc bạn viết tùy bút thật hay -khi nào xong cho mình xem vơi heng...chúc vui

Minh Tuấn
  • Số bài : 3892
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: cong hoa sec
RE: NHỮNG MẢNH ĐỜI THƯỜNG ... - 25.04.2007 15:29:39
BÀ HÀNG NƯỚC DẠY CON.
 
Trời mùa đông ảm đạm heo hút.Cứ vào khoảng 10 giờ sáng là bọn lính chúng tôi lại rủ nhau đi uống nước trà ấm ,hay đi uống rượu lạc rang,hoặc đậu phụ rán nóng chấm mắm tôm hay chấm muối tiêu cho ấm dạ và thú vị.
 
 Cái rét cắt thịt da của miền bắc vào những ngày giáp tết ,khiến cho người ta tìm nhiều cách hưởng thụ hay ,vừa khỏe khoắn chống rét ,vừa là quên nỗi buồn của những ngày đông lạnh giá ,vô vị.
 
   tốp chúng tôi có  ba đứa chơi thân vơi nhau.Mỗi lần đi đâu cũng đều có mặt cả ba .Chúng tôi hay ra uống nước trà ấm của quán bà Tư Phường.khi nào đói thì uống rượu với đậu phụ rán nóng hay bánh trưng rán giòn.Quán của bà lão sạch sẽ và giá rất rẻ.Quan trọng nhất với tụi lính là bà cụ phúc hậu ấy ,sẵn sàng cho chúng tôi ghi sổ nợ khi nào lĩnh phụ cấp hay lương thì ra thanh toán sau cũng được.
 
 Tôi rất mến tính vui vẻ của bà Tư.Bà là người ít học. Nhưng cái cách dạy
 
con của bà thì tôi thấy nó ngồ ngộ và để ý và tự hỏi bà <đúng hay sai >trong cách dạy con ở đời.
 
 Bà tư có mỗi một thằng con trai.Tên nó là Quảng.Nó là một thanh niên chậm tiến ,lười lao động ,nhất lại hay la cà rượu chè và cờ bạc.
 
 Quán bán hàng của bà đông khách lắm vì cả đại đội chúng tôi ra vào nhà bà suốt ngày ,uống nước và uống rượu.
 
 Chỉ có mỗi mình bà cặm cụi làm tất các cống việc của quán hàng.Quảng thì nó hay bỏ đi chơi với bè bạn.Chỉ khi nào cần tiền thì nó mới về gặp mẹ ,ngửa bàn tay xin những đống tiền lẻ nhàu nát trong túi bà mẹ héo hon để đi hú hí với bè bạn của mình.
 
 Hôm ấy ,mưa phùn gió bấc ,lạnh lắm.Chúng tôi đang uống rượu và chờ những phên đậu nóng ròn trong chảo của bà Tư.
 
Thì Quảng ,con trai bà bước vào nó chào mọi người xong rồi bảo với mẹ nó :
 -Mẹ cho con xin một băng nhé <một trăm ngàn >
 
-Một băng...Bà Tư thảng thốt -Mới non trưa nửa buổi.Bán cả nhà đi còn chưa đủ đâu con ạ.
 
-Mẹ lại kiệt với con rồi.Quảng vừa nói vừa gãi đầu.-Xin có mỗi một băng mà mẹ không cho...Còn nói là thương con nhất trên đời nữa chứ ,nó nhìn bà Tư vẻ mặt buồn buồn.
 
-Trời ơi...Bà Tư nói với nó giọng cải lương -đúng như NHẠC VÀNG người ta hát ...Tiền khô cháy túi....Có ai hiểu cho...
 
-Đấy đấy...Quảng nó kêu lên và tiếp lời mẹ.-Bạn thân nghoảnh đi...Như người xa lạ....Người đời thường hay gian dối...
 
 Cả ba thằng chúng tôi thấy vui quá và vỗ tay tán thưởng.
 
Bà TƯ phấn chấn nói tiếp với thằng Quảng :
 
-Bao lần mẹ dặn rồi -Nhạc vàng người ta dăn dạy thì con phải nhớ chứ đừng để cho hoàn cảnh rơi vào ngõ cụt con à...Bà nhìn nó rồi bồi tiếp:
 
-Con nhớ lời Nhạc Vàng này không -Cho anh xin...Một đêm trăng trối...Nhìn đống tro tàn năm xưa...
 
-Con nhớ chứ mẹ ơi...Thằng Quảng nó nói tiếp....-Trời vào thu...Việt Nam buồn lắm anh ơi...
 
Rồi nó nhe răng cười -Mẹ kính yêu con thương mẹ và thuộc nhiều những bài Nhạc Vàng dăn dạy.Thế con mới xin một băng thôi -Chứ không há...Thì hai băng đó mẹ à.
 
-Thằng quỉ...Cha bố anh.
 
Bà mắng yêu thằng con quí tử và dặn :
 
- Lần này nữa thôi đấy nhé.Rồi từ mai ra phụ bán hàng với mẹ không rồi thì....Tro tàn cũng không có mà trăng trối đâu con ạ...Nói xong bà đưa cho Quảng một trăm ngàn để nó đi uống bia.
 
 Chúng tôi vừa thấy vui vui xong cũng lại thấy buồn tôi bảo bà Tư:
 
-Bu dạy em nó kiểu như vậy thì nó nhờn đấy Bu ơi.Sao Bu không dạy các câu truyền đời của các cụ ngày xưa nhỉ ?
 
-ôi dào...bà tư chép miệng :
 
- Tao nghĩ kỹ lắm rồi.Những câu Phương Ngôn dạy nó có nhớ đâu -Tao nghe Nhạc Vàng quen tai.Nhiều bài hát dăn dạy đời hay đáo để.Từ ngày tao đem Nhạc Vàng ra dạy...Nó thuộc khối ra đấy.Có mấy phút mà các anh nghe rồi đấy...Nó nhớ cũng giỏi lắm.Mưa dầm thấm nước ,con cái ngoan ngoãn là do đức của ông cha để lại...Chứ muốn hay không làm sao mà muốn được...
 
Bà Tư thao thao bất tuyệt.Cái lý của bà thì cũng đúng.Nhưng trông chờ như vầy thì quả là mạo hiểm.
 
 Tôi nhìn bà.Một bà mẹ gầy gò tần tảo ,vậy mà nuôi nấng và chiều chuộng một thằng con trai to béo,khỏe mạnh trên đôi vai gầy của mình,không một lời mắng nhiếc con mình.
 
 Thật kỳ lạ.Nhỏ thì mẹ ru bằng các câu hát dân ca. lớn thì mẹ dạy truyền khẩu bằng khúc nhạc vàng bi ai...lệ đổ.
 
 Bà Tư Phường ơi...Cháu gặp trên đời này lần đầu tiên ,có bà mẹ dạy con mình bằng những khúc ca ủy mị ,vô cùng sâu lắng đó.
 
 Chiếc đài cắt set của bà TƯ  đang vọng ra giọng ca nhắc nhở ÂU sầu  của ca sĩ Khánh ly...<hỏi đá  xanh rêu bao nhiêu tuổi...trời...>BÀI LỆ ĐÁ...THẢO NÀO...?
 
MINH TUẤN
 
 
 
 

Minh Tuấn
  • Số bài : 3892
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: cong hoa sec
RE: NHỮNG MẢNH ĐỜI THƯỜNG ... - 25.04.2007 17:04:29
NHỮNG TRẬN GHEN DÀN DỰNG.
 
