Nguyên Đỗ
-
Số bài
:
5703
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 19.08.2005
- Nơi: Windy City
|
RE: Sống Cởi Mở Thoải Mái
-
22.07.2007 05:20:17
Phân Tích Nguyên Đỗ Từ ngày ấy tôi ngại viết văn, sợ phải trải hồn mình lên trang giấy cho thiên hạ đọc từng chữ từng lời mình viết ra rồi phân tích rồi khuyên nhủ như một người thân mà thật chẳng thân thích chút nào, làm như văn là người, thơ là người, phải viết thật, nói thật... Đối với tôi, thơ văn là thơ văn, thơ văn và thực tế là hai lãnh vực khác nhau của đời sống, dẫu có chút liên quan cũng chỉ là mộng ảo, cái ước mơ muốn thực hiện trong hoàn cảnh lý tưởng và cái đang hiện hữu trong cuộc đời thực tế là hoàn toàn khác nhau. Thực tế là hữu hạn còn ước mơ thật vô hạn, những cái không thể vẫn có thể trong ước mơ, trong thơ văn. Tôi có cần phải giải thích với người đời không nhỉ? Chắc chắn là không vì tôi cũng chỉ là hạt bụi trong cõi hồng trần, nhỏ nhoi, tầm thường, đâu có phải là một nhân vật chính trị, đại gia nào đâu mà phải viết hồi ký giải thích hay tự tâng bốc mình cho ra vẻ với đời... Có những người đọc một vài bài thơ, một vài đoạn văn rồi ba chớp ba nhoáng viết lại ra giọng kẻ cả dạy đời như bậc cha cố mới tức cười những kẻ làm chuyện ruồi bu không ai cần tới. Với những người bạn thơ văn chân chính, những người bạn thân hỏi han chân tình thì lúc nào tôi cũng nói thật, dù không hoàn toàn trải hồn mình lên lòng bàn tay cho các bạn ấy thấy hết, ngay cả chính bản thân mình đôi khi còn không hiểu chính mình nữa là... Riêng Nàng Thơ, Nàng Văn, người bạn đường của riêng tôi, nàng hiểu rõ lắm, điều ấy đối với tôi đã đủ rồi! Ở trong thế giới văn thơ, mọi sự đều có thể, văn thơ không hẳn là hồi ký, chỉ là những nghĩ suy tưởng tượng những điều có thể xảy ra, không phải những gì đang trong thực tế (what could have happened, not what are in reality) mang tính cách tiểu thuyết (fictional). Có người nói trong lòng làm sao, viết ra như vậy! Điều đó có thể đúng một phần nào, nhưng không thể áp dụng với mọi trường hợp, chẳng vậy, các kịch gia, tiểu thuyết gia, thi gia... chắc chắn lòng sẽ nát như tương ớt, tương cà... Với những bạn vui thơ, họa thơ với nhau, ai cũng hiểu là thả hồn mình tự do thoải mái thơ mới không gò bó, chứ không hẳn là người viết có tư tình gì với mình, chẳng qua đó chỉ là vui đùa văn thơ, chọc giỡn với nhau, nghĩ sâu sắc quá đâm ra ghen khùng có ngày. Cứ xem họa thơ, vui đùa với nhau, như những người đóng tuồng trên sân khấu, trên tuồng, trong màn kịch, họ có thể là tình nhân, vợ chồng, nhưng chỉ là đóng vai trò của vở kịch mà thôi... Tôi nhớ có hai người bạn trai, một người bút hiệu rất nam, một người bút hiệu rất nữ, vui đùa văn thơ đâu cả năm, hẹn gặp nhau ở một quán cà phê, mới vỡ lỡ là cùng phái... Cũng giận nhau một thời, rồi sau đó làm hòa, vui vẻ cười nói với nhau như cũ. Ai mà khùng yêu nhau trên mạng khi chưa tìm hiểu kỹ lưỡng thì có ngày điên đầu, nửa khóc, nửa cười cũng nên! Riêng tôi, rất ngại chuyện đó! Với tôi, không biết mặt, không hiểu lòng, thì không có chuyện yêu thương, lỡ trúng người cùng phái thì sao, hay người đó khác hẳn người trong mộng thì tính thế nào? Nói tóm lại, cần phân biệt rõ thực tế và mộng ảo trong văn thơ, cuộc sống là thực tế, mộng mơ là văn thơ, sống cho thoải mái vui vẻ cho cuộc đời thêm tươi, bạn ạ!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.07.2007 11:29:43 bởi Nguyên Đỗ >
|