Hương nhớ
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
               ... như đã hẹn       Tìm bóng em giữa bạt ngàn ký tự   Anh hoang mê lạc bước động hoa vàng   Em hiện thân kiêu hãnh một nữ hoàng   Ban ân điển cho anh làm nô lệ       Và cứ thế... anh ngày đêm ghép chữ   Xây lâu đài tình ái đẹp như mơ   Từng bậc thang trải thảm lụa tình thơ   Tường trang trí bằng máu hồng lệ nóng       Tim còn thở là anh còn hy vọng   Dấu chân em đặt tới góc tâm hồn   Ánh mắt em nhìn thấy giọt tơ vương   Chảy như suối tưới vườn ươm trái cấm       Ngày tháng đợi dường như dài vô tận   Và em thì vẫn cứ khép cửa lòng   Anh cô lẻ dưới thềm trăng hoang lạnh   Nhặt lá rơi trong tê tái sầu đông       Nợ nần chi giữa vời vợi hư không   Mà hờn giận, mà ghen tuông, lo lắng   Gọi người dưng sao nghe hồn trĩu nặng   Đau niềm đau tình - tội lắm đa đoan       Trăng nhập vào đàn réo rắt thê lương   Chữ nhập hồn thơ tha thiết yêu thương   Viết cho em cung trầm chơi vơi nhớ   Rưng rưng tơ chùng thiên đường mờ sương   ONLY      
      Phía Chân Trời 
   
  Anh hãy tìm em phía cuối chân trời 
  Vòm sáng tỏa ra muôn tia nắng ấm 
  Như bài thơ chiều hoàng hôn đỏ thẩm 
  Như quân vương ban chức một nữ hoàng 
   
  Anh hãy nhớ tìm em như đã hẹn 
  Trong giấc mơ bên suối ngọt trầm hương 
  Nghe hương rừng tràn lan đêm hoang dại 
  Nghe trái tim gõ nhịp điệu nghê thường 
   
  Tim em đó chói lòa dòng nham thạch 
  Màu đỏ tươi viền nét đọng bờ môi 
  Khúc tơ vương cung trầm lên cao vút 
  Nhịp nhàng say theo từng áng mây trôi 
   
  Anh hãy cứ hẹn em sau cánh cửa 
  Góc thiên đàng khép nhẹ ở sau lưng 
  Gào tên em như chớp bể mưa nguồn 
  Sầu Đông vỡ tung giữa trời lơ lửng 
   
  Cánh cửa trời mở toang như thiên định 
  Chiếc thang mây đưa lối hái ngàn sao 
  Em núp sau vầng trăng như đã hẹn 
  Anh đốt đèn sao thắp sáng ngọt ngào 
   
  Anh đừng nhé thê lương đàn tư khúc 
  Nốt trầm buồn rơi xuống một dòng sông 
  Em vẫn đó sau bóng trăng khe khẽ 
  Gọi người tình từ bốn phía hư không 
   
  Mỹ Trinh 
   
  
 
   
  ONLY ơi... Only không có gọi Mỹ Trinh như là MT gọi anh... lại chổ hẹn mà không gặp thì phải gào to lên chứ sao anh nín thinh...ở tuốt đằng xa dưới phía chân trời MT không hay cũng không biết anh tới đó nha...  
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.01.2009 05:44:56 bởi Mỹ Trinh >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
    
  SAO LẠI HÌNH NHƯ 2 !? 
    
  Sao lại hình như hởi giọt đời thương hại! 
  Áo trắng xưa đã cháo lòng mấy thuở 
  Mỗi vết hằn là dấu ấn  ngày qua 
  Xin được bình yên không nghĩ xôi xa 
    
  Sao lại hình như trong bao ngờ vực 
  Để chạnh lòng biển mặn quê cha 
  Đời thiệt thòi giữa muối cát chan hòa 
  Ai hiểu được lòng củ khoai, hạt bắp 
    
  Sao lại hình như, khỏang trời tít tắp 
  Cánh én về là hiệu báo mùa xuân 
  Mà hương tình cứ trong mãi  lâng lâng 
  Tím hai đồi sớm tối chẳng cùng chân... 
    
  Sao lại hình như những gam màu nhạt dịu 
  Bức tranh hoa còn phản sắc tương quan 
  Còn khỏang cách hai trường thưởng lãm 
  Thì đành thôi , ta về với ta thôi. 
    