Chúng sống với nhau quả là hợp gu ,hợp cạ.Như người ta nói <nồi nào vung ấy >Thì cũng đúng.
Thằng chống thì ra tù vào tội.Từ lúc 15 tuổi.Cho tới khi lớn lên thì bà mẹ lên trại xin xỏ mãi thì người ta mới cho nó về nhà để giáo dục tiếp.
 Bà cụ vốn hay nuông chiều con từ nhỏ.Cho nên khi nó trở về với bà cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi.
 Bà nhắc nhở nó là liệu cơm gắp mắn....Ưng đứa nào thì bảo với bà. Chứ không lấy vợ  thì lại sa chân vào cờ bạc nghiện hút thì khổ.
 Nó không nói gì cả...Rồi nó xin mẹ nó tiền và nói đi tới nhà bạn nó chơi và thăm hỏi.
-Ừ...Con đi thăm rồi về ngay nhé.Bà đưa cho nó ba trăm ngàn mà bà ky cóp mãi mới có được.
Nó nói đi thăm hỏi bè bạn trong tù ,thì bà mừng.Vì con bà cũng đã bắt đầu nghĩ tới người khác rồi.
 Khi nó trở về,Thì đã thấy có người đi theo nó.Đó là một cô gái xinh xắn trắng trẻo.Nó và cô gái đứng trước mặt thì nó bảo :
-Đây là vợ con...Mẹ làm quen đi nhé.
-Con chào mẹ -Cô gái đon đả -Con ngại quá...Nhưng anh ấy thì <dùi đục chấm nước cáy >Cứ bắt con phải lên ở trên này luôn.
-Thế các con quen nhau lâu chưa -Con ở đâu...Và gia đình ra sao ?
Bà cụ hỏi dồn dập cô gái.
 
-Chúng con mới quen một tuần thôi -Con thì mồ côi...Gia đình chẳng còn ai quê con ở Thanh Hóa...Chúng con lấy nhau từ hôm qua ở ga hà nội đấy mẹ à....
 
Cô gái trả lời khô khan ,ráo hoảnh ,không ngần ngại.Có lẽ cô biết mẹ chống đã gần tám mươi tuổi ,chẳng còn sức đâu mà chống đối với cô nữa.
 
Cho nên không cần rào đón gì cả....Cô lấy chồng ,chứ có lấy mẹ chồng đâu.Cái ý nghĩ của người ít học đơn giản...Thế thôi.
 
-Ừ...thì mẹ cũng mong cho chúng mày có đũa có đôi -Nhưng mẹ muốn chúng mày có lễ có nghĩa với tổ tiên chứ...Bà than thở.
 
-Mẹ cổ tích...Mất rồi..Bây giờ thoáng thôi mẹ à...Lấy chống nước ngoài cũng vậy ,chỉ 2 ngày là ok rồi. Cô gái nói đôi mắt dao cau long lanh nhìn bà mẹ chồng tội nghiệp.
 
-Hỏng...Hỏng...Nứa trôi sông không dập thì gãy...Bà mẹ chỉ lẩm bẩm vậy thôi.
 
 
 
 Ít lâu sau bà cụ mất vì do tuổi già sức yếu.Cả hai vợ chồng chúng bắt đầu tu sửa nhà quán để làm ăn.Cô vợ bán hàng nước  mua thêm xăng dầu về bán lẻ.
 
Chúng sống cuộc sống om sòm với những lần ẩu đả giữa vợ chống hay chòm xóm.Cô vợ thì chẳng ai là không biết.Nó lươn lẹo điêu ngoa cho nên trong khu vực chẳng ai dám chơi bời qua lại với vợ chồng  nó .
 
Thỉnh thoảng làng xóm lại thấy thằng chồng vác dao phay to và sáng loáng đuổi theo mấy tay lái xe ô tô vào bán xăng hay dầu cho vợ nó.Thằng chồng vừa đuổi vừa chửi tụi lái xe là <gian phu >.
 
 Nhiều lần như vậy thì mọi người phải nghi và đúng là các cuộc ghen tuông đều do chúng dàn dựng để chiếm đoạt những can xăng dầu vợ nó mua của lái xe khi chưa kịp trả tiền.
 
 Một hôm ,buổi trưa hè nóng bức có một anh chàng lái xe I FA đậu ở cửa nhà nó.Anh ta vào hàng gọi một cốc chè đậu đen ăn cho đỡ nóng.
 
 -Vâng mời anh ạ ...Con vợ đon đả -Anh thi công ở khu vực này hả?
 
- Vâng ;Tôi mới về được một tuần -Người lái xe vừa nói vừa khoắng cái thìa vào cốc chè đậu đen lách Cách...
 
-Ô..thế à...Sao em không biết nhỉ...Mắt nó tròn xoe nhìn khách
-Cô cũng ở công ty xây dựng này hả? Lái xe hỏi
-Không...Em không ở trong công ty -Em ở ngoài thôi nhưng các anh ở trong công ty đều là của em mà...Nó lả lơi ném quả tình vào khách.
-He...Tôi hiểu rôi
-Hiểu sao...Vợ nó nói...Chắc hiểu lầm với dân bán hoa hả...Lầm to đấy nhé...Em chỉ cung ứng tiền cho các anh thôi...Mắt nó vây ráp chàng trai.
-Nghĩa là...Lái xe ngu ngơ hỏi
-Thì em tiêu thụ xăng dầu thừa của các anh thôi mà.
 
-Hi...Phải gió cái cô này...Loanh quanh mãi...Thì ra đây là trạm đưa đón phải không...Có tự sản tự tiêu không? Khách bông phèng.
 
-Ok tuốt...Anh à em mua giá cả cao lắm,nhất vùng này đấy.
-Ừa thì hôm nay anh bán cho 3 xách nhé.
-Ít thế anh ,bán cho em 5 xách đi -100 lít cho đủ chuyến
-Ừa ,thôi em ra xe để anh xả cho nhé...
 
Con vợ gọi chống xách can ra lấy dầu. Khi thằng chồng mải mê xách can vào nhà.Thì vợ nó dẫn khách đi rửa tay.
 
Nó mặc áo khoét rộng ngực ,mát mẻ lắm.Khi khách lúi húi rửi tay thì nó cứ xà vào bên người ta để kích động  ham muốn.Lái xe càng đẩy ra thì nó càng xấn vào.Khi vợ nó cởi chiếc áo ra khỏi ngực...
 
Thì có tiếng loảng xoảng ở ngoài sân.Thằng chồng mặt hầm hầm đang cầm lăm lăm một con dao phay sáng loáng tiến vào nhà tắm.
-Mẹ chúng mày...Nó gào lên...Ban ngày mà chúng mày lăng loàn thế hả...Thằng kia....Cái thằng gian phu kia...Mày ghẹo vợ ông hả...
 
Mồm thằng chồng gào lên thảm thiết...nó vác dao khua khua...
 
Quái...sao thằng lái xe này nó không chạy nhỉ..? hay nó bị mù mắt hả....:
 
-Thằng kia...Hôm nay tao băm chết mày...Thằng chồng mài dao xuống nền gạch.Nó nghĩ bụng <thằng này nó muốn thách mình đây...>
 
-Con kia...nó quay sang chửi vợ -Hôm nay mày chết với ông ,ông chém chết chúng mày.Nó nói và lao tới.
 
Queng...Con dao trên tay nó văng xuống nền nhà tắm lạnh tanh và ghê tởm :
-Thôi đủ rồi...người lái xe kêu lên -Tao là công an tỉnh đây -Hôm nay bắt quả tang cách chiếm đoạt tài sản của chúng mày. Tao đã ghi âm đầy đủ.Vào nhà lập biên bản đi.
 
-Em lạy anh...Em lạy anh....
 
Cả hai vợ chống nó quì lạy tới tấp.
 
 Một lát sau công an huyện tới lập biên bản sự việc của chúng.
 
Ở đời thật giả khó phân.Chỉ thương mấy anh lái xe hiền lành trước đây bị vợ chống nó bôi nhọ.
 
Mang tiếng mãi với bè bạn là đi chim chuột cái bọn lưu manh ấy.
 
