LĂNG NHĂNG
Hai nàng kiều nữ vườn thơ
Làm Tóc ngây ngất đến khờ tim yêu
Em Sương , Tóc đã yêu nhiều
Giờ thêm Mưa Tím chắc... tiêu tán đường!
Người đâu duyên dáng lạ thường
Lời ăn, tiếng nói nghe dường nhạc khua
Khúc khích đâu đó cười đùa
Vang vang giọng hát chẳng thua oanh vàng.
Em như Sương mỏng mùa sang,
Rơi trên chiếc lá, bàng hoàng mộng ta.
Em như Mưa tím giọt sà,
Vào tay của Tóc đến là xót thương.
Chàng Ja ơi! có chịu nhường?
Một vài khoảnh khắc vấn vương sợi tình!
Vì Tóc say khướt hoa xinh
Nên trong huyễn mộng, tạo hình ước mơ.
Chàng Ja chịu khó đứng chờ
Bao giờ tỉnh giấc, dây tơ trả về!
Đừng vọng động, lúc si mê
Điệp vàng hoảng hốt, chán chê cõi trần...
Nơi này thệ ước tình thân
Tím-Ja, Sương-Tóc mãi gần bên nhau!
Nhưng đôi lúc, Tóc ước sao...
Vẫn là hoa nữ ghẹo chào chàng Ja...!
Tóc nâu
Sao tui lăng nhăng quá chừng dị ta! Iêu vô đỗi, chẳng tội lỗi, tình nông nỗi... chớ chối từ hihiiii...[sm=blowing%20kisses.gif]
Ghen Chút Nha...
Thế nên ta mới đem lòng
Trao em hết cả từ trong đến ngoài
Yêu thân như thể yêu ai
Cứ yêu em nhé tình lai láng tình
Đêm nay ta đứng đây nhìn
Người yêu ta đó diễn mình với em
Từng lời tha thiết dịu mềm
Em trao ai đó trong đêm thơ hòa
Hãy để ta đứng mình ta
Cho lời thơ khóc nhạt nhòa canh thâu Ghen tuông ấy bởi vì đâu?
Chắc là yêu quá nên sầu vu vơ
Nghĩ lại thấy mình thật khờ
Đứng chi mỏi cẳng ngồi chờ khỏe hơn Mưa Tím bỗng đâu lơn tơn
Như tiên giáng thế đến vờn một bên
Ngẫm lại thấy mình cũng hên
Có nàng Tim Tím cùng tên trao tình
Duyên tơ quá bất thình lình
Chỉ trong khoảnh khắc một mình ba em
Ai nghe chắc cũng phát thèm
Một mình dẫn hết ba em về nhà
Vu vơ ta thả thơ hòa
Tóc, Sương, Tím hỡi cùng ja duyên mơ
jacaranda
TN thân thương, nhìn em thả tình ja ghen quá hà nhưng nghĩ lại... trời ơi lăng nhăng sao giống mình quá cho nên thương lại càng thương... hihihi... cứ thả thoải mái TN iu iu nhé