HỎI THĂM CỬ THAM
Dạo này chú đóng trại nơi nao ?
Lâu quá tôi không gặp cháu nào
Thằng Đẹt bà hai chừng đã nói ?
Con Đèo chị cả chắc còn cao ?
Nhà bên Bình-Quới sơn vừa tróc
Cỗng dưới Cầu-Kho đẩy chẳng vào
Chú đánh một vòng cho chắc ý
Phòng khi lớn nhỏ có làm sao.
Lá chờ rơi
CŨNG TẠI...NẾU, NHƯNG
Chuyện xửa, chuyện xưa chuyện nảo nao
Tính lui tính tới có ưa nào
Phải chi …lúc đó đừng ham hố
Bởi thế… bấy giờ chẳng ngã cao.
Cũng đặng … nếu, nhưng đâu đến nỗi
Dẫu vì…tại, bị tính không vào
Cho nên … cứ thế mà lo lắng.
Chắc vậy … nhiều khi …thoát được sao???
Trần Mạnh Hùng
PHẢI LÀM SAO ?
(họa Hỏi Thăm Cử Tham)
Bụng đà cương quyết dạ hơi nao
Chưa biết dừng chân tại bến nào
Định ghé thôn đoài e mẹo nhỏ
Muốn qua xóm đợi ngại cờ cao
Chòi trên rào trống nhiều tai ngóng
Chái dưới phên thưa hẹp lối vào
Kinh nghiệm bạn nhiều xin mách giúp
Được mà không sợ phải làm sao ?
Cử Tham
CHỬA NAO
(họa ngược Hỏi Thăm Cử Tham)
Định phận an bài chẳng biết sao
Muốn thôi nhưng họ cứ a vào
Nước cờ mình tính hình như kém
Kế sách người bày chắc hẳn cao
Mấy lượt đà quen len ngả ấy
Đôi phen đâu được lách phương nào
Dật dờ tâm trí chân còn cứng
Nên vấn vương hoài chớ chửa nao !
Cử Tham
MÁCH NƯỚC CỬ THAM
(họa Hỏi Thăm Cử Tham)
Đã quyết sao còn để núng nao ?
Gọi phone báo trước ghé nơi nào
Chạy quanh đường tắt đi chiều nghịch
Mất dấu người theo ấy kế cao
Lúc đến tránh vương mùi nước lạ
Khi về phải mạnh bước chân vào
Via-gra thủ sẵn phòng khi kẹt
Vợ bắt trả bài cũng chẳng sao !
Lá chờ rơi
RA CHIẾU
Tốt đầu lủi tới địch hơi nao.
Sỹ, Tượng gác lên cũng được nào.
Địch tóat mồ hôi xe cản lối.
Ta reo hồ hởi pháo dương cao.
Ta tung vó ngựa tràn cung cấm.
Địch bỏ pháo giăng mở cổng vào.
Trận đánh đương hăng chưa thắng bại.
Pháo đâu ra chiếu chả ra sao.(*)
Trần Mạnh Hùng
(*) Pháo ra chiếu... cái này phải hỏi bác Lá, hay Đồng Lão là những kiện tướng... là có đáp án
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.02.2008 12:36:14 bởi Trần Mạnh Hùng >
"Thơ là trừu tượng, tình cảm là hư cấu được cấu tạo rất vô tư trong hồn thơ
Nếu ý thơ đi quá mức giới hạn của tình cảm, đó là sự hồn nhiên của thơ, xin đừng giận, sự giận dữ làm mất đi vẻ đẹp của thơ".
Trần Mạnh Hùng