MINH TUẤN
 
 
 

binh yen
  • Số bài : 28
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.04.2007
RE: GIỌT LỆ -PHẦN 2 - 27.04.2007 21:38:07
Lần đầu viết những cảm nhận của mình về một bài văn...có chút khác lạ. Không biết có phải do tâm trạng đang buồn mà thấy sâu thẳm trong bài văn ẩn chứa một nỗi buồn mơ hồ như cái giọt lệ chợt nhận ra những nhịp đập ngạc nhiên khác lạ của Hoa, của Hải, của sơn. Và cả một triết lí ghi vào lòng...rất nhẹ  " Tình yêu không nên phụ thuộc vào ai đó...ai đúng ai sai chỉ có con tim mới lí giải được...có lẽ duyên số thì phải..." điểu đó khiến em nhớ đến câu nói: "Dấu chân của con người dẫu có dài đến đâu cũng chẳng thể bước qua nổi con đường số phận". Cảm ơn anh thật nhiều nhé vì những gì anh viết vừa bình dị lại vừa sâu sắc " buồn chỉ thoáng qua và bầu trời lại xanh trở lại ". Rối ai đó sẽ giữ cho mình hình ảnh tươi đẹp của đời lính và suy tư của riêng họ về tình bạn và tình yêu.

Minh Tuấn
  • Số bài : 3892
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: cong hoa sec
RE: GIỌT LỆ -PHẦN 2 - 01.05.2007 15:24:43

Lần đầu viết những cảm nhận của mình về một bài văn...có chút khác lạ. Không biết có phải do tâm trạng đang buồn mà thấy sâu thẳm trong bài văn ẩn chứa một nỗi buồn mơ hồ như cái giọt lệ chợt nhận ra những nhịp đập ngạc nhiên khác lạ của Hoa, của Hải, của sơn. Và cả một triết lí ghi vào lòng...rất nhẹ " Tình yêu không nên phụ thuộc vào ai đó...ai đúng ai sai chỉ có con tim mới lí giải được...có lẽ duyên số thì phải..." điểu đó khiến em nhớ đến câu nói: "Dấu chân của con người dẫu có dài đến đâu cũng chẳng thể bước qua nổi con đường số phận". Cảm ơn anh thật nhiều nhé vì những gì anh viết vừa bình dị lại vừa sâu sắc " buồn chỉ thoáng qua và bầu trời lại xanh trở lại ". Rối ai đó sẽ giữ cho mình hình ảnh tươi đẹp của đời lính và suy tư của riêng họ về tình bạn và tình yêu.




CÁM ƠN BẠN NHÉ YÊN BÌNH -mình chỉ viết những gì mình biết và được nghe thui à...chúc bạn vui
 
MINH TUẤN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.05.2007 21:14:09 bởi Minh Tuấn >

Minh Tuấn
  • Số bài : 3892
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: cong hoa sec
RE: tình yêu trên mạng - 01.05.2007 15:36:25
MÙA THU QUEN NHAU 1
 

Chúng tôi là dân xuất khẩu lao động đang làm việc ở malayxia .Cuộc sống và làm việc của dân lao động ở các nước châu á ,thật buồn tẻ và không có niềm tin lắm với tương lai cuộc đời .
 
Sau giờ làm việc mọi người chỉ có thể vui chơi giải trí trong không gian hạn hẹp .Còn muốn đi chơi xa cách vài chục cây số ,đều phải xin phép trước và đi bằng ta xi .Không ,hay rất hiếm có trường hợp người Việt nam tự lái xe hay có xe ô tô riêng .Như ở các nước châu âu và châu Mỹ mà dân Việt Nam mình được hưởng chế độ chính trị gần như người bản địa .
 
Thời gian của chúng tôi làm hợp đồng có hai năm .Lương mỗi tháng được 300 đola .Mức cố định hầu như áp dụng cho tới hết hợp đồng.
 
Nghĩ cũng buồn .Sau khi hết hợp đồng thì lại về quê làm những công việc chân ta và lại thất nghiệp như xưa vậy...
 
Quê tôi ở Nam định .Tôi chơi rất thân với một anh bạn người Kiên Giang .Tôi và nó đều học xong lớp 12 .Do thi đại học, trượt vỏ chuối .Nên cả hai đi lao động xuất khẩu là đúng rồi .
 
Phương -Tên thằng bạn tôi .Nhìn nó trẻ hơn tôi nhiều lắm .Nó cao 1m65 thôi .Nhưng da trắng ,đôi mắt thì như mắt nai to,đen,dài như cơn mơ vậy.Nụ cười nó hiền hậu ,Hàm răng trắng đều ...như tô thêm vẻ xinh trai của nó .
 
Cả phòng tôi đều gọi nó là <Phương bụ bẫm > vì  Phương nó như cục sữa vậy.
 
Sang được nửa năm .Tôi và nó rất nhớ nhà .Một buổi sáng chủ nhật ,chúng tôi quyết định xin phép ra thị trấn dạo chơi .Và nói thật là xin đi chát... Vào intenet để gặp bè bạn và người thân .
 
Ngày chủ nhật quán nét thật đông người .Hầu như toàn dân Việt Nam ra quán nét .Chứ dân bản địa thì họ đi nghỉ mát hay đi nhà hàng ,chứ ai vào khu <mơ hoang >làm chi .
 
Tôi và Phương mỗi thằng ôm một máy .Cũng hay và đỡ nhớ nhà hẳn .Sau khi gặp và trả lời các tin nhắn của các ních người quen .Hai thằng quyết định vào phòng chát để tìm cảm giác <tâm hồn -hư ảo >.
 
-Này Phương ...Tao với mày vào các phòng Sài gòn nhé .
 
-Ừa ...Mày vào phòng sài gòn 88 đi -Phòng này đang vắng ...
 
-Ok ...Tôi nói và vào phòng sài gòn 88 ...Chà chủ nhật đông quá ,toàn các tên ních kêu ghê gớm nào là <Nhớ tìm em nhé > Nào là <Cho anh tất cả >Nào là <Em cô đơn mùa đông > v...v...v .Thật vui quá .Không biết đằng sau những tên ních cô đơn kia ...Con người có xinh đẹp ,hay buồn bã nhiều không ?
 
Ních của Phương là <Anh xinh trai k g >Tên rất mộc mạc và có vẻ đứng đắn như người của nó .Còn của tôi mang tên ních là <100% chưa vợ >...Hi khổ không nè ...Khi không lại vác hoàn cảnh cá nhân của mình để khóc than trên mạng .
 
Chúng tôi đang dạo quán được một chốc, thì thấy có một ních con gái add vào ních của Phương.
 
-Chào anh xinh traikg nhé ...Tên ních của của người con gái đó là <Quen nhau mùa thu >.Trời ơi ...tên nghe thật là thú vị.
 
-2222222.
 
Phương nở một nụ cười mừng rỡ ,nó không ngờ hôm nay lại sát gái như vậy .Mọi lần vào phòng chát nó đều phải tấn công .Hôm nay thì ngược lại .
 
-Anh ở kiên giang hả -Quen nhau mùa thu
 
-Ừa ...Còn em .Em ở đâu hả -Anh xinh traikg
 
-Em ở xa anh lắm -Quen nhau mùa thu
 
-Anh cũng vậy em à -Anh là xuất khẩu lao động .Anh đang làm việc ở malayxia .-Anh xinh traikg .
 
-Thế thì mình cùng hoàn cảnh rồi anh à ,đều là những người con xa quê -Em đang ở Đức mà ...-Quen nhau mùa thu .
 
-Vậy hả em -Bên đó mùa thu chắc đẹp lắm -Và xin lỗi anh tự giới thiệu tên anh là Phương ...-Còn em ...Em nói về mình đi -Anh xinh traikg
 
-Em tên là Nga -Thu Nga anh à -Quê em ở hà nội . -Quen nhau mùa thu .
 
Khi cuộc nói chuyện bắt đầu sôi nổi thì Phương gửi wc cho Nga ...Cô nàng khen Phương đẹp trai giống Đan trường quá ...Hi... Phương biết sẽ là như vậy .Vì khuôn mặt xinh trai của nó luôn là vũ khí trong các cuộc xã giao .Từ nhỏ nhất đều đem lại kết quả không ngờ .
 
Sau hai giờ trò chuyện .Họ đã tường tận về hoàn cảnh của nhau .Về gia đình hay cá nhân.Tôi ngồi bên Phương xem cô gái chát .Phải nói là tôi cũng thấy mến Nga vô cùng .Mỗi lời chát đều giản dị ,thân mật .Câu văn suôn sẻ không cộc lốc ,như một số người khác .
 