  Nguyên Hải  
   
  
 
    
  Hình Như 2 
   
  Hình như bóng anh rút theo ngọn sóng 
  Trắng xóa biển chiều bọt nước tung lên 
  Hình như gió cuốn làm cơn giông bão 
  Hay bởi lòng ta là sóng gập ghềnh 
   
  Hình như đó và đây còn xa lạ 
  Ngờ vực về hoài từ xứ Quãng xa 
  Hình như biển đổi màu xanh quá 
  Hay bởi tại em hy vọng trăng ngà 
   
  Hình như khoảng trời ta xuân đã tới 
  Đán én xưa đâu mất một con rồi ?! 
  Khung trời áo trắng mờ phai nhân ảnh 
  Anh về đâu hay bởi mây còn trôi 
   
  Hình như Vẫn mùa xuân tràn thương nhớ 
  Ôm vòng tay chờ đợi bóng người xa 
  Sóng ngàn năm lướt sóng tận trời xa 
  Thôi đành nhé... Xuân cũng qua giây lát. 
   
  Mỹ Trinh 
  
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.01.2009 03:06:57 bởi Mỹ Trinh >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                     Vời vợi       Bến sông trăng qua mấy mùa chờ đợi   Lạnh u hoài lãng đãng gió mây trôi   Như đã hẹn... thuyền chở sao về tới   Lộng lẫy ngân hà... tình ái lên ngôi       Là bài thơ viết vội tối ba mươi   Chưa vẹn ý của yêu thương muốn nói   Nhưng cũng đủ đánh dấu ngày sau cuối   Thêm một năm với hờn giận buồn vui       Đi tìm em tận phía cuối chân trời   Chân rướm máu trên đường gập ghềnh đá sỏi   Hồn vất vưởng giữa rừng đêm hoang dại   Vừa úa tàn thu đã tê tái sầu đông       Để hôm nay giữa phơi phới xuân hồng   Tim gõ nhịp hoan ca trong ấm nồng tương ngộ   Khúc nghê thường ngân vang trong nhạt nhòa mắt lệ   Tay nắm bàn tay mà cứ ngỡ một giấc mơ       Gọi tên em... nắng chan chứa nắng, mưa xối xả mưa   Anh gào thét muốn vỡ toang lồng ngực   Đời oan nghiệt nhiều dối gian bội phản   Tạ ơn trời... mình đã được của nhau       Tiếng nguyệt cầm vọng thăm thẳm đêm thâu   Như vết cứa vào nỗi đau xa cách   Rót tràn ly giọt buồn dâng sóng sánh   Em nghe thấy gì từ bốn phía hư không...       ONLY               Gọi như vậy... Mỹ Trinh nghe thấy không...    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Đồi Florence...       Ngọn đồi Florence lá còn rơi...? 
  Lặng lẽ dòng sông chảy qua đời 
  Câu thơ vẫn còn xa xôi lắm 
  Mà nhớ nhung lận đận cuối trời...!     
  dangphuong    
            
            
        
 
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                 Vời vợi       Bến sông trăng qua mấy mùa chờ đợi   Lạnh u hoài lãng đãng gió mây trôi   Như đã hẹn... thuyền chở sao về tới   Lộng lẫy ngân hà... tình ái lên ngôi       Là bài thơ viết vội tối ba mươi   Chưa vẹn ý của yêu thương muốn nói   Nhưng cũng đủ đánh dấu ngày sau cuối   Thêm một năm với hờn giận buồn vui       Đi tìm em tận phía cuối chân trời   Chân rướm máu trên đường gập ghềnh đá sỏi   Hồn vất vưởng giữa rừng đêm hoang dại   Vừa úa tàn thu đã tê tái sầu đông       Để hôm nay giữa phơi phới xuân hồng   Tim gõ nhịp hoan ca trong ấm nồng tương ngộ   Khúc nghê thường ngân vang trong nhạt nhòa mắt lệ   Tay nắm bàn tay mà cứ ngỡ một giấc mơ       Gọi tên em... nắng chan chứa nắng, mưa xối xả mưa   Anh gào thét muốn vỡ toang lồng ngực   Đời oan nghiệt nhiều dối gian bội phản   Tạ ơn trời... mình đã được của nhau       Tiếng nguyệt cầm vọng thăm thẳm đêm thâu   Như vết cứa vào nỗi đau xa cách   Rót tràn ly giọt buồn dâng sóng sánh   Em nghe thấy gì từ bốn phía hư không...       ONLY          Gọi như vậy... Mỹ Trinh nghe thấy không...      
      Mây mù 
   
  Biết trăng có còn về soi lối cũ 
  Vời vợi xa xăm treo nhánh hoang vu 
  Mái nhà xưa tường mục rong xiêu vẹo 
  Sáng mùa xuân có vướng chút mây mù 
   
