Ta đem nỗi nhớ gởi chiều
Ta đem nỗi nhớ gởi chiều
Trao người bên ấy những điều trong tim
Ta nuôi giấc mộng êm đềm
Chờ câu hạnh ngộ trước thềm pháo reo .
Thướt tha áo đỏ khăn điều
Nhìn đôi mắt thẹn yêu kiều nét xinh
Làn mi cong vút trữ tình
Chớp đôi cánh nhẹ thấy mình ngẫn ngơ .
Thương em tháng đợi năm chờ
Đêm nghe mưa đổ lệ mờ từng đêm
Nhìn mưa nhỏ giọt bên thềm
Như bao hạt lệ đọng mềm bờ môi .
Nhớ em ta lại bồi hồi
Mong câu hạnh ngộ một đời có nhau
Không còn những giấc chiêm bao
Để nghe thương nhớ tràn vào cơn mơ .
Qua đi tháng đợi năm chờ .
PT.937
Năm canh nhớ người
Ta đem nỗi nhớ gửi chiều (PT)
Nhờ làn gió mát chuyển điều riêng tư
Nếu còn gì đó thấy dư
Đêm nay thức trắng viết thư cho nàng
Chỉ nhờ một chuyến đó ngang
Mà nên duyên mối tình vàng đó thôi
Nữa là hai đứa đơn côi
Nhờ mây , nhờ gió , nhờ Trời xe tơ
Xin đừng từ chối hững hờ
Cả đời anh đợi anh chờ tình em
Ngắm vầng trăng lẻ bên thềm
Vẫn mơ giấc mộng êm đềm bên nhau
Chẳng nên duyên nợ trầu cau
Thì xin là mối tình đầu mong manh
Nếu mà duyên phận không thành
Anh xin thức trắng năm canh nhớ người...
kimrbl
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2009 11:10:29 bởi kimrbl >