Rồi Nga cho Phương số điện thoại của cô .Phương cũng cho cô số điện thoại của mình .Cô gái còn tinh nghịch .Bấm ngay số máy của Phương để kiểm tra .Bạn tôi nghe và trả lời ngay lập tức .Đầu dây bên kia không có tiếng trả lời .Vì Nga đã đơn phương cúp máy .Phương nhìn vào wc một ánh mắt vui vẻ ...và chúng tôi tạm biệt nhau để hẹn vào một ngày hẹn khác.
Nga cũng hứa với Phương là sẽ cho nó wc và lần gặp sau.
 
hết phần 1

Minh Tuấn
  • Số bài : 3892
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: cong hoa sec
RE: tình yêu trên mạng - 01.05.2007 20:56:55
MÙA THU QUEN NHAU 2 .
Kể từ lúc quen Nga .Phương mới hiểu thế nào là tâm hồn ngu ngơ .Trong cuộc sống hàng ngày những việc lặt vặt như ăn nghỉ và giải trí tôi đều nhắc nhở nó .Tôi cũng không quên cảnh báo với Phương rằng .Tình trong mạng chỉ là ảo thôi ...Đừng đặt niềm tin vào cái nơi ,mua vui là chính ấy .Nó hiền lắm .chỉ cười và bảo với tôi :
-Nhưng nếu là thật ...Thì buồn cười không nhỉ ?Phương hỏi tôi
-Có gì mà buồn cười .Tôi nói -Tao tin là không thể thành sự thật được đâu .Mày nghĩ mà xem về sau này còn nhiều vấn đề nữa chứ .Ngay cả cái chuyện chúng mày muốn gặp nhau cũng đã trắc trở rồi .Việt nam là điểm hẹn khi nào mày về nước .Còn không thì có dám trốn về dở dang không ?
Phương cười ,không nói gì .Vả lại từ hôm gặp Nga tới nay đã hai tuần rồi ,mà chưa thấy Nga gọi hay nhắn tin gì cho Phương .Tuy không nói ra ,nhưng tôi biết nó mong tin lắm .Cho là giấc mơ .Nhưng là giấc mơ êm ái thì ai cũng muốn kéo dài hoặc gặp lại .
Một buổi chiều chủ nhật .Khi chúng tôi đánh bóng chuyền xong .Rủ nhau đi tắm .Thì phương nó thấy trong máy có thư .Nó mỉm cười và nháy mắt với tôi .Đúng là thư nhắn tin của Nga .Hi ...chúng tôi cùng cười ,tôi mừng cho Phương , tìm lại được cơn mơ tưởng đã phai nhạt .
-Này ....Đọc xong rồi thì mày nhắn cho em đi .Kẻo nó mong ,nhớ hỏi thăm gia đình người ta nhé ...Tôi bảo Phương .
-Ừ ...tao nhắn luôn đây / Phương viết tin nhắn ,
Nét mặt rạng ngời -giá như người yêu nó mà nhìn thấy nó cười .Nụ với chiều thu ma lai xi a ,nhỉ ? Màu tím mong manh rơi rụng quanh Phương ,Trông nó như diễn viên điện ảnh Hàn Quốc đang lồng trong cảnh chiều mơ của mùa thu thổn thức ...
Tôi chạnh lòng ghanh tỵ với Phương ,giá như là tôi ,thì tôi đã nhắn tin cho Nga trước từ lâu rồi .Tôi bảo Phương nhắn tin hỏi thăm ,thì nó cứ chần chờ .Nó nghĩ là để cho Nga nhắn trước thì hay hơn .... Nó xem người yêu có biết rằng ...Nỗi nhớ như con thuyền trao nghiêng là gì không ? Và nó tin vào tấm nhan sắc trai mơ của mình .Tôi thừa nhận bạn tôi hơi thấp nhưng ở ngoài và trong wc nó đẹp thật .
Thảo nào Nga phải nhắn trước là đúng thôi ...Hi tôi mỉm cười một mình, khi thấy Phương đang cười với chiếc điện thoại di động
<Đúng là thánh nhân chiêu đãi khù khờ .> Nó khù khờ hơn tôi ,nhưng lại nhiều may mắn hơn tôi .Ngay cả công việc làm hàng ngày .Nó cũng hay được ưu tiên làm công việc nhẹ hơn tôi .Cả tổ trưởng và giám đốc khi tiếp xũc với nó họ cũng nhẹ nhàng lắm .Chẳng ai bảo nó là dân quê cả .Trông như con nhà giàu sống ở thành phố vậy .
-Thôi đi ăn cơm thôi Phương ơi .Tôi gọi nó
-Ừ mình xong rồi .Nó đi lại chỗ tôi đang ngồi nơi bàn ăn chờ đợi .Nó bảo :
-Mình nhắn cho Nga được bảy tin đấy -Phương nói
-Trời nhanh thế hả ...Tôi hỏi
-Ừ loanh quanh vẫn là hỏi thăm thôi .Thì mình nhắn 7 tin còn nga là 8 tin đấy ..
Hi...mày thấy không -Phương bảo -Tao chỉ lo Nga khinh tụi mình nghèo .Cho nên mới chờ Nga nhắn .Chứ đàn ông con trai mà mắt la mày lém như mày thì...Hi...nó cười bảo với tôi như vậy ?
-Này ...Chớ có mừng vội đó nhe ....Nay mai khóc hả ....Tao mặc kệ đó ....Tôi cảnh báo
-Trời...Khóc là sao ...Nước mắt đàn ông ..Chảy ngược vào trong mà -Có chảy xuôi đâu mà khóc nhỉ ...Phương lý luận với tôi -Nhưng nếu có phải khóc thì mày chớ có bỏ tao nhé ...Nó nhìn tôi ...Hứa đi ...Mày đừng giận tao nhe -Dù phải rơi nước măt ,khi cuộc tình không thành .Hay dù phải rơi vào cảnh đất lở dưới chân anh ...Thì tất cả cũng tại mày đấy nhé .Rủ người ta vào <Mê hồn trận >làm chi...? He he,,,
Phương cười giòn rã .Tôi an ủi :
-Thôi mà đừng nói chuyện buồn nữa -Tao mừng là mày cũng cứng rắn lắm .Ừ thì tại tao.... Mày có giỏi thôi Nga đi để tao nhảy vào trò chuyện với Nga nhé ...Dám không ?
-Thôi mà -Phương nói -Làm vậy kỳ lắm -Vả lại tao yêu lần đầu -Cho dù là mê muội thì mày cũng phải để cho tao thử yêu với chứ -Sau này xa mày rồi -Có ai làm quân sư cho tao đâu -Thôi ăn xong tao cho mày đọc tin nhắn của Nga và của tao ,rồi còn ra chương trình giao lưu nhé .
Ăn xong tôi đọc thư của cả hai đứa chúng nhắn cho nhau .Lời lời của Nga quả là như nắm rõ hết tâm lý của Phương .Cô xa xôi về tương lai ,rằng cô ở bên đó chứ không về vn .Cô mong ước lấy chồng quê nhà đưa sang đó trong điều kiện đoàn tụ gia đình .Mỗi bức thư ngắn đều gắn những nụ hôn bằng hai chữ cái gởi cho Phương <H...A >cuối các dòng tin
-Hai chữ gì vậy nhỉ .Tôi giả vờ hỏi Phương
-Thôi đi quân sư quạt mo ơi ...Lại còn làm chòe với người ta ...Phương bảo-Chắc là hai câu< Hận Anh >phải không nè ...
-Ha..ha...Tôi cười lớn -Kiên Giang gớm thật ...Đúng là bìm bịp bắt gà sống thiến đấy nha ...Tôi trêu nó
-Thui mà ...Mày khen tao quá đâm ra ngu thêm đấy ,,,Phương bảo -Thôi mình pha ấm trà việt nam thưởng thức nha .
-Khá lắm...Tôi bảo -Phương à đêm nay không uống trà cũng mất ngủ như hôm nọ thôi .Chứ uống trà vào nữa thì mất ngủ tới tận... Đêm mốt đấy .
-Ừa ..Thì mất ngủ quanh năm ...Phương bảo- Để cho đời trai biết thế nào là <Nếm mật -Nằm gai >
Chúng tôi ngồi uống trà với nhau .Uống xong một phích nước thì trời cũng đã khuya .
Tôi bảo Phương:
-Đi ngủ thôi -Gần 1h sáng rồi ,mai đi làm , nhỡ ngủ gật thì họ mắng cho .Mày trắng như thế .Thức đêm mắt hay bị thâm quẫng ,nhìn rõ lắm đấy .
Chúng tôi tắt đèn ngủ .Một hồi rất lâu tôi thấy Phương nó dở mình liên tục -Giường nó cạnh gần giường tôi .Tôi biết nó đang thả hồn viển vông vào bầu trời dăng đầy câu hỏi .
Còn tôi ,sau một vài lơ mơ trong đầu, tôi đã chìm vào giấc ngủ ,để tim vào vùng trời riêng của mình .
hết phần 2

