Bến Xưa
Sông đầy khói sóng mặt gương im
Bến tạnh đò neo bóng nguyệt chìm
Mây nước bơ phờ đôi hướng gió
Tâm tình lây lắt nửa buồng tim
Chờn vờn cánh bướm canh canh mộng
Quằn quại hồn thu khắc khắc tìm
Một khúc ly tao sầu một khúc
Ưu ưu mấy nỗi chạnh bao niềm
TA
Bến Xưa Hửng hờ cảnh củ lặng buồn im
gió hắt hiu trăng lúc nổi chìm
bến vắng đò ngang chờ lữ khách
người trông tri kỷ chạnh hồn tim
vi vu tiếng nhạc luôn hoài kiếm
réo rắc cơn mơ cứ mãi tìm
người đó về đâu , bao ngóng đợi
người đây tim gói bấy nhiêu niềm.
...NT...
Chốn Cũ Nước chảy lờ đờ tưởng đứng im
Trăng soi bóng nước ngỡ như chìm
Người xưa khuất dạng bồi hồi dạ
Chốn cũ chờ đò thắt thẻo tim
Mắt nhớ trông ai hoài thức đợi
Hồn buồn dõi bóng cố mong tìm
Thuyền đi có biết đau lòng bến
Vắng bạn tri âm chạnh nỗi niềm Sương Anh Trời ơi, Nghiã Tình di đâu mà lâu nay mất biệt hà, cứ xách thuyền ngao du sơn thủy..để bến xưa mãi ngóng trông chờ đó...
Đò xưa
Không gian tĩnh lặng, con đò im
Mấp mé vầng trăng, ngỡ đã chìm
Vắng lặng rừng lau im tiếng gió
Rộn ràng nghe tiếng đập con tim
Ngày xưa không biết ai chờ đợi?
Mà nay mỏi mắt cố đi tìm
Đò xuôi con nước, còn về bến?
Bến vắng đò ngang chạnh nổi niềm
NPN Ai nói hết, tới giờ huynh vô... phá rồi nè

.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.04.2008 22:38:47 bởi Nam Phuong Nhan >