Đôi Bạn Hiền
Hãy để cho tình ta tự nhiên
Đừng nên khách sáo hoá huyên thuyên
Khi nao rảnh rỗi mời bạn ghé!
Thơ, trà đàm đạo...giải ưu phiền!
Tức cảnh sinh tình thơ triền miên
Đối hoạ câu vần trên mạn thuyền
Chòng chành thi tứ bay muôn khắp
Toả ngát hương thơ khắp mọi miền
Chữ nghiã chẳng nhiều , văn thô thiển
Niêm, luật, câu, vần cũng chẳng chuyên
Nhưng bởi yêu thơ nên viết thả...
Chút tình ôm ấp...giấc mơ tiên...
Tri âm tương ngộ...cặp thuyền quyên
Thư Quán vườn thơ thêm thắm duyên
Trang thơ làm chứng tình tri kỷ
Tay nắm rong chơi...đôi bạn hiền.
Sương Anh
NHẮN KỶ NHÂN
Mấy ngày qua quên bàn, quên bút
Quên cả vần thơ của kỷ nhân
Đi thật xa, nhưng dạ bần thần
Ơi! Nhung nhớ điệu hồn trao gởi!
Bạn vẫn thế, hồn thơ cứ mới
Bút không ngừng, thơ cứ việc tuôn
Lời dạt dào chẳng chút u buồn
Thư thả quá, thật là kính mộ.
Tháng bảy này, trời giông bão tố
Mây cứ đầm..., mưa cứ hạt rơi...
Đã nửa hè, thiếu vắng nắng hời...
Hỏi bên đó : vui, buồn...cảnh sắc?
Ừ, mà thôi ! Thế chi cũng mặc.
Thơ không buồn, không ướt vì mưa
Tình vẫn nồng, vẫn ấm hương vừa
Hãy cùng trải - Mặt Trời thơ đó!!!
Tóc nâu.
Gửi Đến Người
Vắng lâu chẳng thấy bạn hiền đâu
Vào nhà gửi đến người đôi câu
Nay người lên tiếng tâm yên ổn
Chỉ sợ sông sâu thiếu nhịp cầu
Tháng bảy muà hè trời đổi mầu
Chợt mưa chợt nắng loạn xì ngầu
Lúc lạnh lúc nóng thời tiết đổi
Đi tắm biển hồ chẳng dám lâu...
Nhưng mà có thú mưa giăng câu
Tay thả cần, hồn thả đâu đâu...
Chợt vài câu rụng vương trong trí
Chạy về Thư Quán post thơ mau
Chẳng buồn, chẳng ướt, thức canh thâu
Dẫu mưa có nhiều cũng không sầu
Khi tâm đã định không sao hết
Những buồn vui - Mặc - Nước qua cầu.
Sương Anh