Minh Tuấn
  • Số bài : 3892
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: cong hoa sec
RE: tình yêu trên mạng - 01.05.2007 21:00:25
MÙA THU QUEN NHAU 3
Sắp cuối thu ,khí hậu bên này cũng khá nóng .Căn phòng tôi có bốn người hôm nay quyết định nấu bữa riêu cua ,vào buổi chiều thứ bảy .
 
Hi.cảnh xa quê ,rất nhiều túng thiếu .Chẳng những tình cảm chung riêng ,mà ngay những ước mơ có món ăn giản dị , cũng thật khó và chẳng thể đầy đủ gia vị .
 
Tôi và Phương được giao nhiệm vụ làm rau sống và bóc hành khô để cho mọi người nấu nướng .Phòng tôi có bốn người .Anh Đông là người nhiều tuổi nhất ,anh 27 tuổi ,cũng mới cưới vợ ,quê anh ở Hà tây . Cuối cùng là thằng Thịnh nó trạc tuổi chúng tôi .Nhưng quê nó ở Hà Nội ,nó rất thân với anh Đông .Bởi một lẽ nó sống không hợp với chúng tôi .
 
Đã xuất thân để lao động ,thì mọi nỗi khổ đều như nhau .Nó có biết như vậy đâu .Cả bốn người thì nó cứ ra vẻ là người thành phố .Hơn hẳn chúng tôi về mọi mặt .Nó đâu ngờ ,khi ra ngoài xã hội ,bản thân không biết hòa mình vào cuộc sống thì sẽ đơn độc và lẻ loi một bóng.
 
Tôi thấy nó chẳng có hơn điều chi cả .Chỉ khác về giọng nói .Nhưng có phải hơn thua ở giọng nói không nhỉ ? Con người muốn tính... thì hơn nhau ở lời nói và cách nói với mọi người .
 
Tôi và thằng Phương rất hững hờ và không chuyện trò gì với nó .Trừ những lần nó cứ sán lại để chuyện góp .Buộc chúng tôi phải miễn cưỡng trả lời hời hợt .
 
Hôm nay Thịnh và anh Đông phụ trách luộc bún khô làm cua . Còn tôi được giao nấu canh .
 
-Ô...có mấy củ hành khô bóc ,mà nước mắt dòng dòng vậy hả Phương ơi ...Tôi nhìn Phương bóc hành khô mà tức cười .Nước mắt nó rơi rớt...Nom khổ quá..
-Thì có ai quen làm với cay đắng đâu....Cay đắng ...Làm xong rồi thì ai ăn cũng thấy ngon mà .he...Phải không ...Mồ hôi nước mắt ...Đóng góp cho bữa ăn thêm ngon nè .Phương ngoái ra nói với tôi .
 
-Này ...Tôi nói với nó và trong tay bưng ra một bát muối trắng tinh ,tôi đưa cho Phương ;
-Ngốc đại ca ...Hãy để bát muối trước mặt rồi bóc hành ...Có mà bóc cả ngày cũng không sao đâu ...
-Thật vậy hả .Phương đỡ bát muối và để ngay ngắn trước mặt .nó bóc thử một củ hành ,rồi reo :
-Mày tài thật ...Trai thành Nam có khác ....Sao biết lắm thứ vậy ? Phương hỏi ?
-Không có gì ....Trước đây phụ bếp với mẹ trong các bữa cơm Tết .Mẹ mình vẫn dạy các mẹo vặt đấy mà .Thí dụ như bỏng nước sôi .bỏng mỡ .vv....v... mình phải biết để còn tự xử chứ .
Nó im lặng bóc hành .Khi thấy tác dụng của bát muối. Nó cúi mặt xuống sát bát muối để gửi những hơi cay còn bám trong hốc mắt của nó .
-Khôn phết ...Hi ...Tôi khen Phương
-Ừ...Phải cống nhận ..Hay thật ...Nó cười -Đúng là cái gì cũng phải học mới biết nhỉ .
Tôi mang hành vào phi thơm lừng cùng với gạch cua .Nhìn bát gạch vàng ươm béo ngậy .Gia vị thì cũng tương đối ổn so với nồi canh cua ở quê hương .
Chiều thứ bảy ấy chúng tôi ăn một bữa bún riêu của bốn người cùng làm thật ngon lành .Khoảng 8h tối. Phương có tin nhắn của Nga .Nó mở máy ra đọc tin và bảo tôi :
-Nga hẹn chiều mai ra mạng .Mình có đi được không nhỉ .?.Nó hỏi tôi
-Mai chủ nhật ,nhưng đi ra mạng hết nhiều thời gian ,để mai mình nói với Tổ trưởng xin phép đi cả buổi chiều nhé .Tôi bảo nó.
-Ừ ,bây giờ mình nhắn cho Nga là khoảng 2h chiều malãyia nhé ...Phương nói
-Thì mày cứ tính múi giờ bên đó nhé .Hình như bên đó vào khoảng 9 hay 1o giờ sáng thôi Phương à .Bảo cô ấy nhớ mang điện thoại theo .Tôi bảo Phương như vậy
 
-Hi....Tồ quá ...Ai lại dặn như thế ...Cứ lo hết việc của thiên hạ ,sao mà sống hả ...Nó lườm và trêu tôi .
-Thằng quỉ ...Không thì thôi .Mai mày đi một mình nhé, Tôi làm cao
-Trời ...Lại cấm vận rồi ...Cho em xin...Em nhắn cho Nga nhé .Phương cười nói vui vẻ rồi ra ngồi một góc đẻ viết tin nhắn.
 
Thằng Thịnh nó ngồi gần và nghe hết mọi chuyện .Nó cũng phong thanh biết rằng Phương mới quen một cô gái tên Nga .Người Hà Nội .Đang sống du học ở bên Đức.
 
Buổi trưa hôm sau ,khi chúng tôi đã được phép đi chơi ,cả một buổi chiều hào phóng .Phương hớn hở lắm .Nó đã sửa lại tóc tai và chỉn chu quần áo để chuẩn bị tới chỗ hẹn hò .Như một cuộc gặp nhau quan trọng ..tôi bảo nó :
 
-Con gái họ bị choáng đầu tiên là hình thức .Sau tới lời nói,và cách ứng xử của đàn ông mà thôi .Tao nghĩ mày cứ thật bình thường ,nghĩ sao nói vậy ,không giả tạo không gian dối các lời nói ,thế cũng đủ để Nga say mày rồi đó . Chứ quần áo vào wc thì ai ngắm .Có ngắm cũng chỉ ngắm khuôn mặt mà thôi ....
 