  Em như mây bay về cuối trời xa 
  Mang hương nhớ theo về nghe tĩnh lặng 
  Những mùa xuân đi qua lần ngắn ngủi 
  Chưa kịp giã từ mây đã mù giăng 
   
  Người có về tìm nhau chân trời cuối 
  Kịp trối trăn lời sau cuối một lần 
  Xin người hỡi giùm đau lên vết tích 
  Cúi mặt hững hờ như đóa phù vân 
   
  Con chim quý ở lầu son gác ngọc 
  Ta bóng chiều len lỏi những tàng cây 
  Vài khoảnh khắc chiều ra đi u tịch 
  Gác phượng lầu hoàng đâu dám mê say 
   
  Em góp bụi trần lấp ngày mưa gió 
  Về quê xưa không còn dấu thân quen 
  Xa phố thị xa ánh đèn hoa lệ 
  Bên cạnh dòng sông thả xuống nỗi niềm 
   
  Ở nơi đây chỉ dập vùi hương nhớ 
  Bên kia trời là mây tím chơi vơi 
  Gọi tên nhau nát nhàu vùng kỷ niệm 
  Hư không chìm vào kí ức...tơi bời ! 
   
  Mỹ Trinh 
   
  Hình như chỉ có ở đây là Mỹ Trinh nghe được tiếng của ONLY thôi đó... 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.01.2009 04:26:36 bởi Mỹ Trinh >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Đồi Florence...      Ngọn đồi Florence lá còn rơi...? 
  Lặng lẽ dòng sông chảy qua đời 
  Câu thơ vẫn còn xa xôi lắm 
  Mà nhớ nhung lận đận cuối trời...!    
  dangphuong      
      Đồi mùa đông 
   
  Đồi Florence lá rụng vàng sân 
  Chiều không kịp dừng chân hứng nắng 
  Vần thơ buồn đi vào tĩnh lặng 
  Có tiếc thương thì đã muộn màng 
   
  Mỹ Trinh 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.01.2009 04:54:35 bởi Mỹ Trinh >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
Trích đoạn:  Lam Hồng Minh 
   
  Đầu Xuân Gặp Lại  
     
  Vào xuân khai bút tới thăm em  
  Không khí rộn ràng tung cánh chim  
  Giang tay đón gió trời lồng lộng  
  Ôm ấp trong lòng biển ru êm.  
     
  Nắng mới chan hoà dệt bức tranh  
  In bóng dòng sông em có anh  
  Đầu năm hoa lá xanh tươi thắm  
  Tết đến gửi nhau tấm chân thành.  
   
  Trung Dũng   
   
  
 
   
  Chúc Nhau Mùa Xuân 
   
  Ngày xuân đón lộc nguyện an lành 
  Mến chúc tình anh ấm nắng xanh 
  Gác tía lầu son chim sáo hát 
  Hoa mai sắc thắm nở đầy cành 
   
  Cùng đón mùa xuân tay bắt tay 
  Tình người non nước chưa hề phai 
  Cùng nhau mở hội hoa tim nở 
  Hạnh phúc trăm năm thắm thiết hoài 
   
  Lam Hồng Minh 
  
      
      Xuân hòa bình 
   
  Gặp gỡ đầu xuân tiếng nói cười 
  Nhà nhà vui tết đón xuân tươi 
  Chia nhau rộn rã tình thương mến 
  Góp sức huy hoàng nghĩa trợ tương 
  Nắng ấm tình xanh hoa hồng nở 
  Chiều vàng biêng biếc lá xanh vườn 
  Đắp bồi vun xới tình đồng loại 
  Thế giới vòng tay sắc thắm hương 
   
  Mỹ Trinh 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.01.2009 18:53:59 bởi Mỹ Trinh >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Tôi ở lại 
   
  Tôi ở lại chờ mùa xuân giã từ 
  Theo cánh gió về phương trời vô định 
  Xuân sẽ đi qua hoa sẽ tàn 
  Gom tuổi đời vào góc nhớ lặng thinh 
   
  Tôi ở lại chờ đêm về sáng 
  xếp đôi chân bó gối tìm vần thơ 
  Không có vần nào viết suông như lòng muốn 
  Gom say mê ngủ giấc dại khờ 
   
  Tôi ở lại như bao lần ngày ấy 
  Lau im lìm giọt nước mắt đẩm bờ mi 
  Quen thật quen những mùa xuân trống vắng 
  Quen thật im chiều cuối phố biệt ly 
   
  Mỹ Trinh 
   
    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Quỳnh Muội... bài thơ có duyên nen MT xin mang về nhà treo 
         Viết về một chuyện tình có thật lớp Đệ Tứ A /4 năm 1967 
  Trường trung học MĐC Sài Gòn   
  
                                      ( Nhớ một thời áo trắng, nhớ người giờ đang ở cỏi vĩnh hằng xa )                         
    TRẨM NHỚ ÁI KHANH KHÔNG ? 
    