-Ừa biết vậy ....Nhưng mày nói là ảo thì cũng biết đâu lúc wc nó quay xuống người thì sao .Hơn nữa ,thời gian chải chuốt có 10 phút thôi mà . Phương phân trần với tôi như vậy ;-Thôi cả mày nữa chải chuốt một chút nhé ,mai tao sẽ giặt hộ quần áo cho mày nhé ...Gọi là đáp nghĩa đền ơn ...Chịu không ?
-Sao không chịu -Tôi nhìn phương và nói - Tao muốn mày giặt cho tới hết hợp đồng cơ đấy ...
 
-Tham lam và ăn hối lộ bẫm quá ...Thì taocũng ok với mày -Nhưngn nếu được Nga chắc chắn -Còn bây giờ em chỉ hối lộ anh theo từng giai đoạn nhé ...
-He...Mày cũng lanh lợi lắm ...Thôi mình chuẩn bị đi thôi .Tao gọi ta xi rồi ,họ sắp tới rồi đấy .Tôi bảo Phương ;
 
- à ....mày nhắn tin cho Nga chưa ..
-rồi ...tao hẹn nàng một tiếng nữa sẽ gặp nhau .Phương nói rồi reo :
-a...ta xi tới rồi mình đi thôi .
Hai thằng chúng tôi lên xe ta xi để vào thành phố nơi có quán nét .
Không nói ra ,nhưng cả hai đều thấy vui vui ngồ ngộ .Tự nhiên trong cuộc sống lại phải nhớ những cơn mơ ám ảnh .Biết có được như mong muốn hay là không . ?
Nhưng hầu như tất cả mọi người được intenet ban cho tình yêu <nét đánh >đều có chung một suy nghĩ <vui là chính >.Đó là khi tình nét mới chớm nở...
Còn khi tình nét tan vỡ thì sẽ ra sao ...Trời có long , đất có lở không nhỉ ...Chắc là có ..
 
Nhưng không thể ghê gớm bằng trời long đất lở ở ngoài đời ...chắc là < Sét đánh > ngoài đời gần hơn chăng ?
 
 

MINH TUẤN
 

hết phần 3

Minh Tuấn
  • Số bài : 3892
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: cong hoa sec
RE: tình yêu trên mạng - 01.05.2007 21:07:51
MÙA THU QUEN NHAU 4
 
 

Khi vào phòng chát ,thì ních của Nga đã mở .ánh đèn ních báo sáng .Phương cười tươi lắm ,.Nó gõ vào trang tâm sự những lời xin lỗi vì hoàn cảnh của chúng tôi .
 
Nga nói rằng cô đang nghe nhạc .Chờ chúng tôi cho nên,không có gì phải bận tâm cả .Sau một hồi thì Nga gửi wc cho chúng tôi ...
 
-Chà ,xinh ghê ...Phương thảng thốt ,.Một cô gái Hà Nội chính cống ,xinh xắn và dịu dàng .Cái đặc biệt là chúng tôi thấy mái tóc cô dài ngang vai đen nhánh .Đôi mắt to mơ mộng ,cặp môi khá xinh với đôi bờ gợi cảm .Chúng tôi vừa nhìn wc của Nga vừa nói chuyện .
 
Rồi Phương cũng gợi ý ,giới thiệu bè bạn của mình với Nga .Cô ấy yêu cầu tôi mở máy ,và ngồi vào chát với cô .
 
Tôi vào ních và nói chuyện vơi Nga và Phương ...hay thật ...ba màn hình của ba wc .tôi xếp chúng thẳng hàng .Cho hình của Nga ở giữa ,thật là đẹp đôi và ăn ảnh ,khi tôi nhìn Nga và Phương <.hình như chúng nó là một cặp trời sinh thì phải >
 
Xinh xắn ,Đẹp trai ...Được quá rồi ...Chỉ còn chờ đợi vào kết quả của con thuyền có trôi về đích hay không ? bởi lẽ cuộc đời luôn có nhiều dông tố ,mà con thuyền thì mỏng manh ,non nớt ...Ai biết sẽ ra sao ?
 
-Anh chưa có vợ hả - Quen nhau mua thu
 
-Chưa...Hỏi thật kỳ quá ...Không ai cho lấy vợ lúc 16 tuổi cả -100%chưa vơ
 
-Hi...khi nào anh muốn ,em làm mai cho cô bạn em nhe ,chịu không ?-Quen nhau mùa thu
 
-Ái chà ...Anh cám ơn trước em nhé .anh rất mong đấy em à . Nhưng cô bạn em ,biết có như em không ? Xinh tươi và rộng mở -100% chưa vợ
 
-Ui bạn em xinh lắm ,Lại ngoan ngoãn và nấu ăn giỏi lắm anh à ,chứ như em ước bằng phân nửa của nó cũng còn là mơ đấy anh à...-Quen nhau mùa thu .
 
-Vậy hả ....Thế thì khó anh mất rồi ...Như em đã là mơ ước ,trên mây .Như cô ấy lại là đám mây cao thêm và lại còn trôi xa ...Trên bầu trời đầy sao nữa chứ ...Hi...Anh xin cám ơn nhiều em nhé -100% chưa vợ .
 
-Em thấy anh cũng đẹp trai lắm đấy .Nói chuyện bay bướm có duyên .Chắc là hợp gu với bạn em lắm anh à .Nó cũng chưa có gì đâu -18 tuổi đi du học như em .Con trai con gái ở việt nam .Mấy ai đã biết yêu ở cái tuổi đó anh .Học hành lu bù ,chẳng có thời gian mà nghĩ tới ...Vả lại ,những người biết yêu ở cái tuổi đó ,thì đa phần học hành dở dang .Có đưa còn hư hỏng ... Biết sớm khổ sớm phải không anh ?Quen nhau mua thu
 
- Em nói là phải đúng rồi ...100 chưa vợ
 
Nói chuyện với Nga tôi cũng thấy vui vẻ .Thật bõ cho cái công chung thuyền, chung sóng đi chơi với Phương .Nga nói chuyện thân mật ,không dào đón hay xa xôi .Khiến cho chúng tôi có muốn nói vòng vèo ,cũng ái ngại.
 
Cô chát với cả hai đứa chúng tôi ,nhịp nhàng không ngắt quãng .Cô là người biết ứng xử ,cả tôi và Phương cùng chát mà chả thấy lời tâm sự nào của Nga bị lạc đề ,lạc ních .đúng dân du học có khác ...
 
Tôi đang suy luận nghĩ về Nga .Thì thấy thằng Thịnh đi vào phòng nét .Nó tới bên tôi và bảo :
-Ồ ..hai thằng mày đi quán nét hả ,thế mà không rủ tao đi với . Thịnh bảo tôi
-Chúng tao cũng định đi chơi cơ ,nhưng hôm nay hơi mệt ,nên mới vào nét chơi vui ,mày mà cũng vào đây hả Thịnh ? Tôi hỏi lại nó
-Ừa ...Tao vào nhờ mày làm cho cái ních để chát ...Tao quên mất cách làm rồi ...Thịnh nói và mắt dán vào trang chát và ba cái wc của chúng tôi nó nói tiếp :
-Chúng mày hay thật - Vớ được cô em xinh đáo để ? Thịnh nói và hỏi tiếp -Nó yêu cả hai thằng hả ?
-Mày nghĩ ai cũng giống mày hả ....Đọc trang trò chuyện của tao thì mày biết ngay rồi mà ...Cái thằng tệ quá ...Tôi trách nó và đưa tất cả wc và trang chát xuống thanh công cụ .
Tôi làm cho Thịnh một cái Ních .Nó cám ơn và rồi bỏ đi sang mấy nhà nét bên cạnh .
 
-Nó hỏi gì vậy Long ơi ? Phương quay sang hỏi tôi .Bởi trong lúc tôi và thịnh nói chuyện thì Phương mải mê với mối tình của mình .Hết cười lại căng mắt nhìn vào wc của Nga .
 
- Không có gì ...Nó nhờ làm cho nó cái ních nem thôi ...Xong rồi ...Chắc nó sang bên cạnh chát rồi ...Tôi bảo Phương
 
-Nó làm ních thạo lắm mà ...Cái thằng này ...Chắc lại muốn gì đây ..Phương nghi ngại nói với tôi .
-Mặc kệ nó đi ...Tôi bảo Phương -Hãm tài ...Nghĩ tới nó làm gì ....Mày cứ hay vớ vẩn ...
Phương nhìn tôi .Nở một nụ cười đầy đặn .Đôi mắt nó hấp háy với nụ cười trông thật <bụ bẫm ngây thơ >
 
Chúng tôi chát với Nga cả một buổi chiều hôm ấy .Sau ba giờ trò chuyện ,chúng tôi đã biết cả gia đình em đều đã sang bên đó để sinh sống .Nga có hai chị em gái ,bố mẹ đều đã sống ở Đức gần hai chục năm rồi .
Cô mới sang học được hai năm .sự đoàn tụ của gia đình cô cũng làm cho cô vui vẻ chứ không bi lụy như mấy người không có điểm tựa .Luôn phải lo lắng trăm bề .Cô quê hà nội .Nhưng nhà cô đã sang bên này .Thành ra thi thoảng gia đình có việc cần ở quê thì bố hoặc mẹ thay phiên nhau về .
 
Còn Phương .Nó cũng đã giới thiệu cho Nga biết về cái miền quê biển nghèo khó và lam lũ .Đêm đêm những ngọn sóng vọng về theo tiếng gió .Như chất chồng thêm cái lo toan vào cuộc sống của người dân quê nó ...Trăm bề khó nhọc .
 
Nga cũng biết được Phương còn một đứa em gái đang học lớp 10 giống anh ..Rất xinh và ngoan ngoãn .Đang mong chờ anh về với những món quà nơi xứ lạ .Cô rất vui khi biết Phương còn em gái .Vì cô là út mà chẳng còn đứa em nào để mà được dạy bảo ...
 
Còn tôi tôi cũng đã giới thiệu với Nga về thành phố Nam Định của tôi .Tuy cô đã từng nghe nhưng chưa từng đến ,
Cô nói trong trí tưởng tượng của cô thì các thành phố thị xã ở ngoài bắc hay trong Nam ,đều có cái nét giống nhau .Bởi nó có dáng dấp khác nhau theo hai vùng thời tiết khác biệt .
 
Cho nên các thành phố như tượng trưng kính tế của dân cư sinh sống.Giống nhau đến lạ lùng .Từ các món ăn hay tới cách ăn mặc và đặc biệt là cách xử sự trong cuộc sống hàng ngày .
 
Khi chúng tôi về tới nhà thì đã 6h chiều rồi ...Phương cười vui lắm .Từ lúc chia tay với Nga .Khi ngồi trên ta xi ,thi thoảng tôi thây Phương lại nở một nụ cười ngơ ngẩn ...<Chắc cu cậu đang nhớ các câu hỏi của Nga đây ...>Tôi đoán vậy .
 
-Này ....Phương bảo tôi -Mày có vui không hả Long ?
-Sao mày hỏi thế hả -Mày là người được vui nhiều nhất đấy ....Tôi bảo Phương
-Thì tao thấy Nga nói giới thiệu bạn của cô cho mày mà ...He...Mày chê hả ...Phương nói tiếp -Nga cho tao hay ,cô ấy xinh hơn Nga nhiều lắm đó ...Chúc mừng heng ...
-Trời đất ...Con đang mơ hay tỉnh đây hả ? Chưa thấy gì đã chúc mừng là sao hả Phương ...Tôi bồi tiếp ...-Chớ có chọc quê tao nha /
-Hi....được đó ...Ở hiền gặp lành -Không ngờ mày lại hên hơn tao đấy Long ơi ..Phương trêu tôi tiếp :-Nếu sau này mà có đôi roài thì ...Người giặt quần áo là mày đóa ....Biết không cưng ..?He..he .
-Cái thằng ....Chó chết ...Chưa chi đã ,..Có giặt thì giặt cho Nga .Chứ giặt cho mày hả ...Còn lâu ...Hi...Tôi véo tai Phương .
Cả hai đứa cùng cười vui vẻ .Chuyện đã có gì đâu .Ngay chuyện của nó còn đang nằm ngoài vòng mơ ước cơ mà .
 
Nhưng sống ở đời vui được lúc nào thì cứ vui .nước mắt trong lòng luôn đầy ăm ắp đó mà .Trong cuộc sống ,làm con người ai cũng phải biết vậy .
 
Có nụ cười thì có nước mắt .Vui đấy buồn đấy .Chẳng ai biết được sau này ra sao .Chúng tôi lại ngồi bên ấm trà việt nam thơm phức .Cái ngọt ngào của hương đất quê hương .Nó cứ đậm đà ở cuống họng .Thảo nào từ cái hương vị này mà biết bao các thi sĩ đã ngồi ngắm trăng thưởng hoa và viết ra những vần thơ sâu lắng của đáy lòng .
 
Tôi nhìn thằng bạn của tôi .Càng ngày nó càng trong sáng và tươi tắn hơn .Phải chăng tình yêu ....Đã tưới vào lòng nó ,Những sinh khí ảo vọng hồn nhiên .Vô lo vô nghĩ .Nên ánh mắt của tuổi thanh xuân lại hiện về bầu trời tuổi thơ chan chứa ân tình ..
 
Chẳng có u ám chi cả trong ánh mắt đang yêu.Cuộc sống là màu hồng.Con người là màu xanh . Còn tình yêu là dòng nước .
 
MINH TUẤN

Minh Tuấn
  • Số bài : 3892
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: cong hoa sec
RE: tình yêu trên mạng - 01.05.2007 21:12:44
MÙA THU QUEN NHAU  - 5
 
Thời gian cứ dần trôi .Aỏ vọng thì dăng đầy trong mộng .Con người khi có tình yêu .Như bay ,Như trôi như những đám mây lưng trời muôn sắc.Phương sống trong chiều sâu mộng ước .Các buổi chiều nó thường thẫn thờ ngồi viết tin nhắn cho Nga .Thư đi ,tin lại ,những tiếng nhạc của tin nhắn nghe rồi cũng quen tai .
 
-Thôi nhắn vừa vừa thôi ,Không làm lương không đủ mua cạc điện thoại đâu -Tôi nhắc nhở .
-Ừa thì mình biết vậy .Phương bảo tôi -Nhưng không lẽ Nga nhắn tới, mình mà không đáp lời thì hèn quá phải không ?
-Đâu phải chuyện hơn thua ở đây ....Nga sẽ hiểu cho hoàn cảnh đồng lương của mày mà ....Tôi phân tích -Vả lại .Nếu yêu nhau thiệt lòng ,thì đâu có trách móc những điều có trách nhiệm ấy chứ .
 
Tôi cũng hiểu mà .Nói thì cứng vậy, chứ tình cảm con người ta ,đâu có phải là cây cỏ mà vô tình chứ .Chúng nhắn nhủ có ngày tới cả hai mươi mấy cuộc .Hi...Nếu ở ngoài đời ,gần nhau thì chắc chẳng rời nửa bước .
 
Một hôm tôi đi làm về muộn hơn Phương một giờ ,vì công việc của tôi đang cần làm gấp .Về tới nhà ,Tôi thấy Phương nằm dài trên giường ,mặt quay nghiêng vào trong tường ,như người bị ốm vậy .
 
<Sao thế nhỉ ...? không lẽ ...> Nhưng nó buồn như vậy .Chắc phải có lý do chứ ,hay ở Việt Nam có chuyện gì chăng ...?
-Này ....Tôi lay người Phương -Có chuyện gì hả ...Ở quê nhắn sang ư ....Sao như thằng <bả gà >thế ...Tôi nhấn mấy câu vui để cho bạn mình mỉm cười .Hỡi ôi ...Khuôn mặt thiên thần ấy nó đã bị Phù Thủy ám tự lúc nào rồi .
 
-Không phải Việt Nam ..-.Nó nói nhỏ :
 
-Mà từ ...Đất sụt dưới chân anh ...Đấy ...
 