    
    
  Anh nhớ không năm chúng mình vào đệ tứ 
  Cùng học chung một lớp chung trường 
  Bạn thường trêu, “ Nầy  ! anh ấy tên Hoàng 
  Còn mi con gái lại mang tên Hậu 
    
  Chúng bạn  bảo nhau hai đứa mầy diễm phúc 
  Có hai cái tên vương giả đã dành phần 
  Thầy của chúng ta cũng chẳng công bằng 
  Xếp hai đứa ngồi chung nhau cuối lớp “ 
    
  Thầy chỉ vô tình nhưng em buồn biết mấy 
  Lòng giận thầy giận cả chúng bạn thân 
    Ngồi xa xa chẳng dám xích lại gần 
  Sách vở chạm cũng sợ bạn cười chết 
    
  Ấy thế mà đôi chúng mình thân thiết 
  Từ bao giờ và chẳng hiểu vì đâu 
  Câu xưng hô cũng bí mật gọi nhau  
  Anh Quân Vương còn em là Hoàng Hậu 
    
  Cuối năm ấy hai chúng mình thi đậu 
  Học riêng ban nên chẳng được ngồi gần 
  Con trai đệ tam được phân học sáng 
  Con gái ban C bị học buổi chiều 
    
  Mỗi buổi sáng sau giờ anh tan học  
  Anh không quên gởi vội …mảnh thư tình 
  Bỏ vào học bàn mảnh giấy xinh xinh 
  Chỉ dòng chữ… Ái Khanh ơi Trẩm nhớ 
    
   Em trân trọng khắc ghi tình một thưở 
  Cùng bảo nhau cố hãy gắng học hành 
  Mai nầy đây hai đứa sẽ thành danh 
  Chung hạnh phúc trong một vương quốc nhỏ 
    
  Có các con mình trong vương quốc đó 
  Hoàng tử thông minh, Công Chúa hiền lành 
  Bên cạnh Quân Vương luôn chỉ một Ái Khanh 
  Con mình chỉ một Phụ Hoàng và Mẫu Hậu 
    
  Hạnh phúc trong tim đơn sơ bình dị 
  Nuôi dưỡng nhiều năm ở tuổi học trò 
  Rồi hai chúng mình cùng vào đại học 
  Nhưng đi trọn con đường chỉ một Ái Khanh 
    
  Một chín bảy hai chiến tranh khóc liệt 
  Giả biệt áo thư sinh giả biệt bạn lòng 
  Trai thời loạn đành dở dang đèn sách 
  Khói lửa chiến trường vui bước chinh nhân 
    
  Buổi tiển đưa mắt nhìn nhau bịn rịn 
  Đôi bàn tay tìm siết chặt bàn tay 
  Cánh phượng hồng lung linh trong chiều nắng 
  Theo gió bâng khuâng rơi nhẹ xuống vai mềm 
    
  Thời gian cứ vô tình trôi đi mãi 
  Anh ra đi không thể hẹn ngày về 
  Đường hành quân mãi bôn ba thoả chí 
   Chỉ thư hồng ngàn dặm vượt đường xa 
    
  Nhiều năm qua nước lớn ròng vẫn chảy 
  Xuôi dòng đời thời gian cứ trôi suông 
  Chiều hạ xưa nước mắt đọng giọt buồn 
  Mờ dòng chữ đọc thư chiến trường trả lại 
    
  Đã tử trận xin hoàn giao người gởi 
  Chiến trường xa anh trọn nghĩa hy sinh 
  Bóng chiều phủ tím vùng trời êm ả 
  Hoa phượng hồng từng cánh rụng chơi vơi 
    
  Đường chiều xưa một bóng nhỏ trải dài 
  Đếm từng bước trong cô đơn cùng khắp 
  Tìm dư ảnh giửa dòng người tấp nập 
   Dẫu biết người đi không trở lại bao giờ 
    
  Và cứ thế mấy mươi năm xa mãi 
  Nỗi niềm riêng bất chợt quyện vào thơ 
  Giữa trời đất bao la Ái Khanh rất nhớ 
  Nơi cỏi vĩnh hằng Trẩm nhớ Ái Khanh không ? 
    