-Nghĩa là sao ....sao lại từ Nga được hả ....Hôm qua còn hơn hai chục tin nhắn mà .
-Ừa mày đọc đi -Nga nhắn tin cho tao đấy ....Nó đưa máy cho tôi .
 
Tôi mở máy đọc tin của Nga nhắn cho Phương .Trời ơi sao lại thế nhỉ .Thằng nào mất dạy ,lại gọi điện sang nhà Nga để trò chuyện ,để rồi bố mẹ Nga nói chuyện điện thoại xong thì đùng đùng cấm Nga không được quan hệ với Phương nữa .
 
Tóm tắt lại như vậy
Lúc Nga còn ở trường học .Có một cuộc điện thoại từ malayxia gọi sang nhà Nga -bố mẹ Nga đang ở nhà ông cầm máy nghe :
-Hê lô ,tôi nghe đây .ông hỏi
-Dạ thưa, cháu xin hỏi đây có phải nhà Nga , không ạ -Một giọng thanh niên giọng Hà nội đáp lời
-Vâng tôi là bố Nga đây .Bố Nga nói -Anh là ai ,có việc gì không hả anh ?

-Thưa bác ,cháu tên Phương ,cháu đang ở malayxia cháu là dân xuất khẩu lao động bác à .Cháu đang tìm hiểu và yêu em Nga ,mong được làm quen với bác .Người thanh niên trả lời trơ tráo .
-Nhưng em nó còn đang bận học anh à ..Bố Nga nói -Sao nó lại quen anh được nhỉ ?
-Chúng cháu quen nhau trên mạng bác à .Tình yêu thì gặp nhau là quen thôi -người thanh niên nói nhăng nhít .
-Vậy thì phải chờ em nó trên mạng thôi .Sao anh gọi điện thoại làm gì cho tốn tiền -Bố Nga tiếp -Anh có nghĩ rằng cả hai đứa đều đang cách xa nhau lắm không ?cả mọi mặt .
-Vâng cháu hiểu -Người thanh niên nói -Nhưng cuộc sống thì con người ai cũng cần có điểm tựa bác à .Có điểm tựa thì chẳng có mục đích nào mà con người ta không làm được cả ?
-Chà ...anh nói hay quá ...Bố Nga mỉa mai :
-Nhưng có phải ai cũng sẵn sàng thò ra những điểm tựa để cho những người <cơ hội >dựa dẫm đâu anh .Bác nghĩ đời trai ,hay nhất là biết đi và đứng vững trên đôi chân của mình .
-Vâng thưa bác ,Dĩ nhiên là vậy -Nhưng cuộc sống cần những con đường tắt để nhanh tới bến bờ vinh quang ...Người thanh niên nói.
-Em nó đi học chưa về ...Lúc khác anh gọi lại nhé ....Ông bảo -Tôi đang bận công việc .-Thôi chào anh .
 
Ông đập mạnh ống nghe xuống bàn rồi bảo với vợ :
 
-Trời .con Nga nhà mình lại quen với thằng mất dậy nào đâu đấy .Nghe nó nói mà chẳng khác gì nó đang cầm dao đòi chia của cải ...Tôi thật không biết con Nga nó được ăn học đàng hoàng và thông minh lắm để đâu rồi không biết ....Ông rầu rĩ.
 
-Thì có sao đâu ông .Ông thì chỉ biết trách con thôi .Ngày xưa tôi 18 tuổi đã yêu ông rồi .Bây giờ con nó 22 .Ở xứ người ,cô quạnh thì ông cũng để cho con nó khuây khỏa tìm hiểu chứ .Mẹ Nga nói với chồng :
 
-Đời con gái lấy chồng sướng khổ là do tại số .Chúng ta là cha mẹ gả bán con cũng mong cho nó hưởng được cái đức của bố mẹ vun đắp cho con .Thôi ông chớ có mắng con mà tội nhé -cứ để tôi phân tích và Cấm con Nga là xong thôi ...
 
 
Tôi nóng hết cả khuôn mặt .Câu chuyện như cứa vào nỗi đau của những thằng con trai nhà nghèo định tìm cơ hội vươn lên trên con đường của tình yêu .Mà vốn của nó là trong sáng và hào phóng .
 
Sao có kẻ lại trắng trợn tuyên ngôn những suy nghĩ đồi bại ấy nhỉ .Như Nga nói giọng của người hà nội .Tôi nghĩ ngay là thằng Thịnh .Cái thằng có đôi mắt hay lấm lét khi gặp ánh mắt người khác thì cụp lại như con tê tê .Tức quá nhưng không lẽ lại đánh nhau với nó thì hóa ra chúng tôi lại vô học như nó .
 
Cách sử sự của đạo quân tử là ở đời có vay có trả .Gieo gió gặt bão .Những kẻ cứ đi phá phách cuộc sống của người khác thì sau này để trời cao vận mạng nó .
 
-Thôi mày nhắn mấy lần rồi mà Nga không trả lời ,thì đúng là đất sụt mất rồi ...Tôi an ủi Phương -còn bây giờ tao khảng định chắc là thằng Thịnh nó chơi đểu mày thôi .Cái hận của mày cứ để cho đời nó sẽ phải trả nợ với đời .mày nghe tao chúng mình gọi nó đi uống nước và nói chuyện .
 
Thịnh nó rủ cả anh Đông ra quán trà cùng hai chúng tôi .khi uống trà ngấm giọng rồi tôi mới kể rõ đầu đuôi cho anh Đông nghe .Cuối cùng tôi nói :
 
-Mày hại nó ,thì mày cũng phải mất mấy chục đô tiền điện thoại rồi còn đánh mất luôn cả chữ tín trong người của mày .Mày nghĩ người khác buồn thì mày vui hay sao ? Và mày tưởng những việc mày làm sẽ không ai biết phải không ?mày hoàn toàn nhầm lẫn ?bởi một mình mày trong cô đơn ,nên mày nhìn đời bằng con mắt đố kỵ ,méo mó ...
 
-Chả lẽ chúng tao lại đánh nhau với mày , thì chúng tao lại không bằng mày -Phương nói tiếp ;-Thôi cứ gửi hận tình hôm nay vào đời mày đấy Thịnh à -mày không trả thì con mày phải trả ...Lẽ đời thường công bằng mà , nên nhớ ...không có trời đất , thì chả ai sống được với ai cả .../Phương nói tới đó giọng nó nghẹn lại ...
 
còn thằng Thịnh thì cứ ngồi Ỳ ra ,nó đâu có hiểu nỗi đau của người khác là gì .Bởi nhìn khuôn mặt mỏng tanh quắt queo của nó ,người ta đã thấy xấu hổ cho đất Hà nội ...nơi sản sinh ra nó .
 
-Thôi...anh Đông nói -Nước mắt chảy xuôi ...Các em đừng có đánh nhau mà làm xấu hổ cho dân tộc việt nam nhé .Cuộc tình trên mây thật như khói mỏng . Đừng trách nhau nữa ...Nói như vậy là cạn nghĩa cạn tình rồi ...Thằng Thịnh mà không sửa cái tính ấy đi .Thì đời mày khổ mãi đấy ,hiểu chưa ?Cái đời đi kiếm chuyện của người khác là buôn chuyện đó em à  ...Anh không cần  nói nữa , chúng ta về thôi .
 
Mùa thu năm ấy trôi đi thật chậm .Có lẽ nỗi buồn malayxia đang rụng trong lòng chúng tôi .Cho nên cảm giác mới là như vậy .Một ngày vẫn hai mươi bốn giờ đấy thôi .
 
Tôi nhìn Phương ....Đôi mắt nó buồn vương đầy ái ngại .Lúc này đây tôi lại là người phải giặt rũ quần áo cho nó .
 
Bước phong trần gió bể thật lạ kỳ ...và chuyện tình trên mạng tưởng là cục sắt ,nhưng hóa ra là một cổng trời ước mơ ...ảo vọng
 
Phương ơi ...tại tao rủ chát ... để trái tim mày phải thổn thức với mùa thu ...
 

MINH TUẤN
 
                                     HẾT
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.05.2007 19:20:00 bởi Minh Tuấn >