    
  30-1-09  
  Nhật Quỳnh 
   
   
                                                                                                                                                                            
 
   
     ________________________________    
    Ta không thể làm đổi thay hướng gió  
   Nhưng ta có thể điều khiển được cánh buồm             
Gởi tình theo gió ngàn bay : http://diendan.vnthuquan.net/tm.aspx?m=311311&mpage=35         Tử biệt sinh ly 
   
  Chuyện tình buồn của Vua và Hoàng Hậu 
  Buồn hơn chiều màu tím của mùa đông 
  Ngôi mộ nào tươi sắc một đóa hồng 
  Nàng ngồi khóc gục đầu bên bia đá 
   
  Xuân còn vàng hay mưa xuân tầm tã 
  Vành khăn tang ai ngỡ lúc học trò 
  Tội tình ơi Hoàng Hậu của Quân Vương 
  Ai biết được tình trường là bể khổ 
   
  Những ngày xưa mưa môi viền hoa nắng 
  Sao gian nan trên nhung gấm vàng son 
  Vẫn như thuở Quân Vương đa thê thiếp 
  Hoàng Hậu bùi ngùi làm kiếp Ái Khanh ! 
   
  Người đã ra đi vẫn mộng chưa thành 
  Vẫn như thuở lảnh cung buồn xơ xác 
  người đã ra đi mùa xuân tan tác 
  Hoa lá biếng cười vì nhớ Quân Vương 
   
  Này là bầy con thơ mùa xuân vắng 
  Kia là đền vàng nghi lễ chẳng vì đâu 
  Khi tình yêu ra đi không còn nữa 
  Cát bụi trần gian cung điện Ngọc Hoàng ! 
   
  Người vẫn nhớ người gào gọi Quân Vương 
  Trẩm bên ấy nghe lòng thêm băng giá 
  Biết bao giờ cuộc đời thôi đôi ngã 
  Mái lá đơn sơ mà hạnh phúc tràn đầy 
   
  Nàng vuốt ve gục đầu trên bia đá 
  Nhớ thương gào trên chín cõi tầng mây 
  Dư âm vang tình Ái Khanh lộng lẫy 
  Thấu trời xanh có bóng trẩm hiện về 
   
  Mỹ Trinh 
   
   
  Cảm xúc khi đọc câu truyện "Trẩm Nhớ Ái Khanh Không ?" của Quỳnh Muội. Câu truyện thì buồn nhưng qua giọng kể của QM cũng không buồn lắm. Tội nghiệp hai người này ghê hén QM... Sẳn ghé thăm Muội luôn nè, Muội kể chuyện có duyên đấy nha...    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
Trích đoạn:  Mỹ Trinh 
   
  Quỳnh Muội... bài thơ có duyên nen MT xin mang về nhà treo 
 
   
   
  Viết về một chuyện tình có thật lớp Đệ Tứ A /4 năm 1967 
  Trường trung học MĐC Sài Gòn   
  
    
   
   
   
     
     (Nhớ một thời áo trắng, nhớ người đang ở cỏi vĩnh hằng xa) 
      
      
   
   
      
    TRẨM NHỚ ÁI KHANH KHÔNG ? 
    
    
    
  Anh nhớ không năm chúng mình vào đệ tứ 
  Cùng học chung một lớp chung trường 
  Bạn thường trêu, “ Nầy  ! anh ấy tên Hoàng 
  Còn mi con gái lại mang tên Hậu 
    
  Chúng bạn  bảo nhau hai đứa mầy diễm phúc 
  Có hai cái tên vương giả đã dành phần 
  Thầy của chúng ta cũng chẳng công bằng 
  Xếp hai đứa ngồi chung nhau cuối lớp “ 
    
  Thầy chỉ vô tình nhưng em buồn biết mấy 
  Lòng giận thầy giận cả chúng bạn thân 
    Ngồi xa xa chẳng dám xích lại gần 
  Sách vở chạm cũng sợ bạn cười chết 
    
  Ấy thế mà đôi chúng mình thân thiết 
  Từ bao giờ và chẳng hiểu vì đâu 
  Câu xưng hô cũng bí mật gọi nhau  
  Anh Quân Vương còn em là Hoàng Hậu 
    
  Cuối năm ấy hai chúng mình thi đậu 
  Học riêng ban nên chẳng được ngồi gần 
  Con trai đệ tam được phân học sáng 
  Con gái ban C bị học buổi chiều 
    
  Mỗi buổi sáng sau giờ anh tan học  
  Anh không quên gởi vội …mảnh thư tình 
  Bỏ vào học bàn mảnh giấy xinh xinh 
  Chỉ dòng chữ… Ái Khanh ơi Trẩm nhớ 
    
   Em trân trọng khắc ghi tình một thưở 
  Cùng bảo nhau cố hãy gắng học hành 
  Mai nầy đây hai đứa sẽ thành danh 
  Chung hạnh phúc trong một vương quốc nhỏ 
    
  Có các con mình trong vương quốc đó 
  Hoàng tử thông minh, Công Chúa hiền lành 
  Bên cạnh Quân Vương luôn chỉ một Ái Khanh 
  Con mình chỉ một Phụ Hoàng và Mẫu Hậu 
    
  Hạnh phúc trong tim đơn sơ bình dị 
  Nuôi dưỡng nhiều năm ở tuổi học trò 
  Rồi hai chúng mình cùng vào đại học 
  Nhưng đi trọn con đường chỉ một Ái Khanh 
    
  Một chín bảy hai chiến tranh khóc liệt 
  Giả biệt áo thư sinh giả biệt bạn lòng 
  Trai thời loạn đành dở dang đèn sách 
  Khói lửa chiến trường vui bước chinh nhân 
    
  Buổi tiển đưa mắt nhìn nhau bịn rịn 
  Đôi bàn tay tìm siết chặt bàn tay 
  Cánh phượng hồng lung linh trong chiều nắng 
  Theo gió bâng khuâng rơi nhẹ xuống vai mềm 
    
  Thời gian cứ vô tình trôi đi mãi 
  Anh ra đi không thể hẹn ngày về 
  Đường hành quân mãi bôn ba thoả chí 
   Chỉ thư hồng ngàn dặm vượt đường xa 
    
  Nhiều năm qua nước lớn ròng vẫn chảy 
  Xuôi dòng đời thời gian cứ trôi suông 
  Chiều hạ xưa nước mắt đọng giọt buồn 
  Mờ dòng chữ đọc thư chiến trường trả lại 
    
  Đã tử trận xin hoàn giao người gởi 
  Chiến trường xa anh trọn nghĩa hy sinh 
  Bóng chiều phủ tím vùng trời êm ả 
  Hoa phượng hồng từng cánh rụng chơi vơi 
    
  Đường chiều xưa một bóng nhỏ trải dài 
  Đếm từng bước trong cô đơn cùng khắp 
  Tìm dư ảnh giửa dòng người tấp nập 
   Dẫu biết người đi không trở lại bao giờ 
    
  Và cứ thế mấy mươi năm xa mãi 
  Nỗi niềm riêng bất chợt quyện vào thơ 
  Giữa trời đất bao la Ái Khanh rất nhớ 
  Nơi cỏi vĩnh hằng Trẩm nhớ Ái Khanh không ? 
    
    
  30-1-09  
  Nhật Quỳnh 
   
   
                                                                                                                                                                            
 
   
   
  ________________________________ 
   
    Ta không thể làm đổi thay hướng gió  
   Nhưng ta có thể điều khiển được cánh buồm    
      
   Gởi tình theo gió ngàn bay : http://diendan.vnthuquan.net/tm.aspx?m=311311&mpage=35 
   
   
  Tử biệt sinh ly 
   
  Chuyện tình buồn của Vua và Hoàng Hậu 
  Buồn hơn chiều màu tím của mùa đông 
  Ngôi mộ nào tươi sắc một đóa hồng 
  Nàng ngồi khóc gục đầu bên bia đá 
   
  Xuân còn vàng hay mưa xuân tầm tã 
  Vành khăn tang ai ngỡ lúc học trò 
  Tội tình ơi Hoàng Hậu của Quân Vương 
  Ai biết được tình trường là bể khổ 
   
  Những ngày xưa mưa môi viền hoa nắng 
  Sao gian nan trên nhung gấm vàng son 
  Vẫn như thuở Quân Vương đa thê thiếp 
  Hoàng Hậu bùi ngùi làm kiếp Ái Khanh ! 
   
  Người đã ra đi vẫn mộng chưa thành 
  Vẫn như thuở lảnh cung buồn xơ xác 
  người đã ra đi mùa xuân tan tác 
  Hoa lá biếng cười vì nhớ Quân Vương 
   
  Này là bầy con thơ mùa xuân vắng 
  Kia là đền vàng nghi lễ chẳng vì đâu 
  Khi tình yêu ra đi không còn nữa 
  Cát bụi trần gian cung điện Ngọc Hoàng ! 
   
  Người vẫn nhớ người gào gọi Quân Vương 
  Trẩm bên ấy nghe lòng thêm băng giá 
  Biết bao giờ cuộc đời thôi đôi ngã 
  Mái lá đơn sơ mà hạnh phúc tràn đầy 
   
  Nàng vuốt ve gục đầu trên bia đá 
  Nhớ thương gào trên chín cõi tầng mây 
  Dư âm vang tình Ái Khanh lộng lẫy 
  Thấu trời xanh có bóng trẩm hiện về 
   
  Mỹ Trinh 
   
   
  Cảm xúc khi đọc câu truyện "Trẩm Nhớ Ái Khanh Không ?" của Quỳnh Muội. Câu truyện thì buồn nhưng qua giọng kể của QM cũng không buồn lắm. Tội nghiệp hai người này ghê hén QM... Sẳn ghé thăm Muội luôn nè, Muội kể chuyện có duyên đấy nha... 
  
       
               Chào Mỹ Trinh quí mến, 
     Thực ra bài thơ nầy QM có ý mưốn viết lâu rồi, vì là một chuyện tình thật gần gủi, Hôm nay nhân buổi đầu xuân mới thực hiện được, thời gian mấy mươi năm cũng phôi pha phần nào nỗi bưồn. 
      Mới dầu QM đinh viết theo dạng hài, ( vì còn không khí tết ) , Thực ra chuyện tình cảm thời tưổi ngọc nầy thời gian đầu có nhiều chuyện vui để kể, nhưng không biết vì sao mà cứ nhầm đoạn cưối cưộc đời mà kể nên bài thơ lại nằm diện thơ bi chớ không còn hài nữa. 
      Mà QM thì hể viết thì cứ  nhập tâm bưồn , nên phần nhiều thơ buồn. 
      Cảm ơn Mỹ Trinh đã xúc cảm hoạ lại , thơ MT bưồn lắm, lời thơ thắm đậm, chọn chữ thật khéo, gây xúc động mạnh đó MT à. 
       QM cảm ơn nhé, mong lưôn được đón nhận sự chia sẻ của MT. 
       QM cũng xin repeat bài thơ viết về một chuyện tình bưồn có thật nữa  MT đọc nha. 
       Lời chúc đầu năm gởi đến MT, một năm mới tràn đầy hạnh phúc, an khang thịnh vượng, vạn sự như ý. 
       Thân ái. 
   
          MÃI TÌM DƯ ẢNH  
          
   
   
   
   
   
    Ngày xưa cùng học chung trường  
   Chúng mình hai đứa vẫn thường bên nhau  
   Tan trường em trước anh sau  
   Mắt chờ mắt đợi xôn xao lối về  
   Chiều qua mấy nẻo đường quê  
   Nhìn chim sãi cánh về nơi cuối trời  
   Mây chiều lơ lửng muôn nơi  
   Khói lam chiều toả chơi vơi bên hè  
   Yên bình một bức tranh quê  
   Bỗng đâu chinh chiến tràn về quê hương  
   Giả từ em, giả từ trường  
   Giả từ cánh phượng còn vương nắng chiều  
   Giả từ áo trắng thân yêu-  
   Giả từ đồng lúa những chiều gió lay  
   Bàn tay xiết chặt bàn tay  
   Lời yêu chưa ngỏ dặm dài cách xa  
   Đường hành quân mãi bôn ba  
   Thư hồng ngàn dặm gởi ra chiến trường  
   Trọn tình em gái hậu phương  
   Sẽ không sợ cảnh yêu thương lỡ làng  
   Dẫu không đính ước đá vàng  
   Mà trong sâu thẳm vô vàn yêu thương  
   Thư về kể chuyện chiến trường   
   Người lính trẻ cũng vấn vương tình  buồn  
   Nước sông vẫn chảy về nguồn   
   Thời gian vẫn cứ trôi suông bên đời  
   Chiều nay nước mắt  em rơi  
   Mờ dòng chữ đọc thư nơi chiến trường  
   Người vì đất nước quê hương  
   Bước đường chinh chiến can cường hy sinh  
   Nẻo đường kỷ niệm một mình  
   Bóng chiều phủ nhuộm tím vùng thôn quê  
   Chiều nay vẫn  nẻo đường quê  
   Vẫn chim vỗ cánh bay về phương xa  
   Biết bao ngày tháng trôi qua  
   Em tìm dư ảnh người xa không về.  
   
   
   
   
   
   26-11-07 
   Nhật Quỳnh 
   
  
                ________________________________       
     Ta không thể làm đổi thay hướng gió   
    Nhưng ta có thể điều khiển được cánh buồm                 
Gởi tình theo gió ngàn bay : http://diendan.vnthuquan.net/tm.aspx?m=311311&mpage=35              
        
    
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.01.2009 10:45:15 bởi Quỳnh Muội >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                     Tiếng thơ       Người đi tìm nhau đã bao lâu rồi   Và đã bao lần đường trần lạc lối   Từng có khi nào nghe tình hấp hối   Như chuyện muôn đời dang dở phai phôi       Ta viết vần thơ trong nhớ thương vời vợi   Những giọt tình chảy đắm đuối cuồng si   Khắc khoải chơi vơi mộng mị đê mê   Rồi cũng sẽ tan vô cùng vô tận       Tháng năm trôi... lòng người thôi vương vấn   Đêm mù sương... đêm đã chẳng tròn đêm   Biết sẽ còn đọng lại chút dư âm   Nhưng ngày đến là nhiều điều khác đến       Ta nào dám trách hờn hay oán thán   Chỉ mong sao đau đớn sẽ ngủ yên   Định mệnh khắt khe chia lối nợ duyên   Thì đáng gì kẻ lạc loài trôi nổi       Xin người nhé... hãy giữ lời xin lỗi   Bởi chữ tình sao biết được đúng sai   Yêu nhau rồi nghĩa là không tiếc nuối   Khắc ghi lòng dù cách biệt phương trời       Riêng mình ta lạc hoang vu chờ đợi   Gieo xuống đời hạt kỷ niệm một thời   Nghe tiếng thơ đang nức nở ngậm ngùi   Như con tim yêu thương người mãi mãi       ONLY               Trên đời này chỉ có một ONLY duy nhất... vậy Mỹ Trinh nghĩ là còn nghe thấy ONLY ở nơi nào khác nữa... tiếng thơ này người nghe rồi đó... có chút gì tưởng nhớ ONLY không        
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
   
   
  Dòng sông Arno...       Dòng sông Arno chảy về đâu...? 
  Bao nhiều lượn sóng bấy nhiêu sầu 
  Tôi đứng bên sông buồn hiu hắt... 
  Nhìn giọt nắng chiều đã chìm sâu. 
   
   
  Hai dòng sông ở hai phương trời 
  Trôi vế một hướng ra biển khơi 
  Nhưng có lẽ không bao giờ gặp... 
  Được chung nhau trong suốt cuôc đời 
   
   
  Dòng sông Arno ..có đẹp không...? 
  Sóng nước...trôi về cõi mênh mông 
  Ngọn đồi Florence đứng lặng lẽ... 
  Dòng sông muôn đời vẫn chờ trông.. 
   
   
  Tôi thả xuống sông một nỗi buồn 
  Chiều về chầm chậm đợi hoàng hôn 
  Bên kia sông ...có dòng nuớc mắt.. 
  Rớt xuống..đời tôi tận đáy hồn...! 
  dp  
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.01.2009 21:57:45 bởi dangphuong >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
   
   
    
    
  ĐÓN NGUYỆT  
     
  Nàng Xuân xúng xính sắp đi rồi  
  Sắm sửa cổ bàn đón Nguyệt thôi  
  Trăng mới dậy thì trinh tiết sáng  
  Làng văn đủng đỉnh mộng hồn rơi  
  Nguyên Tiêu vành vạnh Hằng soi bóng  
  Trời đất mơ màng Khách họa thơ  
  Nay xướng mấy vần Giêng Kỷ sửu  
  Kính mời thi hữu ghé vào chơi.  
     
  Nguyên Hải  
   
   
  
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                       
   
  TƯNG !  
     
  Men đời chưa cạn hảy còn tưng  
  Đất rộng trời cao với chẳng dừng  
  Đêm xuống tím lòng hương gió thỏang  
  Chiều tà nhạt sợi nắng tơ rưng  
  Mây trôi nước gợn sao trời rụng  
  Lá khép cành đưa ong bướm trừng  
  Nhắm ánh Hồng - Đào tê đắng họng  
  Mềm môi cháy ruột với người dưng!  
     
  Nguyên Hải  
   
   
  
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                 Vắng       Sầu cay một chén uống chưa say   Trăm nhớ nghìn thương rót thật đầy   Sương xuống lan tràn đêm vọng nguyệt   Lệ rơi lã chã mắt trông ai   Vọng tiếng hắt hiu đầu ngọn gió   Tưởng hình nhòa nhạt cuối chân mây   Không gian huyền ảo u tịch quá   Đối bóng gieo vần thơ cảm hoài       ONLY      Tìm 
   
  Tìm về một khoảng nhớ hương say 
  Tay với tìm tay khoảng trống đầy 
  Nắng rã buồn hiu chiều quạnh vắng 
  Trăng hồng ngũ trọ tối chờ ai 
  Môi yêu khép chặt đời mưa gió 
  Mắt nhớ đăm chiêu đỉnh trời mây 
  Mộng khép đường mơ lần ngõ tối 
  Trăm thương nghìn nhớ nỗi u hoài 
   
  Mỹ Trinh 
            
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  4 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: